Vay nóng Homecredit

Truyện:Cẩm Y Vệ - Hồi 0914

Cẩm Y Vệ
Trọn bộ 1144 hồi
Hồi 0914: Sức mạnh của bạc
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1144)

Siêu sale Lazada

Trong thư phòng, Trương Tử Huyên nhìn Tần Lâm hé miệng mỉm cười, tuy lời nói là trêu ghẹo, nhưng nụ cười lại biểu lộ ra nỗi vui trong lòng nàng.

Đại trượng phu không thể một ngày không có quyền, Trương Cư Chính cũng tiến hành rất nhiều quyền mưu thủ đoạn, mà điểm quan trọng nhất chính là thủy chung không quên xã tắc lê dân, Tần Lâm đã làm được.

Tần Lâm cười hắc hắc:

- Ta chỉ là đang suy nghĩ, không biết vị thiên tử ngồi trên ngôi cao chín bệ ở kinh sư lúc nhận được tin này sẽ có biểu lộ thế nào…


Kinh sư, Tử Cấm thành, gió Thu xào xạc đã mang theo khí lạnh nồng đậm, cũng may dưới ngự thư phòng có đường hầm thông khí, không khí trải qua than đốt bên dưới khiến cho bên trong phòng vô cùng ấm áp.

- Vì sao lại nóng như vậy, chẳng lẽ muốn hun trẫm chết sao?!

Trán Vạn Lịch rịn ra một lớp mồ hôi, căm tức ném ngự bút đi, chỉ cảm thấy ngồi ở chỗ đó thế nào cũng không được tự nhiên.

Mấy tiểu hoạn quan hầu hạ y bị dọa sợ gần vỡ mật, liên tiếp dập đầu cầu xin tha thứ:

- Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết, cầu xin Hoàng gia thứ tội, sẽ lập tức đi tắt than dưới đường hầm.

- Hoàng gia.

Trương Kình kêu một tiếng thật nhỏ, sau đó liên tiếp khoát tay với đám tiểu hoạn quan, bảo bọn họ cút ra ngoài, không nên ở chỗ này làm gì. Là tổng quản nội đình chưởng quản Ty Lễ Giám, tất cả mọi việc lớn nhỏ trong cung đều có trách nhiệm của y.

Trương Thành khom người, nịnh hót nói:

- Hoàng gia có muốn uống chút canh hạt sen thanh tâm hay không, Tuần Phủ Hồ Quảng tiến cống sen sông Tương, nô tỳ ngửi thấy rất thơm.

Trò gì vậy… Trương Kình hận không thể há miệng mắng to, tên Trương Thành này lại tranh thủ lấy lòng giúp cho người khác trước mặt Hoàng gia. Không cần nói cũng biết, nhất định là vị Tuần Phủ Hồ Quảng kia đã mua chuộc Trương Thành không ít bạc, tên này mới nói giúp mấy câu như vậy trước mặt Hoàng gia.

Tất nhiên Vạn Lịch biết rất rõ ràng chút tâm tư này của Trương Thành, vào lúc này cũng không có tinh thần chỉnh y, chỉ thở dài thật dài một tiếng, lui về phía sau ngã lưng tựa vào ghế ngồi, hai tay xoa xoa huyệt Thái Dương:

- Khắp nơi toàn là xin chẩn tế, khóc cầu giảm miễn thuế, biên quân lại liên tục thỉnh lương thỉnh hướng, nếu như trẫm không cấp cho bọn họ, chắc chắn sẽ lập tức tạo phản. Há đâu có lý như vậy… Tuần Phủ Vân Nam vừa xin miễn thuế bạc nhập cống, Cố Hiến Thành, Lưu Đình Lan lập tức nhao nhao phản đối. Hừ, chẳng lẽ vàng bạc hàng năm ủy lạo cho quân không phải là lấy từ nội khố của trẫm ra hay sao?

Đại Minh thu thuế đến kinh sư, chia ra nhập vào ngoại khố của Hộ bộ hoặc nội khố của Hoàng gia. Nội khố do Hoàng đế nắm giữ, gọi là kim hoa ngân (thỏi bạc đủ tuổi có in hình đóa hoa vàng), ngoại trừ hoàng thất chi tiêu, ban thưởng tông thất, mỗi khi đến cuối năm ủy lạo quân đội ban thưởng huân quý vũ thần, đều lấy trong kho bạc này.

Trương Tứ Duy rơi đài, Thân Thời Hành cũng không phải là người hành sự quyết đoán dứt khoát, ngang ngược bá đạo. Thế cục hôm nay, thứ người như thế không ngồi được trên vị trí Thủ Phụ, vì vậy phe thủ cựu Triệu Ứng Nguyên, Dư Mậu Học, Cố Hiến Thành, Lưu Đình Lan vẫn còn được sống ung dung nhàn nhã.

Cố Hiến Thành sửa đổi lề lối, không hề theo phe thế lực đại thần nào nữa, mà ra dáng vẻ thanh lưu chính trực. Bất cứ quan địa phương nơi nào tấu thỉnh giám sát quặng mỏ, tiến cống, y tỏ ra tích cực hơn bất kỳ ai khác, vội vàng dâng biểu thỉnh mệnh vì dân, nhờ vậy cũng có được chút danh tiếng trung trực.

Lần này đến phiên Vạn Lịch nhức đầu, phải biết triều Đại Minh hai trăm năm qua, thanh lưu rất khó đối phó. Trên vai người ta có chiêu bài chữ vàng ‘Thanh chính liêm khiết’, ‘Trung tâm trực gián’, ‘thỉnh mệnh vì dân’, ‘không tranh danh đoạt lợi với dân’, bất cứ lúc nào cũng treo trên miệng trung hiếu nhân nghĩa, bất kể là ai cũng phải nhường bước vài phần, quả thật là thần thấy thần sợ, quỷ gặp quỷ chán.

Đình trượng ư, chỉ là gãi ngứa, thanh lưu danh thần không hề sợ đình trượng, những kẻ từng chịu đình trượng qua như Ngô Trung Hành, Triệu Dụng Hiền danh tiếng còn cao hơn trời, dường như sau khi mông bọn họ chịu đình trượng qua đã hóa thành vàng thật.

Không làm bếp thì không biết giá gạo củi, phía Đông cần tiền phía Tây cần lương, thanh lưu ngôn quan còn chực chờ cắn người ta giống như chó điên. Lúc ban đầu Vạn Lịch đích thân cầm quyền cảm nhận được mùi vị quyền lực ngọt ngào, hiện tại đã bị hành hạ đến dần dần thối lui, đối mặt chuyện triều chính phức tạp từ ngày này qua ngày khác bắt đầu đã có hơi tâm tàn ý lạnh.

- Hoàng gia, nếu như ngự thể khiếm an, không ngại...

Mắt Trương Kình lóe lên, y là chưởng ấn thái giám Ty Lễ Giám, nếu như Hoàng đế không chịu dụng tâm tại triều chính, chuyển tấu chương cho Ty Lễ Giám hạ bút phê thay, vô hình trung quyền lực của y sẽ trở nên lớn hơn.

Trương Thành vội vàng nói:

- Khải bẩm Hoàng gia, Thân lão tiên sinh đích thân dặn dò, hôm nay có mấy phần tấu chương rất quan trọng, bệ hạ cần phải xem xét quyết định.

Trương Kình cắn răng, hận không thể cắn chết tươi Trương Thành tại chỗ.

Dù sao Vạn Lịch cũng còn trẻ, lòng ham quyền lực vẫn nặng, nghe vậy liền lên tinh thần, lẩm bẩm oán trách:

- Thân lão tiên sinh cũng quá mức thiếu trách nhiệm, hỏi lão cái gì, không phải là bệ hạ thánh minh chính là lão thần hồ đồ, hỏi tới nữa bèn quỳ xuống đất dập đầu, trẫm cần Thủ Phụ bù nhìn như vậy làm cái quái gì... Thôi được, nếu lão đã dặn dò, trẫm cũng nên xem qua một chút.

Trương Kình, Trương Thành đều cười thầm, những lời gần vua như gần cọp này là không sai, Trương Cư Chính chuyên quyền ngang ngược, bệ hạ vừa sợ vừa hận lão, sau khi chết còn bị ô danh. Mặc dù Trương Tứ Duy có công lớn thanh trừng Giang Lăng đảng, nhưng tính tình ẩn nhẫn âm hiểm, bệ hạ cũng phải đề phòng lão mấy phần. Duy chỉ có Thân lão tiên sinh hết thảy vâng dạ răm rắp, quả thật là vị Thủ Phụ tượng đất bù nhìn, e rằng trong lòng bệ hạ còn vui mừng là khác.

Bất quá mấy bản tấu chương hôm nay là…

Hai Trương mạnh ai nấy theo đuổi dòng suy nghĩ của mình, làm sao Trương Kình không muốn cản tấu chương lại, làm sao Trương Thành không muốn trực tiếp cầm bút phê thay. Nhưng chuyện này liên quan quá lớn, cho dù hai người bọn họ cũng không dám động tay động chân, chỉ chờ xem bệ hạ định đoạt thế nào.

Vạn Lịch đột nhiên thay đổi sắc mặt, tay lật tấu chương cũng bắt đầu run lên, chợt vỗ ngự án một cái thật mạnh, giận như sấm nói:

- Há đâu có lý như vậy! Trương Doãn Linh, Trương Tứ Duy, trẫm chưa từng bạc đãi phụ tử lão, lại dám khi trẫm như thế!

Dù là những hôn quân nổi danh như Thương Trụ Vương, Tùy Dạng Đế, thấy tội tư thông với địch bán nước cũng tuyệt không thể dễ dàng tha thứ. Thiên hạ này chính là thiên hạ một nhà một họ, Trương Doãn Linh và mấy đứa con trai buôn lậu vũ khí cấm, đây quả thực là đang đào phần mộ chôn triều Đại Minh, Vạn Lịch há có thể không giận?!

Nếu như là Ngự Sử, Cấp Sự dâng tấu chương lên, Vạn Lịch có thể không tin, nếu như là Tuần Phủ Sơn Tây Trương Công Ngư dâng biểu đạn hặc, y vẫn có thể không tin.

Nhưng ở đây ngoại trừ tấu chương của Trương Công Ngư còn có tấu chương của Trương Tứ Duy đích thân thỉnh tội, thư đầy máu lệ, nói rằng sẽ tự trói mình nộp lên thỉnh bệ hạ giáng tội, quyết không thể nào là giả được.

Lực lượng sĩ lâm Đại Minh cực lớn, hào môn thương nhân Quan Trung Tam Tấn căn cơ thâm hậu, cho dù là Đông Xưởng, Cẩm Y Vệ cũng tuyệt không thể nào nhục hình ép cung một vị Thủ Phụ Đại nhân đinh ưu nghỉ việc, tuyệt đối không có khả năng này.

Thủ Phụ của mình dám buôn lậu vũ khí tư thông với địch bán nước như vậy, Vạn Lịch tức gần méo mặt, luôn miệng nói:

- Bồ Châu Trương gia phụ một mảnh khổ tâm của trẫm, dám làm ra chuyện bậc này, truyền dương ra ngoài thật sự là làm trò cười cho thiên hạ. Trẫm dùng hạng người như vậy làm Thủ Phụ, người trong thiên hạ sẽ nghĩ trẫm như thế nào, chẳng phải là sau này sử xanh sẽ viết trẫm là hôn quân sao?!

Làm tới Hoàng đế, quyền lực chí cao vô thượng, thứ có thể chế ước y đã không nhiều lắm, sử sách có thể coi là một, bất kể vị Hoàng đế nào cũng muốn lưu lại hình ảnh huy hoàng chính diện trong sử sách. Ngược lại nếu như Hoàng đế nào không thèm để ý tới sử sách phê bình mình thế nào, chắc chắn đó chính là kẻ ngu ngốc tàn bạo tới cực điểm.

Trương Doãn Linh, Trương Tứ Duy đã nhận tội phục pháp, chuyện này trên thực tế không có gì nguy hiểm, Vạn Lịch bèn bắt đầu lo lắng cho tương lai của mình, y mới hơn hai mươi tuổi, không muốn rơi vào hoàn cảnh giống như Hoàng gia gia của mình... Gia Tĩnh dùng Nghiêm Tung, thế nhân đều mắng Nghiêm Tung là gian thần, Gia Tĩnh còn có thể trốn thoát hai chữ hôn quân được sao? Hải Thụy mắng Gia Tĩnh bị hạ ngục, con trai Gia Tĩnh, Long Khánh đế cha Vạn Lịch vừa kế vị, còn phải vội vàng thả Hải Bút Giá từ trong ngục ra.

Trong lòng Vạn Lịch vô cùng nôn nóng, bất kể là vị Hoàng đế nào gặp phải chuyện Thủ Phụ của mình tư thông với địch bán nước đều hết sức đau đầu nhức óc. Chẳng lẽ hơn hai mươi tuổi, mới vừa nắm triều chính không lâu lại mắc phải tiếng xấu nhìn người sai lầm, hồ đồ ngu muội, bị người trong thiên hạ nhạo báng sao!? Vạn Lịch không muốn như vậy.

Nhìn vẻ mặt Hoàng gia, Trương Kình liền thở dài một tiếng, ghen tỵ nhìn Trương Thành một chút, biết có lần này một số việc mình không ngăn cản được nữa.

Trương Thành mừng rỡ trong lòng, ngoài mặt làm ra vẻ giật mình kinh hãi, trừng hai mắt nói:

- Hoàng gia, chẳng lẽ không phải ngài điều Tần Lâm đi Bồ Châu điều tra án này sao?

- Có chuyện này không… vì sao trẫm không nhớ rõ...

Vạn Lịch bị hỏi mơ hồ, bất quá rất nhanh đã phản ứng kịp, mở tấu chương của Tuần Phủ Sơn Tây ra xem lại lần nữa. Mới vừa rồi tâm trạng kích động không xem cẩn thận, lần này rốt cục thấy rõ ràng, nhất thời mừng rỡ: ôi chao, thì ra là trẫm điều Tần Lâm đi Bồ Châu, hắn điều tra án này đó chính là trẫm tiên tri thấy trước, quyết định tính toán vạch ra kế hoạch, nhất cử diệt trừ Trương Doãn Linh tư thông với địch bán nước.

Trương Thành nói bổ sung:

- Bệ hạ điều Tần Lâm từ Quỳnh Châu đi Bồ Châu là thánh chỉ rành rành, lúc ấy công báo truyền ra đã khiến cho thiên hạ biết sớm, cho dù là trong Ty Lễ Giám và nội các Trung Thư cũng còn bản lưu.

Cách đi hết thảy quan chức vốn có của Tần Lâm, đày đi Quỳnh Châu Cẩm Y Vệ làm việc, đây là cách chức lưu đày. Sau Hải Thụy thượng tấu bảo cử, Trương Tứ Duy vẫn còn là Thủ Phụ bèn xúi giục Vạn Lịch giáng chỉ an ủi Hải Thụy, đồng thời điều Tần Lâm đi Bồ Châu.

Lần thứ hai, Tần Lâm ở Quỳnh Châu là một Cẩm Y Hiệu Úy, đến Bồ Châu vẫn là một Cẩm Y Hiệu Úy, không phải là cách chức lưu đày nữa, chỉ có thể coi là điều nhiệm. Chỉ bất quá một Cẩm Y Hiệu Úy nho nhỏ không có phẩm không có chức lại cần có thánh chỉ điều động, chuyện này cũng là chuyện lạ trong chốn quan trường.

Nhưng trớ trêu là đạo thánh chỉ này đã giữ lại được đường lui cho Vạn Lịch hôm nay. Phát thánh chỉ điều một Cẩm Y Hiệu Úy quả thật có hơi không thỏa đáng, nhưng nếu như là minh tu sạn đạo ám độ Trần Thương, lệnh cho hắn đi điều tra đại án kinh thiên nhà Thủ Phụ Đại Học Sĩ tư thông với địch bán nước thì sao!?

Vạn Lịch không ngốc, biết nên làm như thế nào, nhất thời sắc mặt nghiêm nghị, hắng giọng nói:

- Trẫm nghe đồn Trương Doãn Linh tư thông với địch bán nước hoành hành hương lý, minh chỉ điều Tần Lâm đi Bồ Châu, lại ngấm ngầm lệnh cho hắn âm thầm điều tra, quả nhiên tra rõ tội ác của Trương Doãn Linh.

Nói xong những lời này, trong lòng Vạn Lịch có hơi là lạ, thành thật mà nói từ sau khi gạt ngang lời Tần Lâm can gián, phạt đình trượng hắn bên ngoài ngọ môn, trong lòng Vạn Lịch đã xuất hiện tâm kết, mỗi lần nhớ lại cũng cảm thấy khó chịu.

Nhưng không nghĩ tới Tần Lâm lại có bản lãnh như vậy, lại lật tung Thiếu Sư phủ của Trương Tứ Duy. Mặc dù là trừ hại cho nước nhà nhưng Vạn Lịch là bị động, thậm chí là bị ép buộc phải chấp nhận chuyện đã rồi, chuyện này không khỏi có chút phạm kiêng kỵ đế vương. Rốt cuộc sau này đối xử với Tần Lâm thế nào, Vạn Lịch vẫn chưa nghĩ ra.

Tấu chương kế tiếp không phải là Tuần Phủ Sơn Tây gởi tới, mà là biểu chương của Tây Tạng Bạch giáo Uy Đức Pháp Vương và Hoàng giáo Tác Nam Gia Thố. Lời lẽ bên trong hai biểu chương này vô cùng khiêm tốn, hơn nữa khác với thái độ những năm qua tốt với triều đình ngoài mặt, trong lòng lại âm thầm đề phòng, hai vị Phật gia đều nói rõ sẽ hàng năm tiến cống, hàng tháng triều kiến, vĩnh viễn sẽ là phiên thuộc phía Tây của Đại Minh, tuyệt không dám sinh lòng không thần phục.

Mà trên hai đạo tấu chương đều nhắc tới Tần Lâm phát huy tác dụng trọng yếu, nói nhờ có Tần tướng quân hiểu rõ đại nghĩa, hai vị Phật gia nghe như thể hồ quán đỉnh, lúc này mới khuynh tâm quy phục thiên tử Trung Nguyên.

Vạn Lịch cười vỗ lên ngự án một cái thật mạnh:

- Hay lắm, quả thật Tần tướng quân rất có bản lãnh chiêu an Tứ Di. Lần trước thuyết phục được Doanh Châu Tuyên Úy Sứ và Tam Nương Tử ở Quy Hóa thành, lần này lại thuyết phục được hai vị cao tăng đại đức Tây Tạng.

Sắc mặt Trương Kình như vừa nuốt một họng phân, thầm nhủ trong lòng: không biết rốt cục tên Tần Lâm này có bản lãnh gì có thể thuyết phục đám man di không nói lý này. Nghe người ta đồn đãi hắn có quan hệ mờ ám với Kim Tuyên Úy Sứ và Tam Nương Tử, cho nên bọn họ mới nghe lời của hắn, vậy hai tên phiên tăng này thì sao, bọn họ là nam nhân kia mà…

Trong lòng Trương Kình không khỏi sinh ra một ít liên tưởng không lành mạnh. Bất quá y không có tiểu đệ đệ, tâm lý biến thái hơn người thường, liên tưởng như vậy cũng không có gì lạ.

Trương Thành lại phải giải thích thay Tần Lâm một phen:

- Khải tấu Hoàng gia, Tần tướng quân thông hiểu Phật pháp, lúc ở kinh sư đã giao hảo với Uy Linh Pháp Vương, nghe nói còn là Vi Đà hạ phàm gì đó, hẳn là nhờ vậy mới có thể thuyết phục được hai vị cao tăng Tây Tạng.

Vạn Lịch gật đầu một cái, nhắc tới Vi Đà hạ phàm bèn nhớ lại lúc Tần Lâm ngăn voi cứu giá. Tuy rằng tính y cay nghiệt khắc bạc nhưng cũng không phải hoàn toàn không có nhân tính, vẫn còn nhớ ơn cứu mạng của Tần Lâm.

Trương Kình thấy thần sắc Vạn Lịch cũng biết sắp hỏng bét, vội vàng thấp giọng nhắc nhở:

- Tên Tần Lâm này tới chỗ nào cũng không an phận, thân là cẩm y quan giáo lại kết giao ngoại phiên, ai mà biết được hắn dùng thủ đoạn gì với hai phiên tăng Tây Tạng?

Nụ cười Vạn Lịch lập tức liền có hơi mất tự nhiên, chỗ Kim Tuyên Úy Sứ cùng Trung Thuận phu nhân Tam Nương Tử là triều đình phái Tần Lâm đi, quang minh chính đại. Nhưng hai phiên tăng Tây Tạng lại là chủ động tìm tới Tần Lâm, hừ, chẳng lẽ trong mắt các ngươi, họ Tần còn quan trọng hơn cả trẫm?!

Trương Thành cũng thầm mắng Trương Kình trong lòng, nhưng y không nóng nảy, bởi vì sau đó còn có tạc đạn nặng ký chưa ném ra, cho nên cũng không vội trong lúc nhất thời.

Trương Thành giở đám tấu chương mà Vạn Lịch đã phê ra hong cho ráo mực, sau đó trải ra trước mặt cho y xem kỹ lại.

Lần này vừa xem xong, Vạn Lịch lập tức nhảy nhổm giống như dưới mông có gắn lò xo, không còn chút tôn nghiêm nào của bậc đế vương:

- Năm mươi vạn, thật sự có năm mươi vạn lượng bạc sao? Mở lại con đường tơ lụa lại có lợi nhuận khổng lồ như vậy sao?

Thái độ Trương Thành vẫn cung thuận, nhẹ giọng nhắc nhở y:

- Là mỗi năm, Hoàng gia, hơn nữa còn là nhập thẳng vào nội khố.

Sắc mặt Vạn Lịch căng phồng đỏ bừng, híp đôi mắt nhỏ, mặt mập cười nhăn nhúm. Y đứng lên đi qua đi lại liên hồi, hai tay xoa xoa không ngừng, bất cứ lễ nghi gì cũng đã vứt bỏ ra ngoài chín tầng mây, đế vương tâm thuật cũng vứt xa tận đảo Java.

Quả thật là không làm biết thì không biết giá gạo củi, ban đầu lúc Trương Cư Chính chấp chính, quốc khố hàng năm dư dả, còn trị cả Hoàng Hà, biên luyện lính mới. Đến khi Vạn Lịch nắm quyền mới cảm thấy đau đầu nhức óc, thế mới biết năm xưa lão sư giỏi giang tới mức nào.

Vốn là Trương Tứ Duy kế nhiệm cũng có mấy phần bản lãnh chân chính, nhưng Vạn Lịch vẫn có hơi không tin được lão. Ngược lại y yên tâm về Thân Thời Hành hơn, lão hảo nhân là lão hảo nhân, bụng đầy học vấn, thủ đoạn làm quan cũng không ít, chỉ có điều không muốn gánh vác chút trách nhiệm nào, còn giảo hoạt hơn cả đám lưu manh đầu đường xó chợ, khiến cho Vạn Lịch không biết phải làm sao.

Quốc khố cũng có chế độ, không phải là Hoàng đế muốn dùng thế nào cũng được, chỉ có thể sử dụng linh hoạt nội khố mà thôi.

Hai năm trước liên tiếp lật đổ Giang Lăng đảng và Phùng Bảo, vì muốn hạ lửa giận của Lý Thái hậu, Vạn Lịch ngầm ước đạt thành giao dịch với mẫu thân, đó chính là sẽ tổ chức hôn lễ cực lớn xa hoa cho đệ đệ Lộ Vương Chu Dực Lưu. Vì vậy nội khố của Vạn Lịch hao tổn rất nhiều, làm hôn lễ hết sức hoành tráng oai phong, Lý Thái hậu thương yêu tiểu nhi tử, vì vậy không nói gì nữa, mỗi ngày thường làm bạn với thanh đăng cổ Phật, cơ hồ ra khỏi võ đài chính trị.

Lấy lòng mẫu thân tổ chức hôn lễ cực lớn cho đệ đệ, nội khố Vạn Lịch lập tức rơi vào cảnh giật gấu vá vai. Vì vậy y nghĩ tới số bạc ở Vân Nam, muốn áp tải hai mươi vạn lượng bạc mỏ vào nội khố kinh sư, để dùng tạm trong khi thiếu thốn.

Thế nhưng tiền của địa phương không thể tùy tiện động tới như vậy được, triều Vạn Lịch tích lũy hai mươi vạn lượng bạc nhiều năm e rằng chỉ còn trên sổ sách, bạc trắng chân chính không biết đã bị ai đút vào túi. Nhất thời Tuần Phủ Vân Nam dâng biểu ‘thỉnh mệnh vì dân’, thanh lưu ngôn quan cũng bàn tán xôn xao, Vạn Lịch chưa lấy được bạc vào tay đã gây ra tai tiếng.

Sắp tới cuối năm, huân quý vũ thần phải có bạc khen thưởng, tướng sĩ biên quan phải khao quân, cũng phải cho cung nữ thái giám nội đình về nhà ăn Tết. Về phần Hoàng Quý Phi Trịnh Trinh mà y thương yêu nhất, vì bồi thường tổn thất nàng không thể ngồi lên vị trí Hoàng hậu cùng với con trai tạm thời không thể trở thành Thái tử, Vạn Lịch lại càng rộng rãi, hứa với nàng một khoản rất lớn.

Thế nhưng nội khố sắp hết bạc, mắt thấy không thực hiện được lời hứa, đang lúc Vạn Lịch đau đầu nhức óc, lại có một bản tấu chương nói hàng năm đều có năm mươi vạn bạc dâng lên, còn vô cùng biết chuyện thức thời nói ra là trực tiếp đưa vào bên trong nội khố, nhất thời Vạn Lịch có cảm giác như nắng hạn gặp mưa rào.

- Quả thật là trung thần!

Y cầm tấu chương lên xem, muốn xem thử rốt cục là ai mà trung thành cảnh cảnh như vậy.

Vì vậy lần thứ ba hôm nay y thấy được cái tên quen thuộc: Tần Lâm.

Cái tên này nằm sau chót một chuỗi tên rất dài, nhưng bản năng Vạn Lịch cho biết, nhất định là do tên này làm nên chuyện.

Vạn Lịch không còn lời nào để nói, nhìn tên Tần Lâm sững sờ rất lâu, lát sau mới vỗ án nói:

- Tần ái khanh, Tần ái khanh ở giang hồ xa vẫn lo cho vua, quả thật là rường cột nước nhà, trung thần lương đống!

Xong rồi! Trương Kình ủ rũ chán chường cúi gằm đầu xuống. Trong những năm tốt nhất Trương Cư Chính chấp chính, thu nhập quốc khố mỗi năm cũng chỉ hơn hai trăm vạn, năm mươi vạn bạc đã là một phần năm, không chỉ có hàng năm đều có, còn thẳng vào nội khố. Con số này lớn tới mức có thể đập váng đầu bất kỳ vị đế vương nào, huống chi là Vạn Lịch trẻ tuổi khí thịnh vung tay xài tiền như nước khắp nơi, lúc nào cũng cảm thấy tiền không đủ xài.

Ban đầu Vạn Lịch là gọi thẳng tên Tần Lâm, tiếp theo biến thành Tần tướng quân, đến bây giờ đổi lại lần nữa, trở thành Tần ái khanh!

Trương Thành tươi cười hớn hở, gần đây y bị Trương Kình chèn ép quá mức, đợi đến khi Tần Lâm hồi kinh, chỉ sợ cục diện sẽ có biến hóa.

Vạn Lịch nhìn lại tấu chương, sắc mặt lại sa sầm:

- Bọn họ bảo cử Phan Quý Tuần, hừ, trẫm đã nói qua vĩnh viễn không dùng còn dâng tấu chương bảo cử, chẳng phải là khi quân sao?

Ôi chao, Tần tướng quân ơi Tần tướng quân! Trương Thành buồn bực vô cùng, chính ngươi phục hồi chức quan như cũ quan là được, dù sao trước kia ngươi cũng được mặt rồng ưu ái, mặc dù bị đình trượng một trận nhưng bệ hạ vẫn còn nhớ ơn ngươi cứu giá. Tên Phan Quý Tuần này là kẻ thần kinh, nhờ vào trị thủy lên làm Công bộ Thị Lang, không được mặt rồng ưu ái còn dám dâng biểu can gián khiến cho bệ hạ đùng đùng nổi giận, cần gì phải bảo cử cho y?!

Trương Kình lại phấn chấn tinh thần, tên Tần Lâm này cũng quá mức tự cho là đúng, đối nghịch với Hoàng gia, mang quan tài can gián cho tới chết, khiến cho mặt rồng không còn ưu ái. Dây vào một vị Hoàng gia khắc bạc như vậy, chẳng phải là tự tìm phiền phức ư? Huống chi Phan Quý Tuần là một người chỉ biết vùi đầu làm việc, không có chút tác dụng nào trong việc đấu đá trong triều, cho dù là bảo cử y khôi phục chức quan thì có ích gì chứ?!

Y không biết Tần Lâm trừ theo đuổi công danh lợi lộc ra, trong đáy lòng còn có lý tưởng khác, loại người như Trương Kình vĩnh viễn không thể nào hiểu được.

- Thôi, để cho Phan Quý Tuần tạm lấy nguyên chức đốc soái trị thủy Hoài Hà, lập công chuộc tội đi!

Vạn Lịch thở dài một cái, so ra năm mươi vạn lượng bạc trắng vẫn hết sức đáng yêu, cho dù là Phan Quý Tuần từng thóa mạ y cũng có thể bỏ qua một bên.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-1144)


<