← Hồi 1049 | Hồi 1051 → |
Tiết thu Quan Trung đã có thêm vài phần hàn ý, đặc biệt là những buổi sáng sớm sau khi trời vừa đổ mưa, lúc đó hàn ý càng rõ rệt. Khi mặt trời lên, vẫn còn nguyên làn xương mù quanh quẩn giữa sườn núi, khiến núi non song nước, bầu trời mặt đất tạo thành bức tranh thủy mặc phong phú.
A Nô sớm đã quá quen thuộc với cảnh sắc này, không lấy gì làm hiếu kỳ. Nàng cùng với Cổ Trúc Đình đang mang thai ngồi trên cỗ xe được phủ bởi những tấm da mềm mại. Hai ô cửa sổ chỉ để hé một khe rất nhỏ, hai người không ngắm phong cảnh mà chỉ nói lan man về việc niềm vui mang thai, sinh con.
Đối với người lớn lên trong cung như Thượng Quan Uyển Nhi, cảnh thu Quan Trung là cảnh tưởng mà nàng rất khó có dịp được chiêm ngưỡng, dù cho gia tộc Thượng Quan có mấy trăm mảnh ruộng tốt ở Kỳ Châu nhưng nàng cũng chưa từng đi tới đó, đối với Uyển Nhi, đấy chẳng qua chỉ là những con số trong sổ sách chẳng hơn. Tuy nhiên lúc này nàng cũng chẳng có hứng thú ngắm nhìn cảnh sắc bên đường, bởi trong xe còn có ái nữ của nàng.
Đứa bé suốt dọc đường đi phải ăn sữa, phải đi tiểu, thỉnh thoảng lại kêu la đòi mẫu thân trêu đùa với mình. May mắn còn có Tiểu Man bên cạnh giúp đỡ. Uyển Nhi đã quen văn phòng tứ bảo, chỉ biết thi từ ca phú, lần đầu tiên chăm sóc trẻ nhỏ, tuy có phần lóng ngóng nhưng vẫn có thể ứng phó được.
Dương Phàm cùng với Niệm Tổ và Tư Dung ngồi trong cỗ xe đi đầu, hai bên cửa sổ bị hai đứa trẻ chắn mất, bọn chúng thò cả đầu ra ngoài, thích thú nhìn ngắm khung cảnh hai bên đường, thỉnh thoảng lại la hét ra điều phấn khởi lắm. Dương Phàm ngồi trong xe chỉ đành chốc chốc lại coi mông chúng như cái trống mà vỗ cho đỡ buồn.
Sườn núi hai bên đường dần dần bày ra trước mắt đủ mọi màu sắc, có ố vàng, có xanh lục, có đỏ tía, từng sắc thái rõ nét như một bức tranh. Gió thu thổi tung những cánh hoa lau bay khắp trời, một đàn nhạn tung cánh lướt qua bầu trời.
Hai đứa bé mỗi người một bên ngồi trên chân Dương Phàm, hắn lười biếng tựa vào tấm nệm, chẳng thể nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài, chỉ nghe thấy tiếng nhạn hót trên trời và tiếng hát khỏe khoắn truyền tới từ những cánh đồng.
Cuộc sống tiêu dao như vậy thật giống như thần tiên! Cách xa triều đình hỗn loạn, tránh xa những mưu gian kế hiểm. Dương Phàm thảnh thơi cả thể xác lẫn tâm hồn, hoàn toàn thư thái một cách lạ thường. Cuốc sống như vậy mới thực sự là điều hắn muốn, cả năm trời khó lắm mới có cơ hội cùng người nhà du ngoạn như thế này, trong lòng Dương Phàm không khỏi có ý nghĩ muốn hồi hương.
Tiến vào địa phận Kỳ Châu, Uyển Nhi và Dương Phàm ngồi vào chung một cỗ xe, Dương Phàm như một lão thái bán thân bất toại ngồi yên trên ghế, Dương Đại Nhi ghé sát vào bụng và ngực hắn, cố hết sức với tay lên cao, hoa chân múa tay tốn không ít sức lực cũng chỉ chạm được một chút vào hai má của phụ thân.
Sau đó cô bé trượt liền một đường xuống nhưng bị cái bụng của hắn ngăn lại, để cô bé tiếp tục trèo lên. Đại Nhi lúc nào cũng tràn đầy tinh lực, suốt cuộc hành trình nhàm chán mà cũng không hề mệt mỏi, cô bé chỉ cần ngẫu nhiên đụng vào hai má phụ thân là ngay lập tức có thể bật cười vui vẻ.
Uyển Nhi ngồi bên cạnh mỉm cười ngắm nhìn cảnh cha con vui đùa, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.
- Lang quân, bắt đầu từ đây chính là nhà chúng ta.
Uyển Nhi nhìn ra ngoài cửa sổ, ôn nhu nói.
Uyển Nhi nhờ được Nữ Hoàng sủng ái được ban thưởng gia sản điền trang, tuy nhiên nàng chưa từng lui tới nơi này, chỉ là hàng năm nhìn vào sổ sách mới thấy được là thay đổi và thu hoạch. Tuy vậy lần này đến Kỳ Châu có người quản sự đi theo giới thiệu qua cho nàng về tình hình nơi đây nên nàng cũng nắm khá rõ.
Dương Phàm ôm chặt con gái, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài. Đại Nhi nhân cơ hội nhảy lên nhéo ria mép của hắn. Dương Phàm đã 28 tuổi, theo lệ đã có thể để râu, do vậy hắn chăm sóc rất kỹ chòm râu mới mọc, Đại Nhi nắm được chòm râu của phụ thân cười rất vui vẻ.
Dương phàm tóm lấy nữ nhi, đẩy cô bé lên cao một chút, quay sang nói với Uyển Nhi:
- Đất ruộng nhà chúng đều ở đây hết phải không?
Uyển Nhi nói:
- Đất nhà chúng ta không phải tất cả đều ở cùng một chỗ. Cần phải ở gần nguồn nước mới là ruộng thượng đẳng. Tuy vậy đây cũng là mảnh hoàn chỉnh nhất của chúng ta, có chừng hơn một ngàn mẫu, cứ như tốc độ bây giờ, chúng ta còn phải đi đến trưa mới tới nơi được.
Dương Phàm tóm lấy bàn tay nữ nhi đang không ngừng khua khoắng, làm vẻ mặt tức giận với cô bé, nhưng cô bé không những không sợ, ngược lại còn bị hắn trêu càng thích thú. Dương Phàm nói:
- Xem nữ nhi bảo bối của chúng ta, xinh đẹp như vậy cộng thêm của hồi môn hậu hĩnh, không biết là tiểu tử nhà ai có phước đây.
Uyển Nhi lườm hắn một cái, với qua ôm lấy nữ nhi đang ngồi trong lòng hắn, nói:
- Nữ nhi sau này ắt sẽ được phần hồi môn hậu hĩnh nhưng của cải của Dương gia ta làm sao có truyền ra bên ngoài được. Hơn nữa, nữ nhi sau này cũng phải gả cho đấng nam nhi bản lĩnh, chẳng nhẽ lại là hàng phế vật sống dựa vào tiền của nhạc phụ?
Dương Phàm cười nói:
- Có lý! Dương gia khuê nữ, bảo bối của nhà ta chọn con rể tương lai nhất định không thể sai được.
Uyển Nhi nhăn nhăn mũi nhìn hắn nói:
- Chàng mới đây đã muốn dùng điền sản làm của hồi môn rồi, có phải là không muốn thiếp sinh thêm con cho chàng nữa không?
Dương Phàm cười nói:
- Ta chỉ là thuận miệng nói ra thôi, sao nghĩ được nhiều như vậy! Sinh! Nhất định phải sinh! Nàng phải sinh cho ta thêm vài đứa con trai, vài đứa con gái nữa, con trai thì bản lĩnh đầy mình, con gái thì gả cho con rể có bản lĩnh.
- Ha ha! Đến lúc đó nếu Dương lão hán có gây sự thị phi với hàng xóm láng giềng cũng có thể dẫn một bầy con trai và con rể bản lĩnh ra đánh nhau, dọa chết bọn chúng.
Uyển Nhi cười phì một tiếng, gắt giọng nói:
- Chàng đó, không tự nhìn lại mình. Bên ngoài, chàng đường đường là Trung võ Đại tướng quân, còn trẻ như vậy đã làm đến quan tứ phẩm, tiền đồ như gấm, bên trong chàng là Hiển Tông tông chủ, có sức mạnh hô phong hoán vũ, hàng xóm nào dám đắc tội với chàng?
Dương Phàm làm mặt khổ não nói:
- Thế nào là không dám? Bên trái nhà ta là Lương Vương Thế tử và ái nữ của đương kim Hoàng Thái Tử, bên phải nhà ta là năm vị quận Vương của Tương Vương phủ. Nàng nghĩ dễ chọc giận bọn họ lắm sao? Trung Võ Tướng quân ta đây trước mặt các Vương gia Công chúa cũng không đáng để họ để mắt tới, lực lượng Hiển Tông lại không dễ gì ra mặt, chỉ đành dựa vào đám con trai, con rể mà thôi.
Uyển Nhi không kìm được bật cười:
- Nghe chàng nói cũng không sai. Lúc dựng nhà chàng không chọn được hướng tốt hay sao, hàng xóm tả hữu nhà chàng không phải kim chi ngọc diệp thì là xưng vương xưng hầu, hơn nữa hai nhà sớm muộn gì cũng có chiến tranh, chàng bị kẹp ở giữa, phong thủy quả rất tốt!
Dương Phàm thở dài nói:
- Thôi vậy! Là phúc không phải họa, là họa thì tránh không khỏi. Huynh đệ họ Trương chẳng phải sống trong cung không hàng xóm láng giềng gì mà vẫn rước họa vào thân đó sao? Cho nên nói việc tìm tới nàng, nàng có trốn lên Nam Sơn cũng không tránh được
Đại Nhi nằm trong lòng của mẫu thân, thoải mái thì đúng là rất thoải mái, nhưng mẫu thân không trêu đùa với cô bé như phụ thân, cảm thấy buồn chán, cô bé lại đưa đôi tay nhỏ xíu về phía Dương Phàm, lắc lắc đòi phụ thân ôm. Uyển Nhi sẵng giọng:
- Con nhỏ như vậy đã không có lương tâm, mẫu thân mới ôm được một lát đã không đồng ý rồi.
Nói vậy nhưng nàng vẫn đưa con cho Dương Phàm, vừa ngồi vào lòng Dương Phàm, cô bé ngay lập tức đưa tay sờ lên hàng ria bên trên miệng hắn. Uyển Nhi liếc nhìn Dương Phàm, chế nhạo nói:
- Chàng đi du ngoạn lần này chắc không phải vì trốn tránh đợt sóng gió do huynh đệ họ Trương tạo ra chứ?
Dương Phàm nói:
- Việc của huynh đệ họ Trương chẳng liên quan gì đến ta, ta không việc gì phải trốn tránh cả. Ta bây giờ chỉ muốn cùng nàng đi du ngoạn cho khuây khỏa mà thôi, để mẹ con nàng được gần gũi hơn. Về trận chiến trong kinh, thực chẳng có gì đáng xem, bởi vì ... Thắng bại sớm đã được định đoạt!
**********
Ba huynh đệ Trương Đồng Hưu, Trương Xương Kỳ, Trương Xương Nghi đều lần lượt bị Ngự Sử Đài thẩm vấn, lần này Ngự Sử Đài chuẩn bị vô cùng đầy đủ, đối mặt với hàng loạt bằng chứng chúng không thể chống chế, đành phải trừa nhận đã ăn hối lộ tổng cộng hơn bốn ngàn xâu.
Một xâu tương đương với mười quan, bốn mươi ngàn quan, bốn ngàn vạn tiền quả là con số kinh người. Trương Đồng Hưu là Ti Lễ Thiếu Khanh, Trương Xương Nghi là Thượng Phương Thiếu Giám, Trương Xương Kỳ là Thứ Sử Biện Châu, trong ba người chỉ có Trương Xương Kỳ là xem như có thực quyền, hơn nữa cũng mới nhậm chức chưa lâu, sao có thể ăn hối lộ liền bốn ngàn vạn tiền.
Bọn chúng có thể thay người khác làm được việc gì?
Kỳ thực những người hối lộ chúng đều là nhằm vào hai huynh đệ họ Trương, tiền phần lớn cũng là rơi vào tay hai huynh đệ Trương gia. Ngự Sử Đài thẩm vấn chúng cũng chỉ vì muốn làm rõ việc tham ô ăn hối lộ của huynh đệ họ Trương. Nhưng ba huynh đệ Trương Đồng Hưu cũng không phải kẻ ngốc, chúng hiểu rất rõ việc này, chỉ cần huynh đệ Trương gia còn trụ vững chúng cũng sẽ không việc gì.
Người khác đưa hối lộ đều là đưa vào tay chúng, liên hệ trực tiếp với huynh đệ Trương gia chỉ có ba người bọn chúng, ba tên này ngậm chặt miệng không hé răng lấy một lời, Ngự Sử Đài lại không dám dùng hình bức cung chúng, vụ án này điều tra đến chỗ chúng liền rơi vào ngõ cụt.
Tội trạng của ba tên họ Trương rõ ràng không thể trực tiếp liên hệ đến huynh đệ họ Trương. Ngự Sử Đài chỉ có thể nghĩ biện pháp khác. Cách thì quả thực là có, vì căn cứ theo tội liên đới trong Hình Luật Đại Chu, người tiến cử ba huynh đệ Trương Đồng Hưu là Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông ắt hẳn cũng bị liên đới.
Vì thế, trong buổi trầu sớm hôm đó, Ngự Sử Trung Thừa Trực Ngạn Phạm bẩm tấu lên Hoàng Đế về kết quả cuộc thẩm tra vụ án tham nhũng:
- Tâu Bệ hạ! Vụ án Trương Đồng Hưu, Trương Xương Kỳ, Trương Xương Nghi nhận hối lộ đã có kết quả, ba người chúng tổng cộng đã nhận hơn bốn ngàn quan, cần phải nghiêm khắc trừng trị, ba người này đều do Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông tiến cử, theo luật cũng không tránh khỏi liên đới.
Chiêu này của Trực Trung thừa cũng tuyệt diệu y như thủ đoạn phạt Trương Xương Tông hai mươi lượng đồng của Ty hình chính Giả Kính Ngôn, huynh đệ họ Trương hiện đã được phong Quốc Quân, chức quan vốn có cũng không đáng nhắc tới. Ông thỉnh cầu Hoàng Đế miễn chức quan của huynh đệ chúng nhưng vẫn giữ lại tước vị, miễn chức quan cùng lắm là mất đi một phần bổng lộc, việc này đối với huynh đệ Trương gia cũng chẳng phải tổn thất gì ghê gớm.
Nhưng chỉ cần Hoàng Đế đồng ý là coi như Ngự Sử Đài đã toàn thắng trong lần giao đấu này. Cùng với việc làm tổn hại được uy vọng của huynh đệ họ Trương, Ngự Sử Đài không chỉ loại bỏ được ba vây cánh quan trọng của chúng mà còn dọa được bầy khỉ lâu nay núp dưới bóng đại thụ của huynh đệ họ Trương sợ chạy toán loạn.
Muốn lật đổ triệt để hai huynh đệ chúng không thể một sớm một chiều mà thành công được, cũng giống như đốn đổ một cây cổ thụ cần phải chặt đứt từng cọc từng cọc bộ rễ của chúng, chờ khi bộ rễ bị loại bỏ hoàn toàn, lúc đó chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể khiến chúng đổ nhào.
Võ Tắc Thiên cất cao giọng nói:
- Hành vi tham ô nhận hối lộ của Trương Đồng Hưu, Trương Xương Kỳ, Trương Xương Nghi đã quá rõ ràng, lập tức bãi bỏ chức quan!
Võ Tắc Thiên thần sắc nghiêm nghị, trừng trị tham quan với là quốc sách hàng đầu mà bà vẫn gắng sức thực thi từ khi đăng cơ tới nay, bà không thể vì chuyện này mà tự tay tát vào mặt mình, nếu bà nể tình riêng cũng chính là tự làm lung lay uy vọng của. Ngự Sử Đài lần này đã đi một nước cờ chết buộc bà phải làm theo nguyên tắc, bà chỉ có thể thí tốt bảo soái.
Nhưng Ngự Sử Đài lại mong muốn trận này có thể loại bỏ luôn cả tướng soái của bà, bọn Trương Đồng Hưu bị dẫn lên điện, khi rời đi thần sắc vẫn bình thản không hề run sợ, nét mặt kiêu căng, chỉ cần huynh đệ họ Trương vẫn bình an vô sự thì bất cứ lúc nào chúng cũng có thể ngóc đầu trở lại, thủ đoạn này của Ngự Sử Đài hoàn toàn bị chúng coi thường.
Thực Trung Thừa bước lên phía trước thúc giục:
- Bệ Hạ! Trương Dịch Chi, Trương Xương Tông không thể tránh khỏi tội liên đới, cũng cần phải tước quan chức quan.
Võ Tắc Thiên lạnh nhạt nhìn ông rồi quay sang nói với huynh đệ họ Trương:
- Lời của Trực Trung thừa các ngươi đều nghe rõ cả rồi chứ? Hằng Quốc Công, Nghiệp Quốc Công các ngươi biết tội của mình chưa?
Trương Dịch Chi cúi đầu nói:
- Thần biết tội! Tuy nhiên cả thần và Xương Tông đều lập được công lao, y pháp vẫn có thể được giảm nhẹ tội.
Võ Tắc Thiên khẽ nhướng mày hỏi:
- Huynh đệ nhà ngươi có công lao gì hãy cùng nói ra cho văn võ bá quan trong triều được biết.
Trương Dịch Chi nói:
- Thần và Xương Tông đã từng làm chủ trì biên soan cuốn Tam giáo Châu Anh, cũng xem như là có công giáo hóa!
Võ Tắc Thiên nói:
- Chư vị Tể tướng, huynh đệ Trương gia có công soạn sách, có thể miễn tội được không?
Khi Ngự Sử Đài thụ lý vụ án này vừa mới có manh mối lại gặp ngay việc huynh đệ họ Trương có công hiến sách, họ cũng biết điều này rất bất lợi cho họ trong việc truy tội hai huynh đệ chúng nên đã sớm nghĩ ra đối sách. Tể tướng Ngụy Tri Cổ lập tức bước ra trình tấu:
- Tâu Bệ Hạ! Huynh đệ Trương gia tuy có công soạn sách, tuy nhiên cả nhị tiểu này đều đã được luận công phong tước, có công đã có thưởng sao có thể dùng để đỡ tội được nữa!
Trên đại điện có chút xôn xao, tuy bách quan đều xem thường huynh đệ họ Trương nhưng rất ít người dám công nhiên dùng giọng điệu khinh miệt gọi chúng là nhị tiểu. Hơn nữa, cả hai đều đã được phong làm Quốc Công, luận tước vị vẫn là trên Tể Tướng một bậc vậy mà Ngụy Tri Cổ cố nhiên dám chỉ chích chúng ngay trước mặt Hoàng Đế, lời lẽ câu nào câu nấy đậm mùi thuốc súng.
Huynh đệ họ Trương phẫn nộ ngẩng đầu nhìn Ngụy Tri Cổ, trên mặt Võ Tắc Thiên lại không nhìn ra chút cảm xúc nào, bà chỉ nhẹ nhàng quay sang hai huynh đệ chúng, lạnh nhạt nói:
- Theo lời Ngụy Tể tướng, hai ngươi có công đã được phong thưởng, công cũ không thể gánh tội mới, hai ngươi còn công lao nào khác không? Nếu không có trẫm đành làm theo phép công trị tội hai ngươi.
Trương Dịch Chi lạnh lùng nhìn chằm chằm Tể tướng Dương Tái Tư, Dương Tái Tư là môn hạ thân cận của huynh đệ Trương gia. Bị Trương Dịch Chi nhìn chằm chằm, Dương Tái Tư đứng cũng không vững đành phải bước ra trình tấu:
- Tâu Bệ Hạ, thần thường nghe nói Hằng Quốc Công, Nghiệp Quốc Công cùng nhau luyện thần đan dâng lên Bệ Hạ, giúp Bệ Hạ long thể an khang, đây là công lớn có thể đền tội.
Ngụy Tri Cổ vừa ngạc nhiên vừa giận dữ nói:
- Dương Tể tướng, vì sao Ngụy mỗ chưa từng nghe nói đến việc nhị tiểu này luyện thần đan dâng Bệ Hạ trị bệnh?
Dương Tái Tư tránh né ánh mắt tức giận của ông, nói ấp a ấp úng:
- À ...việc này là Dương mỗ ngẫu nhiên nghe Hằng Quốc Công nhắc tới khi ở yến tiệc, Hằng Quốc Công, Nghiệp Quốc Công có công mà không kiêu ngạo, chưa từng khoa trương việc này, Ngụy Tể tướng không biết cũng không lấy gì làm lạ.
Ngụy Tri Cổ còn định mói thêm, Võ Tắc Thiên đã giành nói trước:
- Không sai! Quả có việc như Dương khanh nói. Trẫm tuổi đã cao nếu không phải Dương khanh nhắc nhở cũng đã quên mất việc này. Trẫm từng lâm bệnh, sau khi dùng thần đan của Hằng Quốc Công và Nghiệp Quốc Công mới khỏi hẳn. Ngụy Tể tướng thấy công này có thể bù tội không?
Trong lòng Ngụ Tri Cổ biết rõ Hoàng Đế nhất định muốn bảo vệ huynh đệ Nhị Trương, cái gì mà luyện thần đan, hai tên tiểu tử này chỉ biết mua vui trên giường cho Nữ Đế, luyện thần đan cái khỉ gì. Nhưng Hoàng Đế đã chính miệng xác nhận, cũng không thể nói Hoàng Đế ngụy tạo chứng cứ, Ngụy Tri Cổ chỉ đành cúi đầu nói:
- Nếu quả thực như vậy, có thể lấy công bù tội.
- Ha ha ha ha
Võ Tắc Thiên cười lớn, đứng dậy vung mạnh ống tay chiếc long bào, con rồng vàng thêu trên tay áo quét qua ngự án để lại một vệt vàng chói mắt:
- Bãi triều!
Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông vội vàng mang lại mũ áo, khi đứng lên còn dùng ánh mắt khiêu khích Ngụy Tri Cổ, Trực Ngạn Phạm cùng chư vị đại thần, sau đó chạy thật nhanh về phía ngự án, mỗi người một bên đỡ lấy cánh tay Võ Tắc Thiên, nghênh ngang hướng vẻ mặt đắc thắng về phía các vị Đại tướng quân. Trực Ngạn Phạm và Ngụy Tri Cổ nhìn rau rồi ủ rũ ra về.
Buổi trầu vừa tan, Thái Bình công chúa đã biết tường tận quá trình xét tội huynh đệ Trương gia, nàng đứng bên hồ cho cá ăn, nhìn đàn cá tranh nhau thức ăn trầm mặc không nói.
Mạc tiên sinh an ủi:
- Công kích lần này, dù huynhh đệ họ Trương lập được công hiến sách mà vẫn có thể bãi chức của bọn Trương Đồng Hưu, còn phạt được Trương Xương Tông một món tiền, như vậy cũng coi như là có thu hoạch rồi.
Thái Bình thở dài nói:
- Bỏ bao công sức mới phá được vụ đại án tham nhũng, kết quả lại thành giơ cao đánh khẽ, vẫn không thể làm gì huynh đệ chúng. Có Mẫu hậu che chở, hai tên đó không biết sợ là gì, hôm nay chịu công kích nhất định ôm hận báo thù, Triều đình từ nay không thể yên ổn nữa rồi.
Mạc Vũ Hàm trầm tư hồi lâu rồi chậm rãi nói:
- Mua quan bán tước, tham tài phạm pháp, chịu tổn thất vẫn là Quốc gia, Quân Vương là chủ đất nước, vậy mà vẫn đứng ra che chở cho chúng như vậy, có thể thấy Người sủng ái bọn chúng ra sao. Nhưng nếu huynh đệ họ Trương mưu đồ soán ngôi, liệu Bệ Hạ còn muốn che chở chúng nữa không?
Thái Bình sợ thất kinh, quay ngoắt lại, nhưng chỉ nhìn thấy Mạc đại tiên sinh đang cười vang khắp khu đầm cá, thần sắc vô cùng điềm đạm.
← Hồi 1049 | Hồi 1051 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác