← Hồi 1067 | Hồi 1069 → |
Khi Đường Hưu nhận được thánh dụ, liền ngày đêm chạy tới thành Toái Diệp!
Trong chuyện này Thẩm Mộc trợ giúp thật lớn cho y, Đường Hưu cùng tùy tùng ít nhất mấy trăm người, nếu đón xe ngựa, lạc đà đường xá xa xôi, lại thêm băng tuyết ngập trời, cũng không biết phải đi trong bao lâu. Muốn dùng thời gian ngắn đem bọn họ đưa đến thành Toái Diệp, chỉ có Thẩm Mộc vốn là địa đầu xà của Lũng Hữu mới có thể.
Dưới sự toàn lực điều phối của Thẩm Mộc, Ẩn tông lấy danh nghĩa Tây Vực cường hào, điều động đủ số lượng xe trượt tuyết, dùng tốc độ nhanh hơn mấy lần so với ngựa, một đường tiếp sức đem Đường Hưu cùng những người đi theo mang đến thành Toái Diệp, nhưng Thập họ bộ lạc sẽ có phản ứng thế nào, xuất binh hay không, lúc này vẫn chưa biết được.
Chiếu thư cấp cho các quốc gia Nam Chiếu nếu so với thành Toái Diệp thì đến mau chút, từ Trường An đến Nam Chiếu, lộ trình thẳng tắp mặc dù không xa bằng đến thành Toái Diệp, nhưng đoạn đường này phải bạt sơn lội núi, cũng vô cùng khó khăn. Vì lấy tốc độ nhanh nhất bắt được liên lạc với các bộ phận Nam Chiếu, Võ Tắc Thiên không phái ra đặc phái viên từ Trường An, mà phái dịch trạm tốt lấy tám trăm dặm khoái mã đem thánh chỉ đưa đến tay Diêu Châu.
Kiếm Nam đạo giám sát Ngự Sử Lý Nham sau khi nhận được thánh chỉ, lập tức hội hợp đại thủ lĩnh Bạch Man Huân Kỳ và con rể của ông đại thủ lĩnh Ô Man Mạnh Chiết Trúc cùng Nam Chiếu tuyên chỉ. Bạch Man, Ô Man và Nam Chiếu lục bộ vương tộc phần lớn quan hệ họ hàng mang cố, quan hệ vô cùng chặt chẽ, có Ô Man và Bạch Man thủ lĩnh từ giữa hoà giải, sự việc thành công một nửa.
Hơn nữa lục bộ Nam Chiếu mấy năm gần đây đã bị Thổ Phiên càng ngày càng bóc lột tàn khốc, lẫn nhau vốn xung đột không ngừng, hiện giờ được Đại Chu hứa hẹn, cung cấp đại lượng vũ khí và lương thảo, Lục Chiếuchư Vương lập tức khởi nghĩa vũ trang, giết chết người Thổ Phiên ở kỳ cảnh nội tác oai tác quái yêu cầu cống phú, phát động tiến công tới lãnh địa Thổ Phiên.
Ô Man và Bạch Man cũng phái ra nhân mã, xen lẫn trong đội ngũ lục bộ Nam Chiếu, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của xâm nhập Thổ Phiên, tính toán vét lấy một số, phát chút ít tài của. Ttriều đình bên này phong tỏa tin tức lục bộ Nam Chiếu khởi binh, đối với đặc phái viên Thổ Phiên và Đột Quyết hòa thân vẫn sử dụng thủ đoạn kéo dài có lệ với bọn họ.
Từ khi Mậu Châu Đô đốc Trần Đại Từ đánh Thổ Phiên đại bại Thổ Phiên, dáng vẻ bệ vệ của đặc phái viên Thổ Phiên Luận Di Tát liền không còn càn rỡ như trước, rất nhanh, Luận Di Tát lại nhận được tin tức phản loạn ở Lục Chiếu. Lục Chiếu mấy năm này thường xuyên cùng Thổ Phiên đánh đánh giết giết, Luận Di Tát cũng không biết lúc này đây phản loạn Lục Chiếu căn bản chính là Đại Chu khuyến khích, vội vàng phong tỏa tin tức nà, e sợ cho bị Đại Chu biết.
Tuy nhiên đến lúc này, Luận Di Tát lại không dám gây sự. Hình tượng sứ tiết Đột Quyết lúc đầu là một bộ dáng nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, đi theo phía sau mông Thổ Phiên cũng muốn cầu có hòa thân đãi ngộ, hiện giờ Thổ Phiên nếm mùi thất bại, ngay sau đó nội bộ mâu thuẫn, Luận Di Tát lo lắng không đủ, ngược lại đẩy Mạc Chi Can lên phía trước đấu tranh anh dung, • mình ở sau phất cờ hò reo.
Mạc Chi Can ngay từ đầu còn tưởng rằng Luận Di Tát chỉ là bởi vì Mậu Châu đại bại liền thay đổi thái độ, và tin tức Lục Chiếu phản loạn vẫn bị che lấp, ngay cả khi Đại Chu Biết • Mạc Chi Can mới hiểu được nguyên nhân thực sự Luận Di Tát trước ngạo mạn sau cung kính, nhưng lúc này gã cũng không biết rằng hậu viện Đột Quyết bọn gã cũng bị châm lửa rồi.
Võ Tắc Thiên kéo đi kéo lại, đem hết tất cả vốn liếng, rốt cục kéo dài tới tân niên. Để ăn mừng tân niên, Võ Chu an bài một loạt lễ mừng tân niên, lần này càng có thể danh chính ngôn thuận kéo bọn họ xuống rồi. Mà sứ giả Đột Quyết và Thổ Phiên cũng tính toán bình ổn phản loạn Lục bộ Nam Chiếu mới lại tiếp tục tạo Võ Chu tạo áp lực.
Song phương đều có tính toán, lại không mưu mà hợp, càng sắp đến tân niên, nghị luận về hòa thân tạm thời cũng liền bị nhóm người này để sau đầu.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※
Mùng một tháng giêng năm Chi Nguyên, giờ Chi Nguyên, tháng Chi Nguyên, là bắt đầu tam nguyên.
Hai bên cửa chính Dương gia treo câu đối đỏ tươi, trên cửa còn dán một bức câu đối xuân a Nô tự viết: Tam dương thủy bố, tứ tự sơ khai.
Sáng sớm hôm nay, trong đại viện tòa nhà bên hồ Long Khánh pháo dây nổ liên hồi lốp bốp đùng đoàng vang không ngừng, cái này gọi là Đình liệu, nhà giàu có trong viện này ít nhất phải đốt một ngày một đêm, có nhà thậm chí phải ba ngày ba đêm không ngừng.
Phur An Nhạc công chúa trước vài ngày liền cho nổ pháo, cũng không biết mua về bao nhiêu xe ống pháo nổ, ở trong đình viện chồng chất như núi, sáng sớm 30 tết, phủ An Nhạc công chúa nổ ống pháo liền thanh thế rung trời. An Nhạc công chúa còn muốn nổi bật hướng ống pháo nổ đổ thêm hương liệu quý báu, vừa cháy biến thành nơi nơi mùi thơm lạ lùng lượn lờ.
Của cải nhà Dương Phàm kỳ thật so với An Nhạc công chúa giàu có hơn nhưng hắn không giống An Nhạc công chúa nhà giàu khoe của hợm hĩnh, dù là như thế, trên dưới Dương phủ tỉ mỉ trang hoàng lên, khoác lụa hồng, treo dải lụa màu trước cửa, không khí vui mừng từ ngoài cửa.
Vui vẻ nhất phải kể hai tỷ đệ Dương Tư Dung và Dương Niệm Tổ rồi, hai tỷ đệ mặc bộ đồ mới, đội mũ mới, vui mừng chạy nhảy khắp tiền viện hậu viện, bọn họ khi thì chạy vòng quanh những cái cây treo đen xinh đẹp trong viện, khi thì gia nhập đội ngũ đạp ca của các nha hoàn, tại giữa các cô nương đang dắt tay đạp ca chui ra chui vào.
Tới chạng vạng, hàng xóm láng giềng của Dương Phàm liền an tĩnh lại. Hai vợ chồng Võ Sùng Huấn và An Nhạc tới Lương Vương phủ đón giao thừa, Ngũ huynh đệ Thọ Xuân Vương Lý Thành Khí cũng đi phủ Tương Vương, tuy rằng quý phủ bọn họ vẫn như trước đèn đuốc sáng trưng, nhưng chỉ có nô bộc trông nhà, không có cái loại náo nhiệt nhiệt tình, chỉ có Dương gia vẫn náo nhiệt như trước.
Sâu trong bức tường cạnh gò đất phía Tây, một hàng rào chắn của một tòa đình nhỏ, Dương Phàm vun thêm nắm đất mới cho nấm mồ của Ninh Kha, lại mở ra hộp đồ ăn, đem mấy thứ đồ ăn lạnh, mấy đĩa thức ăn khô đặt ở trước bia, cuối cùng mang giấy vàng hương và tiền giấy đốt, ánh lửa bùng lên, tro tàn đỏ sậm cùng với nhiều điểm ánh lửa bay lên như những con bướm.
Tiếng pháo đùng đoàng gần gần xa xa truyền đến, lại càng thêm làm cho nơi này trống vắng.
Dương Phàm bái tế Ninh Kha, chậm rãi đi ra khỏi núi, trong viện pháo nổ nhiệt liệt, tiếng pháo đùng đoàng liên hồi. Những người lui tới đều mặc bộ đồ mới, vẻ mặt vui sướng, Những đứa trẻ của Cổ gia cũng chạy quanh đống lửa nhỏ, thấy Dương Phàm, tất cả mọi người đều thăm hỏi.
Tiến vào hậu trạch phòng khách, Dương Phàm chỉ thấy Dương Niệm Tổ cầm theo một chiếc đèn cá vàng, dường như uống rượu say, cong vẹo mà từ trong khách sảnh đi ra, lúc ra cửa, còn đập trúng đầu vào khung cửa.
Dương Phàm một tay đỡ lấy cậu, chỉ thấy đứa con mắt buồn ngủ nhập nhèm, không khỏi không kìm nổi cười, hôm nay người một nhà đều dậy từ sớm, xưa nay mọi người vẫn quen ngủ trưa! Dương Niệm Tổ đã quen được chiều chuộng hưng phấn quá mức, buổi trưa cũng không ngủ, thoạt nhìn là vô cùng mệt mỏi.
Dương Phàm sờ sờ đầu của nó, nói:
- Xem con buồn ngủ díp cả mắt lại kìa, đi ngủ một lát đi!
- Con không buồn ngủ, con phải đón giao thừa!
Dương Niệm Tổ lắc đầu, trong một năm chỉ có mấy ngày nay là náo nhiệt, cậu không muốn ngủ, vẫn cầm đèn cá vàng lên, lảo đảo đi, cố gắng chống lại cơn buồn ngủ, chờ nửa đêm đến.
Nửa đêm cuối cùng đã tới, đầu tiên là chuông trống trong hoàng cung khinh thành Trường An đều kêu vang, âm thanh du dương của chuông trống vừa mới loáng thoáng truyền vào lỗ tai, chuông trống đường cái Chu Tước cùng với các phường, các chùa chiền, các đạo xen cùng nhau vang lên, thanh âm có xa có gần, có lớn có nhỏ, cao có thấp có, hợp thành loại một loại cảm giác làm người ta cực kỳ rung động.
Thời khắc bỏ đi cái cũ để đón chào cái mới đến rồi.
Quản gia Mã Hàn tươi cười chân thành nói với Dương Phàm:
- A lang, xin mời ngài ngồi!
Lão quản gia Dương phủ lúc trước họ Ngưu, bởi vì đế đô dời về phía Tây, Dương gia cũng dời đi Lạc Dương, lão Ngưu tuổi tác đã cao, người nhà cũng đều ở tại Lạc Dương, cho nên không theo đến Trường An, từ chức về nhà dưỡng lão • Mã Hàn này là quản sự mới Dương gia đón tới sau khi đến Trường An, cực kỳ khôn khéo tài giỏi.
Dương Phàm có chút ngoài ý muốn cười nói:
- Đây là quy củ gì vậy, ta được ghế trên sao?
Mã Hàn cười nói:
- Đây là đương nhiên, a lang, ngài là chủ gia đình Dương gia, bối phận, thân phận quý trọng nhất, dĩ nhiên phải ngồi ghế trên, nhận bái lạy của cả nhà.
Kiến thức của Dương Phàm về phương diện này thật đúng là khiếm khuyết vô cùng, lúc nhỏ hắn không nơi nương tựa, phiêu linh ở Nam Dương, tập tục Nam Dương không giống với Trung thổ.
Cho đến trưởng thành, hắn trở lại Trung Nguyên, bàn tay trần lập nên gia nghiệp này, còn vẫn không chính thức đón giao thừa dựa theo tục lệ của những gia đình giàu có ở Trung Nguyên.
Dương Phàm dựa theo ý tứ của quản gia ngồi ở chính giữa công đường, chỉ thấy bên cạnh bên người còn để ra một chỗ ngồi • gần cuối nửa bước, trái phải còn có hai chỗ ngồi. Tiểu Man, a Nô và Cổ Trúc Đình cười khanh khách đi tới, theo thứ tự cúi đầu về phía hắn bái lạy, trang trọng dị thường.
Ngay sau đó, tam nữ theo thứ tự ngồi xuống, hai tỷ muội Dương Tư Dung và Dương Niệm Tổ bị mang đến trước mặt Dương Phàm, quỳ xuống ở trên bồ đoàn, hai tỷ muội rất thành thật dập đầu với cha, giòn giòn giã giã nói Phúc diên tân nhật, khánh thọ vô cương một loại những từ Cát Tường.... Dương Phàm ngay từ đầu còn có chút buồn cười, dần dần lại nảy sinh một loại cảm giác khác thường.
Tiểu Dương Cát cũng bị bà vú đặt lên trên bồ đoàn, học bộ dạng ca ca tỷ tỷ, rất đáng yêu dập đầu về phía cha nương, thanh âm tiểu tử ê a nói vài câu gì đó, đáng tiếc nói không sõi, giọng lại quá nhỏ, hơn nữa gần gần xa xa thanh âm chuông trống và tiếng ống pháo nổ không ngừng truyền đến, ngoại trừ chính cậu, sợ là ai cũng không nghe rõ cậu đang nói cái gì.
Dương Cát nói xong lời chúc mừng, liền rất chân thành dập đầu, nhìn có vẻ bắt chước khá tốt, kết quả trọng tâm không vững, thiếu chút nữa té ngã, may mà cậu thông minh, mông nghiêng một cái, đảo hướng một bên, được bà vú đỡ được. Dương Phàm không kìm nổi bật cười ha hả, cười cười nhưng ánh mắt thoáng ánh lệ.
Dương Đại Nhi tuổi còn nhỏ, chỉ có thể do bà vú ôm hướng về cha mẹ ý tứ một chút gọi là đã khấu đầu, sau đó liền từ quản gia Mã Hàn bắt đầu, lần lượt gia nô nha hoàn vú em dập đầu chúc tết chủ nhân, chủ mẫu. Tiểu Man đã sớm làm cho người ta chuẩn bị một giỏ tiền lì xì, sọt, rổ cũng quấn vải hồng, để lại ở bên cạnh Dương Phàm, Dương Phàm đem từng phong tiền lì xì tặng, khiến cho tất cả đều vui vẻ.
Chờ khi người một nhà ăn xong cơm tất niên, đến khi có thể đi ngủ thì đã sang canh bốn ngày hôm sau, người một nhà thiêm thiếp một lát, trước sau tổng cộng cũng liền hơn một canh giờ, liền bị âm thanh chiêng trống sáng sớm khiến cho tỉnh lại. Hôm nay Dương Phàm nhất định phải dậy sớm, năm mới phải đến chúc tết Hoàng đế.
Mã quản gia so với chủ nhân còn dậy sớm hơn, khi Dương Phàm ngủ dậy, nhìn thấy ông ta đang chỉ huy người trong sân nhà dựng thẳng lên một cây gậy tre trúc mộc rất dài, đầu gậy treo lá cờ dài bằng vải tơ có thêu lên các hoa văn, hình vẽ Cát Tường, Dương Phàm cũng không hiểu đây có dụ ý cái gì, tùy ông ta muốn làm gì cũng được.
Khi người nhà tất cả đã thức dậy, bữa sáng đã bày lên bàn, trên bàn có một bình Đồ tô tửu. Loại rượu này do bảy thứ dược liệu Đại Hoàng, Bạch thuật, Cây cát cánh, Thục tiêu, quế tân, ô đầu, bạt kháp hỗn hợp chế thành, nghe nói uống Đồ tô tửu có thể trừ tà giải độc, kéo dài tuổi thọ.
Dương Phàm nghe Mã quản gia nói xong đạo lý trong đó, cười dài đang định nâng chén rượu lên, Mã quản gia vội ngăn lại nói:
- A lang từ đã, rượu này người cả nhà đều phải uống, tuy nhiên phải bắt đầu từ tuổi nhỏ nhất.
Dương Phàm ngạc nhiên nói:
- Đây là quy củ gì vậy?
Mã quản gia cười nói:
- Đây là cách nói của bề trên, người trẻ được tuổi, nên uống rượu trước. Người già mất tuổi, tất nhiên nên uống rượu sau. Lão hủ cũng chỉ làm theo mà thôi.
Dương Phàm nghe xong không kìm nổi bật cười, hắn đang lúc tráng niên, bất kể thế nào cũng không thể nói hắn là người già, chẳng qua phụ mẫu hắn đều mất, tại Dương phủ không có người nào cao tuổi hơn so với hắn, cũng chỉ phải gánh làm lão già vậy. Hắn khi còn bé ở sơn thôn, hoàn cảnh nghèo khó, không nhớ rõ trước đây lễ mừng năm mới trong nhà có quy củ như vậy hay không, chỉ nghe người ta an bài là được.
Dương Phàm liền gật đầu, cười nói:
- Vậy... phải bắt đầu tư Đại Nhi rồi, nào, bế nữ nhi bảo bối của ta tới.
Dương Đại Nhi do bà vú ôm, mặc một bộ quần áo mới đẹp đẽ, giữa mi điểm một chấm màu đỏ, nhỏ nhắn đáng yêu cực kỳ. Cô bé đang mút lấy ngón tay, mở to đôi mắt đen lúng liếng tò mò nhìn ca ca Dương Niệm Tổ đội da hổ mũ không dời mắt.
Dương Phàm cầm đũa chấm vào chén Đồ Tô Tửu đến gần cô bé, cô bé mới chuyển mắt nhìn phụ thân, khẽ ngửi vị thuốc đông y, cô bé lập tức cảnh giác, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại nhắm mắt, mím chặt miệng, kiên quyết quay sang chỗ khác.
- A? Nha đầu kia thật thông minh!
Dương Phàm cười hì hì di chuyển chiếc đũa, vừa mới chạm được đến môi của cô bé, cô bé lại nhanh chóng xoay đầu sang hướng bên kia. Dương Tư Dung nhìn thú vị, không kìm nổi che miệng mỉm cười. Hai cha con đối kháng nửa ngày, Dương Phàm rốt cục đã được như nguyện mà đem một giọt Đồ Tô Tửu nhỏ vào miệng Đại Nhi.
Vừa nếm được chút vị thuốc Đông y, cô bé Đại Nhi lập tức ấm ức méo miệng! Sau đó chậm rãi ngoác ra, òa một tiếng khóc lớn!
Oa... Oa... Ô... Ô... •••
Tiểu Man hợp thời cho một giọt mật đường đến trên miệng cô bé, Dương Đại Nhi đang lên tiếng khóc lớn để kháng nghị, vẻ mặt rõ ràng sửng sốt, vươn đầu lưỡi thử thăm dò liếm liếm, sau đó cực kỳ nhanh nuốt giọt mật đường bên môi kia vào miệng, chóp chép miệng nhâm nhi thưởng thức, Dương Phàm nhìn thấy lại cười to một trận.
Dương Đại Nhi ăn xong mật đường, vẫn chưa thỏa mãn liếm liếm môi, trợn mắt to đuổi theo ngón tay của Tiểu Man, ngón tay vươn ra gần nàng, cổ nghển ra, đôi mắt trông mong đáng yêu thực làm cho người ta không nỡ. Tiểu Man mềm lòng, rốt cuộc lại điểm một giọt mật đường cho bé, lúc này Dương Đại Nhi liền há to miệng giống như con chim non đang chờ mẹ mớm mồi.
- Ha hả, bé con kia thật là khỏe, đã mọc răng rồi, còn biết cắn người nữa.
Tiểu Man thu tay lại, vui vẻ cười rộ lên. Uống một giọt rượu thuốc, đổi lấy hai giọt mật đường, Dương Đại Nhi nhìn đại nương mỉm cười, một khuôn mặt tươi cười vô cùng đáng yêu.
Hầu hạ xong Đại Nhi, mấy đứa trẻ khác thì dễ hơn, Dương Phàm chỉ cần trừng mắt, ngay cả Dương Cát cũng phải ngoan ngoãn nghe lời. Dương Phàm không tin Đồ Tô Tửu có loại công hiệu này, tuy nhiên phải tuân thủ truyền thống, tựa như nửa đêm người một nhà phải tụ cùng một chỗ, bái lạy chúc tết chủ gia đình là hắn, ngay từ đầu hắn cũng không chấp nhận, nhưng dần dần hắn cảm thấy một vài nghi thức và quy củ chính là nền tang cho tình cảm và gia phong.
Bữa sáng ngày đầu năm mới không giống với bình thường, trước hết bưng lên một mâm thức ăn năm món tươi mới đồng thời cũng vô cùng cay, một đĩa tỏi, một đĩa ớt, rau hẹ, vân rêu, hạt tiêu, nghe nói ăn năm món đó có thể phát tán ngũ tạng úc khí, phòng bệnh dịch, giúp kháng bệnh.
Mấy đứa trẻ con cũng có đồ ăn ưa thích, một đĩa kẹo mạch nha rất nhanh đã bị mấy đứa trẻ ăn sạch không còn. Đào Mai và Tam tỷ nhi lại bưng hai đĩa Lao hoàn nóng hôi hổi đi lên, lao hoàn chính là sủi cảo, chỉ có điều không gọi bằng cái tên đó mà thôi.
Dương Phàm gắp một miếng Lao hoàn, vừa ăn vừa nói với Tiểu Man:
- Chốc nữa ta muốn vào triều thăm viếng Thiên tử, sau đó còn tham gia cung yến, đêm qua Lục Vũ Đình trực, buổi chiều ta đi thay hắn một lát, bởi vì buổi tối trong cung có Khu Na Vũ, ta còn phải an bài việc cảnh giới, phải đến tối mới có thể trở về.
Dương Phàm dặn dò Tiểu Man, Dương Tư Dung đứng một bên mở to đôi mắt nhìn hắn. Dương Phàm vô cùng thân thiết nhéo nhéo khuôn mặt của cô bé, nói:
- Dã nha đầu, muốn đi ra ngoài phải không? Tí nữa bảo nương con dẫn con đi 'Truyền tòa. Phụ thân buổi tối trở về sẽ dẫn các con đi dạo trên đường Chu Tước xem Khu Na Vũ. Nhớ kỹ, tới nhà người ta, đừng thấy cái gì ngon đều ăn, nếu ăn no rồi, tới nhà tiếp theo sẽ không ăn nổi nữa.
Dương Tư Dung lập tức hồ hởi trở lại, giả mặt quỷ với hắn, hì hì cười rộ lên.
Người Đường mồng một tháng giêng, từng nhà đều thiết tiệc rượu, hàng xóm, bạn tốt phải chúc tết nhau, đi đến nhà ai ăn nhà ai, cái này gọi là 'Truyền tòa. Hàng xóm bên cạnh lễ mừng năm mới hắn đều không ở nhà để đến chúc được, nhưng phủ đệ Trịnh thị phu nhân ngay tại phía sau, vậy thì nhất định phải đi rồi.
Cổ Trúc Đình mặc dù là thiếp, nhưng Dương Phàm vẫn tôn kính cha mẹ của nàng, cho nên Cổ gia cũng là phải đi, đồng thời Dương Phàm ở Trường An cũng có một ít gia đình thân quen, quan trường đồng đạo, bao gồm mẹ già và phu nhân của Mã Kiều cũng từ Lạc Dương đến rồi, ngụ ở phường bên cạnh, cũng phải đến nhà bái vọng một chút.
Dương Phàm nói:
- Hôm nay sẽ do nương tử dẫn các con đi truyền tòa, a Nô ở lại quý phủ tiếp đãi người bên ngoài đến chúc tết, Tiểu Đình có bầu, hôm qua không được nghỉ ngơi tốt, hôm nay nghỉ ngơi thật tốt một chút, buổi tối cả nhà chúng ta dạo phố xem náo nhiệt, nhớ rõ chuẩn bị một chiếc xe kéo đấy.
Dương Phàm nhất nhất chỉ bảo, kiều thê ái thiếp đều ôn thuần gật đầu, đối với sắp xếp của hắn không có nghi nghị nào. Dương Phàm ăn một đĩa Lao hoàn, lại rửa mặt vệ sinh thay đổi triều phục vào cung. Bên ngoài cửa cung bách quan đã tập hợp, quan viên hôm nay thực không ít, quan viên ở kinh thành đều đến, còn có hoàng thân quốc thích, huân quý công thần.
Cũng may mồng một tết hàng năm quan ở kinh thành đều phải chúc tết Hoàng đế, bộ điều lệ lễ nghi này tất cả mọi người đều quen rồi, nên vội mà không loạn. Rất nhanh, mọi người liền theo đội ngũ văn thần võ tướng, hoàng thân huân quý dựa theo chức quan tước vị cao thấp sắp hàng, có vẻ đâu vào đấy.
Mọi người gặp mặt, dĩ nhiên cũng nên ân cần thăm hỏi nhau một hồi, lúc này trong đội ngũ khá hỗn loạn đấy, Quan Phong Ngự sử bình thường rất nghiêm nhưng lúc này cũng không thối mặt nữa mà giống như mọi người tươi cười chân thành, gặp được người quen, bằng hữu cũng sẽ tiến lên tiếp đón chúc tết.
← Hồi 1067 | Hồi 1069 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác