Vay nóng Homecredit

Truyện:Đại tranh chi thế - Hồi 147

Đại tranh chi thế
Trọn bộ 294 hồi
Hồi 147: Đại kế đắc thụ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-294)

Siêu sale Shopee

Khánh Kỵ và Quý Tôn Ý Như bàn bạc khá lâu, quyết định chi tiết hành động vào buổi thượng triều ngày mai, Quý Tôn Ý Như suy đi ngẫm lại, không thấy có sơ sót gì cả, nếu làm theo kế hoạch, đúng là giải quyết được thế bế tắc, chấm dứt tranh chấp, hắn còn chơi được Thúc Tôn Ngọc một vố, lấy lại một số quyền lợi, trong lòng cảm thấy hả hê.

Bàn bạc xong xuôi, Quý Tôn Ý Như dặn dò bày tiệc, đích thân ngồi uống với Khánh Kỵ, để an toàn, ngoại trừ tâm phúc đáng tin cậy ra, không ai biết vị khách quý Quý Tôn đại nhân đích thân tiếp đãi là Khánh Kỵ. Quý Tôn Tư đương nhiên không phải đề phòng, được biết bạn tốt Khánh Kỵ đến phủ, hắn hăm hở đến gặp mặt.

Hai cha con Quý thị thết đãi Khánh Kỵ xong, Quý Tôn Ý Như lại nhiệt tình mời Khánh Kỵ nghỉ lại trong phủ, còn rộng rãi chọn ra một đôi mỹ nhân song sinh trong số ba đôi khi nãy để hầu hạ Khánh Kỵ.

Khánh Kỵ biết Quý Tôn Ý Như làm vậy là vì chưa yên tâm, sợ mình đi thông báo cho Thúc Tôn Ngọc biết, nên lấy danh nghĩa là tiếp đãi, thực ra là giám sát mình, bèn nhận lời không chút do dự. Chỉ là hai cô gái ủy mị xinh tươi này, hắn lấy lí do đi đường xa mệt mỏi, với lại quân tử không chiếm lấy vật yêu thích của người khác mà từ chối, Quý Tôn Ý Như vốn cảm thấy hơi tiếc nay lại càng có cái nhìn tốt về Khánh Kỵ hơn.

Tiệc tàn, hai người đứng dậy, Khánh Kỵ loạng choạng được người hầu dìu đến phòng ngủ. Quý Tôn Ý Như cũng đã say được tì thiếp dìu lấy, bước đi xiêu vẹo xuống sảnh, nhìn Khánh Kỵ rời khỏi. Đột nhiên hắn đẩy cô tì thiếp ra, ánh mắt trở nên tỉnh táo. Dương Hổ lập tức đến nghe lệnh, Quý Tôn Ý Như đã hết say, dặn dò:

- Sai người trông chừng phòng ngủ của Khánh Kỵ, trước khi ta thượng triều vào ngày mai, cho dù là một con chuột cũng không cho rời khỏi.

Dương Hổ nghe vậy đã biết Khánh Kỵ thuyết phục xong Quý Tôn Ý Như, vội vâng dạ nhận lệnh:

- Chúa công yên tâm, thuộc hạ sắp xếp ngay ạ, đêm nay phòng ngủ của chúng ta sẽ như thiên la địa võng, một con ruồi cũng không bay lọt ạ.

Quý Tôn Ý Như gật gù, mỉm cười hài lòng...

Trời tối mịt, trăng sáng lung linh, tiếng dế kêu lanh lảnh, cái nóng ban ngày đã tan biến, tiết trời se lạnh. Căn phòng Khánh Kỵ ở rất đẹp, ba mặt có hồ nước, chỉ có một mặt liền với khu vườn. Trăng thanh gió mát, cơn gió thoảng qua, thật là sảng khoái, nhưng Quý Tôn Ý Như sắp xếp cho Khánh Kỵ ở đây, chủ yếu là để tiện giám sát. Khuya lắm rồi, dưới lùm cây lại có vô số cặp mắt dõi theo căn phòng, trong phòng lúc này không nghe thấy động tĩnh gì.

Lúc này, hai võ sĩ cải trang thành dân thường bước ra khỏi một quán trọ, họ không biết rõ về nhiệm vụ của mình được giao nhưng vẫn cứ thế thi hành. Cả hai mình đầy hơi rượu, cứ như là vừa mới hoan lạc ở đâu xong, loạng choạng bước về phía phủ của Thúc Tôn Ngọc.

Họ là hai gia tướng tâm phúc đi cùng Thúc Tôn Diêu Quang đến Phí thành, lúc Khánh Kỵ quay về Khúc Phụ, đã xin Thúc Tôn Diêu Quang hai tâm phúc, bảo họ tự đánh xe đến Khúc Phụ, nán lại quán trọ này chờ tin tức của hắn. Hai người này đến trễ hơn Khánh Kỵ, khi mặt trời xuống bóng mới đến nơi. Dù là vậy nhưng đi đường mệt mỏi, bước đi cứ như là đang trên con tàu lắc lư, không cần giả bộ cũng giống hai gã say rượu rồi.

Hai người nhanh chóng đến phủ Thúc Tôn, gõ cửa bước vào, lớn tiếng cười nói thân thiết với người mở cửa, người của Quý thị đang âm thầm theo dõi nhìn thấy họ có vẻ thân thiết với người nhà phủ Thúc Tôn cũng không để ý lắm. Phủ đệ Thúc Tôn thị không có ba ngàn cũng phải có hai ngàn người, mỗi ngày đi ra đi vào nhiều vô số kể, họ chỉ cần chú ý những người lạ có cử chỉ khác thường thôi.

Thúc Tôn Ngọc đã đi nghỉ, nhưng sau khi hai kẻ say bước vào, không lâu sau một căn phòng phía sau nhà đã sáng đèn. Thúc Tôn Ngọc khoác áo ngồi trên ghế, thần sắc nghiêm nghị, hai võ sĩ quỳ trước mặt, chính là hai gia tướng vừa về phủ lúc nãy.

Thúc Tôn Ngọc ngồi đó, mắt sáng như trăng, mũi cao miệng rộng, mặt láng như ngọc, tuy đã qua tuổi trung niên, nhưng vẫn là một nam tử khôi ngô. Hắn hỏi hai kẻ thuộc hạ:

- Đấy là dặn dò của Khánh Kỵ?

Một gia tướng kính cẩn trả lời:

- Dạ, tiểu thư dặn dò tiểu nhân tất cả nghe theo sắp xếp của công tử Khánh Kỵ, bảo bọn thuộc hạ nghe theo sai bảo của công tử. Tiểu thư còn nói, nếu chúa công nghi ngờ có hỏi đến thì trả lời: Xin chúa công tin tưởng Khánh Kỵ, chàng sẽ tuyệt đối không hãm hại chúa công đâu ạ.

Thúc Tôn Ngọc hứ một tiếng, khuôn mặt lộ vẻ khác lạ. Hắn không phải không tin con gái mình, chỉ là cô con gái cưng như vàng như ngọc của mình còn chưa lấy chồng đã nói giúp cho người đàn ông này như vậy, người làm cha trong lòng có chút không vui.

Gia tướng kia nói tiếp:

- Công tử Khánh Kỵ gặp bọn thuộc hạ đã dặn dò nhanh chóng quay về Khúc Phụ, phải đến nơi trước lúc mặt trời lặn, ở tại quán trọ phía trước Lỗ Quái Cư, quán này xuất hiện nhiều ở những chương trước, là quán rượu của Thành Bích) đợi tin tức. Công tử Khánh Kỵ còn dặn, nếu đêm xuống còn chưa thấy công tử đến gặp thì phải thay đồ dân thường, tránh gây chú ý về gặp chúa công, dâng bức mật hàm này.

Tên gia tướng vừa nói vừa cẩn thận lấy từ dây lưng ra một lá thư, hai tay dâng lên cho Thúc Tôn Ngọc. Tên còn lại đi đến cái bàn lấy ngọn nến đem lại gần chiếu sáng. Thúc Tôn Ngọc mở thư ra, xem qua một cách kĩ lưỡng.

Dưới ánh nến, nét mặt của hắn dường như không có gì thay đổi, nhưng ánh mắt lúc rực sáng, lúc hoang mang, sau khi xem hết lá thư, hắn vẫn mang vẻ kinh ngạc ngồi đó, ngón tay từ từ nắm lại siết chặt lá thư, rồi khép nhẹ đôi mắt.

Hai tên gia tướng không dám làm phiền chúa công, đứng ngây ra đó chờ đợi...

Một hồi lâu, Thúc Tôn Ngọc mở mắt ra, mỉm cười:

- Được rồi, hai ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi, chuyện này không được cho ai biết.

Hai tên gia tướng vâng dạ lui ra, Thúc Tôn Ngọc suy nghĩ gì đó, đưa tay lên ngọn nến từ từ mở ra, lá thư nắm trong tay xõa xuống bắt lửa, khi cháy gần hết Thúc Tôn Ngọc phất tay ném thư sang một bên, nhìn lá thư cháy thành tro bụi, nhướng mày gọi:

- Người đâu, mau gọi Hưu Trù đến gặp ta!

Trời sáng, các công khanh đại phu vào cung.

Những ngày này châm trích lẫn nhau, những lí do nghĩ ra được đã nghĩ hết rồi, mỗi ngày qua đi vẫn cứ đấu mồm với nhau, không những người khác cảm thấy chán, ngay bản thân mình còn thấy chán nữa là, thế nhưng ngày tháng vẫn phải trôi đi, đấu mồm vẫn cứ tiếp tục, đó là chức trách của họ.

Ngay lúc các công khanh đại phu chuẩn bị tiếp tục khẩu chiến, thái giám trong cung lớn tiếng tuyên bố "Thúc Tôn đại phu tới."

Tiếng hét ấy làm cho tất cả mọi người phấn chấn hẳn lên, phe cánh của Thúc Tôn cũng cảm thấy hơi kinh ngạc. Những ngày qua gia chủ ba nhà có quyền quyết định sự vụ nước Lỗ đều lui về phía sau, Dương Hổ nắm quyền chỉ sau ba nhà cũng giả câm giả điếc trên điện nhìn mọi người khẩu chiến qua lại, ai cũng không biết cục diện này sẽ tiếp diễn đến khi nào. Nay Thúc Tôn Ngọc đột nhiên xuất hiện, chắc cục diện dây dưa này có gì thay đổi đây. Các đại phu đều lên tinh thần, đợi Thúc Tôn Ngọc bước vào đại điện, các đại phu tùy chức quan lớn nhỏ lần lượt lên hành lễ, Thúc Tôn Ngọc đảo mắt qua một lượt, còn chưa kịp nói gì, thái giám trong cung lại hét lớn "Quý Tôn đại phu tới."

Quý Tôn Ý Như thân mang trọng bệnh không thượng triều giờ cũng có mặt, các đại phu liền xì xầm to nhỏ, Thúc Tôn Ngọc nhủ thầm "Quả nhiên hắn đến!"

Hắn cười giả lả quay mặt lại, nhìn về phía Quý Tôn Ý Như đang từ tốn bước vào điện. Ánh mắt hai người chạm nhau, sắc như đao kiếm, tựa như có tia lửa xẹt ra. Các đại phu trung lập cảm thấy phấn chấn xoa xoa nắm tay: "Hôm nay có tuồng hay để coi đây!"

Quý Tôn Ý Như và Thúc Tôn Ngọc mặt đối mặt, từ từ bước về phía đối phương nghiêng người hành lễ, vừa định hàn huyên vài lời, thái giám ngoài cửa lại hét lên: "Mạnh Tôn đại phu tới."

Chưa dứt lời, Mạnh Tôn Tử Uyên thân hình ốm nhách, tính tình nóng nảy đã lướt như cơn gió vào điện. Mạnh Tôn Tử Uyên nhận được thông báo của Thúc Tôn Ngọc nên mới vội đến đây, hắn và nhà Thúc Tôn là liên minh cùng tiến cùng lui. Khi Thúc Tôn Ngọc mới đưa ra ý kiến lựa chọn tân quân, hắn vì tức giận nên đứng sang bên nghe ngóng, Quý Tôn Ý Như thấy vậy đã đến thăm nhằm lôi kéo hắn về phía mình.

Tuy Mạnh Tôn Tử Uyên hữu dũng vô mưu, nhưng cũng hiểu rõ nhà Quý Tôn thị qua hai đời Quý Vũ Tử, Quý Tôn Ý Như phụ tử vất vả gầy dựng, đã vượt xa hắn rồi. Hắn mà nương theo Quý Tôn Ý Như, chỉ cần Thúc Tôn Ngọc sụp đổ, người tiếp theo sẽ là hắn, cho nên hắn không liên minh với Quý Tôn Ý Như là vậy. Hắn còn đem chuyện Quý Tôn Ý Như đến thăm nói với Thúc Tôn Ngọc, hai người họ tuy có hiềm khích, nhưng việc lớn liên quan đến hệ thống quyền lực thì vẫn hợp tác chặt chẽ với nhau.


Gia chủ ba nhà hàn huyên một hồi, mỗi người tự bước tới đứng lên phía trước đại điện, được Thúc Tôn Ngọc nhắc nhở, các đại phu phe cánh của hắn liền xướng lên giọng điệu cũ, nhắc lại lí do tại sao lập Cơ Tống làm tân quân, lí do là Cơ Tống nhỏ tuổi thông minh, hiểu nỗi khổ của dân, học rộng biết nhiều, là người thích hợp làm quân vương hơn cả.

Các đại phu phe Quý Tôn Ý Như không nhận được chỉ thị, đều hướng mắt về phía hắn coi sao, thấy Quý Tôn Ý Như khoanh tay trước ngực, hai mắt nhắm nghiền, cứ như là đã ngủ say, nhất thời không hiểu ý hắn là gì, chỉ còn cách theo dặn dò trước đây của hắn bước tới cự lại.

Các đại phu hai bên vì có mặt chủ nhân, càng cãi nhau hăng say hơn, lời qua tiếng lại rát cả mặt, tức tối quá thì chửi rủa "Mẹ nó!", trong phút chốc đại điện huyên náo cả lên như ngoài chợ vậy.

Thúc Tôn Ngọc và Mạnh Tôn Tử Uyên cũng như Quý Tôn Ý Như không nói lời nào, hai tay nắm lấy tay áo, đứng yên như tượng gỗ trên đại điện, chỉ là ánh mắt của Thúc Tôn Ngọc không rời khỏi Quý Tôn Ý Như giám sát mọi cử động của hắn, khiến mọi người khó hiểu.

- Ài!

Chỉ là một tiếng thở nhẹ, các đại phu đang khua môi múa mép chợt tắt tiếng, đều hướng cả về phía nơi phát ra tiếng thở, đại điện vừa mới đây hãy còn ồn ào nay bỗng im phăng phắt.

Đôi mắt Thúc Tôn Ngọc lộ vẻ đố kị xen lẫn ngưỡng mộ: Cho đến hôm nay, Quý Tôn Ý Như vẫn oai phong như xưa!

Quý Tôn Ý Như chậm rãi mở mắt ra, quét mắt qua một lượt, thong thả:

- Cơ Loan cũng được, Cơ Tống cũng được, đều là giọt máu của tiên chúa. Chúng ta bàn việc lập tân quân ở đây, không vì lòng riêng, chỉ nghĩ cho giang sơn xã tắc lê dân bá tánh nước Lỗ. Thật ra nếu theo tục lệ chúng ta lập Cơ Loan là không phải bàn cãi gì nữa.

Quần thần im lặng lắng nghe, Thúc Tôn Ngọc biến sắc nhưng chưa bộc lộ ra, giấu tay dưới tay áo, khều nhẹ Mạnh Tôn Tử Uyên, kêu hắn chớ manh động. Mạnh Tôn Tử Uyên sụ mặt không lên tiếng.

Tất cả động tác của Mạnh Tôn Tử Uyên đã bị Quý Tôn Ý Như nhìn thấy, Quý Tôn Ý Như nhìn về phía hắn, hỏi:

- Mạnh Tôn đại phu, ngài có ý kiến gì về chuyện lập tân quân?

Nghe hỏi như vậy, Mạnh Tôn Tử Uyên không thể tránh né được nữa, buộc phải bước lên, dõng dạc:

- Các vị đều đã biết, nước Lỗ ta và nước Tề khi hòa khi chiến, nước Tề mạnh hơn chúng ta, có tên láng giềng ngang tàng này, nếu chúng ta không tự cường, chắc chắn bị lép vế. Lại nói đến nước Ngô, tuy là một nước man di nhỏ bé phía nam, giờ đây cũng dám ngang nhiên khiêu khích ta, thật là không sao nhịn được! Tại sao lại như vậy, là vì nước Lỗ ta như một nhúm cát, không đoàn kết mạnh ai nấy làm.

Chúng ta cần một quân vương có tài thì nước Lỗ mới hùng mạnh được. Vì thế chuyện chọn tân quân, có là con trưởng hay không có phù hợp tục lệ hay không, không là chuyện quan trọng nhất. Vì muôn dân nước Lỗ, chúng ta phải chọn vị vương tử có tài lên ngôi. Công tử Cơ Loan là con trưởng, nhưng tư chất thông minh không bằng công tử Cơ Tống. Lão phu cho rằng, nên lập Cơ Tống làm tân quân, lão phu nói ra những lời này, mong các vị thấu hiểu.

Quý Tôn Ý Như cười nhạt, ánh mắt lướt nhẹ khắp các đại thần có mặt, phán như đinh đóng cột:

- Mạnh Tôn đại phu nói chí phải, lão phu cũng tán đồng, lão phu cho rằng nên lập Cơ Tống.

Câu này vừa nói ra, hết thảy đều ngây mặt ra, những kẻ ủng hộ lập Cơ Tống không dám tin, phe phản đối lại càng không tin vào đôi tai mình hơn, trong một lúc trên đại điện, dù có đánh rớt cây kim cũng nghe thấy được.

Quý Tôn Ý Như quay đầu qua phía Thúc Tôn Ngọc:

- Ý Thúc Tôn đại phu thế nào?

Phủ công tử Cơ Tống.

Nơi ở của Cơ Tống là một ngôi nhà lớn ba khu vườn, diện tích cũng tựa như biệt viện mà Quý Tôn Ý Như dùng tiếp đãi Khánh Kỵ. Theo quy chế công tử, hắn bố trí mười hai võ sĩ tháp tùng, khắp nhà ngoài mười hai võ sĩ này ra chỉ có hai cửa ra vào, bốn mảnh vườn, bốn tì nữ, thêm hai đầu bếp nữa. Là một vương tử, phủ đệ và người hầu như thế đúng là quá ít ỏi, nhưng thử nghĩ xem ngay cả vua nước Lỗ còn phải trốn sang nước Tề lánh nạn, hắn không phải bị người ta hãm hại còn được như thế đã là tốt lắm rồi.

Phủ công tử Cơ Tống, và các phủ công tử khác bình thường không ai ghé thăm cả, trước cửa vắng tanh hiu quạnh. Các đại thần đều sợ thế lực của Tam hoàn, không ai dám tự ý giao du với họ, Tam hoàn cũng chỉ phái người đến hỏi thăm tặng vài món quà lặt vặt vào những ngày lễ lớn.

Cơ Tống vội vàng về Khúc Phụ, trước tiên nghe ngóng tình hình biết được Thúc Tôn Ngọc muốn đưa mình lên ngôi, vừa mừng vừa lo. Phải biết hắn quay về Khúc Trì chỉ mang theo một tia hy vọng mỏng manh, phụ thân hắn có không ít con trai, dù tính thế nào cũng không đến lượt hắn, thật không ngờ nay vận may lại từ trên trời rơi xuống người hắn.

Nhưng như thế lại làm hắn sinh mối lo ngại, nếu không có hy vọng thì thôi, nay ban hy vọng cho hắn rồi, nhưng Quý Tôn Ý Như lại muốn lập anh hắn là Cơ Loan, Quý Tôn Ý Như không những là người có quyền nhất nước Lỗ, hơn nữa phụ thân hắn không có con trưởng, trong những người con thứ thì Cơ Loan lớn nhất, được lên ngôi là lẽ đương nhiên, nhất thời Cơ Tống suốt ngày đứng ngồi không yên trong phủ, mỗi ngày đều phái Nhiễm Mãnh vào cung dò thám tin tức. Trong triều tranh cãi bao nhiêu ngày nay, hắn cũng lo lắng bấy nhiêu ngày, cô nương Tiểu Ngải ngày đêm mong nhớ cũng đã tạm gác sang bên.

Hắn không được Quý Tôn Ý Như ủng hộ, chỉ còn cách bám lấy Thúc Tôn Ngọc, hắn vốn định đến thăm Thúc Tôn Ngọc, thăm dò tin tức, bày tỏ trung thành, lôi kéo tình cảm. Thế nhưng khi chưa được Thúc Tôn Ngọc nêu danh ủng hộ hắn lên ngôi còn tiện đến thăm, giờ mà đến đó chỉ gây sự chú ý, nên chỉ còn cách ngồi trong phủ, chấp nhận bó tay hết cách.

Buổi thượng triều sáng nay, hắn vừa mới phái Nhiễm Mạnh đi nghe ngóng, tên gác cửa đã chạy vội vào thông báo:

- Công tử, Hưu quản sự của phủ Thúc Tôn đại phu đến xin cầu kiến ạ.

Cơ Tống vừa cầm chén cơm lên định dùng bữa, nghe vậy vội bỏ đũa đứng dậy, hối thúc:

- Mau mời, mau mời vào đây!

Hưu Trù được mời vào đại sảnh, Cơ Tống vui vẻ ra mặt, không có dáng vẻ gì của một vương tử, cũng không câu nệ Hưu Trù chỉ là một tên gia nô quản sự phủ Thúc Tôn mà thôi, mời hắn ngồi như thượng khách. Hưu Trù nói qua một lượt, Cơ Tống nghe xong vui mừng khôn tả.

Thúc Tôn Ngọc phái Hưu Trù tới phủ Cơ Tống, chính là kế thận trọng của hắn. Khánh Kỵ đêm qua đã nói rõ trong thư, hắn sẽ phi ngựa về kinh, thuyết phục Quý Tôn Ý Như ủng hộ Cơ Tống lên ngôi, nếu khi trời tối hắn không đến gặp hai gia tướng ở quán trọ, nghĩa là hắn đã thuyết phục được Quý Tôn Ý Như, mời Thúc Tôn Ngọc thông báo trước cho Cơ Tống biết, đoạt lấy công lao ủng hộ tân quân, nếu để sau khi Cơ Tống biết được Quý Tôn Ý Như đổi ý vào sáng nay, thì chưa chắc hắn không biết ơn hướng về Quý Tôn Ý Như.

Thúc Tôn Ngọc vì con gái yêu đã tin đến bảy phần, hơn nữa hắn có phái người đến báo cho Cơ Tống một tiếng, sau đó lúc thượng triều Quý Tôn Ý Như không ủng hộ như lời Cơ Tống nói thì hắn cũng không bị thiệt gì, chẳng lẽ Cơ Tống lại dám đi rêu rao khắp nơi nói là Thúc Tôn đại phu lừa phỉnh sao?

Nghĩ vậy nên Thúc Tôn Ngọc làm theo ý Khánh Kỵ, trước khi thượng triều đã phái quản sự tới phủ Cơ Tống tiết lộ với hắn rằng hôm nay Thúc Tôn đại phu sẽ nói hết lời thuyết phục quần thần đưa hắn lên ngôi, mời hắn cứ ở nhà chờ tin tốt, tin tốt mà đến sẽ lập tức chuẩn bị việc đăng cơ cho hắn.

Những lời này nói ra chắc nịch, tuy nói là thượng triều tranh thủ giùm hắn, nhưng lại ẩn ý nói hắn biết thành công hay thất bại quyết định vào hôm nay. Như vậy nếu thành công, cho dù sau này Cơ Tống biết Quý Tôn Ý Như có ủng hộ mình lúc thượng triều thì cũng sẽ cho rằng đó là công sức của Thúc Tôn Ngọc, Thúc Tôn Ngọc sẽ giữ chặt được Cơ Tống, liên minh với hắn ta.

Cơ Tống nghe xong những lời kia, bao nhiêu ngày nôn nóng chờ mong nay được toại nguyện, sao mà không vui chứ?

Quý Tôn Ý Như đắc ý quay về Quý phủ, hôm nay hắn đã được nếm lại cảm giác uy quyền khi xưa, trên triều hắn một lời quyết định lập ai trấn áp quần thần, khi tan triều các công khanh đại phu bu lấy hắn nịnh bợ, cái oai ấy..., đại trượng phu đúng là không thể một ngày không có quyền lực à.

Lại nghĩ đến sau khi tân quân lên ngôi, vì mình ra sức ủng hộ hắn mới được lên ngôi, chắc rằng tốt với mình, nghe theo mình răm rắp, lúc đó tuy bề ngoài mình không nắm quyền chấp chính nước Lỗ, nhưng thực sự quyền lớn lại nằm trong tay, vẫn yên ổn đè đầu cưỡi cổ hai nhà Thúc, Mạnh, vui thật là vui.

Sau khi về phủ, Quý Tôn Ý Như mở cờ trong bụng, nhớ đến công thần số một Khánh Kỵ đã giúp hắn hoàn thành việc lớn này, bèn hỏi tâm phúc trong nhà:

- Công tử Khánh Kỵ đâu? Vẫn còn đang nghỉ ngơi trong phòng à?

Tên người hầu bẩm báo:

- Mới vừa đi xem qua, công tử Khánh Kỵ đêm qua uống quá chén, vẫn đang say ngủ, đại nhân muốn gặp, để tiểu nhân đi mời công tử.

Quý Tôn Ý Như cười khoái chí:

- Không vội không vội, công tử Khánh Kỵ đi đường vất vả, lại uống quá chén, cứ để công tử nghỉ ngơi thêm, Dương Hổ đâu, kêu hắn đến gặp ta.

Dương Hổ đích thân giám sát Khánh Kỵ một đêm, cũng không thấy Khánh Kỵ có động tĩnh gì, đến khi trời sáng mới thay người giám sát, còn mình về phòng nghỉ ngơi, chưa ngủ được một chút lại bị dựng dậy, bảo đến gặp Quý Tôn Ý Như gấp.

Quý Tôn Ý Như tươi cười hớn hở dặn dò:

- Dương Hổ, mau chuẩn bị một món quà hậu hĩ, lấy cả tử ngọc như ý mà lão phu hay cầm chơi đem tới phủ công tử Cơ Tống, cứ nói là món quà lão phu chúc mừng công tử lên ngôi. Đợi sau khi đăng cơ, lão phu sẽ theo phép tắc yết kiến quân vương đến bái kiến.

Dương Hổ vui mừng ra mặt:

- Chúa công, kế lớn đã thành?

Quý Tôn Ý Như đắc ý vuốt râu, cười ha hả:

- Đúng vậy. Dương Hổ này, ngươi biết không, lão phu đột nhiên thay đổi thái độ ủng hộ Cơ Tống lên ngôi, không những các đại thần ngây mặt ra, nhìn nét mặt ngơ ngác của Thúc Tôn Ngọc và Mạnh Tôn Tử Uyên cũng khá hay nhỉ. Ha ha ha...

Dương Hổ cũng cười theo nịnh bợ một hồi làm Quý Tôn Ý Như bay tuốt lên mây, rồi mới xin phép lui ra chuẩn bị lễ vật mang đến phủ Cơ Tống...

Khánh Kỵ cố ý giả say ngủ đến trưa mới tỉnh dậy, đợi sau khi rửa mặt chải đầu ăn uống qua loa xong, thong dong đến sảnh ngoài. Quý Tôn Ý Như đang ngồi đó uống rượu thưởng thức ca múa, thấy hắn bước vào, Quý Tôn Ý Như đứng dậy nghênh tiếp, mời hắn ngồi xuống, rồi kể lại chuyện thượng triều lúc sáng cho hắn nghe, nói đến chỗ khoái chí cười ha hả.

Hai người đang nói chuyện thì Dương Hổ về đến, Quý Tôn Ý Như vội cho mọi người lui xuống hỏi chuyện hắn. Khánh Kỵ không tiện nhiều chuyện, bèn tìm một lí do lui ra ngoài, ra vườn dạo chơi ngắm cảnh.

Trong sảnh. Dương Hổ bẩm báo với Quý Tôn Ý Như:

- Chúa công, thuộc hạ đã đem quà đến phủ công tử Cơ Tống, công tử Cơ Tống thấy quà quí của chúa công rất cảm kích, còn luôn miệng dặn dò thuộc hạ về đa tạ chúa công. Trong lúc vội vàng công tử không kịp chuẩn bị lễ vật, bèn lấy ngọc bội đeo ở lưng bảo thuộc hạ cầm về, xem như trả lễ cho chúa công.

- Thế ư? Mau đưa qua đây.

Quý Tôn Ý Như đón lấy miếng ngọc bội Cơ Tống tặng xem qua, vuốt râu vẻ hài lòng:

- Rất tốt, tên Cơ Tống này kể ra cũng biết điều, hiểu là chỉ có lão phu đây mới đáng cho hắn dựa dẫm, ha ha...

Dương Hổ ngẩng đầu lên, ho nhẹ:

- Chúa công, lúc nãy Dương Hổ thấy...người của phủ Thúc Tôn đại nhân cũng đến đó nữa.

Quý Tôn Ý Như lặng người, dứt tiếng cười:

- Thế ư? Thúc Tôn Ngọc cái tên cáo già này động tác cũng mau lẹ nhỉ, hắn cũng phái người tặng lễ vật à?

Dương Hổ đáp:

- Dạ. Nghỉ ngợi một lát lại nói tiếp: Thúc Tôn đại nhân đã tặng công tử Cơ Tống một món quà quí, lại còn kêu người mời Khổng Khâu tới đó, nghe nói Khổng Khâu học rộng hiểu nhiều, mời hắn dạy dỗ lễ nghi sau khi lên ngôi cho công tử Cơ Tống.

Quý Tôn Ý Như nghe xong không thèm để ý:

- Hứ, Thúc Tôn Ngọc tưởng làm vậy là lôi kéo được Cơ Tống về phía hắn ư, mặc kệ hắn. Rút hết người theo dõi hai nhà Thúc, Mạnh về thôi. Ngươi chuẩn bị cho ta, ngày mai thượng triều phải chọn ngày lành đăng cơ, một số lễ nghi cần thiết phải bàn bạc đôi chút, những thứ rắc rối này ta không nhớ rõ lắm.

Khổng Khâu trước được Triển Hoạch tiến cử cho Quý thị, nay lại nhận lời mời của Thúc Tôn thị, Dương Hổ vốn định kể chuyện này ra Quý Tôn Ý Như sẽ chán ghét Khổng Khâu, không ngờ gặp lúc Quý Tôn Ý Như đang vui, nhân vật như Khổng Khâu hắn vốn chẳng để tâm đến, sao lại vì hắn mà nổi giận được.

Dương Hổ thất vọng, vái lạy xong lui xuống.

Dương Hổ bước ra ngoài, nhìn thấy Khánh Kỵ đang đi lại trong mái đình, nhớ lại chuyện tức tối trong lòng, đi về phía Khánh Kỵ. Khánh Kỵ thấy hắn lại gần, mỉm cười:

- Hổ huynh, việc lớn đã thành, sao lại không vui thế?

Dương Hổ hậm hực:

- Chúng ta vắt óc toan tính, lại cho tên Khổng Khâu đó hưởng lợi, tên thất phu Khổng Khâu, Dương Hổ này muốn trừng trị hắn, nay hắn sáp vào quốc vương nước Lỗ, không tiện ra tay rồi, Dương Hổ này sao cam tâm cho đặng?

Khánh Kỵ ngạc nhiên:

- Khổng Khâu? Chuyện này thì liên quan gì Khổng Khâu?

Dương Hổ bèn nói qua đầu đuôi câu chuyện, Khánh Kỵ an ủi:

- Hổ huynh sao lại để ý chuyện nhỏ này, Khổng Khâu đi gặp công tử Cơ Tống chỉ là để dạy lễ nghi lúc đăng cơ thôi mà, có gì to tát đâu chứ?

Dương Hổ lạnh lùng:

- Tên Khổng Khâu đó đâu phải là một khúc gỗ ngu ngốc, hắn muốn làm quan phát điên lên được, giờ có cơ hội tiếp xúc với quân vương tương lai của nước Lỗ, hắn còn không lợi dụng cơ hội phô diễn học vấn, nói cái mớ đạo lí quân thần phụ tử làm sao lấy lòng chư hầu của hắn? Lúc ta đi gặp công tử Cơ Tống, Khổng Khâu đang ngồi đối mặt với công tử Cơ Tống, ra sức lải nhải chủ trương trị nước của hắn, làm cho công tử Cơ Tống vui ra mặt, thiếu điều lập tức tôn hắn làm thái phó, mẹ nó, để tên ngu này một bước lên mây, leo lên đầu Dương Hổ, tức chết đi được.

Khánh Kỵ không lời đối đáp, thật lòng hắn kính trọng Khổng Khâu, nhưng đại sự của hắn phải dựa vào kẻ đam mê quyền lực như Dương Hổ, xét lợi ích, hắn không đứng về phía Khổng Khâu được, nhưng Dương Hổ nói thế hắn cũng không muốn phụ họa theo.

Khánh Kỵ lựa lời an ủi, Dương Hổ nghe đến câu "Trong bụng tể tướng có thể chèo thuyền"(ý nói rộng lượng), sắc mặt mới dịu lại đôi chút:

- Đa tạ công tử Khánh Kỵ đã khuyên nhủ, chúa công còn muốn gặp công tử, mời công tử qua đó.

Khánh Kỵ nghe vậy liền nói:

- Được, công việc ở Phí thành bề bộn, Khánh Kỵ phải sớm quay về. Chuyện lập vua mới đã được quyết định, tân quân đăng cơ xong lấy danh nghĩa quân vương bắt Tam hoàn hợp sức khởi binh, điều này có ý nghĩa to lớn, không chỉ can hệ chuyện của Khánh Kỵ, còn can hệ đến doanh thu thuế má của Quý Tôn đại nhân, hơn nữa còn nói cho thiên hạ biết Tam hoàn đoàn kết một lòng sắc lập tân quân, Khánh Kỵ đi gặp Quý Tôn đại nhân đây, lát nữa xin Hổ huynh nói thêm trước mặt đại nhân, còn về công lao của Hổ huynh trong việc sắc lập tân quân thì...

Dương Hổ hớn hở:

- Cái này thì, công tử đúng là không tiện ra mặt, công tử cứ yên tâm, Dương Hổ tự có cách, để công tử Cơ Tống biết Dương Hổ này có ích thế nào.

- Được, như vậy là Khánh Kỵ an tâm rồi.

Khánh Kỵ khoát tay, đi trở vào đại sảnh, nụ cười hài lòng hiện rõ trên khuôn mặt.

Trong lá thư đưa cho Thúc Tôn Ngọc, không những bảo hắn thông báo trước với Cơ Tống, giành lấy công lao lập vua mới, còn bảo hắn đem tin tức đó báo cho các đại thần cần lôi kéo. Làm như vậy một khi vua mới lên ngôi, tuy là do Quý Tôn Ý Như nói ra, những người này cũng sẽ cho rằng là công lao của Thúc Tôn Ngọc, tự nhiên sẽ đứng về phía Thúc Tôn Ngọc.

Khánh Kỵ viết trong thư như vậy, là cho Thúc Tôn Ngọc cảm thấy mình hết lòng vì hắn, thực ra theo như tìm hiểu của Khánh Kỵ về Tam hoàn những ngày này, biết là Thúc Tôn Ngọc cẩn thận có thừa, chỉ không dám mạo hiểm thôi, một người đa nghi như vậy trước khi nắm rõ phần thắng sẽ không bao giờ làm chuyện để người khác nắm đằng chuôi, Khánh Kỵ đoan chắc Thúc Tôn Ngọc tuyệt đối không báo trước cho các đại thần đâu.

Thế này thì đợi khi hắn chắc chắn Quý Tôn Ý Như quả nhiên bị mình thuyết phục, muốn lôi kéo nhân tâm thì đã trễ, các đại thần ai mạnh theo nấy đều ngã về phía Quý Tôn Ý Như cả, còn Cơ Tống chắc chắn đứng về phía Thúc Tôn Ngọc, vì thế các đại thần trung lập trung quân coi như đã liên minh với Thúc Tôn Ngọc.

Thế mạnh đó không nên xem thường, hơn nữa quốc vương có đất ruộng và quân đội hoàng thất riêng, sau khi tiên quân Cơ Trù thua trận trốn sang nước Tề, số đất và quân đội này đều do Tam hoàn quản lí tạm, nay tân quân đăng cơ, số đất và quân đội này phải trả về cho quân vương, lúc trước quốc vương một mình khó chống đỡ Tam hoàn, nay quốc vương liên minh với hai nhà Thúc, Mạnh, quá đủ để chống lại thế lực ngày càng lớn mạnh của Quý Tôn Ý Như.

Nếu nói Tam hoàn trước đây là một tam giác vững vàng, vậy cái phía Quý thị quan trọng hơn cả, nay trên họ xuất hiện thêm một tân vương, tạo nên một khối kim tự tháp, quan hệ của họ vì thế càng kiên cố hơn.

Về sức mạnh quân sự, sự áp chế lẫn nhau giữa Quý thị và Thúc, Mạnh gia tăng, giúp ích không nhỏ cho ổn định chính trị, hơn thế nữa, cơ cấu quyền lực của nước Lỗ càng trở nên phức tạp, là người có quan hệ đặc biệt với cả ba phe như Khánh Kỵ, càng dễ dàng thừa nước đục thả câu, Khánh Kỵ sao mà không vui được chứ?

Dương Hổ mắt nhìn Khánh Kỵ bước vào đại sảnh, nghĩ đến tên Khổng Khâu dựa vào cái miệng khua môi múa mép, nói một số chủ trương vô dụng thế mà cưỡi lên đầu hắn, lên chức thái phó nước Lỗ, quả là khó nhẫn nhịn. Nhưng giờ mới lập tân quân, chúa công Quý Tôn Ý Như còn phải giả đò nể mặt vua Lỗ, hơn nữa còn có hai nhà Thúc, Mạnh liên minh với quốc vương, nếu Cơ Tống quả thật đưa Khổng Khâu lên làm thái phó, xếp vào một trong Tam công, với thân phận như hắn cũng không cách gì ngăn cản.

Dương Hổ càng nghĩ càng tức, suy ngẫm hồi lâu, hắn chợt nảy ra một ý, từ xưa đến nay người giữ chức thái phó, phải là người đức cao vọng trọng, là quân tử uyên bác đức độ có tài lãnh đạo được mọi người thừa nhận. Khổng Khâu tự cho là tinh thông kim cổ, tài năng xuất chúng, nếu có cách gì đó bêu xấu hắn, dù cho Cơ Tống chịu bái y làm thái phó, y còn mặt mũi nào đi nhận chức không?

Nghĩ đến đây, Dương Hổ nhớ ra một người: Thiếu Chánh Mão. Người này cũng như Khổng Khâu, là nhân sĩ nổi tiếng thông minh học cao hiểu nhiều của nước Lỗ, nếu thuyết phục được người này đến giảng dạy, lại khiêu khích cho Khổng Khâu so tài với hắn, chỉ cần Khổng Khâu thua cuộc, lúc đó...

Dương Hổ hết giận, vui sướng cười to ba tiếng, sải chân bước đi.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-294)


<