Vay nóng Homecredit

Truyện:Cẩm Y Vệ - Hồi 0754

Cẩm Y Vệ
Trọn bộ 1144 hồi
Hồi 0754: Nhãn lực siêu phàm
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1144)

Siêu sale Lazada

Mặc dù rất bội phục Tần Lâm, thái độ đã quay ngoắt một trăm tám mươi độ so với lúc trước, nhưng khi nghe Tần Lâm nói điểm đúc tiền thông bảo Vạn Lịch giả đang ở Long Du, La Đông Nham cũng trở nên hết sức mất tự nhiên. Bởi vì nếu thật sự là như vậy, thân là Tri Huyện nhất định phải gánh trách nhiệm sơ sót thất chức.

Lão La ôi lão La, bệnh cũ của đệ lại tái phát rồi! Trương Văn Hi nháy mắt ra hiệu cho La Đông Nham, sau đó nhìn về phía Tần Lâm cười nói:

- Không biết rốt cục là Tần Thiếu Bảo muốn ám chỉ điều gì?

- Là cái này!

Tần Lâm đặt một món đồ lên trên khay trà trước mặt.


Phía Bắc Long Du huyện thành, bên kia bờ Cù Giang có một ngôi Trúc Lâm thiền tự, bên trong tự hương khói lượn lờ phạm âm trận trận, nghe nói Bồ Tát nơi này rất linh, cho nên thiện nam tín nữ xa gần đều tới đảnh lễ quỳ lạy.

Không ai có thể nghĩ đến bên trong viện thứ tư vốn phong bế không cho hương khách tiến vào, các cao thủ Bạch Liên giáo từng làm mưa làm gió đang chen chúc quây quần đông đủ. Các nhân vật trên giang hồ nghe tiếng biến sắc, triều đình gặp phải giết chết càng mau càng tốt như Bạch Liên giáo chủ, Phụng Thánh Tả Sứ Cao Thiên Long, Ứng Kiếp Hữu Sứ Ngả Khổ Thiền... đang ngồi đầy đủ.

Bạch Liên giáo chủ đeo mặt nạ bạc lạnh như băng, thanh âm nàng cũng làm cho người ta phát rét trong lòng:

- Thánh giáo trải qua muôn vàn khổ, rốt cục sắp sửa hoàn thành, vậy mà Tuần Án Chiết Giang Trương Văn Hi Ngụy triều cũng đến Long Du! Hừ, Tần Lâm ở lại không đi, Trương Văn Hi cũng tới tham gia náo nhiệt, chẳng lẽ bọn họ đã nghe được phong thanh gì?

- Quyết là không phải!

Giọng Cao Thiên Long vô cùng khẳng định:

- Có lẽ lão hồ ly Đỗ chưởng quỹ kia ngửi thấy chút gì đó, chúng ta cố kỵ đưa tới chú ý, không tiện hạ thủ giết lão, là người làm của lão làm thịt lão. Như vậy vừa hay khiến cho phe triều đình mất đi đầu mối, cho dù là Tần ma đầu tra thế nào cũng không thể lần ra được chúng ta.

Ngả Khổ Thiền vẫn tỏ ra nhăn nhó khổ sở:

- Cẩn tắc vô áy náy, Tần Lâm đã phá vụ án Đỗ chưởng quỹ bị giết, vì sao còn ở lại Long Du? Trương Văn Hi thân là Tuần Án Chiết Giang, tại sao chạy đến Long Du huyện nho nhỏ vậy?

Tam đường chủ, các trưởng lão có người cho là Thánh giáo được trời giúp, Đỗ chưởng quỹ mới vừa ngửi được chút gì đó đã bị người làm của mình giết chết, có kẻ nói là Tần Lâm Tần lão ma quỷ kế đa đoan, không thể không phòng.

Hai tròng mắt Bạch Liên giáo chủ giấu sau mặt nạ bạc hơi co rút lại:

- Tần Lâm, Trương Văn Hi tới Long Du huyện, liệu bọn họ cũng không tìm được chỗ này của chúng ta, cho dù là tới cũng không sợ, vừa đúng nợ mới nợ cũ cùng tính một lượt! Bảo chư vị huynh đệ tiếp tục làm tiếp cho xong, làm xong chuyện rồi hãy rời đi!

Nàng không chú ý tới Cao Thiên Long và mấy tên tâm phúc Hồ Vân Bằng trao đổi ánh mắt mấy lần rất nhanh...


Bên trong nhị đường của Long Du huyện nha, trên khay trà bày một sợi dây thừng màu nâu. Trương Văn Hi và La Đông Nham trợn to hai mắt nhìn kỹ, chỉ sợ tùy tiện mở miệng sẽ làm lộ ra mình ngu ngốc trước mặt Tần Thiếu Bảo. Nhưng nhìn tới nhìn lui chỉ thấy dường như đây chỉ là một sợi dây thừng không hơn không kém.

Khụ khụ... Trương Văn Hi không nhịn được ho khan hai tiếng, nhìn Tần Lâm chắp tay một cái:

- Thứ cho hạ quan mắt kém không nhìn ra đầu mối gì, xin hỏi Tần Thiếu Bảo, đây... đây không phải chỉ là một sợi dây sao?

Tần Lâm tay bưng chén trà lên uống, nghe vậy bèn chậm rãi đặt chén trà xuống khay, cười gật đầu một cái:

- Không sai, nó chính là một sợi dây thừng.

Trương Văn Hi cùng La Đông Nham trợn trừng đôi mắt, hoàn toàn bị Tần Lâm làm cho hồ đồ, Trương Văn Hi thử thăm dò hỏi:

- Hạ quan đọc cổ thư, thấy có nhắc tới thời thượng cổ trước khi Thương Hiệt tạo chữ, người thời đó đã từng lấy dây thừng thắt nút để ghi nhớ. Chẳng lẽ trên sợi dây này có mấy nút thắt cũng đại biểu cho ý nghĩa nào đó?

Tần Lâm từ từ lắc đầu một cái, trên sợi dây này quả thật có mấy nút thắt, nhưng không thể nào là dùng để nhớ chuyện, về phần tin tức nó ẩn giấu, vậy phải giải thích từ một khía cạnh khác.

- Sợi dây này lấy ra từ một xâu tiền.

Tần Lâm dừng một chút, nói tiếp:

- Chính là nó đã buộc một ngàn đồng tiền thông bảo Vạn Lịch giả, hơn nữa bản quan phát hiện bên trong rương gối đầu của Đỗ chưởng quỹ có mấy đồng tiền, rìa mép của những đồng tiền này có dấu vết mài mòn do kiểm nghiệm mà có.

Khi Đỗ chưởng quỹ còn sống từng mơ hồ để lộ mình là người chủ trì thu mua tiền đồng do Ngũ Phong hải thương phái tới. Một thời gian trước rất có khả năng lão đã phát hiện ra chuyện gì đó ở Long Du huyện, chỉ tiếc lão quá cẩn thận, không có để lại ghi chép rõ ràng tỉ mỉ, càng không hề nói cho bốn tên người làm biết phát hiện của mình.

Tần Lâm kiểm tra sổ sách Đỗ chưởng quỹ, mặc dù phát hiện dấu vết lão già này tham ô tư túi, nhưng không tìm được tin tức của lão ở Long Du huyện.

Bất quá ở bên trong rương gối đầu của Đỗ chưởng quỹ ngoại trừ bạc vụn cùng một đống tiền lẻ ra, còn có một xâu thông bảo Vạn Lịch mới tinh nguyên phong không động, trong đó có mấy đồng có rìa mép có dấu vết mài do kiểm nghiệm để lại. Từ chỗ bị mài mòn có thể phân biệt dễ dàng, đây là loại tiền đúc giả thiếu hàm lượng đồng nghiêm trọng.

Tần Lâm phân tích, Đỗ chưởng quỹ đặt xâu tiền này bên trong rương gối đầu, hơn nữa phí tâm tư kiểm nghiệm thành phần, có lẽ muốn dùng làm chứng cứ. Có lẽ Đỗ chưởng quỹ muốn báo tình huống lên cho Ngũ Phong thuyền chủ Kim Anh Cơ để kể công xin thưởng, đương nhiên cũng có thể có chủ ý khác. Đáng tiếc hiện tại lão đã chết đi, chỉ có Diêm Vương gia biết khi còn sống lão đã suy nghĩ như thế nào.

Nhưng xâu tiền đồng này được Đỗ chưởng quỹ cất cẩn thận bên trong rương gối đầu, bề ngoài vẫn còn rất mới, như vậy khẳng định không phải là đồng tiền lưu thông trên thị trường mà là tiền lão lấy được trong tay người đúc tiền giả, thông qua đường dây nào đó.

Nói cách khác, xâu tiền này có thể thể hiện tin tức của kẻ đúc tiền giả rõ ràng hơn là những xâu tiền nhiều lần lưu thông chuyền tay trên thị trường, bị nhiều người sử dụng làm ô nhiễm.

Tần Lâm chỉ sợi dây thừng kia nói:

- Theo như sợi dây này, một xâu tiền đồng nặng sáu cân, lúc sử dụng lỗ tiền ma sát với sợi dây dần dần sẽ làm dây đứt, người sử dụng sẽ thay dây mới. Nhưng bản quan có thể khẳng định dây này chưa từng bị thay đổi lần nào, bởi vì bản quan đã từng thấy qua một ít tiền đồng tương đối mới trong kho hàng Ngũ Phong hải thương, sử dụng dây buộc giống như đúc sợi dây này.

- Ý Tần Thiếu Bảo muốn nói sợi dây này xuất phát từ Long Du huyện chúng ta ư?

La Đông Nham tỏ vẻ hết sức bất đắc dĩ hỏi một câu.

Đương nhiên dây thừng là sản phẩm thủ công, các loại dây thừng được sản xuất từ địa phương khác nhau, chất liệu và phương pháp bện cũng sẽ không giống nhau.

Tần Lâm gật đầu một cái:

- Mấy ngày nay, bản quan ra lệnh cho quan giáo đến Long Du huyện và mấy châu huyện xung quanh mua dây mang về so sánh nghiên cứu. Kết quả duy chỉ có dây mà quý huyện sản xuất là tiếp cận nhất với dây mà kẻ đúc tiền giả sử dụng.

Dứt lời Tần Lâm gật đầu ra hiệu, Lục Viễn Chí bèn lấy một quyển lụa trắng mở ra, trên đó đính đầy những sợi dây đủ các chủng loại màu sắc lớn nhỏ không đồng, bên cạnh mỗi sợi dây đều ghi địa danh như Kiến Đức, Lan Khê, Kim Hoa, Toại Xương... dĩ nhiên cũng không thiếu Long Du.

Trương Văn Hi tò mò cầm sợi dây lên, cẩn thận quan sát một phen:

- Những sợi dây này dường như không khác nhau mấy... Ặc, Tần Thiếu Bảo chớ có hiểu lầm, thời niên thiếu hạ quan hàn song khổ độc kinh thư, khiến cho nhãn lực trở nên kém cỏi, tự nhiên không có được tuệ nhãn như đuốc như ngài.

Tần Lâm cười khẽ, đưa mắt ra hiệu cho Lục mập. Tên mập liền cười xấu xa lấy một cái ống tròn bằng đồng to hơn ngón tay cái một chút, hai đầu ống đồng đều được gắn kính thủy tinh trong suốt.

- Hắc hắc, còn tưởng rằng mắt của Tần ca chúng ta đã luyện được trong lò của Thái Thượng Lão Quân.

Lục Viễn Chí buồn cười trong bụng, đặt ống đồng lên khay trà.

Trương Văn Hi cũng có chút kiến thức:

- Hẳn đây chính là Thiên Lý kính do Tần Thiếu Bảo chế. Lần trước Du Tư Cao Du tướng quân, Trầm Hữu Dung Trầm Du Kích từ Chiết tỉnh quá cảnh xuôi Nam Phúc Kiến, trò chuyện cùng hạ quan thật vui, từng thấy vật thần kỳ này trên tay bọn họ, cho nên biết xuất xứ từ Tần Thiếu Bảo.

Tần Lâm nghe vậy lại coi trọng Trương Văn Hi hơn trước, vào thời này văn võ khác đường, các quan văn tự cho mình rất cao, thường thường xem thường võ tướng. Trương Văn Hi có thể trò chuyện vui vẻ với hai vị võ tướng đi ngang qua tỉnh mình, nhất định là y cảm thấy rất hứng thú về quân sự.

Đáng tiếc lần này Trương Văn Hi nói sai rồi, mặc dù ngoại hình đồ chơi này tương tự Thiên Lý kính, cũng dùng thấu kính lồi lõm Tây Dương lần đó thu mua cống phẩm lấy được chế thành, nhưng chức năng lại chênh lệch rất lớn, thậm chí có thể nói hoàn toàn ngược lại.

Tần Lâm cười nói:

- Trương Tuần Án biết Thiên Lý kính, quả thật kiến thức uyên bác, bất quá lần này bản quan sử dụng chính là kính hiển vi. Thiên Lý kính dùng cho nhìn xa, kính hiển vi là dùng để quan sát vật thật nhỏ, xin mời Trương Tuần Án xem thử những sợi dây này đi!

Tần Lâm chỉ điểm Trương Văn Hi cách sử dụng kính hiển vi, mà Trương Văn Hi cũng có lòng cầu cạnh, dưới sự chỉ điểm của Tần Lâm, tuân theo răm rắp sử dụng kính hiển vi, giống như thầy dạy trò.

Trong lúc không hay không biết trong tiềm thức Trương Văn Hi đã xem Tần Lâm như sư trưởng.

Ngưu Đại Lực nháy nhó với Lục Viễn Chí, ha ha, tên mập ngươi có thấy không, Tần Thiếu Bảo lại muốn thu đồ đệ nữa, người ta đường đường Tiến Sĩ xuất thân, tương lai sợ là ngươi chỉ có thể lui về phía sau.

Lục Viễn Chí thật sự cũng có chút lo lắng, kiễng chân bên cạnh quan sát. Đây gọi là vì quá quan tâm mà bị loạn, y cũng không nghĩ tới cho dù là người ta xuất thân Tiến Sĩ, cho dù là xếp vào môn hạ Tần Lâm khẳng định cũng sẽ phát huy ở lĩnh vực khác, làm sao có chuyện đi theo nghiệm thi, đoạn án?

La Đông Nham lại hoảng sợ trong bụng, Trương Văn Hi không chỉ có xuất thân Tiến Sĩ mà còn là Tuần Án một tỉnh cao quý, bây giờ có quyền chế ước Tuần Phủ, tương lai càng có tiền đồ bất khả hạn lượng. Y lại tỏ ra cung kính với Tần Lâm như vậy, mơ hồ đối đãi bằng lễ sư trưởng, rốt cục là bị những kỹ xảo nho nhỏ này mê hoặc, hay là vì họ Tần là rể của Giang Lăng tướng phủ?

Khó trách La Đông Nham không nghĩ ra, nếu y hiểu được đạo lý trong đó cũng không tới nỗi chỉ có thể làm một huyện trưởng, trong khi Trương Văn Hi cùng khoa làm tới Tuần Án Chiết Giang.

Dưới sự chỉ điểm của Tần Lâm, Trương Văn Hi sử dụng kính hiển vi đơn giản này xoay tròn đẩy kéo kính đồng để điều chỉnh tiêu cự, tầm nhìn vốn là mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng. Rốt cục sợi dây được phóng đại gấp mấy chục lần xuất hiện trong tầm nhìn của y.

- Thấy rồi, thật sự thấy được rồi!

Trương Văn Hi mất đi vẻ ung dung của quan văn chính đồ mới có, khiếp sợ vì từ trước tới nay chưa từng thấy qua cảnh tượng hết sức mới lạ tân kỳ trước mắt.

Vốn những sợi dây này nhìn qua không khác nhau nhiều, nhưng sau khi phóng đại gấp mấy chục lần khác biệt trở nên hết sức rõ rệt. Độ lớn nhỏ của sợi, chất liệu và màu sắc, phương thức bện lại thành thừng, tỷ lệ pha giữa sợi mới và sợi cũ... tất cả hoàn toàn khác.

Hồi lâu sau Trương Văn Hi mới nhớ tới Tần Lâm còn ở bên cạnh, ngượng ngùng để xuống kính hiển vi, thán nói:

- Trình Chu Lý Học chú trọng cách vật trí tri (truy tìm nguồn gốc để thấu đáo sự việc), trước kia hạ quan cũng từng cố gắng, tự cho là mình đã chạm đến cửa. Hôm nay gặp được Tần Thiếu Bảo mới biết mình còn kém rất xa trên bốn chữ này, thật là xấu hổ.

Tần Lâm chỉ cười mà không nói.

La Đông Nham vội hỏi;

- Trương niên huynh, sợi dây kia thật sự xuất xứ từ tệ huyện ư?

La Tri Huyện quan tâm nhất là vấn đề này.

Trương Văn Hi cũng chợt hiểu ra, hôm nay mọi người tới nơi này không ngoài truy tìm nguồn gốc, bèn đặc biệt nghiêm trang gật đầu một cái.

Sắc mặt La Đông Nham trở nên cực kỳ khó coi, khóe miệng trở nên đờ đẫn.

- La Tri Huyện cần gì lo lắng như vậy...

Tần Lâm cười một tiếng:

- Nếu như kịp thời bắt được yếu phạm Bạch Liên giáo, không những La Tri Huyện không có tội thất chức, ngược lại còn có công dẹp loạn.

La Đông Nham cười tít mắt, chỉ cảm thấy đi theo Tần trưởng quan xử án như thần làm vụ án này, cơ hội thành công tương đối lớn, tại sao mới vừa rồi mình không nghĩ đến điểm này?

Thật ra từ trước tới nay đám quan liêu có thói quen thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, không cầu có công chỉ cầu không có tội. La Đông Nham lăn lộn trong chốn quan trường đã lâu cũng khó tránh khỏi hòa mình trong đó, có lúc hành động theo bản năng, ngay cả mình cũng không kịp suy nghĩ nhiều.

La Đông Nham chẳng qua là một quan viên lục lục thường tài, Tần Lâm cũng không hơi đâu kết giao với y. Sau khi nói vài câu, thái độ La Đông Nham đã trở nên tích cực hơn nhiều, thò đầu quan sát bản đồ chăm chú, cẩn thận suy nghĩ xem trong địa phận Long Du huyện có địa phương nào bí mật có thể làm chỗ đúc tiền giả hay không.

- Dường như không có chỗ nào như thế... Tần Thiếu Bảo, Trương niên huynh, xin hai vị chờ cho một chút, hạ quan sẽ đi gọi mấy lão bộ khoái đắc lực tới hỏi, bọn họ là địa lý quỷ ở đây, nhất định sẽ biết!

La Đông Nham dứt lời liền xông ra ngoài tựa như một cơn lốc.

Lục Viễn Chí và Ngưu Đại Lực cùng cười đau bụng, lúc đầu La Tri Huyện này còn muốn thoái thác, sau khi bị Tần Lâm dỗ ngọt một phen lập tức chạy nhanh hơn bất kỳ ai khác.

Không nghĩ tới mấy lão bộ khoái được La Đông Nham gọi tới vừa nghe hỏi địa phương như thế thảy đều lắc lắc đầu.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1144)


<