Vay nóng Tinvay

Truyện:Say mộng giang sơn - Hồi 1010

Say mộng giang sơn
Trọn bộ 1220 hồi
Hồi 1010: Nằm phục thừa cơ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1220)

Siêu sale Shopee

Trần Giai là nô bộc lâu đời của Đỗ gia, một lòng trung thành hết mực với gia chủ. Hắn trạc tuổi Đỗ Văn Thiên, làm bạn với cậu chủ từ nhỏ, vậy nên rất được Đỗ Văn Thiên tín nhiệm. Sau khi hướng mắt nhìn theo đám nô bộc đưa công tử vào trong thành Trường An, Trần Giai mới bắt đầu đi tìm kiếm tông tích của bọn Dương Phàm.

Tiết trời tháng năm đã không còn là thời gian lý tưởng để đi du xuân. Tuy rằng vẫn còn có không ít người tới Phàn Xuyên để du ngoạn, nhưng cũng chỉ là một vài nhóm người lẻ tẻ, chứ thành hàng thành lối như đám người Dương Phàm thì quả là không có nhiều. Tên Trần Giai này cũng rất bền bỉ, vừa tìm kiếm vừa dò la, cuối cùng cũng đã tìm ra được nơi chốn của bọn Dương Phàm.

Trần Giai vô cùng thông minh, hắn chỉ đứng ngắm nhìn từ xa chứ không lại gần. Thi thoảng nhìn thấy có một vài người khách du lịch đang ngắm nhìn trước sau, hắn bèn lại gần rồi nói chuyện vài ba câu. Nhìn từ xa thì thật khó mà phát hiện ra hắn đang theo dõi hành tung của người đằng trước.

Mãi cho đến chạng vạng tối, đám người Trương Xương Tông và Dương Phàm mới cạn nhã hứng, Trần Gia bèn cẩn thận núp đằng sau quan sát, chỉ cần vào đến thành Trường An thì hắn lại càng thuận tiện theo dõi hơn. Đâu đâu trong thành Trường An cũng đều đang xây dựng công trình lớn nhỏ, thợ làm công phân bố khắp mọi nơi trong thành, người đi đường qua lại còn khó, trên đường người chen đông đúc, Trần Giai len lỏi trong đám người đó thì làm gì có ai phát hiện được ra.

Suốt dọc đường, Trần Giai bám theo đám người Dương Phàm, chậm rãi theo vào tới Phường Long Khánh, cho tới lúc đó hắn vẫn chưa phát giác được điều gì, mãi cho tới khi xe ngựa của đám người Dương Phàm đến bên bờ Hồ Long Khánh, men theo con đường bộ duy nhất hướng về phía Đảo giữa hồ, Trần Giai mới lặng ngây người.

Là người Trường An bản địa, lại thường xuyên đi theo Công tử, hắn đương nhiên biết rằng hòn đảo giữa Hồ Long Khánh đó là nơi chốn nào, và cũng biết rõ rằng hiện nay đang có ai đang sinh sống ở đó. Trần Giai không dám khinh xuất manh động, chỉ dám đứng nhìn từ xa, mãi tới khi toàn bộ đoàn người và xe ngựa của Dương Phàm lên tới đảo rồi hắn mới quay người rút lui.

Đỗ Văn Thiên ở trong phủ đệ của Đỗ gia trong thành Trường An, cho mời về một vị danh y đặc trị vết thương ẩu đả để chữa lành cho hắn, còn bản thân hắn thì đang nghiến răng chửi rủa đám người Dương Phàm. Trần Giai vội vàng chạy về, Đỗ Văn Thiên nhìn thấy, mắt mày sáng rực, ngay lập tức nhảy lên mà hỏi:

- Đã thăm dò được thân phận, nơi chốn của bọn chúng hay chưa?

Trần Giai ngập ngừng định nói nhưng lại thôi, ý chừng còn cẩn thận dè chừng. Đỗ Văn Thiên thấy vậy bèn ngay lập tức vẫy tay cho đám người hầu lui xuống. Lúc này Trần Giai mới tiến tới trước mặt Đỗ Văn Thiên mà thấp giọng nói:

- Lang quân, lần này e là chúng ta đã vấp phải tấm bản sắt rồi. Đám người đó, chúng ta quả thật không thể đối đầu được đâu!

Đỗ Văn Thiên nghe hắn nói như vậy, cái đầu đang bị kích động của hắn tức thời cũng bình tĩnh lại được vài phần. Trong thành Trường An này, ngọa hổ tàng long, cho dù Đỗ gia có đang trong thế thịnh vượng nhất, cho dù có nức danh "Khứ Thiên Xích Ngũ" cũng chẳng thể nào một tay che trời, nữa là lúc này. Lẽ nào lai lịch của đám người đó lại ghê gớm đến vậy?

Đỗ Văn Thiên vội nói:

- Nhảm nhí nhiều lời, nhanh nói cho ta biết lai lịch của bọn chúng!

Trần Giai tỉ mỉ kể lại cho hắn nghe một lượt chuyện theo dõi bọn Dương Phàm. Đỗ Văn Thiên nghe xong mà cũng không kìm được lặng người kinh ngạc.

Trần Giai thấp giọng nói:

- Lang quân, chủ nhân của bọn chúng họ Dương, cái tên thiếu niên xinh đẹp mỹ miều hơn cả nữ nhi, người mà chỉ thị cho đám người đó đánh Lang quân...

Đỗ Văn Thiên chậm rãi hít một luồng khí lạnh, chỉ cảm thấy hàm răng lung lay của hắn lạnh buốt:

- Tên họ Dương là Dương Phàm? Cái tên thiếu niên xinh đẹp mỹ miều là Liên Hoa Lục lang Trương Xương Tông?

Trần Giai thất thanh nói:

- Đúng vậy! Lúc tên họ Dương đó tiến đến ngăn tên thiếu niên xinh đẹp đó lại thì có gọi hắn là Lục lang.

Vào thời đó, nếu là bạn bè thân thiết thì sẽ căn cứ theo thứ tự mà thêm một chữ "lang" để xưng hô với nhau. Đỗ Văn Thiên tham gia tiệc tùng bạn bè cũng có năm, sáu Đại lang và Nhị lang, Lục lang, Thất lang cũng không phải là không có. Vậy nên lúc nghe thấy Dương Phàm gọi Trương Xương Tông là Lục lang, quả thật hắn không chút nghi ngờ gì. Trong thành Trường An này tuy có nhiều Lục lang, nhưng sống trên đảo giữa Hồ Long Khánh thì chỉ có một người thôi.

Nhất thời Đỗ Văn Thiên ngây người ra như tượng gỗ. Trần Giai đồng tình nhìn chủ nhân một cái, trong lòng biết rõ rằng vố đau này e là khó mà trả thù được. Trần Giai nhẹ nhàng an ủi:

- Cũng may là bọn chúng không biết thân phận của chúng ta, chỉ là một trận...

Trần Giai nhìn thấy mũi của Đỗ Văn Thiên đang dán một miếng cao tựa như tên hề, ba chữ "xung đột nhỏ" còn chưa kịp thốt nên lời bèn quay ra nói:

- Lang quân, chuyện này cứ vậy mà cho qua thôi.

Không cho qua thì làm được gì chứ? Đối với Đỗ Văn Thiên mà nói, cái tên Trung Võ Tướng quân đó, nếu như Đỗ Văn Thiên muốn đối phó với hắn thì cũng không hẳn là không thể. Nhưng nếu là Trương Xương Tông thì quả thật là đến một tia hy vọng cũng chẳng có.

Dương Phàm lần này đến Trường An hết sức kín tiếng. Những sóng gió ở Trường An tuy là do Dương Phàm hắn một tay sắp đặt chỉ đạo, nhưng những người biết rõ nội tình lại không nhiều. Có nhiều người biết đến tên của hắn cũng là vì thông qua chuyện Dương Phàm bị hành thích. Mọi người đều biết là do tên xui xẻo đó chịu thay cho người khác, trúng một mũi tên suýt chút nữa thì mất mạng. Chính vì vậy mới khiến cho triều đình phẫn nộ, trong thành Trường An nổ ra một cuộc đại thanh trừ. Cũng chính vì lẽ đó mà Quan Ngự Sử Đài, Hồ Thiêm Hiến và Hình Bộ Trần Tuyển Lang mới xem hắn là bạn, thường xuyên qua lại thăm hỏi.

Còn về việc hắn chính là Tông chủ Hiến Tông của Kế Tự Đường bên phía những nhân vật nối dõi của Sĩ tộc Sơn Đông hầu như đều đã rõ, còn về phía Quan Lũng thế gia thì chỉ có Tộc trưởng và những nhân vật quan trọng của bọn họ mới được rõ. Hơn nữa miệng của những người này kín như bưng, giữ kín bí mật này. Đỗ Kính Đình cũng như vậy, con trai của hắn, Đỗ Văn Thiên đương nhiên cũng không biết được sự tình cụ thể như thế nào.

Đỗ Văn Thiên ngồi sụp xuống ghế một cách buồn thảm, ủ rũ xua tay vài cái. Trần Giai hiểu ý của hắn bèn đang chuẩn bị cúi người lui xuống thì đột nhiên Đỗ Văn Thiên kinh ngạc đứng phắt dậy một cái. Hành động đó của hắn quả thật là vô cùng đột ngột, động vào vết thương, Đỗ Văn Thiên ngay lập tức cảm thấy đau, vội vàng ôm lấy mũi, hạ thấp giọng nói:

- Nếu như tên họ Dương đó là Dương Phàm, tên thiếu niên điển trai đó là Trương Xương Tông, vậy thì... người phụ nữ xinh đẹp có thai đó, Trịnh Uyển Nhi lại là ai?

Hai chủ tớ bọn chúng nhìn nhau ngơ ngác, trong ánh mắt dần dần thể hiện thần sắc kinh hãi tột cùng.

Trần Giai lắp bắp nói:

- Lang quân, không... không phải như vậy chứ?

Đỗ Văn Thiên cười gằn một cái nói:

- Nếu vậy thì, nàng ấy là ai?

Đỗ Văn Thiên vội vàng bước qua bước lại trong phòng, Trần Giai đuổi theo bóng của hắn đằng sau, lắp bắp hỏi:

- Vậy Lang quân định làm thế nào?

Đỗ Văn Thiên đột nhiên dừng bước lại, cười nhạt:

- Đừng để cho ta biết được chân tướng sự việc, bằng không... Ta sẽ khiến cho các ngươi không được yên thân!

Trần Giai vội vàng bước tới trước mặt hắn, nhỏ tiếng hỏi:

- Lang quân, cái tên Trương Xương Tông đó là người được Bệ hạ sủng ái nhất đấy ạ, chúng ta không đối đầu được với bọn chúng đâu.

Đỗ Văn Thiên lạnh lùng lườm hắn một cái, đầy nham hiểm nói:

- Ai nói ta muốn trả thù thì phải nhất định đích thân lâm trận? Bách tính truyền miệng thì ngay cả đến Hoàng đế cũng không can thiệp được!

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※

Buổi sáng hôm sau, trong phòng của Uyển Nhi.

Một tia nắng xiên chéo vào trong, cả gian phòng tràn ngập ấm áp của ánh nắng. Trên chiếc phản chân thấp, được trạm trổ tinh vi đằng sau bức bình phong trạm khắc tinh xảo, Uyển Nhi đang ngả người tựa lưng vào gối, kề lên tay Dương Phàm, nhẹ nhàng uống sữa dê. Uống hết một bát sữa dê, Dương Phàm đặt chiếc bát lên chiếc ghế nhỏ mạ vàng, lại với tay lấy một chiếc khăn tơ ẩm trên ghế đó lau miệng cho Uyển Nhi.

Uyển Nhi nói:

- Hai vợ chồng Cao Dương Quận Vương và năm người con của Tương Vương sẽ vào đến thành Trường An trong ngày hôm nay. Thánh nhân đã dời đô đến Trường An, đoàn tùy tùng không dưới ba mươi vạn người. Một lượng lớn nhân khẩu di chuyển như vậy, đi suốt châu nọ phủ kia chắc chắn là không thể chịu nổi, đến được thành Trường An ắt hẳn sẽ loạn thành một đám. Xem chừng ý của Thánh nhân là muốn phân thành từng đoàn để di chuyển, tới đây Hoàng thân quốc thích sẽ lần lượt khởi hành rồi đây.

Dương Phàm lắc đầu nói:

- Theo ta thì đó chỉ là một trong số những nguyên nhân mà thôi. Lúc này Hoàng đế đang chú ý đến việc cân bằng ảnh hưởng và thế lực của hai họ Võ và Lý. Chỉ tiếc một điều là người đã để quên mất sự trỗi dậy của hai tên họ Trương.

Uyển Nhi khẽ chau đôi mày đẹp, thấp giọng nói:

- Sự sủng ái của Hoàng đế với hai tên họ Trương đã che mờ mất đôi mắt người. Thế lực của hai tên họ Trương lớn mạnh quả thật không ổn chút nào. Kỳ thực, Trương thị không nên như vậy! Thứ quyền lực nóng vôi như vậy, quyền lực của bọn chúng vốn chẳng qua như một cái cây không có rễ mà thôi, cướp đoạt quá mức sẽ chỉ mang đến cho bọn chúng hoạn nạn mà thôi.

Dương Phàm mỉm cười nói:

- Nhưng đứng trong cuộc có mấy kẻ nhìn rõ điều này? Nếu như nàng khuyên bọn chúng chỉ nên xin hưởng vinh hoa phú quý, đừng nên dính dáng đến quyền lực, hắn sẽ chỉ cho là nàng muốn hại hắn.

Uyển Nhi thản nhiên nói:

- Thiếp đương nhiên sẽ không làm người nhiều chuyện như vậy, chỉ nói ra những gì nghĩ mà thôi.

Ngừng một lát, Uyển Nhi nói:

- Chàng nên biết rằng trên thực tế Thánh nhân lúc đầu muốn Đường Xương Vương và Nghĩa Hưng Vương đến Trường An.

- Hả?

Dương Phàm nghe xong thì tính hiếu kỳ bỗng trỗi dậy.


Đường Xương Vương và Nghĩa Hưng Vương đều là con trai của đương kim Hoàng Thái tử, Lý Hiển. Đường Xương Vương là Lý Trọng Phúc, Nghĩa Hưng Vương là Lý Trọng Tuấn. Lý Hiển có bốn người con trai, con trai trưởng là Lý Trọng Nhuận vì sỉ nhục Trương Xương Tông nên đã bị Võ Tắc Thiên đánh chết, còn lại ba người con trong đó Lý Trọng Mậu vẫn còn đang là một đứa trẻ, đã khôn lớn thành người thì mới chỉ có Lý Trọng Phúc và Lý Trọng Tuấn thôi.

Dương Phàm cũng cho rằng việc để cho con trai của Hoàng Thái tử rời về Trường An trước tiên đối với bách tính thiên hạ mà nói thì đúng là một tín hiệu chính trị tích cực. Thân phận của bọn họ có tính chính trị cao hơn những người con của Tương Vương. Nhưng Hoàng đế lại phái tới năm người con của Tương Vương. Nay nghe thấy Uyển Nhi nhắc tới mới hiểu rõ được nội tình trong đó.

Uyển Nhi nói:

- An Lạc nghe nói Hoàng đế phái phu quân của nàng ấy đến Trường An bèn cầu xin Võ Sùng Huấn cho theo cùng, Võ Sùng Huấn trước giờ luôn chiều theo ý của An Lạc, không dám làm trái, đương nhiên là sẽ thuận ý. Thánh nhân biết chuyện thì rất không hài lòng mới phái năm người con của Tương Vương cùng tới.

An Lạc là con chính thất của Hoàng Thái tử, Võ Tắc Thiên vốn định phái con trai của Võ Tam Tư và con trai của Hoàng Thái tử đại diện cho Hoàng thân quốc thích đến thành Trường An trước tiên. Nhưng An Lạc Công chúa đã theo cùng, với tư cách là con chính thất của Hoàng Thái tử thì nàng ấy đã phá vỡ mất sự cân bằng thế lực ảnh hưởng của hai họ Võ-Lý, nên Hoàng đế lại chuyển thành phái năm người con của Tương Vương tới trước.

Dương Phàm cau chặt đôi mày nói:

- Nàng ấy chẳng phải vừa mới sinh con hay sao?

Uyển Nhi cười khổ sở đáp:

- Vậy thì đã sao? An Lạc mới sinh con được nửa tháng đã hô hào bạn bè ra ngoài thành du ngoạn rồi. An Lạc Công chúa này trước giờ luôn ngang ngược bướng bỉnh, vậy mà Võ Sùng Huấn lại chỉ nghe lời nàng ta, ai dám làm gì được chứ?

Trong lòng Dương Phàm thầm nhủ:

- Nào chỉ có ngang ngược bướng bỉnh. Đó quả thật là thiểm cận mà, không thèm chăm lo đến đại cục, quả đúng là một người phụ nữ ngu ngốc tột đỉnh nhưng lại may mắn được sinh ra trong nhung lụa!

Dương Phàm có thể nhận thấy rằng, Lý Khỏa Nhi làm như vậy chẳng qua chỉ vì tính cách ngang ngược bất chấp của nàng ta, hoặc vì nàng ta còn có chút tư tưởng khoe khoang tham hư danh, rút cuộc thì thân phận công chúa của nàng ta hiện trong thành Lạc Dương cũng chẳng được coi là gì nữa rồi. Nhưng nếu đến Trường An, trước khi những Hoàng thân quốc thích khác kịp đến thì thân phận của nàng ta là tôn quý nhất.

Nếu vậy thì yêu cầu của nàng ta mới được đưa ra, Võ Sùng Huấn đương nhiên là không dám chống lại. Võ Tam Tư cũng đương nhiên là vui mừng trông thấy, đợi cho đến khi ván đã đóng thuyền thì song thân phụ mẫu của nàng ta cũng chỉ đành u uất trong lòng thôi. Bọn họ trước mặt Hoàng đế luôn cẩn thận rụt rè, sao mà dám đi thuyết phục con gái thay đổi ý kiến, nếu vậy thì ý đồ của bọn họ quá lộ liễu rồi.

Những chuyện gia đình như vậy không có nhiều người biết đến, Uyển Nhi là người của Hoàng thượng nên đều biết rõ hết, nhưng người ngoài thì sao mà biết được? Quan lại trong triều chỉ còn biết tự suy đoán là Hoàng đế muốn dựa vào Lương Vương Võ Tam Tư và Tương Vương Lý Đán để phân quyền cầm binh, để cho Hoàng Thái tử Lý Hiển nắm quân quyền, hình thành nên thế kiềng ba chân.

Cứ làm như vậy thì những quan viên theo Lý Đường sẽ gần như đầu quân cho Tương Vương, sự khác nhau giữa thực lực và hư danh có còn người rõ ràng hơn bọn họ hay sao? Đây vốn là cơ hội tốt để cho Thái tử dương danh oai thế, không ngờ lại thành một cơ hội cho Tương Vương. Lý Hiển có người con gái ngu xuẩn như vậy quả đúng là gia môn bất hạnh.

Uyển Nhi nhìn thấy Dương Phàm cúi đầu suy nghĩ bèn cười nói:

- Chàng đang nghĩ chuyện gì vậy?

Dương Phàm lúc này mới bừng tỉnh, thở dài nói:

- Uyển Nhi à, nếu như chúng ta có con gái thì nhất định phải giáo dục cho thật tốt. Nếu như sinh ra một đứa con gái hư đốn thì thật là khiến cho cha mẹ tức muốn chết.

Uyển Nhi cười khúc khích, lườm Dương Phàm một cái gắt giọng nói:

- Đáng ghét, sao lại có thể so sánh con của thiếp với An Lạc được. Nếu như thiếp hạ sinh con gái thì nhất định sẽ là một tiểu thục nữ ngoan ngoãn đáng yêu!

Dương Phàm ha ha cười, mang tới một đĩa trái cây mạ vàng tráng bạc. Trong đĩa là từng quả từng quả Anh đào chín mọng đã được rửa sạch bằng nước suối, trông ngon lành vô cùng. Dương Phàm bứt một quả Anh đào chín mọng ánh tía đưa về phía Uyển Nhi, nàng hé đôi môi mọng đỏ mà cắn lấy, cái lưỡi nhỏ lanh lẹ của nàng đã kịp thuận thế liếm nhẹ lên ngón tay của Dương Phàm, tình ý ngây ngất.

Dương Phàm bị ánh mắt của nàng ấy cuốn hút, lại nhìn thấy những giọt nước Anh đào rớt trên khóe miệng của Uyển Nhi lóng lánh mà thấy vô cùng mê muội, bất giác trong lòng rực rạo, không kìm được lòng mà lao người qua hôn chặt lấy đôi một căng mọng đỏ ửng của nàng ấy. Hai chiếc lưỡi cuốn lấy nhau mê say.

Những âm thanh rên rỉ khe khẽ không kìm được trong họng Uyển Nhi phát ra từng hồi, nàng ta cũng bị nụ hôn của Dương Phàm làm cho động tình, không kìm lòng được ôm lấy cổ của phu quân. Dương Phàm gần đây tuy có không còn dùng những đồ bổ dưỡng, nhưng ngọn lửa trong hắn vẫn được nhóm lên bừng cháy. Uyển Nhi và hắn đã có tình vợ chồng từ lâu, những cảm xúc của Dương Phàm, ầng ta đương nhiên là cảm nhận được.

Uyển Nhi nhanh chóng thu người lại, ngại ngùng nói:

- Lang quân lại muốn hư nữa rồi, lúc này người ta không tiện hầu hạ chàng.

Dương Phàm giận dỗi nhìn cái bụng đang nhô ra của nàng ấy nói:

- Ta biết chứ, lúc này trời to đất to, cái tên tiểu tử kia là to nhất!

Uyển nhi hi hi cười, làm khuôn mặt quỷ trêu chọc hắn nói:

- Được rồi, ai lại đi ganh tỵ với cả con của mình cơ chứ!

Uyển Nhi cắn môi, đột nhiên nói:

- Lang quân từ lúc đến Trường An đến nãy cũng sắp được một năm rồi, lẽ nào chàng chưa từng đụng chạm nữ nhân?

Dương Phàm giật mình, đột nhiên kêu khóc:

- Chẳng phải vậy sao! Nàng không nói thì ta cũng quên mất, thật uổng cho ta có năm thê bảy thiếp vậy mà đã làm hòa thượng được gần một năm rồi, thật là vô cùng oan uổng mà!

Uyển Nhi hắng giọng một tiếng, lườm hắn nói:

- Thế còn cái vị Cổ cô nương kia thì sao, một đóa hoa đẹp yêu kiều bên chàng như vậy mà chàng lại chưa từng động chạm vào sao?

Chuyện của Cổ Trúc Đình, Dương Phàm không hề có ý định giấu Uyển Nhi, trước kia đã từng nhắc tới sự có mặt của Cổ Trúc Đình rồi, Dương Phàm dự định đợi cho Cổ Trúc Đình lo xong chuyện của Bá Thượng thì sẽ dẫn nàng ấy đến gặp Uyển Nhi. Đều sẽ trở thành chị em một nhà nên đương nhiên cũng không cần phải giấu giếm.

Dương Phàm buồn bã cúi đầu nói:

- Quả đúng là không có.

Tuy Uyển Nhi biết là Dương Phàm cố tỏ ra đáng thương, nhưng nhìn thấy bộ dạng đó của lang quân thì lại không đành lòng. Đôi mắt yêu kiều nhìn toàn thân Dương Phàm một lượt, rồi nàng ta ngượng ngùng cúi đầu nhẹ nhàng nói:

- Lang quân đi tắm trước đi đã.

Dương Phàm ngây người, giơ tay ngửi ngửi mơ hồ nói:

- Buổi sáng luyện quyền xong ta đã tắm qua rồi mà, đâu có đổ mồ hôi đâu, buổi trưa như thế này thì tắm cái gì chứ?

Uyển Nhi hơi đỏ mặt, quay đầu qua nói:

- Nếu chàng không muốn thì thôi vậy.

Dương Phàm đột nhiên bừng tỉnh lại vội vàng nói:

- Cần cần cần! Đương nhiên là cần rồi! Nói đoạn bèn nhanh chóng đứng dậy chạy đi.

Hàm răng trắng trẻo của Uyển Nhi nhẹ nhàng cắn chặt lấy đôi môi căng mọng ửng đỏ, nghe ngóng động tĩnh của Dương Phàm, gương mặt dần dần đỏ rần, phảng phất tình ý...


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1220)


<