← Hồi 387 | Hồi 389 → |
"Quan nhân, đáng tiếc Đại Đầu không có về cùng. Haizz."
Đông Nhi thở dài buồn vô cớ, nói: "Lúc đó, hàng vạn mũi tên bay trong không trung như những đám mây đen vậy, Đại Đầu chỉ là một thiếu niên, những cuộc tranh giành tàn nhẫn xưa nay chỉ là cuộc chiến giữa những kẻ vô lại, đâu có bao giờ thấy một chiến trường khốc liệt thế này, lại có kẻ vì sợ hãi mà bỏ chạy, thiếp trước giờ không trách gì hắn, nhưng xét cho cùng hắn không giải thoát được cái khúc mắc này..."
"Không phải hoàn toàn là vì điều này."
Dương Hạo vỗ nhẹ lên tay nàng, dịu giọng an ủi:
"Hắn ở lại như thế, nguyên nhân quan trọng hơn là vì ở đó có người mà hắn không bỏ được, vợ hắn, con trai hắn. Đại Đầu vốn là đứa trẻ mồ côi, không cha không mẹ, không người thân chăm sóc, bây giờ hắn có một người vợ yêu thương hắn như vậy, một đứa con đáng yêu như vậy, lại còn một chức vị tuy không cao, nhưng cũng không ít quan nhi bên dưới. Chỉ cần hắn sống vui vẻ là được rồi, chúng ta cho rằng cuộc sống ấy vui vẻ nhưng đã chắc đấy là niềm vui của hắn, hà tất bắt hắn phải đi trên con đường chúng ta sắp xếp cho hắn?"
"Vâng"
La Đông Nhi như nuốt từng lời Dương Hạo nói, nếu có hiểu ra, qua một hồi, lại có chút chần chừ hỏi: "Nương nương... vốn là người không chịu một hạt cát lọt mắt, nàng ấy sẽ không trách Đại Đầu vì người mà truyền tin tức liên lạc với Ngọc Lạc chứ? Với tính cách của nương nương, thiếp lo..."
"Nàng ta à... nàng yên tâm... nếu nàng ta thông minh thì sẽ không bao giờ đâu..."
Dương Hạo chớp đôi mắt, nở nụ cười thật khó đoán ý, Đông Nhi cảm thấy nụ cười xa lạ này thật có chút kì quái, vừa mở miệng định hỏi thì Dương Hạo đã nói: "Sắp đến thành Biện Lương rồi, ta nghĩ người nhà họ La sẽ ra thành đón, lão La là một người rất tinh, lát nữa phải chú ý một chút, đừng để hắn nhìn thấy ý đồ của ta."
Đông Nhi sẵng giọng: "Cái gì mà tinh chứ, ông ấy là bá phụ của nô gia."
Nàng cười khéo lườm Dương Hạo một cái, rồi nói: "Hơn nữa, bá phụ cho dù có lại nhớ đến hắn, cũng chẳng có chuyện ra khỏi thành để đón, ông ấy phải ở phủ mà chờ con trai về bái kiến, cái này gọi là dáng vẻ của phụ thân đại nhân..."
Dương Hạo nghe xong lấy tay che miệng cười nói: "Đông Nhi của ta ở Khiết Đan này hai năm, không những tăng kiến thức mà trưởng thành cả cách suy nghĩ, nếu đổi lại trước kia, cho dù biết rõ là ta nói hoang đường, nàng cũng không phản bác ngay mà làm mất cái mặt phu quân đại nhân này của ta."
Đông Nhi cúi thấp đầu xuống, cười e thẹn nói: "Bây giờ người ta cũng không dám làm phật ý của phu quân đại nhân nữa, đây không phải là vì... trong kiệu không có người bên cạnh mà..."
Dương Hạo ho khan một tiếng, rồi nghiêm trang nói: "Thực ra trong một số việc, ta vẫn muốn nàng chủ động một chút, to gan một chút, phóng khoáng một chút, nhiệt tình một chút."
Khuôn mặt trắng của Đông Nhi căng lên, có chút ngại ngùng mà quay mặt đi, rồi nói: "Chuyện... chuyện gì vậy ạ?"
Dương Hạo ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn của nàng, đưa tay nhẹ nhàng xoa lên ngực, mỉm cười nói: "Đương nhiên là chuyện tiếu ngạo tây bắc, giúp phu quân xuất mưu họa sách."
"Sao cơ?" Đông Nhi ngẩn cả người, đột nhiên mặt đỏ tới mang tai như chính mình làm sai điều gì mà cảm thấy xấu hổ.
Dương Hạo nói: "Nói ra, nhà họ La là người thân duy nhất của nàng, nhưng ta yêu cầu nàng tạm thời không được công khai nhận họ hàng với họ, Khắc Địch huynh rất cơ cảnh, mặc dù huynh ấy không đoán ra được ý đồ của ta nhưng lại biết một số sự tình quan trọng, mà nàng hiển nhiên rõ ràng ý nghĩ của ta, chờ chúng ta trở về tây bắc, sợ khó mà tránh xảy ra chuyện chẳng lành với Tống đình. Đông Nhi, nàng có nỡ không?"
Đông Nhi chầm chậm quay người lại, nhẹ nhàng cầm tay Dương Hạo, nói nhỏ: "Xuất giá tòng phu. Trên đời này nếu đã bắt người là quan nhân của nô gia thì người ở đâu nô gia ở đó."
Dương Hạo cảm động nắm lấy tay nàng, bốn mắt nhìn nhau, tình cảm thắm thiết...
Đột nhiên liền nghe thấy tiếng vui vẻ của La Khắc Địch ở phía ngoài: "Là bọn họ, nhị ca, tam ca đến rồi!"
Dương Hạo chớp mắt, quay về phía Đông Nhi ra hiệu bằng tay, Đông Nhi liền hiểu ý bước lên phía trước đỡ hắn dậy, thế rồi Dương tả sứ liền khập khiễng bước về phía xe kiệu.
Phải rồi, Dương Hạo bị thọt.
Nghe nói ở mật thất dưới đất của Đức Vương phủ, Dương Hạo đã từng chịu những hình phạt tàn nhẫn vô nhân tính, lúc bọn họ được cứu ra, Dương Hạo được đưa từ trong mật thất ra, có thể coi là chứng cứ hữu lực nhất. Bởi vì bị nhốt quá lâu, được cứu quá muộn, nên... trên đường trở về nước Tống, khi vết thương được chữa lành, hắn phát hiện... chân của hắn đã bị thọt rồi.
Hai huynh đệ La Khắc Tiệp, La Khắc Cần xuất hiện ở đây, đã được nghênh đón từ ba mươi dặm đường, trên thực tế triều đình còn có sứ giả nghênh đón, chính là ở Ngõa Pha Tập phía bắc Biện Lương thành cách thành Khai Phong mười dặn, tạo thành lễ đón tiếp dài đến mười dặm.
Huynh đệ La Khắc Địch gặp nhau, vô cùng cảm động, hai người huynh trưởng tưởng đã sinh ly tử biệt nay lại tương ngộ cùng nhau ôm lấy La Khắc Địch, phải một lúc lâu sau mới lên phía trước để gặp Dương Hạo. Nhìn thấy Dương Hạo đã biến thành một người què, hai huynh đệ La Khắc Tiệp vô cùng kinh ngạc, hỏi về sự tình đã qua, rồi lại mất một hồi lâu an ủi.
Rồi lập tức bốn người cùng lên một chiếc xe ngựa, sau khi ngồi yên trên xe, La Khắc Tiệp liền nói: "Quan gia nghe nói Dương huynh với tứ đệ tất cả đều còn sống, thật đúng là chuyện hỉ, nhưng thật không may, hôm nay là ngày trưởng hoàng tử Đức Chiêu cầm binh tây chinh Cát Nhãn Thần của nước Hán, quan gia cùng các quan văn võ khác phải ra tây thành gặp mặt, vì thế mà không thể mở tiệc tiếp đãi mọi người. Quan gia sẽ ở Kim Điện đợi mọi người, lần này trở vè, triều đình sẽ không thể thiếu phần thăng quan tấn tước cho mọi người."
Dương Hạo thở dài nói: "Khắc Địch huynh tuổi còn trẻ, nếu được quan gia trọng dụng thì đấy chính là cái phúc của triều đình xã tắc, còn như Dương mỗ... Dương mỗ nay đã thành tàn phế rồi, nơi triều đình trang nghiêm đâu lại có chỗ đứng cho người tàn phế chứ? Dương Hạo nay chỉ muốn được giải giáp quy điền, sống cuộc sống nhàn dật, cũng không mong hướng về phía trước nữa."
Ba huynh đệ La Khắc Tiệp biết hắn nói thật lòng nhưng lại không biết an ủi ra sao, không khí trong xe bỗng trùng xuống, im lặng đến nặng nề, Dương Hạo liền nhoẻn miệng cười, nói tránh đi: "Quan gia hôm nay phái trưởng hoàng tử xuất binh đi thảo phạt nước Hán? Không biết những tướng quân nào sẽ đi cùng?"
La Khắc Tiệp thở phào nhẹ nhõm, vội nói: "Phải, từ khi Trương Đồng Chu tướng quân đưa quốc thư về Khiết Đan, triều đình nhận được sự hứa hẹn của Khiết Đan, liền lập tức đưa ra chuyện thảo phạt nước Hán, hôm nay là ngày hoàng đạo xuất binh, sớm đã định giờ xuất phát, thật không ngờ hôm nay đại nhân lại về. Việc triều đình phái tướng lĩnh nào, tam đệ, đệ làm việc ở nha môn, chắc là phải biết rõ chứ, đệ nói nghe xem."
La Khắc Cẩn nói: "Lần này bắc phạt, quan gia lấy mã quân đô chỉ huy sẽ Đảng Tiến làm Hà Đông đạo hành doanh mã bộ quân đô đốc bố trí; Phan Mỹ người vừa mới trở về triều đình không lâu làm đô giám; hồ tiệp hứa sương đô chỉ huy sứ Dương Quang Nghĩa làm đô nhu hậu, kiệu tướng Quách Tiến làm Hà Đông mãn, đại đẳng châu hành doanh mã bộ quân đô giám, chia binh làm năm đạo tiến công nước Hán.
Đạo thứ nhất: Hô Duyên Tán, Hác Sùng Tín, Vương Chính Trung suất binh tấn công Phần Châu; đạo thứ hai: Diêm Ngạn Tiến, Tề suất quân tấn công Thẩm Châu; Đạo Thứ ba: Tôn Yến Tuyên, An Thủ Trung dẫn quân tấn công Liêu Châu; đạo thứ tư: Tề Duyên Tục, Mục Ngạn Chương suất bộ tấn công Thạch Châu; đạo thứ năm: Quách Tiến suất quân tấn công Đại Châu. Trưởng hoàng tử Đức Chiêu cùng với Đảng Tiến, Phan Mỹ, Dương Quang Nghĩa đánh thẳng đô thành nước Hán."
Dương Hạo nghe xong, bất giác thở dài một tiếng. Lần này, nước Hán phía bắc hết đường sống.
Nước Hán bây giờ quốc lực đã suy yếu lắm rồi, Khiết Đan là nơi viện trợ lớn duy nhất cũng đã tuyệt giao với họ, không giúp về vũ lực nữa, trong tình cảnh này thì đâu cần đến cả bách chiến kiệu tướng Đảng Tiến, Phan Mỹ, Dương Quang Nghĩa ra trận chứ? Chỉ cần năm đạo quân này cùng với thống soái cấm quân tinh nhuệ của họ, đánh một trận cũng đủ đánh bại cả nước Hán. Huống hồ là có cả những danh tướng giỏi như Đảng Tiến, Phan Mỹ, Dương Quang Nghĩa?
Dương Hạo còn chú ý đến, lần này người ngựa mà Triệu Khuông Dận phái đi, không có lấy một tướng lĩnh trong cuộc chiến đánh phạt nước Đường, không lẽ những tướng lĩnh đó chỉ thiện về thủy chiến? Tuyệt đối không phải, trong cuộc chiến đánh phạt nước Đường, chỉ có con sông Trường Giang, lúc phá đường thủy chủ yếu là nhờ đến thủy quân, nhưng chủ lực tấn công vẫn là các tướng sĩ cấm quân mã bộ.
Nhưng Triệu Khuông Dận không dùng lấy một người nào trong số họ, toàn bộ là dùng tưỡng lĩnh mới, lại dùng một đội quân hoa mĩ thế này với một nước căn bản không đánh cũng thua như nước Hán, rõ ràng là thế bắt buộc, nhất định là phải thắng nhanh hơn, oai hơn khi đánh nước Đường, đồng thời cũng làm cho những tướng lĩnh hoàn toàn không dính dáng gì đến trận đánh phía nước Đường cùng trưởng hoàng tử Đức Chiêu cùng ra sa trường, kiến lập quân công, cái mục đích đó thì rất là rõ ràng.
Triệu Quang Nghĩa thì sao? Triệu Quang Nghĩa lẽ nào cam tâm nhận thất bại vậy sao?
Triệu Khuông Dận làm thế chẳng nghi ngờ gì là làm cho những tướng lĩnh bị hắn loại ra quay sang đùn đẩy về bên Triệu Quang Nghĩa, nhưng hắn dĩ nhiên là không để ý, tất cả quyền về quân sự chính trị của nước Tống này nằm hết trong tay hắn, chỉ cần hắn vẫn còn thì chẳng có ai dám làm trái ý hắn, cái mà hắn có là thời gian với nhị đệ của mình quá chiêu, phù trợ coi trai mình lên vị trí hoàng trữ.
Cái ngôi hoàng đế này hắn ít nhất còn có thể làm mười hai mươi năm nữa, mười hai mươi năm tới, hiển nhiên sẽ có rất nhiều quan văn tướng võ vây quanh hoàng trữ danh chính ngôn thuận này mà hình thành nên một thế lực chính trị, trong mắt thần dân thiên hạ hoàng trữ là niềm tin quốc gia chính thống, đến lượt người nắm hoàng quyền tiếp theo, cuộc sống sẽ thái bình, không còn chiến tranh và nội chiến.
Vấn đề duy nhất là, ai ai cũng nhòm ngó cái ghế hoàng đế đó, nhưng người ruột thịt như Tấn vương sẽ không bao giờ hạ độc anh trai mình, càng không bao giờ dám hạ độc, đến cả hoàng đế cũng không tin, nhưng Dương Hạo biết, hắn dám, hắn nhất định dám.
Lần này nhận sứ của Khiết Đan, từ khi bước vào đất Khiết Đan, chỉ nhìn thấy một con đường toàn gươm đao, sát khí khắp trời, khó khăn lắm mới thoát khỏi Khiết Đan về đến Biện Lương, Dương Hạo bỗng cảm thấy nước Tống bây giờ còn không an toàn bằng Khiết Đan, trong triều đình thế cục còn hung hiểm hơn Khiết Đan.
Lúc Dương Hạo bước đến ngọ môn, Triệu Khuông Dận cùng bách quan văn võ đã về đến Kim Điện, một hồi được biết tin tức họ đến, lập tức ra lệnh cho Dương Hạo và La Khắc Địch vào điện gặp vua.
Triệu Khuông Dận tận mắt nhìn thấy tướng lĩnh cấm quân La Khắc Địch bị cho là đã chết hai năm trước còn sống sờ sờ trở về nước Tống, vô cùng vui mừng, truyền cho hắn vào điện, an ủi một hồi lâu, lập tức tấn phong cho hắn làm bộ quân đô chỉ huy sứ. La Khắc Địch cảm tạ long ân, quay về đứng trong hàng quan võ, ngậm nước mắt nhìn về phía lão phu bên hàng quan văn, lúc này, hai cha con mới được nhìn mặt nhau.
Mã bộ quân đô chỉ huy sứ Đảng Tiến và mã quân đô chỉ huy sứ Hô Duyên Tán đều đã xuất chinh đánh nước Hán, La Khắc Địch vừa mới trở về, lập tức được giao ngay chức tướng lĩnh quan trọng trong cấm vệ hoàng cung.
Dương Hạo nhìn sâu trong mắt, không khỏi cảm thấy cảm khái, ai dám chắc người nay đã mạnh hơn người xưa? Lấy cái khí độ này mà đối đãi với một chiến phu mới trở về, có phải là cái văn minh của người sau?
"Dương khanh."
Bởi vì La Khắc Địch hai năm trước có tin truyền đã chết, lần này trở về, quan gia mới được triệu kiến lần thứ nhất, đợi bố trí xong xuôi cho hắn, Triệu Khuông Dận liền cho gọi Dương Hạo. Dương Hạo sớm đã được triệu ở ngoài cửa điện, nghe truyền gọi liền lập tức bước về phía trước, lê cái chân bị tật, từng bước, từng bước, nhìn thẳng vào mắt Triệu Khuông Dận.
Triệu Khuông Dận chỉ vào Dương Hạo, giật mình nói: "Dương khanh, đứng dậy... lại đây... chân ngươi... thế nào rồi?"
Dương Hạo vẻ mặt đau khổ nói: "Bệ hạ, thần phụng mệnh hoàng thượng đến xứ Khiết Đan, gặp đúng lúc Đức vương Da Luật Tam Minh mưu phản, mưu hại tướng lĩnh cấm vệ, vi thần đều thấy hết. Để phòng tin tức bị rò ra, Da Luật Tam Minh đã giam thần trong mật thất, vì muốn thẩm tra cơ mật nước Tống chúng ta, mỗi ngày đều tra hỏi đánh đập, làm cho chân thần bị thương, vì không có thuốc chữa kịp thời, kết quả là... cái chân này... mãi mãi cũng không hoàn phục lại được."
Triệu Khuông Dận nghe xong không khỏi động lòng nói: "Ái khanh vì nước mà dốc sức, khổ cực công cao, lại phải chịu bị hại thế này, thật là oan ức cho khanh."
Dương Hạo bái ngã xuống đất, nói: "Thần ăn bổng lộc của triều đình, nên tận trung với triều đình, một chiếc chân thế này, đâu có thể coi là ấm ức chứ? Nghĩ lúc đầu, thần vốn xuất thân áo vải, trồng cây săn bắn ở Bá Châu, cả đời gắn với tây bắc, không dám nghĩ đến triều đình. Quan gia không lấy thân phận dân đen, trọng dụng thần, thần vô cùng cảm kích..."
Triệu Khuông Dận nghe hắn nói lại nghĩ đến "Xuất sư biểu", nếu không nhìn vẻ mặt đau khổ của hắn, giọng nói thất thểu của hắn thì đã cười lên rồi.
Dương Hạo chưa cảm nhận được vẻ mặt nghẹn cười của quan văn võ trong triều, lại tiếp tục kể: "Thần từ khi vào làm quan tới nay, nhận được sự trọng dụng của bệ hạ, được ủy thác trách nhiệm quan trọng, trong lòng vô cùng cảm kích, đây chỉ là một cái chân, cũng coi là tận tụy với triều đình, dù có tan xương nát thịt cũng không hối hận. Nay thần đã là người tàn phế, khó tiếp tục lập được công, xin quan gia khai ân cho thần từ quan, được về điền viên tuổi già."
Dương Hạo nói vậy, khắp văn võ trong triều không ai lấy làm lạ. Ở cái thời đại ấy, tiêu chuẩn để chọn làm quan là lấy "thân, ngôn, thư, phán" làm điều kiện quan trọng. Cái gọi là "thân" nghiã là hình thể phải cân đối, oai vệ nếu không sợ không có tướng quan. Cái gọi là "ngôn" nghĩa là lời ăn tiếng nói phải trôi chảy, rõ ràng nếu không sợ có trở ngại khi xử sự. Cái gọi là "thư" nghĩa là chữ phải viết đẹp, ngay ngắn, để quan trên có thể dễ dàng đọc được báo cáo. Cái gọi là "phán" nghĩa là tư duy nhanh nhẹn, phán xét rõ ràng, nếu không xẽ xử oan cho người.
Trong bốn điều kiện này, "thân" là quan trọng nhất. Bởi vì có liên quan đến cái nhìn, không thể không nhấn mạnh. Nếu có người kẻ sĩ, người thứ nhất tướng mạo không bằng người thứ hai thì hắn có được trạng nguyên cũng bị người ta thay thế, đây là chuyện hoàn toàn bình thường, từ đó có thể thấy sự quan trọng của hình thức.
Dương Hạo đã tàn phế rồi, triều đình làm sao có thể cho một vị quan như thế thăng đường xử án, vào diện kiến vua hay đi xa làm công vụ, như thế chẳng phải là mất mặt triều đình sao?
Dương Hạo mới về triều, liền chủ động xin cáo quan, khá nhiều quan viên trong triều đều tán dương hắn biết nhìn nhận đại thế, đủ khôn khéo. Cái chức quan này nếu hắn không xin từ, qua một vài ngày khéo cũng bị buộc phải thôi, nhân cơ hội này mà đề ra, tất nhiên là sẽ tốt hơn.
