Vay nóng Tinvay

Truyện:Bộ bộ sinh liên - Hồi 247

Bộ bộ sinh liên
Trọn bộ 631 hồi
Hồi 247: Bản quyền
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-631)

Siêu sale Shopee

Khúc hát điệu múa mới lạ, ca từ tuyệt diệu của Liễu Đóa Nhi, lập tức tạo nên một hiệu quả khiến người ta hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, toàn bộ sự chú ý của mọi người đều dồn về phía cô. Mọi người lần lượt đứng dậy chúc rượu cô. Tuy cô đã nói tác giả bài từ đó không muốn để lộ thân thế của mình, nhưng khúc ca điệu múa mới lạ như vậy mọi người mới lần đầu nhìn, nghe thấy, mọi người hết lời khen, trong chốc lát, Liễu Đóa Nhi đã trở thành ánh trăng tâm điểm của buổi tiệc.

Tuyết Ngọc song kiều thấy không khí đều bị Liễu Đóa Nhi chiếm lĩnh, trong lòng tuy ghen ghét nhưng không biết làm thế nào.

Lúc này Ngô Oa Nhi đã nghe Lục Nhân Gia nói bài "Niệm nô kiều - Xích Bích hoài cổ", cô đọc lẩm nhẩm vài lần, giờ đã nhớ rõ lời từ.

Bài từ này nói về ý cảnh, nói về phong cách đều không bằng "Thủy điệu ca đầu", ưu điểm là sự hợp cảnh của "Thủy điệu ca đầu", nó nói về tình cảm ly biệt, mối tình tương tư, lời chúc mừng đẹp đẽ của người tiễn, phù hợp với bối cảnh. Còn bài "Niệm nô kiều" tuy khí thế hào hùng, nhưng lại chẳng liên quan gì đến ý cảnh hiện tại.

Nhưng nàng cũng biết trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà Lục Nhân Gia khó mà có thể viết ra một bài hợp hoàn cảnh, so bì được với một bài từ hay "Thủy điệu ca đầu" là việc khó hơn lên trời, hắn phải suy xét, tính toán lời từ để so sánh với "Minh nguyệt kỷ thời hữu" mà viết ra "Xích Bích hoài cổ", như vậy cũng không hổ thẹn là bậc danh sĩ tiếng tăm rồi.

Ngô Oa Nhi lập tức đứng dậy, nhẹ nhàng nói:

"Đóa Nhi tỷ tỷ ca múa đều vào bậc nhất, bài từ này càng thêm tuyệt diệu. Đứng trước mỹ ngọc, Oa Oa(búp bê) cũng không dám bêu xấu, nhưng thưa các vị đại nhân vì ý chưa hết, Oa Oa cũng xin ngâm một bài để trợ hứng. Bài từ của Đóa Nhi tỷ tỷ mềm mại thanh lệ, thì Oa Oa xin ngâm một tác phẩm mang đầy khí thế hào hùng".

Bài từ của Liễu Đóa Nhi vừa ngâm, cô vẫn còn dám mở miệng nói cho rằng bài từ này hợp ý cảnh, cho thấy bài từ của cô không thua kém gì Liễu Đóa Nhi. Nhưng vốn dĩ, hai bài từ này đều do Tô Đông Pha viết, hơn nữa chúng đều là những tác phẩm nổi tiếng mà ông rất tâm đắc, so về mức độ hơn thiệt của hai bài đương nhiên là không thể so sánh được.

Người xung quanh không biết điều này, lại xúc động, cứ tưởng là Lục Nhân Gia là một danh sĩ thì trong khoảng thời gian ngắn có thể đưa ra một bài từ hay là lẽ đương nhiên, sáng tác ra một bài từ không chịu thua "Thủy điệu ca đầu" chứng tỏ hắn không chịu thua bất cứ ai trong thành Biện Lương này về khả năng thơ phú.

Kỳ thực Lục Nhân Gia rất lo sợ, bài từ này đã từng làm hại hắn, khiến hắn khắc cốt ghi tâm bài từ này, rồi giờ lại ngâm cho Ngô Oa Nhi nghe, nhưng trong lòng hắn lại không muốn nói bài từ này là do mình viết. Vì người ở đây quá đông, hơn nữa trong đó còn có những người có thân thế, học thức uyên bác, tri phủ Quảng Nguyên đều ở đây. Ở đây không thể bằng Quảng Nguyên, Kinh sư văn phong quá mạnh, bài từ hay như vậy một khi ngâm ra, nhất định sẽ được lưu truyền rộng rãi đến tai họ, đến lúc ấy còn mặt mũi đâu làm người?

Nhưng Ngô Oa Nhi lại không biết điều đó, vẫn cho rằng bài từ này là hắn viết, giờ đã nói ra rồi, mục đích của Lục Nhân Gia vốn là tìm một bài chữa cháy, nhưng nếu như phủ nhận, nói rõ bài từ này, như vậy thì bài từ này sao có thể dìm bài từ của Liễu Đóa Nhi xuống cho hắn lên thế thượng phong đây? Mặt Lục Nhân Gia hắn vẫn dương dương tự đắc.

Hắn nhẫn nhịn, lòng thầm nghĩ: "Hôm nay chỉ cần bài từ đè bẹp sự nổi trội của con tiện nhân kia rồi tính sau, khi được lưu truyền rộng rãi ra, khi bạn bè lão phu hỏi, lão phu sẽ thản nhiên cười mà rằng. Chỉ là Ngô Oa Nhi hiểu lầm, lúc đó buổi tiệc không tiện giải thích. Lục mỗ ta xưa nay quang minh chính đại, các bạn bè đồng nghiệp đều không nghi ngờ gì ta.

Đám người Tần Dực và La Công Minh vừa nghe được một bài từ hay, hận một nỗi không lập tức lấy bút chép vào, chợt thấy Ngô Oa Nhi lại tiếp nhịp Liễu Đóa Nhi, lập tức cười to, luôn miệng nói: "Được được được, Oa Oa còn có bài từ mới sao? Ha ha ha, mau mau ngâm đi".

Dương Hạo ngồi dưới lầu nghe âm thanh trên lầu: "Đại giang đông khứ..."

"Hả?" Dương Hạo thốt ra một tiếng, khiến Thôi Đại Lang đang vui mừng chợt giật mình giận dữ: "Dương huynh, Ngươi có ý gì?"

"Đắc tội, đắc tội, chớ trách chớ trách"

Dương Hạo đưa tay áo lên che mặt nói: "Tiếp theo là lãng đào tận, thiên cổ phong lưu nhân vật"

"Cái gì?" Thôi Đại Lang nghe không hiểu gì cả. Dương Hạo không rảnh mà giải thích cho mọi người trên lầu nghe thấy.

Bài từ này không nên xuất hiện vào cái thời đại này, chỉ có hắn khi ở Quảng Nguyên đã nghe thấy ngâm. Nếu có người ở đây, nghe thấy bài từ này, nào khác gì lừa người. Hay là trên đời xuất hiện một bài từ thứ hai? Dù là tình hình nào đi chăng nữa, ánh hào quang buổi tối nay chỉ có thể thuộc về một mình Liễu Đóa Nhi, hắn cần phải ngăn cản tình hình không có lợi cho nàng, buộc tội tên kia.

Ngô Oa Nhi đang ngâm bài từ truyền thống "Niệm nô kiều" đến đoạn "Lãng đào tận, thiên cổ phong lưu nhân vật", Thôi Đại Lang lau mặt, ngạc nhiên nói:

"Này, giống hệt, sao ngươi lại biết nó?" Câu nói thu hút sự chú ý của lầu trên.

Ngô Oa Nhi vẫn đang ngâm khúc ca, tay cầm đũa trúc nhẹ gõ vào cốc nhỏ, tiếp tục ngâm: "Cổ lũy tây biên, nhân đạo thị..."

Dương Hạo bỗng nhiên xuất hiện, tay giơ về phía trước, cao giọng ngâm:

"Nhân đạo thị, Tam Quốc Chu Du Xích Bích.

Loạn thạch băng vân Nộ đào liệt ngạn

Quyển khởi thiên đồi tuyết.

Giang sơn như hoạ,

Nhất thời đa thiểu hào kiệt.

(Người bảo đấy Tam Quốc Chu Du Xích Bích.

Đá rối mây xen,

Sóng tung bờ rạn,

Cuộn bốc ngàn trùng tuyết.

Non sông như vẽ,

Một thuở bao nhiêu hào kiệt. )"

Ngô Oa Nhi sững người, nhìn về phía hắn, khách của lầu trên và các mỹ nhân đều chú ý đến hắn, Dương Hạo vận một bộ trang phục sĩ tử, thần thái ung dung, bước chậm rãi đến, nhìn vào ánh mắt ngạc nhiên của Ngô Oa Nhi, du dương ngâm: "Dao tưởng Công Cẩn đương niên,

Tiểu Kiều sơ giá liễu,

Hùng tư anh phát.

Vũ phiến luân cân,

Đàm tiếu gian,

Cường lỗ hôi phi yên diệt.

Cố quốc thần du,

Đa tình ưng tiếu ngã,

Tảo sinh hoa phát.

Nhân sinh như mộng,

Nhất tôn hoàn thù giang nguyệt.

(Xa nghe Công Cẩn đương thì,

Tiểu Kiều vừa mới cưới,

Anh hùng phong cách.

Phe phẩy quạt khăn,

Khoảng tiếu đàm,

Quân giặc tro tiêu khói diệt.

Nước cũ thần du,

Đa tình cười khéo giống,

Tóc mau trắng toát.

Đời như giấc mộng,

Một chén trên sông thưởng nguyệt. ).

Cô nương, cô định ngâm thế này đúng không?"

"Ngươi, sao ngươi lại biết bài từ này?"

Dương Hạo cười hì hì nói:

"Đương nhiên là ta biết bài từ này rồi. Bài từ này khí thế hào hùng, do một tiểu nương tử Oa Oa ngươi ngâm, giọng hát mềm yếu, bài ca mất đi cái khí thế vốn có của nó. Cần phải có một đại hán, cầm tì bà, phách gõ, như vậy mới khoáng đạt bất phàm".

Ngô Oa Nhi tròn mắt, vui vẻ nói: "Không sai, nên như vậy".

Dương Hạo lại chuyển mắt nhìn đi chỗ khác nói: "Bài từ này, tại hạ đã từng nghe Quảng Nguyên phòng ngự sử Trình Đức Huyền Trình đại nhân ngâm, hôm nay tại hạ vốn dĩ cùng với mấy người bạn cùng đi với Đóa Nhi cô nương đến yến tiệc Long Đình, Đóa Nhi cô nương lên lầu, ta đợi ở lầu dưới, bỗng nhiên nghe thấy cô nương ngâm bài từ này, tưởng rằng gặp lại cố nhân, cho nên mới lên lầu mong gặp mặt, không biết bài từ này của cô nương là đắc tự người nào?"

La Công Minh thấy hắn xuất hiện, ung dung nói: "Hiền điệt, hóa ra ngươi cũng ở đây".

Dương Hạo chuyển mắt sang nhìn, mặt tươi cười, thi lễ nói: "Vãn bối bái kiến La Công, sao ngài lại ở đây?"

Tần Dực vô cùng ngạc nhiên nói: "Lão La, đây là..."

La Công Minh vội giới thiệu hắn, Tần Dực vừa nghe, thì nhớ đến một quan chày gỗ văn dốt vũ dát, không nhịn được cười nói: "À, lão phu nhớ ra rồi, hôm đó trên triều, lão phu đã gặp ngươi rồi, sao lại... bài từ của Lục tiên sinh, ngươi cũng từng được nghe sao?... Đấy, mấy câu lúc nãy ngươi ngâm đó thôi. Bài từ này quả là khí thế hùng hồn, quả nhiên là đại khí của Lục tiên sinh".

Dương Hạo nhìn về phía Tần Dực, rồi nhìn sang Lục Nhân Gia.

Hóa ra là hắn, chả trách Dương Hạo giật mình, mặt lộ ra vẻ tươi cười nói:

"Hóa ra là Lục tiên sinh, bài từ này, vốn dĩ là một tác phẩm của tên ăn mày phiêu bạt phong trần, khi Dương Hạo chưa làm quan, cái tên ăn mày đó đã ngâm cho Dương Hạo nghe, đến ta một người không đọc sach cũng thuộc làu bài này, khi Quảng Nguyên Trình đại nhân lão mẫu đại thọ, Dương Hạo ngâm bài từ này trước mặt mọi người, Lục tiên sinh lúc ấy cũng ở đó, sao giờ lại trở thành bài từ của Lục tiên sinh sáng tác vậy?"

Mọi người nghe xong, mặt mày biến sắc, Dương Hạo nói có thời gian, địa điểm, có người làm chứng, hơn nữa hắn hoàn toàn không có lý do gì mà phải nói dối, còn về bài từ là do một tên ăn mày làm thì cũng không có gì lạ. Chư quốc chinh chiến, không biết bao nhiêu vương tôn công tử quyền thần đại tướng ngày xưa vong quốc, ý cảnh và cảm thụ bài từ cũng phù hợp với tâm tình học vấn của người. Nói như vậy, Lục Nhân Gia đã ăn cắp bài từ của người khác sao?

Ngồi ở đây đều là văn nhân, cái coi khinh nhất chính là hành vi như vậy, lập tức có người hướng ánh mắt coi thường, khinh bỉ sang Lục Nhân Gia. Lục Nhân Gia vừa thấy Dương Hạo thì giống như ngũ lôi oanh đình, hắn không thể ngờ rằng sẽ gặp phải Dương Hạo ở đây, hơn nữa động tác của Dương Hạo quá nhanh, hắn không kịp nghĩ ra cách xử trí thì hắn đã nói ra nguồn gốc của bài từ, lúc này hắn mới đứng dậy thừa nhận bài từ không phải là do hắn làm thì cũng đã muộn mất rồi.

Thời gian không chờ đợi Lục Nhân Gia, tay chân hắn lạnh cóng, mặt tối xầm lại. Không ngờ mình lại lâm vào hoàn cảnh trớ trêu thế này, cả cuộc đời hắn, sự nghiệp vô thành, duy độc thành một chữ "Danh", chữ "Danh" ấy giờ tiêu mất rồi, không chỉ là thân bại danh liệt, mà đó là công sức của một đời đã đi tong.

"Đại nhân, phiền ngài một chút". Vừa nhìn hắn đến, Liễu Đóa Nhi vui mừng vội vàng đến trước mặt hắn, liếc mắt nhìn Lục Nhân Gia ngây ra như ngỗng, nhỏ giọng nói: "Hắn chính là người mà thiếp đã nói với ngài".

Hai ngày trước Liễu Đóa Nhi đã nói với hắn về chuyện Lục Nhân Gia uy hiếp nàng, dồn ép nàng đến đường cùng, nhưng không nhắc đến tên Lục Nhân Gia, Dương Hạo cũng không ngờ chính là người mà hắn quen, cho nên không hỏi. Vừa nãy lên lầu tuy nhìn thấy tên ăn trộm bài từ là lão oan gia của hắn, hắn chỉ muốn vạch trần mọi chuyện, Liễu Đóa Nhi nói những lời này, hắn lại không khỏi tăng thêm ý nghĩ căm ghét. Liền cười lạnh nói:

"Nghe từ hay, đem nó truyền rộng khắp thiên hạ, vốn là một việc có đức nên làm, nhưng nói lớn không biết xấu hổ đem bài từ của người khác thành của mình. Cái đó người ta gọi là trơ trẽn, vô liêm sỉ".

Ngô Oa Nhi nghe nói bài từ không phải của Lục Nhân Gia làm, cảm thấy ghê tởm, nhưng cho dù là thế nào Lục Nhân Gia cũng vì giúp đỡ mình, làm sao quay mặt làm ngơ được, vội giải thích giải vây cho hắn:

"Hành vi khí phách thường ngày của Lục tiên sinh như sương như tuyết, làm sao có thể lấy bài từ của người khác thành của mình được, là thế này Lục tiên sinh nói bài từ lúc nãy cho thiếp, thiếp hí hửng khoe khoang, không hỏi cho rõ ràng, làm mọi người hiểu lầm là do Lục tiên sinh viết.

Dương Hạo nhìn trên dưới nàng, lòng thầm khen: "Một thủ trong tứ đại hành thủ, xét về học vấn kỹ nghệ, nàng và Đóa Nhi ai cao ai thấp ta không rõ, nhưng khi nói đến kinh nghiệm mê hoặc đàn ông thì Ngô Oa Nhi cao hơn một bậc, chỉ nhìn phong tình của ả, ngươi mới hiểu được cái gì gọi là nịnh nọt trời sinh, thực là không thể ngờ".

Lòng thầm khen, mặt Dương Hạo lại lộ vẻ không giả biểu cảm, lạnh lùng nói:

"Nếu ta không nhầm, cô nương chính là Ngô Oa Nhi cô nương của Mi Hồ quật?"

Ngô Oa Nhi cười e thẹn nói: "Thiếp chính là Ngô Oa Nhi".

Dương Hạo thở dài một tiếng, lắc đầu nói: "Đáng tiếc thay".

Ngô Oa Nhi biết hắn sẽ không đưa ra lời hay, bèn kìm nén tò mò, đánh ánh mắt quyến rũ nhìn hắn, cười hỏi:

"Không biết đáng tiếc chuyện gì thưa ngài?"

Dương Hạo cười nhạt nói: "Đáng tiếc, vài kẻ sống nghèo hèn, ti tiện lại coi mình là cao thượng, trong sạch như sen, xem ra cũng chỉ là giả tạo vui cười mà thôi, lòng dạ hẹp hòi, dựa sắc làm người vui vẻ, dựa vào tài làm lợi cho mình, không biết đúng sai, tiểu nhân!"

Những lời này lọt vào tai của Tuyết Nhã San và Nhuận Kiều Ngọc, họ cũng cảm thấy khó chịu thay, mặt Ngô Oa Nhi cũng biến sắc. Nhưng lập tức bình thường trở lại, liếc mắt nhìn hắn, mặt lại nở nụ cười, nhẹ nhàng hỏi:

"Những lời này của đại nhân, có thể nói rõ ra được không?"

Dương Hạo nói: "Ân oán, lập trường giữa ngươi và Đóa Nhi bất đồng, rất khó nói ai đúng ai sai. Ta cũng không thể làm người xét xử công bằng được.

Nhưng bài từ mà Lục tiên sinh ăn trộm, mọi người trong thiên hạ đều thấy, vốn dĩ không thể bao che, vậy mà ngươi còn thay hắn lấp liếm, bao che? Ngươi nói xem hắn vốn dĩ không nói bài từ của ai viết, thế mà ngươi lại quy bài từ ấy do hắn viết, vị Lục tiên sinh có thể nói rõ được không đây?"

Hắn cười nhạt nhìn Lục Nhân Gia, cười lớn nói:

"Nói gì danh sĩ, chẳng qua chỉ là điên khùng. Chứ đừng có nói đến sở trường, chỉ là lừa đời lấy tiếng mà thôi, trừ phi người ta không biết tiến lùi, kích trống mắng tào. Nếu không thì những bậc quyền quý ở đây há có thể tự hạ giá trị con người. Những kẻ như này kiến thức bình thường, với loại này chỉ có thể cười một cái rồi thôi, thời gian qua đi, lòng tự trọng cũng mất. Kỳ thực mà nói, chẳng qua chỉ là dối trá, mượn cớ che đậy, mua danh trục lợi, Lục đại tiên sinh không trộm hương bất thành, để gạt bỏ một thiếu nữ, hôm nay mới lộ hành vi trộm tác phẩm của người khác, ngươi còn muốn giải thích gì nữa không?"

"Trộm hương bất thành, hành vi trộm tác phẩm? Chẳng phải là nhân vật trong lời đồn đại sao?"

Một vài người hướng ánh mắt khinh bỉ nhìn Lục Nhân Gia. Trên đời có vài sĩ tử danh lưu, tự xưng là kiệt xuất nhưng địa vị lại thấp hèn, trong buổi yến tiệc mời rượu, đó chính là cử chỉ phong lưu. Nhưng đêm hôm về nhà lại hoàn toàn khác, đặc biệt là ỷ thế uy hiếp, trâu húc mẫu đơn, đại sát phong cảnh.

Mọi người nghe những lời Dương Hạo nói, tuy không hoàn toàn khẳng định, nhưng tên Lục Nhân Gia không còn lời nào để giải thích, họ đều cho rằng có chuyện này thực, liền nhìn về phía Ngô Oa Nhi. Tuyết Ngọc song kiều đều không khỏi lộ vẻ khinh thường, cuối cùng họ cùng một đường. Mấy người bạn của Lục Nhân Gia nghi ngờ, lẳng lặng tránh xa, để tránh bản thân bị liên lụy thân bại danh liệt.

Lục Nhân Gia run rẩy đứng dậy, mặt mũi trắng bệch, hai mắt đỏ au, chỉ vào Dương Hạo, run run, Dương Hạo cười nói: "Ngài muốn nói gì sao?"

"Ta" Lục Nhân Gia vừa nói một tiếng, "Phù" phun ra một ngụm máu, Ngô Oa Nhi đứng gần hét thất thanh, mọi người xung quanh trừng mắt, nàng cũng ca hát từ thuở nhỏ, cơ thể khỏe mạnh, eo thon, cơ thể mềm mại lau máu cho hắn.

Thấy hắn tức đến nỗi phun ra máu, Dương Hạo cũng không ngờ tới, hơi mềm lòng, nhưng nghĩ đến hành vi mà Lục Nhân Gia làm, hắn lại cứng cáp nói: "Lão Lục nôn ra máu, chắc chắn cũng không phải là xấu hổ, mà là do giận quá, hận ta đến tận xương cốt, hắn nếu chỉ là lừa người đời lấy tiếng thì thôi, nhưng đằng này lại có thể làm khó thêm nhân lúc người ta khó khăn, uy hiếp một thiếu nữ, loại người này chắc chắn có vấn đề, bình thường điên điên khùng khùng, khinh thường người khác, không biết hắn đã làm bao nhiêu chuyện xấu cho bao nhiêu nam đạo nữ kỹ, đây chính là báo ứng".

"Ôi, khuyên người phải có lòng khoan dung, Dương đại nhân. Xem ra không cần làm khó hắn nữa". Giới Hử than một câu.

Dương Hạo chắp tay thi lễ nói: "Vâng, cảm ơn lời dạy bảo".

Đây là Khai Phong, không phải Quảng Nguyên, thành thị phát triển, khắp nơi đều là sĩ đại phu, nếu như còn thô tục như ở Quảng Nguyên, thì sẽ gây thù hằn vô số, mục đích của hắn đã đạt được, thuận thế mà lui, thì còn có thể bảo đảm được tiếng tăm.

Tần Dực nhìn Lục Nhân Gia, Lục Nhân Gia đang cười thảm, miệng đầy máu, xem ra không đành lòng, xua xua tay, mấy người bạn của hắn trốn ở xa xa nói:

"Làm phiền mấy vị, đưa Lục tiên sinh đi gặp đại phu với".

"Vâng vâng vâng". Mấy người không dám ở lại, vội vàng nhìn Lục Nhân Gia lần cuối rồi lẻn đi. Tần Dực nói vài lời cảm ơn với khách khứa, tứ phương khách khứa chúc mừng, du khách xung quanh hào hứng vô cùng, bàn luận sôi nổi. Mọi người lần lượt lên xe đi, trên đường vẫn bàn luận.

Tứ đại hành thủ cũng lên thuyền, Ngô Oa Nhi đứng trên thuyền, quay đầu lại nhìn bờ, chỉ thấy một cái xe lừa, hai ngọn đèn nhỏ, Dương Hạo và một đại hán cường tráng đứng một bên, Liễu Đóa Nhi đứng một bên.

Ngô Oa Nhi chuyển ánh mắt, ngón tay ngọc móc một cái, lập tức có một tên giúp việc chạy lại, cười nói: "Cô nương xin dặn dò".

"Đi theo tên Dương Hạo, tra cho rõ lai lịch, thân thế, nơi ở, quan hệ gì với Liễu Đóa Nhi, rồi quay về báo ta".

"Vâng". Tên sai vặt đồng ý một tiếng, lập tức chạy lên bờ.

Một thị nữ choàng thêm cho ả một áo choàng. Ngô Oa Nhi thắt áo choàng chặt lại, ả ghé tai dặn dò: "Đi, nói với Tuyết Ngọc song kiều một tiếng, nói Oa Oa mời họ qua thuyền".

"Vâng" Thị nữ đó cũng men theo tấm ván quay lại lầu, chạy đến hai chiếc thuyền khác.

Trong xe lừa, Liễu Đóa Nhi nghiêng đầu vào vai Diệu Diệu chợp mắt, được một lúc, cô dặn dò: "Kéo rèm ra cho không khí đỡ ngột ngạt".

Diệu Diệu đồng ý một tiếng, vội kéo rèm xe sang một bên, ánh trăng sáng như nước chảy chiếu vào trong kiệu, chiếu vào gương mặt sáng như ngọc của Liễu Đóa Nhi, lông mi dài hơi động, làn thu thủy nhìn cảnh vật được ánh trăng chiếu sáng, sau một lúc lâu, từ từ nói:

"Ngươi ra ngoài một lát, mời Dương Hạo đại nhân sang xe này, bảo ta có việc cần nói với hắn".

"Dương Hạo đại nhân, tiểu thư nhà tôi mời đại nhân lên xe, ta có vài lời muốn nói với đại nhân".

Dương Hạo vốn đi cùng xe với Thôi Đại Lang, nghe thấy những lời này giật mình, Thôi Đại Lang cười nói:

"Anh hùng trượng nghĩa, giai nhân có lòng mời, sao còn không mau đi". Nói rồi ủn hắn xuống xe.

Dương Hạo dở khóc dở cười, thấy xe Liễu Đóa Nhi dừng ở bên cạnh, liền lên xe.

Gió thu thổi nhè nhẹ, trăng sáng vằng vặc, Liễu Đóa Nhi ngồi trong xe, ánh trăng chiếu sáng khuôn mặt nàng, gió thu thổi nhè nhẹ mái tóc nàng.

Thấy hắn lên xe, Liễu Đóa Nhi lập tức ngồi gọn vào một bên xe, nhường cho hắn một chỗ, Dương Hạo ngồi xuống, bỏ rèm xe xuống, chỉ thấy mùi hương xông vào mũi. Quay đầu thì thấy, đôi mắt tròn nhìn hắn chằm chằm. Dương Hạo không tự nhiên, sờ sờ mũi cười nói:

"Cô nương có gì muốn nói với ta vậy?"

Liễu Đóa Nhi thở nhẹ một tiếng, yếu ớt nói: "Thiếp nhìn ra ngoài, hóa ra đại nhân đi song song, đại nhân thật có bản lĩnh".

Dương Hạo giật mình, cười nói: "Ta nào có bản lĩnh gì?"

Mặt Liễu Đóa Nhi lộ ra cười mà như không cười nói: "Bài Niệm nô kiều, có thực là do một ăn mày làm không?"

"Chính xác".

"Thế bài "Thủy điệu ca đầu" là do Vô Hoa đại sư làm sao?"

"Tất nhiên".

"Thế thiếp chưa bao giờ nghe mấy bài đó, còn về vũ đạo thì sao?"

"Là thế này, bổn quan vào Nam ra Bắc, học vấn thì không có, kiến thức lại không, vô tình mà nghe được, đáng tiếc là hiểu lơ mơ, còn tài nghệ của cô nương, ta chỉ thuận mồm mà nói thôi, tự cô nương có thể lĩnh hội được sự hấp dẫn trong đó".

Liễu Đóa Nhi mỉm cười, thấy hắn không nói thật, cũng không hỏi nữa, chỉ thở dài một tiếng, xúc động mà nói:

"Nói ra, bọn thiếp và những danh sĩ cũng như nhau cả mà thôi. Nhưng bọn thiếp xuống khỏi sân khấu thì không bằng họ, thiếp vốn hận Lục Nhân Gia đến tận xương tủy, nhưng thấy hôm nay hắn thân bại danh liệt, không khỏi xót xa".

Dương Hạo giật mình: Ai za, ý gì vậy? Chẳng phải cô có ý nghĩ muốn hoàn lương hay sao? Cô muốn hoàn lương thì hoàn lương, nhưng nhất thiết không được tìm ta.

Ngắt lời nói: "Thế sao lại có thể giống nhau được, hắn cười một tiếng thì một cục máu trào ra, cái đấy thì ai mà chịu được, cơ thể hắn xương xẩu, nhưng cô nương người lại không vậy, tháng nào cô nôn ra máu, vẫn còn đang sống sờ sờ đây thôi?"

Liễu Đóa Nhi chau mày nhìn hắn, ngạc nhiên nói: "Ai nói thiếp tháng nào cũng nôn".

Lời còn chưa dứt mặt nàng đã đỏ ửng lên, véo vào bả vai của Dương Hạo: "Ngươi là một tên vô lại, nói năng linh tinh".

Nhưng chín tuyệt kỹ "Véo, đánh, nịnh bợ, đấm, cắn, cười, chết, thuận, chạy" đều cần phải học, cái véo này không phải thực sự cần véo, mà là một loại làm nũng. Liễu Đóa Nhi là một hành thủ. Dương Hạo nhận cái véo của cô, không cảm thấy đau, người lại bay bay như trên chín tầng mây.

Diệu Diệu thì ngồi cùng với Thôi Đại Lang. Cơ thể hắn giống như một con gấu chó ngồi bên một con thỏ trắng, nghe xe bên cạnh có tiếng cười nói, hai người không biết bên đó nói chuyện gì, còn cứ nghĩ họ đang làm tình với nhau. Nghĩ vậy, hai người nhất thời có chút ngại ngùng.

Không khí trong xe yên lặng. Cảm thấy cần nói gì để xóa tan bầu không khí ấy, Thôi Đại Lang lên tiếng:

"Diệu Diệu cô nương".

Diệu Diệu vội chắp tay nói: "Mời mời".

Thôi Đại Lang nghe không hiểu gì cả, vội ngồi thẳng người dậy.

Diệu Diệu nghĩ một lát rồi xoay người lại nói: "Thôi công tử".

"Hả? Mời mời".

Diệu Diệu thấy sống mũi cay cay, cũng ngồi thẳng người dậy không nói gì.

Xe bên cạnh lại vọng tới tiếng cười nói, hai ngươi cùng nhìn về phía đó.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-631)


<