Vay nóng Tima

Truyện:Bộ bộ sinh liên - Hồi 261

Bộ bộ sinh liên
Trọn bộ 631 hồi
Hồi 261: Hai mỹ nhân hợp tác
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-631)

Siêu sale Shopee

La Khắc Thành bị cái án kéo xuống bùn, chuyển vận sứ các lộ cũng vì thế mà bị triều đình khảo khóa vô cùng hà khắc, cái kế bất đắc dĩ mà giữ lại tiền cơ động cũng bị tra ra, hơn nữa phát hiện ra đây không phải là việc mà chỉ đông nam đông đạo nhất lộ làm mà tất cả tài thần các lộ trong thiên hạ cũng dùng thủ đoạn đó.

Triệu Khuông Dận vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ, cũng nhận thức được triều đình đã không chế quá nghiêm khắc với tài quyền, đã ngăn trở thi hành triều chính, trong tay chuyển vận sứ cũng nên cho họ chút quyền định đoạt nhất định, vì thế mà đã triệu gấp tể tướng Triệu Phổ, lệnh cho hắn đề ra một chính sách thích hợp.

"Thu tài phú lương cốc, trị binh quyền, để phòng quân phiệt chuyên quyền" vốn là đại kế triều chính mà hắn lúc đầu đã hiến kế cho quân gia, bây giờ do hắn đến hoàn thiện cũng là điều đương nhiên. Có điều Triệu Khuông Dận tuy ngầm kiểm điểm sai lầm của mình nhưng lại cũng khoan dung cho tội to gan làm xằng của đông nam đông đạo. Trong tay các chuyển vận sứ trong thiên hạ đều giữ một khoản tiền riêng, việc này là do cái án của La Khắc Thành mà tra ra, tuy việc này chưa được công khai cho mọi người biết, nhưng việc đông nam đông đạo trốn thuế buôn lậu cả thiên hạ đã biết. La Khắc Thành tư thông với Bắc quốc tuy không có chứng cứ xác thực nhưng những vật không rõ nguồn gốc tra xét được đã làm cho hắn mắc phải tội tham ô.

Cũng may lúc này La Công Minh cũng đã dâng biểu tự trách, thỉnh cầu nghiêm trị, để giết cho dọa khỉ mà Triệu Khuông Dận đã thuận nước đẩy thuyền, giáng La Công Minh xuống một cấp, cho về địa phương, con trai La Khắc Thành bị trừng phạt nặng, bị hạ xuống làm quan lục phẩm, lưu vong dốc sức cho quân tây bắc.

La Công Minh sắp xếp cho trưởng tức đi Tây bắc, đưa thứ tử Khắc Tiệp và cả nhà lớn bé đông hành. Chỉ để lại La Khắc Cần đang nhậm chức nam nha ở lại giữ phủ đệ. Ngày đông hành có rất nhiều quan viên trong triều đều đến đưa tiễn. La Công Minh là người có thế lực, quen biết rộng, bằng hữu nhiều, lần này nếu không phải hắn tự mình dâng biểu thỉnh tội, có trăm quan cầu xin bảo vệ thì người chịu trừng phạt chắc chỉ có mình La Khắc Thành, hắn cũng sẽ không bị liên đới, cho nên đám quan lại thấy tiếc cho sự ra đi của hắn, nhưng những người phàm có chút giao tình cũng tới tiễn hắn.

Đặc biệt là kế tướng Sở Chiêu Phụ, hắn là một võ tướng, hoàn toàn không hiểu về tài vụ, lúc đầu khi khai quốc hắn được đề bạt lên làm chức quan lớn, cái chức tam ti sứ của hắn lại trở thành đệ nhất tài thần, may mà hắn có La Công Minh trợ giúp, La Công Minh chính là tâm phúc của hắn, có La Công Minh sắp xếp quản lí tiền bạc của Đại Tống đâu ra đấy, khố phủ mới ngày càng nhiều lên, điều phối đầy đủ khắp nơi. Nhưng trong lòng quan gia lại cho rằng Sở Chiêu Phụ hắn mới là người giỏi quản lí điều hành tài vụ. Thực ra so với đám Đảng Tiến thì hắn vẫn có tài hơn.

Khi triều đình tra ra La gia. Hắn là một trong những người hết sức giúp đỡ La gia nhất, mục đích duy nhất là không muốn chuyện liên lụy đến La Công Minh, giữ lại trợ thủ đắc lực này, ai mà biết được lão già hồ đồ này lại tự dâng biểu thỉnh tội. Bây giờ lão ta đi rồi để lại mình lão Sở thì phải làm thế nào? Trong lúc nhất thời, lão Sở nhìn lão La, nước mắt tuôn rơi.

"Đại nhân, công vụ trong triều bận rộn, không phiền tiễn xa nữa.

Các vị đại nhân, hôm nay tiễn biệt, La mỗ cảm nhận được tình nghĩa sâu sắc, tất cả mọi người xin dừng bước, cáo từ, cáo từ!"

La Công Minh không làm cái trò "mười dặm đưa tiễn" gì đó, ông ta còn sợ Triệu Phổ hoặc Triệu Quang Nghĩa lại phái người đến éo hắn phải bày tỏ thái độ về một chuyện nào đó, nên vừa ra tới cổng thành đã chắp hai tay cáo biệt các đồng liêu trong kinh thành.

Sở Chiêu Phụ lưu luyến không thôi nói: "Lão La này, quan gia đang lúc tức giận, ông đến Thái Châu cho khuây khỏa, tránh chút sóng gió cũng tốt, đợi khi quan gia nguôi giận, lão Sở lại xin cho ông về kinh."

La Công Minh mỉm cười, vái chào nói: "Đa tạ đại nhân bảo vệ. Nếu như quan gia thông cảm, La mỗ và đại nhân cùng chư vị đồng liêu còn có cơ hội gặp mặt. Tiễn quân ngàn dặm cuối cùng cũng phải cáo biệt, các vị đại nhân, không phiền tiễn xa nữa, cáo từ, cáo từ."

.........................

Ở một góc thành hẻo lánh, Dương Hạo đang đứng bên cạnh tường, nhìn về đoàn xe người ngựa La gia đi dần về phía xa, thở dài một hơi.

Một trận gió thổi thoáng qua, một làn hương thơm bay vào mũi, hắn tươi cười nói: "Nguyệt Nhi, cô cũng sử dụng lại phấn thơm mà Diệu Diệu cô nương dùng à? Đẳng cấp cũng không tồi đấy."

Hắn xoay người, bất giác kinh ngạc, hai hàng lông mày lập tức nhíu lên. Nữ tử đằng sau luận về vóc dáng thì không khác Mỗ Y Khả là mấy, thậm chí còn nhỏ nhắn hơn, nhưng lại rất cân xứng. Khuôn mặt trái xoan làm điên đảo chúng sinh, mang theo một nụ cười làm mê người, hóa ra đó là đại đương gia Ngô Oa Nhi của động hồ ly.

Nhớ tới chuyện hoang đường hôm trước, cơ thể trông non nớt của nàng lại phát ra sự mềm mại đầy ý xuân vô tận, Dương Hạo đột nhiên lại nhớ tới cặp mông đầy đặn căng tròn mượt mà như ngọc của nàng, mặt hắn nhất thời nóng lên, cố ý cười ha ha mấy tiếng để che lấp sự xấu hổ của mình: "Hóa ra là Oa Oa cô nương, sao hôm nay lại tìm đến đây?"

Ngô Oa Nhi hờn dỗi lườm hắn một cái, khuôn mặt cũng đỏ lên: "Không phải đại nhân đã nói nếu như tiểu nữ thay đổi ý kiến thì tìm đến đại nhân hay sao?"

"À, à. Ha ha ha, ta còn tưởng cô nương sẽ đến Như Tuyết Phường, không ngờ cô nương lại đến đây, nói như vậy là cô nương đã chấp nhận kiến nghị của Dương mỗ?"

Ngô Oa Nhi thở dài buồn bã, ra vẻ đáng thương nói: "Trong lòng thì không muốn, nhưng không được. Dương đại nhân đã viết lên một chữ "phá", chẳng thể làm được khác, nô gia sao dám không tuân mệnh."

Lợi hại! Lợi hại! Dương Hạo tuy biết nàng ta là có ý đồ nhưng trong lòng vẫn hơi kinh ngạc. Nam nhi ái mộ nữ sắc, vốn là bản tính, tuy nói hắn bây giờ tu luyện song tu công pháp, ý chí kiên định, nhưng ý định bản đầu của thuật song tu không phải là để chống cự lại nữ sắc, cưỡng ép thiên tính, nhưng tâm phòng nên khó tránh hành động cũng phòng. Hắn nói: "Như thế là cô nương chịu cùng đồng hành với ta ở Như Tuyết Phường?"

Ngô Oa Nhi lật mặt, lớn tiếng nói: "Nô gia chỉ đồng ý cùng hợp tác với đại nhân, cũng chỉ nghe theo lệnh đại nhân, còn Liễu Đóa Nhi bổn cô nương sẽ tuyệt đối không gặp, cũng tuyệt đối sẽ không bước chân vào Như Tuyết Phường của ả ta. Muốn Oa Oa cúi đầu trước ả thì không có cửa đâu, cửa sổ cũng không, viện trưởng đại nhân đã từng đồng ý Oa Oa và Liễu Đóa Nhi sẽ ngồi ngang hàng, không phân lớn bé."

Dương Hạo không biết nên khóc hay nên cười, nói: "Ví dụ gì mà linh tinh vậy, thê thiếp tranh sủng à?"

Ngô Oa Nhi cười tươi nói: "Thực ra cũng không khác nhau lắm, hì hì, nô gia vốn có ý tặng mình cho đại nhân, ai bảo đại nhân chậm chạp lề mề chứ?"

Nàng liếc ánh mắt xinh đẹp về phía Dương Hạo, xấu hổ, e thẹn nói: "Nếu như đại nhân bây giờ thay đổi chủ ý thì vẫn còn kịp đấy, Oa Oa vẫn quét dọn giường chiếu cung nghênh đại nhân tới."

"Khụ khụ khụ!" Dương Hạo không thể tiêu hóa nối mê công của nàng ta, vội tỏ ra thế chính nhân quân tử làm cho hồ li tinh phải tránh né, nghiêm mặt nói: "Việc này thì khó làm rồi, kế sách "song hoa khôi" đó của Dương mỗ còn cần hai cô nương hợp tác mới thành, cô nương không chịu gặp Liễu cô nương thì sao có thể bàn bạc được."

"Sao cơ?" Ngô Oa Nhi suy nghĩ một lát, mắt nhìn đầy rung động về phía hắn, cười nói: "Thế để cho ả đến động hồ ly của nô gia đi."

Thấy Dương Hạo lộ vẻ mặt khó xử, Ngô Oa Nhi cười một tiếng, nói: "Thôi đi, nô gia cũng không làm khó đại nhân ngài. Như thế này đi, gặp mặt ở trong phủ đệ của đại nhân ngài đi, thế nào? Dù sao thì Như Tuyết Phường Oa Oa sẽ tuyệt đối không vào."

Nói đến đây thì sự quyến rũ của nàng ta lại trào lên, ánh mắt hạnh nhân đong đưa, giọng nói dịu dàng: "Nếu như ở phủ của đại nhân thì nô gia sẽ không sợ gặp mặt ả, bất kể ở phương diện nào thì Oa Oa cũng tự tin, đặc biệt là chuyện đó cũng không hề kém ả, đại nhân có tin không?"

Khuôn mặt Ngô Oa Nhi đầy ý xuân, trong đầu Dương Hạo lập tức trào lên sự rung động: "Một người mượt mà như tuyết, một người yêu kiều như nữ đồng, trên giường phong nguyệt vô biên, a di đà phật, rau xanh đậu phụ!" Dương Hạo liền lật mặt nói: "Oa Oa, cô nương cần nhớ kĩ, nếu đã đồng ý cùng hợp tác với Dương mỗ thì sau này chúng ta là quan hệ làm ăn, làm ăn thì phải có dáng vẻ của người cùng làm ăn, làm như vậy thật chẳng ra sao."

Ngô Oa Nhi bước lên trước kéo tay hắn, ngây thơ nói: "Nhưng người ta với bạn làm ăn chính trước nay luôn như thế, có gì không đúng sao?"

Dương Hạo tức giận nói: "Bạn làm ăn với cô nương rất nhiều sao?"

Ngô Oa Nhi chớp chớp mắt, đưa ngón tay thon dài ra trước mặt hắn: "Bạn làm ăn của nô gia có đại nhân là người đầu tiên."

Dương Hạo chán nản nói: "Vậy cô nương có biết ta đối với bạn làm ăn không ra gì như cô nương sẽ làm thế nào không?"

Ngô Oa Nhi chậm rãi lắc đầu: "Oa Oa không biết!"

"Bộp!" Một tiếng giòn vang lên, Ngô Oa Nhi kêu "ối" một tiếng, ôm lấy mông nhảy lên.

Dương Hạo cười lớn ha ha, bước nhanh về phía trước, Ngô Oa Nhi tức giận trợn trừng đôi mắt lên, một lát đột nhiên cười khúc khích, làm mặt xấu sau lưng hắn, nói: "Bây giờ biết rồi, ngài làm như thế cũng chẳng ra sao, hai chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân."

..............................

Trong hoa đình hậu viện của nam nha hỏa tình viện trưởng Dương Hạo, Dương Hạo đang ngồi khoanh chân trước mấy cái án, mỉm cười nhìn phía dưới đường.

"Công tử, tiểu Điệp đi rồi."

"Tiểu Điệp, đừng đi!"

Một công tử tuấn tú phi phàm mặc áo trắng cùng với một thiếu nữ mặc áo xanh với cái đuôi đỏ rực cùng giọng the thé đang ôm lấy nhau, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Dương Hạo dùng một tấm gỗ đập bàn một cái, nói: "Dừng, tạm đến đây đã."

"Hừ!" Vừa nghe tiếng dừng của Dương Hạo, Liễu Đóa Nhi đóng giả công tử và Ngô Oa Nhi đóng làm hồ tiên không hẹn mà cùng hừ lên một tiếng, lập tức đứng tách nhau ra, hai người cùng hung hăng trừng mắt nhìn nhau, lại đồng thời khẽ gắt một tiếng, khuôn mặt đầy vẻ chán ghét phủi phủi xiêm y.

Dương Hạo nhìn thấy lại cười khổ, đã bao nhiêu ngày rồi mà hai vị cô nương này một khi diễn kịch thì như là tình ý miên miên, giống như là một đôi, nhưng chỉ cần kịch dừng lại thì lập tức giống như kẻ thù. Ôi! Thật là làm khó cho họ rồi, diễn viên đúng là diễn viên, rất có đạo đức nghề nghiệp.

Nước mắt trên khuôn mặt vẫn chưa kịp khô, Oa Oa đã lắc lắc cái đuôi hồ li giả chạy tới bên cạnh Dương Hạo, cười ngọt ngào nói: "Đại nhân, Oa Oa hát có hay không?"

Thực ra nàng ta còn lớn hơn Liễu Đóa Nhi mấy tuổi, nhưng vóc dáng lại nhỏ và trông ngây thơ hơn, nếu đóng vai giả đáng yêu non nót chắc sẽ rất tự nhiên. Liễu Đóa Nhi lập tức chạy đến, hậm hực nói: "Đại nhân đã từng nói kim khúc ngân từ, đoạn khúc này là do bổn cô nương viết mà."

Ngô Oa Nhi khinh thường bĩu môi nói: "Nếu không phải đại nhân ngân nga khúc đó gợi ý cho cô thì sao cô có thể viết ra được."

"Cô..." Liễu Đóa Nhi hậm hực dậm chân xuống đất, tức khí ngồi xuống một bên.

"Oa oa. Bảo cô nương liên hệ với mấy quan lại làm việc bình tuyển hoa khôi, cô nương đã làm xong cả rồi chứ?"

"Yên tâm đi đại nhân, Oa Oa vừa nói thì các vị đại nhân đó đã đồng ý luôn, còn có một số người nổi tiếng trong giới thương gia cùng đồng ý bỏ ra một số khoản tiền lớn để ủng hộ." Ngô Oa Nhi vừa nói vừa liếc mắt thị uy Liễu Đóa Nhi. Nàng ta giật chiếc đũa trong tay Dương Hạo, gặp lấy một miếng thức ăn đưa tới miệng Dương Hạo: "Đại nhân, đây là món ăn đích thân Oa Oa làm, đại nhân nhất định phải ăn nhiều mới được, nếu không lại phụ tâm ý của người ta."


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-631)


<