← Hồi 384 | Hồi 386 → |
"Đúng vậy, đối với Khiết Đan mà nói thì uy hiếp lớn nhất không phải là các nước láng giềng mà là quốc nội, đối với ta mà nói uy hiếp lớn nhất không phải là con cháu tông thất quyền cao chức trọng, mà là ở chính bản thân ta. Bảo tọa chí tôn đủ để khiến người hữu tâm người trước ngã xuống, người sau kế tục, liên miên bất tuyệt, giết đi hai nhóm quyền quý có dã tâm, rất nhanh sẽ xuất hiện một nhóm khác như nấm mọc sau mưa. Ta có thể giết mãi được sao? Ta có thể vĩnh viễn không bao giờ thất thủ được không?
Tiêu Xước tâm sự nặng nề, bước trên con đường dài thượt, thấy rất nhiều nữ vệ và các ngục tốt cung kính đứng đó, bà ta mới ngắt mạch suy nghĩ, lạnh lùng phân phó: "Đóng chặt cửa lao, cẩn thận trông chừng mấy người đó, phải chiếu cố cho tốt, không được sơ sẩy lơ là."
Đại Đầu vội vàng dạ một tiếng: "Vâng, lời mà đại nhân phân phó tiểu nhân nhất định sẽ cẩn tuân."
Tiêu Xước hừ khẽ một tiếng rồi bước qua người Đại Đầu, đợi khi các nữ vệ giống như ngàn sao quanh trăng đưa bà ta đi, Đại Đầu mới thầm thở dài một hơi, đứng thẳng dậy lẩm bẩm: "Ôn thần đó rốt cuộc là có thân phận gì vậy, hắn sao vẫn chưa chết nhỉ? Hắn ở trong ngục của lão tử một ngày, lão tử một ngày không được sống yên. Ài! Ta bảo nè, mấy người các ngươi, ai đó đi đóng cửa lao lại đi? Mẹ kiếp, các ngươi đừng có chạy, ta bảo nè Tề Đầu Nhi, ngươi đi đi!"
Lão Tề giống như là ăn phải trái mướp đắng, bĩu môi kháng nghị: "Vương gia, lại bảo ta đi à? Không được, không thể là ta chịu thiệt mãi được, chúng ta mẫu chiến, ai thua thì người đó đi."
"Mẹ nó, bảo các ngươi đi làm chút chuyện, ai ai cũng đùn đẩy. Nào, mẫu chiến thì mẫu chiến."
Đại Đại tức giận trừng mắt một cái, gọi mấy tên ngục tốt vừa nghe thấy phải đi đóng cửa nhà lao là lập tức chạy trốn ra xa lại.
Mẫu chiến chính là oẳn tù tì, thời đó gọi là mẫu chiến, cũng gọi là đả lệnh. Mấy người xoa xoa quyền: "Nhất tinh cung hỉ, nhị tương hảo, tam tinh cao chiếu, tứ hỉ, ngũ kim khôi, lục lục nhuận, thất thất xảo."
"Ha ha ha, vương gia, mời ngài, mời ngài."
"Con mẹ nó xui xẻo quá đi mất!"
Các ngục tốt cười bối chắp tay vái một cái, Đại Đầu chơi thua ưỡn cái ngực đầy mỡ lên, ủ rũ đi về phía hành lang tăm tối đó, giống như hành lang này dẫn tới nơi của con quái thú ăn thịt người vậy.
Gió vi vu, có chút lành lạnh....
Tiếng bước chân lại truyền tới, tiếng động có chút nặng nề, không phải là tiếng bước chân nhẹ nhàng của Tiêu Xước, mặc dù là vậy, Dương Hạo vẫn quay đầu nhìn về phía cửa, chỉ thấy một tên béo mặc phục trang của ngục quan bước tới ngoài cửa nhà lao, bối rối cầm xích sắt lên, vòng một cái qua song sắt ở cửa.
Vừa nhìn rõ bộ dạng của hắn, Dương Hạo đột nhiên giật bắn người, thất thanh gọi: "Là ngươi?"
Tên béo đó vừa vòng được mấy vòng qua cửa nhà lao, còn chưa kịp cái khóa thì nghe thấy tên ôn thần ở bên trong mở miệng nói chuyện. Tên béo giật nảy mình, vội vàng thốt lên: "Ta không nghe thấy, ta không nghe thấy."
Hắn vừa nói vừa vội vàng khóa cửa lại, nhưng vì kinh hãi cho nên không bập được mắt khóa. Dương Hạo lại gọi: "Đại Đầu, là ngươi!"
Động tác của tên béo đột nhiên như hóa đá, hoảng hốt một lúc hắn mới trợn tròn mắt, ngẩng đầu lên nhìn vào trong lao phòng. Nhìn một lúc, cả thân hình núng nính của hắn đều run rẩy: "Ông... ông trời ơi, là đại... đại... đại ca ư?"
Dương Hạo khi tỉnh lại, phát hiện mình đã lại bị cột lên giường, trên đầu không bị trùm vải, miệng cũng không bị bịt chặt. Hắn hoang mang một lúc, vẫn không hiểu Tiêu Xước làm gì.
Khi Tiêu Xước tâm sự nặng nề rời đi, quên mất không chùm lại vải lên đầu và bịt miệng hắn, khi tên ngục quan đó tới khóa cửa, Dương Hạo kinh ngạc phát hiện, tên ngục quan đó không ngờ lại là Đại Đầu mất tích từ lâu. Đại Đầy cũng không ngờ Dương Hạo mà mình lén lút nghe ngóng nơi hạ lạc lại bị nhốt ở trong chính lao ngục của mình, cũng chính là người mà bọn họ sợ như ôn thần. Đại Đầu vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng xông vào, vội vàng hỏi tình hình, rồi lớn gan định cởi trói cho hắn, nhưng lại bị một câu của Dương Hạo cản lại.
"Đại Đầu, ngươi cho dù có thể cởi trói cho ta, nhưng ta có thể chạy thoát khỏi lao phòng không? Có thể thoát khỏi Thượng kinh không?"
Đại Đầu đần thối mặt, đình chỉ động tác, vẻ mặt có chút khổ sở: "Đại ca, huynh đệ vô dụng, đừng nói nơi khác, chỉ ngoài đại lao này thôi đã có... lớp lớp trọng binh do Quách Tập đại nhân phái tới canh chừng, e rằng... e rằng chúng ta không xông ra được."
"Vậy thì đừng khinh cử vọng động, cơ hội chỉ có một lần, nếu bỏ qua thì sẽ không tới nữa đâu."
"Nhưng, nương nương tùy thời đều có thể giết huynh."
"Nếu ta hiện tại tùy tiện chạy ra thì đảm bảo chết chắc, kiên nhẫn chờ đợi, có lẽ sẽ có sinh cơ."
Dương Hạo hơi dừng lại một chút rồi hỏi: "Tống quốc sứ tiết ở Lễ Tân viện thế nào rồi? Bọn họ có từng truy tìm nơi hạ lạc của ta không?"
"Ta mấy ngày nay cũng lén lút nghe ngóng tin tức của đại ca, nghe thấy được một số tin tức. Nương nương đã giao quốc thư cho Trương Đồng Chu đại nhân rồi, hơn nữa bảo chứng nhất định sẽ tra rõ ngọn nguồn, tìm bắt chân hung, cho Tống quốc một câu trả lời đích đáng. Lại nói rằng bức quốc thư đó là tín kiện quan trọng mà Triệu quan gia đang chờ đợi, Trương tướng quân cùng với đế sứ đoàn đã quay về Tống quốc rồi."
"Ừm!"
Dương Hạo nghĩ ngợi một lát, nói: "Đại Đầu, ngươi giúp ta làm mấy chuyện."
"Đại ca nói đi."
"Nghe ngóng tin tức về bọn Đông Nhi, bao gồm cả ở trong hoàng cung. Ta đã bị nhốt ở đây, bọn họ chắc cũng ở gần đây thôi."
"Được."
"Thứ hai, ngươi khi nào rảnh thì đi lòng vòng ở gần khách sự Phúc Tự ở thành nam, giúp ta tìm một người, nàng ta là muội tử của ta, tên là Đinh Ngọc Lạc. Tiêu Xước có tinh minh, có thần thông quảng đại như thế nào thì cũng không thể tai mắt thông thiên, nắm rõ được hết tình hình của ta. Bà ta ngay lập tức ban bố tin thất tung của ta và bọn Đông Nhi, La Khắc Định, với sự cơ linh của Ngọc Lạc, tất nhiên sẽ ẩn náu giữ mình.
Cho dù Tiêu Xước biết rằng La Khắc Định đang theo đuổi một nữ nhi Hán gia, cũng chưa chắc đã phái người đi tìm nàng ta, cũng khó mà bắt được nàng ta. Khu hoàng thành ở thành bắc nàng ta rất khó tiến vào, khách sạn này là nơi duy nhất mà nàng ta có thể có được liên hệ với ta. Nàng ta nhất định sẽ thường xuyên đi lại ở vùng phụ cận, ngươi giúp ta tìm nàng ta, kể lại tình cảnh hiện tại của ta. Phương pháp tìm nàng ta là..."
Dương Hạo khe khẽ dặn dò một hồi, Đại Đậu vừa nghe vừa gật đầu liên tục, nói: "Được rồi, đành ủy khuất cho đại ca một chút vậy, đệ trước tiên lại chùm đầu đại ca lại, để phòng có người sinh nghi, sau đó sẽ án chiếu theo sự phân phó của đại ca mà đi làm việc."
Hắn cầm mũ chùm đầu lên, đang muốn chùm lên đầu Dương Hạo thì Dương Hạo nhìn chằm chằm vào hắn, đột nhiên gọi khẽ: "Đại Đầu."
Đại Đầu ngây người, "dạ" một tiếng.
Dương Hạo nói: "Ngươi đã cưới vợ sinh con ở nơi này rồi phải không?"
"Vâng."
Dương Hạo do dự một lúc rồi nói: "Đại Đầu, ngươi phải nghĩ cho kỹ, với thủ đoạn của Tiêu hậu, nếu biết ngươi giúp ta, rất có thể sẽ kéo cả ngươi và người nhà của ngươi vào, ngươi có vợ con cần phải chiếu cố, cho dù đặt thân ở ngoài chuyện này cũng là chuyện thường tình của con người, ta sẽ không trách ngươi đâu."
Đại Đầu chần chờ một lúc, hai mắt nhìn xoáy vào Dương Hạo, hỏi: "Đại ca, huynh khi nghe nói ta dưới loạn tiễn đánh mất đại tẩu rồi chạy trốn, có hận ta hay không?"
Dương Hạo chậm rãi lắc đầu: "Ta trước giờ không nghĩ rằng, chém đầu gà, đốt giấy vàng, vái lạy kết nghĩa là bắt huynh đệ phải bán mạng cho mình."
Đại Đầu trong mắt lấp lánh lệ quang, hắn ngoác miệng cười, trịnh trọng nói: "Đại ca, ta đã từng làm một chuyện khiến mình phải hối hận. Ta không muốn làm một lần nữa, đâu, ta biết đứng cùng với đại ca là nguy hiểm như thế nào, đây là lựa chọn của ta, huynh không vì sự bất nghĩa của ta mà hận ta, hiện tại cũng không cần bởi vì ta ra mặt mà ray dứt làm gì. Ta sẽ làm!"
Hắn chùm vải lên đầu Dương Hạo, lạt đút vải vào miệng hắn rồi đứng dậy bước ra khỏi cửa. Hành lang dài hun hút lạnh lẽo vắng lặng... Khi trở lại cước bộ nặng nề hơn nhiều, nhưng lại rất có lực.
Gió thổi vi vu, nhiệt huyết sôi trào!
Lúc chạng vạng, khi ánh mặt trời hắt vào trong lao phong, đồ ăn uống mà Dương Hạo vốn cho rằng hôm nay sẽ không có không ngờ lại được đưa đến.
Tiếng bước chân rất lộn xộn, nhưng Dương Hạo lập tức ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.
Khi hắn được cởi mũ chùm đầu, lấy vải nhét trong miệng ra, thứ hiện giờ xuất hiện trong thiên lao lại khác hẳn.
Chính là bốn phạm nhân thân hình khôi ngô, bên cạnh đặt một cái thùng gỗ cao tới nửa thân người, bốc khói nghi ngút, rõ ràng là đầy nước nóng. bên cạnh đầy hộp, không biết là đựng gì.
Bọn họ lẳng lặng lột trần Dương Hạo đang cả người vô lực, sau đó ném hắn vào trong thùng gỗ, một người cầm một cái gáo múc nước nỏng đổ lên người hắn, sau đó lấy cái loại như đậu tắm, xà bông ra cọ rửa cho hắn. Sau cùng lại cắt sửa râu tóc cho hắn, đổi sang một thân bào phục sạch sẽ mềm mại, sau đó mới mở hộp ra, từng món từng món thực ăn tinh trí bày ra trước mặt hắn, mà không ngờ trong đó còn có một bình rượu.
Dương Hạo ngu ngơ không hiểu gì để mặc cho bọn họ chi phối, cho tới khi nhìn thấy thức ăn phong phú, trong lòng không khỏi trầm xuống: "Chẳng lẽ Tiêu Xước sau khi quay về, cuối cùng lại thay đổi chủ ý, muốn lập tức xử tử ta? Vốn cũng không nghĩ rằng có thể thoát khỏi cái chết. Cách này, nói chung cũng có thể được làm một con quỷ no bụng sạch sẽ tươm tất."
Hắn hạ quyết tâm, vẻ mặt lại thành thản nhiên, bụng giờ đang kêu ọc ạch nên cũng mặc kệ chẳng nhai kỹ rồi mới nuốt như lúc trước nữa. Hắn giải quyết sạch chỗ thức ăn như gió cuốn mây tan, cũng mặc kệ là bên trong có hạ độc hay không, dẫu sao thì duỗi đầu ra cũng là một đao mà co đầu lại thì cũng là một đao.
Không nằm ngoài dự liệu của hắn, rất nhanh, mí mắt của hắn trở nên trầm trọng, bắt đầu lơ mơ buồn ngủ.
"Quả nhiên... ta phải chết rồi."
Khi trong đầu vừa lóe lên ý nghĩ này, hắn liền ngủ thiếp đi. Lúc tỉnh lại thì phát hiện mình lại bị trói trên giường.
"Ta chưa chết" Dương Hạo mừng thầm trong lòng, lập tức cảm thấy hạ thể mát lạnh, tựa hồ y phục bị người ta cởi hết. Dương Hạo kinh hãi, vội vàng dãy dụa, nhưng phát hiện mình bị trót rất chặt, căn bản không thể động đậy được.
Bên cạnh lờ mờ có một tiếng hít thở khe khẽ, sau đó một bàn tay run rẩy đột nhiên đặt lên chỗ yếu hại của hắn, Dương Hạo không khỏi rùng mình sợ hãi.
Bàn tay nhỏ đó mềm mại trơn mượt, động tác khiêu khích rất không lưu loát, ban đầu thậm chí còn không dám nắm chặt lấy nó. Dương Hạo vừa kinh ngạc lại vừa sợ hãi, trong cổ họng phát ra tiếng ồ ồ, chỉ muốn hỏi ả ta là ai, đáng tiếc căn bản không nói ra được.
Bàn tay nhỏ bé mềm mại đó chơi đùa một lúc lâu, dần dần thành thạo hơn, Dương Hạo trong lòng sợ hãi bất mãn, nhưng thân thể vẫn sinh ra phản ứng theo bản năng, bị bàn tay mềm mại đó trêu cho trở nên cương cứng, trong bụng hắn dần dần có một loại cảm giác kỳ dị, giống như là một ngọn lửa đang không ngừng thiêu đốt hắn.
Đột nhiên, đôi tay ấy rời khỏi người hắn, Dương Hạo vừ thở phào một hơi lại cảm giác một thân hình trần truồng bò lên giường, ngồi lên người hắn.
"A", nữ thể nằm trên người hắn bật ra một tiếng rên rỉ, hai tay chống lên ngực Dương Hạo, cong lưng xuống, cái eo nhỏ nhắn nữu động, giống như là truồn truồn lướt nước vậy, ấn xuống một cái rồi ngừng, từ từ sâu thêm từng tấc, cho tới khi cái gậy gỗ sắp nổ tung của hắn chậm rãi cắm vào cái chỗ sâu thẳm, ẩm ướt, chặt khín ấy.
"Là bà ta" nhất định là bà ta, bà ta, bà ta không ngờ lại là nữ nhân phóng đãng vô sỉ, đắm chìm vào nhục dục như vậy? Không đúng, trong đầu Dương Hạo linh quang chợt lóe, đột nhiên hiểu ra một số thứ.
Cặp đùi trơn nhẵn săn chắc kẹp bên hông hắn, cặp mông đẫy đà nhẹ nhàng nhấp nhô trên người hắn, đàn hồi mềm mại, bà ta nghênh đón như là cưỡi ngựa, từng bước từng bước dẫn dắt Dương Hạo tới đỉnh núi của cực lạc, tiếng thở dốc và tiếng rên rỉ khe khẽ của bà ta, giống như là đổ dầu vào lửa, khiến hắn không ngừng bò lên đỉnh núi.
Khi nữ thể trên người hắn đã lấm tấm mồ hôi, Dương Hạo cũng không khắc chế được nữa, trong cổ họng phát ra một tiếng gầm nhẹ, nham thạch nóng bỏng phun trào ra ngoài.
Nữ thể ở trên người hắn lặng lẽ nằm lên ngực hắn, nhẹ nhàng thở dốc, giống như là một con mèo mềm mại, nhẹ nhàng vuốt ve bộ ngực của hắn, truyền tới từng trận dư vị.
Rất lâu sau tình tự của bà ta mới hoàn toàn bình ổn lại, tiếng hít thở cũng không thấy nữa, bà ta rất lạnh lùng rời khỏi thân thể của hắn, xột xoạt mặc lại quần áo. Dương Hạo cảm thấy bà ta mặc y phục cho cả mình, sau đó cửa phòng khẽ vang lên tiếng lạch cạch, ả ta liền rời đi như u linh.
Tối ngày hôm sau, khi bốn tráng hán lạ mặt khênh thùng gỗ, hộp thức ăn xuất hiện ở trong lao phòng của hắn, Dương Hạo không nén được giận mà giãy dụa kịch liệt. Đáng tiếc vẫn bị đám người này đổ rượu, hắn liền hôn mê rồi bị người ta chi phối.
Kết quả vẫn như đêm qua, vẫn là một đêm nồng cháy. Khi mưa gió ngừng lại, nữ thế mềm mại đó rời khỏi người hắn, Dương Hạo giống như là một con dã thú bị rơi vào bẫy, rống lên để biểu đạt sự phẫn nộ của mình, cho tới khi lao phòng bị đóng lại, tiếng bước chân nhẹ như mèo từ từ xa dần, mới nằm lại lên giường.
Có mỹ nữ lấy thân chiều chuộng, vốn là một chuyện rất vui vẻ. Nếu như mỹ nữ nà là một loại tồn tại có thân phận vô cùng cao quý, vô số nam tử đều quỳ dưới chân nàng ta mà vái lạy giống như thần, đó càng là một sự hưởng thụ cực lạc mà nam nhân mộng mị dĩ cầu. Đáng tiếc Dương Hạo lại chỉ cảm thấy cực kỳ khuất nhục và phẫn nộ.
Nhưng phàm là nam nhân có chút tự tôn, đều không nguyện ý để người ta trói ở đó, để mặc cho một nữ nhân ta cần thì ta cứ lấy, coi thân thể của hắn giống như một công cụ để có con nối dõi tông đường, cho dù ả ta có là xinh đẹp như thiên tiên.
Hắn không thể khống chế được thân thể của mình, không thể chống lại được dâm uy của Tiêu Xước, lựa chọn duy nhất chỉ có đối phó với bản thân mình.
Thế là, Dương Hạo tuyệt thực rồi.
Vì tôn nghiêm của nam nhân, vì trinh tiết của bản thân.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, một đại nam nhân như mình, không ngờ lại giống như nữ tử bị người ta cường bạo, phải dùng loại phương pháp này để kháng cự. Đêm đó, bà ta cũng có cảm giác khuất nhục như thế này sao? Dương Hạo có một loại cảm giác muốn khóc không nhưng không ra nước mắt.
Kết quả của tuyệt thực chính là ngự thiện cung đình tinh mỹ biến thành thức ăn lỏng, mấy tù phạm to khỏe dùng cái phễu cường hành đổ thức ăn vào bụng hắn, để bảo chứng dinh dưỡng và thể lực sung mãn của hắn, giằng co như vậy ba ngày, Dương Hạo buông bỏ việc tuyệt thực, đã có lỗi với mặt mũi của mình, vậy thì đừng có lỗi với dạ dày của mình nữa. Khi đối diện với sự cưỡng gian, không thể kháng cự, vậy thì cứ thoải mái hưởng thụ đi.
Dương Hạo áp dụng một loại phương thức báo thù khác, hắn bắt đầu chủ động phối hợp, cho tới kỳ đối phương cả người vô lực, rên rỉ trong run rẩy, dưới sự phản kích của hắn mà liên tiếp thất thủ, sau cùng mềm oặt nằm trên người hắn, chi dù là nghỉ ngơi cả nửa tiếng, khi rời khỏi thân thể của hắn thì đôi chân săn chắc có lực đó đều phải run rẩy.
Một đêm, một đêm, lại một đêm, ngày tháng của Dương Hạo cứ như vậy trôi qua trong khuất nhục và cực khoái.
Mỗi tối, đều có một người vũ mị như thiên tiên, mang theo mùi thơm như hoa lan tới bên cạnh hắn, sau khi triều miên trong sung sướng với hắn lại bỏ đi.
Thời gian giống như là trôi qua rất lâu vậy, mới chưa tới một tháng thời gian, màn mưa tay gió máu của những ngày đó đã bắt đầu dần dần phai nhòa trong ký ức của bách tính phổ thông trong thành Thượng kinh, con người thì hướng về phía trước, ngày tháng thì trôi ra sau, ai mà còn nhớ được quá khứ chứ?
Thành Thượng kinh dưới sự trị vì của hoàng hậu nương nương, lại biến thành trật tự yên bình. Minh tranh ám đấu giữa những nhân vật thượng lưu đã không còn. Hoàng thượng mắc bệnh đã lâu đột nhiên đỡ hẳn, thỉnh thoảng lại tản bộ trong ngự hoa viê và tẩm cung, mấy ngày trước còn thử kéo cung bắn tên, bắn chết một con chim.
Nghe nói, hoàng hậu nương nương nâng đỡ người có tài, không hỏi xuất thân, lựa chọn rất nhiều quan lại tài giỏi không thuộc tông thất làm quan, thống trị con dân của những gia tộc hoàng thất tông thất tạo phản thất bại ngày trước, triều đình so với trước kia càng bền vững không gì phá nổi, Khánh vương xa tận chân trời vĩnh viễn không thể giết về Thượng kinh nữa.
Các bách tính bởi vì chuyện này mà ai ai cũng vui mừng, bọn họ chỉ muốn được sống những tháng ngày yên bình mà thôi, những tin tức này đối với họ mà nói, đương nhiên là tin tức tốt nhất.
Trong Nguyệt Hoa điện, Tiêu Xước mặc một bộ y phục trắng như tuyết.
Dung nhan xinh đẹp mà quyến rũ, da thịt trắng nõn giống như ngọc, một đôi mắt giống lóng lánh động lòng người giống như là bảo thạch được phủ lên một lớp sương, so với một tháng trước đây, bà ta lúc đó giống như là một đó hoa kiều diễm nhưng lại thiếu sức sống.
Mà bà ta hiện tại lại giống như là giọt sương thần óng ánh lưu động trên cánh hoa tiên, tựa hồ như quyền lực vô thượng đã càng khiến bà ta thành thục vũ mị hơn, phong tình vạn chúng hơn, một ánh mắt một nụ cười, đều có một loại vũ mị thấm sâu vào xương tủy.
Một lão già lông mày trắng, râu trắng ngồi đối diện với bà ta, ba ngón tay nhẹ nhàng đặt lên cổ tay của bà ta, chăm chú một lúc lâu, lông mày của lão già đột nhiên nhướn lên, thu ngón tay lại, vui vẻ đứng dậy, chắp tay nói: "Cung hỉ nương nương, cung hỉ nương nương."
"Ồ? Bản cung có tin mừng gì vậy?"
Lão già mặt đầy xuân phong, nói: "Nương nương có tin vui rồi, hơn nữa còn mang thai một vị long tử."
Tiêu Xước đứng bật dậy, run giọng nói: "Thật ư?"
Lão già mỉm cười, ngạo nghễ nói: "Nếu là y sĩ tầm thường, phải bốn tháng trở lên mới có thể từ mạch tượng mà nhìn ra là nam hay nữ, lão thần tuy không dám tự nhận là hạnh lâm quốc thủ, có điều có thai hơn một tháng, tuy rằng sự khác biệt của mạch tượng giữa nam và nữ rất nhỏ, nhưng vẫn có thể dò ra được. Lão thần cả đời hành y, nhưng phàm là bắt mạch cho người ta, trước giờ chưa từng sai lầm."
"Tốt, tốt, tốt." Tiêu Xước vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, vội vàng nói: "Người đâu, mang một hộp minh châu ra thưởng cho Hoàng viện chính."
"Ái chà, lão thần đa tạ nương nương ban thưởng."
Lão ngự y đó vội vàng thi lễ cảm tạ, lại dặn dò: "Nương nương mới mang long tử, phải bảo trọng thân thế, tránh hờn tránh giận, di thần dưỡng tính. Lão thần sau khi thương nghị với các vị y sĩ, sẽ nghĩ ra một đơn thuốc bồi dưỡng để bảo vệ long thai."
"Tốt, lại làm phiền Hoàng viện chính rồi."
Tiêu Xước hân hỉ vạn phần, khi Hoàng viện chính lui xuống, cung nữ nội thị ở bên cạnh nhao nhao bước lên quỳ xuống chúc mừng, Tiêu Xước mỉm cười tươi rói, sự kinh hỉ trong mắt dần dần bị một thoáng hàn quang che lấp.
Hoàng đế tẩm cung, Tiêu Xước lặng lẽ đứng đó, trong đại điện tuy rộng rãi, nhưng mùi thuốc vẫn vương lâu không dứt. Hoàng đế ngủ trên long sàn mặt mày trắng bệch, hình dáng xác xơ. Trầm mặc một hồi lâu, Tiêu Xước đột nhiên quay người lại, bước ra khỏi tẩm thất, đứng ở bên ngoài, mặt ngọc lạnh toát, trầm giọng quát: "Hai tháng nay, thân thể của bệ hạ rõ ràng là đã tốt hơn nhiều, sao đột nhiên lại biến thành thế này?"
Những kẻ hầu hạ ở trong tẩm cung của hoàng đế quay sang nhìn nhau, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Từ lúc kinh sư liên tiếp sinh biến, hoàng hậu nương nương liền tăng cường bảo vệ an toàn cho tẩm cung của hoàng đế, tất cả ngự y phụ trách chẩn trị vết thương do tên bắn cho hoàng đế, nội thị phụ trách phục dịch, hoạn quan tất cả đều cố định ngày đêm túc trực trong cung, không được phép điều người mới vào. Còn gom tất cả người nhà của họ lại để canh chừng, coi như là con tin, phòng có người bắt chước cách ám sát tiên đế, mua chuộc nội thị ở bên cạnh hoàng đế để hành hung.
Sau đó, nương nương lại thưởng trọng kim, bảo bọn họ tuyền tin tức thân thể của hoàng đế đã tốt hơn ra ngoài, bọn họ cũng chiếu theo mà làm, ai ngờ, hiện tại truyền ra tin tức thân thể của hoàng thược đã đỡ nhiều, đối với việc làm ổn định Thượng kinh có tác dụng to lớn, bọn họ đều là nô tài, cho dù nương nương không cho bọn họ lợi ích, thì bọn họ cũng phải dốc hết sức mà tạo thế cho nương nương.
Nhưng, trên thực thế thân thể của hoàng thường ngày một xấu đi, sớm đã phải dựa vào dược vật mà kéo dài tính mạng, tất cả hạ nhân trong tẩm cung đều biết rằng, hoàng thượng sợ rằng là không chống đỡ được lâu nữa, rất có khả năng vào mùa đông năm này sẽ băng hà, nương nương mỗi ngày đều tới thăm hoàng thượng đương nhiên là biết rõ điều này, hôm nay sao đột nhiên lại nổi trận lôi đình.
Do dự một lúc, tổng quản tẩm cung Bộ Lý Hải mới cẩn thận rụt rè hỏi thử: "Nương nương, hoàng thượng ngài... ngài hai ngày nay không được khỏe lắm."
Tiêu Xước mặc mày lạnh tanh nói: "Hai ngày nay ư? Những ngày này thân thể của hoàng rõ ràng đã đỡ hơn nhiều, đều là bọn nô tài không có mắt các ngươi hầu hạ không chu đáo, hoàng thượng nhất thời tùy hứng, muốn kéo cung nặng ba thạch, các ngươi tại sao không ngăn lại? Hại cho hoàng thượng dùng sức quá nhiều, vết thương cũ bị vỡ, dẫn tới bệnh tình lại nặng như trước?"
"A..."
Bột Lý Hải chớp chớp mắt, cuối cùng cũng minh bạch ý tứ của nương nương: Hiện tại Thượng kinh đã được ổn định rồi, bệnh tình của hoàng thượng cũng không thể kéo dài được nữa, bằng không một ngày nào đó hoàng thượng đột nhiên băng hà, làm sao mà ăn nói được với thần dân thiên hạ? Nương nương đây là một tìm một lý do.
Bộ Lý Hải vội vàng gật đầu, lập tức thưa: "Vâng vâng vâng, bọn nô tỳ đáng chết, hoàng thượng muốn thử kéo cung ba thạch, nô tỳ sợ làm mất hứng của Hoàng Thượng, cho nên không dám ngăn cản, hại cho bệnh tình của hoàng thượng nặng trở lại, nô tỳ đáng chết, nô tỳ vạn lần đáng chết."'
Bột Lý Hải vừa nói vừa quỳ xuống dập đầu, thái y và các nội thị, cung nữ khác thấy vậy cũng nhao nhao quỳ xuống xin tội, Tiêu Xước cười lạnh một tiếng, nói: "Các ngươi biết mình tội đáng muôn chết ư? Người đâu!"
Tiêu Xước cao giọng quát, cửa cung rầm rầm được mở ra, hai đại đội nữ vệ cung đình mặc giáp dưới sự suất lĩnh của Tháp Bất Yên sát khí đằng đằng tiến vào, Tiêu Xước mắt phượng trợn trừng, sát khí ngưng tụ mà không tan, nghiêm nghị quát: "Đem toàn bộ bọn nô tài này ra xử tử, một tên cũng không lưu lại!"
Trong đống thi thể rải khăp nơi, Tiêu Xước một mình đứng giữa, ánh dương chiếu lên mặt, khiến bóng hình của bà ta dài thêm, giống như là chân của một con bọ ngựa cái, đơn độc, thẳng tắp.
Bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng vuốt ve phần bụng của mình, trên mặt của bà ta lại lộ ra nụ cười ngọt ngào: "Con à, mẹ dùng tính mạng của rất nhiều người để bảo chứng cho sự ra đời của con, con ở trong bụng mẹ, cứ ngoan ngoãn mà ngủ. Hiện tại, mẹ phải đi giết cha đẻ của con rồi, đợi hắn chết rồi, tìm một lý do, giết thái y những ngày này chẩn bệnh cho hoàng thượng, từ giờ sẽ không còn ai có thể uy hiếp mẹ con chúng ta nữa rồi."
Trong lao phòng, mũ chùm đầu của Dương Hạo đã được bỏ ra, đứng ở trước mặt hắn vẫn là Tiêu Xước ăn mặc như thị vệ. Khác hẳn với khuôn mặt đầy hận ý lúc trước, trên mặt bà ta lúc này mang theo một nụ cười mỉm, khi nhìn Dương Hạo, lại giống như là một nữ tử nhu tình như nước nhìn tình lang của mình, Dương Hạo biết rõ tính tình của Tiêu Xước không khỏi lạnh toát cả người.
"Tục ngữ nói, một đêm phu thê trăm ngày ân tình. Dương lang, ta và chàng làm phu thê hơn một tháng nay, vì sao nhìn thấy ta, chàng lại có biểu tình như vậy?"
"Hôm nay, nàng chịu bỏ mũ chùm đầu ra cho ta, phải chăng là quyết định giết ta rồi?"
"Đúng vậy."
Tiêu Xước cười rất ngọt ngào, nhẹ nhàng vuốt ve bụng của mình, ôn nhu nói: "Dương lang, người ta... đã có cốt nhục chung với chàng rồi, chàng sẽ trở thành phụ thân thân sinh của hoàng đế Khiết Đan, chàng có vui không?"
Vẻ mặt của Tiêu Xước vũ mị vô cùng, lờ mờ có vẻ từ ái đầy tình mẹ, Dương Hạo càng nhìn càng lạnh toát, hắn cười khổ nói: "Kỳ thực, nàng không cần nhất định phải giết ta."
Tiêu Xước nhẹ nhàng thở hắt ra, u sầu nói: "Kỳ thực, ta thật sự cũng không muốn giết chàng, ở cùng chàng một tháng nay, so với những ngày tháng trước kia của ta cộng lại còn khoái hoạt hơn. Ta không lừa chàng, đương kim hoàng thượng mới là chồng của ta, nhưng nếu nói ta có tình cảm sâu đậm với ai nhất, thì chàng có phân lượng hơn xa hắn ở trong lòng ta."
Dương Hạo hừ lạnh một tiếng, nói: "Vinh hạnh quá!"
Tiêu Xước mỉm cười, bà ta chậm rãi bước lại gần, nói: "Dương lang, chàng có thể khiến Tiêu Xước ta chung tình với chàng, người khác tu cả muôn đời muôn kiếp cũng không có được may mắn như thế này, chàng thì lại có, cho dù là chết sớm mấy chục năm, cái giá này coi như là cũng nhận được hồi báo, chẳng lẽ không đáng ư?"
Bà ta vừa nói vừa rút một con dao nhọn từ trong tay áo của mình ra.
Mắt Dương Hạo lóe sáng, đột nhiên nói: "Khánh vương vẫn ở Tây Bắc, nàng muốn nhất thống Khiết Đan, lưu lại cho nhi tử của nàng một giang sơn khổng lồ, tâm phục đại hoạn này, không phải dễ dàng có thể trừ được đâu."
Tiêu Xước giơ đao lên chầm chậm bước lại gần, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười ngọt ngào, nhưng trong mắt lại lại ứa ra hai dòng nước mắt: "Đồ ngốc, chẳng lẽ chàng vẫn không hiểu ư? Cố sự của chàng, đêm đó đã kể rồi."
"Thế của Khánh vương, bá quan trong triều không thể đối phó được đâu, có lẽ, chúng ta có thể liên thủ, dồn hắn vào chỗ chết. Ta bảo chứng triều đình trên dưới sẽ không còn có một địch nhân nào nữa, mà ta thì có Ngân châu."
Tiêu Xước che tai không nghe, mang theo vẻ thương cảm nhàn nhạt, nói: "Chàng rất thông minh, biết dùng hoa ngôn xảo ngữ để đánh động ta, tình cảm nam nữ càng không thể làm làm trở ngay quyết tâm mà ta đã hạ định, thế là bèn dùng quân quốc đại sự để đánh động ta. Đáng tiếc, không có tác dụng đâu, hôm nay, chàng phải chết!"
Hai hai lệ thuận theo khuôn mặt trắng nõn của nàng ta mà rơi xuống, bà ta nghẹn ngào nói: "Cám ơn chàng đã cùng ta ngày ngày đêm đêm, cảm ơn chàng đã cho ta một đứa con trai, giúp ta trở thành một nữ nhân hoàn chỉnh. Ta sẽ vĩnh viễn coi chàng là phu quân, cắt một nhúm tóc của chàng rồi vĩnh viễn mang bên mình. Khi ta chết đi, nó sẽ nhập táng cùng ta."
Dương Hạo vẫn cố nói chuyện: "Nàng có những bí mật mà người khác không biết, người khác vậy. Ta là sứ thần của Tống quốc, nhưng, đồng thời ta còn có một thân phận bí mật khác. Ta là cộng chủ của Đảng Hạng Thât thị, ở Tây Bắc có một lực lượng khổng lồ, đang chuẩn bị đối phó với một trận binh biến của Hạ châu Lý thị..."
Tràng diện rất kỳ dị, một người thì giống như là một thê tử mềm yếu đa tình, đang dốc hết bầu tâm sự, ngậm lệ biệt ly với trượng phu yêu thương, một người khác thì đang chính khí lẫm liệt vùng vẫy kể đại sự.
Dao của Tiêu Xước đã giơ lên, khi nghe thấy câu này, cuối cùng cũng dừng lại trên không trung, si ngốc một hồi lâu, bà ta nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Tiêu Xước một khi đã quyết định, thì giống như là tên đã rời cung, cho dù là tụ tập tất cả người trong thiên hạ lại cũng không cản trở được ta, đây là lần thứ hai ta vì chàng mà thay đổi chủ ý."
Bà ta chậm rãi hạ tay xuống, ánh mắt chớp động, nói: "Những cố sự này, tựa hồ như lại càng hấp dẫn người hơn, chàng không ngại thì cứ nói tiếp đi, xem xem có thể đả động ta không."
"Chuyện này, phải bắt đầu từ khi Triệu quan gia binh phạt Bắc Hán quốc. Lúc đó, ta là một giáo úy ở bên cạnh Quảng Nguyên Trình Thế Hùng tướng quân, bởi vì hiến kế cho Triệu quan gia, dời bách tính của Hán quốc vào Tống cảnh, thu được hiệu quả rút củi dưới đáy nồi, thế là phụng mệnh dùng ba ngàn thiết kỵ, bảo vệ năm vạn bách tính tiến về phía đông."
Tiêu Xước chú ý lắng nghe, trong lòng lờ mờ có cảm giác bất an. Loại cảm giác bất an này tới từ thần tình của Dương Hạo, thần tình của hắn không phải là an tường thản nhiên như lần đầu tiên quyết ý chịu chết, cũng không phải là bộ dạng phẫn nộ khuất nhục khi biết kế hoạch mượn giống của mình, càng không phải là vẻ cam chịu khi phản kháng vô hiệu. Hắn lúc này, chậm rãi nói chuyện, vẻ mặt ung dung, tràn đầy lòng tự tin cường đại khi nắm phần thắng trong tay, tựa hồ như tất cả đều đã nằm trong lòng bàn tay của hắn.
Tiêu Xước rất không thích loại cảm giác này, bà ta cảm thấy rằng, thế công thủ tựa hồ như đã thay đổi rồi, Dương Hạo tựa hồ như đã nắm được thế chủ động, nhưng đây căn bản là điều không thể, hắn là tù nhân của mình, sự sống chết của hắn nằm trong một lời nói của bà ta, hôm qua hắn tựa hồ như còn chán nản cam chịu, đắm chìm trong nhục dục, sao đột nhiên lại như biến thành một người khác? Chẳng lẽ, biểu hiện từ trước đến nay của hắn căn bản chính là một cái bẫy? Nhưng, cái bẫy của hắn rốt cuộc là gì?
Dương Hạo đem chuyện quen được Lý Quang Phụng, được ông ta nhận làm nghĩa tử, giành được sự ủng hộ và yêu mến của Đảng Hạng Thất thị, íị mất vạch kế hoạch đối phó với Hạ châu Lý thị kể ra một lượt, sau đó thản nhiên nhìn về phía Tiêu Xước, nói: "Nếu ta và nàng liên kết lại, nàng nói xem so với tình hình hiện tại đối với Khiết Đan có phải là có lợi hơn không? Ta biết, nếu so sánh chuyện nam nữ với giang sơn xã tặc, cái nào nặng cái nào nhẹ, trong lòng nàng tự có tính toán. Cho nên, ta hôm nay không nói chuyện tình cảm nam nữ với nàng, chỉ nói chuyện quốc gia đại sự."
Tiêu Xước ánh mắt chớp động, chăm chú nghĩ ngợi một lúc lâu, tiếc nuối nhìn về phía hắn, lắc lắc đầu: "Đề nghị của ngươi rất dụ người, nhưng nếu là khi ngươi vừa tới Khiết Đan đã đề xuất việc này, trẫm có lẽ sẽ suy nghĩ. Nhưng rất rõ ràng, lúc đó ngươi không hề có ý đồ hợp tác, hoặc có thể nói là trừ phi là vạn bất đắc dĩ, ngươi không muốn dựa vào Khiết Đan, làm địch với Tống quốc. Đó là cơ hội duy nhất của ngươi, nhưng ngươi đã bỏ lỡ rồi."
Dương Hạo mẫn duệ chú ý được rằng, bà ta bắt đầu xưng là trẫm rồi, cũng chính là nói, ba động tình cảm cá nhân, hiện tại đã không thể chi phối được quyết định của bà ta, bà ta hiện tại lại biến thành người thống trị tối cao của Khiết Đan, dùng tư duy của chính trị gia để suy nghĩ vấn đề. Thế là, trong mắt hắn chợt lóe lên một nét cười mà người khác rất khó chú ý được.
Tiêu Xước vẫn rất thành khẩn biểu lộ: "Khi ngươi bị trẫm bắt vào đây, ngươi lại đề xuất kế hoạch này thì đã không hợp thời rồi. Chỉ dựa vào việc ngươi làm ô nhục trẫm, dựa vào việc trâm cần sự biến mất của các ngươi để dụ Đức vương tự lộ chân tướng, trong quyền hành, trẫm vẫn cần các ngươi chết. Ngươi hiện tại..."
Bà ta hít sâu một hơi, hai mắt đã hoàn toàn khôi phục lại sự trấn tĩnh: "Hiện tại càng là không thể có khả năng! Hài tử trong bụng trẫm, trước mắt mới là quan trọng nhất, để đảm bảo bí mật thân thế của nó không bị tiết lộ, chớ nói là hợp tác, cho dù ngươi dâng cả vùng Tây Bắc cho ta, ta cũng nhất định phải giết ngươi!"
Dương Hạo bật cười, cười rất thích chí, giống như là thấy một con hồ ly giảo hoạt cuối cùng cũng nhảy vào bẫy của hắn. Tiêu Xước lại giơ dao lên, nhưng lại bị loại vẻ mặt của hắn chọc tức, bà ta giận dữ nói: "Ngươi cười cái gì?"
Dương Hạo mỉm cười nói: "Nàng không thể giết ta, chính bởi vì nàng đã có hài tử, cho nên nàng tuyệt không thể giết ta."
Tiêu Xước cười lạnh, nói: "Vì sao? Ngươi không phải là ngây thơ đến nỗi nghĩ rằng bởi vì ngươi là phụ thân của hài tử, cho nên trẫm sẽ hạ thủ lưu tình với ngươi chứ?"
"Vậy cũng không phải."
Dương Hạo di dời ánh mắt, ung dung nói: "Phía dưới chân tường hoàng thành ở phía tây có một hộ gia đình đang sống, tên là Thoát La Hoa Sát Nhi. Da Luật Hưu Ca sau khi vào thành giết phản quân của Đức vương, trên cửa lớn nhà hắn từng bị người ta chém ba đao, còn bắn trúng hai mũi tên, cho tới ngày hôm qua mới tìm người sửa lại, sơn mới, cũng không biết hiện tại đã sạch sẽ chưa. Phiền nương nương phái người tới kiểm tra một chút, được không?"
Tiêu Xước lập tức biến sắc, lạnh lùng nói: "Ngươi nói gì."
Dương Hạo lại nói: "Thiếp Mộc Nhi trong Quang Minh đường của Xu Mật viện chiều ngày hôm nay bị đau bụng, không biết hiện tại đã khỏi chưa. Lúc chạng vạng, lão bà của chưởng quỷ cửa hàng thịt bò dê ở cửa thành Nam đẻ khó sinh đôi, cũng không biết hiện tại mẹ con có được bình an hay không. Nương nương nếu hiện tại nhàn rỗi, giúp ta nghe ngóng một chút. Thế nào?"
Tiêu Xước giống như là thấy quỷ, sắc mặt trắng bệch trợn mắt nhìn hắn một lúc rồi đột nhiên quay người bỏ đi.
← Hồi 384 | Hồi 386 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác