← Hồi 342 | Hồi 344 → |
Vị tướng quân trẻ tuổi kia bước bước lớn rất nhanh, người bên cạnh nhìn thấy đều tự động nhường đường cho hắn, nhưng ai mà ngờ được Dương Hạo lại đột nhiên xông lên. Vị tướng quân đó không kịp tránh bước, va mạnh vào người hắn, lập tức hắn trừng mắt lên, nhưng chưa kịp làm gì thì Dương Hạo đã tức giận nói: "Khốn kiếp, đi đường mà không mở to mắt ra nhìn à?"
Vị tướng quân đó ngẩn ra, không kịp tức giận, một lúc liền cười nói: "Thật là hung hăng càn quấy, ngươi không biết bổn tướng quân là ai sao?"
Trong lúc hai người đang đối đáp nhau thì đám thủ hạ của vị tướng quân đó đã bao vây xung quanh, với cái dáng vẻ hùng hồn ấy, có lẽ chỉ cần vị tướng quân đó hạ lệnh một tiếng thì sẽ lập tức động thủ.
Dương Hạo trong lòng thầm vui mừng. Bây giờ giữa đường gây sự, kết oán với tướng lĩnh Đường quốc, mọi ánh mắt đều nhìn vào, đây đúng là một lý do tốt để "tìm cái chết". Mặt hắn càng tỏ ra ngông nghênh hơn, cười nói: "Ta thấy ngươi có vẻ giống một tên sở khanh mặt mũi trắng trẻo, giống như một con thỏ trong chỗ đám nữ nhân, không ngờ lại là một vị tướng quân. Thất kính, thất kính, ta cũng đã quên mất người phía nam yếu đuối, hóa ra đường đường là đại tướng thống binh cũng có dáng vẻ như vậy, ha ha...
Vị tướng quân đó lướt mắt qua, trong ánh mắt đầy sự phẫn nộ, không đợi hắn ra lệnh, thủ hạ võ sĩ đã rút binh khí ra, một tên trong số đó liền quát lớn lên: "Sao lại có một tên cuồng nhân như thế chứ, dám bất kính với tướng quân chúng ta như vậy. Người đâu, đánh cho hắn sống dở chết dở rồi tống vào đại lao."
Dân chúng xung quanh vừa thấy sắp động vũ lực liền lập tức tránh đi, Dương Hạo thầm nghĩ: "Đến đúng lúc lắm, chỉ dựa vào mấy con tép này thì sao có thể làm ta bị thương chứ, cứ đánh với chúng một trận, đợi khi nào thân phận sáng tỏ, cái tên tướng quân đó biết ta là sứ tiết Tống quốc, thì có giận nữa cũng không dám hành hung người giữa đường nữa. Ha ha, cái dây này coi như đã kết xong rồi."
Dương Hạo dậm chân đứng thế bất đinh bất bát, hai tay dang ra, khinh thường nói: "Thế nào, muốn động thủ sao? Đến đây, đến đây, ta cho ngươi biết sự lợi hại của ta."
Lúc này Dạ Vũ hốt hoảng xông tới, nói: "Dương tả sứ bớt giận, Hoàng Phủ tướng quân bớt giận. Mọi người đều là... đều là thần tử của một triều. Đừng làm tổn thương hòa khí."
Vị Hoàng Phủ tướng quân liếc mắt nhìn Dạ đại nhân, lạnh lùng nói: "Đại hồng lư, kẻ này là ai?"
Dạ Vũ toát cả mồ hôi, nói: "Vị này là Dương Hạo Dương đại nhân, sứ thần Tống quốc. Dương đại nhân, vị này là thần vệ thống quân đo chỉ huy sứ của Đường quốc Hoàng Phủ Kế Huân đại nhân. Không đánh không quen biết, hai vị đại nhân chỉ là ngẫu nhiên va phải nhau thôi, đừng động thủ làm thương hòa khí."
Dương Hạo thật không thể nhớ ra Nam Đường lại có một vị tướng quân Hoàng Phủ gì đó, cái họ kép này hắn biết được cũng chỉ là do đọc các truyện võ hiệp, cái gì mà Nam Cung, Đông Phương, Tây Phương, Bắc Cung, Đệ Ngũ, Hách Liên, Lệnh Cô... những người mà có cái họ kép như thế đều có cơ hội rất lớn trở thành võ lâm thế gia. Hắn nghĩ một lúc rồi trợn mắt lên, cười lạnh nói: "Cái gì mà Hoàng Phủ Bạch Phủ chứ, bổn quan chưa từng nghe thấy. Người này là địa tướng quân của Đường quốc các vị ư? Nhìn không có giống mà, nếu như đổi lại mặc một bộ y phục nữ nhân thì có lẽ lại giống một ngụy nương tuyệt sắc ý chứ."
Đám quân sĩ không hiểu ngụy nương là thứ gì, nhưng Dương Hạo lại đem tướng quân của họ so sánh với nam xướng ở trong chỗ các cô nương, giờ lại nói thay vào bộ y phục nữ nhân, đoán cũng biết không phải là lời hay ho gì. Những binh sĩ vốn đã rất căm thù, phản cảm với cái sự huênh hoang của người Tống, giờ lại nghe thấy vậy lập tức nổi giận đùng đùng, tiếng binh khí soạt soạt vang lên, xông về phía Dương Hạo.
Dạ Vũ càng hoảng sợ, định xông tới cản, không ngờ Hoàng Phủ Kế Huân động tác còn nhanh hơn hắn, một bước đã nhảy phắt lên phía trước mặt Dương Hạo. Dương Hạo chuẩn bị tư thế sẵn sàng chờ hắn xuất chiêu để nghênh chiến, thì lại nhìn thấy Hoàng Phủ Kế Huân mặt mày tươi cười, chắp quyền nói: "Hóa ra là sứ thần Tống quốc, Dương Hạo Dương đại nhân. Ngưỡng mộ, ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay được gặp mặt quả thật có phúc ba đời."
Dương Hạo ngẩn ra, con người này thật biết kiềm chế, nếu như với tình hình này mà còn động thủ thì cái thái độ cố tình gây sự cũng sẽ bị thể hiện quá rõ ràng. Trong lúc hắn đang ngẩn ra thì Hoàng Phủ Kế Huân đã quay lại lớn tiếng quát: "Tất cả bỏ kiếm xuống, sao lại dám vô lễ với sứ thần thượng quốc như vậy?"
Hoàng Phủ Kế Huân vừa dứt lời liền quay đầu lại, mặt mày rạng rỡ nói: "Kế Huân sớm biết người bắc to lớn phóng khoáng, anh võ. Nhưng lại không ngờ ngay cả Dương sứ giả là một bậc văn nhân mà tính cũng nóng như lửa vậy. Hôm nay đúng là không đánh không quen biết."
Dạ Vũ thấy vậy vô cùng mừng rỡ, vội vàng chạy lên trước nói: "Đúng vậy, đúng vậy. Hai vị đại nhân hôm nay gặp được nhau cũng là có duyên phận. Dương tả sứ, vị Hoàng Phủ Kế Huân tướng quân này là thần vệ thống quân đô chỉ huy sứ của Đường quốc ta, phụ trách bảo vệ Kim Lăng, dẫn đầu bốn vạn tinh binh, là tướng lĩnh được quốc chủ tin cậy nhất. Giờ khó có cơ hội được gặp mặt như thế này, chi bằng để hạ quan làm chủ, ba người chúng ta tìm một chỗ nào đó uống mấy chén rượu, nói chuyện một chút."
Dương Hạo trong lòng cảm thấy rất buồn bực, muốn kết thù một cái mà cũng khó vậy sao? Nhưng hắn chạy đến Giang Nam không thể để chuyện cố tình gây thù chuốc oán quá lộ liễu, hơn nữa Oa Oa và Diễm Diễm còn chưa tới, việc này cũng không gấp. Đành phải đổi thái độ, tuy vẫn kiêu ngạo nhưng ngữ khí đã mềm mỏng hơn nhiều: "Như vậy mới đúng chứ. Hoàng Phủ tướng quân tuy là võ tướng, thủ hạ lại có nhiều binh khí, nhưng nếu muốn vô lễ với bổn quan thì đó sẽ là bất kính với Tống quốc. Dương Hạo tuy không có vật gì phòng thân nhưng cũng sẽ không làm yếu đi uy phong của Tống quốc đâu, cùng lắm thì đánh một trận sống mái với Hoàng Phủ tướng quân."
"Không đánh được, không đánh được." Hoàng Phủ Kế Huân mặt mày tươi cười, liên tục xua tay. Đối với những lời bất kính của Dương Hạo dường như không có một chút nào để bụng: "Nam nhi Giang Bắc phóng khoáng, kiêu dũng thiện chiến, đều có võ nghệ cao cường, người Nam chúng ta quả thực không bằng được. Đại quân Tống quốc nếu như nam phạt thì sẽ như núi Thái Sơn đè lên quả trứng vậy, Đường quốc ta chưa đến ba ngày sẽ bị vong quốc. Bây giờ quốc chủ ta đã xưng thần với Tống, lưỡng quốc hữu hảo, chính là thuận theo ý trời. Bổn tướng quân đối với sứ giả thượng quốc luôn có kính sợ từ trong lòng, tuyệt đối không dám bất kính."
Hoàng Phủ Kế Huân đường hoàng công khai thừa nhận vũ lực của Đường quốc không bằng Tống quốc, hơn nữa lại còn nịnh nọt đến tận mức này, làm cho đám sĩ tốt bên cạnh cũng phải quay sang nhìn nhau vừa giận vừa xấu hổ. Hoàng Phủ Kế Huân lại coi như là không có gì, bước tới nắm lấy cánh tay Dương Hạo, cười nói: "Bổn tướng có chức trách ở đây nên không thể đến nghênh đón sứ thần, hôm nay gặp ở đây quả thật là có duyên phận. Nào nào, chúng ta tìm một chỗ tốt rồi uống mấy chén rượu. Đây là lòng mong mỏi của ta, Dương tả sứ nhất định phải vui lòng đồng ý, chớ chối từ."
Dương Hạo không ngờ tên tướng quân huyết khí sùng sục, khí khái bất phàm này lại chính là một đối thủ khó đấu, muốn gây hấn đánh nhau với hắn cuối cùng kết cục lại là như thế này, bị hắn nắm lấy cánh tay mà kéo đi, ân cần bắt chuyện, thật đúng là dở khóc dở cười.
"Việc này... bổn quan lúc nãy đúng là có chút vô lễ, Hoàng Phủ tướng quân đừng có giận nhé."
Hoàng Phủ Kế Huân cười nói: "Bắc quốc khí thế ngang tàng, đại nhân nóng nảy như thế cũng là bình thường, không có gì vô lễ cả. Bổn tướng quân luôn cho rằng người bắc mạnh mẽ, không có đối thủ. Đường quốc ta nếu như lấy trứng chọi đá thì không tới ba ngày tất sẽ bị diệt vong, giờ thuận theo ý trời mà xưng thần với Tống, bổn tướng quân và đại nhân cũng coi như là đồng liêu cùng một điện rồi. Có chút va chạm gì mà tức giận chứ. Nào nào, chúng ta cùng đi uống rượu."
"Trời ơi, cái tên Hoàng Phủ này đúng là một trăm cân mỳ nấu được một chút điểm tâm, hắn đúng là đồ bỏ đi. Lý Dục mắt mũi thế nào mà lại để cho một kẻ như thế này làm đại tướng thống lĩnh đại binh vậy. Động một cái là lại nói chưa tới ba ngày sẽ diệt vong, quả thật đúng là một Uông Tinh Vệ (một kẻ hán gian nổi tiếng của Trung Quốc trong thời kháng chiến chống Nhật) của Đường quốc.
Dương Hạo khóc dở mếu dở, đành phải để cho hắn kéo đến một tửu lầu...
Hoàng Phủ Kế Huân luyện võ từ nhỏ, binh thư thao lược, quả thật là võ tướng xuất thân thế gia. Cha của hắn là Hoàng Phủ Huy là một người rất kiêu dũng, lúc trước từng làm thần vệ quân đô ngu hầu, Giang Nam tiết độ sứ. Khi Sài Vinh, chỉ huy sứ của Chu quốc tấn công Nam Đường, Hoàng Phủ Huy là ứng viện sứ hành doanh phía bắc Đường quốc, dụng binh lão luyện, tiến thoái đều có tính toán kĩ lưỡng, Chu binh rất kiêng kị hắn.
Ở trận chiến Đồ Châu thành, Hoàng Phủ Huy nổi dậy sát khí, xông xuống thành đánh nhau với đại tướng công thành Triệu Khuông Dận. Đây cũng là kẻ địch hiếm có xưa nay mà Sài Vinh Chu quốc và Triệu Khuông Dận Tống quốc bây giờ đều rất khâm phục. Sau này qua các trận đánh, Hoàng Phủ Huy bị Sài Vinh bắt được. Sài Vinh rất khoan dung đối với hắn, có lòng thu nạp, nhưng Hoàng Phủ Huy không chịu bị chi phối, người bị trọng thương không chịu chữa trị, vài ngày sau vết thương nặng hơn mà chết.
Hoàng Phủ Kế Huân là trung thần chi hậu, cho nên Lý Dục rất tin tưởng hắn, không ngừng thăng quan cho hắn, đến bây giờ hắn đã làm phòng ngự Kim Lăng. Chỉ đáng tiếc, hổ phụ sinh khuyển từ. Hoàng Phủ Kế Huân không những không có dũng khí như cha hắn, mà ngay cả lòng trung hiếu cũng không có, hoàn toàn phục tùng Tống quốc mà không có chút ý chí chiến đấu nào.
Theo như hắn thấy thì người bắc thiện võ hơn người nam, nam bắc giao tranh thì nhất định bắc sẽ thắng mà nam sẽ bại. Đây là quy luật vĩnh viễn không thể thay đổi được, cho nên xưng thần với Tống là con đường tốt nhất dành cho Đường quốc. Cho nên Dương Hạo tuy có kiêu ngạo bất kính, Hoàng Phủ Kế Huân không những không giận mà còn tươi cười nịnh nọt, hình như hắn còn muốn lấy dẫn chứng cho luận điệu của hắn cho nên đã nói thêm: "Một quan văn thư sinh mà đã như vậy, thì sự hung tàn của người bắc chỉ nghĩ thôi đã có thể hiểu được. Không thể địch nổi, không thể địch nổi."
Trên Phiêu Hương lầu, một khúc tỳ bà mượt mà như nước chảy vang lên, tinh tinh tang tang, cao thấp trầm bổng, nhưng vị văn bào sĩ tử ngồi trên chỗ cao đó lại mặt mày nhăn nhó, hoàn toàn không có chút vui vẻ nào, nghe nhạc rồi uống liên tiếp ba chén rượu.
Người này khoảng trên dưới ngũ tuần, dung mạo thanh thoát, nhìn trông phong nhã bất tục, chỉ là mặt mày nhăn nhó buồn phiền, cũng không biết là có chuyện gì không vui. Một thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp đang gảy đàn liền dừng lại, đưa đàn cho thị nữ ở bên cạnh, nhẹ nhàng đi tới bên cạnh hắn, ngồi xuống đưa tay ra rót rượu cho hắn, dịu dàng nói: "Khu mật đại nhân bình thường thích nhất nghe nô gia gảy đàn, hôm nay sao lại mặt mũi ủ rũ vậy, có phải khúc nhạc này của nô gia không hợp với ý đại nhân không?"
Vị khu mật đại nhân thở dài một hơi, lẩm bẩm tự nói: "Khúc nhạc của nàng vẫn tuyệt diệu như lúc trước, nhưng vận khí Đường quốc ta không còn như xưa nữa, bổn quan chợt cảm thấy cảm khái trong lòng, sao lại không buồn chứ?"
Vị khu mật đại nhân nói rồi liền nâng chén rượu lên uống cạn.
"Khu mật đại nhân..." Người ca nữ đó muốn khuyên giải nhưng lại không biết phải mở lời như thế nào.
Vị khu mật đại nhân đó cười chua chát nói: "Cái gì mà khu mật đại nhân, bây giờ khu mật viện đã bị cách xuống thành quang chính viện. Bổn quan bây giờ là quan chính viện phụ chính. Ha ha, Sanh Hàn cô nương, cô cứ gọi ta là phủ chính đại nhân, nghe như thế thuận tai hơn."
Ca nữ đó nhìn hắn, không nói gì cả, chỉ nhẹ nhàng tiếp rượu cho hắn.
Vị khu mật đại nhân này họ Trần tên Kiều, tự Tử Kiều, là một trụ cột trong triều của Đường quốc, khi Đường quốc lâm nguy đã từng nói với hoàng thượng và các thần tử: "Đất nước lâm nguy, thần nguyện trung thành với triều đình, thần có chết cũng không oán hận."
