Vay nóng Homecredit

Truyện:Say mộng giang sơn - Hồi 0858

Say mộng giang sơn
Trọn bộ 1220 hồi
Hồi 0858: Trí khắc chế song Vương
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1220)

Siêu sale Lazada

Lục Mao Phong được Dương Phàm từ trong lãnh cung đón ra, đã được trọng đãi như thế, nên rất có thiện cảm đối với Dương Phàm, nghe được phái đi càng cảm thấy vinh hạnh, rốt cục có cơ hội thể hiện bản lãnh của mình, lập tức không chút do dự đặt chén rượu xuống, ôm quyền hành lễ với Dương Phàm cất cao giọng nói:

- Tướng quân cứ yên tâm, mạt tướng tất chu toàn chuyện này!

Hoàng đế tuổi cao, mùa xuân năm nay và ngay cả mùa xuân năm trước cũng không đi Long Môn, muốn bà đến trên giáo trường xem diễn tập quân trận, đây chính là để Hoàng đế thể hiện uy nghiêm, trên ghế rồng sao có thể hoặc nằm hoặc ngủ gà ngủ gật? Toàn bộ quá trình diễn võ cho dù Hoàng đế không toàn bộ xem hết, ít nhất cũng phải hai canh giờ.

Chớ đừng nói chi là Hoàng đế thịnh trang xuất hành tới trong quân xem võ lại trở về cung đình, đồng thời còn phải có rất nhiều quyền thần hoàng thân đi theo, diễn võ xong để ăn mừng thực lực quốc gia cường thịnh còn phải theo lệ ở trong cung ban thưởng yến chiêu đãi điều khiển chúng thần, công sức một ngày như vậy, với tuổi của Võ Tắc Thiên hiện giờ sức khỏe thực khó chịu nổi.

Lục lang tướng cuối cùng là người luyện võ, nghĩ không ra điểm mấu chốt trong chuyện này, còn tưởng rằng đây là cử chỉ đón ý nói hùa thánh ý, Hoàng đế nhất định sẽ vui vẻ đồng ý. Dương Phàm lại hiểu rõ chủ trương này tới chỗ của Võ Du Nghi nhất định sẽ bị bác bỏ, khi đó Lục Mao Phong tất mời huynh đệ Trương thị ở phía sau ra mặt.

Thấy Lục lang tướng một lời đồng ý, Dương Phàm đã có thể tưởng tượng được vẻ mặt của Võ Ý Tông sau khi nghe chuyện này, hắn cười ha hả, nâng chén về phía Lục lang tướng nói:

- Mời, Lục Tướng quân, mời rượu!

Sáng sớm tinh mơ, rốt cục Lục Mao Phong với sự cảm kích trong lòng đã từ Thiên Kỵ đi tới Võ Lâm Vệ xin chỉ thị của Võ Du Nghi, Võ Du Nghi vừa nghe liền cau mày, nói:

- Chỉ toàn hồ đồ, bệ hạ tuổi cao, đi tới đi lui quân lữ tốn thời gian tốn sức, nếu long thể bị ảnh hưởng, ai gánh nổi đây? Không chuẩn!

Võ Du Nghi nghiêm nghị bác bỏ, căn bản không để cho Lục Mao Phong biện bạch, đuổi y đuổi ra ngoài. Đợi Lục Mao Phong lui ra, Võ Du Nghi vuốt râu suy tư một lát, lại khẽ mỉm cười, gọi một gã thân binh nói:

- Ngươi đi Quân Khí Giám, nói cho Lâm Xuyên Vương, nói Dương Phàm Thiên Kỵ đã thành tựu, không nói duyệt quân, mà bệ hạ... Rất có thể sẽ đích thân đi tuần, duyệt binh xem sư!

Võ Tự Trung đang ngồi ở Quân Khí Giám nhận được tin tức Võ Du Nghi đưa, không khỏi ngầm cả kinh, trong lòng của gã rõ ràng nhất mấy thứ đồ hắn đưa cho Dương Phàm đều là rách nát, một khi duyệt binh, không chỉ có Thiên Kỵ tham gia kiểm duyệt, cũng phải có rất nhiều quan viên phê bình đấy.

Đến lúc đó Dương Phàm để binh sĩ Thiên Kỵ khoác khôi giáp rách rưới, đánh cờ xí rách rưới, giơ đao thương ra đầy gỉ hao mòn trước mặt Hoàng đế và văn võ cả triều, cái hình thức uy vũ ưa thích kia, khí thế phát huy kia sẽ là vẻ mặt gì?

Võ Tự Trung sợ hãi, lập tức gọi người dắt ngựa tới, tự mình tiến đến đại doanh tả Kim Ngô tìm ca ca gã là Võ Ý Tông để thương lượng.

Lục Mao Phong bị Võ Du Nghi răn dạy một phen, vừa thẹn vừa giận rời đi, trong lòng hết sức bất mãn. Tự cân nhắc một chút, nếu cứ như vậy mặt xám mày tro trở về, cho dù Dương Phàm không nói gì, thế tất cũng phải khiến cho các quân tướng vốn nhìn y không vừa mắt sẽ nhạo báng y, Lục Mao Phong cắn răng, xoay người đi Trương gia.

Lục Mao Phong và huynh đệ Trương gia rất thân quen, vừa đi vào gặp mặt Trương Đồng Hưu đã đem sự uất ức trong bụng phát tiết ra ngoài, Trương Đồng Hưu không cho là đúng nói:

- Việc nhỏ, không cần phải nói? Ngươi đợi ở đây, ta đi Phụng Thần Giám tiếp kiến Ngũ Lang và Lục Lang.

Trương Đồng Hưu lập tức đón xe mã chạy tới cung, hiện giờ hai huynh đệ Trương Dịch Chi, Trương Xương Tông đã chiêu mộ được một đám thiếu niên ở kinh đô, trong cung cũng coi như có một nha môn thuộc về mình: Phụng Thần Giám.

Những thiếu niên này không chỉ có vẻ đẹp bề ngoài, hơn nữa đủ tài học, bọn họ ở Phụng Thần Giám tuy rằng đồng đẳng hậu phi Võ Tắc Thiên, chờ bất cứ lúc nào nữ hoàng đế gọi đến, hầu hạ thậm chí cả thị tẩm, bình thường ở Phụng Thần Giám không có việc gì, nhưng cũng làm thi từ ca phú tổng hợp xét duyệt văn hoá giáo dục. Đương nhiên, phần nhiều thời gian bọn họ chỉ ở Phụng Thần Giám thiết yến uống rượu, đánh bạc chơi đùa, đánh đàn, đá cầu làm vui.

Trương Dịch Chi cấp cho vị đường huynh Trương Đồng Hưu này một Quy phù Phụng Thần Giam, cũng là để thuận tiện cho y ra vào cung đình. Khi Trương Đồng Hưu cầm Quy phù qua từng cửa tới Phụng Thần Giám, huynh đệ Trương thị đang cùng mười mấy mỹ thiếu niên ở công đường ném thẻ vào bình rượu người thua phạt rượu làm vui.

Trương Đồng Hưu gọi hai huynh đệ Trương Dịch Chi, Trương Xương Tông đến bên tiểu điện, đem mục đích nói với bọn họ, Trương Xương Tông liền nói:

- Chuyện nào có đáng gì? Đại huynh chờ một chút, ta và Ngũ Lang đi gặp thánh nhân!

Võ Tắc Thiên hiện tại tinh lực không lớn bằng lúc trước, nhưng chuyện cơ yếu trong nước vẫn nắm giữ như trước, chỉ có điều bà không đến điện Võ Thành phê duyệt tấu chương, chỉ là Uyển nhi chuyển cho Huynh đệ Trương thị đọc tấu chương cho bà nghe, cơ bản phê chuẩn, lại do Huynh đệ Trương thị diễn đạt ra, có đôi khi cần hỏi trực tiếp để được nói lại tỉ mỉ sự việc thì truyền Uyển Nhi tới gặp.

Lúc này bà đang ở Lệ Xuân Đài nghe Thượng Quan Uyển Nhi tấu quân sự. Chuyện này một việc liên quan đến Thổ Phiên, một việc liên quan đến Đột Quyết, một việc liên quan đến An Tây, đều là việc quan trọng ở biên thùy, việc này Võ Tắc Thiên không dám khinh thường, tuy nhiên, trong ba việc, có hai việc kết quả đều là tốt, cho nên khi Nhị Trương tới, mặt Võ Tắc Thiên có nụ cười, tâm tình rất là vui vẻ.

Trong ba sự kiện việc thứ nhất là liên quan đến Thổ Phiên. Mầm móng nghi kỵ mà Dương Phàm đã âm thầm cấp giữa bọn họ tại tranh chấp giữa Vương tướng Thổ vài năm sau rốt cục đã nở hoa kết quả. Thổ Phiên Tán Phổ rốt cục không chịu nổi Đại tướng ương ngạnh, hắn dùng kế điệu hổ ly sơn, sau đó điều Đại tướng Luận Khâm Lăng dời vương đô, vừa mới bắt được hơn hai ngàn thân tín.

Luận Khâm Lăng nghe thấy vậy đã cử binh tạo phản, thế nhưng quan niệm quân quyền Thiên thụ của bách tính Thổ Phiên rất nặng, tâm phúc bên trong vương đô bị vừa mới gạt bỏ, sĩ tốt bên người sợ lệnh vua không dám tác chiến, Thổ Phiên Quân thần Luận Khâm Lăng binh bại tự sát, Tán Phổ rốt cục nắm hết quyền hành, Luận Khâm Lăng may mắn thoát khỏi cùng một đệ đệ Tán Bà dẫn theo tàn quân đầu hàng Võ Chu.

Thổ Phiên Tán Phổ nghe vậy giận dữ, Khúc Mãng Bố phái đảo chính trong quá trình lập nhiều công lớn, vừa mới vinh dự trở thành đại tướng thảo phạt triều đình, biên quân thấy binh hùng tướng mạnh, vốn có ý rất sợ hãi, kết quả lấy chư quân Lũng Hưu đại sứ Đường Hưu Cảnh trúng cử Minh KInh, xuất thân nho sinh chỉ liếc mắt một cái đã nhìn rõ thực hư của Thổ Phiên.

Y nói với các tướng:

- Luận Khâm Lăng và danh tướng Thổ Phiên vừa mới bị quét sạch, vị đại tướng mới Khúc Mãng Bố, không quen quân sự, mang theo con cháu thần tử chư quý nhìn trang bị vũ khí mới, dường như tinh nhuệ, nhưng kỳ thật không chịu nổi một kích.

Vì thế đã mặc giáp cưỡi ngựa làm tiên phong, sáu trận chiến đều đều chiến thắng, Thổ Phiên tan vỡ, Chu quân chặt đầu hơn một ngàn năm trăm kẻ địch, còn bắt được hai tên phó tướng Thổ Phiên.

Còn nữa, phương diện bốn trấn An Tây, một vị thủ lĩnh bộ lạc Tây Đột Quyết phản triều đình ý đồ tự lập. Đại tướng phòng thủ An Tây Điền Dương Danh phát binh thảo phạt phản bị đánh bại, lại hợp binh một chỗ với Hộc Sắt La trấn thủ thành Diệp Toái cùng đánh phản quân, thành trì thủy chung khó có bị phá được, song phương cứ giằng co như thế.

Kết quả Bạc Lộ tự cho mình thông minh, để phá vỡ cục diện bế tắc giả ý đầu hàng, ý đồ thừa dịp Chu quân chưa chuẩn bị giết trở tay không kịp, không ngờ Chu quân Tùy Quân Ngự Sử Phong Tư Nghiệp nhìn thấu quỷ kế của gã, tương kế tựu kế giả bộ tiếp nhận đầu hàng, trước đó đã thiết lập mai phục, Bạc Lộ bị giết tại chỗ, tàn quân tất cả đều quy thuận.

Nếu không phải Đông Đột Quyết bên kia Mặc Xuyết lòng tham không đáy, thu rất nhiều lễ vật có giá trị của triều đình vẫn thấy không đủ, lại xuất binh cướp đoạt vài bãi chăn ngựa mà triều đình thiết lập tại Lũng Hữu, bắt đi hơn một vạn con hùng tuấn quan mã được nuôi dưỡng ở đó đi, Võ Tắc Thiên giờ phút này càng cao hứng.

Trương Dịch Chi có tâm kế hơn so với đệ đệ của mình, vừa thấy Võ Tắc Thiên mặt lộ vẻ tươi cười, vội vàng ra hiệu huynh đệ đừng vội nói ý đồ đến, mà là vui mừng tiến lên, nói với Võ Tắc Thiên:

- Thánh nhân có đại hỷ sự gì mà vui vẻ như vậy?

Uyển nhi cười đem việc Thổ Phiên đại bại, việc bình định phản loạn An Tây nói cho bọn họ nghe. Hai huynh đệ vội vàng chúc mừng Hoàng đế. Võ Tắc Thiên tiếc nuối giận dữ nói:

- Đáng tiếc Mặc Xuyết càn rỡ, nhiều lần xâm chiếm triều đình ta, triều đình chỉ có đành phải bị động phòng ngự, mặc kệ bỏ qua, không làm gì được.

Trương Dịch Chi đảo mắt, nói:

- Thổ Phiên đại bại mà về, An Tây bình định phản loạn, đủ thấy triều đình binh uy quá lớn. Đột Quyết cũng không phải đối thủ triều đình, chỉ là bọn hắn có được sa mạc ngàn dặm, trống trải rộng lớn, triều đình nếu phát binh thảo phạt, bọn chúng trốn ở sa mạc trong thảo nguyên, đánh dẹp kéo dài, tiêu hao tiền lương không hiệu quả, thánh nhân thương tiếc sức dân, lúc này mới cho bọn chúng nhất thời càn rỡ thôi.

Trương Dịch Chi vừa nói như vậy, trên mặt Võ Tắc Thiên liền lộ ra tươi cười, Trương Dịch Chi nhân cơ hội nói:

- Trước đó thánh nhân hạ chỉ tổ chức và thành lập Thiên Kỵ, nay Thiên Kỵ mới lập, tướng Dương Phàm Thiên Kỵ đang sẵn sàng ra trận, ngày đêm thảo luyện, hy vọng binh mã luyện thành, thánh nhân có thể đích thân tới giáo trường, kiểm duyệt tam quân.

Dịch Chi nghĩ, hiện giờ vừa đại thắng Thổ Phiên, bình định An Tây, lại có Đột Quyết quấy rầy, Thánh nhân không ngại đáp ứng, tiến hành kiểm duyệt tam quân, vừa có thể ăn mừng Thổ Phiên bị đại bại, An Tây đã bình định phản loạn, lại có thể nhìn sự hùng mạnh, chấn chỉnh quân uy, cổ vũ sĩ khí, có thể dọa nhân mã Đột Quyết.

Uyển Nhi nghe y nhắc tới Dương Phàm, lập tức chú ý. Võ Tắc Thiên mày nhăn lại, kỳ quái nói:

- Ồ, Dương Phàm muốn thỉnh trẫm duyệt binh? Có chuyện này sao? Trẫm sao không biết?

Nói xong, bà liền nhìn về phía Uyển Nhi, Uyển Nhi lập tức hạ thấp nói:

- Uyển Nhi cũng hoàn toàn không biết gì về việc này cả.

Trương Xương Tông lập tức nói:

- Đãi Chế đương nhiên không biết rồi, ý tưởng này của Dương tướng quân vừa đưa tới chỗ Võ đại tướng quân đã bị nơi đó bác bỏ rồi, Xương Tông cũng là ngẫu nhiên nghe một vị bằng hữu ở trong quân nhắc tới việc này, nếu không cũng hoàn toàn không biết gì về việc này đâu.

Võ Tắc Thiên mày hơi hơi giãn ra, nói:

- Ồ, Du Nghi sao bác bỏ? Hắn làm như vậy, tất nhiên có lý của hắn, để hôm khác trẫm hỏi hắn.

Trương Dịch Chi mỉm cười nói:

- Thánh nhân không cần hỏi, nguyên nhân Võ đại tướng quân phủ quyết việc này Dịch Chi đã nghe ngóng, Võ đại tướng quân lo lắng khi thánh nhân ngài duyệt binh khi thân thể sẽ chịu không nổi...

Sắc mặt Võ Tắc Thiên lập tức trầm xuống, không vui nói:

- Trẫm đã già đến mức ngay cả duyệt quân của mình đều không có khí lực sao?

Trương Dịch Chi kinh hãi, khẩn trương quỳ xuống thỉnh tội nói:

- Thánh nhân thứ tội, Dịch Chi nói lỡ rồi.

Võ Tắc Thiên hừ lạnh một tiếng, phất tay áo nói:

- Ngươi nói Võ Du Nghi, việc duyệt binh, trẫm chuẩn!

Trương Dịch Chi vội vàng dập đầu nói:

- Thần lĩnh chỉ!

Không bao lâu, một vị thiếu niên mặc khinh bào đai ngọc, trên đầu cài trâm hoa, trên mặt xoa phấn, áo mũ chỉnh tề, chân mang cao răng guốc gỗ, giống khổng tước huênh hoang khoác lác xuất hiện trước cửa Võ Lâm Vệ, vênh váo tự đắc mà nói:

- Thánh Thượng khẩu dụ, Võ Du Nghi tiếp chỉ!

Võ Du Nghi thay đổi nhung trang, mời sứ giả của Thiên tử vào trong trướng nghe thánh dụ, đợi thiếu niên kia đến từ Phụng Thần Vệ truyền chỉ khẩu dụ của Hoàng đế khẩu dụ xong, liền cung kính hỏi:

- Không biết Thánh Thượng dự định khi nào đến Thiên Kỵ duyệt binh xem võ để thần sớm chuẩn bị cho tốt.

Đôi môi đỏ tươi của thiếu niên kia nhếch lên, nói:

- Có lẽ là ngày mai, có lẽ là ngày mốt, này ai nói chính xác, đều phải dựa vào tâm ý bệ hạ, Đại tướng quân chờ đi!

Nói xong vung ống tay áo, lại nghênh ngang rời đi.

Võ Du Nghi nâng người lên đến, lắc đầu cười khổ nói:

- Đến thật nhanh đó! Lần này Hà Nội Vương, Lâm Xuyên Vương sợ là phải ăn quả đắng rồi.


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-1220)


<