Triệu Khuông Dận quả nhiên động lòng, thầm nghĩ: "Hắn đã thành tàn phế, chức quan này đúng là không làm được nữa, hơn nữa hắn là người nam nha, nay ta đã hạ xong cái kiêu ngạo của nhị đệ, nếu nhân dịp này phế chức quan của hắn, lại là nhất cử lưỡng tiện, như hắn bây giờ thì cho chức quan gì được? Ừm... khai quốc bá, thượng khinh xa đô úy, sau khi tin hắn chết loan đi, triều đình còn chưa bình nghị chuyện khen thưởng, chi bằng lần này để bạt lên một cấp, phong hắn là tướng quân, để hắn có thể diện mà cáo quan từ chức."
Triệu Khuông Dận đang định mở miệng, đưa mắt nhìn vào Tấn vương trong hàng quan, tất thể như bất động, bỗng lại có chút không nỡ: "Nhị đệ liệu có bị ta ép quá đáng không?"
Triệu Khuông Dận lại thở dài một tiếng, quay sang phía Dương Hạo, sắc mặt vui vẻ nói: "Ái khanh ý chí hoài bão lớn, sao có thể vì một chiếc chân tật mà buông xuôi thế? Khanh từ khi nhận Hồng Lư tự thiếu khanh, mọi việc đều làm rất tốt. Nay Hồng Lư tự khanh vì tuổi già mà cáo quan, cửu khanh huyền thiếu mất một người, trẫm lúc này sao xa được Dương khanh chứ? Khanh cứ làm Hồng Lư tự khanh..."
Dương Hạo nghe vậy thật có chút bại hoại rồi: "Ta đã què rồi còn không tha cho ta đi? Thật muốn ép ông mày phải bỏ trốn khỏi Biện Lương?"
Hắn cố nhịn nỗi bực, làm ra vẻ cảm động nói: "Bệ hạ, không thể được đâu, không phải thần không nhận lệnh, thực sự là thân thể của thần... nay đã tàn phế rồi, có trở ngại cho quan chiêm, cử chỉ không có chút quan uy, nếu để thần đảm nhận chức cao như cửu khanh, há lại không khiến thiên hạ chê cười nước Tống ta sao? Bệ hạ..."
Triệu Khuông Dận ho khan một tiếng, nói: "Cứ như thế trước đi đã, ái khanh lúc này cứ nhận Hồng Lư tự khanh, đồng thời tìm thuốc chữa lành vết thương, nếu thật sự không được, thì cứ việc có hoàn lương hay không, lại để sau nói vậy. Cứ như vậy đi, bãi triều!"
Dương Hạo cau mày cau mặt ngồi trong xe, Đông Nhi, Ngọc Lạc, Tiểu Lục và xe ngựa đã đến phủ đệ trước rồi, Dương Hạo một mình ngồi trong xe, đau khổ suy nghĩ tìm cách thoát thân cho mình.
Hắn đã từng phân vân, nhưng nay đã hạ quyết tâm quay về tây bắc rồi.
Nam nhi ở đời, ai chẳng muốn lập nên cơ nghiệp, nay lại có cơ hội ghi danh vào sử sách, hắn cũng muốn thử một lần.
Nay hắn vẫn chưa về tây bắc, nhưng về tài lực có Thừa Tự đường ủng hộ, võ lực có võ trang bí mật của mình và sự phục tùng của thất thị đảng hạng, ngoại giao có minh ước với Khiết Đan, Thổ Phiên, chư bộ Hồi Hột, danh vọng của hắn ngày càng lớn dần hơn.
Nay mọi sự đã sẵn sàng, khi hắn về tây bắc, liền làm mưa làm gió, lập bá chủ một phương. Từng đi xa không thể về tây bắc, nay như đã nắm trong tay. Huống chi, nếu hắn không ra tay, tây bắc tự phát triển như vậy thì tây bắc cũng sẽ xuất hiện một chính quyền lớn mạnh, trong khoảng hơn trăm năm Tống với Khiết Đan hưu binh bãi chiến, cùng nước Tống vẫn cứ đối đầu, hắn tin mình có thể làm tốt hơn.
May mà Triệu quan gia không nói chết, như vậy không ngại kéo dài thêm mấy ngày, tìm mấy vị "thần y" chữa trị một thời gian, sau khi xác nhận mình không thể khỏi được thì sẽ lại cáo quan ra đi, yên bình trở về tây bắc, đợi đến khi đại cục tây bắc ổn rồi, triều đình dù có biết hắn làm kế thoát xác thì lúc đó cũng phải vờ như không biết thôi.
Hắn đang suy nghĩ thì phía ngoài truyền đến những âm thanh ầm ĩ, những tiếng cãi nhau trên phố thì không coi là chuyện gì to tát, nhưng kẻ đó lại nói: "Lý Trọng Quang", đã làm cho hắn phải chú ý.
Dương Hạo vội vàng đá vào người lái xe, xe liền dừng lại, mở cửa rèm lên, thò đầu nhìn vào, Dương Hạo lay tay hắn, nhẹ nhàng mở rèm cửa sổ, nhìn về phía bên, chỉ nhìn thấy xe mình đang đi qua một tòa phủ đệ, cửa trước có ánh sáng đường hoàng, trên cửa có một tấm biển, trên ghi to hai chữ: "Lý phủ".
Dưới hiên cửa có một đám người đang đứng, ở giữa có hai người đang lôi lôi kéo kéo. Dương Hạo chăm chú nhìn lên, cả hai người đều có chút quen quen, một người là một văn trung tuổi, một bộ quan bào, ba chòm râu dài, bộ mặt nhã nhặn, đúng như tướng mạo quan võ. Người kia lại là một thanh niên, vóc người không cao, khuôn mặt thanh tú, nho nhã có chút khiếp sợ, hắn bị người quan văn trung niên kia túm áo, nhưng lại không dám buông ra, hai mắt đã ngân ngấn lệ.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, lại liên tưởng đến ba chữ Lý Trọng Quang vừa nghe được, Dương Hạo nhẹ nhàng a một tiếng, rồi lại nghĩ đến thân phận mình bây giờ. Hai người này hắn đều đã gặp, một người là đại thần nước Đường, nhớ mang máng là được sự sủng tín của Lý Dục, mỗi lần có quốc yến đều không thể thiếu hắn, lúc đó Dương Hạo cả ngày làm ra bộ dáng kiêu ngạo, cũng chưa từng đánh giá qua quan quân nhà Đường, bởi vì bình thường vị quan này hay lên kính rượu Lý Dục nên Dương Hạo mới có chút ấn tượng. Còn cậu thanh niên kia chính là con trai Lý Dục, thái tử Lý Trọng Ngụ nước Đường, Dương Hạo cũng chưa từng nhìn thấy hắn trong cung nhà Đường.
Cái ngôi hoàng đế này hắn ít nhất còn có thể làm mười hai mươi năm nữa, mười hai mươi năm tới, hiển nhiên sẽ có rất nhiều quan văn tướng võ vây quanh hoàng trữ danh chính ngôn thuận này mà hình thành nên một thế lực chính trị, trong mắt thần dân thiên hạ hoàng trữ là niềm tin quốc gia chính thống, đến lượt người nắm hoàng quyền tiếp theo, cuộc sống sẽ thái bình, không còn chiến tranh và nội chiến.
Vấn đề duy nhất là, ai ai cũng nhòm ngó cái ghế hoàng đế đó, nhưng người ruột thịt như Tấn vương sẽ không bao giờ hạ độc anh trai mình, càng không bao giờ dám hạ độc, đến cả hoàng đế cũng không tin, nhưng Dương Hạo biết, hắn dám, hắn nhất định dám.
Lần này nhận sứ của Khiết Đan, từ khi bước vào đất Khiết Đan, chỉ nhìn thấy một con đường toàn gươm đao, sát khí khắp trời, khó khăn lắm mới thoát khỏi Khiết Đan về đến Biện Lương, Dương Hạo bỗng cảm thấy nước Tống bây giờ còn không an toàn bằng Khiết Đan, trong triều đình thế cục còn hung hiểm hơn Khiết Đan.
Lúc Dương Hạo bước đến ngọ môn, Triệu Khuông Dận cùng bách quan văn võ đã về đến Kim Điện, một hồi được biết tin tức họ đến, lập tức ra lệnh cho Dương Hạo và La Khắc Địch vào điện gặp vua.
Triệu Khuông Dận tận mắt nhìn thấy tướng lĩnh cấm quân La Khắc Địch bị cho là đã chết hai năm trước còn sống sờ sờ trở về nước Tống, vô cùng vui mừng, truyền cho hắn vào điện, an ủi một hồi lâu, lập tức tấn phong cho hắn làm bộ quân đô chỉ huy sứ. La Khắc Địch cảm tạ long ân, quay về đứng trong hàng quan võ, ngậm nước mắt nhìn về phía lão phu bên hàng quan văn, lúc này, hai cha con mới được nhìn mặt nhau.
Mã bộ quân đô chỉ huy sứ Đảng Tiến và mã quân đô chỉ huy sứ Hô Duyên Tán đều đã xuất chinh đánh nước Hán, La Khắc Địch vừa mới trở về, lập tức được giao ngay chức tướng lĩnh quan trọng trong cấm vệ hoàng cung.
Dương Hạo nhìn sâu trong mắt, không khỏi cảm thấy cảm khái, ai dám chắc người nay đã mạnh hơn người xưa? Lấy cái khí độ này mà đối đãi với một chiến phu mới trở về, có phải là cái văn minh của người sau?
"Dương khanh."
Bởi vì La Khắc Địch hai năm trước có tin truyền đã chết, lần này trở về, quan gia mới được triệu kiến lần thứ nhất, đợi bố trí xong xuôi cho hắn, Triệu Khuông Dận liền cho gọi Dương Hạo. Dương Hạo sớm đã được triệu ở ngoài cửa điện, nghe truyền gọi liền lập tức bước về phía trước, lê cái chân bị tật, từng bước, từng bước, nhìn thẳng vào mắt Triệu Khuông Dận.
Triệu Khuông Dận chỉ vào Dương Hạo, giật mình nói: "Dương khanh, đứng dậy... lại đây... chân ngươi... thế nào rồi?"
Dương Hạo vẻ mặt đau khổ nói: "Bệ hạ, thần phụng mệnh hoàng thượng đến xứ Khiết Đan, gặp đúng lúc Đức vương Da Luật Tam Minh mưu phản, mưu hại tướng lĩnh cấm vệ, vi thần đều thấy hết. Để phòng tin tức bị rò ra, Da Luật Tam Minh đã giam thần trong mật thất, vì muốn thẩm tra cơ mật nước Tống chúng ta, mỗi ngày đều tra hỏi đánh đập, làm cho chân thần bị thương, vì không có thuốc chữa kịp thời, kết quả là... cái chân này... mãi mãi cũng không hoàn phục lại được."
Triệu Khuông Dận nghe xong không khỏi động lòng nói: "Ái khanh vì nước mà dốc sức, khổ cực công cao, lại phải chịu bị hại thế này, thật là oan ức cho khanh."
Dương Hạo bái ngã xuống đất, nói: "Thần ăn bổng lộc của triều đình, nên tận trung với triều đình, một chiếc chân thế này, đâu có thể coi là ấm ức chứ? Nghĩ lúc đầu, thần vốn xuất thân áo vải, trồng cây săn bắn ở Bá Châu, cả đời gắn với tây bắc, không dám nghĩ đến triều đình. Quan gia không lấy thân phận dân đen, trọng dụng thần, thần vô cùng cảm kích..."
Triệu Khuông Dận nghe hắn nói lại nghĩ đến "Xuất sư biểu", nếu không nhìn vẻ mặt đau khổ của hắn, giọng nói thất thểu của hắn thì đã cười lên rồi.
Dương Hạo chưa cảm nhận được vẻ mặt nghẹn cười của quan văn võ trong triều, lại tiếp tục kể: "Thần từ khi vào làm quan tới nay, nhận được sự trọng dụng của bệ hạ, được ủy thác trách nhiệm quan trọng, trong lòng vô cùng cảm kích, đây chỉ là một cái chân, cũng coi là tận tụy với triều đình, dù có tan xương nát thịt cũng không hối hận. Nay thần đã là người tàn phế, khó tiếp tục lập được công, xin quan gia khai ân cho thần từ quan, được về điền viên tuổi già."
Dương Hạo nói vậy, khắp văn võ trong triều không ai lấy làm lạ. Ở cái thời đại ấy, tiêu chuẩn để chọn làm quan là lấy "thân, ngôn, thư, phán" làm điều kiện quan trọng. Cái gọi là "thân" nghiã là hình thể phải cân đối, oai vệ nếu không sợ không có tướng quan. Cái gọi là "ngôn" nghĩa là lời ăn tiếng nói phải trôi chảy, rõ ràng nếu không sợ có trở ngại khi xử sự. Cái gọi là "thư" nghĩa là chữ phải viết đẹp, ngay ngắn, để quan trên có thể dễ dàng đọc được báo cáo. Cái gọi là "phán" nghĩa là tư duy nhanh nhẹn, phán xét rõ ràng, nếu không xẽ xử oan cho người.
Trong bốn điều kiện này, "thân" là quan trọng nhất. Bởi vì có liên quan đến cái nhìn, không thể không nhấn mạnh. Nếu có người kẻ sĩ, người thứ nhất tướng mạo không bằng người thứ hai thì hắn có được trạng nguyên cũng bị người ta thay thế, đây là chuyện hoàn toàn bình thường, từ đó có thể thấy sự quan trọng của hình thức.
Dương Hạo đã tàn phế rồi, triều đình làm sao có thể cho một vị quan như thế thăng đường xử án, vào diện kiến vua hay đi xa làm công vụ, như thế chẳng phải là mất mặt triều đình sao?
Dương Hạo mới về triều, liền chủ động xin cáo quan, khá nhiều quan viên trong triều đều tán dương hắn biết nhìn nhận đại thế, đủ khôn khéo. Cái chức quan này nếu hắn không xin từ, qua một vài ngày khéo cũng bị buộc phải thôi, nhân cơ hội này mà đề ra, tất nhiên là sẽ tốt hơn.
Triệu Khuông Dận quả nhiên động lòng, thầm nghĩ: "Hắn đã thành tàn phế, chức quan này đúng là không làm được nữa, hơn nữa hắn là người nam nha, nay ta đã hạ xong cái kiêu ngạo của nhị đệ, nếu nhân dịp này phế chức quan của hắn, lại là nhất cử lưỡng tiện, như hắn bây giờ thì cho chức quan gì được? Ừm... khai quốc bá, thượng khinh xa đô úy, sau khi tin hắn chết loan đi, triều đình còn chưa bình nghị chuyện khen thưởng, chi bằng lần này để bạt lên một cấp, phong hắn là tướng quân, để hắn có thể diện mà cáo quan từ chức."
Triệu Khuông Dận đang định mở miệng, đưa mắt nhìn vào Tấn vương trong hàng quan, tất thể như bất động, bỗng lại có chút không nỡ: "Nhị đệ liệu có bị ta ép quá đáng không?"
Triệu Khuông Dận lại thở dài một tiếng, quay sang phía Dương Hạo, sắc mặt vui vẻ nói: "Ái khanh ý chí hoài bão lớn, sao có thể vì một chiếc chân tật mà buông xuôi thế? Khanh từ khi nhận Hồng Lư tự thiếu khanh, mọi việc đều làm rất tốt. Nay Hồng Lư tự khanh vì tuổi già mà cáo quan, cửu khanh huyền thiếu mất một người, trẫm lúc này sao xa được Dương khanh chứ? Khanh cứ làm Hồng Lư tự khanh..."
Dương Hạo nghe vậy thật có chút bại hoại rồi: "Ta đã què rồi còn không tha cho ta đi? Thật muốn ép ông mày phải bỏ trốn khỏi Biện Lương?"
Hắn cố nhịn nỗi bực, làm ra vẻ cảm động nói: "Bệ hạ, không thể được đâu, không phải thần không nhận lệnh, thực sự là thân thể của thần... nay đã tàn phế rồi, có trở ngại cho quan chiêm, cử chỉ không có chút quan uy, nếu để thần đảm nhận chức cao như cửu khanh, há lại không khiến thiên hạ chê cười nước Tống ta sao? Bệ hạ..."
Triệu Khuông Dận ho khan một tiếng, nói: "Cứ như thế trước đi đã, ái khanh lúc này cứ nhận Hồng Lư tự khanh, đồng thời tìm thuốc chữa lành vết thương, nếu thật sự không được, thì cứ việc có hoàn lương hay không, lại để sau nói vậy. Cứ như vậy đi, bãi triều!"
Dương Hạo cau mày cau mặt ngồi trong xe, Đông Nhi, Ngọc Lạc, Tiểu Lục và xe ngựa đã đến phủ đệ trước rồi, Dương Hạo một mình ngồi trong xe, đau khổ suy nghĩ tìm cách thoát thân cho mình.
Hắn đã từng phân vân, nhưng nay đã hạ quyết tâm quay về tây bắc rồi.
Nam nhi ở đời, ai chẳng muốn lập nên cơ nghiệp, nay lại có cơ hội ghi danh vào sử sách, hắn cũng muốn thử một lần.
Nay hắn vẫn chưa về tây bắc, nhưng về tài lực có Thừa Tự đường ủng hộ, võ lực có võ trang bí mật của mình và sự phục tùng của thất thị đảng hạng, ngoại giao có minh ước với Khiết Đan, Thổ Phiên, chư bộ Hồi Hột, danh vọng của hắn ngày càng lớn dần hơn.
Nay mọi sự đã sẵn sàng, khi hắn về tây bắc, liền làm mưa làm gió, lập bá chủ một phương. Từng đi xa không thể về tây bắc, nay như đã nắm trong tay. Huống chi, nếu hắn không ra tay, tây bắc tự phát triển như vậy thì tây bắc cũng sẽ xuất hiện một chính quyền lớn mạnh, trong khoảng hơn trăm năm Tống với Khiết Đan hưu binh bãi chiến, cùng nước Tống vẫn cứ đối đầu, hắn tin mình có thể làm tốt hơn.
May mà Triệu quan gia không nói chết, như vậy không ngại kéo dài thêm mấy ngày, tìm mấy vị "thần y" chữa trị một thời gian, sau khi xác nhận mình không thể khỏi được thì sẽ lại cáo quan ra đi, yên bình trở về tây bắc, đợi đến khi đại cục tây bắc ổn rồi, triều đình dù có biết hắn làm kế thoát xác thì lúc đó cũng phải vờ như không biết thôi.
Hắn đang suy nghĩ thì phía ngoài truyền đến những âm thanh ầm ĩ, những tiếng cãi nhau trên phố thì không coi là chuyện gì to tát, nhưng kẻ đó lại nói: "Lý Trọng Quang", đã làm cho hắn phải chú ý.
Dương Hạo vội vàng đá vào người lái xe, xe liền dừng lại, mở cửa rèm lên, thò đầu nhìn vào, Dương Hạo lay tay hắn, nhẹ nhàng mở rèm cửa sổ, nhìn về phía bên, chỉ nhìn thấy xe mình đang đi qua một tòa phủ đệ, cửa trước có ánh sáng đường hoàng, trên cửa có một tấm biển, trên ghi to hai chữ: "Lý phủ".
Dưới hiên cửa có một đám người đang đứng, ở giữa có hai người đang lôi lôi kéo kéo. Dương Hạo chăm chú nhìn lên, cả hai người đều có chút quen quen, một người là một văn trung tuổi, một bộ quan bào, ba chòm râu dài, bộ mặt nhã nhặn, đúng như tướng mạo quan võ. Người kia lại là một thanh niên, vóc người không cao, khuôn mặt thanh tú, nho nhã có chút khiếp sợ, hắn bị người quan văn trung niên kia túm áo, nhưng lại không dám buông ra, hai mắt đã ngân ngấn lệ.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, lại liên tưởng đến ba chữ Lý Trọng Quang vừa nghe được, Dương Hạo nhẹ nhàng a một tiếng, rồi lại nghĩ đến thân phận mình bây giờ. Hai người này hắn đều đã gặp, một người là đại thần nước Đường, nhớ mang máng là được sự sủng tín của Lý Dục, mỗi lần có quốc yến đều không thể thiếu hắn, lúc đó Dương Hạo cả ngày làm ra bộ dáng kiêu ngạo, cũng chưa từng đánh giá qua quan quân nhà Đường, bởi vì bình thường vị quan này hay lên kính rượu Lý Dục nên Dương Hạo mới có chút ấn tượng. Còn cậu thanh niên kia chính là con trai Lý Dục, thái tử Lý Trọng Ngụ nước Đường, Dương Hạo cũng chưa từng nhìn thấy hắn trong cung nhà Đường.
Vị quan văn đó cầm cổ áo Lý Trọng Ngụ cười nhạt nói: "Đại tướng quân, bổn quan xem tại thân phận lệnh tôn đồng điện xưng thần mới cho vay tiền, nhưng có vay phải có trả chứ, đã nói nửa tháng sẽ trả cả vốn lẫn lãi cho bổn quan, nay đã quá mất năm ngày rồi, xin đại tướng quân hỏi Hầu gia một chút, số tiền này bao giờ mới trả được?"
Lý Trọng Ngụ sau khi về Tống, được nước Tống phong cho ngưu thiên vệ thượng tướng quân, là lấy cái xưng hô này, vị thượng tướng quân quân này cung chắp tay thi lễ nói: "Trương đại nhân, xin khoan lại cho mấy ngày, khi nhận được bổng lộc của triều đình, nhất định sẽ trả lại ngay."
"Tháng sau?" Trương đại nhân bật lên một tiếng: "Kéo dài cả một tháng rồi? Ngươi nhìn xem, ngươi nhìn xem, không có tiền? Không có tiền còn treo cái phổ gì kia, mướn gì nhiều gia nhân thế kia, hắn vẫn còn muốn làm hoàng thượng sao? Không phải Trương Bạc ta khinh người, ta cũng đang rất túng thiếu, ngươi đừng có nói với ta nữa, trả tiền, mau trả tiền đi, nếu không ta kiện lên phủ Khai Phong."
Thái tử Lý Đường nghe vậy hai hàng nước mắt lăn dài, thảm thiết cầu xin: "Trương đại nhân, xin ngài cho thư lại mấy hôm, nếu kiện lên phủ Khai Phong, gia phụ còn biết giấu mặt mũi vào đâu nữa?"
"Mặt mũi?" Trương Bạc cười nhạt: "Mặt mũi hắn sớm đã chẳng còn nữa rồi, nay rơi vào bước đường này, hắn vẫn còn mặt mũi sao?"
Dương Hạo nghe hắn tự xưng mới nhớ ra tên hắn. Hóa ra người này vốn là trung thư xá nhân của nhà Đường, thanh huy điện đại học sĩ, học rộng tài cao, tinh thông kinh điển, được Lý Dục trọng dụng, coi hắn như bạn hơn như thần, chiếu thư nước Đường phần nhiều là do người này thảo nghĩ.
Trọng thần nhà Đường sau khi bị áp đến nước Tống, Triệu Khuông Dận trách vấn sao hắn viết chiếu thư cho Lý Dục, mắng chửi tội lỗi của mình, Trương Bạc là triều thần tận tụy, trung thành với triều Đường, Triệu quan gia thích người tài hoa cốt khí, ủy dĩ quan cao, liền đoán ra tính tình cả Triệu Khuông Dận, biết người này thích những thần tử trung thành, tận tụy, nên mặt không đổi sắc, ngang nhiên đáp lại: "Hai nước giao binh, những lời ác ý qua lại đâu có là gì, chiếu thư thần viết còn nhiều lắm, chó sủa vì chủ, thần không thể cãi lại, bệ hạ muốn giết thì cứ giết."
Triệu Khuông Dận lúc đầu có ý giết hắn, vừa thấy người này khí tiết lẫm liệt, không khỏi khen cho miệng lưỡi hắn: "Trương Bạc có sự gan dạ, không thể thêm tội, như đám người này, nếu có thể sau chuyện này, từ giờ về sau không dám thay đổi lòng trung." Liền phong hắn làm Doãn Trung thái tử.
Dương Hạo nhìn hắn mắng chửi chủ cũ, trong thâm tâm cảm thấy thật trơ trẽn, lúc này liền nghe thấy tiếng của một phụ nữ bên trong cửa: "Trọng Ngụ, con vào đây một chút."
Lý Trọng Ngụ như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng cầu xin: "Xin đại nhân buông tay, mẫu thân ta... đang gọi ta."
Trương Bạc do dự một lúc, lạnh lùng nói: "Đi đi, hôm nay nếu không trả tiền, ta sẽ không đi đâu."
"Tiểu Chu hậu? Dương Hạo ngẩng đầu nhìn lên cửa, chỉ nhìn thấy sau cánh cửa một góc váy, không nhìn thấy người. Lý Trọng Ngụ bước vào được một lúc, cầm theo một cái chậu màu vàng bước ra, ngượng ngùng nói: "Trương đại nhân, trong phủ hiện giờ thật sự không có tiền, đây... đây là cái chậu gia phụ hàng ngày vẫn dùng để rửa mặt..."
Trương Bạc vô cùng tức giận: "Cái gì? Ngươi lấy cái chậu đồng này để trả ta? Ngươi thật xem Trương Bạc là cái gì đây?"
Lý Trọng Ngụ liền vội vàng giải thích: "Không phải... không phải bằng đồng, cái này là... bằng vàng..."
"Bằng vàng?" Trương Bạc chuyển sang vui vẻ, giật lấy để thử xem phân lượng, hắn nhận cái chậu rửa mặt, rồi nhìn sang Lý Trọng Ngụ nói: "Lệnh tôn vay của ta năm trăm quan tiền, cái chậu này thì bằng với số vốn, còn phần lãi, đợi đến bổng lộc tháng sau của các ngươi, bổn quan sẽ đến lấy."
Dương Hạo nghe vậy liền tức giận, lập tức kêu lên: "Tiểu Vũ, đỡ ta xuống."
Trương Bạc nhận ra hắn, vì ban nãy trên triều có gặp qua, sau khi bãi triều, Trương Bạc liền vội vã chạy đến phủ Lý Dục đòi nợ, dĩ nhiền là đến trước Dương Hạo rồi.
Vừa thấy Dương Hạo một tay cầm trượng, một tay được người đỡ, vô cùng tức giận bước đến, Trương Bạc giật mình một cái, kinh hoàng nói: "A, Dương đại nhân, ngài đây là... đây là..."
"Ta là ông nội ngươi!" Dương Hạo một tay giật lấy cái chậu vàng trong tay hắn, "bịch" một cái vào đầu hắn, làm cả mũ quan rơi xuống đất. Trương Bạc hoa cả mắt, không khỏi vừa sợ vừa bực, nói: "Dương đại nhân, ngài đang làm gì vậy? Đánh mệnh quan triều đình, phạm phải tội gì? Bổn quan... bổn quan sẽ kiện ngài với quan gia!"
Dương Hạo nhặt cái chậu lên, "bịch" cái nữa vào mặt hắn, vàng vốn có tính dẻo, lần đập này in đúng một hình mặt, Trương Bạc a a mấy tiếng, biến cả sắc mặt, chảy cả máu mũi, nói: "Ngươi điên rồi sao? Bổn quan đâu có đắc tội với ngươi?"
Dương Hạo cầm trượng đánh, vừa đánh vừa chửi: "Không làm cho ngươi có chút màu sắc trên mặt thì sao trước mặt quan gia kiện ta được? Ngươi cái kẻ bất nhân bất nghĩa, lừa bịp đồ của chủ cũ, xé nát cái mặt người của ngươi ra. Đánh ngươi? Đánh ngươi đã là gì, ngươi không hiểu được lão tử tại thành Đông Kinh xưng quan trường không động lòng ư? Phải đánh ngươi cái loại chó cắn chủ cũ này!"
Trương Bạc chật vật đứng lên, thuận tay nhặt lên cái mũ quan đã bị rách của mình, rồi chạy bỏ đi nhanh như chớp, lớn giọng vọng lại: "Đồ điên, ngươi đúng là một thằng điên."
Tiểu Chu hậu nghe được động tĩnh bên ngoài, lặng lẽ ngoái đầu ra, nhìn thấy Dương Hạo đánh chửi Trương Bạc, vốn nàng rất ghét những người thô tục dã man như thế, nhưng lúc này không hiểu vì sao, lại có một cảm giác khác hẳn: "Đúng vậy, hắn là một kẻ thô bỉ nhưng phu quân ta lại chỉ là kẻ hạ phàm văn thơ đói rách, nhưng như thế thì làm sao chứ? Văn chương hay, phong hoa tuyết nguyệt, không đổi được tôn nghiêm và an toàn cho người nhà. Đế vương rơi vào cảnh ngộ này, từ giờ về sau không biết sao qua này đây..."
Tiểu Chu hậu càng nghĩ càng đau lòng, không khỏi rơi lệ, nàng không muốn gia nhân nhìn thấy, vội vàng lấy khăn che mặt, rồi chạy vội vào trong.
Dương Hạo đánh đuổi xong Trương Bạc, chỉnh tề lại mũ áo, lại trở về bộ dạng một văn nhân, khập khiễng bước về phía Lý Trọng Ngụ, cười nói: "Thượng tướng quân, chuyện này là sao? Tiểu Vũ, mấy người các ngươi, giải tán mọi người đi, nhìn cái gì chứ!"
Dân chúng tứ phía đều bị giải tán hết, Lý Trọng Ngụ cũng đã nhận ra hắn, khi còn ở nước Đường, cái mặt với cái miệng này đúng là làm người ta ghét nhất, lúc này nhìn lại thấy thực sự gần gũi, Lý Trọng Ngụ không cầm được nước mắt nói: "Đa tạ đại nhân trượng nghĩa ra tay, Trọng Ngụ vô cùng cảm kích."
Dương Hạo xua tay cười nói: "Chỉ là việc nhỏ, đâu cần phải thế, phải rồi, hầu gia sao lại nợ tiền cái tên người dạ chó ấy? Trước khi đến Biện Kinh, bổn quan không phải đã hộ tống cả báy tám chục xe đồ được chọn từ trong cung ra cho người sao? Lẽ nào bị người ta giữ lại?"
Lý Trọng Ngụ cúi đầu ủ rũ nói: "Cái này... thật không có, được đại nhân hộ tống, Tào Bân tướng quân săn sóc suốt chặng Đường, cũng không có ai dám cướp đồ của ta. Chỉ là... những đồ đạc đó phần lớn là tứ bảo thư phòng, sách họa điển tịch, là những đồ gia phụ yêu mến. Hơn nữa, gia phụ tiêu pha nhiều, triều đình cho cái nhà này, gia phụ tu sửa lại, lại mời mướn nhiều nô phó, mỗi ngày đều mở tiệc rượu, chi tiêu hằng ngày, lại thêm..."
Hắn đưa mắt nhìn bốn phía, nhỏ tiếng lại, có chút còn không mở miệng nói: "Lại thêm lễ vật cho các quyền quý trong triều, những tài vật đó, nay chẳng còn bao nhiêu nữa. Tính thêm tiền bổng lộc của Trọng Ngụ với gia phụ, nay cũng là không đủ chi tiêu, đành phải... đành phải vay của người cũ, ai biết được hắn không chỉ ham lợi cao mà... mà đến thêm mấy ngày cũng không cho."
Lý Trọng Ngụ không cầm được nước mắt, Dương Hạo lắng nghe: "Lý Dục này, thật là cực phẩm bại gia tử... nhưng nói lại, cũng không trách hắn được, hắn từ nhỏ đã sinh ra trong hoàng thất, trước giờ chưa từng suy nghĩ đến một đồng tiền, tiêu tiền nhưng đâu có khái niệm về tiền, chỉ khổ cho cả nhà hắn, phải chịu tội cùng đế vương."
Lý Trọng Ngụ vừa xấu hổ vừa thẹn thùng, cúi thấp đầu nói: "Được đại nhân giải vây, vốn nên mời đại nhân vào phủ dùng trà, nhưng với tình cảnh này, thật là không tiện mời, không đối đãi được đại nhân, thật xin thứ lỗi."
"À, không có gì." Dương Hạo tỉnh táo lại, mỉm cười nói: "Dương mỗ lúc còn ở nước Đường, được lệnh tôn lễ ngộ, có từng qua lại, Dương mỗ sao lại có thể ngồi nhìn quý phủ rơi vào tình cảnh này? Thế này đi, Dương mỗ có ít sản nghiệp riêng, thượng tướng quân sau khi hồi phủ nói với lệnh tôn một chút, nếu lệnh tôn cho phép, thượng tướng quân có thể quay lại tìm ra, Dương mỗ nguyện không tính lãi cho thượng tướng quân vay, giải quyết tạm thời khó khăn."
Lý Trọng Ngụ vui mừng kinh ngạc, cuống quýt cảm tạ không ngừng, Dương Hạo cười ha ha, vẫy tay cáo từ, bước lên xe.
Xe chạy, Mục Vũ không hiểu hỏi: "Đại nhân, bảy tám chục xe tài sản, người thường dùng cả mấy trăm đời cũng không hết, Lý Dục chỉ dùng có ba tháng mà hết sạch, người như vậy, ai nuôi được hắn chứ, đại nhân lại qua hỏi chuyện nhà họ?"
Dương Hạo mỉm cười nói: "Bổn quan tự có mục đích của mình, không cần hỏi nhiều vậy."
Mục Vũ tức giận bất bình, như thể Dương Hạo đang dùng tiền của hắn vậy, đang định mở miệng, một thị vệ đi bên kéo hắn một cái, ra hiệu ánh mắt với hắn, Mục Vũ nghĩ: "Ai dà, chẳng lẽ đại nhân nhà mình đang... có ý đồ với người ta?" Mục Vũ vội vàng ngậm miệng lại, không dám nói nữa.
Dương Hạo ngồi trong xe, trầm tư suy nghĩ: "Tên khốn này bị ta đánh cho một trận, cũng không biết là hắn có dám lên quan gia cáo ta không, nếu hắn nghĩ như vậy là ức hiếp chủ cũ của mình thì sẽ không dám đi, nếu hắn đi thật thì tốt quá, quan gia bây giờ đối với cựu thần có thêm nhiều kế sách trấn an, ta đánh cựu thần nước Đường ngay trên phố, quan gia sẽ vô cùng đau đầu, nói không chắc còn là thuận buồm xuôi gió, để ta có thể dễ dàng ra đi.
Quan trọng nhất là.... Lý Trọng Ngụ... thái tử của nhà Đường, cái người này nếu tiếp tục kết giao, ai biết sau này có cần dùng đến không? Nghĩ trước cho sau này. Nay ta đã muốn lập nên cơ nghiệp oanh liệt thì không thể qua ngày vô tri vô giác được, có mấy nước cờ thừa bày đi trước, đến lúc cần, có thể lại có hiệu quả thần kì!"
← Hồi 387 | Hồi 389 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác