← Hồi 1108 | Hồi 1110 → |
Triệu Lý Ôn đối mặt Dương Phàm, không nhìn thấy tình hình phía sau, nhưng tiếng nói của phu nhân kia y lại nghe rõ ràng, sắc mặt Triệu Lý Ôn lập tức biến đổi, nói với Dương Phàm vẻ cầu khẩn:
- Dương tướng quân, Triệu mỗ từng nghe Hoàn tướng công nhắc tới đại danh túc hạ, không ngờ hôm nay lại gặp nhau như thế, cũng coi như hữu duyên, hiện giờ Triệu mỗ có một chuyện muốn nhờ, kính xin tướng quân đừng từ chối.
Dương Phàm khó hiểu:
- Không biết Triệu thái thú có chuyện gì cần Dương mỗ giúp?
Trên mặt Triệu Lý Ôn lộ ra vẻ xấu hổ, nhưng thời gian cấp bách, ông ta cũng không dám ấp a ấp úng, vội vàng đáp:
- Hoàn tướng công là em rể Triệu mỗ. Triệu mỗ từ Dịch Châu đến, thuận tiện dẫn theo hai thị nữ cho Hoàn tướng công, vốn hôm nay nghe nói muội tử đi Đại Từ Ân Tự dâng hương, Triệu mỗ lúc này mới tới đây, ai ngờ...
Dương Phàm nghe đến đó, đã hiểu ngọn nguồn. Triệu Lý Ôn này là người tài được Hoàn Ngạn Phạm tiến cử, từ nơi xa xôi Dịch Châu trờ về kinh làm đại quan, ân lớn như thế, mặc dù là thân thích cũng muốn có qua có lại mới toại lòng nhau, ông ta liền muốn dâng cho Hoàn Ngạn Phạm hai tiểu mỹ nhân để phụng bồi dưới chiếu.
Nhưng chính thất phu nhân của Hoàn Ngạn Phạm này lại là muội muội ruột của ông ta, đại cữu ca đưa nữ nhân cho em rể, chuyện này ít hay nhiều cũng có chút không thể nào nói nổi. Dương Phàm buồn cười nói:
- Chuyện này..., lấy thân phận của Hoàn tướng công, cũng chỉ là thu mấy tiểu mỹ nhân, chắc hẳn lệnh muội sẽ không phản đối chứ?
Triệu Lý Ôn thẹn thùng đáp:
- Người ngoài đưa mỹ tỳ đến cho Hoàn tướng công, đương nhiên sẽ không ngại rồi. Nhưng Triệu mỗ... Triệu mỗ dù sao cũng là anh rể Hoàn tướng công.
Dương Phàm cố ý hỏi:
- Vậy Triệu thái thú muốn Dương mỗ giúp thế nào đây?
Triệu Lý Ôn vội nói:
- Kính xin Đại tướng quân giúp che giấu một phần, một khi xá muội hỏi lai lịch cô nương trong xe này, ngài cứ nói...cứ nói Triệu mỗ và tướng quân vốn là người quen cũ, hai mỹ tỳ trong xe này chính là tặng cho Dương tướng quân đây. Nếu để muội tử biết được chân tướng, Triệu mỗ sẽ không còn mặt mũi nào gặp lại nàng.
Kể từ khi Triệu Lý Ôn hồi kinh, đây không phải lần đầu tiên đến Hoàn phủ, thị tỳ tinh mắt bên cạnh lão phụ kia đã nhìn thấy thân ảnh Triệu Lý Ôn, từ phía xa chỉ về bên này, còn nói với lão phụ kia vài câu gì đó, lão phụ liền bị kích động chạy về phía bên này.
Dương Phàm thấy thế, cũng không muốn làm khó Triệu Lý nữa, liền ra hiệu bằng ánh mắt mà nam nhân đều hiểu, cười dài nói:
- Triệu thái thú yên tâm, Dương mỗ biết nên làm thế nào rồi.
- Huynh trưởng? Ai nha, quả nhiên là huynh trưởng!
Lão phụ kia tới gần, mừng rỡ nói:
- Muội vốn ở trong vườn ngắm hoa, chợt nghe người nhà nói đại huynh đến đây, muội đang muốn ra đón, lại nghe người nhà nói đại huynh quay người bỏ đi rồi, làm chúng chẳng hiểu ra sao, huynh đang làm gì vậy?
- A, muội tử!
Triệu Lý Ôn bỗng nhiên xoay người, cố làm ra bộ dáng vui vẻ bất ngờ nói:
- Sao muội lại đi ra? Ha ha, vi huynh hôm nay vốn muốn đi bái phỏng Dương tướng quân của Thiên kỵ vệ, cũng tới thăm muội và em rể, không ngờ Dương tướng quân không có ở quý phủ, hỏi người nhà, họ lại nói Dương tướng quân hôm nay tới Chiêu Quốc Phường giải quyết công vụ, vi huynh trước hết chạy tới đây.
Vẻ mặt Triệu Lý Ôn tươi cười, nói dối cũng không chớp mắt:
- Vi huynh vừa rồi vốn định tới quý phủ của muội trước, vừa cho người đi tìm Dương tướng quân, lại vừa khéo Dương tướng quân đi từ trong ngõ ra, thế nên vi huynh liền ra đón. Muội đó, huynh muội chúng ta là người một nhà, còn phải khách khí như thế sao, vi huynh và Dương tướng quân nói xong chuyện sẽ vào ngay.
Kỳ thực Triệu Lý Ôn vốn định ngay cả xe cũng đẩy qua nói là của Dương Phàm, vậy là xong hết mọi chuyện, không cần giải thích, nhưng nếu như vậy, y sẽ không thể giải thích y đến Hoàn phủ thế nào, lấy thân phận của y cũng không thể đi bộ tới, hơn nữa xa phu của y muội tử đã gặp qua, cũng không biết nàng còn nhớ hay không, không thể mạo hiểm.
Nói cho cùng là người có chức vị, chẳng những tâm tư kín đáo, còn rất nhanh trí, Triệu Lý Ôn dĩ nhiên có thể nghĩ ra lý do kín kẽ không một khe hở, Dương Phàm nghe được cũng âm thầm bội phục. Khi Triệu Lý Ôn đề cập đến thân phận của hắn, Dương Phàm liền hướng Hoàn phu nhân thi lễ, khách khí chào:
- Chào Hoàn phu nhân.
Hoàn phu nhân là phu nhân tể tướng, cũng không cần khách khí với Dương Phàm, tuy nhiên nghe huynh trưởng nói vậy, hẳn là cùng Dương Phàm là bằng hữu trong quan trường, Hoàn phu nhân liền mỉm cười gật đầu với Dương Phàm, rồi mới nói với Triệu Lý Ôn:
- Vậy giờ huynh trưởng hồi phủ cùng muội tử chứ?
Triệu Lý Ôn vuốt râu nói:
- Hả... Được. Dương tướng quân, ngài chinh chiến bận rộn việc quân cấp bách, bên cạnh sao có thể không có nha đầu chăm sóc đây? Hai mỹ tỳ này, chính là khi lão phu vào kinh thành được đồng liêu tốt tặng đó, lão phu lớn tuổi rồi, giữ bên mình chẳng phải phí của trời sao? Tặng cho tướng quân, đó chính là anh hùng mỹ nhân, hợp nhau lại càng thêm mạnh. Ha ha, ha ha, ha ha ha!
Dương Phàm làm ra vẻ khó xử:
- Ai nha, Thái thú, ngài thật sự quá khách khí rồi. Lại nói tới, lúc đó Khiết Đan làm loạn, bản tướng quân tới Hà Bắc chấp hành quân vụ, cũng đã được Thái thú ngài giúp đỡ không ít. Bản tướng quân chỉ thuận tay giúp ngài chút việc nhỏ, không nghĩ lại làm phiền ngài ghi nhớ trong lòng, phần đại lễ này, Dương mỗ... thẹn không dám nhận.
- Đâu có đâu có, Dương tướng quân, đây là chút tấm lòng của Triệu mỗ, ngài không nên khách khí thế!
Triệu Lý Ôn nói xong, ho khan một tiếng, bảo xa phu kia:
- Mời hai vị cô nương xuống xe đi.
Hai thiếu nữ tóc trái đào từ trên xe khoan thai bước ra, đoán chừng cũng đã mười lăm mười sáu tuổi, mắt ngọc mày ngài, nguyệt mạo hoa dung, thật đúng là sinh ra đã xinh xắn đáng yêu.
Trước đó hai thiếu nữ đã được giao phó, lần này được đưa tới hầu hạ Tể tướng đại nhân, trong xe chợt nghe tặng lại cho một võ phu, trong lòng đã có chút không vui. Không ngờ vừa xuống xe đã thấy vị tướng quân này cũng không phải hạng đàn ông vạm vỡ thô lỗ như trong tưởng tượng, tuấn tú lịch sự, nghĩ tới tể tướng kia tuy uy phong, tuổi dù sao vẫn quá lớn, so sánh với Dương Phàm này, trái lại các nàng rất vui mừng.
Trong quan trường tặng mỹ tỳ báu vật cho nhau đều là chuyện thường thấy, cho nên Hoàn phu nhân không chút nghi ngờ, chờ huynh trưởng tặng đôi bích nhân cho Dương Phàm xong, nàng liền vui vẻ dẫn bào huynh trở về Hoàn phủ, khi Triệu Lý Ôn đi đến chỗ cửa nách, còn lưu luyến không rời mà quay đầu lại nhìn một cái, thấy thế Dương Phàm suýt chút nữa bật cười ra tiếng.
Lý Trì Doanh trên dây đu xem chừng động tĩnh bên ngoài, nhất thời theo dõi được vài chi tiết vụn vặt, đương nhiên không thể hiểu tiền căn hậu quả của sự việc, dù sao sau khi thấy, nàng nhìn thấy người bên ngoài cũng đi, bên cạnh Dương Phàm lại nhiều thêm một đôi nha đầu tuấn tú, không khỏi thầm nghĩ: "Tên đại sắc quỷ này, hóa ra lén lút chạy tới đây, là vì có người tặng nữ nhân cho hắn."
Lý Trì Doanh quay đầu nói:
- Thập nhất nương, muội lại dùng thêm chút lực nữa đi!
Hoắc Quốc vốn rất béo, hơn nữa nàng tuổi còn nhỏ khí lực yếu, gần đẩy xuống rồi, trán đã đầy mồ hôi, vừa thấy tỷ tỷ còn chưa hài lòng, liền bắt đầu tìm sự trợ giúp từ bên ngoài:
- Lục nương, tỷ tốt nhất nha..., đến giúp tiểu muội với.
Nữ nhi thứ sáu của Tương vương, Lý Hoa Trang đang đá cầu, nghe thấy tiểu muội kêu gọi, lão đại không tình nguyện mà đi tới, Lý Trì Doanh ở trên bàn đu lại lay động trở về, cùng Hoắc Quốc lần nữa đẩy thật mạnh bàn đu lên, Lý Trì Doanh vừa đúng lúc cấp bách không nhịn được dướn người lên, bàn đu này đột nhiên càng lên mạnh hơn, Lý Trì Doanh thét lên một tiếng "a" chói tai, cuối cùng người tuột tay bay ra ngoài tường.
Hoắc Quốc ngơ ngác đứng đằng kia, lẩm bẩm nói:
- A! Thập nương... Bay ra ngoài rồi.
Khoảnh khắc Lý Hoa Trang sợ phát run lên, đột nhiên thét một tiếng chói tai, sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, người té từ chỗ cao như vậy xuống, vậy còn ổn không?
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※
Triệu Lý Ôn đi rồi, Dương Phàm nhìn hai vị cô nương lại thấy khó nghĩ. Hắn và Triệu Lý Ôn nói nhỏ một lát, người bên ngoài không nghe thấy, chỉ nói hai vị cô nương này thật sự là đưa cho hắn, nhưng chính hắn rõ ràng ngọn nguồn, người ta chỉ nhờ hắn che giấu một chút, cũng không thực sự đưa cho hắn.
Bộ dáng hai vị cô nương kia Hoàn phu nhân đã thấy, Triệu Lý Ôn tám chín phần sẽ đổi hai vị cô nương khác, về phần hai vị cô nương kia y giữ lại bên mình hay tiếp tục tặng cho người khác, với Dương Phàm đã không thành vấn đề rồi, Dương Phàm chỉ cần để ý chờ y đi ra từ Hoàn phủ, sẽ trả người lại cho y là được.
Vấn đề là Dương Phàm lúc này đang mang công vụ, cũng không thể đem theo hai cô nương kia bên mình. Dương Phàm đang lo lắng có nên phái người mang hai vị cô nương kia đi, tìm một chỗ dàn xếp ổn thỏa, rồi về báo lại cho Triệu thứ sử đem người về hay không, chợt nghe giữa không trung truyền đến tiếng thét chói tai.
Dương Phàm chợt ngẩng đầu, chỉ thấy một cái bóng hồng chụp xuống đầu, Dương Phàm thất kinh, một tiếng "Keng" vang lên, một chiêu "cử hỏa liêu thiên", đao đeo bên hông đã rút ra khỏi vỏ, giống như một tia sáng đâm thẳng vào giữa bóng hồng kia.
- A... vật trắng trắng tròn tròn này là cái gì...
May mà Dương Phàm nhãn lực hơn người, liếc mắt một cái đã hiểu rõ đầu đuôi sự việc, hắn liền hoảng sợ, vội vàng thu cây đao đang hướng lên trời, trở tay cắm xuống, "xoạt" một tiếng đã cắm sâu nửa thước.
Khi đó quần nhỏ ễ còn không có mang, váy đỏ tung bay như mây, dưới váy lộ ra toàn bộ, chờ Dương Phàm thấy rõ thứ tròn tròn trắng trắng kia đúng là..., cũng thật làm hắn hoảng sợ, nếu hắn không kịp thời thu đao, người từ trên trời rơi xuống này sẽ đặt mông ngồi vào mũi đao của hắn mất.
Dương Phàm thu đao, thân mình Lý Trì Doanh cũng theo đó rơi xuống. Dương Phàm "Cạch" một tiếng tra đao vào vỏ, theo bản năng mà khoát tay, thuận tay chạm vào một thứ trắng mịn, lập tức một thiếu nữ ngồi trên đầu vai hắn, váy đỏ tung bay, phủ lên mặt hắn.
Đám người Nhâm Uy kinh hãi, rút đao ra hung hăng nhào tới phía trước, vừa thấy là một thiếu nữ xinh đẹp, mở to đôi mắt mờ mịt ngồi trên người Dương Phàm, cả đầu cả mặt của Dương Phàm đều chui bên trong váy người ta, không khỏi choáng váng, nhìn kĩ lại, nhận ra thiếu nữ kia chính là người nhiều lần tới làm phiền chủ nhân của mình, thiên kim của Tương vương phủ, mấy người càng không biết nên làm thế nào mới phải.
- Á...
Tuy nói bả vai của Dương Phàm rất rộng, ngồi trên đó cũng không khó chịu, nhưng Lý Trì Doanh bị ném từ trên xuống, mông vẫn còn đau, nàng hoảng hồn hơi trấn định lại, phát hiện mình đang ngồi trên người một người khác, lại bối rối không ngừng, hai chân đạp loạn xạ, vừa thẹn vừa lúng túng kêu lên:
- Thả ta xuống! Mau thả ta xuống!
Trước mắt Dương Phàm có chút ánh sáng mờ mờ, chỉ thấy một cặp đùi nhẵn bóng đạp loạn xạ, chóp mũi lại ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt, những thứ khác đều không nhìn thấy, không kìm được quát lớn:
- Im miệng! Đừng lộn xộn!
Dương Phàm luống cuống tay chân đẩy mở tầng trong tầng ngoài áo váy, lộ ra cái đầu mình, thở ra một hơi dài, chỉ thấy đám người Nhâm Uy đao giơ trên không trung, cứ đứng ngốc mà nhìn hắn. Dương Phàm cả giận nói:
- Các ngươi nhìn cái gì, còn không... Ai nha!
Dương Phàm mới nói được một nửa, một đôi nắm đấm nhỏ từ trên đầu hắn nện xuống, Lý Trì Doanh gõ đầu hắn, vừa xấu hổ vừa tức giận kêu lên:
- Ngươi cái tên bại hoại này, còn không mau thả ta xuống.
Dương Phàm tức giận nhún vai, làm Lý Trì Doanh trên đầu vai chấn động rớt xuống, có điều tay hắn vẫn ở bên trong váy, Lý Trì Doanh mới có thể vững vàng rơi xuống đất, vội vội vàng vàng sửa sang lại quần áo một chút, tới khi ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đã biến thành màu giống chiếc váy màu lựu kia rồi.
- Hả! Là cô!
Dương Phàm vừa thấy là Lý Trì Doanh, bỗng nhiên nhớ lại vừa rồi thấy thứ trắng trắng tròn tròn, không khỏi choáng váng...
← Hồi 1108 | Hồi 1110 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác