← Hồi 111 | Hồi 113 → |
Ngẩng đầu nhìn cổng thành cao lớn, Ngô quốc sứ giả Úc Bình Nhiên dưới sự bảo vệ của rất đông binh mã nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Một chuyến đi sứ tới Ngô quốc này, còn chưa tới đô thành, đã phải hi sinh tính mạng của đệ đệ mình, còn thêm cả phó sứ Mã Dịch. Mã Dịch là thân thích của Đại vương, không biết liệu có bị những kẻ tiểu nhân phỉ báng, Đại vương chỉ trích hay không. Mà nay đã trải qua trăm ngàn cay đắng, cuối cùng cũng đã tới được đô thành Lỗ quốc, vô luận là như thế nào, cũng phải hoàn thành sứ mệnh mới được, nếu không, thật là không còn mặt mũi nào mà quay về.
- Úc đại phu, thỉnh, vị đón chào ở tiền phương chính là Dương Hổ đại nhân.
Công Tôn Quyển Nhĩ đại phu phụng mệnh tự mình hộ tống Ngô quốc sứ giả tới đô thành giới thiệu với Úc Bình Nhiên.
- À, thì ra là Dương Hổ đại nhân.
Úc Bình Nhiên cũng đã nghe qua đại danh của Dương Hổ, người này tuy là Quý Thị môn hạ, cũng không phải thân phận công khanh đại phu, lại nghiễm nhiên chính là Lỗ quốc Tể tướng, quyền lực rất lớn, không thể mất lễ được. Úc Bình Nhiên áp chế sự căm phẫn bởi đệ đệ bị tập kích, nâng cao tinh thần nghênh đón tới.
Dương Hổ rạng rỡ đón chào, từ xa đã vái tới, cao giọng nói:
- Úc đại phu, Dương Hổ không nghênh đón được từ xa, thất lễ, thất lễ...
Quý phủ Quý Thị, Thành Bích phu nhân ngồi nghiêm chỉnh, than củi trong lò cũng đã tắt ngấm, nước trà cũng bị đun đến không còn mùi vị gì nữa rồi. Trà, vốn là một loại đồ uống thượng hạng mà chỉ có công khanh đại phu mới được hưởng thụ, vốn còn chưa được lưu hành nhiều, có điều Lỗ quốc luôn luôn đi theo thị hiếu của Tề quốc, Yến Anh Tề quốc đúng là vô cùng thích uống trà, vì thế thị hiếu uống trà liền được truyền bá rất nhanh trong khu vực Tề Lỗ. Khi đó mặc dù còn chưa có nhiều các loại trà, nhưng mà trà ngon hay không ngon đúng là rất khác nhau, Thành Bích giàu có hàng đầu thiên hạ, chỉ cần thưởng thức, là biết ngay trà hôm nay uống chỉ là loại bình thường. Có điều Thành Bích phu nhân cũng không dám hiện ra nửa điểm không vui.
Tuy nói rằng với thân thế của nàng, bên ngoài thực không phải sợ ai; bằng vào mỹ mạo của nàng, nam nhân đổ xô vào đúng là nhiều không đếm xuể, nhưng nơi này là Quý Phủ, chủ nhân nơi này chính là gia chủ Quý Tôn gia tộc, đồng thời lại là đương kim Lỗ quốc chấp chính, vô luận là quyền lực chính trị hay là quyền lực dòng họ, chỉ cần một câu nói là có thể khiến cho nàng mất hết quyền thế vĩnh viễn không vươn lên được. Cho nên, vưu vật một đời cũng chỉ đành ngoan ngoãn ngồi ở đó, không dám biểu hiện ra chút mất kiên nhẫn nào.
Hôm qua đua thuyền đoạt giải nhất, nàng liền ước gì Quý Thị ngay lập tức chuyển giao quyền kinh doanh muối biển cho nàng. Nhưng mà, nàng đương nhiên không thể chủ động xin, mà Quý Thị thì còn đang bận suy nghĩ về các chi tiết cụ thể của việc ký kết đồng minh với Thúc Tôn, Mạnh Tôn, thương lượng về biện pháp ứng phó với Ngô quốc sứ thần, sợ rằng chẳng còn thời gian đâu ra mà nghĩ tới chuyện này, nàng lại không dám tới cửa thúc giục, liền ngay cả tâm tư ám chỉ cũng không dám. Nghĩ rằng chậm mất mười ngày nửa tháng thì không biết sẽ mất đi biết bao nhiêu nguồn thu, nàng không khỏi cảm thấy đau lòng.
Không ngờ mới sáng sớm hôm nay, Quý Thị đã cho người tới cửa, lệnh cho nàng qua phủ gặp. Thành Bích phu nhân vừa kinh ngạc lại hoan hỉ, vì thế vội vàng ăn mặc sẵn sàng, chạy tới Quý Phủ. Ai ngờ đâu, nàng đã tới rồi, mà Quý Tôn Ý Như vẫn còn đang ở trong cung thành nghị sự, đã ngồi chờ một lúc lâu rồi, hai bên ** đã hơi hơi tê tê, vẫn chưa thấy hắn trở về.
Đúng lúc này, từ ngoài phòng truyền tới một trận âm thanh, có người hô lên: "Chủ nhân đã về." Liền có một vài gia nô thị tỳ ra ngoài nghênh đón, Thành Bích vừa nghe thấy, vội vàng đứng lên, hai chân ngồi lâu có chút tê dại, đi lại có chút không tiện, nàng cũng không dám biểu hiện ra ngoài, cố gắng ra tới cửa. Huyết mạch hai chân vừa mới thông được chút, Quý Tôn Ý Như cũng đã bước vào phòng, đi theo phía sau là Dương Hổ, Công Sơn Bất Nữu và Trọng Lương Hoài.
- Thành Bích ra mắt gia chủ.
Thành Bích phu nhân bước tới phía trước hành lễ.
- Hả? À à, ngồi đi ngồi đi, người một nhà, không cần phải giữ lễ tiết.
Quý Tôn Ý Như chính là bạn bài bạc của Quý Tôn Sanh quý tử của Thành Bích phu nhân, hai bên đúng là rất quen thuộc, có điều đã hai năm rồi không nhìn thấy mẫu thân của hắn, hiện giờ vừa thấy khuôn mặt tươi đẹp, nắng chiếu lên người, càng kiều diễm hơn xưa, Quý Tôn Ý Như cũng không khỏi ánh mắt sáng ngời: "Nữ tử này, toàn thân thơm ngát, càng quyến rũ hơn xưa. Đáng tiếc cho Tử Phi, lại không có phúc tận hưởng, đã ra đi sớm. Ai, tòng đệ (em họ) Tử Phi cũng coi như là một viên đại tướng của mình, nếu hắn còn sống, huynh đệ đồng tâm, cục diện của Quý Thị cũng sẽ không bị động giống như bây giờ."
Quý Tôn Ý Như tiếc nuối nghĩ, ngồi trước xuống chiếu, Thành Bích phu nhân lúc này mới an vị ở một bên chiếu, hạ thấp người nói:
- Được gia chủ triệu kiến, Thành Bích không dám chậm trễ, sáng sớm đã tới quý phủ chờ. Gia chủ xử lý việc trong triều, nhất định rất mệt mỏi, có cần nghỉ tạm một chút hay không?
Quý Tôn Ý Như khoát tay:
- Không có chuyện gì mấy, chỉ là ứng phó với Ngô quốc sứ giả, nói vài câu qua lại thôi, có điều Úc đại phu kia thật sự là khéo ăn nói a, ngay cả lão phu cũng suýt nữa không chống lại được.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn, thấy Dương Hổ, Công Sơn Bất Nữu ba gia thần vẫn đang đứng ở ngoài cửa. Trên chiếu đang ngồi là một vị gia chủ, một vị phu nhân trong gia tộc, bọn họ là gia nô chỉ có thể đứng một bên hầu hạ, chính là không được phép ngồi. Quý Tôn Ý Như phất tay nói:
- Các ngươi xuống đi, cứ theo dặn dò của ta, cần làm gì thì đi làm đi, chưa có báo cáo, thì không cần phải lên đây.
- Rõ.
Ba người vừa nghe thấy, vội vàng xoay người thi lễ, chắp tay lui ra.
Thành Bích phu nhân nghe thấy vậy thì có hơi hơi không được tự nhiên, nàng là một phu nhân, nhưng lại là một góa phụ phu nhân. Gia chủ cho lui tả hữu, chỉ lưu lại mình nàng một phu nhân ở nhà trên, riêng chuyện này đã đủ thất lễ rồi. Tuy nói đại môn mở rộng, bên cửa dẫn ra hành lang hai bên cũng có gia nô hầu hạ, nhưng mà trong mắt những người thượng đẳng, cho tới bây giờ chưa từng coi bọn họ ra gì, những người đó cùng với những đồ vật bên người thì không có gì khác nhau, cho nên hiện giờ hai người có thể coi như là cô nam quả nữ ám muội ở trong phòng.
Thành Bích phu nhân hơi khẩn trương, nàng liếm liếm môi theo bản năng, hơi hơi hạ thấp người nói:
- Gia chủ, không biết triệu kiến tiện thiếp tới, là có phân phó gì?
Quý Tôn Ý Như nghiêng nghiêng nằm xuống một bên đệm, một tay đỡ má, một tay vỗ nhẹ đùi, có chút suy nghĩ nói:
- Hôm nay, Ngô quốc sứ giả Úc Bình Nhiên mang đến một tin tức...
Thành Bích phu nhân ngồi thẳng lưng, lanh lợi lắng nghe, im lặng giống như một đóa hoa sen trắng rủ xuống trên mặt nước.
- Ngô Vương Cơ Quang, kiêng kị nhất chính là Khánh Kỵ. Nghe nói Lỗ quốc ta đón Khánh Kỵ tới Khúc Phụ, cố ý cho sứ giả tới, trách Lỗ quốc ta thu lưu Ngô quốc phản nghịch, ngược lại với tình hữu hảo hai nước. Hắc... Ngô quốc còn bày mấy vạn đại quân ở biên giới, ý đồ đe dọa, muốn lão phu giết Khánh Kỵ, để tỏ rõ lòng hữu hảo.
Thành Bích phu nhân nghe thấy vậy thì đầu tiên là cả kinh, lát sau liền nghĩ: "Khánh Kỵ nếu chết, thì giao dịch giữa ta và hắn sẽ khỏi cần phải thực hiện, Vệ Tấn hai nước, không biết sẽ kiếm lại được bao nhiêu tòa châu báu."
Những suy nghĩ trong lòng như vậy, chính là theo bản tính của thương nhân, nghe được cái tin tức gì, liền tự phát nghĩ tới tiền lời đầu tiên. Nhưng mà trong lòng nghĩ tới đây, không biết làm sao, nàng lại hoàn toàn không có chút vui mừng nào, ngược lại còn có chút cảm giác hơi kinh hoảng.
Quý Tôn Ý Như vỗ đùi, cười mắng:
- Buồn cười, Vệ quốc chẳng những thu lưu Khánh Kỵ, còn cho hắn hẳn một tòa thành để hắn chiêu binh mãi mã. Người nước Ngô sao lại không đi uy hiếp Vệ quốc đi, chẳng lẽ người Lỗ ta lại không bằng Vệ sao? Hừ!
Nghe tới đây, gánh nặng trong lòng Thành Bích liền được giải tỏa, không khỏi thở ra một hơi, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy vui vẻ.
Quý Tôn Ý Như mở lớn mắt nhìn lên trần nhà, biểu tình mơ hồ, thoạt nhìn cũng không biết rằng hắn đang nghĩ cái gì.
Qua một hồi lâu, hắn đột nhiên hỏi:
- Tử Phi... mất bao nhiêu năm rồi?
Thành Bích phu nhân ngẩn ra, không biết hắn vì sao lại nghĩ tới trượng phu Quý Tôn Tử Phi của mình, liền nói:
- Thưa gia chủ, đã được mười một năm.
- Ừm... ngươi một nữ tử, không dễ dàng a, nắm giữ môn hộ to như vậy của Tử Phi, hiện giờ đã trở thành nhà giàu nhất Lỗ quốc ta, cũng lập nhiều công đức cho Quý Thị ta, không dễ, thực không dễ dàng chút nào.
- Tạ ơn gia chủ khích lệ, đây vốn là trách nhiệm của Thành Bích.
Thành Bích phu nhân nghe thấy hắn nói không đầu không đuôi, càng không hiểu rõ dụng ý của hắn.
- Giờ đây, đua thuyền rồng, ngươi đã lấy lại thể diện cho Quý Thị ta, lập nên công lớn, tốt lắm. Ha hả, dựa theo lời nói lúc trước của lão phu, sinh ý muối biển của Quý Thị, sẽ giao cho ngươi độc nhất vô nhị kinh doanh trong ba năm. Trong ba năm này, hoàn toàn có thể đặt Thành phủ vào địa vị nhà giàu số một Lỗ quốc, trong vòng năm tới mười năm, nếu không có gì bất ngờ, cũng sẽ không người nào có thể vượt qua được ngươi.
Thành Bích phu nhân vui vẻ không tự kìm hãm được, vội vàng nói:
- Đều là do gia chủ thương hại Thành Bích một giới nữ lưu, một mình chống đỡ môn hộ không dễ dàng, cho nên mới cho Thành Bích nhiều ưu đãi như vậy. Ân đức của gia chủ, Thành Bích sẽ khắc sâu trong lòng, không bao giờ dám quên.
Quý Tôn Ý Như thản nhiên cười, nghiêng đầu liếc mắt nhìn nàng một cái, bỗng nhiên nói:
- Đúng vậy, ngươi chỉ là bậc nữ lưu, một mình lo liệu gia nghiệp, thực là không dễ dàng gì. Thành Bích à, ngươi hiện giờ tuổi vẫn còn trẻ, sao... không đi tìm cho mình một nam nhân hợp tâm ý đi?
- Hả?
Khuôn mặt Thành Bích phu nhân nóng lên, lập tức bị những lời này của Quý Tôn Ý Như hù dọa.
- Khụ khụ, lão phu cũng không phải già mà nói lẫn, đương nhiên rồi, ngươi còn trẻ, giống như hoa tươi, lại trơ trọi như vậy, lão phu cũng rất không đành lòng. Tử Phi đã qua đời nhiều năm, Sanh nhi lại đang lớn dần rồi, kỳ thật ngươi cũng nên lo lắng cho chuyện tình của mình đi. Về phần ngươi chưởng quản tài sản của Quý Thị gia tộc, có thể đợi Sanh nhi lớn thêm vài tuổi nữa thì để nó để ý cho. Có những lời này của lão phu, ngươi cứ tái giá đi, hoặc là đi thích nam tử nào đó, cũng không có ai dám đoạt đi phú quý của ngươi.
"Hắn... hắn hắn... đột nhiên nói ra những lời này là có ý tứ gì? Trước thì đem sinh ý muối biển hứa cho ta, rồi lại nhắc tới... , lão già không biết xấu hổ, hay là hắn... hắn có chủ ý với ta?" Vụng trộm liếc nhìn khuôn mặt già nua của Quý Tôn Ý Như, đầu tóc bạc trắng, Thành Bích phu nhân bất chợt rùng mình, toàn thân nổi da gà, vội vàng cúi đầu, không dám nhìn hắn, mà quả tim cũng đang đập thình thình gay gắt.
Cũng không trách Thành Bích hiểu sai, Quý Tôn Ý Như vốn đúng là có ý tứ đó, chẳng qua người muốn ép nàng theo không phải là hắn mà thôi, chẳng qua thấy nàng xinh đẹp như vậy, cho nên mới nói hàm hàm hồ hồ khó hiểu một chút. Thời đó, Sở Vệ vài quốc gia có những vương hầu công khanh trên thì lắm thiếp, dưới lại đoạt thê của con, làm nhục thiếp của những quan lại mất chức, đó vốn là những đề tài câu chuyện trà dư tửu hậu được bí mật truyền lưu giữa quý tộc các quốc gia. Hắn nói ám muội như vậy, Thành Bích lại chịu vô số nỗi khổ bởi những kẻ dòm ngó, tâm tư luôn luôn mẫn cảm, nghe thấy lời này của Quý Tôn Ý Như thì trong lòng bối rối khôn kể: "Hắn... hắn nếu bắt buộc ta, vậy thì phải làm sao cho tốt đây? Chỉ cần một câu của hắn, là thế lực của Thành phủ ta lớn như vậy cũng sẽ tan thành mây khói. Lão già không biết xấu hổ, sao có thể có tâm tư hoang đường như vậy, không còn chút mặt mũi nào, ngay cả tức phụ (vợ) của tòng đệ mà cũng có chủ ý ư?
← Hồi 111 | Hồi 113 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác