Vay nóng Homecredit

Truyện:Say mộng giang sơn - Hồi 1171

Say mộng giang sơn
Trọn bộ 1220 hồi
Hồi 1171: Thú cùng tắc ngão
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1220)

Siêu sale Shopee

Trước kia Võ Tắc Thiên vẫn chịu đựng được đến trượng phu mất, chịu đựng được đến con trai của bà thành Hoàng đế, lúc này mới bắt đầu tạo nên được thanh thế, nếu ra tay diệt trừ phe đối lập, ước chừng thời gian chuẩn bị trong vòng tám năm qua mới ép được đứa con hoàng đế bù nhìn kia nhường ngôi.

Nhưng Vi Hậu không phải là người giống như Võ Tắc Thiên càng gặp chuyện lớn càng có mưu đồ hơn rồi sau đó mới hành động. Nàng mới chỉ là ngọn liễu mới lên mầm xanh thì đã có dã tâm xưng đế rồi, tơ liễu còn chưa bay được thì bà ta đã làm được một nửa những việc mà Võ Tắc Thiên phải mất tám năm mới hoàn thành xong.

Dù thế nào cũng phải ngăn chặn sự việc này, phải tạo nên một thế lực tương đương trên cơ sở đó, nếu thực lực giữa hai bên kém xa nhau, ngươi còn ngăn chặn cái gì nữa chứ, vậy thì đợi tới khi đối thủ của ngươi chuẩn bị xong xuôi mọi việc, thì không gì có thể ngăn chặn được cả, chỉ có con đường chết thôi.

Dương Phàm và Lý Long Cơ đều là kẻ có cảm giác nhạy bén của dã thú, họ cảm thấy được nguy hiểm, nhưng lại không có cách nào biết được khi nào thì Vi Hậu sẽ tẩy trừ tôn thất và trung thần, vì thế họ phải tranh thủ từng phút từng giây.

Dương Phàm trầm giọng hỏi:

- Tam Lang có thể từng thăm dò tâm ý của lệnh tôn, không biết ý của Tương Vương như thế nào?

Lý Long Cơ khẽ lắc đầu, chán nản nói:

- Ta cũng đã cẩn thận thăm dò ý của gia phụ, sau khi gia phụ có phần cảnh giác, ngay lập tức đã nghiêm khắc răn đe ta một phen, ông ta chắc là sẽ không... Ôi!.

Dương Phàm suy nghĩ một chút, nói:

- Đã là như vậy, ngươi cũng không cần thăm dò tâm ý lệnh tôn làm gì, nếu việc này mà thành, đương nhiên lấy thượng vị của lệnh tôn là tốt nhất, tạm thời tôn làm Thái thượng hoàng, tin rằng lệnh tôn lúc đó cũng có thể chấp nhận được kết quả như vậy.

Nếu lệnh tôn nhất định không chịu thay thế huynh đệ ruột thì lui mà cầu tiếp đi, do lệnh tôn đến nhiếp chính. Tóm lại, quyền lực nhất định phải nắm trong tay, bất luận thế nào cũng không được để đương kim hoàng thượng nắm trong tay, nếu không thì chúng ta khó mà tránh khỉ có kết cục giống như đám Trương Giản Chi.

Lý Long Cơ trịnh trọng gật đầu:

- Ta hiểu! Sau đại tế, ta sẽ về ngay Lộ Châu để chuẩn bị.

Dương Phàm nói:

- Được, bên ta cũng sẽ nhanh chóng liên lạc với đồng đội nhóm Vạn Kỵ. Nếu kịp thời, chúng ta sẽ phát động trước, nếu mà không kịp, chúng ta sẽ bắt đầu chuẩn bị, cũng không phải tới mức đao kề cổ rồi mà không có chút sực lực chống đỡ.

Lý Long Cơ nói:

- Ừ, sau khi ta về Lộ Châu, phía gia phụ xin nhờ cậy vào ngươi rồi.

Dương Phàm hiểu ý mà nói:

- Ngươi yên tâm, nếu như Vi hậu đột nhiên hạ độc thủ, ta cũng với Tiết Sùng Giản sẽ nhanh chóng đem hết toàn lực đưa Tương vương và Thái Bình công chúa rời khỏi Trường An, tránh nạn ở phương Bắc, không hẳn là không có chút sức lực nào.

Lý Long Cơ chắp tay trịnh trọng vái chào Dương Phàm.

Dương Phàm nghiêm chỉnh đáp lễ

Một vái, đó là một lời hứa thác sinh phó tử!

...

Đại tế Nam Giao cử hành đúng thời hạn. Với Lý Hiển mà nói một đại tế trời đất vô cùng trang nghiêm như vậy cũng chỉ như một trò chơi dùng để nịnh nọt thê tử, làm cho vợ con được vui, tuy nhiên đối với Vi Hậu thì lại có ý nghĩa vô cùng quan trọng.

Sau khi Võ Tắc Thiên phong hậu được năm năm, mới có được vị trí đứng phía sau can dự vào việc triều chính, điều này là do bệnh của Cao Tông Lý Trị phát tác, hoa mắt chóng mặt, không thể tham gia triều chính, đành phải nhờ Hoàng hậu dự chính, tuy nhiên khi Lý Hiển mới xưng đế thì Vi Hậu ngay lập tức chiếm được vị trí đứng phía sau can dự vào triều chính đó.

Võ Tắc Thiên phong hậu mười một năm, mới có được cơ hội trở thành Á Hiến tham dự đại tế, Vi Hậu lại vượt mặt cả Võ Tắc Thiên, đến cả bài ca dao hiến tường đoan và thụ mệnh vu thiên, khi Cao Tông Lý Trị còn sống, Võ Tắc Thiên tuyệt đối không dám làm như vậy, nhưng mà Vi Hậu lại làm được chuyện đó.

Vi Hậu vì thế vô cũng đắc chí, bà ta cho rằng mình giỏi hơn Võ Tắc Thiên, bà ta muốn trở thành nữ hoàng còn dễ dàng hơn nhiều so với Võ Tắc Thiên. Dã tâm một khi đã nảy mầm, lại trong hoàn cảnh vô cùng thuận lợi như vậy, đường như trong phút chốc đã biến thành một cây cổ thụ vươn tới trời xanh.

Năm Cảnh Long thứ tư, Nam Giao đại tế. Thiên tử thủ hiến, Hoàng hậu á hiến, mệnh phụ thiên kim, nhất thể bạn đồng, sau đại tế Hoàng hậu đã tuyên bố đại xá thiên hạ. Sau đại lễ, Thiên tử hoàn triều, nhóm trọng thần Tương Vương, Thái Bình cùng những kẻ khác ngay lập tức giải tán.

Những ả Mệnh phụ thiên kim khi mới đầu nghe tin phải cùng với Hoàng hậu làm đại tế, cho rằng đó là một việc rất thú vị, nhưng khi tới đại tế, ai ai cũng bị phơi nắng tới mồ hôi nhễ nhại, son phấn cũng mất hết, chân tê cứng đi, ai ai cũng không ngừng kêu khổ.

Sau khi đại tế kết thúc, bọn họ lũ lượt kéo nhau lên xe về ngựa phủ của mình. Năm anh em nhà Lý Thành Khí đi thay bộ lễ phục vừa dày vừa nặng vừa thô cứng ra, khoác lên chiếc áo choàng, cưỡi ngựa đi, chỉ được chốc lát, Lý Long Cơ đột nhiên ghìm chặt dây cương, ngoảnh đầu nhìn về nơi xa.

Lý Long Phạm ngạc nhiên nói:

- Tam Lang, sao không đi nữa vậy?

Lý Long Cơ nói:

- Các huynh đi về trước đi, ta muốn đi một mình.

Lý Long Cơ nói xong, hai chân đạp bàn đạp, quất ngựa một roi, rẽ lao ra quan đạo, phi về nơi hoang vu hẻo lánh.

Lý Long Phạm vội la lên:

- Tam ca

Lý Long Phạm thúc ngựa muốn đuổi theo, nhưng lại bị Lý Thành Khí vội vàng gọi lại:

- Lão Ngũ, đứng lại.

Lý Thành Khí nhìn theo hướng Lý Long Cơ đi xa, khẽ lắc đầu, thở dài nói:

- Không cần lo cho đệ ấy, để đệ ấy đi một mình cho khuây khỏa.

Trong mấy huynh đệ, chỉ có Lý Thành Khí hiểu được phần nào Tam Lang đang làm gì, y biết người anh em chưa đủ chín chắn này phải gánh vác biết bao nhiêu áp lực lớn trên vai. Tuy nhiên, y cũng biết rằng tài năng thua kém tam đệ, có những chuyện người huynh trưởng như y lo lắng cũng được, y chỉ có thể âm thầm cầu nguyện, hy vọng tam đệ có thể thành công.

Lý Long Cơ đánh ngựa rất nhanh, yên ngựa của gã vốn dĩ rất chắc chắn và mạnh mẽ, dưới sự thúc giục của chủ nhân càng giống như mũi tên sắp rời khỏi cung, trong chốc lát liền biến mất tăm mất tích. Lý Long Phạm nhìn theo hướng của Tam ca đi mà không sao hiểu nổi, liền quất ngựa quay trở về hàng ngũ.

"Giá! Giá! Giá!"

Lý Long Cơ một mình một ngựa, cưỡi nhanh như bay, ngựa tới hồ Côn Minh, đối mặt với vạn khoảng nước trong xanh, tâm hồn thư thái, biết bao nhiêu gánh nặng trong lòng như biến thành một hơi thở, chỉ cần dùng lực đẩy ra ngoài là cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Lý Long Cơ xuống ngựa, dắt ngựa đi, tâm trạng bồi hồi, Côn Minh đâu đâu cũng non xanh nước biếc, trông như một bức tranh vậy, Tâm trạng đầy áp lực, lo lắng của Lý Long Cơ trong khung cảnh đẹp nên thơ thế này cũng dần cảm thấy thoái mái hơn nhiều.

Phía trước xuất hiện một thảm cỏ, bên cạnh là một cây đại thụ tán cành như mây, lá cây đều là màu xanh tươi mới, được ánh nắng mặt trời phản chiếu, ảnh lên màu vàng non. Trên thảm cỏ nổi lên những đường rãnh nông, dẫn tới hồ nước, hơn chục thiếu niên mặc Hoa phục ngồi hai bên đường rãnh đó, bốn phía đều có những cô gái xinh đẹp hầu hạ, cho thấy đều là những tử đệ con nhà giàu sang quyền quý.

Lý Long Cơ dừng lại trước bãi cỏ, cách đó không đủ một thước chính là con kênh dẫn nước, hồ nước cứ lặng lẽ trôi, một chén rượu đang nổi bồng bềnh trên mặt nước tới, trong chén đựng đầy rượu ngon.

Một thiếu niên uống rượu ngà ngà say nhìn thấy Lý Long Cơ, nhìn thấy gã chỉ có một mình một ngựa, nhưng tướng mạo anh tuấn, khôi ngô tuấn tú, cảm thấy rất có hứng thú, liên nâng chén đi tới Lý Long Cơ cười và nói:

- Tương phùng chính là duyên phận, sao không uống cạn một ly.


Lý Long Cơ thấy dòng nước chảy quanh co, tự do tự tại, tâm trạng căng thẳng liền nhẹ nhõm hẳn lên, gã khẽ mỉm cười, bỏ dây cương, để mặc cho ngựa gặm cỏ non, uốn người vớt lấy ly rượu trôi trên dòng nước, cùng vui vẻ với những thiếu niên hiếu khách, đem rượu uống cạn ly.

Một thiếu niên thấy gã sảng khoái, liền vỗ tay cười lớn:

- Người thật đẹp! Sao túc hạ lại chỉ cô đơn một mình, hay là ngồi cùng với chúng ta, uống cho cạn vài ly đi.

Lý Long Cơ rất thích tính cách cởi mở của thiếu niên đó, liền tới ngồi cạnh bọn họ, tên thiếu niên cười hì hì nói:

- Hoàn Vân, còn không rót rượu cho bị vị lang quân này.

Người thị nữ xinh đẹp bên cạnh ngay lập tức ngồi xuống rót rượu cho Lý Long Cơ. Lý Long Cơ ngồi khoanh chân, thần thái ung dung, không có một chút gì e ngại.

Ngồi cạnh một đám thiếu niên chỉ có Lý Long Cơ phong thần như ngọc, hào hoa phong nhã nhất, những thị nữ xung quanh đều không thể không đưa mắt nhìn trộm gã, chỉ có thị nữ rót rượu cho gã mới có thể được tiếp cận với gã.

Tên thiếu niên mời Lý Long Cơ ngồi cùng quay đầu về phía bằng hữu và nói:

- Vì thế, Lý mỗ nghĩ rằng, nho gia, tu thân có thể, nhwng không đủ trị quốc. Mỗ không phải loại người nhân tính độc ác, nhưng con người sinh ra là vì con người, thế gian nhiều mê hoặc, ta nhân tính vốn dĩ không phân thiện ác, bỗng nhiên lại đi theo cái ác, chỉ có thể dựa vào giáo dục đạo đức, điều này không bao giờ đủ được, phải dựa vào pháp luật để trói buộc.

Lý Long Cơ kinh ngạc liền liếc mắt nhìn người kia, thầm nghĩ:

- Thì ra vị quan thần trẻ này đang luận biện, xem ra vị thiếu niên cùng họ với ta này là người tôn sùng pháp gia rồi.

Thiếu niên họ Lý lại nói:

- Nho môn giáo điều, đạo của Khổng Tử không hợp với thực tế rồi, dựa vào Pháp trị, ngoài tròn trong vuông, mới có thể khiến cho trong triều và quốc gia theo trật tự, mới có thể khiến cho việc không làm thì không thể làm, mới làm cho mọi việc đều phải có mức độ của nó.

Một thiếu niên trên mặt có vài hàng mụn nhìn diện như quan ngọc, khí độ ung dung của Lý Long Cơ, trong lòng không khỏi đố kỵ, lại nhìn thấy Lý Long Cơ ngồi cùng với kẻ dưới của mình, không thể chịu đựng được, trong lòng càng không được thỏa mái, nên chẳng có tâm trạng mà nghe thiếu niên họ Lý biện luận nữa.

Hắn ta đặt ly rượu xuống, chen ngang lời nói của thiếu niên họ Lý:

- Ca nô, hôm nay chúng ta đi chu du, khó mới được thanh nhàn, sao lại đem chuyện lý luận Hàn Phi Tử cúa ngươi ra mà tranh luận vậy?. Chúng ta không phải là đệ tử của Nho gia sao? Không thể đi nghe đạo lý của môn phái khác được, ha ha, hay là chúng ta chơi trò chơi đi, uống thêm vài ly mới là thỏa đáng.

Thiếu niên họ Lý bất đắc dĩ cất lời:

- Trò gì thế, ngươi nói xem nào.

Mọi người nhìn ngó xung quanh, khẽ cười và nói:

- Ta ngươi đều là quan thần quyền quý, hay là tại đây chúng ta tự nói một chút về gia tộc nhà mình, liệt kê ba đời hào kiệt nhà mình, dựa vào đó để quyết định tuần tự uống rượu, các ngươi thấy thế nào?.

Mọi người vừa nghe đều cảm thấy rất thú vị, nếu chỉ luận về quan chức đời cha, việc phân cao thấp thì không cần xếp nữa, nhưng nếu nói từ thời tổ tông, thì ai cao ai thấp vẫn chưa thể xác định được, thiếu niên hiếu thắng, vì thế cứ trầm trồ khen ngợi.

Trong đó có một tên bừng bừng khí thế liền nói:

- Để ta trước! Mỗ, Tăng tổ Thượng thư hữu phó xạ, đồng Trung thư môn hạ, phong tước Hứa Quốc công. Ông nội Lại Bộ Thị lang. Cha là Thứ sử Từ Châu. Ta - Tô Chấn, ấm phong Thiên Ngưu Giáo Úy!

Dám giành trước quyền nói về gia tộc, gia thế tự nhiên hiển hách lên phần nào, nhưng những người khác cũng chưa chắc đã thua kém y. Có người đời Tăng Tổ, Phụ Tổ không hiển hách bằng gia tộc nhà y, nhưng đời cha y thì lại đời sau ngày càng vượt hơn đời trước.

Thế là tên thiếu niên đưa ra trò chơi đó liền nói:

- Mỗ, Tăng tổ - định châu Thứ sử, Phụ Tổ - Trung Thư Lệnh kiêm Thái Tử tả thứ tử. Cha - Thái tử Thiếu bảo, Thượng thư Bộ Lễ, ta - Tiết Kỳ Đồng, hiện làm Trung tán Đại phu.

Tiết Kỳ Đồng nói xong, đột nhiên ngạo nghễ liếc mắt Lý Long Cơ. Thiếu niên họ Lý ngồi cạnh Lý Long Cơ nói:

- Mỗ, Tăng tổ Trường Bình Vương. Phụ Tổ, Nguyên Châu Trưởng Sử. Cha, Dương Châu tòng quân. Ta, Lý Lâm Phủ, hiện làm Trực trường Thiên Ngưu.

Lý Lâm Phủ nói xong, giọng có vẻ trầm xuống, hai người đối diện, gia tộc nhà y đúng thật là đời này không bằng đời khác rồi.

Lý Long Cơ có chút gì đó ngạc nhiên và nhìn y, không ngờ được người trước mắt ở đời ông cố nội chính là Đường huynh đệ, tuy huyết thống tới nay đã xa nhiều, nhưng rốt cuộc vẫn là người họ Lý, một nhà Lý Đường, tông thất Lý Đường hiện nay điêu tàn, nhận xem ra nhà mình không tránh khỏi việc thân cận nhiều hơn.

Lúc đó lại có kẻ muốn nói về gia tộc mình, Tiết Kỳ Đồng lại cắt ngang lời gã, cười nhạt nói với Lý Long Cơ:

- Túc hạ không mời mà tới, xem ra cũng là gia tộc cao quý, không biết trong gia tộc nhà ngươi có ai là người hiển hách, nếu không ngại thì nói ra để cho mọi người ở đây mở mang tầm mắt.

Trong lời nói của gã có giọng điệu khiêu khích, những thiếu niên khác nghe xong, vẻ mặt lộ rõ điệu cười đùa cợt, tất cả cứ hướng về phía Lý Long Cơ. Bọn họ cũng nghĩ rằng gia thế của Lý Long Cơ cũng rất được, tuy nhiên đi tới tận Côn Minh mà không có một kẻ hầu hạ, đơn phương độc mã, cho dù trong nhà có người làm quan, nhưng chắc cũng chỉ thấp hèn mà thôi.

Lý Lâm Phủ có chút say, đúng tới lúc ấy mới có phản ứng, thì ra Tiết Kỳ Đồng đưa ra trò chơi này chỉ là để làm nhục khách mà hắn ta mời đến, lập tức không vui, hắn ta đang muốn nói ra vài lời để bảo vệ Lý Long Cơ thì bị Lý Long Cơ giữ tay lại.

Lý Long Cơ cười với mọi người và điềm đạm nói:

- Mỗ, Tăng tổ Thiên tử, Phụ tổ Thiên tử, ta, Lý Long Cơ, hiện là Lâm Truy quận Vương.

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau, không ai nói được lời nào.

Lý Long Cơ mỉm cười nói:

- Ly rượu thứ nhất, Lý mỗ phải uống đúng không?

Tiết Kỳ Hồng mặt đỏ tía tai, ngượng ngùng nói:

- Đương nhiên rồi... Đương nhiên là do ngươi rồi... Ấy, không không không, đương nhiên là do Quận vương uống trước rồi.

Lý Long Cơ cười lớn, gã nâng ly rượu lên uống cạn, rồi ném ly rượu đi, vươn người đứng dậy, cúi chào Lý Lâm Phủ nói:

- Đa tạ túc hạ đã mời rượu, vô cùng cảm kích, đến đây xin cáo từ rồi.

Lý Long Cơ dắt ngựa, thản nhiên đi trong ánh mắt kinh ngạc khó chịu của tất cả mọi người, trong chốc lát đã biến mất khỏi nơi cây cối xanh non tươi tốt.

Bên bờ hồ Côn Minh, Lý Long Cơ ngồi lên thạch kình đợi Hán dài ba trượng, chân đạp lưng kình, trước mắt màu xanh vạn dặm, gió cứ đi theo hồ, thổi tới tay áo của gã. Lý Long Cơ nâng thanh kiếm ba thước, than thở:

- Đại trượng phu, thật là không thể một ngày mà không có quyền lực được.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1220)


<