← Hồi 1114 | Hồi 1116 → |
Hai người bọn họ phục hồi tinh thần lại, lập tức chỉ huy phúc thuyền ép lên, những phúc thuyền này đã đi vòng qua mặt bên hạm đội Tây Ban Nha, chẳng qua là có quân Bồ Đào Nha yểm hộ, người Tây Ban Nha không coi ra gì. Bây giờ quân Bồ Đào Nha phản bội, phúc thuyền không còn bất kỳ trở ngại nào nữa, Du Tư Cao hết sức dễ dàng giáng một đòn nặng nề vào mặt bên người Tây Ban Nha.
Phí Địch Nam Đức và Tạp Mai Nhĩ ngơ ngác nhìn nhau, ngàn vạn không nghĩ tới đồng minh bất ngờ hóa thành địch nhân. Chuyện này khiến cho thực lực hạm đội Tây Ban Nha từ hơi chiếm ưu thế biến thành phe yếu thế nhất, hơn nữa còn tạo thành cục diện cực kỳ bất lợi bị bao vây ba mặt.
Chẳng lẽ, chẳng lẽ hết thảy trước đây đều là phe Trung Quốc và người Bồ Đào Nha liên thủ diễn trò sao!?
Không sai.
Trên Lâm Anh hiệu Tần Lâm khẽ cười, khóe miệng toát ra vẻ chế nhạo vô tận.
Sau nửa giờ, hạm đội Tây Ban Nha tổn thất nửa số hạm thuyền trở lên, lại bị bao vây ba mặt không cách nào chạy trốn, rốt cục chiến hạm Poseidon ngưng chống cự.
Tần Lâm gặp Phí Địch Nam Đức chật vật không chịu nổi trên Lâm Anh hiệu, Tạp Mai Nhĩ đã chiến đấu đến chết để giữ danh dự của mình. Mấy phút sau, Bội Lôi Tư cũng leo lên Lâm Anh hiệu, bên cạnh y là hai vị quan quân trẻ tuổi hải quân Bồ Đào Nha, chính là bạn cũ của Tần Lâm: La Bố và Ngõa Vi.
- Bồ Đào Nha dám phản bội thượng đế và quốc vương, Vô Địch hạm đội sẽ biến Lisbon thành biển lửa, ngươi và người nhà ngươi sẽ phải chịu trừng phạt!
Phí Địch Nam Đức đỏ ngầu đôi mắt, thở hồng hộc, ra sức nguyền rủa Bội Lôi Tư.
Quan quân Tây Ban Nha bị bắt cũng nghiến răng nghiến lợi: điên rồi, những người Bồ Đào Nha này điên rồi, bọn họ dám phản bội đế quốc, chẳng lẽ Vô Địch hạm đội chỉ là bài trí sao? Toàn bộ Bồ Đào Nha sẽ trả giá thật đắt vì chuyện này!
Nụ cười Bội Lôi Tư lại vô cùng nhẹ nhàng khoái trá:
- Không, Bá tước Đại nhân tôn kính, chúng ta lên đường từ Malacca muộn một tháng, cho nên nhận được tin tức Âu Châu truyền đến, Vô Địch hạm đội của quý quốc đã chết hết toàn quân ở eo biển Anh Cát Lợi.
- Rốt cục Bồ Đào Nha đã tránh thoát gông cùm đô hộ.
Trong đôi mắt của La Bố và Ngõa Vi rân rấn nước mắt:
- Ân Lý Khắc giáo chủ ban vương miện cho Bố Lạp Càn Tát Công tước, trở thành tân nhiệm quốc vương Bồ Đào Nha!
Các sĩ quan Tây Ban Nha sau khi bị bắt vẫn còn tỏ ra kiêu ngạo, vào lúc này thảy đều giống như gà chọi thua trận. Tin dữ từ ngoài vạn dặm truyền tới đã đánh tan tành phòng tuyến tâm lý của họ.
Phí Địch Nam Đức nằm mềm nhũn trên mặt đất, hai con mắt lộ hung quang giờ phút này không khá hơn bao nhiêu so với cá chết.
Sau đó, người Bồ Đào Nha đưa ánh mắt kính sợ nhìn về phía Tần Lâm, tại sao vị tướng quân này có thể buông lời tiên đoán Vô Địch hạm đội sẽ bị tiêu diệt từ hai năm trước, cũng ký kết mật ước với Bồ Đào Nha? Chẳng lẽ hắn thật sự có năng lực tiên tri?
Người Bồ Đào Nha kinh ngạc về tin Vô Địch hạm đội bị tiêu diệt, bọn họ không cách nào tưởng tượng Vô Địch hạm đội có hơn một trăm chiếc chiến hạm cỡ lớn, trang bị hơn ba ngàn khẩu hỏa pháo, chở bốn vạn tên thủy thủ và binh lính phương trận, lại bị hải quân Anh quốc nhỏ yếu đến mức cần dựa vào một đám hải tặc chống đỡ đánh bại, gãy giáo chìm thuyền dưới cơn sóng dữ ở eo biển Anh Cát Lợi
Trong lịch sử lúc thế lực phục quốc Bồ Đào Nha nhận được tin tức Vô Địch hạm đội bị tiêu diệt đã quá muộn, bọn họ cũng không kịp làm gì. Cho tới khi quốc vương Tây Ban Nha Phỉ Lực đời thứ hai sống sót qua lần tai nạn hủy diệt này, sau đó đắc ý tuyên bố:
- Ta nên cảm tạ thượng đế khiến cho ta có quyền lực lớn như vậy, chỉ cần ta bằng lòng là có thể xây một chi hạm đội nữa rất dễ dàng. Chỉ cần suối nguồn không ngừng, mặc dù một dòng nước chảy có lúc bị ngăn cản, nhưng cũng không có tầm quan trọng quá lớn.
Đáng tiếc Tần Lâm Tần Bá gia chúng ta bố trí một phen, Phỉ Lực đời thứ hai không có cơ hội nói ra câu nói rất khí phách anh hùng trên. Tưởng vào giờ phút này này, y đang bận rộn vỡ đầu sứt trán.
Ngay từ lúc Ngũ Phong hải thương giao thiệp với Nam Hải, Tần Lâm cũng đã cân nhắc qua phong vân biến ảo toàn cầu.
Hắn biết mình có một điểm khác với tất cả mọi người trong thời đại này: về phương diện nắm chắc đại cục trên tầng cao nhất, thậm chí ngay cả thiên cổ hiền tướng như Giang Lăng tướng công Trương Cư Chính cũng khó mà theo kịp bóng lưng hắn, bởi hắn biết rất rõ ràng những chuyện 'đã' xảy ra.
Đây là đặc quyền của người xuyên việt!
Dù sao cũng là năm đầu Vạn Lịch, mặc dù Kiến Nô, Lưu Khấu đời sau lật nghiêng Minh Vương triều lúc này đã bắt đầu manh nha, nhưng bất quá cũng chỉ vô cùng nhỏ bé. Cần tu nội chính, đo đạc ruộng đất, ức chế hào cường thâu tóm ruộng đất, biên luyện quân đội kiểu mới... muốn dập tắt những đốm lửa nhỏ nhoi như vậy cũng không khó.
Nền văn minh Đông Tây phương chân chính va chạm với nhau, vận số Hoa Hạ thay đổi là vào thời Trịnh Hòa hạ Tây Dương trên đại dương mênh mông bát ngát. Đông Nam Á là sân sau Trung Quốc, nhật nguyệt kỳ Đại Minh tung bay thật cao trên Ấn Độ dương, Đến năm Gia Tĩnh Malacca thất thủ, các nước triều cống đoạn tuyệt, giặc Oa tung hoành thủ phủ Đông Nam, người Bồ tới cửa thuê Hào Cảnh, so sánh trước sau khiến cho người ta phải tặc lưỡi than dài.
Trương Cư Chính thực hành triều chính mới Nhất Điều Tiên Pháp, thay đổi thu thuế nhiều thứ sản vật bằng thu ngân lượng, rất tiện lợi cho dân chúng giảm bớt phần bị quan phủ bóc lột, mà nguồn thu lớn nhất chính là thuế. Sản lượng mỏ bạc trong lãnh thổ Trung Quốc hơi thấp, chất lượng hơi kém, nguyên nhân chân chính mà Trương Cư Chính có thể thực hành triều chính mới Nhất Điều Tiên Pháp, thật ra là mua bán với bên ngoài thuận lợi, mang thật nhiều bạc trắng châu Âu chảy vào Trung Quốc.
Vậy mà thủy chung mỏ bạc ở trong tay người Tây Ban Nha, mạch sống tài chính bị người chế trụ.
Đồng thời thương mậu địa khu Giang Nam ngày càng phát đạt, xuất hiện manh nha chủ nghĩa tư bản đời sau, nếu như có thể bảo hộ sẽ phát triển mạnh mẽ.
Nhưng triều Đại Minh chú trọng chính sách trọng nông khinh thương, trọng thu nông thuế, nhẹ thu thương thuế, bật đèn xanh cho đám quan thương địa chủ Giang Nam, đồng thời khiến cho truyền thống nông nghiệp Trung Nguyên và khu vực Quan Trung Tam Tấn sa sút, chôn xuống mầm họa khiến cho nạn giặc nổi lên tứ phía sau này.
Chính sách có thể đổi, nhưng khuynh hướng tiểu nông Giang Nam từ sản xuất chuyển sang buôn bán sản xuất, khu vực trồng trọt lương thực chuyển sang trồng dâu nuôi tằm cũng sẽ không thay đổi. Trừ phi phế bỏ thương nghiệp và mậu dịch, đình chỉ khai hải, trở lại nền kinh tế tiểu nông đầu đời Minh.
Đất Giang Nam nổi danh cá gạo đổi lại trồng dâu nuôi tằm, dệt vải, tất nhiên khiến cho sản lượng lương thực giảm sút, lấy gì nuôi sống nhân khẩu càng ngày càng nhiều?! Chuyện này không phải đơn thuần chính sách quốc nội là có thể dễ dàng giải quyết.
Nam Dương là khu vực có sản lượng lúa chủ đạo có thể trồng một năm ba vụ, Ấn Độ có sản lượng vải vóc nhiều, chất lượng cao. Châu Mỹ có mỏ bạc hằng hà sa số, châu Úc vô cùng thích hợp chăn dê trâu...
Huống chi Ngũ Phong hải thương ngày càng khuếch trương, cũng cần càng nhiều nguyên liệu, nơi sản xuất và thị trường tiêu thụ hơn.
Về công hay tư, ích lợi khôi phục lại bờ cõi trước đây của Đại Minh, tranh đoạt hải ngoại đều được Tần Lâm bày lên bàn nghiên cứu từ sớm.
Đế quốc Tây Ban Nha trở thành cường địch thứ nhất trên con đường này, ai bảo quy mô nó lớn nhất, chiếm địa bàn nhiều nhất, lại chiếm cứ Phi Luật Tân, lũng đoạn cả con đường biển Thái Bình Dương từ châu Mỹ sang châu Á?
Vào thời này con người còn chưa thể điều khiển thuyền buồm hoàn toàn như ý muốn của mình được. Vượt qua đại dương cần cân nhắc rất nhiều tình huống như dòng chảy, gió mùa, dọc trên đường đi có bao nhiêu đảo có thể cung cấp tiếp liệu... Nhật Bản gần châu Mỹ hơn, mấy đảo giữa Đài Loan và Indonesia dường như cũng không tồi, nhưng trên thực tế chỉ có một con đường biển vượt qua Thái Bình dương thuận tiện nhất: Từ Manila Phi Luật Tân đến Acapulco de Juárez thuộc Mễ Tây Cơ.
May là vào thời này kỹ thuật hạn chế, đế quốc Tây Ban Nha chưa tới mức biến thái giống như mặt trời không bao giờ lặn trên đất Anh, lực lượng bọn họ có thể điều tới Viễn Đông tương đối có hạn. Hơn nữa kết cục Vô Địch hạm đội nhất định bị diệt cũng giúp cho Tần Lâm thừa cơ lợi dụng.
Ngay từ lúc công phạt Miến Điện, Tần Lâm đã phái ra La Bố và Ngõa Vi lên thuyền trở về thủ đô Bồ Đào Nha Lisbon, đem thơ hắn viết trình cho Ân Lý Khắc giáo chủ và Bố Lạp Càn Tát Công tước vốn tôn thờ lý niệm chủ nghĩa phục quốc. Trong thơ Tần Lâm buông lời tiên đoán rằng Vô Địch hạm đội sẽ bị diệt, thậm chí kể rõ phương thức tác chiến của người Anh.
Bất kể thế nào Ân Lý Khắc và Bố Lạp Càn Tát cũng không thể tin tưởng, một người Trung Quốc xa ngoài vạn dặm có thể buông lời tiên đoán chuyện phát sinh ở châu Âu. Thậm chí lúc đầu bọn họ cho rằng La Bố và Ngõa Vi ngụy tạo phong thơ, hai người này theo chủ nghĩa phục quốc cuồng nhiệt, cố gắng dùng biện pháp vụng về kém cỏi này để thuyết phục bọn họ chọn lựa hành động mạo hiểm.
Nhưng sau đó thế cục phát triển hoàn toàn tương xứng với miêu tả trong thơ, lại khiến cho bọn họ không thể không tin, ôm tâm lý cầu may một lần. Họ bèn phái người liên lạc với Nữ hoàng Anh quốc Elizabeth, chuẩn bị đủ các thứ, cho đến tới khoảnh khắc sau cùng khi Vô Địch hạm đội xuất kích, rốt cục giáo chủ và Công tước cũng hạ quyết tâm.
Khi tin tức Vô Địch hạm đội toàn quân chết hết ở eo biển Anh Cát Lợi truyền tới Lisbon, người mưu đồ chủ nghĩa phục quốc đã lâu triển khai hành động. Lúc Ân Lý Khắc giáo chủ đội vương miện cho Bố Lạp Càn Tát Công tước ở đại giáo đường Lisbon, hai người đều có cảm giác như nằm mơ, thế nào cũng không dám tin tưởng Bồ Đào Nha độc lập lại nhờ vào một người Trung Quốc bên ngoài vạn dặm trù mưu tính kế.
Ở Viễn Đông, thiên tài ngoại giao và ngôn ngữ Minh Trí Ngọc Tử lấy thân phận nữ tu cùng cha xứ Phật Lôi Cách Lý Áo đi Malacca mật đàm với Bội Lôi Tư tướng quân, khiến cho y kéo dài thêm một tháng sau khi điều lệnh triệu hồi của Phí Địch Nam Đức đưa tới. Cho đến khi tin tức Bồ Đào Nha độc lập từ châu Âu truyền tới, cuối cùng hạm đội Bồ Đào Nha trú ở Malacca phụng mệnh tân quốc vương đứng về phe Tần Lâm, trở giáo phản kích một đòn giữa chiến trường, phối hợp quân Minh hoàn toàn đánh tan hạm đội Phí Địch Nam Đức.
Nghĩ đến tổ quốc trước đây không lâu còn trầm luân vô biên, xa xa không thấy được hy vọng phục quốc, hiện tại đã tránh thoát khỏi gông cùm xiềng xích của Tây Ban Nha, có được độc lập tự do, Bội Lôi Tư tướng quân và bọn quan quân thanh niên La Bố, Ngõa Vi không kềm lòng được nhìn Tần Lâm với vẻ thành kính chí cao.
- A, các bằng hữu Hào Cảnh nhờ ta hỏi thăm các ngươi!
Tần Lâm cười to, tin đồn Phật Lôi Cách Lý Áo và Lý Tạp Đa ngộ hại dĩ nhiên là hắn ngụy tạo nên, những đầu người treo trên cọc là đầu bọn hải tặc Tây Dương bị Ngũ Phong hải thương bắt được.
Bội Lôi Tư lại bái một cái:
- Quốc vương bệ hạ và Ân Lý Khắc giáo chủ đều đưa lễ vật tới cho Tần tướng quân, hơn nữa thỉnh cầu ký kết điều ước đồng minh với Tần tướng quân, nước ta sẽ cùng ngài chọn lựa trình tự thống nhất ở địa khu Viễn Đông.
Lễ vật của Ân Lý Khắc là một thanh bảo kiếm vỏ hoàng kim theo kiểu Tây Dương, Tần Lâm tương đối thích hơn lễ vật của quốc vương. Đó là một quả địa cầu trên có lục địa, đại dương cùng quốc gia bằng các khối màu sắc khác nhau, là do bảo thạch màu sắc bất đồng khảm lên mà thành.
Thấy cảnh tượng này, biểu lộ của Du Tư Cao cùng Trầm Hữu Dung cũng có hơi thay đổi, quốc lễ không tặng thiên tử mà tặng Tần Bá gia, nếu nhận lấy lễ vật, sợ rằng có hiềm nghi vượt quyền.
- Lễ vật rất tốt.
Tần Lâm vỗ vỗ địa cầu, như cười như không nói:
- Bất quá muốn ký điều ước phải đi tới Lễ bộ kinh sư, hơn nữa quý quốc và triều Minh chúng ta không có quan hệ triều cống, sợ rằng...
Minh Trí Ngọc Tử phiên dịch lời nói này thành tiếng Bồ.
Bội Lôi Tư cười:
- Mệnh lệnh của Quốc vương và giáo chủ Đại nhân hết sức rõ ràng, tệ quốc là đính ước với bản thân Tần tướng quân.
Như vậy... rất nhanh Tần Lâm liền cười lên:
- Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh.
Du Tư Cao và Trầm Hữu Dung hoàn toàn không phản đối, không chỉ thu quốc lễ, còn ký kết cả hiệp ước, vị ân chủ này của chúng ta...
Trầm Hữu Dung càng thêm giật mình kinh hãi: Đông có Doanh Châu Tuyên Úy ty, Tây có Bồ Đào Nha, Nam có Miến Điện, Bắc có Thổ Mặc Xuyên, Tứ Di thảy không triều thiên tử mà bái Tần đốc sư. Chẳng lẽ bắt chước theo cố sự năm xưa lấy Chu thay Thương, chư hâu không triều bái Thương Trụ hay sao?!
Bất quá lúc này y chỉ dám nuốt lời vào trong bụng, kinh hãi toát mồ hôi lạnh toàn thân.
Hạm đội Tây Ban Nha ở Viễn Đông bị diệt, có nghĩa Manila nhìn như xa không thể với tới trở nên giống như thiếu nữ bỏ đi quần áo đối với quân Minh.
Tần Lâm và Bồ Đào Nha đính lập minh ước, quy định hai bên có quyền bình đẳng lui tới tự do ở Nam Dương, Ấn Độ dương và Thái Bình dương, cũng cùng nhau ngăn chặn phe thứ ba tiến vào khu vực kể trên.
Sau đó liên hiệp hạm đội trở lại Hào Cảnh, ở nơi đó nghỉ ngơi, tu bổ thuyền bè, tiếp liệu nước ngọt và thức ăn.
Nghe được tin tức Vô Địch hạm đội bị diệt, Bồ Đào Nha độc lập, Phật Lôi Cách Lý Áo cao hứng nước mắt lăn dài, La Bố và Ngõa Vi được đồng bào coi là anh hùng, hưởng thụ rất nhiều lần tung hô.
Mấy ngày sau, liên hiệp hạm đội từ Hào Cảnh ra biển, trải qua Vạn Sơn đảo nhắm hướng Đông đi tới. Sau khi tới quần đảo Đông Sa rẽ sang hướng Đông Nam, đến bờ biển Tây Bắc đảo Luzon, cuối cùng dọc theo bờ biển xuôi Nam một mạch, chạy thẳng tới trái tim của Tây Ban Nha ở Viễn Đông: Manila.
← Hồi 1114 | Hồi 1116 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác