Vay nóng Tima

Truyện:Đại tranh chi thế - Hồi 061

Đại tranh chi thế
Trọn bộ 294 hồi
Hồi 061: Lần đầu tiếp xúc thân mật
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-294)

Siêu sale Shopee

Lý Hàn nghe thấy Thúc Tôn Diêu Quang nói như vậy thì trong lòng mừng như điên, nàng chịu trọng dụng mình là tốt rồi, chỉ cần thường xuyên ở bên cạnh nàng, bằng tài năng và học vấn của mình, lấy hữu tâm mà tính vô tâm, còn sợ rằng thiếu nữ đôi tám xuân xanh này không động xuân tâm sao?

Lý Hàn thầm kiềm chế kích động trong lòng, sợ ở thời khắc mấu chốt lại không giữ được chừng mực, đến nỗi thất bại trong gang tấc, vội ra vẻ bình tĩnh nói:

- Đa tạ tiểu thư coi trọng, ơn tri ngộ của tiểu thư đối với Lý Hàn, khiến cho tại hạ vô cùng cảm kích, sao có thể dám không toàn lực? Hôm nay nói chuyện một hồi với tiểu thư, Lý Hàn như thấm gió xuân, thể xác và tinh thần sung sướng, không cảm thấy chút vất vả nào. Nhưng tiểu thư ngọc thể kiều quý, rất cần nghỉ ngơi, tại hạ xin cáo lui.

Lý Hàn dứt lời, khấu đầu thi lễ, tiêu sái phất tay áo đứng dậy, cũng không liếc nhìn Thúc Tôn Diêu Quang một cái, chậm rãi rời khỏi phòng. Cửa phòng "kẹt" một tiếng, Thúc Tôn Diêu Quang nhẹ nhàng ngồi dậy, lười nhác duỗi mình vươn vai, cúi đầu cười:

- Hừ hừ, dã tâm thực không nhỏ, muốn đánh chủ ý với ta sao? Nam nhân ư, một đám đều là như vậy. Thực đáng tiếc, ngươi nếu như không giả bộ làm một ẩn sĩ không màng danh lợi, ta có thể sẽ thực sự xem trọng ngươi.

Nàng thấp giọng tự nói, thanh âm rất nhỏ, Khánh Kỵ bên ngoài cửa sổ cũng không nghe rõ, hắn chỉ thấy được vị Thúc Tôn tiểu thư ban ngày mặc nam trang ở 'Lỗ Quái cư' này khoan thai đứng lên, sợ nàng đột nhiên quay đầu lại, cấp bách đứng sát vào tường, hơi hơi ghé mắt nhìn lén vào bên trong, chỉ thấy một bộ trường bào mềm mại bó sát lên người nàng, thân thể lả lướt lồi lõm, thon dài kiện mỹ, chỉ tiếc rằng ngọn đèn mặc dù khiến cho áo choàng kia trở nên nửa trong suốt, nhưng mơ tưởng mà nhìn thấy cái gì rõ ràng, không khỏi khiến cho ngươi ta muốn xem ngọc thể bên dưới lụa trắng phong cảnh như thế nào.

Lý Hàn xuất thân cùng khổ, có thể có được một thân tài học hiện giờ, kỳ thật cũng là rất khắc khổ, là người có đủ thiên phú, chỉ tiếc hắn vì muốn khiến cho Thúc Tôn Diêu Quang vui vẻ, vô luận là lúc ngồi hay hành tẩu, mỗi lời nói cử chỉ, đều muốn biểu hiện ra mình là một người có tu dưỡng, là nam tử có đầy đủ phong phạm quý tộc, như thế này, ngược lại lại phản tác dụng.

Phải biết rằng hắn dù sao cũng không phải quý tộc chân chính. Tri thức có thể học được từ sách vở cho dù bao nhiêu, mỗi lời nói cử chỉ của quý tộc, nhất cử nhất động, cũng không cần phải dồn sức tập luyện, đó là mưa dầm thấm lâu từ nhỏ, thói quen đã trở thành tự nhiên. Một vài cử chỉ của hắn, chỉ có thể hù dọa người thường, thật ra cũng mô phỏng được kiểu dáng và hình thức, nhưng mà ra vẻ tao nhã trước những người xuất thân chân chính là quý tộc, ngược lại lại có vẻ giả dối.

Hơn nữa, hôm nay khi triệu kiến những sĩ tốt chuẩn bị tham gia săn bắn, những lời giáo huấn kém chất lượng của Thúc Tôn Diêu Quang cũng làm cho hắn thả lỏng tâm cảnh giác. Hắn đã coi Thúc Tôn Diêu Quang như một tiểu thư thế gia không thông thế sự, nghĩ rằng một tiểu thư nhà giàu như vậy thực dễ dàng mắc câu, bởi vậy đã thả lỏng tâm lý mà nói thay, hơi có chút phô trương.

Thúc Tôn Diêu Quang xác thực là không biết tâm lý của những gia nô gia tướng ở tầng lớp dưới cùng này, đó chính là bởi đối với những người ở tầng giai cấp này nàng từ trước tới nay ngoại trừ phân phó mệnh lệnh ra, tâm tư và sự sống còn của bọn họ đều có thể trực tiếp coi thường, thật sự không cần phải hạ mình chịu thiệt thòi tiếp cận, đi gỡ nút cho bọn họ. Nhưng mà đối với một nam tử do dự ôm một tâm tư khác bên cạnh nàng, vị Đại tiểu thư này từ năm mười hai tuổi đã giao tiếp với những loại nhân vật như vậy, làm sao có thể là một thiếu nữ ngây thơ không biết gì.

Khánh Kỵ vừa thấy trong phòng là Thúc Tôn Diêu Quang, lập tức thay đổi ý niệm rời đi trong đầu. Còn có thủ đoạn nào đáng sợ hơn là tìm được khuê phòng của Đại tiểu thư Thúc Tôn thế gia? Có thể tìm được khuê phòng của Thúc Tôn Diêu Quang, đương nhiên là có thể tìm được phòng ngủ của Thúc Tôn Ngọc, có thể tự nhiên mà tiến gần Thúc Tôn Diêu Quang, muốn chặt thủ cấp của Thúc Tôn Ngọc hiển nhiên là như lấy đồ trong túi, loại uy hiếp này đối với Thúc Tôn Ngọc mà nói nhất định là rất hiệu quả.

Nghĩ đến đây, Khánh Kỵ hơi bước về phía trước hai bước, đưa tay gạt tấm màn sa, nhấn một cái vào cửa sổ liền nhảy vào trong. Hắn đeo giày mềm, tiếp đất rất nhẹ, Thúc Tôn Diêu Quang hoàn toàn không phát hiện ra. Thúc Tôn Diêu Quang ngáp dài một cái, đang muốn quay lại đóng cửa sổ đi ngủ, đột nhiên một bàn tay to đã bịt kín miệng nàng, đôi mắt Thúc Tôn Diêu Quang nhất thời kinh hãi trừng lên.

Khánh Kỵ giống như âm hồn tới gần Thúc Tôn Diêu Quang, thân thể dán chặt vào lưng và mông nàng để phòng ngừa giãy dụa, một tay che miệng, một tay đặt một lưỡi kiếm sắc bén ngang trên cổ họng của nàng. Làn da trên cổ của Thúc Tôn Diêu Quang vừa chạm vào lưỡi kiếm lạnh lẽo, lập tức nuốt nước bọt run rẩy, cũng không dám giãy dụa chút nào, trong mắt lộ ra thần sắc sợ hãi.

Khánh Kỵ kéo thân thể của nàng rời khỏi cửa sổ, tới gần cái giường bên cạnh, lúc này mới thoáng dời tay đang che miệng nàng ra một chút.

Thúc Tôn Diêu Quang căng cứng lưng không dám cử động, chỉ đè thấp thanh âm hỏi:

- Ngươi muốn làm gì?

Khánh Kỵ không nghĩ tới đại cô nương này nhìn có vẻ nhát gan mà đảm lượng hóa ra cũng không nhỏ, tới lúc này vẫn có thể bảo trì bình tĩnh, không khỏi nổi lên ý niệm bỡn cợt trong đầu, hắn hạ thấp giọng trả lời:

- Ngươi nói xem?

Thúc Tôn Diêu Quang thầm hít một hơi thật sâu, hồi đáp:

- Ta cho ngươi trăm lượng vàng, được không?

Khánh Kỵ cười nhẹ một tiếng:

- Quá ít!

Thúc Tôn Diêu Quang cười ảo não:

- Cho ngươi ngàn lượng vàng, ngươi mang đi được sao? Được rồi, ta cho ngươi thêm mười khỏa minh châu, thậm chí toàn bộ châu báu nữ trang của ta đều có thể cho ngươi, như vậy đã đủ chưa?

Khánh Kỵ hừ một tiếng:

- Ở trong mắt ta, ngay cả vạn lượng vàng, cũng không bằng một mỹ nhân.

Thúc Tôn Diêu Quang lý luận nói:

- Những tài vật đó, đủ cho ngươi tìm được trên dưới một trăm xử nữ xinh đẹp.

Khánh Kỵ cười hắc hắc, nói:

- Chỉ có điều Thúc Tôn Diêu Quang, trên đời lại chỉ có một.

Thúc Tôn Diêu Quang thân thể mềm mại chấn động, giật mình nói:

- Ngươi... là nhắm vào ta mà đến?

Khánh Kỵ trêu ghẹo nói:

- Không sai, tại hạ vừa thấy tiểu thư, đã lo lắng hết lòng, máu chảy đầu rơi cũng sẽ không tiếc! Diêu Quang tiểu thư nghe thấy vậy, có chút cảm động một chút nào không, hay là lấy thân báo đáp?

Những lời này của hắn, chính là bắt chước theo cách nói chuyện vừa rồi của Lý Hàn, Thúc Tôn Diêu Quang quả thực thông minh, nghe thấy hắn nói như vậy thì bỗng nhiên cảnh giác hỏi han:

- Ngươi rốt cuộc là ai?

- Ta có là ai cũng để làm gì? Hắc hắc!

Lưỡi kiếm của Khánh Kỵ dán vào cổ họng của Thúc Tôn Diêu Quang, nhẹ nhàng lướt qua từ trái sang phải, Thúc Tôn Diêu Quang thân mình cứng ngắc, vẫn không nhúc nhích, ánh mắt kinh hãi dùng sức nhìn xuống lưỡi kiếm bên dưới, khi lưỡi kiếm kia vẽ ra đường cuối cùng, một giọt mồ hôi lạnh rốt cục đã theo mái tóc mai nhỏ xuống.

- Kiếm của ta chỉ cần tiến về phía trước ba phân, yết hầu của ngươi sẽ bị lưỡi kiếm sắc bén cắt vỡ, máu sẽ lập tức từ trong yết hầu bắn ra ngoài, phun ra khắp nơi nơi. Ngươi... sẽ cảm thấy trong lồng ngực nghẹn muốn chết, ngươi muốn hít vào, dùng sức hít vào, nhưng mà miệng của ngươi đã không còn chịu sự khống chế...

Diêu Quang tiểu thư, ngươi đã tận mắt nhìn thấy con gà bị cắt đầu chưa? Thân mình không đầu của nó sẽ liều mạng giãy dụa, nhảy loạn khắp nơi trong sân, nhảy lên, nhảy lên, sau đó sẽ ngã rũ ra trên mặt đất. Khi ngươi tới túm chân nó lên, thân mình của nó vẫn còn nhẹ nhàng run rẩy...

Thúc Tôn Diêu Quang tựa hồ đã bị cảnh tượng đáng sợ mà hắn miêu tả khiến cho không chịu nổi mất, thân thể của nàng tựa như lá rụng theo gió không thể khống chế được bắt đầu run rẩy, khóc thút thít nói:

- Ngươi... Ngươi rốt cuộc là muốn gì, chỉ cần ta có thể, ta nhất định sẽ cho ngươi, cầu ngươi không nên...

- Nếu ta muốn ngươi thì sao?

Thúc Tôn Diêu Quang bỗng nhiên trầm mặc, sau một lát đột nhiên thẳng lưng lên nói:

- Vậy ngươi lúc này giết ta đi!

Khánh Kỵ kinh ngạc nói:

- Sao vậy, lúc này lại không sợ chết à?

Thúc Tôn Diêu Quang tuyệt vọng nói:

- Ngươi dám muốn ta, phải chuẩn bị đón nhận Thúc Tôn thế gia ta ngày ngày đêm đêm vô cùng vô tận đuổi giết ngươi. Cho nên... Nếu mục tiêu của ngươi thật sự là ta, ta không tin ngươi sau khi chiếm được thân thể sẽ lưu lại tánh mạng cho ta, muốn giết thì bây giờ ngươi giết luôn đi!

Khánh Kỵ khoái trá nở nụ cười:

- Thông minh, quả nhiên thông minh, nói chuyện cùng người thông minh, quả là đỡ mất hơi sức. Nếu ta hiện tại buông ngươi ra, ngươi sẽ không lớn tiếng kêu to chứ? Nói thật, ta rất không muốn thấy trong khuê phòng của ngươi đột nhiên lại xuất hiện một cái đầu gà bị chặt...

Thúc Tôn Diêu Quang lập tức đáp:

- Sẽ không, ta sẽ không nói lung tung, cũng sẽ không lớn tiếng kêu to!

- Tốt lắm!

Khánh Kỵ dời kiếm, nhẹ nhàng đẩy nàng về phía trước, Thúc Tôn Diêu Quang ổn định thân mình, chậm rãi quay người lại. Tới khi nàng nhìn thấy rõ ràng bộ dáng Khánh Kỵ, không khỏi giật mình mở to hai mắt. Nàng nhanh chóng che miệng lại, dùng ánh mắt kinh hãi nhìn hắn, sau một lúc lâu mới buông tay, kinh ngạc kêu lên:

- Là ngươi? Sao lại là ngươi?

Khánh Kỵ cười mỉm nói:

- Đương nhiên là ta, ngoại trừ ta, còn có ai có thể thoải mái ra vào Thúc Tôn thế gia ngươi, tiến vào từng bước như giẫm trên bình địa?

Ánh mắt Thúc Tôn Diêu Quang hơi hơi lóe lên, bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, nàng sợ hãi hai tay ôm lấy nhau, nơm nớp lo sợ lui về phía sau, run giọng nói:

- Ngươi... Ngươi là sợ nếu thua săn bắn sẽ bị mất mặt sao, ta đây nhận thua là được, ta không so đo nữa, thật sự không so nữa, cầu ngươi không nên, ngươi là đại anh hùng đại trượng phu, ta chỉ là một tiểu nữ tử, ngươi không thể giết ta...

Khánh Kỵ thấy bộ dáng của nàng như vậy thì có chút không biết nên khóc hay nên cười, hắn hừ lạnh nói:

- Ai nói ta muốn giết ngươi? Ta nếu có tâm giết ngươi, ngươi hiện tại đã là một khối tử thi, trốn cái gì, ngồi xuống cho ta...

Hắn bước từng bước về phía trước, đang muốn bắt lấy cánh tay Thúc Tôn Diêu Quang, lúc này đang co quắp ở phía sau, Thúc Tôn Diêu Quang giống như một con thỏ trắng bé nhỏ đang sợ hãi đột nhiên hai mắt sáng ngời, thân hình đang co rụt lại chợt bắn ra, ở dưới áo bào trắng có một vật gì đó trơn bóng bay ra, nàng cũng bất chấp cảnh xuân lộ ra ngoài, hung hăng một cước liền đá vào hạ âm của Khánh Kỵ.

(Hạ âm là chỗ mà ai cũng bít là chỗ nào đó)

"Bịch" một tiếng, giữa hai chân Khánh Kỵ đã bị trúng một cước hung ác, "keng" một cái, đoản kiếm đã rơi xuống đất.

Thúc Tôn Diêu Quang nhìn về phía Khánh Kỵ, thấy Khánh Kỵ chỉ hơi nhíu mày, vẻ mặt thâm trầm nhìn nàng, trên mặt không có một chút biểu tình nào, thân mình lại vẫn đứng vững vàng, không kêu thảm thiết mà cũng chẳng ngã xuống. Con ngươi Thúc Tôn Diêu Quang vừa lộ ra một tia vui mừng liền nhất thời biến mất:

- Hả? Người này... đá như vậy mà cũng không ngã xuống đất sao?

Thúc Tôn Diêu Quang xoay người bỏ trốn, Khánh Kỵ giận dữ, đưa tay kéo một cái, chỉ nghe "xoẹt" một tiếng, một kiện áo choàng đã bị hắn kéo xuống, Thúc Tôn Diêu Quang "A" một tiếng, chỉ còn mặc trên người áo lót và tiểu khố, lộ ra hai đùi trơn bóng, còn chưa kịp hô to lên một tiếng, đã bị bàn tay to của Khánh Kỵ bóp chặt vào sau gáy nàng.

Sức lực của Khánh Kỵ nhiều đến thế nào? Hắn chỉ nhẹ nhàng sử lực, Thúc Tôn Diêu Quang liền đằng vân giá vũ bay lên, bịch một tiếng té lên giường ngủ của nàng. Áo lót nho nhỏ kia thật sự là khó có thể che đậy thân thể, thân thể mềm mại ném lên giường dường như giống một con dê trắng nhỏ, Thúc Tôn Diêu Quang đầu óc choáng váng còn chưa kịp tỉnh táo lại, đã cảm giác một thân thể nặng nề hung hăng đè lên người nàng.

- Cứu... Ưm... Ưm ưm...

Thúc Tôn Diêu Quang đột nhiên bị nam nhân đè lên, kinh hoảng tới mức không để ý gì nữa mà chỉ biết giãy dụa, Khánh Kỵ một tay che miệng của nàng, một tay nhanh chóng bắt lấy eo nàng, thân mình gắt gao đặt lên trên thân thể của nàng. Thân thể của Thúc Tôn Diêu Quang khỏe khoắn non nớt bóng loáng, eo và chân cực kỳ đàn hồi, ở dưới thân hắn lưng uốn éo giống như một con cá mới bị bắt lên mặt nước, thân mình Khánh Kỵ suýt nữa bị cô gái giống như con ngựa hoang này làm cho ngã xuống.

- Tiểu thư, tiểu thư, có chuyện gì sao?

Từ ngoài cửa phòng truyền tới thanh âm của một thiếu nữ, ngay sau đó cánh cửa sau bình phong có hơi hơi bị kéo ra. Thúc Tôn Diêu Quang lập tức đình chỉ giãy dụa, nàng giãy dụa tới mức mái tóc đen đã hỗn loạn, thần tình ửng đỏ, hơi thở gấp gáp hổn hển, xem ra đã tiêu hao không ít khí lực. Khánh Kỵ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nàng, tay từ miệng nàng từng tấc từng tấc trượt xuống cổ họng, một bàn tay đã nắm trọn cả cái cổ của nàng.

Thúc Tôn Diêu Quang liếc mắt nhìn hắn, trong lòng không khỏi phát lạnh. Nàng không nghi ngờ chút nào, nếu hiện tại dám nói ra nửa chữ hắn không muốn nghe, cổ của nàng nhất định sẽ bị Khánh Kỵ cứng rắn bóp gãy. Nàng nuốt một ngụm nước miếng, chậm rãi nói:

- Không... chuyện gì, ta muốn ngủ. Ngươi lui ra!

- Vâng!

Thị nữ ngoài cửa đáp lại một tiếng, cánh cửa ngoài bình phong lại được kéo vào.

Hai người cứ như vậy một trên một dưới, vẫn không nhúc nhích. Khánh Kỵ không nói lời nào, thậm chí còn không hít vào thở ra, liền đem một đôi mắt hung hăng nhìn chằm chằm vào nàng. Thúc Tôn Diêu Quang càng thêm sợ hãi, một đôi ánh mắt như biết nói nhìn Khánh Kỵ, chịu tội, xin tha thứ, cam đoan, yếu đuối, rất khó tưởng tượng một đôi mắt ở trong thời gian ngắn ngủi lại có thể biểu hiện ra nhiều cảm xúc và hàm ý như vậy.

Khánh Kỵ lại không để ý tới nàng. Thúc Tôn Diêu Quang nuốt nước miếng, lấy hết dũng cảm nhỏ giọng nói:

- Thả ta... đứng lên được không? Ta... ta cam đoan, lần sau sẽ không bao giờ... lừa ngươi nữa, thật sự không lừa nữa.

- Nếu... Nói... Như vậy, ta... thực an toàn...

Khánh Kỵ cắn răng nói ra một câu, lập tức hít một hơi thật nhẹ, lại không nói gì.

Thúc Tôn Diêu Quang cười gượng nói:

- Đối với ngươi thôi... Ta lại cảm thấy không được an toàn nha...

Khánh Kỵ không nói gì, liền đem cánh tay đang ôm lấy vòng eo của nàng siết vào thật chặt, đè nén tới mức nàng hổn hển có chút thở không ra hơi. Thúc Tôn Diêu Quang đột nhiên hiểu được, một cước kia đối với hắn không phải là không có thương tổn, chỉ là hắn mạnh mẽ ẩn nhẫn đến lúc này mà thôi. Nghĩ đến đây Thúc Tôn Diêu Quang trong lòng một trận sợ hãi:

- Trời ơi, một cước kia của ta sẽ không thật sự đá hỏng hắn chứ? Ngàn vạn lần không nên, nếu không... Ta sẽ xong đời, hắn chịu thả cho ta sống mới là lạ... - Trong mắt Thúc Tôn Diêu Quang rốt cục cũng đã lộ ra sự sợ hãi thực sự.

Khánh Kỵ tuyệt đối không nghĩ tới, cô nàng tiểu thư quý tộc thân kiều nhục quý này lại cũng sẽ có võ, hơn nữa thân thủ lại mạnh mẽ như vậy. Kỳ thật nữ tử thời đại này ít có ai yếu đuối, ngay cả kiến ốc xây lầu, công trình thủy lợi trị thủy, nữ nhân đều phải giống như nam nhân đi làm lao dịch. Có một vài nước chư hầu ngay cả nữ tử cũng phải ra chiến trường, trông coi biên cương. Hơn nữa lúc ấy quan lại không có phân biệt văn võ, những đại phu đều là lên ngựa quản quân, xuống ngựa quản dân, đạo lý văn võ đều xem trọng, cho nên những tiểu thư phú quý, mặc dù vẫn áo gấm ăn ngon, nhưng sẽ không chỉ tập kinh thư lễ nghĩa, phần lớn đều phải tập cưỡi ngựa bắn cung võ nghệ.

Hắn đã kế thừa toàn bộ ký ức của Khánh Kỵ vốn là đã biết, nhưng mà lối suy nghĩ chủ đạo của hắn dù sao vẫn là Tịch Bân đến từ thế kỷ 21, cho nên theo bản năng vẫn cứ tưởng rằng đối phương là một thiên kim tiểu thư trói gà không chặt, đến nỗi bị hình dáng của nàng mê hoặc, ăn phải một cái lỗ vốn. Bị một cước kia đá vào tận tới lúc này mới có thể hô hấp bình thường.

Khi một cước của nàng đá tới, Khánh Kỵ mặc dù là sơ suất, nhưng vẫn tránh được thân mình một chút, một cước này vẫn không đá trúng hẳn, chỗ yếu hại chỉ bị chân nàng cọ qua một chút mà thôi. Nhưng mà nơi đó là chỗ mềm yếu nhất, kể cả như thế cũng chịu không nổi, nằm úp sấp ở đó cả buổi cũng không động đậy được. Khánh Kỵ bất động, Thúc Tôn Diêu Quang ngực và bụng bị đặt dưới thân hắn lại càng không dám giãy dụa, lực chú ý dời đi chỗ khác, lúc này mới chú ý tới tư thế ám muội của hai người.

Một nam tử trẻ tuổi cường tráng nằm úp sấp lên thân thể đã lộ ra gần như trọn vẹn của nàng, một loại cảm giác kỳ diệu không biết tả thế nào từ trong đáy lòng nàng nảy sinh tới, trái tim không chịu thua kém cũng nhảy loạn, ngực, bụng, đùi khắp nơi đều có cảm giác tê dại ngứa ngáy, muốn gãi lại không dám động, trên khuôn mặt thanh tú liền chậm rãi hiện lên một tia đỏ ửng, ngay sau đó nhanh chóng lan ra, càng ngày càng đỏ, cuối cùng mặt đỏ tía tai, giống như là ánh mặt trời ban ngày giữa tháng năm, bởi vì không thể kìm nén được tim đập kịch liệt, nàng chỉ có thể hô hấp từng ngụm từng ngụm, có thể nhìn thấy bộ ngực cao ngất phập phồng.

Sắc mặt Khánh Kỵ rốt cục đã dịu lại, hắn thở ra một hơi dài, oán hận nhìn nữ nhân dưới thân. Thúc Tôn Diêu Quang cười lấy lòng, lúng ta lúng túng nói:

- Ta... Chúng ta ngồi đàm luận được không? Ta cam đoan... Không chạy trốn, không phản kích, ngoan ngoãn nghe ngươi nói chuyện.

Khánh Kỵ hừ nói:

- Không cần, cứ như thế này nói là được!

Thúc Tôn Diêu Quang vừa tức vừa thẹn, bất đắc dĩ nói:

- Ngươi... Ngươi rốt cục muốn nói chuyện gì? Đêm khuya lại trốn vào chỗ ta ở, ngươi rốt cuộc có dụng ý gì?

Khánh Kỵ sắc mặt bình tĩnh nói:

- Lời này ngươi không nên hỏi ta, hẳn là phải hỏi lệnh tôn đại nhân.

- Cha ta? - Thúc Tôn Diêu Quang giật mình mở rộng đôi mắt:

- Ta... Cha ta làm sao vậy?

Khánh Kỵ nhìn nàng một lúc lâu, từ trong ánh mắt của nàng, không có một vẻ mặt có vẻ biết chuyện gì, Khánh Kỵ đã lường trước loại sự tình này Thúc Tôn Ngọc cũng sẽ không nói cho con gái nghe, mới nói:

- Hôm nay khi từ Lỗ Quái cư trở về Nhã Uyển, Khánh Kỵ bị người mai phục ám sát, chuyện này Diêu Quang tiểu thư đã nghe nói chưa?

- Cái gì? - Thúc Tôn Diêu Quang chấn động, lập tức vẻ mặt giật mình, âm thanh kinh ngạc nói:

- Chẳng lẽ... Chẳng lẽ là cha ta phái thích khách đi?

- Mặc dù không hẳn, nhưng cũng không phải là sai. Theo ta được biết, thích khách là do Mạnh Tôn Thị phái đi, nhưng mà ngươi không định nói là, lệnh tôn đại nhân không phải là đồng mưu với Mạnh Tôn Thị đi?

Thúc Tôn Diêu Quang muốn phản bác, nhưng mà cẩn thận nghĩ lại quan hệ giữa ba nhà trong lúc này, đành phải yếu ớt giải thích:

- Nhưng... nhưng oan có đầu, nợ có chủ. Ngươi... ngươi như vậy phải tìm tới Mạnh Tôn Thị mới đúng chứ, vì sao lại lẻn vào nhà ta, chẳng lẽ... chẳng lẽ ngươi muốn gây bất lợi cho cha ta sao?

Khánh Kỵ lạnh lùng nói:

- Người không phạm ta, ta không phạm người, người nếu phạm ta, ta tất phạm người! Mạnh Tôn Thị làm chuyện tốt, ta đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn, chính là làm đồng mưu với hắn, ta cũng muốn cho phụ thân ngươi biết, đừng tưởng rằng nơi đây là Lỗ quốc, là có thể muốn làm gì thì làm với Khánh Kỵ ta. Chuyện hôm nay, chỉ phát sinh tới đây là đủ rồi, nếu lại một lần nữa, nơi ta tới sẽ không phải khuê phòng của ngươi, mà là phòng ngủ của lệnh tôn đại nhân!

- Nhưng mà Thúc Tôn chúng ta...

- Câm miệng!

Thúc Tôn Diêu Quang lập tức im miệng, hiện giờ nàng đã như miếng thịt bò trên thớt gỗ đợi Khánh Kỵ làm thịt, có trời mới biết được nếu chọc giận hắn, hắn sẽ lại làm ra cái chuyện gì. Khánh Kỵ cười lạnh lại nói:

- Ngươi nghe đây, Khánh Kỵ ta nói được thì làm được. Nếu ta lại bị Mạnh Tôn, Thúc Tôn hai nhà ám sát, các ngươi sẽ bị lọt vào bão tố phản kích, nếu giả sử ta chết, những tử sĩ trung với ta cũng sẽ tiếp tục chấp hành mệnh lệnh, trừ phi các ngươi vĩnh viễn cuộn mình bên trong nhà cao cửa rộng, vĩnh viễn an bài vô số binh lính ngày đêm tuần tra!

Thúc Tôn Diêu Quang ngượng ngùng nói:

- Ta... Ta đã biết, công tử nói như vậy ta nhất định sẽ một chữ không quên chuyển cáo cho gia phụ biết, ách... Chúng ta hiện tại có thể đứng lên chưa?

- Chưa thể, ta còn nói chưa xong.

Thân thể co dãn mềm mại kinh người của Thúc Tôn Diêu Quang ở trong lòng ngực của hắn tránh ra một chút, kháng nghị nói:

- Công tử nếu sẽ không giết ta, ta đương nhiên sẽ không mạo hiểm phản kháng, ngồi lên nói chuyện không được sao? Chúng ta như vậy thì... như vậy thì... nói được cái gì?

Khánh Kỵ tức giận nhướng mắt:

- Đây là do ngươi tự tìm tới, ta cảm thấy như thế này thực là thoải mái, hơn nữa cũng rất an toàn!

Khánh Kỵ nói xong, giống như báo thù vục mặt vào cái cổ trắng trơn mềm thơm phức của nàng hít một hơi thật sâu, Thúc Tôn Diêu Quang vừa thẹn vừa tức, hai gò má đã đỏ lên, đành phải cứng giọng nói:

- Ngươi... Còn muốn nói chuyện gì, mau nói đi.

Thần sắc trên mặt Khánh Kỵ trịnh trọng lên, hai mắt long lanh sáng ngời, ngữ khí càng thêm nghiêm nghị:

- Thúc Tôn cô nương, ta hôm nay tới, tất nhiên là muốn dùng thủ đoạn của ta để cho Thúc Tôn, Mạnh Tôn hai vị đại nhân biết, Khánh Kỵ không thể nhẫn nhục. Nhưng cũng không phải chỉ thuần túy phô trương ra lực phản kích của ta, ta còn muốn nói cho các ngươi, chuyện tranh quyền đoạt lợi của ba nhà thế gia Lỗ quốc, Khánh Kỵ ta cũng không muốn tham dự vào, Khánh Kỵ chỉ nghĩ khôi phục Ngô quốc, giết Cơ Quang trả thù cha.

Về phần Lỗ quốc là cho mượn binh hay cho mượn thành, Khánh Kỵ đều vô cùng cảm kích. Cho dù Lỗ quốc không muốn tương trợ, Khánh Kỵ cũng đành phải đi nơi khác tìm sự trợ giúp, nhưng các ngươi không nên vì tranh đấu bên trong mà làm liên lụy tới ta, muốn đem ta ra diệt trừ. Khánh Kỵ là người phải chịu trách nhiệm sao? Nếu Quý Thị quyết ý chuyên quyền, kể cả trên đời không có ta, hắn cũng nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp khác, nếu vẫn có ý muốn diệt trừ ta, ta nói cho các ngươi, các ngươi sẽ chỉ tăng thêm một cường địch mới, lại tăng thêm vô số kiếp nạn.

Thúc Tôn Diêu Quang đảo qua mắt, hoài nghi hỏi:

- Những lời này, vì sao ngươi không trực tiếp gặp gia phụ ta nói, lại phải qua miệng ta để truyền đạt?

Khánh Kỵ đương nhiên sẽ không nói rằng mình là do đánh bậy đánh bạ mới tìm được phòng của nàng, hắn hừ lạnh một tiếng nói:

- Tựa hồ như Diêu Quang tiểu thư thực sự hy vọng ta rút kiếm xâm nhập vào phòng ngủ của lệnh tôn đại nhân? Lệnh tôn dù sao cũng là gia chủ Thúc Tôn, bị ta rút kiếm xâm nhập vào phòng ngủ, còn mặt mũi gì nữa? Với quyền cao chức trọng của ông ta, thân phận hiển hách bất phàm, lại chịu quỳ gối dưới lưỡi kiếm của ta? Ta làm sao có thể tin tưởng lời hứa hẹn ở dưới mũi kiếm của hắn? Nếu không phải như vậy, ngươi nghĩ rằng ta đêm nay không dám gặp hắn sao? Hừ!

Thúc Tôn Diêu Quang âm thầm kinh hãi, nghe thấy khẩu khí của hắn quả nhiên đã hiểu hết rõ ràng về nhà của mình, thật sự là kỳ quái, hắn mới tới Khúc Phụ, sao lại có thể đối với nhà mình rõ như lòng bàn tay được? Hay là... đã bỏ số tiền lớn ra mua gia nhân của mình sao. Nếu thật sự có người làm nội ứng cho hắn, lại với thân thủ của hắn, ngay cả nhà mình có phân bố binh gác, cũng làm sao có thể phòng được hắn?

Khánh Kỵ nhìn thấy ý sợ hãi trong mắt nàng, vừa lòng cười, lại nói:

- Tranh đấu quyền lực Lỗ quốc, ba nhà cứ việc thi triển hết thủ đoạn, nhưng hai nhà Thúc Mạnh nếu chỉ nghĩ rằng giết Khánh Kỵ một người, là có thể tiêu đi mầm mống tai họa, đó chính là đã sai lại càng sai. Ta hiện tại muốn phạt Ngô cũng chưa chắc đủ lực lượng, nhưng dù sao ở Ngải thành cũng phải có tới hàng vạn tướng sĩ trung thành, ba vạn binh lính dưới trướng nếu đều đầu nhập làm môn hạ của Quý Thị, tới lúc đó... Hai nhà các ngươi sẽ có kết cục gì, không cần ta phải nhắc nhở, ngươi cũng nên tự đoán được.

Khánh Kỵ nói xong xoay người ngồi dậy, hắn vừa rời khỏi, thân thể của Thúc Tôn Diêu Quang bỗng nhiên lộ ra dưới ngọn đèn, "A" một tiếng xấu hổ, luống cuống tay chân liền kéo áo ngủ bằng gấm trùm quanh thân mình.

Khánh Kỵ thừa cơ lui về phía cửa sổ, vang vang nói:

- Đê dài ngàn trượng, lại vỡ bởi tổ kiến, nhà dài trăm thước, lại hủy bởi đốm lửa. Mọi sự nên lưu lại một con đường, ngày sau gặp lại, hôm nay là cừu nhân biết đâu sau này lại là tân khách? Thỉnh thay ta chuyển lời tới lệnh tôn đại nhân, nếu ta lại nhận được mũi tên bắn lén của hai nhà Thúc Mạnh, lần gặp mặt sau của chúng ta sẽ không có chuyện hữu hảo giống như đêm nay, lời chỉ thế thôi, Khánh Kỵ cáo từ!

Khánh Kỵ liền chắp tay, xoay người nhảy ra ngoài cửa sổ, từ trên tán cây từng người nhảy xuống, ba người đồng loạt tập hợp, cũng không phải nói nhiều, chỉ cần một cái ra hiệu, liền nhanh chóng chạy về phía tường cao.

Thúc Tôn Diêu Quang đắp chăn kín người, kinh ngạc ngồi một chỗ, lời nói uy hiếp của Khánh Kỵ, ẩn ẩn còn lộ ra hàm ý, rồi sự rung động của thiếu nữ trong khuê phòng thân cận da thịt với người ta, đủ các loại cảm giác, làm cho trái tim của nàng đập mạnh và loạn nhịp.

Một hồi lâu sau, tâm thần hoảng hốt của nàng mới thanh tỉnh lại, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác tự xấu hổ buồn phiền: "Những con cháu thế gia trong thành Khúc Phụ, làm gì có ai dám khi dễ ta như vậy? Chỉ có đúng tiểu tặc Khánh Kỵ này, sau khi khinh bạc ta như thế rồi, lại còn nghênh ngang mà đi như vậy, Thúc Tôn Diêu Quang ta còn mặt mũi gì nữa?

Cái gì mà lần sau gặp lại sẽ không hữu hảo như lúc này... , phì! Bổn cô nương đêm nay hữu hảo với ngươi lúc nào? Trận chiến mười ngày sau, ta mà không khiến ngươi phải chịu nhục nhã to lớn, Thúc Tôn Diêu Quang ta liền sẽ theo họ ngươi!"


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-294)


<