Lý Dục từ sau khi tại vị đã lệnh cho hắn làm sứ bộ thị lang hàn lâm học sĩ thừa chỉ môn hạ thị lang kiêm khu mật viện sứ. Bây giờ Đường quốc đã xưng thần với Tống, tất cả các nha môn đều hạ xuống một cấp, khu mật viện đổi thành quang chính viện, cái chức khu mật viện sứ của hắn trở thành quang chính viện phụ chính. Có điều vẫn là tổng lĩnh của tất cả các đội quân.
Trần Kiều nắm lấy cánh tay thơm ngát của mỹ nhân, cười khổ nói: "Hàn Tái Hi, lão già này thật là có phúc, khi hắn làm tể tướng hoang đường, ngang ngược, hưởng tận phúc, khi đó quân Tống vẫn chưa công phạt Nam Đường thì ông ta đã thoải mái mà lên đường. Bây giờ chỉ còn lại mình ta, một mình hứng chịu, chịu sự sỉ nhục của người Tống mà không làm được gì."
Đôi lông mày thanh tú của Sanh Hàn cô nương hơi nhíu lên, nhẹ nhàng nói: "Đại nhân, bây giờ Đường quốc chúng ta không phải đã xưng thần với Tống rồi sao, người Tống chẳng nhẽ vẫn xuất binh thảo phạt Đường?"
Trần Kiều cười khổ nói: "Thứ mà Triệu Khuông Dận muốn là đất đai và dân chúng giàu có Giang Nam, chứ không phải là Giang Nam quốc chủ xưng thần với hắn. Dã tâm của hắn nếu như chỉ có vậy thì Trần Kiều ta đã xem thường hắn rồi. Đáng tiếc, hoàng đế không nghe trung ngôn, không nghe trung ngôn nữa rồi."
Hắn buồn bã lắc đầu, thở dài rồi từ từ nói: "Đắc thì lên cao, thất thì đi xuống, đa sầu đa hận cũng ung dung. Hôm nay có rượu thì hôm nay say, ngày mai buồn thì ngày mai lại buồn. Nào, mĩ nhân, chúng ta hãy vui tận hôm nay, việc ngày mai ngày mai lại nói."
Nói xong hắn quàng tay qua vai Sanh Hàn cô nương. Sanh Hàn cô nương nâng chén rượu lên uống một ngụm, rồi đưa miệng tới chạm vào miệng hắn. Hương thơm của chiếc chén da thịt làm cho hắn thấy vui hơn.
Khi đôi môi hai người vừa chạm vào nhau thì nghe thấy phía dưới lầu có tiếng người quát lớn: "Cái đồ khốn nạn, bổn tướng quân hôm nay mời khách quý đến đây, sao lại dám để cho đám người tầm thường này đến hầu chứ? Sanh Hàn đâu? Cô nương đó eo nhỏ, môi mỏng, là mĩ nhân thùy mị Giang Nam ta, sao không gọi nàng ấy đến tiếp đãi khách quý của bổn tướng quân?"
Sau đó thì nghe thấy một phụ nhân lên tiếng nói: "Hoàng Phủ tướng quân bới giận. Sanh Hàn cô nương đang tiếp một vị khách quý, tất cả các cô nương khác trong viện của nô gia đều đã được gọi đến đây để tướng quân chọn lựa."
"Phục vụ khách quý của ta đương nhiên là phải chọn đệ nhất mĩ nữ của lầu này rồi. Lão bà bà, có phải bà không muốn sống ở cái đất Kim Lăng này nữa không? Bổn tướng thân là đệ nhất võ thần của Kim Lăng, thống lĩnh cả mấy vạn hùng binh, ngay cả ta mà cũng phải kính nể vị khách quý này, ta không cho phép bà chậm trễ như thế. Ta mặc kệ nàng ấy đang tiếp ai, gọi nàng ta ra đây cho ta, nếu không bổn tướng sẽ triệu binh tới đập nát cái Phiêu Hương lâu này của bà."
Trần Kiều nhíu mày lại, đẩy Sanh Hàn ra, nén tức giận xuống dưới lầu. Sanh Hàn vội vàng đuổi theo, nhưng đi được hai bước liền dừng lại, thở dài.
Dương Hạo ngồi bên cạnh, thờ ơ lạnh nhạt, nhưng thấy Hoàng Phủ Kế Huân kiêu ngạo như vậy lại không nói gì. Hắn vốn không phải là người có tính cách như vậy, nhưng lần này đến Nam Đường hắn lại cố ý gàn dở, nếu như lúc này mà lại khuyên giải người ta thì hành động đó khó tránh khỏi sau này làm cho người ta nảy sinh nghi ngờ, vì thế hắn chỉ ngồi yên mà không động sắc.
Hoàng Phủ Kế Huân không thể đắc tội được, nhưng vị khu mật sứ trên lầu kia cũng không thể chọc vào. Lão bà đó vô cùng khó xử, đang không biết nên làm thế nào thì Trần Kiều đột nhiên từ trên lầu bước xuống, lạnh lùng nói: "Ta còn tưởng là ai đang gây rối không để yên cho lão phu uống rượu, hóa ra là Hoàng Phủ tướng quân. Nhìn khắp cả cái thành Kim Lăng này cũng chỉ có Hoàng Phủ tướng quân mới dám khoa trương kiêu ngạo như thế trước mặt lão phu thôi."
Hoàng Phủ Kế Huân nhìn thấy Trần Kiều, không khỏi có chút xấu hổ. Trần Kiều bây giờ là tổng lĩnh tất cả đại sự của quân đội Đường quốc, văn là tể tướng, võ là khu mật, đó chính là thượng ti của hắn. Cho dù trên thực tế tất cả mọi sự phòng vệ canh phòng đều do Hoàng Phủ Kế Huân phụ trách, hắn mới là võ tướng thực sự của thành Kim Lăng, trực tiếp nhận nhiệm vụ từ hoàng thượng, nhưng trên lễ chế thì hắn vẫn là thuộc hạ của Trần Kiều.
Trần Kiều hừ lạnh một tiếng: "Lão phu đang uống rượu trên lầu, Hoàng Phủ tướng quân nếu đã đến rồi hay là cũng lên trên đó uống mấy chén?"
Hoàng Phủ Kế Huân lúc này đã định thần lại, ung dung nói: "Ta còn tưởng là ai có mặt lớn mà được Sanh Hàn cô nương tiếp đãi, hóa ra là phụ chính đại quan. Trần đại nhân, vị này là khâm sứ Tống quốc, Dương Hạo Dương đại nhân. Hạ quan bây giờ không thể lên trên ấy được, nếu phụ chính đại nhân có nhã hứng thì xin mời xuống đây cùng uống mấy chén rượu nhạt."
"Dương Hạo?" Trần Kiều chuyển mắt nhìn qua, thấy Dương Hạo không khỏi ngẩn ra. Hắn là phụ chính đại thần, hôm nay đã từng gặp Dương Hạo lúc thượng triều, không ngờ giờ có thể trùng phùng ở đây.
Việc đã rơi vào đầu mình, Dương Hạo cũng không thể đặt mình ở ngoài.
"Đai tướng quân Đường quốc không dám đắc tội với ta, còn cố hết sức nịnh nọt. Người ta khiêm tốn đến mức cứ mở mồm ra là nói ba ngày sẽ vong quốc, quả thực là không có cách nào gây thù kết oán được, vậy chi bằng đắc tội với vị phụ chính đại thần Đường quốc này vậy, hiệu quả chắc chắn sẽ khác."
Dương Hạo nghĩ đến đây liền cười cười đứng dậy, học cái vẻ mặt cảu Lục Nhân Gia, một cái dáng vẻ "dì không thương cậu không yêu", nói: "Hôm nay bổn quan ngẫu nhiên gặp được Hoàng Phủ tướng quân, rồi cùng đến Phiêu Hương viện uống rượu, nghe nói Sanh Hàn cô nương ở đây gảy tỳ bà hay tuyệt luân, nên muốn thưởng thức một chút. Bây giờ xem ra Sanh Hàn cô nương đang phục vụ đại nhân, không biết đại nhân có chịu thả Sanh Hàn cô nương xuống đây để bổn quan có thể thưởng thức một chút tiếng đàn tuyệt luân không?"
Hoàng Phủ Kế Huân ngồi bên cạnh mày liền nhíu lên, châm chọc nói: "Sanh Hàn cô nương đâu phải chỉ có gảy đàn hay đâu. Đợi đại nhân thưởng thức mùi vị của nàng ta thì sẽ biết nàng ta còn có chỗ nào hay hơn nữa."
Trần Kiều thấy hai người họ đứng trước mặt mình mà dám nói ra những lời hạ lưu đó, hoàn toàn không coi mình ra gì, không khỏi tức đến xanh mặt. Dạ Vũ ngồi bên cạnh đổ cả mồ hôi lạnh, hôm nay đúng là bà cô hắn va phải tà rồi, hai vị đại nhân có vị trí cực cao, một văn một võ của thành Kim Lăng, một trước một sau đều bị đụng phải.
"Xem ra vị Trần phụ chính này sẽ không ngon ngọt được như Hoàng Phủ tướng quân, mà hoàng thượng đã chính miệng nói rằng đáp ứng hết các yêu cầu của Dương Hạo, chi mong cho hắn không gây sự ở Đường quốc. Nhưng vị Trần phụ chính này cũng không phải là người dễ dây, giờ phải làm thế nào mới tốt đây?"
Trong lòng Trần Kiều đột nhiên lóe lên. Hắn tuy không sợ Dương Hạo, cũng không sợ vì chuyện hai người tranh đoạt mĩ nhân mà chọc giận triều Tống, nhưng hắn là phụ chính đại thần Đường quốc, hắn không phải là loại tể tướng hoang đường nghìn năm có một như Hàn Tái Hi năm xưa. Bây giờ Dương Hạo dựa vào thế lực của Tống quốc, thể hiện rõ không coi hoàng thượng ra gì, làm sao có thể sợ một tể tướng như hắn. Bên cạnh lại còn có một con chó cậy người như Hoàng Phủ Kế Huân, nếu thật sự tranh chấp, tin tức truyền ra bên ngoài thật sự sẽ trở thành chuyện cười, quét sạch thể diện của Đường quốc.
Nghĩ đến đây, trong lòng Trần Kiều càng cảm thấy hận, nhưng trên mặt lại chỉ lạnh lùng hừ một tiếng: "Dương tả sứ đã có nhã hứng như vậy thì hãy ở lại đây để Hoàng Phủ tướng quân cùng ngài uống rượu. Tửu hứng của lão phu đã hết, không thể tiếp đại nhân." Nói rồi ông ta phất áo đi khỏi.
Dương Hạo thấy thế thì vô cùng thất vọng. Vốn tưởng rằng lần này sẽ làm được, nhưng ai ngờ vị Trần Kiều này cũng là loại súng đèn cầy, chỉ có thể nhìn mà không thể dùng. Hắn thầm nghĩ: "Mẹ kiếp, sao ta lại đen đủi như thế, muốn đắc tội với một người mà cũng khó thế sao? Khi ở Khai Phong ta giấu cái đuôi đi để làm người thế mà toàn bị đắc tội với người ta. Nhưng đến đây tác oai tác quái muốn gây thù chuốc oán, nhưng Hoàng Phủ tướng quân hết sức nịnh nọt, tể tướng đương triều lại trốn tránh. Lão tử quyền đả nam sơn kính lão viện, cước đá bắc hải ấu kỉ viên, ta vô địch rồi."
Hoàng Phủ Kế Huân thấy Trần Kiều bỏ đi thì không khỏi đắc ý, quát lão bà bà: "Còn ngẩn ra đấy làm gì. Mau đi gọi Sanh Hàn cô nương xuống tiếp đãi Dương tả sứ."
Hoàng Phủ Kế Huân vừa nói dứt lời thì Sanh Hàn cô nương đã từ trên lầu thong thả bước xuống. Hoàng Phủ Kế Huân mặt mày hớn hở nói: "Sanh Hàn cô nương, nào nào, mau đến đây, mau đến đây gặp mặt vị đại nhân này, nàng phải tiếp đãi thật tốt đấy nhé, nếu làm cho Dương đại nhân vui thì bổn quan sẽ trọng thưởng."
Sanh Hàn cô nương lật mặt, làm một lễ với hắn, lạnh nhạt nói: "Nô gia không giỏi uống rượu, toàn thân mệt mỏi, e là khó có thể phục vụ đại nhân, Hoàng Phủ tướng quân thứ tội." Nói rồi liền bước đi. Hoàng Phủ Kế Huân vô cùng tức giận: "Đứng lại, vị đại nhân này là sứ giả thượng quốc, ngay cả bổn tướng quân cũng không dám bất kính, ngươi lại dám thất lễ hay sao?"
Sanh Hàn bỗng nhiên quay người lại, đôi mày xinh đẹp hơi nhíu lên, lạnh nhạt nói: "Nô gia thiển cận, chỉ ở Kim Lăng, chỉ biết đến Trần phụ chính, biết Hoàng Phủ tướng quân, chứ lại không biết cái gì mà sứ giả thượng quốc."
"Thật là to gan, còn dám cãi lại." Hoàng Phủ Kế Huân tức giận rút kiếm ra, Dạ Vũ đang ngồi ở một bên liền tiếp tục làm kẻ hòa giải.
Hoàng Phủ Kế Huân nào có thể để mất thể diện như vậy ở trước mặt Dương Hạo, một tay đẩy Dạ Vũ ra, tay cầm kiếm quát lên: "Tiện tỳ không biết tốt xấu, chẳng qua ngươi chỉ là một xướng kỹ lấy thanh sắc làm vui người ta mà thôi, thế mà lại dám nói như vậy với bổn quan, bây giờ ta không thể giữ ngươi lại nữa, nạp mạng cho ta."
Sanh Hàn cô nương ngẩng khuôn mặt xinh đẹp trắng trẻo lên trước mặt Hoàng Phủ Kế Huân, tươi cười nói: "Hoàng Phủ tướng quân nói sai rồi, nô gia chỉ là một xướng kỹ lấy thanh sắc làm vui người ta mà thôi, là một kẻ hèn không biết khí tiết phẩm hạnh là cái gì."
Hoàng Phủ Kế Huân không ngờ nàng ta còn dám cãi lại, trong lời nói còn đầy sự châm biếm, đúng là đang mắng mình, càng tức giận không thôi, muốn lập tức rút kiếm ra đâm, nhưng cánh tay lại bị giữ chặt lại, người này có sức cực lớn, Hoàng Phủ Kế Huân không thể động đậy được. Hắn quay đầu lại nhìn thì thấy Dương Hạo đã tiến lên trước. Dương Hạo cười nói: "Hoàng Phủ tướng quân bớt giận, mỹ nhân thì phải dỗ, không thể dọa, ha ha ha. Ép nàng ta ở lại cũng không còn hứng thú, để nàng ta đi đi."
Dương Hạo đã mở lời thì Hoàng Phủ Kế Huân liền nghe lời ngay, lập tức thu kiếm lại, hừ một tiếng: "Tiện tỳ, hôm nay may cho ngươi đấy." Rồi hắn quay lại mặt mày tươi cười nói: "Tả sứ đại nhân đại lượng, khí độ phi phàm, có tấm lòng nhân nghĩa, không hổ là nhân vật của thượng quốc."
Dương Hạo nhìn bóng Sanh Hàn bước đi, thầm cười khổ: "Tể tướng tướng quân Đường quốc lại không thể ngẩng cao đầu bằng một xướng kỹ. Cuối cùng cũng có người chịu đắc tội với ta, nhưng nàng ta đắc tội với ta thì có tác dụng gì chứ, lẽ nào ta phải ngụy tạo hiện trường, nói Dương Hạo chết dưới bụng đàn bà sao? Vậy Oa Oa và Diễm Diễm phải làm sao đây?"
***
Ở phủ đệ của Lâm Nhân Triệu tại Kim Lăng, Chiết Tử Du đổi tên thành Mạc Dĩ Minh sau khi nghe Trương Thập Tam bẩm báo rõ nhất cử nhất động của Dương Hạo sau khi rời cung, không khỏi kinh ngạc nói: "Đây không giống hắn, hắn ngang ngược, ngông nghênh như vậy mục đích là gì?"
Nhíu mày suy nghĩ một hồi lâu, Chiết Tử Du lắc đầu nói: "Hành sự của tên này càng ngày càng làm cho người ta khó đoán ra. Không được, tên này ở lại đây, lại còn cùng cái tên khốn Hoàng Phủ Kế Huân cấu kết với nhau, nói không chừng lại làm hỏng đại sự của ta. Ta phải nghĩ ra cách đuổi hắn trở về Khai Phong."
Trương Thập Tam buông tay nói: "Tiểu thư, bây giờ Dương Hạo đang dựa thế lực của Tống quốc mà đến đây, đến tể tướng còn không dám đắc tội với hắn, theo như tiểu nhân thấy, Lý Dục cũng sợ hắn, làm thế nào để tống được hắn đi chứ?"
Chiết Tử Du mỉm cười: "Ngươi quên mất câu chuyện Đào Cốc sao? Đi chuẩn bị kiệu, ta muốn lập tức tiến cung gặp tiểu Chu hậu."
← Hồi 342 | Hồi 344 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác