Vay nóng Homecredit

Truyện:Bộ bộ sinh liên - Hồi 277

Bộ bộ sinh liên
Trọn bộ 631 hồi
Hồi 277: Hai nghìn tuổi
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-631)

Siêu sale Shopee

"Triệu khanh có lời gì muốn nói sao?"

Nghe thấy tấu chương của Triệu Phổ, Triệu Khuông Dận không tự chủ được bản thân vội vàng ngẩng đầu lên hỏi.

"Quan gia, trong thư tỉnh, xu mật viện, tam tư sử, Khai Phong phủ, thậm chí cả công binh hộ các bộ và quan phủ địa phương, phát vận tư, chuyển vận tư cùng hợp lực hợp tác, để cùng nhau buôn bán vận chuyển lương; đài viện, điện viện các ngự sử thậm chí các quan giám sát đường đạo, giám sát sứ... thần cho rằng, nguy cơ của Biện Lương có thể được giải quyết."

"Sao cơ?" Triệu Khuông Dận tỏ ý lắng nghe, nghe hắn khẳng định lại một lần nữa kế hoạch của Dương Hạo, không khỏi vui mừng nhướng mày, tam tư sử Sở Chiêu Phụ thì căng thẳng lại càng mừng giống như vứt được một viên đá xuống đất. Hắn cảm kích nhìn Dương Hạo một cái trong lòng thầm nghĩ: "Có nghĩ thêm cũng không ra cách nào nữa, cứ cho là ta và quan gia đã quen biết nhâu lâu nay, chỉ sợ cũng phải rơi cái đầu này xuống, Dương đại bổng đưa ra kế này lần này quả là đã cứu cái mạng già của lão phu rồi, người này quả thật là quý nhân trong mệnh của Sở lão ta. Đáng tiếc là ta chỉ có một người con gái, người khác hiện nay cũng mới có bảy tuổi, nếu không thì sẽ gọi hắn đến làm con rể, chức tam tư sử này của ta hãy còn có thể tiếp tục làm tiếp."

Sở Chiêu Phụ vừa mới chỉ nhìn thấy không bị chặt đầu của mình, cho dù bị phế quan lưu đầy cũng nhận hết, bây giờ vừa có cách để giải quyết vấn đề lão lập tức lại bắt đầu nghĩ cách bảo vệ địa vị quan của mình.

Trước điện, Triệu Phổ lời nói gió bay lại chuyển ý: "Nhưng mà, thần chịu long ân của bệ hạ, thân là tể tướng điều chỉnh bách quan, là người hiểu rõ nhất những việc của quan lại địa phương. Việc này liên quan đến hưng vong của xã tắc, nhưng nếu muốn để cho các quan lại các ti địa phương không tiếc công sức, quả thật là một chuyện quá khó khăn. Quan gia ngồi trên cao cả thiên hạ, bên dưới văn võ vô số, đa số tự thân vận động, đạo lý giám sát quan viên vận lương, lý nên ngồi trong khu trấn giữ. Mà trọng trách nặng nề như thế thật không dễ giao cho các thần trong triều đình, ngoại lệ này mà được mở ra hậu họa sau này khó lường ......"

Triệu Khuông Dận nghe không xuôi, nhíu mày căng thẳng hỏi: "Vậy Triệu khanh có kế sách nào lưỡng toàn không?"

Triệu Phổ cung kính cúi người, thấp giọng nói: "...... thần tiến cử một người, có thể đảm nhận được trọng trách này."

"Là ai?"

"Hoàng tử trưởng Đức Chiêu."

Triệu Khuông Dận nhíu mày lại suy nghĩ, nhẹ buông một tiếng "ồ" ánh mắt lướt qua mấy vị trọng thần một lượt, trầm ngâm không nói.

Triệu Quang Nghĩa mí mắt nhẹ nhàng đảo đảo, vội vàng tĩnh tâm, bước lên trước tấu nói: "Quan gia, việc tốt to lớn, quan hệ sự tồn vong của xã tắc, việc lựa chọn người không thể không thận trọng. Hoàng tử trưởng Đức Chiêu dù đức nghĩa nổi tiếng, giỏi giải quyết thổ phỉ, tính tình trầm tĩnh ổn định, động hợp kinh điền, nhưng lớn lên trong cung điện nguy nga, không hiểu hết chuyện trong dân gian và địa phương, từ trước đến nay cũng chưa từng gánh qua trách nhiệm nặng nề như thế. Nếu lần này hại hỏng việc, vạn nhất có điều gì sơ suất, quả là một chuyện hệ trọng với đất nước, và hoàng tử trưởng ...... cũng không tránh được đức hạnh quá nhân từ, quan gia xin hãy suy nghĩ cẩn thận."

"Cái này ......" Triệu Khuông Dận mở miệng rồi lại trầm tư trở lại. Người con trai này của hắn làm việc cẩn thận, luôn suy nghĩ cho mọi người, nếu phái nó làm một sa sứ, tin chắc nó sẽ toàn lực mà thi hành. Nhưng nó là hoàng tử chuyện bình thường cũng không tự lực tự mình, vẫn chưa từng để cho đứa con trai này đảm nhận qua bất cứ chuyện gì. Nếu thật sự có xảy ra sơ xuất gì, không chỉ làm hỏng đại sự của triều đình, danh tiếng của con trai cũng không tránh khỏi chịu bị ảnh hưởng lớn, trọng trách và áp lực nặng nề như vậy đặt lên vai nó, nó có thể làm được tốt hay không?

Triệu Phổ vừa nhìn thất Triệu Khuông Dận có sự chần chừ, vội vàng nói thêm mấy lời: "Quan gia, thần tiến cử hoàng tử trưởng, nguyên nhân có ba cái. Thứ nhất, quan gia ngồi ở khu trấn, thần phải xử lý triều chính, Nam nha còn phải chịu sự chỉ đạo, nhìn một lượt quanh cả triều đình này, ngoài hoàng tử trưởng, chẳng còn ai phù hợp hơn để lựa chọn được nữa. Thứ hai, hoàng tử trưởng Đức Chiêu là con trưởng của quan gia, thay mặt thiên tử làm việc, chẳng thể nào phù hợp hơn được. Cũng chỉ có hoàng tử trưởng có sự tuân thủ theo hoàng mệnh mới có đủ sự tôn nghiêm, lệnh các quan sử trên đường tuân thủ nghiêm ngặt, cẩn thận làm việc. Thứ ba, hoàng tử trưởng đã đến tuổi phải ra quân, chính là tuổi niên thiếu, theo lý nên ra ngoài để thể hiện bổn phận của mình với giang sơn xã tắc, rèn luyện năng lực của hoàng tử. Còn về những lo lắng của Triệu phủ quân, ha ha ......"

Triệu Phổ liếc nhìn Triệu Quang Nghĩa một cái, tiếp tục thuyết đạo: "Kì thực cứ căn cứ theo sự tôn kính của hoàng tử, lần này được phê chuẩn đôn đốc vận chuyển lương thảo, thực thi vương quyền, thay mặt cho thiên tử, dựa vào thân phận cao quý của hoàng tử trưởng, chỉ có thể lấy sự tôn nghiêm của hoàng tử trưởng mới có thể uy hiếp các quan, cụ thể mà làm việc dễ dàng, các chức quan nha môn, trong điều trần của Dương viện sử cũng đã liệt ra vô cùng rõ ràng, chứ không cần hoàng tử trưởng phải đích thân tự lực làm. Hoàng tử trưởng thay trời hành đạo, đương nhiên cũng phải có người theo, nhưng tam tư sử Sở Chiêu Phụ, Nam nha viện sử Dương Hạo cùng đồng hành với hoàng tử trưởng thì không còn gì cần phải lo lắng nữa."

Triệu Khuông Dận nghe xong không còn nhíu mày nữa: "Vẫn là Triệu khanh suy nghĩ chu đáo, như vậy xử lý rất hay."

Triệu Quang Nghĩa ánh mắt như lóe sáng, vội chắp tay cúi đầu nói: "Triệu tướng công sắp xếp thỏa đáng như vậy, thần không còn nghi ngờ gì cả. Nếu cứ căn cứ theo đó làm việc, thần ...... cũng tán thành hoàng tử trưởng thay mặt thiên tử hành sự, đôn đốc các nơi vận lương."

"Ha ha ha, ...... hoàng đệ cũng tán thành ý kiến của Triệu khanh chứ?" Triệu Khuông Dận vui vẻ ra mặt, bật cười lớn tiếng. Các quan viên còn lại vừa thấy nguy hiểm được giải quyết vội vàng sôi nổi hẳn lên, mồm năm miệng mười mà nói năng, tất cả đã được thống nhất, chẳng qua là các quan viên cùng nhất loạt thể hiện tán thành.

Triệu Phổ lắp bắp lại nói: "Quan gia, hoàng tử trưởng là con trai của quan gia, lại chưa nắm chức vị quan nào trong triều đình, thay mặt thiên tử đi làm việc, không tránh khỏi danh không chính ngôn không thuận. Hoàng tử trưởng đã hàng qua quân lễ, nhưng vẫn chưa có một thân phận chính thức, thần là tể tướng, không dám không hỏi. Huống hồ hoàng tử trưởng lần này lại thân mang trọng trách, nếu như ......"

Triệu Phổ lại một trưởng ấp, chầm chậm cúi lưng xuống thấp giọng nói: "Thần, Triệu Phổ, cung thỉnh quan gia, phong cho hoàng tử trưởng Đức Chiêu, ...... vương tước."

Lời này vừa nói ra, với Triệu Quang Nghĩa mà nói không kém hơn một tiếng sét đánh giữa trời xanh. Phong vương ư? Đại Tống vừa mới lập quốc mười năm, chỉ có hoàng đế, hoàng hậu chứ chưa từng phong vương tước. Triệu Quang Nghĩa hắn dựa vào cái gì có thể khiến cho nhiều triều thần như thế tuân theo lời nói của hắn? Hắn là hoàng đệ đương nhiên là một mặt, đồng thời từ cuối thời Đường đến nay, vương triều càng mất đi quá nhiều sự giàu có, rất nhiều hoàng đế vì sự vững bền của giang sơn, cam tâm dù huynh chết đệ lên kế vị, di truyền ngôi cho con thứ con nuôi, cũng không đem hoàng vị truyền cho con đẻ không quản việc cũng là một nguyên nhân. Triệu Quang Nghĩa hắn chưa chắc đã không có cơ hội được làm hoàng đế.

Nhưng mà, Triệu Khuông Dận đã ngồi vững ở cái giang sơn này, chớp mắt một cái đã trôi qua mười năm rồi, giang sơn Triệu thị càng ngày càng vững bền, đã có thể thống nhất ở Trung Nguyên. Mà quan gia vẫn ở những năm đỉnh cao, dựa vào cốt nhục thân tử của hắn, sống thêm ba mươi năm mươi năm nữa cũng không thành vấn đề, lúc đó hoàng tử đã được bao nhiêu tuổi rồi? Còn cần hắn một hoàng đệ yếu đuối già cả này lên kế thừa đại nghiệp sao?"

Hiện nay quan gia nếu phong hoàng tử trưởng làm vương, không khác gì định truyền đạt với khắp thiên hạ một thông báo: trữ quân đã được định! Cây già măng mọc, chẳng cần đợi thêm mấy năm, uy vang của Đức Chiêu quyền bính cũng có thể đấu tranh với hắn mà chia đôi triều đình, rất nhiều quan viên vốn muốn dựa dẫm vào hắn cũng sẽ bỏ hắn mà đi.

Triệu Quang Nghĩa tức giận trong lòng, trước mắt nhất thời tối sầm: "Lão già hồ ly tinh này, muốn dùng đao mềm mà giết người sao! Hắn nhân cơ hội ta biểu thị sự đồng ý mới nói ra những lời thế này, sớm biết như thế, bất luận thế nào ta cũng sẽ phản đối phương án này. Nay đã vào... nay làm sao có thể lại tỏ ý ngược lại, hoàng tử phong vương, thiên kinh địa nghĩa lại có cách nào có thể từ chối ngăn cản chứ?"

"Hoàng tử trưởng Đức Chiêu đã trưởng thành, xin bệ hạ phong tặng vương tước!" Triệu Phổ từng chữ từng chữ nói, lại trịnh trọng cúi xuống.

Xu mật sử Lý Sùng Củ và con trai con gái của hắn, trước nay đồng lòng liên kết, cùng tiến cùng lui, vừa nhìn thấy tình thế như thế lập tức cũng quỳ xuống trước điện, dập đầu nói: "Thần mong bệ hạ, phong hoàng tử trưởng Đức Chiêu vương tước."

Các quan cao nhất hai hàng văn võ bá quan trong triều đều quỳ hết cuống, các quan khác nào còn dám đứng yên, nhất thời cũng lần lượt quỳ xuống. Triệu Khuông Dận thấy tình thế như vậy bất giác có chút động lòng. Hắn vuốt râu một cái lướt qua Triệu Quang Nghĩa, trong lòng Triệu Quang Nghĩa đột nhiên giật mình, lúc này mới kinh ngạc nhận ra chỉ có bản thân hắn vẫn còn đang đứng ở bên đó, vội cũng nhìn lên ngai vàng... một tiếng quỳ ngay xuống đất, lớn tiếng nói: "Xin quan gia, phong tặng hoàng tử trưởng vương tước."

"Ta ......" Triệu Khuông Dận trầm mặc một lúc rồi đột nhiên nói: "Hoàng tử trưởng Đức Chiêu, đức hạnh vô khuy, hành động tốt, hôm nay đã là tuổi cập quan, trẫm phong cho nó... Ngụy vương."

"Đức Chiêu hoàng tử cuối cùng cũng phong vương rồi." Triệu Quang Nghĩa hồn bay phách lạc, bất giác mà ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt hoàng huynh Triệu Khuông Dận đang nhìn về phía hắn có thâm ý gì sâu xa. Triệu Quang Nghĩa trong lòng kinh ngạc, vội vàng phủ phục thân mình, nghe thấy tiếng của Triệu Khuông Dận chầm chậm nói: "Hoàng đệ Quang Nghĩa, nhân phẩm cao quý, làm việc cẩn thận, Biện Lương ngày nay giàu có sung túc, công lao hoàng đệ Quang Nghĩa không thể thiếu, hôm nay luận công mà thưởng gia phong... Tấn vương."

Triệu Quang Nghĩa cả người như chấn động, ngạc nhiên mà ngẩng đầu lên, nhưng thấy đại ca của mình không nhìn hắn thêm cái nào nữa, chỉ hướng về nội thị mà dặn dò: "Trương Đức Quân, lĩnh chỉ..."

"Nô tài tuân chỉ."

Triệu Phổ không ngờ rằng hoàng đế lại phong một chức vương cho Triệu Quang Nghĩa. Trước hôm nay, Đại Tống còn chưa có một vương gia nào, chỉ phút chốc đột nhiên xuất hiện hai người, Triệu Phổ nhất thời cũng có chút loạn tay loạn chân, trong lòng chỉ nghĩ: "Quan gia đây là vì muốn an ủi hắn, hay là đã thấu hiểu tâm ý của ta?" Nhất thời được được mất mất, suy nghĩ mãi, mọi người đã lần lượt hướng về Triệu Quang Nghĩa chắp tay chúc mừng, miệng nói vạn tuế, hắn lảo đảo mới đứng dậy được.

Hoàng tử thành niên, theo những lệ cũ của hoàng gia, chính là cần sống ở bên ngoài cung. Cho dù nay đã phong hoàng thái tử, cũng chỉ có thể ở trong cấm cung đơn độc ở trong quần thể cung điện tách biệt, không được trộn lẫn trong hậu cung đại nội. Nhưng chỗ ở của bọn họ cách hoàng cung cũng không xa lắm, hơn nữa lại gần với đại nội. Từ Thiên Ba Môn đi ra, qua Kim Thủy cầu không xa chính là nơi ở của vị hoàng tử trưởng này.

Triệu Đức Chiêu nhận được khẩu dụ phong Ngụy vương như cơn gió truyền ra ngoài cung, Triệu Đức Chiêu đang ở trong phủ đọc sách, nhận được thánh dụ liền nhập cung mà cảm tạ hoàng ân. Khi hắn vội vàng đi vào Văn Đức điện, Trương Đức Quân cầm thánh chỉ có dấu triện ngọc, đi trưng thu môn hạ quan ấn của nha môn vừa quay về. Lúc này hắn đang tuyên bố thánh chỉ Triệu Quang Nghĩa, Triệu Đức Chiêu hai chú cháu đang quỳ xuống tạ ân, hai người liền cùng lúc được phong vương: Tấn vương và Ngụy vương.

"Hoàng nhi hôm nay con được phong vương, ngày mai sẽ phải thay mặt trẫm rời kinh, giờ hãy đi hậu cung để gặp mặt nương nương, trẫm cũng có lời phải dặn dò con."

"Các khanh, bãi triều."

"Chúng thần tuân mệnh!" Các quan triều lần lượt thi hành lễ, sau đó vội vàng cúi người lui xuống, Triệu Đức Chiêu cung kính bái lễ với quan gia, đứng dậy liền chặn đường đi của Dương Hạo, thanh nhã tôn kính mà hướng về phía hắn hành lễ, Dương Hạo vừa thấy Ngụy vương hành lễ với hắn, lo lắng mà trả lễ lại. Triệu Đức Chiêu ôn tồn nói: "... Dương viện sử xin hãy đợi một lát, cách lần này Giang Hoài điều lương hẳn là chủ ý của Dương viện sử, bản vương được nhận trọng trách, còn có những việc muốn thỉnh giáo viện sử."

Dương Hạo thấy Ngụy vương gia: "Chúc mừng thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế, hai chữ thỉnh giáo này quả thật không xứng đáng, Dương Hạo ở trên điện trước mặt thiên tuế nào dám."

Triệu Đức Chiêu mỉm cười gật đầu, liền vội vàng đi theo sau phụ hoàng đang lui triều mà quay về đại nội. Dương Hạo thở dài một tiếng, vừa mới đứng thẳng lên, Triệu Quang Nghĩa đang cố ý bước từng bước thật chậm đằng sau liền nhanh chóng cắm mặt đi tới trước mặt hắn, Dương Hạo vội vàng lại cúi người xuống, chắp tay nói: "... Dương Hạo kiến giá Tấn vương gia, cung chúc thiên tuế thiên thiên tuế ......"


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-631)


<