Vay nóng Tima

Truyện:Say mộng giang sơn - Hồi 0656

Say mộng giang sơn
Trọn bộ 1220 hồi
Hồi 0656: Giao dịch quốc gia
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1220)

Siêu sale Shopee

Diêu Sùng mỉm cười nói:

- Ôn công, Trương công ở Kinh Châu hết thảy mạnh đều khỏe chứ?

Người được gọi là Ôn công nhìn sang Trương Giản Chi, tự cười nói:

- Mạnh Tướng tuy rằng lớn tuổi, nhưng vẫn tai thính mắt tinh như cũ, thân thể khoẻ mạnh, một bữa cơm phải bằng hai bữa của lão phu.

Nói xong, hai người cùng cười to, tiếng cười vang vọng, Ôn công liền hơi hơi nghiêng thân, hạ giọng nói: - Lý Chiêu Đức từ chức, Nguyên Chi ngươi là người có hi vọng nhất trở thành một trong những nhân tuyển cho chức Tể tướng, đều có tiếng nói khá cao trên triều đình. Tuy nhiên, Trương công có nghĩ đến, Nguyên Chi hiện tại vẫn giữ chức Binh bộ, so với nhập vào Chính Sự Đường tác dụng lớn hơn. Lần này Dương mỗ vào kinh thành, cũng vì chuyện này mà đến!

Có mấy lời không cần nói cũng rõ ràng, Diêu Sùng đương nhiên hiểu được mục đích Trương Giản Chi đề nghị y ở lại Binh bộ. Nhưng chức Tể tướng, phải là một người có cả đời công lao sự nghiệp cao nhất, trừ phi ngươi là người trong hoàng thất, nếu không chắc gì đã được ngồi ở ghế Tể tướng, đó chính là đỉnh cao nhất nhân sinh của ngươi, sự hấp dẫn này không thể nói là không lớn.

Hiện giờ mục tiêu này đang ở ngay trước mắt, chỉ cần y nỗ lực cố gắng thì có thể leo lên, bảo y từ bỏ, thật không phải dễ dàng làm ra quyết định như vậy. Nhưng Diêu Sùng chỉ ngồi vuốt râu, trầm tư thời gian không đến một chén trà công phu, liền bỗng nhiên mở mắt, trong lòng có quyết định, ánh mắt trở nên sáng rõ hơn.

Y giọng điệu âm vang nói:

- Chức vị Tể tướng cố nhiên làm cho người ta hướng tới, ngay cả Võ Chiếu cũng ý thức được điều đó, , Võ thị chuyên quyền, ngang ngược, ngạo mạn không chịu nổi, nay Nữ Đế tại vị, mặc dù triều đình không yên tĩnh, nhưng thiên hạ miễn cưỡng coi như an ổn, nhưng một khi Nữ Đế quy thiên, quyền to rơi vào trong tay dòng họ Võ thị, đại loạn sẽ theo đó mà phát sinh, đế quốc sẽ sụp đổ cho trong khoảng khắc. Quốc gia không còn, chức Tể tướng này thì còn có chỗ nào ích lợi? Chức vị Binh Bộ Thị lang vừa có thể cứu quốc vừa có thể phục quốc, Diêu mỗ buông tha cho vị trí tể tướng, cũng không có gì đáng nói!

- Tốt!

Ôn công vỗ bàn khen ngợi:

- Lão phu biết, lòng Nguyên Chi luôn nghĩ cho người dân trong thiên hạ, nhất định sẽ đồng ý. Ngươi yên tâm, với kinh nghiệm lý lịch của ngươi trong triều đình, cùng với danh vọng trong dân gian, tiến vào Chính Sự Đường cũng chỉ là chuyện sớm muộn, chỉ có điều ngươi chậm tiến vào hai năm, lại có thể ở trong quân bồi dưỡng vô số người tài sau này có thể sử dụng, ngày sau nếu gặp đại biến, thì đó chính lược lượng riêng để chúng ta phục quốc!

Vị Ôn công trong miệng Diêu Sùng họ Dương tên Nguyên Diễm, tự là: Ôn, vốn là Trưởng sử Kinh Châu, cũng là bằng hữu cùng chung chí hướng với Trương Giản Chi. Lúc này đây Trương Giản Chi điều nhiệm làm Thứ sử Kinh Châu. Thì ra Thứ sử cũ của Kinh Châu, Trưởng sử và Biệt Giá lần lượt bị tiến hành điều động, Dương Nguyên Diễm cũng là vào mấy ngày gần đây mới phụng mệnh triệu hồi kinh. Vì thế, ông cùng với Trương Giản Chi mang theo cách nhìn về thời cuộcquay về cùng.

Dương Nguyên Diễm kích động rót một chén rượu đầy cho Diêu Sùng, nâng chén rượu của mình lên, xúc động nói:

- Nay vì cứu phục nghiệp lớn nhà Lý Đường, Nguyên Chi khẳng khái từ bỏ công danh tiền đồ của bản thân, Dương mỗ thay mặt cựu thần của Lý Đường, thay mặt sinh linh trong thiên hạ, mời người một ly!

- Mời rượu!

- Mời!

Một trang phủ đệ khác, trong một gian thư phòng khác cũng là hai người cùng ngồi, rượu và thức ăn đơn giản.

Chủ nhân mặc y phục thường, khuôn mặt thanh quắc, khí chất nho nhã, bề ngoài không đến sáu mươi, khí sắc vô cùng tốt, mặt mũi hồng hào. Lông mày của y đậm, nhưng đầu hai hàng lông mày rất rậm, ở giữa lại cực nhạt, cho đến đuôi lông mày thì lại rậm lên, khiến cho khí chất nho nhã nhã nhặn của y nhìn thoáng qua dẫn theo mấy phần sát khí.

Người này tên là Dương Tái Tư, sau khi đỗ Trung Minh Kinh Khoa Tiến Sĩ thì làm một võ quan, sau đó lại lên chức làm Viên Ngoại Lang, ở Lại bộ làm vài năm, chiến tích có chút nổi bật, nhất là người này khéo léo, giỏi về kết giao, rất nhanh được điều đến Loan Đài, ra sức chịu khổ, hiện giờ đã là một Loan Đài Thị Lang.

Cũng giống như Diêu Sùng, y cũng là sau khi Lý Chiêu Đức xuống đài, là một trong những vị tướng có tiếng nói cao trong quân, nhưng có Diêu Sùng là đối thủ cạnh tranh có lực lượng mạnh, cơ hội của y nhiều nhất chỉ có một nửa. Không thể tưởng được là hôm nay có người đến nhà thăm hỏi, là mang tới một tin tức tốt đẹp: "Bọn họ nguyện ý đề cử Dương Tái Tư làm Tể tướng."

Người tới chỉ có một, nhưng cũng là đại biểu cho một nhóm người, một đám người này đều là là quan viên không có quan điểm rõ ràng rõ ràng, quyền không nặng nhưng chức cao, tiếng nói trong triều vẫn rất có tác dụng. Đối với những người này mà nói, duy trì trung lập cũng không hẳn là một loại đạo làm quan bo bo giữ mình, cho nên, Dương Tái Tư nhất thời muốn làm rõ bọn họ giúp mình như thế rốt cuộc là muốn nhận được sự hồi báo như thế nào. Đối phương không nói ra bọn họ muốn hồi báo gì, Dương Tái Tư già đời giảo hoạt cũng không dễ dàng nhận sự trợ giúp của bọn hắn.

Dương Tái Tư đem tay vân vê chòm râu, thu lại tươi cười, nghiêm nghị hỏi:

- Người quang minh không nói lời mờ ám, chư quân chịu vì Dương mỗ ra mưu lược như thế, lại không biết muốn thứ gì ở Dương mỗ?

- Rất đơn giản, làm một chuyện, giúp một người!

Người tới mỉm cười, trong phòng chỉ đốt một chiếc đèn, lại đặt ở phía sau của hắn, cho nên dung nhan của hắn bị dấu sau ánh đèn, có loại hương vị thần bí:

- Dương huynh rõ ràng, việc tuyển quan tại Nam Cương bị bêu xấu, mặt mũi bệ hạ bị mất hết. Như thế nào để có thể thuận lợi giải quyết việc này, liên quan đến mặt mũi của bệ hạ, cũng liên quan đến thể diện của triều đình.

Nếu Dương huynh ngồi lên vị trí Tể tướng, quan mới nhận chức này như lửa cháy, bất kể như thế nào cũng muốn phải lập ra công trạng. Đến lúc đó, còn có chuyện gì so với thuận lợi giải quyết việc ở Nam Cương, càng có thể chứng minh được năng lực và sự quyết đoán của Dương huynh đúng không?

Người tới khe khẽ thở dài, lại nói:

- Dương huynh cũng biết, Triệu Càn lần này dâng tấu sớ buộc tội, buộc tội chính là Dương Phàm, nhưng sau lưng lại liên quan đến Lương Vương, bệ hạ không dễ xử lý. Triệu Càn buộc tội chỉ là một mình Dương Phàm, nhưng từng sự kiện, đều là bê bối của quan viên triều đình, nếu nhất nhất truy cứu tới, còn không biết phải liên lụy bao nhiêu người, uy tín của triều đình sẽ mất sạch không còn chút gì.

Bởi vậy, việc này chỉ thích hợp cao cao đặt lên, nhẹ nhàng buông xuống, quan trọng là... Như thế nào mau chóng xuất ra một phần danh sách quan viên khiến cho khắp nơi đều hài lòng, cứ như vậy, mọi người sẽ không đi quan tâm phần danh sách kia đến cùng là có bao nhiêu vấn đề, Hoàng đế đã hài lòng, bách quan lại yên tâm, danh vọng của Dương huynh... cũng thành công rồi!

Người nọ khẽ mỉm cười, nói:

- Lúc này có người ra mặt chủ trì đại cục, thượng hợp thánh ý, hạ hợp đủ tâm của bách quan, thiên thời địa lợi nhân hoà, mọi thứ đầy đủ hết, đối với Dương huynh mà nói, đó là một cơ hội tốt khó có được nha.

Dương Tái Tư nghe xong lại lần nữa cúi đầu, giả ý nhấp rượu, vội vàng suy tư.

Cẩn thận ngẫm lại vài vị quan viên có danh vọng trong triều đình nguyện đứng ra ủng hộ y, tựa hồ cũng có thân hữu con cháu hoặc là môn nhân đệ tử được đề cập đến trong bản danh sách của Dương Phàm kia, bọn họ nóng lòng muốn giải quyết việc này, cũng là hợp tình lý, tuy nhiên Dương Tái Tư, cảm thấy sự tình không đơn giản giống như đối phương đã nói.

Dương Tái Tư trầm tư thật lâu sau, mới ngẩng đầu lên, hỏi:

- Như vậy, giúp một người, người này... , là ai?

Người kia nói:

- Triệu Càn!

Dương Tái Tư ánh mắt sắc bén co rụt lại, trong mắt hiện lên một tia ngạc nhiên.

Người nọ cười lạnh một tiếng nói:

- Cái việc xử án này, hiện tại tìm ai tới thu thập? Triệu Càn, cũng không biết từ chỗ nào mà biết nhiều chuyện riêng tư của các vị quan lại, xem ra lại là noi theo Chu Hưng, Lai Tuấn Thần, mưu đồ lấy đường tắt mà thượng vị, thấy lợi tối mắt mất rồi, nhưng là bất kể như thế nào, hiện tại nhân tuyển thích hợp ra mặt thu thập tàn cục, không có ai so với kẻ đó thích hợp hơn.

Hắn không phải biết rõ các chuyện của quan gia như lòng bàn tay sao? Vậy hãy để cho hắn để làm Khảo Công Lang trung, khi đó, ai còn nói gì nữa? Dùng hắn, ngoại trừ có thể phong lại miệng của hắn, đem cái cục diện rối rắm này ném cho hắn thu thập, còn có thể chứng minh Dương huynh ngươi không kết đảng, không lập phái, một lòng vì công, bệ hạ tất sẽ long nhan vui mừng!

Dương Tái Tư nghe xong, lại lần nữa cúi đầu.

Đề cử Triệu Càn xét đến cùng cũng có cái lợi, hướng chỗ gần nói, khiến tên đó đạt tới mục đích thăng quan, miễn cho hắn học Chu Hưng Lai Tuấn Thần, như chó điên mà loạn cắn người, đám quan viên mấy ngày trước còn liều mạng muốn nhét người vào danh sách tuyển quan viên, hiện tại cả đám đều ước gì có thể chạy trốn càng xa.

Càng nói càng xa vấn đề cũ, việc tuyển quan viên này cũng không phải là việc tốt, mặc kệ danh sách của Triệu Càn cân bằng thế nào đi nữa, khẳng định cũng phải đắc tội một nhóm người, hắn cuối cùng có thể trở thành tay sai của Hoàng đế như Chu Hưng Lai Tuấn Thần hay không cũng còn chưa biết, nhưng trước tiên cứ để hắn tự có thêm cho mình một đám kẻ thù đã.

Đây là thủ đoạn chỉnh người giết người không thấy máu. Tuy nhiên..."

Dương Tái Tư cân nhắc trước sau, cảm giác, cảm thấy trong đó có cái gì đó không phù hợp. Y tính toán thật lâu sau, bản thân vẫn là không rõ ràng lắm toàn bộ mục đích của đối phương, tuy nhiên lại thật ra phân tích toàn bộ rõ ràng sự lợi hại cho bản thân.

Bất kể như thế nào, nếu y đáp ứng, đối với y mà nói đều là có lợi không có hại. Y đáp ứng, lập tức có thể đạt được một cỗ trợ lực thật lớn, khiến y khi cạnh tranh với Diêu Sùng có thêm một ưu thế thật lớn. Chuyện kế tiếp phải đợi y chân chính thành Tể tướng mới có thể thực thi, nếu y thành Tể tướng, lại thuận thế đề xuất yêu cầu này, vừa lấy được Thánh tâm, lại bảo toàn được thanh danh của những quan viên này, theo đó có thể mở rộng nhân mạch cảu mình, còn có thể tại trong triều đình và dân gian có một thanh danh chí công vô tư, lưu lại cho Hoàng đế ấn tượng tốt về bản thân có quyết đoán, có năng lực, một lòng vì thiên tử phân ưu giải nạn, vô luận tính toán như thế nào, đều không hề bị thiệt.

Nghĩ đến đây, Dương Tái Tư nâng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, đặt chén xuống "BA~" một tiếng, trầm giọng nói:

- Được! Cứ làm như thế!

***

Võ Tắc Thiên vẻ mặt không vui trở lại tẩm cung.

Gần đây trong triều xảy ra một loạt sự tình làm cho bà rất không thoải mái, hôm nay cố ý đi vào Long Môn hành cung thưởng thức ôn tuyền, chỉ vì thư giãn một tí tâm tình lo âu, ai ngờ Võ Tam Tư lại đuổi tới Long Môn đến khóc lóc kể lể ủy khuất.

Võ Tắc Thiên không có cách nào khác, đành phải từ trong ôn tuyền đi ra, thay đổi ăn mặc để tiếp kiến đứa chất tử không hăng hái tranh giành này của bà, nghe hắn khóc lóc kể lể nửa ngày ủy khuất, bà chẳng chút kiên nhẫn mà đuổi hắn đi.

Gia sự và quốc sự, đâu có thể nào được chia rõ ràng như vậy, quốc gia thiên hạ đều là của bà, nếu sự tình của Võ Tam Tư và Dương Phàm mà làm thật khéo, làm người khác không lời nào để nói, bà căn bản không ngại, nhưng chuyện này lại thành ra như vậy, Võ Tắc Thiên có chút tiếc vì đã"rèn sắt không thành thép".

- Người tới!

Trong nội thất không có ai, nhưng Võ Tắc Thiên vừa ra lệnh một tiếng, lập tức hai bóng người mảnh khảnh xuất hiện như quỷ mị, lẳng lặng mà đứng ở đó.

Mai Hoa Nội Vệ, ở thời điểm Võ Tắc Thiên còn chưa đăng cơ, kiêm đủ nhiều chức năng như đặc vụ, thị vệ và tùy tùng, nhưng khi nàng trèo lên ngôi báu, Mai Hoa Nội Vệ đã chỉ còn lại một công năng là thiếp thân hộ vệ. Hiện giờ tin tức của Tam pháp ti gần như tê liệt, bà không thể không để Mai Hoa Nội Vệ lại trở lại chức vụ cũ.

- Dương Phàm có hành động gì?

- Hồi bẩm bệ hạ, Dương Phàm những ngày qua đóng cửa không ra ngoài, ngẫu nhiên có đồng liêu đăng môn bái phỏng, phẩm cấp cao nhất cũng chỉ là ngũ phẩm.

- Dương Phàm không có đi Lương Vương phủ? Cũng không có đi Thái Bình công chúa phủ ư?

- Không có!

- Ừ!

Võ Tắc Thiên khoát tay, hai nữ thị vệ lặng yên biến mất.

Võ Tắc Thiên thầm nghĩ: " Dương Phàm này cũng là kẻ thông minh, biết đúng chừng mực, không có dựa vào vì bản thân làm việc cho Tam Tư và được Thái Bình sủng ái liền không kiêng nể gì, nơi nơi khẩn cầu, đưa tới đủ bách quan lại cùng công kích, so với đồ khốn khiếp Hoài Nghĩa kia có tiền đồ hơn.

Võ Tắc Thiên chợt nhớ tới tin tức Lạc Dương lệnh vừa gửi tới, Tiết Hoài Nghĩa chạy đến phủ Lạc Dương, đòi Lạc Dương huyện lệnh ba trăm tấm tơ lụa, hai mươi lăm con trâu, còn dùng danh nghĩa của Hoàng đế, nói muốn vì bàmở một tràng đại pháp hội gì đó, Lạc Dươnglệnh không thể không cho, nhưng số lượng lớn vậy không biết xử lý thế nào, đành phải báo cáo chi tiêu cho Hoàng Đế

Nhớ tới Tiết Hoài Nghĩa, Võ Tắc Thiên càng thêm phiền não: "Dương Phàm, đứa nhỏ này nhìn cũng coi như thông minh, lần này làm sao lại phạm vào hồ đồ, để lại nhiều nhược điểm như vậy khiến người ta tra ra. Cuối cùng cũng là tuổi trẻ nha, một khi đắc chí, không khỏi đắc ý vênh váo, lúc này đây, bất kể như thế nào cũng phải cho hắn ăn một ít khổ sở, nếu không sao có thể cấp công đạo cho bách quan lại? Chỉ có điều, chuyện này nhất định phải mau chóng chấm dứt, không thể để cho Triệu Càn lại tìm thêm ra được cái gì, lại tra được gì, mất mặt không chỉ là trẫm, mà chính là Võ gia rồi!"

Sau tấm bình phong, đột nhiên truyền đến một trận đùa tiếng nước và tiếng cười to của Trương Xương Tông, Trương Dịch Chi, Võ Tắc Thiên khẽ dãn đầu mi ra, trên mặt mỉm cười.

Hiện tại cũng chỉ có thời điểm ở cùng một chỗ với Ngũ Lang và Lục Lang, bà mới cảm thấy vô ưu vô lự, mới có loại cảm giác trở lại tuổi thanh xuân.

Võ Tắc Thiên nghĩ, nhẹ nhàng kéo đai lưng, đi đến, phong tư lả lướt, mơ hồ khôi phục vài phần phong thái năm đó.

Khi đi tới chỗ bình phong, áo bào đã lặng yên thoát xuống.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-1220)


<