Vay nóng Homecredit

Truyện:Bộ bộ sinh liên - Hồi 260

Bộ bộ sinh liên
Trọn bộ 631 hồi
Hồi 260: Tâm tư nhi nữ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-631)

Siêu sale Lazada

"Ái!" Ngô Oa Nhi kinh hô lên một tiếng, Dương Hạo liền cười ha ha lên: "Thôi nhé, Dương mỗ hôm nay đã ức hiếp cô nương thì sẽ trả lại cho cô nương mười một phần công lí, cô nương đến Như Tuyết Phường tìm ta, ta tự có cách giải quyết, sẽ không đến mức bảo cô nương khuất phục Đóa Nhi cô nương đâu, ha ha ha..."

"Đại nhân?" Ngô Oa Nhi nghe thấy tiếng bước chân vang lên, quay đầu lại nhìn thì thấy Dương Hạo đã cười ha ha bước đi.

Ngô Oa Nhi vừa xấu hổ vừa tức giận, đứng dậy chạy tới hai bước, gọi lớn: "Đại nhân, ngài... sao thế?"

Nàng chợt nhìn thấy dáng vẻ mình trong gương, cơ thể lõa một nửa, xuân quang lộ ra hết, nhưng một bên mông trắng như ngọc lại có một loáng màu đen, nghiêng mình nhìn kĩ thì thấy ở một bên mông xinh đẹp của mình có viết một chữ "phá", lại còn có một vòng tròn được vẽ xung quanh, nhất thời không biết nên tức hay nên cười.

"Cô nương, cô nương..." Bên ngoài truyền vào mấy tiếng gọi, Ngô Oa Nhi vội vàng mặc lại quần, một thiếu nữ giả nam tiến vào trong phòng, thấy nàng ta chỉ mặc chiếc quần nhỏ, Dương Hạo lại không ở trong phòng, bất giác ngẩn ra, sau đó vội nói: "Cô nương, tiểu thư đến rồi."

Bọn họ chỉ biết Chiết Tử Du có lai lịch rất lớn nên đều gọi nàng ấy là tiểu thư giống như những người đi theo Chiết Tử Du hay gọi, chứ không hề biết thân phận danh tính của nàng ấy, gọi là tiểu thư nhưng trong lòng cũng coi như đó là tiểu thư: "Tiểu thư trở về rồi sao? Mau đi tiếp đãi tiểu thư, ta sẽ lập tức đến."

Lúc đó nàng cũng không đi rửa cái chữ trên mông mà vội vàng mặc y phục vào rồi chạy ra ngoài, khi chạy qua chiếc gương, nhìn vào gương lập tức mặt lại đỏ lên, dậm chân gắt giọng nói: "Tên họ Dương kia, ngươi lại dám trêu chọc bổn cô nương... ta... ta tuyệt đối không tha cho ngươi đâu."

Nàng ta chạy vội ra, nhìn Chiết Tử Du nói: "Cô nương, cô nương cuối cùng cũng trở về rồi."

"Ừ!" Chiết Tử Du cả người mặc huyền y ngồi một chỗ, ánh mắt hướng lên, đôi mắt long lanh như nước mùa thu lướt qua người Ngô Oa Nhi, thấy tóc nàng ta có chút rối, hai má hồng như cánh hoa đào, cả người lại mặc trang phục nam nhi, không khỏi tò mò hỏi: "Sao cô lại mặc như thế này?"

Ngô Oa Nhi sao có thể nói ra chuyện mình đường đường là đệ nhất hành thủ của Biện Lương mà kết quả dùng sắc sụ nam tử lại bị người ta trêu chọc đến mức độ đấy, liền nói: "Cái này... Oa Oa thấy mùa xuân hoa nở, sắc xuân tuyệt với liền giả nam nhi để đi du ngoạn thưởng thức cảnh đẹp, vừa mới trở về, nghe nói tiểu thư đến cho nên vội vàng chạy tới đây."

Chiết Tử Du lắc đầu nói: "Ta nghe nói cô và Liễu Đóa Nhi cạnh tranh với nhau, bây giờ lại bị thất thủ, vậy mà cô vẫn có tâm trạng đi ngắm cảnh hay sao. Cũng tốt, chuyện của cô ta cũng nghe được một chút, người mà giúp ả ta... người đó rất tài ma mưu cao, ta cũng không nghĩ ra đối sách. Cô có thể nghĩ thoáng ra là tốt nhất, ta cũng yên tâm hơn.

Ngô Oa Nhi nghe thấy một người đa mưu túc trí như Chiết Tử Du cũng tự nhận không đối phó lại nổi tên khốn Dương Hạo thì không khỏi ỉu xìu xị mặt xuống, Chiết Tử Du cũng không chú ý lại nói: "Mấy năm nay cô nương ở kinh thành khổ tâm làm ăn, quả thực kết giao với không ít người, ta bây giờ có một chuyện muốn dùng tới bọn họ rồi, cô nương nghe kĩ đây!"

"Mấy năm nay chúng ta đã nuôi bọn chúng ăn no, cũng nên để chúng ra tay rồi, đối với những người ở quan trường như chúng thì những chuyện này dễ như trở bàn tay, một khi chuyện xảy ra thì hoàn toàn không có trách nhiệm gì, chắc sẽ không có khó khăn. Dựa vào những nhược điểm mà chúng ta nắm được sẽ không sợ chúng không tuân theo sự điều khiển của chúng ta, chắc sẽ không có người dám khước từ."

"Vâng, tiểu thư cứ dặn dò, Oa Oa sẽ lập tức đi sắp xếp."

Chiết Tử Du suy nghĩ một lát lại nói: "Đúng rồi, triều đình hạ lệnh sau này xây nhà cửa phải dùng nhiều gạch ngói đúng không?"

Ngô Oa Nhi nói: "Vâng, đây chẳng phải là chủ ý cho cái tên quan bổng chùy ở phủ Khai Phong nghĩ ra hay sao?" Nhắc đến Dương Hạo lòng nàng lại vừa xấu hổ vừa tức, từ trước đến nay chỉ có nàng làm cho đàn ông phải xoay vòng vòng, đây là lần đầu tiên lại bị thế này "cái tên đàn ông thối đáng ghét, sớm muộn cũng có ngày ngươi rơi vào tay bổn cô nương."

Ngô Oa Nhi đã nảy sinh ra ý chí chiến đấu chinh phục, chỉ là ánh mắt hơi thay đổi nên chưa dẫn đến sự chú ý của Chiết Tử Du. Nàng cảm thấy má hơi nóng lên, vội vàng che giấu nói: "Mấy hôm trước quan nhi hỏa tuần viện đến động hồ li kiểm tra một lượt, ra hạn phải chỉnh lý các lò bếp, các bờ tường xunh quanh phải đổi sang dùng gạch. Còn nữa, Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu xây ở bên bờ Biện Hà cùng dùng lượng lớn gạch ngói, có điều ở bên ngoài xung quanh những ngôi lầu đang xây đó đều được dùng màn che lại, không ai tới gần được nên không biết hiệu quả rốt cuộc như thế nào. Gần đây các khu vực xây dựng, cải tạo ở Biện Lương đều theo chiếu chỉ của triều đình mà chỉ có thể dùng gạch, tên Dương Hạo đó dự liệu trước, nắm bắt thời cơ nên đã vận chuyển lượng lớn gạch ngói về Biện Lương, vì thế hắn đã kiếm được một khoản tiền rất lớn."

Hai nữ nhi này đều không muốn nhắc đến Dương Hạo, nhưng những chuyện cần nói đến lại không thể tránh khỏi hắn, nhắc đến Dương Hạo hai nàng đều thấy tức giận trong bụng, hai người không hẹn mà cùng hừ một tiếng.

"Hừ!"

Chiết Tử Du thu lại tâm trạng, không muốn lại nhớ đến cái tên làm cho người ta phiền muộn đó nữa, dặn dò nói: "Ta đến đưa tiền, cô tìm người xuất diện, xây dựng mấy căn tiệm ở Ngõa Tử Pha, chiếm càng nhiều đất, xây dựng càng lớn càng tốt, tạo dựng thanh thế."

"Ngõa Tử Pha?"

"Ừ, ở đó cách thành Biện Lương chưa tới 10 dặm, giao thông rất thuận lợi, đường bộ thì giao thương tới phía bắc, hoàng thân quốc thích, vương công địa thần đi tế bái tổ tiên cũng phải đi qua nơi này. Hai bến đò lớn qua Tây Ngô tự và Đông Ngô tự đều ở đây. Những con thuyền chở gỗ, dược liệu đến từ phía bắc, chở lương thực, dầu, tơ lụa đến từ phía nam nếu quá nặng không thể vào thành thì sẽ đều dừng lại ở đây.

Bây giờ thương vận của Tống quốc phát đạt, nơi này sớm muộn sẽ hưng thịnh lên, trở thành một mảnh đất vàng. Khi ta từ phía bắc tới đã chú ý tới địa lợi ở chỗ đó. Nhưng bây giờ những thương gia chú ý tới lợi ích từ mảnh đất đó vẫn chưa nhiều, cô nương cứ tới đó làm trước, mua mấy mảnh đất, xây mấy căn cao lầu, sau đó để các cô nương lợi dụng những mối quan hệ đã nắm trong tay mà tạo dựng thanh thế, tất có những thương gia tầm nhìn rộng sẽ chú ý đến ưu thế của Ngõa Tử Pha, rồi tranh nhau đến đó xây dựng nhà cửa."

Ngô Oa Nhi lại không tin Chiết đại tiểu thư lại đột nhiên hứng thú với việc kinh doanh kiếm tiền, không khỏi kinh ngạc nói: "Tiểu thư sao lại đột nheien hứng thú với Ngõa Tử Pha vậy?"

Chiết Tử Du mỉm cười nói: "Một khi các công trình nhà cửa nhiều lên thì giá gạch ngói tất sẽ tăng, thuyền thương cũng sẽ muốn trục lợi, cứ như vậy gạch ngói bản từ các nơi khác đến tất phải nhiều lên, thuyền thì vẫn chỉ có vậy, vận chuyển gạch nhiều lên thì vận chuyện lương sẽ ít đi, ta chỉ mượn nước đẩy thuyền, chỉ muốn làm thúc đẩy triều đình nhanh chóng xuất hiện vấn đề thiếu lương nan giải mà thôi."

Ngô Oa Nhi chợt hiểu ra, tán đồng nói: "Tiểu thư thật là tài giỏi. Nếu như hai người Lý Dục Đường quốc, Lưu Kế Hưng Hán quốc có tài thì cũng không cần tiểu thư phải lao khổ như vậy. Chỉ có điều Oa Nhi nghe nói Lý Dục Nam Đường là một người chỉ mê tửu sắc, sùng bái phật pháp, không hiểu gì về đại sự quân quốc, còn Lưu Kế Hưng của Hán quốc lại là một hoàng đế đần độn hiếm thấy, chỉ tin sủng hoạn quan, ở bên hắn, những người muốn làm quan đều phải xu nịnh thái giám trước, thật sự là hoang đường cực độ, so với bọn chúng thì Triệu hoàng đế của Tống quốc lại là một thiên tử tài trí mưu lược, tiểu thư muốn làm việc với con đường lương thực, ngăn trở quân Tống nam phạt, nhưng với sự giúp đỡ của hai tên hoàng đế khốn đó, Đại Tống chưa chắc đã không thể thống nhất thiên hạ.

Chiết Tử Du nghiêm nghị nói: "Cần gì cô nói, chẳng nhẽ ta không biết sao? Chỉ là cơ nghiệp Chiết gia khổ tâm buôn bán hai trăm năm nay, sao có thể dễ dàng dâng cho người ta được? Hơn nữa, giang sơn xã tắc này chưa chắc đã là vật ở trong túi Triệu gia. Tầm Hoàng, Tùy Văn nào có ai không phải là tài trí mưu lược, mà chưa đến hai đời cũng đã bị diệt vong. Từ cuối Đường đến giờ, anh hùng tầng tầng lớp lớp, giang sơn lại thay đổi liên tục, Triệu quan gia có thể nhất thống thiên hạ hay không thì bây giờ vẫn chưa thể biết.

Trở về 20 năm trước, Triệu quan gia cũng chỉ là một nô bộc của Chu quốc mà thôi, ai biết được ông ta lại có ngày hôm nay? Làm sao lại từng có hùng tâm thống nhất thiên hạ chứ? Loạn thế xuất hào kiệt, thời thế tạo anh hùng mà thôi. Chiết gia ta thế lực rộng khắp tây bắc phiên trấn, mặc dù không có dã tâm tranh đấu, nhưng cũng có trí tự thủ.

Tử Du sinh ra trong Chiết gia, được nuôi dưỡng trong Chiết gia, cha mẹ, huynh đệ, huyết duệ đồng tộc đều là tộc người Chiết Thị, gia huynh nếu đã không chịu chắp tay nhường cơ nghiệp tổ tiên thì Tử Du tuy là than nữ lưu nhưng cũng không thể dễ dàng để người khác ép bức được, đành phải cố gắng giúp sức, chung quy không thể tự trói tay để cho người ta sắp đặt cho mình?"

Ngô Oa Nhi trở nên nghiêm nghị kính trọng, eo hơi dựng lên, kính cẩn nói: "Oa Nhi vốn là một nữ tử tùy theo mệnh, cha huynh bị mất mạng vì bị hào thân thúc ép nợ, chính mình cũng bị bán vào thanh lâu, là Chiết gia thay Oa Nhi báo nợ mấu, giúp Oa Nhi trở thành đệ nhất hành thủ của Biện Lương, vì thế cũng giúp được bao nhiêu tỉ muội ở đây tránh khỏi cảnh trầm luân. Oa Nhi đã từng đồng ý vì Chiết gia làm ba việc để báo đáp ân tình. Ý chí của tiểu thư quả thật làm Oa Nhi bái phục. Nếu đã như vậy Oa Nhi sẽ không tiếc sinh tử, sẽ theo tiểu thư, để cho đám nam nhân thối biết nữ tử yếu đuối trong mắt chúng chỉ là những người biết lấy sắc mua vui cũng có thể làm được việc lớn.

Chiết Tử Du nghe thấy hào ngôn của nàng liền cười khổ, buồn bã nói: "Thành bại thì chưa thể nói, cố hết sức mà nghe theo mệnh trời thôi."

Thấy khóe miệng Chiết Tử Du nở ra một nụ cười buồn bã, Ngô Oa Nhi cũng bất giác thở dài một hơi."Chiết cô nương xuất thân hào môn, tôn quý vô cùng, nhưng... so với mình cô nương ấy cũng sống chẳng vui hơn là mấy. Mình khổ sở tranh đoạt sinh tồn ở trong thanh lâu, câu lan; còn Chiết cô nương lại khổ sở lo nghĩ vì trọng trách ở một nơi khác? Những kẻ tranh giành thiên hạ trước nay đều là việc của đại trượng phu, nhưng bây giờ có những đại nam nhi cần làm việc lớn mà lại chỉ biết chìm trong son phấn đàn bà, con gà trống vô dụng, con gà mái đành lên trận, những nữ tử chúng ta thật có năng lực thay đổi càn khôn ư?"

Trăng sáng sao thưa, Liễu Đóa Nhi lẳng lặng đứng dưới một cây hoa bên cạnh hồ nước trong hậu viện, mái tóc dài đen mượt lất phất mấy sợi trong gió, người nghiêng nghiêng, tà áo bay bay, dáng người yêu kiều trông như một bức tranh mĩ nữ xinh đẹp.

Một chiếc đèn lồng với ánh sáng leo lét đang tới gần, một bóng người thon thả bước tới phía sau nàng, vui mừng gọi: "Tiểu thư."

Liễu Đóa Nhi không quay đầu lại, cũng không trả lời, vẫn đứng nhìn về phái xa xăm. Diệu Diệu kinh ngạc, nàng treo đèn lồng lên một cành cây, bước tới gần hỏi Liễu Đóa Nhi: "Tiểu thư, trước nay mỗi khi Dương đại nhân tới thì tiểu thư đều rất vui mà, tối nay tiểu thư sao vậy, có tâm sự gì à?"

Liễu Đóa Nhi yên lặng nhìn bầu trời trăng sáng, ánh trăng vắng lặng chiếu vào khuôn mặt nàng, da thịt mềm mại dường như là trong suốt, nàng thầm thở dài một tiếng, nói: "Ôi, việc ta lo lắng nhất đã xảy ra."

Diệu Diệu lấy làm kinh hãi: "Chuyện gì cơ?"

Liễu Đóa Nhi cười khổ nói: "Còn có thể là chuyện gì nữa? Đại nhân nói với ta sau lưng Ngô Oa Nhi có một lực lượng người lớn, bây giờ trên danh nghĩa là vẫn bị ta làm cho khiếp sợ, nhưng cứ tiếp tục giao tranh thì chưa chắc đã có lợi cho chúng ta. Ngài ấy cố ý mời chào Ngô Oa Nhi và các cô nương của Ngô Oa Nhi gia nhật Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, hợp tứ đại hành thủ vào một nhà, đến lúc đó thì cả cái thành Biện Lương này sẽ không còn ai dám đấu với chúng ta nữa."

Diệu Diệu hơi nhích lông màu, cẩn thận suy nghĩ trong chốc lát, sau đó xinh đẹp cười nói: "Diệu Diệu hiểu rồi. Vốn Diệu Diệu còn đang nghĩ Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu này tuy là hùng vĩ nhưng sau khi xây dựng xong thì phải đi đâu tìm những lầu chủ có đủ phân lượng để tọa trấn? Thật không ngờ Dương viện trưởng lại có thể đưa ra chủ ý này. Đây là chuyện tốt mà, ... , tiểu thư nghĩ xem, đến lúc đó bất kể khách thích vị hành thủ nào thì cũng dều đến Nhất Tiếu Lâu của chúng ta ăn uống hưởng lạc. Tiệc rượu mời khách, đấu thơ chơi bài đều ở đó, những khoản tiền này còn có thể tiêu được ở chỗ nào khác chứ?"

Liễu Đóa Nhi liếc nhìn Diệu Diệu, sắng giọng nói: "Cái đồ nha đầu chẳng có suy nghĩ gì cả, ngươi cũng không nghĩ xem Ngô Oa Nhi kiêu ngạo bướng bỉnh, sao có thể hạ thấp thân phận mình để đến Nhất Tiếu Lâu chúng ta chứ? Ý của Dương đại nhân chính là muốn trong đại hội tuyển hoa khôi lần này thả cho ả một nước, chọn ra song hoa khôi, không hủy danh tiếng của ả, khi đến Nhất Tiếu Lâu cũng có thể ngồi ngang hàng với ta."

Diệu Diệu cười nói: "Thế cũng không tồi mà, nói ra thì ả tả cũng rất bái phục tài nghệ của tiểu thư sao? Nếu không phải đại nhân tương trợ thì chúng ta chẳng nhẽ đấu không lại ả sao. Cho dù ngồi ngang hàng thì danh tiếng của tiểu thư cũng không gặp trở ngại gì. Đến lúc đó Nhất Tiếu Lâu của chúng ta sẽ có hai đệ nhất hoa khôi, còn ai dám đấu lại nữa?"

"Hoa khôi phải là người đứng đầu, nếu đã là hoa khôi thì chỉ có thể có một, có hai thì còn ra gì nữa?" Liễu Đóa Nhi tức giận cắt ngang lời Diệu Diệu, phất tay áo lên giận nói: "Lúc đầu bị chúng ép vào ngõ cụt, tỉ muội chúng ta đã rơi vào cảnh ngộ thế nào còn nhớ không? Ta vốn vẫn muốn ép cho Ngô Oa Nhi nếm thử mùi vị đó mới thỏa được cơn hận, nhưng đại nhân lại đột nhiên giữa đường thay đổi chủ ý..."

Con ngươi nàng hơi đong đưa, nói: "Có gì đó không ổn, nhất định là con hồ li tinh đó đã triển khai thủ đoạn hồ li gì đó với đại nhân, nhất định là như vậy."

Trong lòng nàng đột nhiên nảy sinh một ý nghĩ to gan, bông dưng xoay người, má phát nhiệt nói: "Diệu Diệu, ngươi nói xem, ngươi nói xem, Dương đại nhân đối với ta như thế nào?"

"Rất tốt à." Diệu Diệu nói: "Tiểu thư và Ngô Oa Nhi đấu đá với nhau, không những không có người tương trợ mà ngay cả Bàng ma ma, Triệu quản sự cũng đều sinh lòng khác. Nếu không phải là Dương địa nhân thì tiểu thư và Diệu Diệu không biết đã có kết cục tồi tệ như thế nào rồi. Diệu Diệu thấy Dương địa nhân là quân tử đường hoàng, ra tay tương trợ tiểu thư mà không hề có ý đồ gì, không giống như mấy cái tên tự xưng là danh sĩ, đạo mạo trang nghiêm mà bụng dạ xấu xa, ngay cả khi xây dựng Nhất Tiếu Lâu, Dương địa nhân cũng chia cho tiểu thư rất nhiều lợi ích."

Liễu Đóa Nhi gật gật đầu, lại lắc lắc đầu: "Dương đại nhân lòng dạ thẳng thắn bao dung, quả thực là quân tử lỗi lạc, nhưng nếu nói hoàn toàn không có ý đồ gì thì cũng chưa chắc.

Ta không cam tâm để cho Ngô Oa Nhi thực hiện được ý đồ, Dương đại nhân đối với ta ân trọng như sơn, lại là một thiếu niên anh tuấn, ngươi nói xem nếu ta lấy thân báo đáp liệu có thể lấy lại trái tim ngài ấy không?"

"Sao cơ?" Diệu Diệu ngẩn ra, lập tức thầm nghĩ: "Tiểu thư muốn lấy thân báo đáp Dương đại nhân ư? Ta, ta là người thân cận nhất với tiểu thư, nếu như tiểu thư gả cho Dương đại nhân thì chẳng phải ta trở thành nha đầu thông phòng đi theo hầu như của hồi môn sao?"

Nha đầu thông phòng không giống như nha hoàn bình thường, họ có nghĩa vụ hữu tính với nam chủ nhân, nhưng địa vị lại thấp hơn nhiều so với thiếp, so với nha hoàn bình thường thì cao hơn một chút. Mỗ Y Khả ngày đó tự muốn hiến thân cho Dương Hạo là vì nghe thấy những lời giải thích như đúng mà không đúng của mấy nha hoàn cận kề bên Đường Diễm Diễm nói, còn Diệu Diệu thì vô tri vô giác mà trong trái tim đã lấp đầy bóng hình của Dương Hạo, nàng ta tự biết thân phận thấp hèn không dám mơ tưởng làm thê thiếp của Dương Hạo, nhưng cả đời có thể phục vụ hắn thì cô nương này đã cảm thấy thỏa mãn lắm rồi, tâm lí này cũng giống như sự thương mến của Dương Thị với Đinh Đình Huấn.

Vừa nghĩ đến đây nàng lập tức nhảy lên nói: "Được chứ, được chứ, Dương đại nhân tuổi còn trẻ, lại là quan, tiền đồ rộng mở, tiểu thư mà gả làm thiếp cho Dương gia thì cả đời có chỗ dựa, còn hơn là làm hành thủ Biện Lương."

Liễu Đóa Nhi ngẩn ra, thất thanh nói: "Ai nói muốn gả vào Dương gia làm thiếp?"

"Không phải sao?" Diệu Diệu không hiểu hỏi: "Dương địa nhân không phải đã từng nói ở Phủ Châu ngài ấy đã có một thê tử chưa qua cửa, là một nữ nhi của phú hào Tây Bắc hay sao? Hơn nữa cho dù đại nhân chưa lấy thê thì tiểu thư luận về tướng mạo, luận về tài thì đều xứng, nhưng dù sao... dù sao vẫn không thể làm chính thê."

Khuôn mặt Liễu Đóa Nhi lộ ra một chút thần sắc cổ quái, không lên tiếng trả lời.

Ánh mắt Diệu Diệu lay động, như đã hiểu ra gì đó, liền lắp bắp nói: "Tiểu thư không phải là muốn hiến thân mình để đoạt lấy trái tim Dương đại nhân đấy chứ?"

Mặt Liễu Đóa Nhi nóng lên, may mà trời tối nên che mất sự xấu hổ, trước mặt lại là tỷ muội trước nay chưa từng giấu nhau điều gì, không khỏi gắt giọng nói: "Có gì mà không được chứ? Vốn đã chẳng có cơ hội đè đầu ả xuống thì thôi, nhưng bây giờ đã nắm chắc cơ hội rồi, ta không cam tâm để cho ả phản kích lấy phần thắng, ả làm một ta sẽ làm mười lăm. Ngô hành thủ làm được thì Liễu hành thủ ta có gì mà không làm được chứ?"

Diệu Diệu lén nhìn nàng ta một cái, lẳm bẩm nói: "Chỉ e là, e là giữa Dương đại nhân và Ngô Oa Nhi không giống như tiểu thư đã tưởng tượng, tiểu thư nếu như vì nguyên nhân này mà thân cận với Dương đại nhân, sợ rằng sẽ bị ngài ấy coi thường."

Liễu Đóa Nhi tức giận nói: "Sao ngươi có thể biết được con hồ li tinh đó không dùng thủ đoạn để mê hoặc Dương địa nhân chứ?"

Diệu Diệu nói: "Sau khi đại nhân thường đến Như Tuyết Phường của chúng ta, làm cho các cô nương thành danh, đè bẹp danh tiếng của Ngô Oa Nhi thì rất nhiều cô nương đứng đầu trong các viện đều đã dùng mọi cách để tiếp cận Dương đại nhân, nhưng... nhưng tuy tiểu thư phái nhiều người đến ngăn trở, nếu như Dương địa nhân thật sự động lòng thì cũng chưa chắc đã không có cơ hội tiếp xúc với bọn họ. Hơn nữa..." "Hơn nữa cái gì?"

Diệu Diệu đỏ mặt lên nói: "Diệu Diệu cảm thấy Dương đại nhân hình như... hình như là người mắc bệnh nghiện sạch." "Bệnh nghiện sạch? Sao ta không cảm thấy thế nhỉ?"

Liễu Đóa Nhi không khỏi thấy rợn người, khi nàng ta ở Tuyền Châu cũng từng gặp một công tử thế gia nghiện sạch, người này tính tình cao ngao, trong nhà chỉ cần có khách đến chơi, những đồ vật gì họ chạm vào đều bắt người hầu phải lau rửa lại thật sạch, rửa đi rửa lại. Nếu như có người đến phủ hắn mà nhổ đờm thì sẽ lệnh cho người nhà phải cậy hẳn khoảng đất đó lên và vứt đi thật xa.

Liễu Đóa Nhi còn nghe khách đến kể về vị công tử thế đó sau khi mây mưa với thê tử xong bất kể là đông hay hạ cũng lập tức dậy tắm rửa, tắm đến mức như thể lột một lớp da của mình ra vậy, sau đó mới thay quần áo đi ngủ. Cuộc chiến của Trần Hồng Tiến và Trương Hán Tư làm cho gia đình này chịu liên lụy, khi vị công tử đó bị bắt vào đại lao vẫn không thay đổi việc nghiện sạch này. Khi ngục tốt đến đưa cơm hắn đều nhéo cái mũi, bảo ngục tốt phái giơ cao mâm cơm lên mới được nói chuyện, nói là hắn sợ nước bọt của ngục tốt bắn vào cơm của mình, tức khí ngục tốt đó liền đổ hết cơm của hắn vào bên cạnh cái bô, làm cho hắn đủ buồn nôn. Nhưng qua lại với Dương Hạo nhiều ngày lại chưa từng thấy Dương Hạo có biểu hiện của căn bệnh đó.

Diệu Diệu thấy tiểu thư không có hiểu được ý của mình, liền đỏ mặt lên, lắp bắp nói: "Diệu Diệu cảm thấy Dương đại nhân hình như thích sạch trong chuyện nam nữ, những nữ nhân mà ngài ấy muốn sẽ ngài ấy sẽ không để cho họ phải ra mặt tiếp khách làm buôn bán. Nếu như Dương đại nhân và Ngô Oa Nhi đã thật sự làm chuyện đó thì ngài ấy... ngài ấy sẽ không để Ngô cô nương thất bại thảm hại như vậy đâu, sao có thể để tiểu thư và Ngô cô nương cùng đứng ngang hàng làm hoa khôi được?"

Liễu Đóa Nhi hoài nghi nói: "Nam nhi thường chỉ đóng kịch mà thôi, sao có thể có căn bệnh lạ như vậy, mà sao ngươi nhìn ra?"

Diệu Diệu lắp bắp nói: "Diệu Diệu chỉ nhìn vào cử chỉ bình thường của đại nhân rồi đoán ra thôi."

Liễu Đóa Nhi tức giận nói: "Tiểu nha đầu này xem xét cũng tỉ mỉ nhỉ, không phải là có ý với Dương đại nhân đấy chứ?"

Diệu Diệu giật nảy mình, vội xua tay nói: "Không có, không có, Diệu Diệu sao dám vọng tưởng chứ?"

Liễu Đóa Nhi chỉ là thuận mồm nói thôi, không phải là ý từ trong lòng, vừa nghe lại thấy đúng. Vừa rồi đột nhiên lại thấy Diệu Diệu hơi bị kích động với ý nghĩ lấy thân báo đáp của mình, hơn nữa thời gian gần đây lại hay qua lại với người khác phái, quả thật là có chút lưỡng tình tương duyệt, tuổi của nàng cũng dần lớn, chuyện nam nữ cũng không thể tránh được.

Mặt khác lại cũng động đến việc tranh phong nguyệt với Ngô Oa Nhi, khi nữ nhân đố kị thì sẽ làm ra những việc mà quả thật không thể giải thích được.

Nhưng Liễu Đóa Nhi lại không hề có ý gả cho Dương Hạo, bất kể trước đây nàng ta phong nguyệt như thế nào, có bao nhiêu sĩ tử quyền quý theo đuổi nhưng một khi gả vào nhà người ta thì sẽ phải âm thầm mà đi vào cửa sau, làm một nữ tử bình thường tương phu giáo tử, đột nhiên mọi thứ trở nên lặng lẽ ảm đạm, cái cảm giác, mùi vị đó không phải là cuộc sống mà một thiếu nữ như nàng muốn có.

Hơn nữa làm thiếp ư? Đúng vậy, nếu như nàng gả cho Dương Hạo thì chỉ có thể làm thiếp mà thôi. Bây giờ nàng với Dương Hạo vừa là bạn làm ăn lại vừa là bằng hữu mật thiết, cái cảm giác thân mật, tương tri tương kính này một khi làm thiếp của hắn rồi thì liệu còn tồn tại không? Nếu như Dương Hạo thật sự như lời Diệu Diệu nói, là một người thích sạch thì một khi hai người nảy sinh quan hệ tuyệt đối sẽ không để cho nàng tiếp tục phát triển trong nghề này nữa.

Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu sắp được xây dựng xong rồi, nàng rất nhanh sẽ trở thành hoa khôi của Biện Lương, nàng đang ở tuổi xuân, còn có tiền đồ tốt đẹp ở phía trước, còn có rất nhiều sự lựa chọn khác, nếu làm như vậy thì chẳng khác nào con khổng tước bị nhốt trong lồng vàng. Đó không phải là cuộc sống mà nàng muốn. Lời của Diệu Diệu gióng như một gáo nước lạnh, thoắt cái đã dội vào đám lửa trong lòng nàng, nàng đã bắt đầu tỉnh táo lại.

Nhưng, bây giờ sắp đến lúc mở mày mở mặt rồi, chẳng nhẽ lại chia sẻ ánh hào quang đó với Ngô Oa Nhi thế sao?

Liễu Đóa Nhi tức giận dậm mạnh chân xuống, đá cục đá xuống hồ, làm động bóng hình xinh đẹp của nàng dưới nước.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-631)


<