← Hồi 218 | Hồi 220 → |
Đứng ở Trung Đình, Chiết Tử Du mất đi phương hướng. Còn Dương Hạo thì buồn bã, thẫn thờ. Nỗi cô đơn này không phải đau đớn trong xương, cũng không phải là nỗi buồn bi thương, có thể coi là sự ly hợp vì kiếp trước đã trải qua một thời gian đen tối, kiếp sau lại trải qua tình yêu, nó khiến hắn nhớ suốt đời, hay hoặc là vì sự ly hợp giữa hắn và Chiết Tử Du như suối chảy róc rách, nhưng chưa bao giờ căng thẳng đến vậy.
Tình cảm được trải qua tôi luyện đã giúp hắn trưởng thành lên rất nhiều, không còn là một thiếu niên vì tình yêu mà có thể chết được nữa. Nhưng nỗi đau thương và cô đơn này thì thực khó tránh, chỉ là, hắn phải làm gì để giữ Tử Du lại?
Trong tiếng gió thổi vù vù, đúng lúc này, Bích Túc từ trong gió bước ra mang theo những chiếc lá rụng đứng lại, hạ giọng nói:
"Đại nhân, tất cả mọi người đều đến đông đủ rồi".
Dương Hạo chớp chớp mắt, lấy lại tinh thần, quay đầu lại, với dáng vẻ bình tĩnh như mọi ngày:
"Đi!"
Sau tri phủ nha môn có một phòng nhỏ dùng để tiếp khách, vì là nơi mà tri phủ đại nhân gặp gỡ những khách thân thiết, cho nên nó không được rộng lắm, ngồi được khoảng hơn mười người thì đã chật cả phòng. Dương Hạo còn chưa đến cửa, thì đã nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng. Hắn vừa đến nơi, âm thanh tắt ngấm, mọi người đều lập tức đứng lên, chỉ có Lý Quang Sầm chậm rãi đứng lên, cười với hắn.
"Mọi người ngồi đi, đều là người một nhà cả, lần sau không cần giữ lễ thế này".
Đám người Lý Quang Sầm, Na Mộc Hãn, Kỳ Cân, Mộc Ân, Mộc Khôi, Kha Trấn Ác, Mục Thanh Tuyền, Mục Vũ thấy Dương Hạo đều chắp tay làm lễ, Dương Hạo tươi cười, thăm hỏi mọi người, rồi đi đến chỗ chính ngồi xuống, dùng hai tay ra lệnh cho mọi người ngồi, mọi người mới ngồi xuống.
"Các vị, lần này Ngân Châu bị ta cho một vố đau, cuộc chiến của người Thổ Phiên rất căng thẳng, ba năm năm sau, đừng nghĩ là dừng lại được. Nỗi thù hận giữa các thị tộc khác nhau tạm thời có một cái kết, nhưng cái kết ấy kéo dài không biết đến bao giờ, chiến tranh bên đó càng ác liệt, thì chúng ta lại càng an toàn".
Dương Hạo cười nói tiếp:
"Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là, chúng ta không được để cho chúng nhìn thấy chúng ta mới là nơi đáng chịu uy hiếp, thời gian ba năm năm cũng chưa đủ, nhưng ta cần phải nghỉ ngơi lại sức, lớn mạnh thực sự, đợi đến khi bên chúng ra tay, chúng ta ít nhất cũng có thể tự bảo vệ mình".
Mộc Khôi nhếch mép cười nói:
"Đại nhân, thuộc hạ luôn kính trọng nhân phẩm của đại nhân, nhưng...nói thực, thuộc hạ đồng ý cho rằng hành ngũ công phu của đại nhân là đúng, không ngờ đại nhân của chúng ta dụng binh như thần, biết cách chỉ huy, quyết thắng thiên lý, Lý Quang Nghiễm Ngân Châu hùng cứ một phương, dù là người Khương Hoành Sơn bắc Thổ Phiên, Hồi Hất, Khiết Đan, Nam Trấn, hay việc giết Lý Quang Nghiễm, đại nhân cho một hơi làm bay cả năm tòa quân dịch, khiến Lý Quang Nghiễm thua thảm hại, trừ...trừ đại nhân chúng ta còn có ai vào đây nữa? Thuộc hạ giờ thực sự kính nể đại nhân vô cùng".
Lý Quang Sầm cười ha ha nói:
"Mộc Khôi à, tiểu tử ngươi biết ăn nói từ khi nào vậy, nghe xong khiến người ta thấy ngươi không phải là ngươi nữa".
Tất cả mọi người đều cười to, Mộc Khôi lại nghiêm túc nói:
"Thuộc hạ chưa bao giờ khen người, càng không biết nịnh hót. Những lời Mộc Khôi nói, từng câu từng từ đều xuất phát từ đáy lòng".
Mọi người nghe xong, gật đầu đồng ý, Dương Hạo biết lợi dụng khe hở, lại biết dụng binh, vừa có chính hợp, vừa có kỳ công, vận dụng diệu kế chính phản âm dương, từ một Lô Lĩnh Châu yếu thế lực, dựa vào thủ đoạn nhỏ, tạo nên một kỳ tích, nhưng giờ đang là lúc mịt mờ, cái vinh quang này lại không đường hoàng, mọi người tuy lòng tràn đầy sự vui mừng, song nghe những lời nói của Mộc Khôi, mọi người đều cảm động.
Dương Hạo thấy mọi người yên lặng, vội xua tay cười nói:
"Dừng, dừng lại, mọi người không cần phải khen đâu, còn khen như vậy nữa, bổn quan phổng mũi đấy".
Mọi người đều cười ầm ĩ, Dương Hạo đứng dậy, chắp tay nói:
"Bất kể kế sách có tuyệt diệu tới đâu, đều cần có những chiến sĩ tốt nhất thực thi, mới mong thành công được. Các tướng sĩ không ngại sinh tử, các vị đại nhân hữu dũng hữu mưu, đây mới là điểm then chốt dẫn đến thành công của chúng ta. Việc này tuy Dương mỗ một tay lo liệu, song Dương mỗ khi ở bộ lạc Dã Ly Thị nhún nhường, các tướng sĩ lại đằng đằng sát khí trước mặt, đây là một chiến tích huy hoàng, là chiến tích phải dùng máu tươi và sinh mạng đổi lấy. Cần nói cảm ơn, nên là Dương mỗ thay năm vạn ba nghìn bảy trăm sáu mươi sáu người dân cảm ơn các vị mới đúng".
Mọi người đều chắp tay đáp lễ, Lý Quang Sầm vuốt râu cười nói:
"Đại nhân nhớ rõ thật, song giờ Lô Lĩnh không chỉ dừng lại ở năm vạn ba nghìn bảy trăm sáu mươi sáu người nữa, đại nhân không ở Lô Lĩnh mấy ngày này, còn có một nghìn một trăm mười chín người từ các bộ lạc và thôn trại gần đây đã chạy tới Lô Lĩnh ta, các cặp vợ chồng trong châu cũng đã hạ sinh hai mươi bảy đứa trẻ, ngoài ra, dân tráng Lô Lĩnh còn bắt giữ được những tên tiểu tặc nữa, nhốt chúng vào làm nô lệ, giờ nô lệ của Lô Lĩnh ta cũng đã thêm được hơn trăm người rồi".
Dương Hạo nghe vậy mừng rỡ, sau khi nói chuyện với các vị đó xong, nghiêm túc nói:
"Các vị, những chuyện vui cũng đã nói xong rồi, nhưng ta có câu này, Dương mỗ lại cần phải nhắc nhở mọi người".
Mọi người nhìn thấy Dương Hạo nói nghiêm túc như vậy, vội ngồi thẳng người dậy, nghiêm túc nghe hắn nói.
Dương Hạo nói:
"Lần này, Ngân Châu bị chúng ta cho một vố quá đau, hơn nữa cho đến bây giờ vẫn không biết là do chúng ta phá rối, chúng đang đánh chiến với người Thổ Phiên, không chỉ có các vị đại nhân vui mừng, ta thấy trên dưới ba quân người người cũng vui mừng. Nhưng cần biết rằng, phá rối chính là phá rối, dùng kế chính là dùng kế, có thể bảo toàn chiến thắng nhất thời, cũng không thể hoàn toàn thay đổi thế địch ta. Gia Cát vũ hầu mới thực sự là dụng binh như thần, nhưng khi thực lực không đủ, còn không phải bị người ta đuổi khắp thiên hạ sao? Chúng ta nếu không thừa lúc Lý Quang Nghiễm dẫn binh mà rời Ngân Châu, mà Ngân Châu lại đang ở trong thế giằng co với người Thổ Phiên, các trạm dịch tuyến nam lơ là phòng thủ, làm sao có thể đắc thủ đây?"
Hắn trầm giọng nói tiếp:
"Chính là lúc này, nếu như Ngân Châu chỉ huy quân đến tấn công, chúng ta có thể là địch của Ngân Châu không? Không thể, so với quân lực chân chính của Ngân Châu, chúng ta đúng là lấy trứng chọi đá. Đây là thực lực thực sự, một khi bị người ta dồn vào đường chết, chúng ta sẽ không có cách nào mà dùng kế, quân địch sẽ không trúng kế của ta, thì chúng ta chỉ có thể dựa vào thực lực của chính mình mà đánh lại quân địch, đứng trước một thực lực tuyệt đối, cái gì là thần cơ diệu kế, dụng binh như thần đều là không thể dùng được, cho nên, các vị nhớ cho đừng vì chiến thắng nho nhỏ của lần này mà cuồng vọng/tự kiêu, chúng ta cần biết rằng, thực lực của chúng ta còn thua xa các thế lực xung quanh, chứ đừng nói đến Hạ Châu, Phủ Châu, Lân Châu, Ngân Châu chịu sự quản lý của Hạ Châu, cũng không phải là đối thủ của ta".
"Đại nhân dạy bảo phải lắm, ti chức sẽ ghi nhớ suốt đời".
Đám người Mộc Ân, Kha Trấn Ác nghiêm nghị chắp tay thi lễ.
Dương Hạo cười nói:
"Mọi người ngồi đi, ta chỉ nhắc nhở mọi người chút thôi, các vị đều là người thông minh, tự khắc hiểu được chút ít".
Mọi người lại ngồi xuống, Lý Quang Sầm nói:
"Ý của đại nhân cho hay, Lô Lĩnh chúng ta cần phải có một lực lượng tự bảo vệ mình mới được. Giờ mọi người đều ở đây, vừa khéo lấy được những ý kiến, Lô Lĩnh Châu ta ở thế hiểm yếu, được bao vây bởi các thế lực, muốn tự bảo vệ được mình, thì phải có công có thủ, có nhu có cương. Cho nên quyết định bước đầu là lập được tam quân: một kỵ, một bộ, một vệ.
Một đội kỵ binh, chúng ta lấy nền tảng là ba nghìn kỵ binh. Người Lô Lĩnh có hạn, khu vực bó hẹp, cho nên phát triển kỵ binh tinh nhuệ không cần nhiều, giữ nguyên ba nghìn kỵ binh không thay đổi, khi có hao tổn mới bổ sung. Ba nghìn kỵ binh, theo sự phát triển của Lô Lĩnh chúng ta, từng bước phát triển khinh kỵ, trọng kỵ, dã chiến du kỵ
Một đội bộ binh, chiêu mộ người Hán Lô Lĩnh và người Khương Hoành Sơn quen với những con đường khe núi hiểm trở, leo núi mà như đi trên đồng bằng, chủ yếu là kết hợp với kỵ binh công thủ tác chiến, chiến trong rừng rậm, chiến trong núi hoang...
Một đội vệ binh, mọi người cũng thấy đấy, lần này việc chúng ta tập kích bất ngờ các toàn quân dịch của Ngân Châu, giả mạo người Thổ Phiên khơi mào đại chiến binh Ngân Châu và người Thổ Phiên, dựa vào tốc độ của kỵ binh, chiến pháp của bộ binh, càng dựa vào số ít tuyệt kỹ của bản thân, lẫn vào quân dịch tấn công được khu trọng yếu Phong Hỏa Đài, chúng ta mới phá thành dễ dàng như vậy, vì Phong Hỏa Đài đã bị chúng ta nắm gọn trong lòng bàn tay, chúng ta mới có thể tấn công phá hủy các trại, dựa vào binh lực nhỏ mà xóa sổ được vô số tòa quân dịch, mà đại quân Ngân Châu lại không hề phát hiện ra.
Sứ mệnh đặc biệt này, cũng không làm nhụt đi ý chí của các chiến sĩ tinh nhuệ, với công việc đặc biệt, bổn sự đặc biệt, nhưng họ một khi họ được điều động không thua gì mấy vạn đại quân, cho nên, muốn lập một vệ quân chuyên môn, đại nhân sẽ dựa vào vệ quân này mà đặt cho một cái tên, gọi là Phi Ưng Vệ. Phi Ưng Vệ sẽ được chọn lựa từ bộ binh và kỵ binh, binh cần tinh nhuệ chứ không cần nhiều, chuyên thực thi những sứ mệnh đặc biệt, Phi Ưng Vệ sẽ chịu sự quản lý của đoàn đại sứ đại nhân".
Dương Hạo và Lý Quang Sầm đã bàn bạc xong xuôi việc này, đương nhiên Lý Quang Sầm cũng đã tự đặt ra những câu hỏi, tương lai Lô Lĩnh Châu sẽ căn cứ vào địa hình lân cận và tình thế địch ta, trọng điểm phát triển đội quân là gì, trước tiên cần phát triển quân gì, sau đó rèn luyện thành thục đội quân đó, đội quân gì từ đơn giản có thể trở thành phức tạp, hắn đều tính toán chi li.
Đội quân khác nhau có sự trang bị khác nhau, phương pháp huấn luyện cũng khác nhau, những gì mà Lô Lĩnh Châu hiện giờ không làm được, những gì mà tướng lĩnh thống soái không làm được, hắn đều nói cặn kẽ. Ngay cả lần trước Lý Quang Nghiễm công kích Dương Hạo, kế hoạch đó cũng được đề cập tới, duy nhất có một đội binh không được nhắc đến là thủy binh. Ở một nơi như này mà lập thủy binh thì chẳng để làm gì, không có một tác dụng gì cho Lô Lĩnh Châu.
Mọi người lập tức hiến kế, còn thảo luận bàn bạc với nhau. Dương Hạo thấy mọi người không vì chiến thắng Ngân Châu mà tự cao tự đại, lấy làm hài lòng, thấy mọi người thảo luận, bàn tán sôi nổi, hắn quay sang Lý Quang Sầm nhỏ giọng hỏi:
"Lý Hưng làm cung đến đâu rồi?"
Lý Quang Sầm vui vẻ cười nói:
"Đã làm được một chiếc rồi, ngắm bắn thật là...thật là phi thường. Giờ khuôn đúc cũng đã làm xong, sẽ làm được nhiều cái trong thời gian ngắn.
Nhưng tao tác giương cung có chút phức tạp, nếu cưỡi ngựa dùng cung đó thì sẽ không tiện thao tác bắn những tên thủ thành và những binh tốt, mà ở khu vực tây bắc, một khi xảy ra chiến tranh, dã chiến vẫn là con đường chủ yếu, mà đội quân của ta lại có hạn, nếu như có thể cải tiến cây cung này, có thể dùng nó khi trên lưng ngựa, như vậy mới có thể dễ dàng đánh chiếm".
Dương Hạo thầm nghĩ:
"Ta nhớ mang máng trong lịch sử triều Tống có một tay cung thần, cũng do người Tây Hạ phát minh ra, cũng đã hiến cho triều Tống. Không biết cây cung đó và Nhất Phẩm cung có giống nhau không, cây cung đó do người Tây Hạ phát minh, Tây Hạ có lẽ cũng biết tạo ra cây cung này, nhưng nó ở nước Tống, mà chưa từng lưu hành ở Tây Hạ, nói vậy xem ra cũng vì nguyên nhân này chăng".
Dương Hạo nhớ tới lần trước gặp những linh kiện chưa hoàn thành của Nhất Phẩm cung, tốc độ và tầm bắn của Nhất Phẩm cung rất lớn, vừa có máy móc phụ trợ, sức lực bỏ ra kéo cũng cũng ít đi, nhìn linh kiện của nó, có vẻ giống với rất nhiều những cung nỏ mạnh, cũng có dây cung, ở trên ngựa thì không tiện. Nếu như có dây cung nào đó giống như chơi diều thì có thể cải thiện được cưỡi ngựa mà vẫn dùng được cung không? Hoặc là nói, bố trí cách căng cung hợp lý, trên bàn đạp cho một thứ, khi chân đạp vào bàn đạp, mượn lực đó mà kéo dây dung, như vậy chân sẽ không rời khỏi bàn đạp..."
Dương Hạo nghĩ đến cách này, nhưng cụ thể phải làm thế nào, hắn lại không biết, chỉ nghĩ rằng đi gặp lại Lý Hưng, nói cách nghĩ của hắn cho Lý Hưng nghe. Lý Hưng mới là một nhà quân sự bậc thầy, cung này là do hắn phát minh ra, nếu như dùng cách của mình có được không, đây là một sự gợi ý cho hắn, nếu không được thì thôi, mình cũng chỉ là người thường, không sợ hắn chê cười.
Đang nghĩ đến đây, lại nghe Mộc Ân và Kha Trấn Ác tranh luận, hai người rất chăm chú, tranh luận rất gắt gao. Dương Hạo vội lên giọng hỏi:
"Sao vậy?"
Kha Trấn Ác chắp tay nói:
"Đại nhân, thuộc hạ và Mộc đoàn luyện sứ đang tranh luận về binh tốt nên dùng vũ khí gì".
"Ồ?"
Dương Hạo nghe vậy thấy đó là cuộc tranh luận rất có ý nghĩa, vội hỏi:
"Không biết hai vị có cao kiến gì, nói ta nghe xem nào".
Kha Trấn Ác nói:
"Ở khu vực Tây bắc, chỗ khai khoáng có rất nhiều, binh tốt nơi này, cung tên là vũ khí tấn công từ xa, ở điểm này ta và Mộc đoàn luyện sứ cùng có chung một cách nghĩ. Nhưng, tác chiến ở chỗ này, binh tốt đối chọi với kỵ binh quân địch là vô cùng lớn, cho nên vũ khí chiến đấu phải là nghênh thủ mới có hiệu quả".
"Ồ, có lý đấy, vậy Mộc đoàn luyện sứ có cách nghĩ gì vậy?"
Mộc Ân nói:
"Ý của thuộc hạ là theo sự biên chế quân đội của triều đình, trong binh tốt có bảy tám phần là dùng cung nỏ, dắt đao bên mình để tự bảo vệ, ít trường thương, hoặc là binh sĩ trọng giáp, và chiến xa đánh thọc sâu. Trên thực tế, thuộc hạ nghĩ đối kháng với cường địch ở khu tây bắc, vẫn là dùng kỵ binh đánh kỵ binh là tốt nhất, bộ binh chủ yếu là dùng thế phòng ngự và dựa vào nền tảng cơ bản của Lô Lĩnh ta mà phối hợp tác chiến với kỵ binh, sự phối hợp như vậy là được rồi.
Dương Hạo gật đầu, quay sang Kha Trấn Ác nói:
"Như vậy, Kha đại nhân có ý kiến gì không?"
Lý Quang Sầm lúc nãy định ra hai tướng lĩnh bộ binh và kỵ binh, Mộc Ân là thống lĩnh kỵ binh, Kha Trấn Ác là thống lĩnh bộ binh, hắn tự nhiên không cam lòng bị Mộc Ân khinh thường, dám đưa người ngựa của mình ở vị trí thủ thành và là binh đánh hạ thủ, hắn đỏ mặt nói:
"Kỵ binh tiến lui nhanh như gió, tốc độ chuyển rời thế trận của đại quân binh tốt hơi bất tiện, khi đánh giáp lá cà, thì như mấy con sói xông vào giữa bầy dê, đội hình dày đặc của ngươi, một khi bọn chúng đánh gần, thì cũng chỉ có đường chết.
Chỉ dựa vào cung nỏ, tuy rằng quân địch chưa từng tiếp cận thì đã bị thương nặng, nhưng nhất thời bị chúng tiến gần, thì không làm gì được. Chút ít binh dùng thương không có tác dụng, nếu như một lực lượng lớn bố trí binh dùng thương, vẫn chỉ có thể dùng để phòng thủ, không đủ để thủ thành, còn phái bộ binh kỵ binh làm cái gì? Chí ít trọng giáp binh và xa binh ở trong tình huống này, cũng có thể dùng phòng thủ được.
Ti chức nghĩ như vậy không ổn".
Dương Hạo cười nói:
"Không sao cả, giờ chúng ta đang bàn bạc với nhau, nếu có gì không ổn, thì chúng ta sẽ sửa, ngươi có ý kiến gì không?"
Kha Trấn Ác giật mình, hưng phấn nói:
"Mạch đao!"
"Hả?"
Dương Hạo bị hắn cho một câu không đầu không đuôi, sửng sốt, Mục Thanh Tuyền biết trượng phu của mình không giỏi ăn nói, vốn nàng là một phụ nữ, tuy được Dương Hạo tôn trọng, mời nàng cùng dự họp, nhưng vẫn ngồi ở đằng kia không nói lời nào, lúc này không chịu được nữa mới đỡ lời thay trượng phu nói:
"Đại nhân, quan nhà ta ý nói là, binh tốt chúng ta có thể dùng số lượng lớn trang bị mạch đao".
Dương Hạo không phải là người mê vũ khí, chỉ mơ hồ nghe thấy mạch đao, giả vờ gật đầu giả hiểu biết, cố làm ra vẻ nói:
"Ủa, ngươi nói rõ ra chút đi, để mọi người cùng xem xét".
"Vâng!"
Mục Thanh Tuyền chắp tay nói:
"Đại nhân, hai nhà Kha Mục ta, tổ tiên đều là tướng lĩnh triều Đường, đã từng làm tri binh mã sứ, chức áp nha, Đường vong rồi đến Trung Nguyên đại loạn, gia quyến rời đến tây bắc, mấy năm nay, ai nhà Kha Mục ta tuy rằng xa xôi, nhưng binh thư chiến sách, hành quân điều độ của tổ tông đã truyền lại, đối với phương pháp dựa bộ binh kháng lại kỵ binh, quan nhà ta cũng có chút tâm đắc".
Dương Hạo gật đầu, cách nói của vợ chồng hắn chả trách không giống thủ lĩnh bình thường của sơn hàn, hóa ra tổ tiên cũng đã làm quan, song điều này cũng bình thường, giờ đây cũng là hào kiệt hùng cứ một phương, đám dân chúng cũng phải kính nể, giống như bản thân mình là hào kiệt một phương, bản lĩnh thứ yếu, tác dụng của thiên thời địa lợi nhân hòa mới là yếu tố quan trọng, nhưng có mấy người gặp may cơ hội như này?
Mục Thanh Tuyền định nói thêm về đề tài đang bàn luận, liền bảo trượng phu của mình nói tiếp, nàng không muốn nàng nói nhiều quá, Kha Trấn Ác vừa thấy ý nàng như vậy, trong lòng toan tính nhưng không nói ra, với lại chàng đã quen với việc nghe lời nương tử, thấy nương tử của mình nói, hắn liền ngồi im một bên làm như không có việc của hắn, cười tủm tỉm nhìn nương tử của mình, đợi nàng giải thích.
Mục Thanh Tuyền vừa bực mình vừa buồn cười, trừng mắt nhìn trượng phu của mình, đành nói tiếp:
"Mạch đao là do khi triều Hán đối kháng với chủ lực bộ binh của quân Hung Nô mà có, trường đao hai mặt đều có lưỡi, nặng khoảng hai năm cân, cán dài bốn thước, triều Đường lấy nó làm vũ khí trang bị quan trọng khi cận chiến.
Quân Đường chiến đấu, các quân có cung thủ, nỏ, đội đóng quân, đội chiến phong, đội mã, kỳ binh..., mỗi lần chiến đấu thì triển khai, quân địch ở năm trăm bước, thì bắt đầu ngắm cung. Khi quân địch cách sáu mươi bước thì các tay cung bắt đầu bắn, quân địch cách hai mươi bước thì bắn cung song song với dùng mạch dao tấn công, lúc này có kỳ binh, mã quân, khiêu đãng quân cũng sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, lấy bộ tốt mà nghênh địch. Chỉ có khi tình hình chiến đấu của bộ binh bất lợi, khiêu đãng, kỳ binh, mã quân mới ra mặt giúp đỡ.
Mạch đao có tay cầm dài, nếu bình thường mà đẩy mạnh thắt cổ quân địch, quân địch sẽ bị thắt cổ dưới mạch đao, người ngựa đều chết. Khi đó các tay mạch đao và mã quân, kỳ quân cũng đều giống như nhau, đều là chiến sĩ chủ công, thời thịnh Đường trận mạch đao nhận được sự trọng dụng đặc biệt ở trên chiến trường, ai nói bộ binh chỉ có thể dùng để phòng thủ đây?"
Nói đến đây, nàng mở to mắt nhìn Mộc Ân, khó chịu nhìn hắn coi thường bộ quân của thống lĩnh tướng quân nhà mình, Mộc Ân trước mặt đàn bà, không có bộ dáng hung hãn như ở trên chiến trường, bị cái nhìn chằm chằm của Mục Thanh Tuyền, hắn nhếch miệng cười.
Nhưng Mộc Khôi thì lại hừ nhạt một tiếng nói:
"Thật là đàn bà, theo cách nói của ngươi, đúc một thanh mạch đao thì cần hai mươi năm cân sắt, người khiêng, ngựa thồ, lưỡi đao lại còn có tính sát thương nữa, Lô Lĩnh ta nào có từng ấy sắt thép mà đi đúc mạch đao được?"
Mục Thanh Tuyền cứng đờ người lại, nàng chỉ phụ trách việc đưa ra vũ khí trang bị tối ưu nhất cho bộ binh, còn về phần vũ khí được làm như thế nào thì nàng không biết, và đó chính là vấn đề mà Dương Hạo quan tâm, sợ rằng nghe Mộc Khôi nói chuyện vô lễ, Mục đại cô nương sẽ nổi nóng, Dương Hạo không nói gì thêm nữa, chỉ mở to hai con mắt nhìn.
Mộc Khôi không biết nói chuyện như Mộc Ân, hắn trừng hai con mắt to tướng, hai hàng lông mày nheo lại, không chút sợ hãi nhìn nàng, xem xem nàng có phản ứng gì.
Dương Hạo thấy bọn họ đấu khí với nhau như vậy, lòng bật cười, hắn cũng cảm thấy, không thể đem bộ binh từ đầu đến cuối đều phòng thủ được. Điều này không chỉ là nỗi lo từ phía Lô Lĩnh, nhìn xa hơn là Đại Tống cũng vậy, nếu như Lô Lĩnh có thể phát triển thành công binh tốt kháng kỵ binh như thế, thì đó là một sự gợi ý cho Đại Tống. Người Tống đối kháng chu công cường địch, thiệt thòi nhất chính là thiếu đi chiến mã chống lại, nhưng nếu như bộ binh có thể kháng lại kỵ binh, tuy nói muốn chỉ huy quân chủ động tấn công, vẫn là hàng loạt vấn đề liên lụy đến chiến tuyến, tiếp tế bất lợi, điều động không mau lẹ như kỵ binh, chí ít thì cũng hơn bị động trong việc phòng ngự. Hiện nay Tống quân tuy cũng đã phát minh ra một vài vũ khí cho kỵ binh, nhưng cung nỏ vẫn là vũ khí chủ lực nhất, khiến chiến lược quân sự của họ về chỉnh thể nhất định chỉ có thể phòng ngự là chính.
Nhưng những lời mà Mộc Khôi nói không phải là không có lý, để đúc mạch đao thì chi phí rất lớn, cần phải huy động hai mươi năm cân sắt, điều đó là yêu cầu tố chất quá cao đối với binh sĩ, chứ không cần nói đến Lô Lĩnh không có nền tảng vật chất và nền tảng sức người, theo điều kiện của Đại Tống hiện nay cũng có chút hạn chế.
Hắn trầm ngâm suy nghĩ một lúc lâu nghĩ ra cách giải quyết hiệu quả, mọi người thấy hắn nhíu mày suy tư, liền không nói thêm lời nào nữa, chỉ yên lặng nhìn hắn. Sau một hồi suy nghĩ, một Dương Hạo không học vấn, không nghề nghiệp, nhưng những kiến thức hỗn tạp mà hắn biết được cuối cùng đã nghĩ đến hai thứ, khóe miệng hắn nở nụ cười.
Hắn đảo mắt nhìn các vị đang ngồi nhìn hắn một lượt, mọi người thấy biểu hiện của hắn như vậy, cũng biết hắn đã nghĩ ra kế nào đó, mọi người mong có được câu trả lời của hắn. Dương Hạo mỉm cười, chậm rãi nói:
"Những lời mà Kha đoàn luyện nói có lý lắm. Binh tốt không thể dùng để phòng thủ được, họ cũng muốn sánh vai gánh vác trọng trách tiến công".
Vợ chồng Kha đoàn luyện mừng rỡ, không ngờ Dương Hạo lại nói tiếp:
"Những lời của Mộc đoàn luyện cũng có lý, chúng ta không có nhiều sắt thép như vậy để làm đao, cũng không thể tìm đâu ra được nhiều chiến sĩ có thể dùng chiếc đao hai mươi lăm cân đó được. Ở một nơi này, hành quân trên đường là không dễ, khiêng đao nặng như vậy, đi đến nơi chiếm đánh đã mệt chết khiếp, làm sao còn sức mà giết địch đây?"
Vợ chồng Kha Trấn Ác ngẩn người ra, Mộc Ân cũng ngạc nhiên không kém, vội nói:
"Thế ý đại nhân là gì?"
Dương Hạo cười và nói:
"Mạch đao được cải biến từ trảm mã kiếm, chúng ta lẽ nào lại không thể cải biến nó hay sao?"
Mọi người ở đây đều nhìn nhau, không rõ vị đại nhân này có diệu kế gì, muốn cải biến mạch đao thành cái gì nữa không biết...
"Cải biến trảm mã kiếm thành mạch đao cán dài hai lưỡi, Dương đại nhân cải mạch đao thành liêm đao (đao lưỡi liềm), thì giống như một mảnh sắt cong cong như hình trăng rằm, thế thì có còn uy lực của mạch đao hay không? Còn có thể...dùng để giết địch hay không.
Mục Thanh Tuyền ngạc nhiên không nói được gì.
"Cái đó không gọi là liêm đao, Dương đại nhân nói rồi, nó được gọi là móc liêm thương"
Kha Trấn Ác nhếch mép nói:
"Ta thấy cũng được, có thể đánh vài nhát, thử đối chiến với kỵ binh Mộc đoàn luyện xem sao. Trường thương vốn có thể chống đỡ ngựa, nhưng kỵ binh một khi tấn công, tác dụng của trường thương không lớn nữa, nhưng cái móc liêm thương mà đại nhân nói có vẻ dùng được, lưỡi cong dùng để cắt chân đao, lưỡi nhọn dùng để giết ngựa của quân địch, hơn nữa lại không tốn sắt, làm cũng đơn giản, sử dụng cũng thuận tiện. Chi bằng tiết kiệm dùng sắt vụn mà làm, chuôi dài, người cầm cũng dễ dàng giết ngựa của địch, quả thực là dễ như trở bàn tay, không cần phải huấn huyện".
Mục Thanh Tuyền lắc đầu, khẽ thở dài nói:
"Vậy thử xem thế nào đi, nhưng mong là có hiệu quả thực. Cách của đại nhân thực là hay, cải biến mạch đao thành liêm đao..."
Nghĩ đến đây, nàng thấy buồn cười, biểu hiện trên mặt nàng nửa cười nửa không.
Đi được hai bước, nàng bông nhiên phát hiện ra điểm khác thường, quay đầu lại thấy biểu hiện của Kha Trấn Ác, liền trừng mắt lên hói:
"Sao nhìn thiếp như vậy?"
Kha Trấn Ác vội lắc đầu:
"Không có gì, không có gì đâu..."
"Chàng...hừ!"
Mục Thanh Tuyền nghiến chặt răng, nhìn thẳng vào hắn mà nói:
" Lúc đáng để chàng nói, thì câm như hến, còn muốn lão nương này mở mồm ra nói thay. Ta khen người đàn ông khác thì chàng ghen, đàn ông mà lòng dạ hẹp hòi, không tiền đồ".
Kha Trấn Ác đi theo sau nàng, nói nhỏ:
"Ta...ta nào có ghen, ta đang nghĩ, tên đại phủ làm móc liêm thương, cần phải phối hợp tác tuyến như thế nào".
"Ai chà, còn dám lừa ta, tối nay ngủ ở đất".
"Không có, không có, ta...ta hơi ghen, nhưng, nhưng không phải là nghi ngờ nương tử, chỉ là...nương tử chưa bao giờ khen ta..."
"Đó chính là lòng dạ hẹp hòi chàng biết không? Tối nay ngủ dưới đất!"
"Ta..."
Đôi vợ chồng dần đi xa mà vẫn vọng lại tiếng bọn họ cãi nhau. Sau nha môn, Dương Hạo tiễn các vị quan viên, rồi đứng một lúc, khuôn mặt nở nụ cười hài lòng tự nhiên biến mất, hắn khẽ thở dài, đi vào phòng khách, nhìn thanh kiếm. Vỏ gỗ đen bao lấy thanh kiếm, ngoài quấn bằng da, chuôi kiếm giống với thời cổ, không có hoa văn, không có trang trí.
Dương Hạo đi lại, nhẹ nhàng cầm lấy thanh kiếm, đi đến bên cửa sổ, rút thanh kiếm ra, ánh mặt trời chiếu sáng chói vào lưỡi kiếm. Kiếm trong tay mà người lại đi phương nào?
Hạnh phúc của người phụ nữa đơn giản chỉ là được người thương trân trọng, nhưng chẳng lẽ ta lại không trân trọng nàng sao? Tình cảm nam nữ, giống như trường kiếm trong gió sương, quyết đấu chính là thời gian, vết cắt. nàng giờ nhất định là đang rất đau khổ, nhưng ta thì không đau chắc? Ta là chuôi kiếm của cô ấy, hay cô ấy là chuôi kiếm đó của ta?
Dương Hạo thở dài, lẩm bẩm:
"Tử Du ơi, nếu ta là thanh kiếm, nàng là vỏ bao, chúng ta có phải là sẽ không đau đớn như này không?"
Dương Hạo thở dài, lời còn chưa dứt, Lữ Đồng Tân đột nhiên xuất hiện ở cửa sổ, lạnh lùng nói với hắn:
"Chậc chậc, một sự ví von dâm đãng, quả nhiên không hổ thẹn là truyền nhân của tửu sắc Lữ Đồng Tân ta, nếu ngươi sớm vào vỏ kiếm, thì vỏ kiếm của ngươi giờ làm sao mà chạy đi mất thế được, không nghe lão nhân nói, thì chỉ có thiệt thôi..."
← Hồi 218 | Hồi 220 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác