Vay nóng Tinvay

Truyện:Cẩm Y Vệ - Hồi 0610

Cẩm Y Vệ
Trọn bộ 1144 hồi
Hồi 0610: Bố trí
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1144)

Siêu sale Shopee

Tần Lâm có nhiều biện pháp phá án, nhưng không có đầu óc đâu ghi nhớ luật Đại Minh, bên cạnh hắn có Từ Văn Trường, đâu cần nhớ làm gì cho mệt óc.

Vốn là hắn chuẩn bị dùng dấu vó ngựa để chứng minh Từ Tân Di cũng không phạm luật, không chịu trách nhiệm chuyện này, từ đó biện hộ cho nàng. Bây giờ xem ra con đường này lại đi không thông, phải tìm đường tắt khác.

Tần Lâm trầm tư mặc tưởng, Trương Kình, Nghiêm Thanh, Lưu Thủ Hữu hiểu sai ý, ai nấy có vẻ vui mừng trước tai họa của kẻ khác.

Không phải là ngươi có thể phá án sao, hiện tại xảy ra vụ án như vậy, cho dù là gỡ được tội danh Từ Tân Di cố ý đụng chết người, nhưng không chạy được tội ngộ sát. Chớ nói lưu đày ba ngàn dặm, đánh một trăm trượng cũng đã đủ mất thể diện, xem họ Tần ngươi còn có mặt mũi ở kinh sư nữa không?

Bọn họ không hề nghĩ tới Tần Lâm đã loáng thoáng bắt được chút gì, cầm cung từ lật xem, chân mày cau lại.

Theo lời khai trong đó, Hoàng Đài Cát dùng một mạng của lão bà mình để hãm hại Từ Tân Di, làm như vậy quả thật không thể tưởng tượng nổi. Bất quá Đức Mã phu nhân bị đụng chết trùng hợp như vậy, thật sự không có gì mờ ám sao?

Trương Kình, Lưu Thủ Hữu tự cho là đắc kế, ở bên cạnh lải nhải không ngừng, chọc cho Tần Lâm phiền lòng: con bà nó, mấy cái mỏ chim này, thật sự muốn lấy phân chặn lại... Đúng rồi, thì ra chỗ này có quỷ!

Trong đầu Tần Lâm chợt lóe linh quang, lúc ngẩng đầu lên trong đôi mắt đã là tinh quang sáng chói.

Hoàng Đài Cát đang làm bộ lau nước mắt, chợt phát hiện ánh mắt lấp lánh hữu thần của Tần Lâm đã chốt chặt vào mặt mình, không tự chủ được giật nảy mình.

Hoàng Đài Cát, Cổ Nhĩ Cách Đài Cát, Bạt Hợp Xích... Ánh mắt của Tần Lâm quét qua trên mặt bọn họ hết người này tới người khác, dường như muốn thông qua cửa sổ tâm hồn điều tra bí mật trong lòng bọn họ.

Ba người đều cảm thấy vô cùng không thoải mái, hết sức trợn trừng mắt làm ra dáng vẻ không cam lòng yếu thế.

Tần Lâm cất tiếng cười ha hả:

- Căn cứ khẩu cung Hoàng Tam Đản, lúc chuyện xảy ra các ngươi đều ở trong cửa hàng gấm lụa bên đường, như vậy lúc chuyện xảy ra rốt cuộc là tình huống thế nào, các ngươi có thể kể lại hay không?

Hoàng Đài Cát giơ tay áo lên lau mấy giọt nước mắt miễn cưỡng nặn ra, cất giọng đau khổ nói:

- Từng nghe tay nghề may y phục ở kinh sư rất giỏi, chúng ta bèn tới cửa hàng đối diện chọn mua gấm lụa, chuẩn bị may mấy chiếc áo choàng thật tốt mang về thảo nguyên, Đức Mã nàng chợt muốn đi nhà xí đối diện, ôi, chỉ nghe tiếng vó ngựa chạy rầm rập tới càng ngày càng gần, trong lòng ta chợt vô cùng căng thẳng. Quả nhiên nghe một tiếng ầm rất lớn, Đức Mã, Đức Mã nàng...

Dứt lời Hoàng Đài Cát bật khóc không thành tiếng, biểu hiện đầy đủ một mảnh chí tình của một trượng phu si tình đối với thê tử, có thể làm cho người nghe thương tâm người thấy rơi lệ.

Cổ Nhĩ Cách, Bạt Hợp Xích đồng loạt gật đầu, tỏ vẻ phụ họa.

- Tốt, rất tốt, làm phiền các ngươi ký tên lăn tay trên tờ khẩu cung này...

Tần Lâm cười híp mắt vẫy vẫy tay, một tên Cẩm Y Hiệu Úy liền cầm tờ ghi chép lời khai vừa rồi tới.

- Chuyện này...

Bọn Hoàng Đài Cát trầm mặc nhìn nhau lộ vẻ do dự.

- Chẳng lẽ lời khai mới vừa rồi của các vị là giả?

Tần Lâm cười hì hì chiếu Tướng bọn họ một cái.

Tình thế bắt buộc, Hoàng Đài Cát cũng không thể lộ vẻ khiếp sợ. Y chọn ra một tên thủ hạ thông thạo Hán văn đọc lại từng câu từng chữ lời khai, sau khi cảm thấy không có vấn đề gì mới gân cổ lên lớn tiếng nói:

- Lăn tay thì lăn tay, chẳng lẽ chúng ta sợ tên cẩu quan ngươi sao?

Dám mắng chồng ta? Từ Tân Di hai tay chống eo thon nhỏ, tức giận bừng bừng khó lòng nhịn được. Bao che chính là gia phong truyền thừa hai trăm năm của Từ gia, người khác mắng Tần Lâm chọc giận nàng còn hơn là mắng bản thân nàng.

Tần Lâm chỉ là cười cười, lệnh cho Lục mập thu cất tờ khai đã lăn tay ký tên, còn khoát khoát tay với Từ Tân Di, bảo nàng không cần tức giận.

Kỳ quái thật, từ trước tới nay Tần Lâm chiếm tiện nghi không chê nhiều, thua thiệt nửa phần không chịu nhịn, vì sao hiện tại bị Hoàng Đài Cát mắng loạn như vậy vẫn tỏ vẻ như không có chuyện gì?

Từ Tân Di chớp chớp mắt hạnh, ngơ ngác không hiểu.

Kim Anh Cơ ghé đến bên tai nàng nói nhỏ:

- Ta đoán mới vừa rồi hơn phân nửa phu quân đã làm Hoàng Đài Cát phải chịu thiệt thòi.

Đúng rồi! Từ Tân Di gật đầu một cái, cũng cảm thấy không sai, mặc dù không biết được rốt cuộc Tần Lâm đã giở trò gì, nhưng nhìn thấy nụ cười xấu xa quen thuộc của hắn, cũng biết nhất định Hoàng Đài Cát đã mắc bẫy.

Hoàng Đài Cát, Cổ Nhĩ Cách cùng Bạt Hợp Xích cũng cảm thấy nơm nớp lo âu, cảm thấy lời khai mới vừa rồi cũng không có vấn đề gì, nhưng không hiểu vì sao tên họ Tần kia lại cười gian giảo, tiểu nhân đắc ý như vậy.

Ôi... Tần Lâm làm bộ thở dài:

- Xem ra trong khẩu cung không tìm được đầu mối gì, bây giờ nhất định phải kiểm nghiệm thi thể, có lẽ sẽ có phát hiện mới.

Hoàng Đài Cát lập tức nhảy dựng cao ba thước cao, khàn cả giọng kêu to:

- Không cho ngươi đụng vào Đức Mã của ta, cẩu quan, chính là lão bà ngươi hại chết Đức Mã!

Tần Lâm như cười như không nhìn Hoàng Đài Cát:

- Không cho phép bản quan kiểm tra, chẳng lẽ trong lòng ngươi có quỷ? Nếu như ta nói Đức Mã đã chết trước khi đụng vào ngựa Từ thị thì sao?!

Hoàng Đài Cát, Cổ Nhĩ Cách Đài Cát cùng Bạt Hợp Xích đồng thời chấn động toàn thân, trao đổi ánh mắt sâu xa với nhau, chợt ba người đồng thời cười to:

- Hoang đường, quả thật chính là nói hươu nói vượn! Có thể để cho ngươi kiểm tra, nếu như không tra được, ngay cả tên hôn quan ngươi cũng phải chịu tội!

Ba vị này tràn đầy tự tin tránh ra, buông tay để cho Tần Lâm kiểm tra, hoàn toàn không tỏ ra sợ hãi.

- Chậm đã!

Tần Lâm nghe tiếng quay đầu lại, người vừa lên tiếng chính là Hình bộ Thượng Thư Nghiêm Thanh.

- Tần tướng quân cố nhiên gương sáng treo cao, nhưng đây gọi là sửa dép vườn dưa, rất dễ hiềm nghi xử án không công chính. Vì thủ tín với người, hãy để cho cao thủ Hình bộ chúng ta cùng kiểm tra với Tần tướng quân đi!

Nghiêm Thanh dứt lời, trong đôi mắt già nua vẩn đục của lão thoáng qua vẻ xảo trá, dường như đang muốn nói: hừ hừ, họ Tần ngươi muốn âm thầm giở trò gì sao, lão phu quyết không cho ngươi được như ý!

Khá khen cho lão thất phu... Tần Lâm trong lòng thầm mắng một câu, ngoài cười mà trong không cười nói:

- Nghiêm lão Thượng Thư nghĩ thay hạ quan thật chu đáo, ha ha, Thân Các Lão, ngài thấy thế nào?

Thân Thời Hành đang gấp gáp tới mức như ngồi trên bàn chông, cầu mong Tần Lâm mau mau tra rõ chân tướng, luôn miệng thúc giục:

- Tần tướng quân, lão phu tin tưởng ngươi, mau kiểm tra đi... Nghiêm Thượng Thư, lão... nếu lão không yên tâm cũng phái người tới xem đi.

Câu sau cùng có vẻ bất đắc dĩ, trong lòng Thân Thời Hành càng âm thầm bất mãn Nghiêm Thanh vì chuyện này. Lão muốn chọc Tần Lâm, ta không xen vào, nhưng triều đình phái ta lấy thân phận Các Thần tuyên chỉ đốc thúc án này, lão không thể phá hỏng chuyện này như vậy được!


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-1144)


<