Vay nóng Tima

Truyện:Say mộng giang sơn - Hồi 1066

Say mộng giang sơn
Trọn bộ 1220 hồi
Hồi 1066: Giáo huấn nữ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1220)

Siêu sale Shopee

Chiếc xe nhẹ nhàng dừng lại ở trước cửa Dương phủ, màn xe hé mở, lộ ra một gương mặt quyến rũ điên đảo chúng sinh, đúng là An Nhạc. An Nhạc không biết lại muốn đi đâu dự tiệc, trang phục lộng lẫy, có vẻ như đã được tỉ mỉ tân trang, nguyên bản dung nhan đã vốn yêu kiều, cực kỳ xinh đẹp, lúc này lại càng xinh đẹp không gì sánh được.

Lý Trì Doanh quay đầu nhìn lại, không khỏi kinh ngạc nói:

- An Nhạc tỷ tỷ?

An Nhạc và Tương Vương một nhà lui tới cũng không chặt chẽ, những đường tỷ muội đó nàng tuy rằng đều gặp, nhưng kết giao không nhiều, cho nên đối với Lý Trì Doanh chỉ là có chút quen mặt, nàng không nhớ rõ đây là nữ nhi thứ mấy của phủ Tương Vương cùng với phương danh của nàng, chỉ có điều vừa thấy Lý Trì Doanh nhìn quen mắt, lúc này lại nghe thấy nàng gọi mình là tỷ, lúc này mới tin tưởng nàng quả nhiên là nữ nhi của Bát thúc.

An Nhạc liếc mắt nhìn vào cửa chính Dương phủ, thay một bộ mặt mỉm cười ngọt ngào má lúm đồng tiền, dịu dàng nói:

- Tiểu muội, sao muội lại chạy đến nơi này, muội tìm Dương tướng quân làm gì?

- Ta...

Lý Trì Doanh bỗng nhiên có chút nghẹn lời, tuổi của cô bé này tuy rằng không lớn, tính tình có chút lỗ mãng kích động, nhưng lại có ưu điểm rất lớn, nàng coi trọng lời hứa. Từ lần trước ở cung thành đáp ứng Dương Phàm tuyệt không đem chuyện này nói cho người khác nghe, nàng liền thật sự thực hiện lời hứa, không nói với bất kỳ người nào, bao gồm tỷ muội của nàng và người thân nhất là Tam ca.

Hiện giờ An Nhạc hỏi, Lý Trì Doanh tự nhiên sẽ không bội tín vứt bỏ lời hứa, nàng đảo mắt, lung tung đáp:

Ta •••••• ta ở trong phủ Đại huynh đá quả cầu, quả cầu bị đá đến đầu tường, rớt xuống Dương phủ, kết quả bị •••••• bị tiểu tử thối tha của Dương gia làm hỏng, ta tìm đến đòi hắn bồi thường.

Đạo hạnh nói dối của Lý Trì Doanh làm sao bì kịp được với tiểu hồ ly thành tinh Lý Khỏa Nhi này, nàng chỉ liếc mắt là thấy ra cô bé đang nói xạo. Lý Khỏa Nhi mà chỉ tò mò với hành động của Lý Trì Doanh, cũng không nghĩ đến tiểu đường muội này sẽ cùng Dương Phàm có chuyện gì đó dây dưa, dù sao Lý Trì Doanh tuổi còn quá nhỏ, rất khó khiến người ta liên tưởng đến tình yêu nam nữ.

Nhưng Lý Trì Doanh lại nói dối, An Nhạc suy bụng ta ra bụng người, không khỏi liền nổi lên lòng nghi ngờ, nàng bất động thanh sắc Ờ một tiếng, theo trong xe đi ra, đi đến bên người Lý Trì Doanh, cầm tay cô bé, cười híp mắt nói:

- Như vậy à, nhi tử bảo bối của Dương đại tướng quân đích thật là một Hỗn Thế Ma Vương hồi trước hắn còn đứng ở đầu tường, đái vào đầy mặt của Hà Nội Vương đấy.

Lý Trì Doanh không kìm nổi bật cười. An Nhạc cười dài mà nói:

- Tỷ muội của Lý gia ta cũng không thể để họ Dương khi dễ như vậy. Tuy nhiên muội dù sao cũng là quý nữ hoàng thất, đứng ở cửa lớn mà hô to gọi nhỏ còn thể thống gì. Nào, tỷ tỷ mang muội đến Dương gia, tìm Dương tướng quân giáp mặt đòi lại công đạo.

- Việc này ••••••

Lý Trì Doanh có chút khó xử, ngẩng lên thấy An Nhạc đang ngồi trên xe cười lãnh đạm nhìn mình, khuôn mặt xinh đẹp của Lý Trì Doanh lập tức nóng lên.

Nàng vừa mới còn nói là ở quý phủ của đại ca đá cầu, quả cầu rơi vào Dương phủ bị Dương gia tiểu công tử làm hỏng, lại đã quên nàng là đường xa mà đến, xa ngựa nô bộc đều đứng hầu ở một bên, phủ đệ của đại ca và phủ đệ của Dương Phàm gần sát đấy, nếu nàng mới vừa rồi ở tại quý phủ đại ca, gần như vậy còn phải dùng tới xa mã?

Lời nói dối bị bại lộ, Lý Trì Doanh hơi có chút thẹn thùng, An Nhạc cũng không nói toạc ra, cầm tay nàng, định mang nàng xông vào Dương phủ. Mạc Huyền Phi đứng ở cửa vẻ mặt khó xử, thân phận người ta quý trọng, nếu quả thật phải cứng rắn xông vào bên trong, gã thật đúng là không dám ngăn cản.

Dương Phàm nhĩ lực siêu phàm đứng ở mặt sau bức tường nghe rõ mồn một màn đối thoại của hai người, thấy tránh không khỏi, hắn khẩn trương ho một tiếng làm bộ đi ra, giả bộ tình cờ gặp Lý Trì Doanh ở cửa phủ. Dương Phàm vẻ mặt kinh ngạc, nói:

- Ta nói vừa mới như thế nào nghe thấy hai chim khách thì thầm kêu, hóa ra là hai vị quý nữ đến nhà. Không biết nhị vị đến có chuyện gì vậy?

Lý Trì Doanh lườm hắn một cái, tức giận nói:

- Dương đại tướng quân. Ngươi cũng đừng chỉ nói lời dễ nghe, chỉ cần ngươi không nói là con cú tới cửa, người ta liền cảm ơn trời đất rồi.

Dương Phàm nhìn lén liếc mắt một cái như cười mà nói:

- Cái khác không nói, nhưng buổi tối hôm qua thực sự có một con cú kêu không ngừng đấy.

Lý Trì Doanh nghĩ đến Dương Phàm đang nói nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời quay ngoắt lại, khuôn mặt xinh đẹp mặt trầm xuống, nàng tự nhiên hiểu được Dương Phàm nói không thích nàng trèo vào cửa nhỏ Dương gia. Lý Trì Doanh rất không vui mà nói:

- Dương tướng quân, người ta hôm nay đến, là tìm ngài là đòi nợ đấy.

Nói xong nàng lại sợ Dương Phàm hiểu lầm, nếu chẳng may Dương Phàm nghĩ đến nàng sớm đem bí mật giữa hai người nói với An Nhạc, vậy không ổn rồi, nàng lại khẩn trương đuổi theo một câu, nói:

- Quả cầu của ta đá qua đầu tường, bị tiểu hài tử nhà ngài làm hỏng rồi, ngài xem làm thế nào đây?

Dương Phàm cười nói:

- Tiểu hài tử không hiểu chuyện, Huyện chủ làm gì chấp nhặt với nó. Như vậy đi, ta đang có việc phải đi ra ngoài, Huyện chủ không ngại cùng ta đồng hành, đến chợ Trường An, cô xem trúng quả cầu nào, ta đều mua trả lại cho cô, như vậy được chứ?

Lý Trì Doanh vội vã muốn để An Nhạc đi, khẩn trương đáp ứng nói:

- Nói lời phải giữ lấy lời, vậy ta đi thôi!

Dương Phàm nhìn thoáng qua Lý Khỏa Nhi trên mặt vẫn đang tươi cười, gương mặt lập tức lạnh xuống:

- Không biết điện hạ đến nhà, có chuyện gì không vậy?

Lý Khỏa Nhi thấy hai người kẻ xướng người hoạ, chính mình đã không có khả năng xem diễn nữa, trong lòng tuy rằng khó hiểu không thể giải thích, nhưng cũng buông tay Lý Trì Doanh mỉm cười cười nói:

- Không có gì, Bổn cung là đưa tiểu muội đến đây, các ngươi đã đều nói xong, vậy không còn chuyện của ta nữa. Dương tướng quân, tiểu muội, Bổn cung cáo từ.

Lý Khỏa Nhi quay đầu liền đi, xách váy bước xuống bậc thang, bỗng ngoái đầu nhìn lại cười, nói với Dương Phàm:

- Dương tướng quân, ngươi cần phải thực hiện hứa hẹn nha, nếu dám khi dễ tiểu muội tử, Bổn cung nhất định sẽ giúp nàng lấy lại công đạo.

Dương Phàm mày hơi hơi nhăn lại, thật là không hài lòng. Lý Trì Doanh đứng ở một bên, nhìn thấy thần sắc hắn, trong lòng không khỏi không yên. Nhưng nàng chỉ khẽ cắn môi dưới, không nói lời nào, cho đến khi Lý Khỏa Nhi trèo lên xe rời khỏi, nàng mới khẩn cấp giải thích với Dương Phàm:

- Người ta chưa nói với gì với tỷ ấy cả.

Dương Phàm lạnh lùng thốt:

- Ta biết.

Hắn nhấc lên vạt áo bào, đi ra khỏi cửa phủ, Lý Trì Doanh vụng trộm nghiêng mắt nhìn sắc mặt của hắn, mất tự nhiên đi theo sát ở phía sau hắn. Dương Phàm khoanh tay, nhìn đoàn xe An Nhạc đi xa, thản nhiên nói:

- Ta rất không thích Đường tỷ của cô.

Lý Trì Doanh nói:

- Ta biết, tỷ ấy cũng không phải vì ta tìm đến đấy. Ta nghe nói lúc trước ở chợ đông Trường An...

Dương Phàm nói:

- Ta chán ghét người này, lại không quan hệ đến chuyện đó.

Lý Trì Doanh nghẹn lời, cố lấy dũng khí nói:

- Ta cũng không thích tỷ ấy, An Nhạc tỷ tỷ... lLuôn luôn có chút kì quái xa cách. Hơn nữa Tam ca của ta cũng đã nói với ta, bảo ta không nên cùng An Nhạc lui tới, nói nàng không nên thâm giao, người ta không biết rõ ý tứ Tam ca, tuy nhiên, Tam ca sẽ không hại ta, huynh ấy nói như vậy, nhất định có đạo lý.


Dương Phàm bật cười, hắn liếc mắt một cái tiểu đại nhân bên cạnh này, đột nhiên hỏi:

- Cô có biết, cô và cô ta có chỗ tương tự nào không?

- Hả?

Lý Trì Doanh mở to đôi mắt to xinh đẹp, kỳ quái nói:

- Người ta làm sao có điểm tương tự với tỷ ấy hả?

Sắc mặc Dương Phàm trầm xuống nói:

- Hai người các cô, không biết nặng nhẹ, tùy hứng kích động!!

Lý Trì Doanh thấy hắn bộc lộ sự tức giận với mình không khỏi hoảng sợ, nhất thời không dám đáp lời. Dương Phàm đi về phía hồ Long Khánh, nước trong hồ đã đông lại, bên hồ bị bao trùm băng tuyết có mấy thân cây héo rũ giãy dụa trong băng tuyết vươn ra một đoạn.

Lý Trì Doanh bước bước từng nho nhỏ bên cạnh của hắn, vụng trộm nghiêng mắt nhìn liếc sắc mặt của hắn một cái, nhút nhát nói:

- Ngài... ngài tức giận à?

Dương Phàm nhìn cánh đồng tuyết lạnh cóng trước mặt, lạnh giọng nói:

- Cô mặc dù tuổi nhỏ, nhưng sinh ở gia đình đế vương, hẳn là hiểu chuyện hơn so với nữ tử tầm thường. Ngươi nói, hai nước hòa thân có phải quốc gia đại sự hay không? Nếu như là có, như vậy việc này thành hay không, đều hẳn là giao cho triều đình cân nhắc lợi hại được mất từ đó làm ra lựa chọn phù hợp nhất với ích lợi quốc gia. Còn hạnh phúc cả đời của một nữ nhân, căn bản không đáng suy nghĩ liệt kê, mà Dương mỗ làm một quan viên trong triều đình lại càng không nên từ giữa động tay chân.

Nếu đây là một việc tư, như vậy chính là đề cập việc tư của nữ tử phủ Tương Vương, điều đó và Dương mỗ có nửa phần can hệ sao? Dương mỗ giúp cô có tính là một phần ân tình không? Sao giống như là ta thiếu nợ cô vậy, có chuyện gì cũng tới cửa hô to gọi nhỏ, bày ra sắc mặt của một chủ nợ, chẳng lẽ cô là hoàng nữ là có thể muốn làm gì thì làm sao?

Lý Trì Doanh bị hắn giáo huấn ủy khuất không ngừng, lệ hoen mi mà nói:

- Người ta... người ta cũng biết, phải... là cầu Dương tướng quân ngài hỗ trợ. Nhưng... nhưng người ta bỗng nhiên nghe nói Đột Quyết cũng muốn đến hòa thân, cả triều phản đối, đến lúc này chỉ sợ hoàng bà nội sẽ đáp ứng Thổ Phiên hòa thân rồi, người ta lại không thấy tướng quân có bất kỳ động tác...

Dương Phàm nói:

- Hoàng đế cũng không muốn hòa thân với Thổ Phiên và Đột Quyết, nhưng bà có thể trực tiếp cự tuyệt sao? Cho dù là đám hỏi của hai gia đình người thường, nếu hai nhà có kinh tế thường thường, có nữ nhi thì gia đình sợ ảnh hưởng tới kinh doanh của nhà mình, cũng không thể không chút khách khí cự tuyệt bởi vì đứa con của gia đình kia ăn uống chơi gái đánh bạc, không lo đến gia đình, cho nên nữ nhi nhà ta không thể gả đi không?

Hắn dù sao cũng phải tìm các loại lý do, uyển chuyển cự tuyệt người ta, vừa không đắc tội người khác, lại bảo toàn nữ nhi của mình. Nếu hắn muốn tìm người từ giữa điều đình, người này còn phải dùng chút thủ đoạn mới được. Ta luôn luôn tại vì chuyện này bôn ba, nhưng cô nghĩ rằng ta và cô có thể đem tất cả mọi chuyện đều làm ở ngoài sang sao? Hay là nói ta đã làm cái gì, đều phải bẩm báo chi tiết với một con nhóc như cô sao?

Lý Trì Doanh bị hắn giáo huấn cúi đầu không nói, Dương Phàm tăng thêm giọng điệu, lại nói:

- Cô không cần vừa nghe tiếng gió đã bảo là mưa. Nghĩ đến cái gì thì làm cái đó, suy nghĩ đơn giản chính là khờ dại, nhưng cô chớ quên, cô là hoàng nữ, việc này lại liên lụy trọng đại, cho nên cần đặc biệt cẩn thận, cô hiểu chưa?

Lý Trì Doanh ủy khuất mà nói:

- Người ta hiểu....

Nói xong hai giọt nước mắt rơi xuống, rơi trên vạt áo của nàng. Sau cùng nàng không kìm nổi nhẹ nhàng khóc nức nở.

Xa xa, hầu gái nô bộc phủ Tương Vương này dường như chú ý tới cái gì, bọn họ đi lén lút nhìn phía bên này, châu đầu ghé tai, xì xào bàn tán. Dương Phàm phát giác được bọn họ khác thường, không khỏi thầm kêu không ổn, mình nói nặng lời khiến cô bé này khóc nhè, nếu người nhà phủ Tương Vương trở về nói với Tương Vương, thì mình không thể giải thích rõ rồi.

Dương Phàm nhoẻn miệng cười, bỗng nhiên lại hòa khí nói với nàng:

- Nhưng ta phát hiện, cô có hai ưu điểm hơn hẳn An Nhạc đấy.

Quả nhiên sự chú ý của cô bé rất dễ dàng bị dời đi. Lý Trì Doanh bị giáo huấn lập tức chớp chớp hai mắt đẫm lệ, lông mi còn treo hai giọt nước mắt trong suốt, liền tò mò hỏi:

- Là sao? Người ta có điểm gì hơn An Nhạc tỷ tỷ?

Dương Phàm nói:

- Một là cô chịu nghe khuyên, mà không phải kiêu ngạo, ngông cuồng tự cho là đúng, nữ tử như vậy đáng ghét nhất. Một điều khác, cô rất trọng lời hứa, tuy rằng cô tuổi còn nhỏ, nhưng cô đã nhận lời việc gì, liền nhất định sẽ hết lòng tuân thủ hứa hẹn, đây chính là một cô nương tốt.

Lý Trì Doanh mỉm cười, Dương Phàm lại tiếp tục khen:

- Ta hiện tại lại phát hiện một ưu điểm nữa của cô đấy.

Lý Trì Doanh hai mắt tỏa ánh sáng mà nói:

- Thật sao?

Dương Phàm gật đầu:

- Đương nhiên! Cô cười nhìn rất đẹp, ta chợt phát hiện cô là mỹ nhân, lớn lên một chút nhất định sẽ xinh đẹp hơn cả An Nhạc nữa.

Lý Trì Doanh được hắn khen, khuôn mặt xinh đẹp choáng váng, xấu hổ mà nói:

- Người ta nào có đẹp như An Nhạc tỷ tỷ, ngài nói loạn...

An Nhạc nổi danh ở giới thượng lưu tại kinh thành, Thái Bình công chúa từng được coi là bông hoa của Lạc Dương, hiện giờ nàng đã trung niên, sau khi mở phủ dựng nha càng bộc lộ hình tượng nữ cường nhân ở trên chính đàn và ở trước mặt mọi người, đã không giống như thời trẻ lấy dung mạo nổi danh thiên hạ, nhưng mặc dù khi còn thiếu nữ nàng đang lúc quyến rũ hoa kiều hay khi đứng tuổi, tư sắc của nàng cũng không được đánh giá cao hơn An Nhạc.

Vài tỷ tỷ của Lý Trì Doanh đang lúc tuổi thanh xuân, bình thường tụ tập với nhau cũng thường đánh giá tư sắc cao thấp của những quý nữ trong kinh, lần nào Lý Khỏa Nhi cũng đều hoàn toàn xứng đáng thứ nhất, Lý Trì Doanh tự nhiên cũng là rõ ràng, nàng căn bản không dám nghĩ mình có thể đẹp hơn An Nhạc.

Tuy nhiên cô gái mặc kệ lớn nhỏ, chỉ cần biết suy nghĩ, liền thích người ta tán dương nàng xinh đẹp, Lý Trì Doanh tuy rằng cảm thấy Dương Phàm có chút nói quá sự thật, nhưng vẫn rất vui vẻ. Trong miệng nàng nói Dương Phàm nói loạn, trong lòng lại ước gì Dương Phàm nói đều là sự thật.

Dương Phàm nói:

- Nữ tử như hoa, có người thoang thoảng như cúc, có người thanh cao như đóa hoa sen, có người như ngạo tuyết hàn mai, có người lại như thâm cốc u lan, nhiều màu nhiều sắc, không ai giống ai, đẹp chính là đẹp, phân cao thấp gì chứ.

Lý Trì Doanh chưa từng nghe qua nói như vậy, nhất thời tâm trí phiêu xa. Nàng nghiêng trán ngẫm nghĩ một chút, khờ dại hỏi:

- Thật sao, vậy... người ta như hoa gì?

Dương Phàm âm thầm buồn cười, bịa chuyện vài câu, cô bé này không ngờ cho là thật, bèn ra vẻ rất nghiêm túc đánh giá nàng một chút. Lý Trì Doanh lại có chút thẹn thùng tránh đi ánh mắt của hắn, Dương Phàm nói:

- Xuân quang chiếu rọi, linh khí như ngọn núi buổi sớm, trong sáng như hoa sen, lại mang theo hương hoa cỏ thơm mát. Cô nương có thể sánh bằng bách hợp!

Lý Trì Doanh nghe vậy mở cờ trong bụng, Dương Phàm cũng không biết bởi vì mình thuận miệng một câu, cô bé này từ nay về sau chỉ yêu bách hợp trong các loài hoa, chẳng những trong phòng đều biến thành bách hợp, trên quần áo thêu vân biến thành bách hợp, lại sưu tập hoa bách hợp nơi nơi sưu tập, đến nỗi khi mỗi khi đến ngày sinh nhật của nàng, bọn tỷ muội đều lấy việc tặng nàng một chậu hoa bách hợp quý hiếm là quà.

Dương Phàm tát một cái rồi lại cho người ta một quả táo, dụ dỗ cô bé này vô cùng vui vẻ đi tiếp.

Dương Phàm vẫn đứng tại nguyên chỗ, cũng nhăn mày thật sâu, hắn sớm bắt đầu bố cục rồi, nhưng không nghĩ tới Đột Quyết tới nhanh như vậy, nếu chẳng may nữ hoàng chống đỡ không được đến khi Thổ Phiên và Đột Quyết hai nước phát sinh tình trạng, tình huống nhưng thật không ổn...

Lúc này, đột nhiên có một người cưỡi ngựa như bay tới, nghênh đón đối đáp vài câu, bỗng nhiên xoay người hướng Dương Phàm kích động chạy tới, thật xa liền hô:

- Tướng quân! Tướng quân! Mậu Châu đại thắng!


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1220)


<