Vay nóng Homecredit

Truyện:Đại tranh chi thế - Hồi 094

Đại tranh chi thế
Trọn bộ 294 hồi
Hồi 094: Dưới ánh trăng
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-294)

Siêu sale Shopee

Nhâm Băng Nguyệt xoay chuyển con ngươi, cắn môi suy nghĩ một chút, nói:

- Không còn nữa, muội đóng giả làm một gã sai vặt đi cùng gia chủ tới Tôn phủ, gia nhân của họ còn nói cho muội cái gì nữa nhỉ? À... Đúng rồi, muội còn nghe nói tới một chuyện, tỷ phải chú ý một chút, Tôn Trưởng Khanh này à, có học vấn, nhân phẩm cũng được, chỉ có điều, hắn viết chữ cực kỳ xấu. Nghe nói hắn rất giỏi văn chương, nhưng thế nào mà không viết nổi chữ, cho nên cực kỳ để ý đến loại sự tình này, trừ bỏ người thân hay trưởng bối, nếu người ngoài mà tùy ý giễu cợt chữ của hắn, hắn sẽ thực sự tức giận, có thể trở mặt ở đương trường đó.

Phàm là khi làm mai làm mối, bản thân đôi bên không tiện lộ diện, huynh đệ tỷ muội sẽ thay tới cửa, nói bóng nói gió hỏi thăm nhân phẩm, thói quen của đối phương một chút, ở chung với mọi người trong nhà hòa hợp hay không hòa hợp, sau đó về kể lại cho huynh đệ hay tỷ muội của mình để tiện tham khảo, việc này vốn cũng bình thường.

Khánh Kỵ đứng nghe ngoài cửa sổ, cũng thấy buồn cười, hóa ra đường đường là binh thánh cũng có khuyết điểm, nhưng lại có chút hơi giống như mông lão hổ lại không để đánh cái rắm, thật sự là rất đáng yêu a. Cũng khó trách được, dù sao hắn lúc này tuổi còn nhỏ, lại từ bé đã sinh ra trong gia đình nhà quan lại, chưa từng chịu qua cái gì gian khổ khó khăn, ý chí khí độ sao có thể thông suốt, cũng không có khả năng giống như một lão nhân từng trải việc đời.

Nghĩ tới vị binh gia chi thánh (thánh về dụng binh) này, trong lòng Khánh Kỵ thực sự là hơi động, đáng tiếc, mời chào nhân tài cũng cần phải tư bản đó (có tài sản), với tình cảnh hiện giờ của hắn, có thể mời chào được Tôn Vũ hay sao? Khánh Kỵ thở dài một tiếng trong lòng.

Trong phòng, Nhâm Nhược Tích hừ nhẹ một tiếng, dứt khoát xoay người đi không thèm để ý tới đề tài này. Nhâm Băng Nguyệt xoay đầu sang, mở mắt nhìn tỷ tỷ, nhỏ giọng nói:

- Tỷ tỷ, người muội nói chính là Tôn Vũ đó, nếu hôn sự đã định rồi, thì đó chính là vị hôn phu tương lai của tỷ, tỷ sao lại không có chút hứng thú nào vậy?

- Có hứng thú hay không, có gì khác đâu?

Nhâm Nhược Tích thản nhiên hỏi lại một câu. Hứng thú tiêu tan, Nhâm Băng Nguyệt tuổi nhỏ, nghe không ra được ý phiền muộn bên trong lời nói của tỷ tỷ, đôi mắt của nàng xoay chuyển, đột nhiên nở mặt cười nói:

- Hi hi, muội biết tỷ vì sao không vui rồi, tỷ cũng đã có người trong lòng, không muốn lấy Tôn Vũ này, có phải hay không?

Nhâm Nhược Tích lắp bắp kinh hãi, mạnh mẽ mở hai mắt, quay đầu sẵng giọng:

- Không được nói bậy, tỷ tỷ... làm gì có người nào trong lòng?

Nhâm Băng Nguyệt cười hắc hắc, đã định liệu từ trước nói:

- Có mà, có một đêm muội nghe thấy tỷ nói mớ, còn gọi qua tên của hắn nữa.

Nhâm Băng Nguyệt 'hì hì' cười nói:

- Muội lúc ấy đã nghĩ rằng, tỷ nếu thực gả cho Tôn Trưởng Khanh, tỷ phu tương lai xui xẻo kia của muội nếu nửa đêm nghe thấy tỷ kêu tên của một nam tử khác, còn nói thêm mấy câu ám muội nữa, thì không biết sẽ thế nào đây?

Khánh Kỵ bỗng nhiên cảm thấy tim nhảy gấp gáp:

- Nàng đã có người trong lòng? Đó... là ai vậy?

Ở bên kia Nhâm Nhược Tích cũng đã mặt đỏ tai hồng, xấu hổ reo lên với muội muội:

- Không được nói bậy, người ta... có bao giờ nằm mơ kêu tên ai đâu, ngươi nói ngươi nói, ta gọi ai hả?

Nhâm Băng Nguyệt xoay người xem thường, lầm bầm nói:

- Không chịu thừa nhận à? Chính là hai ngày trước, buổi tối khi tỷ đang ngủ, bỗng nhiên lại nói mớ, vài câu đầu người ta còn nghe không rõ ràng, bị tỷ đánh thức, cho nên phải nhoài người sang xem tỷ nói gì, nói gì nhỉ, ừm...

Nhâm Băng Nguyệt bỗng nhiên khép hờ ánh mắt, chu cái miệng nhỏ nhắn ra, thở phì phò hổn hển, bắt chước thanh âm đứt quãng của tỷ tỷ nói:

- Khánh... Khánh Kỵ... , ngươi không nên ép ta, còn muốn thế nào, ngươi mới chịu buông tha cho người ta? Người ta... đối với ngươi đều... đều đã hết lòng như vậy rồi...

Khánh Kỵ ở ngoài cửa sổ nghe được cũng cảm thấy mặt hơi nóng lên, nghe những từ này sao lại có vẻ ám muội vậy nhỉ, chẳng lẽ cô bé này thật sự là nằm mơ xuân mộng, lại có thể... lại có thể mơ thấy cùng với mình... làm cái chuyện tình tôm cá gì đó?

Trong kia Nhâm Nhược Tích vừa xấu hổ vừa uất ức, mặt đỏ tai hồng một lúc lâu, mới ngượng ngùng nói:

- A! Hóa ra là muội nói chuyện này... , tỷ tỷ sáng dậy đã quên đi giấc mộng này rồi, muội vừa nói tới, tỷ mới nhớ ra đó.

Nhâm Băng Nguyệt vỗ tay cười nói:

- Ha ha, tỷ tỷ thừa nhận rồi phải không?

Nhâm Nhược Tích tức giận trắng mắt lườm nàng một cái, thần tình ửng đỏ nói:

- Ta thừa nhận cái gì, không được nói bậy, căn bản là không phải như ngươi nghĩ đâu.

- Hì hì, người ta có nghĩ cái gì đâu?

Nhâm Băng Nguyệt nháy nháy đôi mắt xinh đẹp với tỷ tỷ:

- Nói đi nói đi, tỷ rốt cuộc là mơ thấy cái gì, tỷ nếu không nói, người ta xem như là tỷ mơ cùng với công tử Khánh Kỵ làm cái khụ khụ khụ khụ...

Nhâm Băng Nguyệt nổi lòng hiếu kỳ, bức nàng nói ra giấc mơ của mình, Nhâm Nhược Tích không muốn dây dưa nhiều, đành phải nói:

- Giấc mộng này của ta... thực ra có chút cổ quái. Hừ, đại khái là tại ngày nào cũng bị ngươi dí sát lỗ tai nói loạn cào cào cái gì làm mai làm mối đó, ta mới mơ thấy giấc mơ này.

Nàng trầm tư, khóe miệng mang theo một tia ý cười mông lung:

- Ngày đó trong mộng, ta mơ thấy Khánh Kỵ công tử làm Ngô quốc Đại vương, mà ta à... lại làm Ngô quốc tướng quốc...

- Hả?

Nhâm Băng Nguyệt trừng to mắt, kinh ngạc hỏi:

- Sao lại là tướng quốc? Không phải là vương hậu sao?

Nhâm Nhược Tích trắng mắt lườm nàng một cái, sẵng giọng:

- Lại nói xen vào, ta không nói nữa.

Nhâm Băng Nguyệt vội vàng cầu khẩn:

- Được rồi được rồi mà, muội không xen ngang nữa, tỷ tỷ nói đi.

Nhâm Nhược Tích suy nghĩ một chút, lại nói:

- Ta cũng không biết hắn sao lại trở thành Ngô Vương, ta là một nữ nhi, mà lại trở thành tướng quốc, dù sao khi bắt đầu mơ, hắn cũng đã là Ngô Vương, ta cũng đã là tướng quốc. Có một vấn đề là Khánh Kỵ Đại vương của chúng ta lại không có vương hậu, cho nên hắn liền lệnh cho tướng quốc ta giúp hắn tuyển phi tử...

Nhâm Băng Nguyệt trừng lớn hai mắt, nghe câu chuyện hoang đường này, ngoài cửa sổ mặt Khánh Kỵ lại càng dựa sát vào chấn song, ý đồ muốn nghe cho rõ hơn chút. Nhâm Nhược Tích dường như đã đắm chìm vào trong mộng cảnh, tự nói với mình:

- Hắn còn nói, nếu không tìm được người nào hợp với tâm ý của hắn, thì sẽ chém đầu ta. Lòng ta hận đến chết, sao lại có thể có cái loại Đại vương không biết nói đạo lý như vậy chứ? Người ta làm tướng quốc, chẳng lẽ chính là để tuyển phi cho hắn sao? Thực sự là một hôn quân!

Có điều... không còn cách nào khác nha, ta liền phái người đi tìm rất nhiều mỹ nữ ở Ngô quốc, Việt quốc, Sở quốc, Tống quốc, có tới vài trăm người, một đám ăn mặc trang điểm xinh đẹp, sắp xếp thành hàng đi tới trước mặt hắn, ai... thật là tức chết đi thôi, hắn ngồi ở trên vương tọa, không thèm nhấc mí mắt nữa. Qua một người, hắn lắc đầu một cái, người tiếp đi qua, hắn lại lắc đầu một cái, lắc tới mức đầu ta như muốn quay mòng mòng. Hắn lại có thể không nhìn trúng một ai, cuối cùng không còn ai để chọn, hắn liền giận dữ với ta, ta sợ hắn chém đầu ta, cho nên... vội vàng nói với hắn câu 'người ta đã hết lòng rồi, không nên bức ta như vậy... ', ngươi hiện tại đã biết chưa? Không được phép nói bậy.

Khánh Kỵ vốn tưởng rằng nàng mơ cái gì mà thiếu nữ xuân mộng, không ngờ lại là mộng cảnh như vậy. Nhâm Băng Nguyệt coi giấc mơ đó là sự thực, ở đằng kia vẫn còn muốn tranh luận nữa, truy hỏi xem rốt cục là Khánh Kỵ Đại vương thích dạng nữ tử như thế nào, còn kinh ngạc, hỏi tỷ tỷ xem rốt cục có đưa nàng lên để tuyển hay không, Khánh Kỵ Đại vương có coi trọng nàng hay không, khiến cho Nhâm Nhược Tích có chút dở khóc dở cười.

Kỳ thật Nhâm Nhược Tích nói ra giấc mộng này là nửa giả nửa thật, nàng chỉ nói có một nửa, sửa lại một chút mà thôi. Có lẽ là do lá thư này của phụ thân, với cả trưởng bối trong Nhâm Thị tộc nói suốt cả ngày, hơn nữa muội muội Nhâm Băng Nguyệt lúc nào cũng huyên náo, cả ngày toàn nghe thấy chuyện làm mai làm mối, cho nên đêm đó nàng mới mơ thấy một giấc mộng làm mai. Trong mộng, nàng thực sự đã gả vào Tôn gia, sau đó liền mơ thấy Khánh Kỵ trở thành Ngô Vương, mà Tôn gia không biết như thế nào lại có thể ngụ ở trong Ngô quốc đô thành. Khánh Kỵ liền phái binh, bắt hết gia nhân của nàng đến, nói nàng bạc tình bạc nghĩa, không xứng với tình ý của hắn. Cuối cùng bảo nàng phải giúp mình tuyển được vương hậu đẹp nhất trên đời, nếu không làm được, sẽ giết cả nhà nàng, những chuyện phía sau, thì giống như những gì nàng vừa mới kể.

Ở trong kia Nhâm Băng Nguyệt còn đang quấn quýt lấy tỷ tỷ hỏi này hỏi nọ, Nhâm Nhược Tích không kiên nhẫn nổi nữa, nói:

- Được rồi được rồi, làm gì có ai nằm mơ đầy đủ như vậy? Người ta chỉ nhớ đến thế thôi, thật là, mơ một chút cũng không được yên, giống như một đứa trẻ không chịu lớn vậy, nước sắp lạnh rồi, mau đứng lên đi, vào trong ngủ thôi, ngày mai còn phải dậy sớm đó.

- Được, đêm nay muội sẽ ngủ với tỷ tỷ, chờ xem tỷ tỷ ngủ rồi sẽ nói cho muội cái gì, không đúng không đúng, lúc đi ngủ tỷ phải tiếp tục nằm mơ, nhìn xem cuối cùng tìm ra được người như thế nào có thể làm vương hậu của hắn, hì hì.

Khi nàng nói chuyện, Nhâm Nhược Tích cũng đã quay đầu lại, Khánh Kỵ trốn không kịp, vừa vặn chạm phải ánh mắt của nàng. Nhâm Nhược Tích kinh hãi muốn chết, suýt nữa thì kêu lên thành tiếng, nhưng nàng lập tức nhìn thấy rõ đứng ở ngoài cửa sổ là người kia... người mà nàng luôn nghĩ tới, nhưng lại không dám nhớ, Khánh Kỵ. Một tiếng kêu sợ hãi liền nghẹn trong yết hầu, rốt cuộc không kêu ra được.

Cửa sổ kia chấn song cũng lớn, nhưng chỉ có thể che được non nửa khuôn mặt mà thôi. Trên cằm Khánh Kỵ có dán râu, nhưng không thể giấu được người quen, chỉ khiến cho người xa lạ nhìn vào thì không phỏng đoán ra được là hắn bao nhiêu tuổi mà thôi. Khánh Kỵ ngay cả không phải là nhân vật mà Nhâm Nhược Tích ngày nhớ đêm mong, nóng ruột nóng gan tới cực hạn, ít nhất cũng là một nam nhi mà mới đây thôi đã khắc sâu lên ký ức nội tâm của thiếu nữ, một cái liếc mắt nhìn lại, sao có thể không nhận ra hắn cơ chứ?

Khánh Kỵ xấu hổ vạn phần, mới rồi không kịp né, lúc này có muốn trốn cũng không được nữa rồi, có điều... tình cảnh bên trong là như thế, tóm lại cũng không thể vẫy tay, thoải mái lên tiếng gọi nàng được.

Đôi bên còn đang ngẩn người, Nhâm Băng Nguyệt đã vô tư đứng lên:

- Nước thật sự là hơi lạnh rồi, tỷ tỷ, chúng ta trở về phòng... Ai da...

'Tùm' một tiếng nước bắn lên, thân thể mềm mại lõa lổ kia đang chuẩn bị hướng về phía Khánh Kỵ, Nhâm Nhược Tích đã nhanh chóng phản ứng, vội vàng kéo cánh tay của nàng, xoay người nàng vòng lại, Nhâm Băng Nguyệt ngạc nhiên nói:

- Tỷ tỷ, tỷ làm cái gì vậy, suýt nữa thì kéo ngã người ta rồi, sao tỷ còn chưa đứng dậy?

Nàng đã quay người lại, bộ ngực bí ẩn nhất đương nhiên là không thể nhìn thấy được, nhưng mà bờ vai trơn láng, vòng eo nhỏ nhắn đều lọt vào trong tầm mắt hắn. Hai bên đồn bộ, tuy rằng còn hơi nhỏ có vẻ chưa nẩy nở hết, nhưng mà cũng tròn căng vểnh lên, thập phần động lòng người. Đùi mặc dù chưa đẫy đà nhưng vừa chắc lại vừa mịn, da thịt non mềm đáng yêu, quả nhiên là 'sấu bất lộ cốt' (gầy nhưng không để lộ xương), cực kỳ phù hợp.

Nhâm Nhược Tích thấy tình hình như thế của muội muội, xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng, vội kêu lên:

- Ngồi xuống mau, thế này... thế này còn ra thể thống gì nữa.

Nàng thậm chí còn không dám liếc mắt nhìn Khánh Kỵ đứng ở đằng kia, chỉ vội vội vàng vàng gọi muội muội ngồi xuống. Nhâm Băng Nguyệt nào biết được nội tình trong đó, chẳng những không chịu ngồi xuống, ngược lại còn bước chân ra khỏi ao. Nhâm Nhược Tích ngồi trong nước không dám động đậy, càng không dám tới kéo nàng lại, ngẩng đầu thấy Khánh Kỵ vẫn đứng ở đó, Nhâm Nhược Tích trong lòng đại hận, nếu không phải do mình không tiện đứng lên, lúc này đã nhảy lên đá cho hắn một cái bay đi rồi.

Khánh Kỵ cũng bởi biến cố này mà nhất thời có hơi lúng túng, hơn nữa trong lòng lại nghĩ rằng đằng nào nhìn thì cũng đã nhìn rồi, hiện giờ né tránh chẳng phải là tiểu nhân sao? Nam tử hán đại trượng phu dám làm dám chịu, hành sự nên quang minh lỗi lạc, hiện giờ mà né tránh, có khi còn bị nàng xem thường. (nghĩ hay đấy ^^)

Nhâm Băng Nguyệt vừa bước ra khỏi mặt nước, liền đi tới chỗ treo quần áo lấy một chiếc áo bào mỏng khoác lên người, quay người lại thấy tỷ tỷ vẫn còn ngồi trong nước, liền đi tới kéo nàng nói:

- Tỷ tỷ, còn ở trong nước làm gì, chúng ta đi thôi!

- Ai da, không cần!

Nhâm Nhược Tích xấu hổ kêu lên, đã bị muội muội kéo lên. Nhâm Nhược Tích xấu hổ tới mức muốn nghẹt thở, nàng vội vàng xoay người lại, cũng hướng cái lưng của mình về phía Khánh Kỵ, chính mình không nhìn thấy hắn, vậy thì hắn cũng không nhìn thấy mình, rồi như con đà điểu nhảy ào ra khỏi ao, chạy tới giá áo khoác áo choàng lên.

Khánh Kỵ dám thề với trời, mới vừa rồi khi Nhâm Băng Nguyệt đứng lên, một thân thể mỹ lệ tuyệt đẹp mặc dù lọt cả vào trong tầm mắt, nhưng mà lúc ấy hắn cũng đang ngây người, hình ảnh không nhập được vào đại não, mặc dù chỉ vừa mới nhìn thấy, nhưng nếu bảo hắn nghĩ lại xem lúc đó thấy cái gì, hắn cũng không nhớ ra được. Có điều tới khi Nhâm Nhược Tích đứng lên khỏi mặt nước, hắn cũng đã tỉnh táo lại, hết thảy đều đập vào mắt, mà xem rất rõ ràng, nhớ cũng rất rành mạch...

Nhâm Nhược Tích vừa rời khỏi nước, đã vội vàng quay ngược thân mình, cái lưng dài và thẳng tắp, vòng eo thon thon nhỏ gầy, những đường cong lả lướt, đồn bộ giống như trái lê tươi ngọt ngào giòn tan, một cặp đùi tròn trịa thẳng tắp, hơi hơi phấn hồng, dài tới nửa người đều hiện ra trước mắt. Nàng vội vã chạy đi lấy y phục, đồn bộ cứ vểnh lên, dập dờn lay động, khiến người xem hoa cả mắt (ta phản đối, ta cũng muốn xem T_T). Cặp đùi thẳng tắp như nét vẽ, không có một chỗ nào gấp khúc uốn lượn. Toàn bộ thân thể da thịt mềm mại của nàng đều là màu phấn hồng xinh đẹp, cũng không biết là do ngâm mình ở trong nước ấm quá lâu, hay là bởi vì bị hắn nhìn thấy mà xấu hổ.

Nhâm Băng Nguyệt nhìn thấy bộ dáng luống cuống tay chân của tỷ tỷ, không nhịn nổi cười, nói:

- Tỷ tỷ sao phải cuống cuồng như vậy, cứ bảo muội muội là không trầm ổn, nhìn tỷ hiện giờ xem có khá hơn muội tử chỗ nào không?

Nhâm Nhược Tích hận tới nghiến răng kèn kẹt, cũng không thể nói cho nàng rằng thân mình trong sạch mà tỷ muội ta đã ẩn giấu suốt mười mấy năm trời, mới vừa rồi đều đã bị người ta nhìn thấy sạch trơn. Nàng nhìn thoáng qua chỗ cửa sổ, thân ảnh của Khánh Kỵ đã biến mất, trong lòng không biết tại sao lại càng hận: "Tên hỗn đản này, sớm không trốn, muộn không trốn, hiện giờ lại trốn, định giả làm cái loại quân tử gì?"

Nhâm Băng Nguyệt nhìn thấy bộ dáng luống cuống tay chân của tỷ tỷ, không nhịn nổi cười, nói:

- Tỷ tỷ sao phải cuống cuồng như vậy, cứ bảo muội muội là không trầm ổn, nhìn tỷ hiện giờ xem có khá hơn muội tử chỗ nào không?

Nhâm Nhược Tích hận tới nghiến răng kèn kẹt, cũng không thể nói cho nàng rằng thân mình trong sạch mà tỷ muội ta đã ẩn giấu suốt mười mấy năm trời, mới vừa rồi đều đã bị người ta nhìn thấy sạch trơn. Nàng nhìn thoáng qua chỗ cửa sổ, thân ảnh của Khánh Kỵ đã biến mất, trong lòng không biết tại sao lại càng hận: "Tên hỗn đản này, sớm không trốn, muộn không trốn, hiện giờ lại trốn, định giả làm cái loại quân tử gì?"

Nàng cố ý phóng đại thanh âm, giương giọng nói:

- Thanh Vũ, bồi Nhị tiểu thư trở về phòng nghỉ ngơi.

Nhâm Băng Nguyệt một mặt buộc dây lưng, một mặt hỏi:

- Tỷ tỷ, tỷ thì sao?

- Mau trở về đi, tỷ còn muốn làm một vài chuyện, rồi sẽ về phòng ngay.

Nhâm Băng Nguyệt không nghi ngờ gì cả, đáp ứng nói:

- Vậy được rồi, muội về phòng trước, tỷ tỷ đêm nay đến phòng muội ngủ đấy nhé.

Nói xong rời khỏi chỗ tắm, dẫn theo Thanh Vũ thong dong rời đi. Nhâm Nhược Tích khoác áo choàng, xỏ chân vào guốc gỗ, lấy một sợi dây ngắn buộc mái tóc dài ướt sũng lại, bận bịu một lúc, nét đỏ bừng kiều diễm trên mặt đã dần nhạt đi. Đối mặt với đạo tặc Triển Chích hung hãn, mặt nàng cũng không đổi sắc, thế mà lúc này đứng trong phòng, đôi chân trắng như tuyết của nàng lại lưỡng lự, nâng lên... , hạ xuống, lại nâng lên... , lại hạ xuống...

Do dự một lúc lâu, nàng mới thở sâu, cố lấy dũng khí bước ra khỏi cánh cửa. Ở ngoài cửa nàng vẫn còn lưu lại một ngọn đèn lồng, Nhâm Nhược Tích cầm ngọn đèn đó, chậm rãi đi xuống bậc thang. Bên cạnh liễu rủ như sương khói lập lờ, từng đóa hoa từng ngọn cỏ từng thân cây từng hòn đá, ở trong bóng đêm đều đẹp như cảnh trong mơ không giống hiện thực, song Nhâm Nhược Tích chỉ nhìn thẳng phía trước, không hề để ý gì đến xung quanh.

Thân mình của nàng dừng lại, bốn phía vắng vẻ, chỉ nghe thấy tiếng côn trùng kêu lên trong đêm tối, đứng một lúc, Nhâm Nhược Tích nắm chặt đôi bàn tay phấn hồng, đột nhiên một giọng nói đáng yêu pha thêm chút quở trách phát ra:

- Ngươi đi ra cho ta!

Bên tai truyền tới một tiếng thở nhẹ, một đạo nhân ảnh từ trong bụi cỏ chậm rãi đi ra. Nhâm Nhược Tích bỗng chuyển thân xoay người về phía người nọ, nhìn ngay thấy một đôi mắt lấp lánh trong bóng đêm, trong ánh mắt đó mang theo một hương vị không thể nói thành lời, giống như một làn gió xuân thổi qua khiến cho người ta tâm loạn.

Chỉ cảm thấy 'bịch' một tiếng, dường như có cái gì đó thoáng cái đã đánh vào địa phương mềm mại nhất trong đáy lòng nàng, một đôi mày liễu đang dựng thẳng lên liền chậm rãi, chậm rãi hạ xuống, những đường nét căng thẳng trên khuôn mặt cũng trở nên nhu hòa, vốn đang nổi giận muốn trách cứ giờ đã tan thành mây khói. Hai người si ngốc nhìn nhau một lúc lâu, Nhâm Nhược Tích mới hơi mỉm cười mở rộng ánh mắt, thấp giọng hỏi:

- Khánh Kỵ công tử... ngươi... đến Lâm Truy làm gì?

Nàng hiểu rõ ràng rằng Khánh Kỵ không có khả năng vì nàng mà từ Lỗ quốc ngàn dặm xa xôi chạy theo tới đây, chỉ có điều trong đáy lòng lại cứ hiện lên một tia hy vọng như vậy. Khánh Kỵ lắc đầu, nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt khi tỏ khi mờ, tựa hồ trong lòng đang giao chiến kịch liệt, đang đấu tranh ý niệm gì đó trong đầu, Nhâm Nhược Tích thấy vậy, không tự chủ được lui lại từng bước.

Ánh mắt của Khánh Kỵ dừng lại ở dưới chân nàng, sau đó dời lên thân hình cô độc mảnh khảnh kia, bỗng nhiên thở dài, chắp tay nói:

- Mới vừa rồi... thật là có lỗi, Khánh Kỵ... thực là vì một chuyện đại sự mới tới nơi này, nhưng mà trong dịch quán phòng vệ sâm nghiêm, Khánh Kỵ luôn phải tránh né thị vệ tuần tra, cho nên mới xông nhầm tới... thực sự không cố ý...

Ánh mắt Nhâm Nhược Tích trở nên buồn bã, cũng không biết nên nói gì cho phải.

Khánh Kỵ cười gượng một tiếng, lại trầm mặc một lát, ánh mắt mạnh mẽ nhìn chăm chú xuống mặt đất, chắp tay vái thật sâu nói:

- Nhâm cô nương, chuyện hôm nay... là do tại hạ thất lễ, tại hạ cả đời này, sẽ không nói cho bất cứ kẻ nào, để tránh bôi nhọ danh dự của cô nương, cô nương cứ yên tâm. Sắc trời đã muộn, Khánh Kỵ không dám ở lại lâu, Nhâm cô nương... cáo từ!

Khánh Kỵ xoay người lại liền bước đi, mắt thấy hắn đã đi được vài bước, Nhâm Nhược Tích dường như cảm thấy có chuyện gì đó đang xảy ra bên trong nội tâm của mình, mỗi bước đi của hắn, trong lòng liền cảm thấy trống rỗng đi một phần.

- Chậm đã!

Nhâm Nhược Tích bỗng nhiên lên tiếng gọi. Khánh Kỵ dừng thân mình, nhưng cũng không quay đầu lại, gió đêm thổi qua mái tóc của hắn nhẹ nhàng bồng bềnh, nhấp nhô như sóng.

Nhâm Nhược Tích chậm rãi tiến lên hai bước, cắn cắn môi, thấp giọng hỏi:

- Ngươi mới vừa rồi, có phải muốn giết ta hay không?

Thân mình Khánh Kỵ chấn động, không trả lời.

Nhâm Nhược Tích chăm chú nhìn vào thân ảnh của hắn, khóe môi chậm rãi lộ ra một tia ý cười vui vẻ:

- Ta không hỏi ngươi tới nơi này để làm chuyện gì, không cần hỏi cũng biết, có thể khiến ngươi tự mình tới, tự mình ra tay, chuyện này nhất định là một đại sự, một sự kiện mà khi phát sinh ra nhất định sẽ long trời lở đất, liên lụy đến những đại sự to lớn, nói không chừng còn nguy hiểm tới cả sinh tử của ngươi. Nam nhân khi làm đại sự, thường kiêu ngạo coi sinh mạng như cỏ rác, nếu có thể xuống tay giết nữ nhân, thì càng xem chính mình là đại anh hùng sát phạt quyết đoán, không ai bì nổi. Ngươi vì sao lại không làm như vậy, ngươi yên tâm... đem cả tính mạng của ngươi giao cho ta sao?

Khánh Kỵ hừ một tiếng, ngẩng đầu nhìn lên, dùng ngữ khí khinh thường nói:

- Chỉ là một nữ lưu, giết thì có ích lợi gì? Ngươi ngay cả có nói gì với người khác, người ta sẽ tin tưởng ngươi sao? Ta là khinh thường giết ngươi, chứ không phải là không đành lòng giết ngươi.

Nhâm Nhược Tích phì cười, ôn nhu nói:

- Được rồi được rồi, cứ cho rằng tâm tư của ngươi là như vậy đi, nhân gia... không truy cứu ngươi nữa... Ngươi nhìn lén nhân gia tắm rửa, cũng không quản ngươi là do khinh thường hay là không đành lòng, ngươi là đại nam nhân, đại anh hùng, ngươi nói như thế nào thì cứ như thế ấy là được rồi.

Khánh Kỵ mặt đỏ tai hồng, thẹn quá hóa giận nói:

- Thực là lắm mồm, nói toàn điều vô nghĩa, ngươi không sợ rằng ta sẽ thay đổi chủ ý mà giết người diệt khẩu sao?

Nhâm Nhược Tích cười khanh khách, tâm hồn thả lỏng, thân thiết nói:

- Tốt, nếu xuống tay được, ngươi cứ làm đi.

Hai hàng lông mày của Khánh Kỵ dựng thẳng lên, bỗng nhiên xoay người, Nhâm Nhược Tích cười ngọt ngào, trên mặt có một loại thần thái khác thường, nàng ngẩng mặt đến, bày cổ họng của mình ra cho hắn, bộ dáng mặc cho ngươi muốn giết thì giết. Khánh Kỵ bất đắc dĩ thở dài một tiếng, cười khổ nói:

- Nhâm cô nương, ngươi... ngươi làm cái gì vậy? Không phải là sống quá thiếu kiên nhẫn sao?

Nhâm Nhược Tích gục đầu xuống, giấu đi nụ cười, thần sắc yếu ớt nói:

- Ai, ta đúng thực là sống thiếu kiên nhẫn, cuộc sống thế này, thì có ý nghĩa gì cơ chứ.

Nàng ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Khánh Kỵ, chân hơi hơi di chuyển, thu hồi tâm sự tràn đầy trong lòng, nói:

- Thỉnh công tử tới hàng hiên bên cửa để ẩn náu, ta đi gọi xe, tiễn ngươi rời đi.

Nàng nhanh nhẹn lướt qua bên người Khánh Kỵ, ở chóp mũi của hắn lưu lại một mùi hương yếu ớt thơm ngát, Khánh Kỵ giật mình nhìn thân ảnh của nàng, bỗng nhiên nói:

- Chậm đã!

Nhâm Nhược Tích dừng bước, lại cũng giống như hắn vừa rồi, không quay đầu lại, thanh âm trở nên lạnh lẽo:

- Ngươi... không tin được ta sao?

Khánh Kỵ chậm rãi bước từng bước về phía trước, trầm mặc một lúc, nói:

- Lấy đám hỏi của nữ tử để cầu ô dù, chính là chuyện tình từ xưa đến nay nhìn mãi cũng quen mắt. Nhưng mà, một đám hỏi so với đại sự tồn vong của một đại gia tộc, chỉ giống như một sợi tơ mỏng manh, giật một cái là đứt. Thử hỏi có thế gia hào môn nào, thật sự sẽ vì một cuộc hôn nhân của đứa con mà cùng người khác cùng tiến cùng lùi? Ý tưởng đem an nguy cột vào thân một nữ tử, thật sự là buồn cười! Chân chính có thể khiến cho người ta nắm tay hợp tác, vĩnh viễn chỉ có cùng chung lợi ích.

Nhâm Nhược Tích yếu ớt nói:

- Ta sao lại không biết? Chỉ có điều... làm như vậy, cuối cùng song phương cũng có thêm một phần tín nhiệm, ngươi nói có đúng không?

Khánh Kỵ nở nụ cười nói:

- Có lẽ vậy, có điều ta hy vọng cô nương không cần phải khiến mình trở thành một kiện hàng. Theo ý của ta, trên đời này những thứ trọng yếu hơn lợi ích, còn rất nhiều rất nhiều...

- Ngươi còn nói nhiều lời vô nghĩa hơn ta!

Nhâm Nhược Tích cắt ngang lời nói của hắn:

- Nếu không có chuyện gì khác, ta đi an bài đây. Ngươi cũng không cần phải tự tác đa tình, ngươi sống lâu thêm một ngày, sự an nguy của Nhâm gia ta lại được đảm bảo thêm một phần, đây mới là nguyên nhân mà ta giúp ngươi. Đã hiểu chưa hả, Khánh Kỵ công tử!

Khánh Kỵ trong ánh mắt lộ ra ý cười:

- Đã hiểu. Ai, nhân sinh chớ làm thân con gái, trăm năm vui buồn dựa theo người. Khánh Kỵ hiện giờ lang bạt kỳ hồ, mà cô nương ngươi cẩm y ngọc thực, dường như sẽ không được vui vẻ bên ta.

Nhâm Nhược Tích hừ một tiếng, Khánh Kỵ lại nói:

- Đúng rồi, vừa rồi những lời mà ngươi nói trong mộng, ta đã nghe thấy được. Hy vọng ngươi, cùng lệnh tôn đại nhân, có thể suy xét một chút về khả năng phục quốc của Khánh Kỵ. Nếu Khánh Kỵ lần này không chết, nếu cô nương lần này không bị gả đi, nếu Khánh Kỵ thật sự phục quốc làm vương, ta nhất định sẽ triệu ngươi vào cung... làm tướng quốc tuyển phi cho ta.

Thân thể mềm mại của Nhâm Nhược Tích khẽ chấn động, Khánh Kỵ thình lình nói ra câu này, một câu hai ý, giống như một hòn đá lớn ném vào trong lòng nàng, bọt nước bắn lên đầy trời, những làn hơi nước nhanh chóng bay lên, làm hai mắt nàng như có sương mù. Nàng phất phất ống tay áo, rời đi vội vàng như muốn trốn...

Tiếng vó ngựa giòn tan vang lên trong đêm, một chiếc xe ngựa đi ra khỏi cánh cửa phủ, vội vàng chạy về phía xa xa.

Trên xe ngựa có treo hai ngọn đèn lồng, bên trên viết tên dòng họ Nhâm Thị, biểu lộ thân phận của chủ xe. Nhưng mà giữa đêm khuya như vậy lại có xe ra ngoài, những binh lính tuần tra vẫn phải kiểm tra chiếc xe. Có điều đối với việc này Nhâm Nhược Tích cũng không hề lo lắng, xe ngựa của Nhâm gia không giống như những nhà khác, thoạt nhìn thì chỉ giống như những chiếc xe phổ thông bình thường, nhưng bên trong lại có một bí mật, người khác rất khó có thể phát hiện ra được dị trạng.

Bởi vì Nhâm gia làm sinh ý về binh khí, mà binh khí thì lúc nào cũng có thể tiêu thụ với bất cứ ai. Nhưng mà thương nhân trục lợi, có lúc cũng không tránh khỏi những kẻ ghen ghét chỉ điểm này nọ, đôi khi còn mang theo cả lệnh cấm buôn bán hàng cấm, bởi vậy những thợ thủ công của Nhâm gia đã dày công nghiên cứu, tạo ra cửa ngầm và ngăn ngầm tinh xảo.

Từ bên ngoài thoạt nhìn, xe của Nhâm gia cũng giống như những chiếc xe bình thường, nhưng ở bên trong xe lại lợi dụng ảo giác thị giác, kiến tạo ra một không gian đủ để cho một người cỡ vừa có thể ẩn náu. Loại xe ngựa này là bí mật bất truyền của Nhâm gia, dùng để giấu người là không thành vấn đề, không nói hiện tại ở khu dịch quán còn rất yên lặng, cho dù hiện tại có ai truyền ra báo động đi chăng nữa, những sĩ tốt bình thường này cũng đừng mơ tưởng từ trong chiếc "xe trống" này bắt ra được ai.

Nhìn chiếc xe dần dần đi xa biến mất vào trong màn đêm, tâm tư của Nhâm Nhược Tích như bị co rút vào, chịu trăm ngàn vết thương đau đớn, một mảnh tình ý đã theo chiếc kia đi vào trong bóng đêm mịt mờ.

Nhớ tới lời mà Khánh Kỵ vừa nói với nàng, trong lòng của nàng vừa ngọt ngào lại vừa chua xót. Nhưng nàng cũng biết rằng, điều đó là không thể được, cả đời này nàng và nam nhân ấy hữu duyên vô phận, không có khả năng ở cùng một chỗ. Tôn Thư lão gia tử cũng đã đồng ý cuộc hôn sự này rồi, Tôn Bằng là con trai tuyệt đối sẽ không phản đối, rất nhanh thôi, nàng sẽ trở thành cháu dâu của Tôn gia. Nếu còn có thể tiếp tục gặp nhau, khi đó, nàng cũng đã trở thành vợ người khác...

"Nhân sinh chớ làm thân con gái, trăm năm vui buồn dựa theo người." Nghiền ngẫm lại những lời mà Khánh Kỵ vừa mới nói, Nhâm Nhược Tích bỗng có một loại cảm giác muốn khóc.

- Đại tiểu thư, đêm khuya để xe đi ra ngoài, là vì chuyện gì vậy?

Nhâm phủ quản sự Dương Bá nghe thấy tiếng vội vàng chạy ra hỏi, lão nhân này đầu tóc bạc trắng, nhưng xương cốt toàn thân vẫn còn nhanh nhẹn. Lão chính là sứ giả mang theo bức mật thư của gia chủ tới Tề quốc, nhận trách nhiệm thúc đẩy cuộc hôn nhân chính trị này. Ở Nhâm gia, lão đã hao tâm tổn lực, được Ngô quốc Nhâm Thị gia chủ vô cùng tín nhiệm, chính là phụ tá đắc lực nhất mà Nhâm Thị gia chủ nể trọng. Lần này ngay cả lão cũng được phái ra, đủ để thấy phụ thân của Nhâm Nhược Tích coi trọng chuyện lần này đến thế nào.

Nhâm Nhược Tích khôi phục lại bình tĩnh, dường như không có việc gì nói:

- A, là Dương Bá à, không có chuyện gì lớn, chỉ là đi đường thấy hơi lạnh, nên trong bụng cảm thấy hơi không thoải mái, cho nên cho người đi đón một vị y sư đến, hoặc là mua một ít thuốc về.

Dương Bá tin là thật, nói:

- Thì ra là thế, Đại tiểu thư mau chóng quay về nghỉ ngơi đi, khi người mua thuốc quay về, lão nô sẽ sắc cho tiểu thư uống.

Nhâm Nhược Tích đáp ứng một tiếng, vừa quay người vừa nói:

- Dương Bá đã muộn thế này sao còn chưa đi ngủ?

Dương Bá đáp:

- Ngày mai phải dự yến tiệc của Yến tướng, rồi sau đó còn đi gặp Tôn Bằng Tôn tướng quân, lão nô đang suy tính về những lễ vật cần thiết, và an bài những người ngày mai sẽ cùng gia chủ và hai vị tiểu thư đi dự tiệc.

- Ừm, Dương Bá mau đi đi, ta tự về ngủ cũng được.

- Vâng! - Dương Bá chắp tay lui đi.

Nhâm Nhược Tích nhẹ nhàng đi vào nữ quyến nội viện, lúc này, màn đêm như sương, trong viện tiếng côn trùng kêu ro ro, càng làm nền cho sự tĩnh mịch của bóng đêm. Nhâm Nhược Tích đứng ở trong viện, tim đập mạnh loạn nhịp hồi lâu, bỗng nhiên lại nghĩ tới tình cảnh xấu hổ vừa rồi bị Khánh Kỵ nhìn xuyên thấu qua cửa sổ, khuôn mặt thanh tú liền vừa giận vừa nóng lên. Nhớ tới tình cảnh khi đó, dường như ánh mắt của hắn tới giờ vẫn còn lưu luyến trên cơ thể mình, rất nhiều tình ý dồn dập kéo đến, khiến cho cả người như tê dại đi, bàn chân cũng như bị hỏa thiêu mà nóng lên...

Đeo guốc 'cạch cạch cạch' đi vài bước, nàng bỗng nhiên dừng lại, cũng không biết là do sợ làm tỉnh những người đang ngủ say, hay là chính tâm tư của mình đã bừng tỉnh, nàng nhẹ nhàng xoay người, cởi guốc ra cầm trên tay, đi chân trần bước trên con đường rải đá, nhẹ nhàng hướng về phía phòng ngủ của mình. Những hòn đá tròn trịa lấp lánh như gương, lạnh như nước hồ thu, bàn chân trắng muốt mềm mại bước từng bước lên trên đá, lại giống như từng cánh từng cánh hoa mảnh dẻ nhẹ nhàng rơi xuống...


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-294)


<