← Hồi 122 | Hồi 124 → |
Trư Nhi nghe ả nói tất cả đều vì tiền đồ của hai người, trong lòng không khỏi nóng lên, nhưng lại nhớ tới Đinh Hạo cho nên hắn bối rối nói: "Lan nhi, ta biết ngươi chỉ vì tốt cho ta mà thôi. Nhưng... Nhưng ta là người như thế nào chứ, ta không thể nhìn huynh đệ mình bị người khác đổ oan mà không để ý được. Nói như thế nào đi nữa ta cũng không tin huynh đệ A Ngốc của ta lại đi thâu gian thiếu phu nhân? A Ngốc là người thành thật đâu phải loại người như vậy, chuyện này nhất định là có người muốn hại hắn."
Lan nhi cả giận nói: "Ta cũng tin hắn là người tốt, nhưng... Nhưng mà theo lời đại thiếu phu nhân nói bóng lưng kẻ gian ở trong phòng kia chính là hắn, lúc nãy tới phòng cũng đâu thấy hắn ở đó, ngươi nói không phải hắn thì là người nào? Ngươi là hảo huynh đệ của hắn, chẳng lẽ lại không biết hắn trốn chỗ nào."
Tao Trư Nhi vội vã đến độ luống cuống tay chân, một lát sau nói: "Huynh đệ hắn ở đâu sao mà ta biết được chứ. Bây giờ hắn đã là quản sự rồi, mọi chuyện của hắn ta cũng không thể nào biết hết được. Thế nhưng nếu nói là hắn thâu gian thiếu phu nhân, đánh chết ta đây cũng không tin, không nói đến chuyện A Ngốc hiện tại cùng thân mật với Đổng gia tiểu nương tử, chỉ bằng việc hắn rất tôn trọng đại thiếu gia, tuyệt đối sẽ không có chủ ý gì với thiếu phu nhân đâu, như vậy chẳng phải là vạch áo cho người xem lưng sao, người làm ra chuyện này đúng thật không bằng cầm thú!"
Đinh Thừa Nghiệp ở trong bóng tối nghe hắn chửi thống khoái như vậy, da mặt không khỏi nóng lên, hận đến nỗi hàm răng cũng trở nên ngứa ngáy.
Lan nhi cười lạnh nói: "Có người làm chứng lại có vật chứng, mà bây giờ lại không tìm được hắn, chỉ bằng một lời nói của ngươi mà đòi giải vây cho hắn sao?"
Tao Trư Nhi nói: "Cái gì mà là nhân chứng vật chứng chứ, người chỉ nhìn thấy bóng lưng thì chưa chắc đã đúng, mà vật chứng kia là cái gì?"
Lan nhi đắc ý cười nói: "Thiếu phu nhân liều mạng dãy dụa, cho nên hắn không đạt được mục đích, khiến hắn hoản sợ bỏ chạy, bị thiếu phu nhân nắm được một mảnh áo, nếu như tìm trong đám quần áo của hắn thiếu một mảnh vậy đương nhiên là hắn rồi."
Tao Trư Nhi vừa nghe xong nhất thời nhẹ cả người nói: "Vậy là tốt rồi, tốt rồi, huynh đệ A Ngốc của ta đây là người thành thật sẽ không đi làm mấy việc xấu xa bì ổi đó đâu, cái áo đó nhất khoát sẽ không có ở trong phòng hắn."
Nói đến đây hắn bỗng dừng lại, rồi vội vã hỏi: "Lan nhi, ngươi mới vừa rồi... Mới vừa rồi cầm đống... Hình như... Hình như là quần áo? Việc này, các ngươi cầm quần áo của ai vậy... Có phải là từ phong A Ngốc không?"
Lan nhi biến sắc vội vàng chỉnh giọng, nói: "Đúng vậy, bởi vì nhị thiếu gia truyền tin tức nói một khi không tìm được hành tung Đinh Hạo, rất có khả năng hắn sẽ quay lại phòng lấy quần áo rồi giả trang để đào tẩu, cho nên ta mới cùng tiểu Nguyện tới phòng hắn kiểm tra, nhìn đám quần áo vẫn còn nguyên. Vì vậy ta cầm hết đống quần áo đó về cho lão gia kiểm tra."
Trư nhi mặc dù là người thật thà chất phác nhưng cũng không phải là kẻ ngu. Thấy vẻ mặt ả khác với bình thường, bỗng nhớ tới một truyện khả nghi, nói: "Lan nhi, ngày hôm trước ngươi nói muốn giúp ta may một kiện ý phục, bảo ta lấy y phục của A Ngốc làm mẫu. Còn muốn không để lộ ra khiến người khác chê cười. Kiện y phục kia ngươi vẫn chưa trả lại... Hiện giờ ngươi mang tới cho ta xem."
Sắc mặt Lan nhi hiện lên vẻ kinh hoảng. Một thời ả cũng không biết nói gì, Trư Nhi thấy thế rốt cục bừng tỉnh đại ngộ. Vừa sợ vừa giận tiến tới một bước, quát lên: "Lan nhi, chẳng lẽ đúng là ngươi muốn hại huynh đệ của ta sao?"
"Lan nhi, ở đây không có chuyện gì nữa, đại tẩu đang thương tâm ngươi về chăm sóc nàng đi." Chợt một thanh âm bất âm bất dương vang lên bên tai hai người. Tao Trư Nhi bỗng nhiên quay đầu lại, chỉ thấy vẻ mặt âm trầm của Đinh Thừa Nghiệp ở phía sau đang nhìn mình chằm chằm.
Lan nhi vừa thấy hắn, cuống quýt dạ một tiếng, sau đó quay lại nhìn Tao Trư Nhi, vẻ mặt hiện lên một tia không đành lòng. Sau đó liền lập tức ly khai. Tao Trư Nhi nhìn Lan nhi rời đi, lại nhìn Đinh Thừa Nghiệp, chợt nói: "Nguyên lai... Đúng là nhị thiếu gia muốn hại A Ngốc?"
Đinh Thừa Nghiệp âm hiểm cười, nhẹ nhàng vỗ tay tán thưởng nói: "Khó có được, khó có được a, một tên đầu heo như ngươi cư nhiên lại thông minh đột xuất như vậy. Đáng tiếc, ài, đáng tiếc. Tao Trư Nhi, ngươi biết chuyện nhưng lại ngu ngốc không biết dấu trong lòng, vậy chỉ có con đường chết mà thôi. Thiếu gia ta nhất định phù hộ ngươi ở dưới âm phủ sẽ sống lâu trăm tuổi, ha ha."
"Ngươi..."
Tao Trư Nhi vừa sợ vừa giận, vừa định hô lên, Đinh Thừa Nghiệp đã tiến đến sát người, hắn xả một bụng uất ức bằng một cú đá nặng nề lên ngực của Tao Trư Nhi, một cước này khiến thân thể to lớn của Tao Trư Nhi bị đá văng ra đến bốn năm bước, "Bịch" Một tiếng ngã xuống đất, mặt đất rung nhẹ, Tao Trư Nhi vất vả thở ra đang định đứng lên, nhưng sau đó lại "Bụp" Một tiếng bị đá văng đi...
Đinh Thừa Nghiệp cười độc ác, khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo, dưới ánh trăng nhìn thật kinh khủng, hắn nói: "Tao Trư Nhi, bản công tử cũng chưa bao giờ giết người, ngươi cũng nên vinh dự khi là người đầu tiên chết trong tay ta!"
Tao Trư Nhi là một kẻ xuất thân từ chốn nông phu, nửa đời cũng chỉ loanh quanh bên mảnh ruộng, chưa từng nghĩ có người lại muốn tính mạng hắn? Mắt thấy Đinh Thừa Nghiệp cười dữ tợn như vậy, dáng dấp hung ác khiến hắn kinh hồn táng đảm, hắn vội vã nhặt lên cái nĩa trước mắt, không chút nghĩ ngợi miễn cưỡng giơ lên hướng Đinh Thừa Nghiệp đâm tới, thân hình Đinh Thừa Nghiệp chợt lóe lên, đã nhẹ nhàng tránh thoát, Tao Trư Nhi cũng tung người bò dậy, thân hình so với tốc độ của hắn thật không tương xứng chút nào.
"A? Chạy nhanh vậy sao!"
Đinh Thừa Nghiệp thấy một tên mập mạp như lợn mà khi chạy lại nhanh hơn thỏ như vậy, cũng không khỏi lấy làm kỳ, lập tức cất bước đuổi theo, vừa đuổi được hai bước, đã thấy nhóm gia đinh Cao Đại dẫn đầu cầm đuốc đi tới trước mặt hắn nói: "Ở đây không có, bên kia cũng không có... Thưa nhị thiếu gia."
Đinh Thừa Nghiệp dừng bước, giả vờ bình tĩnh nói: "Không tìm được Đinh Hạo sao?"
Cao Đại đáp: "Còn không tìm được ạ."
"Bản thiếu gia phát hiện hành tùng của Tao Trư Nhi rất đáng nghi, mới vừa rồi còn dùng cái nĩa đâm ta, bị ta đá cho một cước, hiện tại hắn đã chạy ra bên ngoài rồi, các ngươi mau đuổi theo cho ta!"
"Vâng thưa nhị thiếu gia." Cao Đại quay đầu vừa nhìn quả nhiên thấy Tao Trư Nhi chạy ở đằng sau mình, hắn vội vàng kêu lên: "Trư Nhi này quả nhiên không có ý tốt, hắn chính là một bè với Đinh Hạo, Đám người các ngươi mau theo ta đi bắt người." Nói xong hắn cũng đuổi theo thân ảnh của Đinh Thừa Nghiệp.
Đinh Thừa Nghiệp vừa chạy vừa nghĩ: "Ta luyện lăm sáu năm võ nghệ, mặc dù cũng không tính là tuyệt học cao minh gì, thế nhưng lực đạo của một cước kia cũng không phải là hắn có thể chịu được, lại thêm tấm thân mập mạp như vậy, trong lúc liều mạng chạy trốn nhất định khí huyết sẽ dâng lên, chỉ cần thổ hai búm máu cũng đủ bỏ mình rồi. Người này nếu chết đi, đúng là kế hoạch của ta như áo tiên không thấy vết chỉ khâu rồi."
Nhạn Cửu và Đinh Thừa Nghiệp tuy rằng không thể tùy tiện ra vào nơi ở của Đinh Hạo, nhưng nếu như thừa dịp sơ hở ăn cắp một bộ y phục cũng không phải là khó, thế nhưng nếu như không tìm được một thời cơ thích hợp, chẳng hạn như trộm quá sớm sẽ làm hỏng kế hoạch.
Bởi vì vạn nhất bị Đinh Hạo phát hiện quần áo của mình bị mất, khó tránh khỏi đả thảo kinh xà. Vì vậy mới lợi dụng quan hệ của Tao Trư Nhi và Lan nhi. Lan nhi muốn Tao Trư Nhi lấy một bộ y phục của Đinh Hạo, lại dặn dò hắn phải giữ bí mật ngay cả Đinh Hạo cũng không được nói. Tao Trư Nhi cũng răm rắp nghe lời không có hỏi lại.
Hắn ra vào phòng Đinh Hạo như cơm bữa, muốn lấy một bộ quần áo của Đinh Hạo cũng rất dễ dàng. Đinh Hạo cũng không phát hiện ra chuyện này, nếu như một khi phát hiện ra, Tao Trư Nhi cũng có thể lấy một lý do bất kỳ để biện hộ, chuyện này nếu không có Trương Dương, Lan nhi, thiếu phu nhân khai ra, hơn nữa vật chứng lại hoàn mỹ như vậy, cũng không kẻ nào có thể hoài nghi bọn họ. Đinh Đình Huấn tuyệt đối không vô duyên vô cớ hoài nghi con dâu mình đột nhiên đi hãm hại một kẻ không có quan hệ gì như Đinh Hạo, cũng sẽ không hoài nghi một ả nha hoàn vô duyên vô cớ đi hãm hại một người quản sự, nhất là nàng lại là tình lữ của hảo huynh đệ vị quản sự này.
Ban đầu Đinh Thừa Nghiệp đối với đại ca của mình vẫn còn có một tia thiện lương, nhưng bây giờ hắn đã quyết định làm tới cùng rồi, hoàn toàn không còn cố kỵ nữa. Ngay cả đại ca ruột mà hắn cũng dám hại huống gì một tên Tao Trư Nhi? Trong phủ hỗn loạn, Đinh Đình Huấn cũng đã sai người ra cả bên ngoài để tìm kiếm, cửa phủ mở rộng, Tao Trư Nhi nhân cơ hội chạy vội ra ngoài, Đinh Thừa Nghiệp ở phía xa xa nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn, lần này hắn quyết định phải giết bằng được tên Tao Trư Nhi này.
Đinh Đình Huấn dưới đèn tỉ mỉ quan sát cái áo thiếu một mảnh và mảnh áo mà con dâu xé rách được, hai thứ này đều hoàn toàn trùng khớp với nhau.
Đinh Đình Huấn suy đi tính lại, cuối cùng ngửa đầu lên trời kêu thảm một câu: "Tông nhi, ngươi hãy mở to mắt ra mà xem đi.
Đinh Hạo, hắn.. Thật sự là tâm cơ giảo hoạt, âm mưu đầy rẫy... Hắn là một kẻ tâm thuật bất chính, là một tên háo sắc a, đúng là một kẻ táng tận lương tâm, việc vô sỉ như vậy mà hắn cũng có thể làm được, Tông nhi à... Ngươi nếu như tỉnh lại sẽ không biết là thương tâm như thế nào đây..."
Đinh Đình Huấn lau nước mắt, lại thấy Nhạn Cửu cúi người đứng trước mắt, hàng lông mày lão nhíu lại, mấp máy môi lẩm bẩm nói: "Cửu nhi, ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy?"
Nhạn Cửu tiến tới hai bước nói: "Lão gia, Cửu nhi cũng không nghĩ gì cả. Thế nhưng chuyện ác của Đinh Hạo ngày hôm nay là thật, Cửu nhi bỗng nhớ tới một việc..."
Đinh Đình Huấn buồn bã hỏi: "Là chuyện gì?"
Hai hàng lông mày của Cửu Nhạn nhíu lại, nói: "Lão gia, đại thiếu gia bị bệnh... Có vẻ bất thường a. Người có nhớ Từ đại phu nói qua không, bệnh này của thiếu gia chính là chân nguyên bị thiếu, âm thịnh dương suy, cho nên mới phát bệnh, mà thiếu gia thuở nhỏ cũng tập luyện võ công, thân thể cường tráng, mặc dù hai chân đã bị mất, thế nhưng chẳng qua chỉ là ngoại thương, khí huyết tuy có tổn hao, cũng không có suy nhược như vậy. Huống gì lúc đầu khi thiếu gia mới trở về, khí sắc vẫn còn rất tốt, thế nhưng hiện giờ..."
Đình Huấn không nhịn được nói: "Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?"
Cửu Nhạn vội vã cúi thấp người xuống nói: "Lão gia, lão nô nghĩ đến chuyện mấy ngày nay vào thành lấy thuốc đều không phải là Đinh Hạo, mà là Tiết Lương người hảo huynh đệ của hắn, liệu hai người kia có thể hay không..."
Đinh Đình Huấn bỗng dưng đứng dậy, mây người ở trong phòng đều giật mình sợ hãi. Nếu như Đinh Hạo chỉ là ham mê nữ sắc, chạy vào thâu gian Thiếu phu nhân, mọi người đều có thể hiểu được nguyên nhân. Thế nhưng nếu như chuyện hắn muốn dồn đại thiếu gia vào chỗ chết. Như vậy... Chủ ý cuối cùng của hắn là gì?"
Đa số mọi người trong nội thất đều biết thân phận thực sự của Đinh Hạo, bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về phía Đinh Đình Huấn. Dựa vào lời phân tích của lão nô, con dâu bị nhục, Lan nhi làm chứng, trước mắt lại có vật chứng, bệnh tình của Tông nhi đột nhiêu xấu đi, từng sự việc một đều có liên quan đến Đinh Hạo, Đinh Hạo... Đinh Hạo này chẳng lẽ lại hận ta đã lãnh đạm với mẫu tử bọn họ, ẩn nhẫn nhiều năm như vậy bây giờ mới trả thù?
Trước mắt Đinh Đình Huấn sao kim bay loạn, đầu váng mắt hoa, Nhạn Cửu hoảng hốt bước lên phía trước đỡ lấy lão kêu lên: "Lão gia..."
Đinh Đình Huấn ngồi xuống ghế, run rẩy nhìn ra ngoài cửa, giọng tràn đầy căm hận kêu lên: "Tiểu súc sinh, lão phu dù có phải bị lôi lên quan phủ cũng phải đánh chết ngươi! Cho ngươi thấy thủ đoạn của ta lợi hại như thế nào!"
← Hồi 122 | Hồi 124 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác