Vay nóng Tima

Truyện:Say mộng giang sơn - Hồi 0671

Say mộng giang sơn
Trọn bộ 1220 hồi
Hồi 0671: Lai Thiếu Khanh giá lâm
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1220)

Siêu sale Lazada

Hộc Sắt La thấy thần sắc hắn hơi hiện phiền muộn, còn tưởng rằng hắn là tức cảnh sinh tình đâm ra buồn bã. Cũng đúng, vị huynh đệ này tuổi còn trẻ liền trở thành Lang tướng, sau đó thăng làm Hình Bộ Tư hình Lang trung, tiếp theo lại đảm nhiệm Thiên Quan Thị lang, có thể nói đường làm quan rộng mở, tiền đồ như gấm, chưa từng nghĩ chỉ trong một đêm liền lưu lạc như thế, làm một tiểu quan lại thủ núi chăm ngựa, trồng rau trông coi ôn tuyền trong núi.

Hộc Sắt La vội vàng trấn an nói:

- Nhị Lang, chớ có đau buồn. Chuyện của ngươi, vi huynh mấy ngày gần đây mới nghe nói, trong quan được được mất mất, đừng quá để trong lòng, nghĩ nhiều vương hầu tướng tướng như vậy, chỉ trong một đêm liền cửa nát nhà tan, Nhị Lang có thể xem như phúc dày rồi, ngươi là người có phúc...

Ngươi xem ngươi mới bao nhiêu tuổi, hôm nay tuy rằng lưu lạc, ngày sau Đông Sơn tái khởi, chưa chắc không thể. Còn nữa, ta nhưng mà có nghe nói ngươi ở Nam Thị có mấy mươi cửa hàng, mỗi ngày gần một đấu vàng rồi, ngay cả con đường làm quan thật sự vô vọng, ngươi cũng có thể làm phú ông thái thái bình bình, cũng có gì là không tốt? Ngàn vạn lần không cần làm khó chính mình.

Dương Phàm nghe được không biết nên khóc hay cười, hắn cảm thấy người ta đáng thương, người ta ngược lại cảm thấy hắn đáng thương, mỗi người đều có chí hướng của riêng mình, chuyện này thật đúng là không gò ép được, làm sao có thể bắt ép người khác sống theo ý hắn? Tự mình cảm thấy vui vẻ là được rồi.

Vừa nghĩ như thế, cảm giác nặng trịch trong lòng Dương Phàm liền thoải mái rất nhiều, lắc đầu cười, trả lời:

- Đa tạ Khả Hãn trấn an, cái mà tiểu đệ còn thiếu chính là lòng dạ không được rộng rãi như huynh vậy! Ha hả, Khả Hãn hôm nay sao lại lên núi này? Hay là mang theo mỹ nữ lên núi, muốn tại ôn tuyền này tiêu dao khoái hoạt một phen?

Dương Phàm mắt tinh, đã nhìn thấy xa xa còn có một người đoàn người lên núi, trong đó phần lớn đều là nữ lang dáng người lả lướt tuổi thanh xuân, tuy rằng mặc áo lông cừu, nhưng dáng người tuyệt đẹp kia cũng không giảm xuống.

Không ngờ Hộc Sắt La nghe được câu này, trên mặt không ngờ hiện ra một chút khó xử, bộ dạng có chút xấu hổ mở miệng, Dương Phàm không khỏi ngạc nhiên nói:

- Sao thế?

Hộc Sắt La sắc mặt biến thành thẹn đỏ mặt. Ngượng ngập đáp:

- Thực không dám dấu diếm, Lai Tuấn Thần hiện giờ nhận được tin tưởng của Hoàng đế, hôm nay ở Long Môn thiết 'Thiêu vĩ yến" khoản đãi tân bằng hữu để chúc mừng. Vi huynh... Là tới dự tiệc.

Dương Phàm kinh ngạc nói:

- Khả Hãn tại sao lại cùng Lai Tuấn Thầnkết giao bằng hữu? Người này làm điều ngang ngược. Gây thù hằn với cả triều đình. Khả Hãn và người như thế lui tới, điều này... vô cùng không ổn!

Hộc Sắt La ảo não "hì" một tiếng. Nói:

- Ngươi cho là vi huynh muốn cùng Lai Tuấn Thần lui tới sao? Không nói gạt ngươi, Ti Nông Tự này trông coi mấy chỗ chăn nuôi ở ngoại ô kinh thành, vi huynh từ khi trú chân lâu dài ở kinh thành tới nay, có chút con cháu trong tộc không nỡ vứt bỏ, nên đã đem theo cả nhà đến.

Dựa vào phân bổng lộc kia của vi huynh sao có thể nuôi sống được nhiều người như vậy, nhưng làm canh dệt, con cháu trong tộc ta lại không am hiểu, bởi vậy ta liền tìm đến Ti Nông Tự, đem chuyện chăn nuôi súc vật vì triều đình mà giành về cho bọn con cháu, hiện giờ bọn họ trước mắt tuy có hơi kém, nhưng cũng coi như có một phần kế sinh nhai.

Hiện giờ Lai Tuấn Thần làm Ti Nông Thiếu Khanh. Việc này là do y trông coi, vi huynh đã nghĩ, nếu y nhậm chức, cũng phải nể mặt ta một chút, liền đi đến phủ tặng chút lễ vật tán gẫu chúc mừng, lễ vật đưa xong, ta liền đi trở về, vốn tưởng rằng việc này dừng ở đây, ai ngờ còn bị y lợi dụng.

Tối hôm qua tên tay sai Vệ Toại Trung của y bỗng nhiên đến nhà, không biết làm tại sao nghe nói quý phủ của ta có mười mấy tên tiểu tỳ, giỏi ca múa mua từ Tây Vực về, muốn ta mang đến Long Môn vì Lai Tuấn Thần chúc mừng, hơn nữa còn muốn ta sáng sớm đến, nhất định phải đến trước Lai Tuấn Thần, bố trí thỏa đáng, hắc! Lai Tuấn Thần, uy phong thật to, uy phong thật to nha, mệnh lệnh như thế, nào coi ta là khách! Vi huynh dầu gì cũng là...

Hộc Sắt La nói tới đây bỗng nhiên dừng lại, như một quả bong bóng bị xì hơi, ảm đạm lắc lắc đầu, buồn bực nói:

- Không nói nữa, không nói nữa, nếu nói tiếp liền bực mình, vả lại hôm nay đi đối phó với y thôi, bằng không với tính cách của y, liệu có ý sẽ bỏ qua cho ta?

- Thì ra là thế!

Dương Phàm bừng tỉnh, suy nghĩ một chút, chợt nhìn Hộc Sắt La cười nói:

- Lai Tuấn Thần ương ngạnh như thế, nghĩ đến trong lòng Khả Hãn nhất định cũng là xấu hổ và giận dữ khó mà bình tâm, có cần tiểu đệ xả giận giúp huynh không?

Hộc Sắt La bỗng trở lên căng thẳng, vội vàng nói:

- Tuyệt đối không được, Nhị Lang, ngươi hiện giờ làm việc ở Ti Nông Tự, là thuộc hạ của y, ngươi ngàn vạn lần không cần vì ta mà can thiệp vào. Còn nữa, nếu vì huynh mà đắc tội y, việc chăn nuôi kia cũng sẽ không để cho tộc nhân ta làm, những tộc nhân này của ta sẽ không còn đường sống.

Dương Phàm cười nói:

- Khả Hãn yên tâm, tiểu đệ xuất mã, bất kể như thế nào cũng sẽ không để y đem chuyện này trút nên đầu của lão ca.

Hộc Sắt La nói:

- Vậy cũng không được, ngươi hiện giờ làm sao đấu lại được với hắn, Nhị Lang, =nhịn được cái tức một lúc, tránh được nỗi lo trăm ngày, ngươi vẫn là...

Dương Phàm cười mà lắc đầu:

- Không sao, không sao, Khả Hãn cứ việc sống chết mặc bay, tiểu đệ tự có chừng mực!

Tiết Thang Thừa người già tinh khôn, lúc hai người nói chuyện, lão vẫn đứng xa xa, lúc này xem ra hai người đã tán gẫu xong, mới ho khan một tiếng đi lên trước, ai ngờ lão đi đến gần, còn chưa kịp lên tiếng, đã có một gã chấp dịch từ trên núi chạy tới, lớn tiếng kêu:

- Dương Thang Giám, Tiết Thang Thừa, thượng quan nha môn Hoàng Phủ Thị lang... Lên núi rồi!

Sau khi Lý Chiêu Đức rớt đài, Hình Bộ Thượng thư Đậu Lư Khâm Vọng cũng bị liên lụy, bị giáng chức đến địa phương, Thái Bình công chúa âm thầm hành động, thành công đem vây cánh của nàng là Đào Văn Kiệt lên nắm chức Hình Bộ Thượng thư, làm cuộc trao đổi, cũng là thỏa hiệp với thế lực khắp nơi, Hình Bộ lập tức thăng lên đến hai vị Thị lang.

Một người là Hoàng Phủ Trượng Bị, một người là Lưu Như Tuyền, hai người phân nhau đảm nhiệm tả hữu Thị lang. Còn Trần Đông thì chính thức thay thế Dương Phàm, trở thành Hình Bộ Tư hình Lang trung. Lúc này người lên núi chính là Hoàng Phủ Trượng Bị, Hoàng Phủ Trượng Bị cũng không phải một mình tới, gã mang theo đầu bếp, mang theo nguyên liệu nấu ăn, ngay cả bếp ăn cũng đem theo.

Xem ra Lai Tuấn Thần đã nổi cơn độc ác, nhất định phải ở trên núi Long Môn làm cho được Thiêu vĩ yến, chỉ có điều y cũng rõ ràng, ở đây mỗi một cây rau quả, mỗi một trái dưa và trái cây đều là của Hoàng đế, Lai Tuấn Thần y dù cho kiêu ngạo như thế nào, ngông cuồng như thế nào, cũng khôngthể để người khác tóm được nhược điểm yếu của y, đành phải đem lạ dụng quyền lực lên những người khác..

Nhìn thấy Hoàng Phủ Trượng Bị, Hộc Sắt La trong lòng đã cân bằng một chút, y là danh hào hữu đồn Vệ đại tướng quân cũng chỉ là trên danh nghĩa, cái hiện giờ gọi là Khả Hãn cũng là hữu danh vô thật, thế nhưng Hoàng Phủ Trượng Bị là quan to của Hình Bộ, luận chức quan, luận địa vị, luận quyền lực, không hề kém so với Lai Tuấn Thần, còn không phải bị Lai Tuấn Thần sai khiến như gia nô hay sao?

Dương Phàm và Hộc Sắt La sóng vai mà đứng trên chân núi, nhìn Thị lang Hoàng Phủ Trượng Bị như một thủ lĩnh đầu bếp, dẫn gia nô lưng khiêng đồ ăn dọc theo đường núi gập ghềnh hướng lên trên mà đi. Hộc Sắt La thở dài một tiếng, cười khổ nói:

- Vốn ta còn có chút không có cam lòng với sự kiêu ngạo của Lai Tuấn Thần, hiện giờ xem ra, không thể không phục rồi! Cả triều đình nhà Chu, ra roi khuyển mã, uy phong như thế, sợ là ngay cả Ngụy vương và Lương Vương đều theo không kịp, phóng nhãn nhìn khắp thiên hạ, còn ai có uy phong như vậy?

Dương Phàm hai tay khoanh trước ngực, mỉm cười nói:

- Ít nhất còn có một người!

- Hả?

Hộc Sắt La nhìn hướng về Dương Phàm, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.

Dương Phàm vẫn ngồi yên như trước cười vọng xuống dưới chân núi, thản nhiên mà đáp:

- Còn có một người Lý Chiêu Đức!

Hộc Sắt La ánh mắt thoáng dừng lại, Dương Phàm nói:

- Có một ít người, tiếp cận quyền lực quá nhiều rồi, dần dà, liền cho là mình đã có được quyền lực kia, ai ngờ, quyền lực của hắn chỉ là được người khác giao cho, nếu này quyền lực bị người thu hồi đi, hắn sẽ lập tức hai bàn tay trắng!

Hộc Sắt La ánh mắt hơi hơi phát sáng lên, dò chừng mà nói:

- Nhị Lang, ngươi nói là...

Dương Phàm mỉm cười nói:

- Ta không hề nói gì cả, ta chỉ nói là hoa nở tới thời điểm đẹp nhất, sẽ tàn; tuyết rơi đến lúc nhiều nhất, sẽ ngừng; trăng tròn tất sẽ có lúc khuyết, mặt trời tỏ tất có lúc mờ, trong thiên địa vạn vật không phải là đều theo đạo lý như vậy sao. Lý Chiêu Đức uy phong như vậy, còn không phải thịnh cực mà suy? Lai Tuấn Thần... nghĩ chắc cũng như vậy, đây là đạo lý lớn trong trời đất.

Hộc Sắt La hiện giờ mặc dù thân thể mập mạp, đầy mặt bóng nhoáng, mập đến nỗi hồ đồ, nhưng trái tim đó so với trước kia càng thêm nhạy bén, đâu chịu tin tưởng lý do thoái thác lần này của Dương Phàm, vội vàng truy vấn:

- Nhị Lang, ngươi là huynh đệ của ta, có chuyện gì không ngại nói thẳng, ngươi... đã nghe thấy gì rồi?

Y từng nghĩ, Dương Phàm cũng chỉ có thể là cậy vào quan hệ với Thái Bình công chúa và Lương Vương Võ Tam Tư, nghe nói được cái gì, chứ dựa vào hắn tuyệt đối không đùa giỡn lại được với Lai Tuấn Thần.

Dương Phàm hất hất cằm về phía chân núi, cười nói:

- Lai Tuấn Thần đến đây, Khả Hãn nếu còn không đi nghênh đón, có thể sẽ bị muộn đấy!

- Ôi, thật sự đến rồi!

Hộc Sắt La vội vàng nhấc vạt áo bào, vội vã hướng dưới chân núi chạy đi. Lai Tuấn Thần khi nào xui xẻo, thì đều là chuyện của tương lai mà, chỉ cần y còn một khắc chưa bị lật đổ, liền phải cẩn thận hầu hạ, danh tiếng có thể cắn người của y cũng không phải là không có căn cứ.

Lai Tuấn Thần đến rồi, phía sau còn có vài vị quan to của triều đình đi theo, những vị quan to của triều đình này không cầu gì Lai Tuấn Thần, Lai Tuấn Thần cũng không có khả năng cho bọn họ cái gì, bọn họ nịnh bợ Lai Tuấn Thần như vậy, cũng không phải muốn từ chỗ Lai Tuấn Thần lấy được cái gì, chỉ có điều hy vọng khi lại có phong ba, Lai Tuấn Thần có thể niệm đoạn giao tình hôm nay, đừng liên lụy lung tung đến bọn họ.

Ti Nông Tự cũng có một nhóm người đi tới, Đại Ti Nông Đường Tiêu Hiểu sau khi phát hiện trên núi Long Môn sẽ có một phen Long Hổ đấu, lập tức lòng bàn chân như bôi mỡ, chuồn mất, lấy mĩ kỳ danh là tuần tra các vườn uyển. Nhưng trong ti nông tự dù sao vẫn còn có rất nhiều quan viên lưu lại, những người này không thể không cổ động, nhất là bị đẩy đến dưới tay Lai Tuấn Thần làm tay sai là hai vị ti nông lệnh Minh Hi và Lý Quân này.

Minh Hi vừa thấy Tiết Thang Thừa, liền không kìm nổi giận dữ răn dạy nói:

- Tên Dương Phàm này, còn có chút quy củ nào hay không, có hiểu cao thấp tôn ti hay không Lai Thiếu Khanh quang lâm Ôn Tuyền Thang Giám, hắn không ngờ lại không đến đón chào, rất kỳ cục rồi!

Tiết Thang Thừa cố ý trưng lên cái khuôn mặt đông lạnh đến phát xanh kia, ngượng ngập mà đáp:

-Dương Thang Giám vốn là ở dưới chân núi đợi Lai Thiếu Khanh và chư vị quan viên đấy, chỉ là bởi vì phải tiếp hữu đồn Vệ đại tướng quân và Thượng Quan Thị lang tới trước một bước, Dương Thang Giám cùng bọn họ lên núi an bài, đến nỗi bỏ lỡ canh giờ để nghênh đón Lai Thiếu Khanh và chư vị thượng quan.

Dù sao người nào người nấy đều hiểu được Dương Phàm chính là không muốn nể mặt Lai Tuấn Thần, Tiết Thang Thừa cũng không có thể nói thẳng, đây là bổn phận phải làm của người cấp dưới, hơn nữa nói như vậy thì mặt mũi Lai Tuấn Thần cũng có thể đẹp một ít.

Lai Tuấn Thần vốn cũng không trông cậy vào Dương Phàm cúi đầu với y, nhưng thật ra nghe nói Hộc Sắt La và Hoàng Phủ Trượng Bị đã lên núi, trong lòng có chút tò mò. Y còn tưởng rằng hai người kia chưa tới, trong lòng âm thầm nghĩ mưu kế, đang định thời cơ trả thù. Lúc này nghe xong lời nói của Tiết Thang Thừa, không khỏi ngạc nhiên kêu lên một tiếng, ngạc nhiên nhìn về phía Vệ Toại Trung, y đã đoán được, đây đại khái chính là biện pháp mà Vệ Toại Trung nói đến.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1220)


<