Vay nóng Homecredit

Truyện:Cẩm Y Vệ - Hồi 0575

Cẩm Y Vệ
Trọn bộ 1144 hồi
Hồi 0575: Vân tay làm chứng
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1144)

Siêu sale Lazada

Cái gì, Tái Nghiêm thân là quý tộc Mông Cổ lại ăn trộm vặt sao? Tần Lâm thật sự giật mình kinh hãi, từ đầu tới đuôi cũng không ngờ tới điểm này.

Suy nghĩ một chút, Tần Lâm lập tức bật cười. Không phải là chúng ta đã phái người theo dõi chặt chẽ bọn Hoàng Đài Cát hay sao, nhất định các Hiệu Úy sẽ có phát hiện.

Rất nhanh tìm Hiệu Úy phụ trách giám thị tới, lập tức có phát hiện, Hiệu Úy cầm đầu cười hì hì nói cho Tần Lâm:

- Bẩm trưởng quan, trong đám Thát tử kia có mấy tên tay chân không sạch sẽ, lại trộm vặt khắp nơi, chúng ta cũng cảm thấy nực cười...

Đây mới gọi là bỏ gần cầu xa, mới đầu Tần Lâm còn tưởng rằng Tái Nghiêm liên quan tới âm mưu của Hoàng Đài Cát và Đức Lăng Đại Lạt Ma, Uy Linh Pháp Vương, vì nguyên nhân nào đó bị diệt khẩu, hoặc là bị người phe mình Hoàng Đài Cát đẩy ngã, hoặc là bị buộc tự vận.

Không ngờ rằng lại có chuyện như vậy, cũng là Tần Lâm tính trăm mưu ngàn kế lại bỏ sót một điểm, chỉ lệnh cho các Hiệu Úy phụ trách giám thị hồi báo âm mưu của đối phương, chỉ chú tâm vào các phương diện như chính trị, chiến tranh. Cho nên các Hiệu Úy thấy Tái Nghiêm trộm vặt cũng chỉ cảm thấy buồn cười, mới không báo cáo với hắn.

Tái Nghiêm là một vị Na Nhan Thiên Hộ hiển hách, vì sao trộm vặt như vậy? Thật ra thì rất đơn giản, người Mông Cổ trên thảo nguyên kỹ thuật lạc hậu, bấy lâu nay ngay cả nồi sắt cũng không thể chế tạo được, cho nên đối với bọn họ, vật phẩm Trung Nguyên làm bằng đồng cũng là đồ tốt.

Ngoài ra hoàn cảnh sinh tồn khắc nghiệt trên khu vực thảo nguyên tạo ra quan niệm đạo đức không giống như khu vực Trung Nguyên, các loại trộm cắp cũng không bị cấm đoán nghiêm khắc, thậm chí mẫu thân Ha Nguyệt Luân của Thành Cát Tư Hãn Thiết Mộc Chân chính là do cha y giành được từ trong tay người khác.

Dưới tình huống như thế, Tái Nghiêm có hành động trộm đồ cũng chẳng có gì lạ.

Vì vậy nguyên nhân cái chết của vị Na Nhan Thiên Hộ hiển hách này cũng đã phơi bày, rõ ràng chỉ là vì muốn lấy trộm chuông gió trên Vĩnh An Vạn Thọ tháp, mới trèo lên bệ cửa sổ vươn người ra ngoài, không cẩn thận sẩy chân ngã xuống.

Chết kiểu này thật sự là mất thể diện!

Tần Lâm bất đắc dĩ lắc đầu một cái, dẫn người chạy thẳng tới Hội Đồng quán, không để ý mấy tên võ sĩ Mông Cổ ở lại nơi đó ngăn trở, dùng sức mạnh lục soát căn phòng của Tái Nghiêm, tìm được ở dưới gầm giường y một cái bao.

- A, nặng thật!

Lục mập cười hì hì kéo bao ra ngoài, sau đó mở ra, không ít đồ đồng đồ bạc rơi ra bên ngoài kêu loảng xoảng.


Trước khi Tần Lâm trở lại Từ Thọ tự, Hoàng Đài Cát cầm đầu các quý tộc Mông Cổ không đếm xỉa tới thời tiết mùa Đông giá rét, vẫn canh giữ tử thủ thi thể Tái Nghiêm bên cạnh đám Cẩm Y Hiệu Úy Tần Lâm để lại.

Trương Kình cùng Lưu Thủ Hữu mấy lần tiến lên bắt chuyện, muốn nhân cơ hội làm chút chuyện bất lợi đối với Tần Lâm, đều bị người Mông Cổ cảnh giác trợn mắt nhìn, khiến cho bọn họ tức tối tới mức gần hộc máu.

Hoàng Đài Cát cười vô cùng vui vẻ, hừ hừ, các ngươi đừng tưởng rằng diễn trò như vậy là có thể dụ dỗ ta mắc bẫy. Một thái giám Ty Lễ Giám, một Đô Đốc Cẩm Y Vệ, ai biết các ngươi có phải là một phe Tần Lâm hay không? Hai mươi vạn đại quân Thổ Mặc Đặc bộ của lão tử sớm muộn gì cũng sẽ đánh tới Trung Nguyên, đến lúc đó đầu các ngươi sẽ lục tục rơi xuống đất.

Bên kia, Hoàng Gia Thiện cùng Trương Công Ngư chuyện trò vô cùng vui vẻ hợp ý, hai vị này đều là quan văn xuất thân Lưỡng Bảng Tiến Sĩ, là con trời trong quan trường Đại Minh, có nhiều điểm chung với nhau.

Hoàng Gia Thiện lại nhận ra được Triệu Sĩ Trinh, hai người đối đáp mấy câu, Trương Công Ngư lại xen vào hỏi quê quán ở đâu, tên họ là gì. Sau khi thăm hỏi tên họ lẫn nhau nói vài câu ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu, kế tiếp Trương Công Ngư lại hỏi 'khoa nào'.

Dựa theo quy củ quan văn trong quan trường lần đầu gặp mặt vào thời này, Triệu Sĩ Trinh hẳn nên đáp mình là Cử Nhân khoa Ất Mão của tỉnh nào đó, hoặc là Tiến Sĩ xếp thứ mấy trong khoa Canh Thìn vân vân... Kế đó hai người chiếu theo thi trước thi sau phân ra tiền bối hậu bối, hoặc là đồng niên, đồng bảng, tìm hiểu tên họ tọa sư, lôi kéo quan hệ đồng môn. Hoặc tọa sư của ngươi là đồng bảng với ta, hoặc tọa sư của ta từng là đồng môn của ngươi, chắc chắn sẽ lôi kéo quan hệ với nhau.

Tạo dựng mạng lưới liên lạc như vậy không chỉ là rộng rãi mà còn hùng mạnh, các quan văn thân trong mạng lưới chính đồ này chẳng khác nào con trời, hưởng thụ các loại ích lợi do mạng lưới này mang lại, cũng ra sức cống hiến vì nó dù là vô tình hay hữu ý.

Không ngờ rằng Trương Công Ngư vừa lên tiếng hỏi hai chữ 'khoa nào', sắc mặt Triệu Sĩ Trinh lập tức thay đổi, cực kỳ lúng túng nặn ra một nụ cười:

- Bẩm Trương Đô Đường, hạ quan cũng không phải là xuất thân chính đồ, chỉ là nhờ thư pháp lọt vào pháp nhãn Thánh thượng, mới được thưởng cho chức Chủ Bộ Hồng Lư Tự.

Hoàng Gia Thiện liền vội vàng nói:

- Tuy rằng Triệu Chủ Bộ là không phải là xuất thân chính đồ, nhưng thơ từ văn chương lại là cực tốt, một tay thư pháp rất là khả quan, còn nghiên cứu cả binh pháp, hỏa khí, tương lai tất định là kiến công lập nghiệp vì nước.

Trương Công Ngư ừ hử vài tiếng, nghe nói Triệu Sĩ Trinh không phải là Cử Nhân không phải là Tiến Sĩ, lập tức coi thường y. Mặc dù Hoàng Gia Thiện đã nói giúp y nhưng trong lòng Trương Công Ngư lại không thể nào tin được, thuận miệng nói:

- Đương kim thiên tử trọng văn chương, túc hạ cần gì nói Hán Đường? Bây giờ thi từ ca phú đều là vô dụng, thư pháp lại càng không cần nói. Bản Đô Đường thấy Triệu Chủ Bộ hết sức thông minh, nếu như dời công phu tạp học sang văn chương Bát Cổ, nhất định sẽ tìm được xuất thân chính đồ.

Theo suy nghĩ của Trương Công Ngư, mình nói như vậy chỉ là vì muốn tốt cho đối phương. Dù sao trong số quan văn triều Đại Minh, chính đồ và tạp lưu chênh lệch như trời với vực, cũng cùng là xuất thân chính đồ, người khác sẽ ngợi khen danh sĩ phong lưu, nếu là xuất thân tạp lưu, người khác sẽ cười chê là học đòi phong nhã. Cũng cùng một hành động truy thu cưỡng chế nộp của phi pháp, quan văn chính đồ được coi như dũng mãnh tinh tiến, quan tạp lưu lại bị coi là vơ vét quá đáng.

Bao nhiêu năm qua Triệu Sĩ Trinh đã chịu biết bao uất ức vì xuất thân tạp lưu của mình, Trương Công Ngư nói như vậy đã chạm vào nỗi đau trong lòng y. Lập tức y giận đến mặt đỏ tới mang tai, tức giận chắp tay một cái:

- Tạ ân Trương Đô Đường tài bồi, đáng tiếc hạ quan tài sơ học thiển, bằng vào mấy chữ như gà bới mới được làm quan, không có được phúc phận lớn như ngài, có thể trông cậy vào xuất thân chính đồ.

Dứt lời Triệu Sĩ Trinh tức tối hậm hực bỏ sang bên cạnh, không thèm nói chuyện với Trương Công Ngư nữa.

Người này làm sao vậy? Trương Công Ngư vẫn không hiểu, trợn mắt trắng dã:

- Hoàng Huyện Lệnh, ngươi xem y kìa, quả thật bản Đô Đường không hiểu vì sao...

Hoàng Gia Thiện dở khóc dở cười, hai vị này một người hồ đồ tới cực điểm, một người tính tình bướng bỉnh thích để tâm chuyện nhỏ nhặt, hoàn toàn không hợp với nhau, mình kẹt ở giữa bọn họ quả thật cực kỳ khó khăn.

Thật may là lúc này Tần Lâm dẫn đám cẩm y quan giáo trở lại, cũng giải vây thay Hoàng Gia Thiện, vội vàng kêu lên:

- Trương Đô Đường, Triệu Chủ Bộ, Tần tướng quân đã trở lại, xem hắn có mã đáo thành công hay không?

Trương Kình, Lưu Thủ Hữu cũng không tự chủ được tiến tới nghênh đón, đi được vài bước nhất tề dừng chân lại: quan chức hai chúng ta cao hơn Tần Lâm, tại sao phải nghênh đón hắn?

Bọn họ không ngờ mới đầu không bước tới thì còn đỡ, hiện tại đi được vài bước chợt ngừng lại, chỉ tổ gây ra trò cười cho người khác.

- Tên quan triều Minh kia, ngươi đã tra ra được gì?

Bạt Hợp Xích nhìn Tần Lâm hỏi, thanh âm ồm ồm chấn động màng tai người ta vang dội.

Tần Lâm cười mà không nói, chờ Hoàng Đài Cát, Trương Công Ngư, Hoàng Gia Thiện đều vây lại, mới cười híp mắt nhìn Trương Kình, Lưu Thủ Hữu chậm lại phía sau mấy bước.

Cảnh tượng này lọt vào mắt Hoàng Đài Cát, nhất thời thầm kêu may mắn: quả nhiên bọn họ là một phe, rõ ràng là vừa đưa mắt ra hiệu cho nhau.

Hoàng Đài Cát quay đầu lại, nghiến răng một cái thóa mạ:

- Hai tên khốn này vì sao không tới, chớ có giở trò trước mặt bản vương tử!

Trương Kình và Lưu Thủ Hữu một là thái giám Bỉnh Bút Ty Lễ Giám, một là Đô Đốc Cẩm Y Vệ, từ trước tới nay chưa từng bị ai mắng như vậy. Thế nhưng đối phương là vương tử cầm trong tay hai mươi vạn đại quân Mông Cổ Thổ Mặc Đặc bộ, từ trước tới nay đã quen hoành hành vô lý, chân chính là không có một chút đạo lý nào cả.

Hai người bọn họ không thể làm gì khác hơn là nín nhịn cơn tức, bước nhanh đi lên trước, trong bụng thầm mắng Tần Lâm vô cùng âm hiểm.

Hoàng Đài Cát lại khiêu khích nhìn Tần Lâm, lần này xem ngươi nói thế nào đây. Hừ, ai có thể ngờ rằng Tái Nghiêm là... liệu ngươi cũng không đoán ra được, đến lúc đó mượn chuyện này...

Tần Lâm không hề trì hoãn nữa, chém đinh chặt sắt nói:

- Tái Nghiêm là không cẩn thận ngã chết lúc trộm chuông đồng trên Vĩnh An Vạn Thọ tháp!

Nhất thời tiếng bàn tán xôn xao vang lên một mảnh.

- Tái Nghiêm là quý tộc Mông Cổ tôn quý, y lại trộm mấy quả chuông đồng sao?

Trương Kình cười lạnh, nhìn chằm chằm Tần Lâm âm dương quái khí nói:

- Tần tướng quân, ngươi cũng đừng áp đặt tội danh bừa bãi, nếu truyền ra không khỏi khiến cho người ta cười đến trẹo quai hàm.

Trương Công Ngư, Hoàng Gia Thiện cũng cảm thấy khả năng này không lớn, chẳng qua là nghiêng về phía Tần Lâm cho nên im lặng không lên tiếng.

Duy chỉ có ánh mắt Triệu Sĩ Trinh sáng lên, đôi môi giật giật sau đó ngậm miệng lại, cuối cùng không nói gì.

Lưu Thủ Hữu cười tới nỗi mặt mũi méo xệch, lớn tiếng hỏi Hoàng Đài Cát:

- Vương tử, Tần tướng quân dám nói khách nhân tôn quý Đại Minh Hoàng đế chúng ta là ăn trộm, đây không phải là chuyện hết sức hoang đường sao, ha ha ha...

Cười, ngươi cứ tiếp tục cười đi! Tần Lâm tỏ vẻ hứng thú nhìn chằm chằm Lưu Thủ Hữu, giống như đang xem trò vui.

Lưu Thủ Hữu cười nghiêng ngả như vậy, chợt phát giác ra Hoàng Đài Cát căn bản không có ứng tiếng phụ họa, mà thần sắc biến ảo không chừng, trao đổi ánh mắt với Bạt Hợp Xích.

Lưu Đô Đốc cũng không phải người ngu, lập tức giật nảy mình, vội vàng ngưng bặt tiếng cười nghi hoặc vô cùng nhìn nhìn Hoàng Đài Cát, lòng nói chẳng lẽ lại bị tiểu tử Tần Lâm này đoán đúng, Tái Nghiêm thật sự là trộm đồ?

Những quý tộc Mông Cổ khác có biểu lộ hoàn toàn khác nhau, có người lộ vẻ bừng tỉnh ngộ, có kẻ sắc mặt hơi đỏ, có kẻ nghiêm mặt cười khan, cũng không lấy làm xấu hổ vì Tái Nghiêm trộm cắp, thậm chí không có mở miệng phản bác Tần Lâm. Quả thật là thái độ ngậm bồ hòn làm ngọt.

- Ngươi... Ngươi nói bậy!

Sắc mặt Bạt Hợp Xích trở nên đỏ bừng, cố sức dùng lời giảo biện:

- Tái Nghiêm Đại nhân là Na Nhan Thiên Hộ tôn quý, con rể của tộc trưởng Cáp Chích bộ, có một ngàn con bò, năm ngàn con dê, ba trăm thớt ngựa, vì sao y lại ăn trộm chứ?

Tần Lâm nhìn Lục Viễn Chí đưa tay ra dấu, tên mập cười híp mắt mang theo một cái bao đi tới, mở bao ra trút xuống đất. Những tiếng loảng xoảng vang lên, một đống lớn đồ đồng đồ bạc rơi ra ngoài, có lư hương đồng, giá nến bạc... thôi thì đủ thứ linh tinh.

- Những thứ này đều là tìm được ở dưới chân giường Tái Nghiêm...

Tần Lâm chỉ tang vật, như cười như không quét nhìn Hoàng Đài Cát và Bạt Hợp Xích một cái:

- Nếu như bây giờ treo yết thị cho người mất của đến nhận, hẳn có thể tìm ra chủ nhân trước đây của chúng.

Hoàng Đài Cát nhìn các quý tộc Mông Cổ một vòng, thấy bọn họ không mấy để ý tới chuyện này bèn mạnh miệng nói:

- Thối lắm, đây là ngươi vu oan cho Tái Nghiêm, ngươi nói là lục soát được từ dưới gầm giường y, ta thấy là ngươi lén lút gài vào đó thì đúng hơn. Dù sao cũng chỉ có mình ngươi đi lục soát, tự làm tự nói, ai mà tin được?

Tần Lâm hài hước nhìn Hoàng Đài Cát cười cười:

- Không tin ư, tự nhiên bản quan có biện pháp làm cho các ngươi tâm phục khẩu phục! Ngưu Đại Lực, túi da trâu của ngươi nãy giờ vẫn đặt chung chỗ với thi thể, không rời khỏi tầm mắt của những người Mông Cổ này chứ?

Dĩ nhiên không có, Ngưu Đại Lực cầm túi da trâu đựng bảy quả chuông đồng bên cạnh thi thể lên.

Tần Lâm tự mình động thủ, mang bao tay lụa sống trắng như tuyết vào, lấy chuông đồng từ trong túi ra, nhất nhất bày bảy quả chuông lên bàn thờ trước tháp.

Kế đó hắn lấy từ trong túi công cụ pháp y ra cọ quét vân tay và bột bạc, dùng cọ chấm bột bạc quét qua quét lại trên chuông gió.

Tất cả mọi người nhìn không chớp mắt, chỉ thấy sau khi Tần Lâm quét xong quả chuông thứ nhất, mặt ngoài không có bất kỳ vật gì, hắn đặt nó trở lại trên bàn.

- Rõ ràng là cố ý giả thần giả quỷ...

Hoàng Đài Cát cùng Bạt Hợp Xích liếc mắt nhìn nhau.

Trương Kình từ trước đến nay không hợp với Tần Lâm, vào lúc này ngược lại nín thở tĩnh khí không dám có động tĩnh. Y đã biết bản lãnh Tần Lâm, cảnh tượng vân tay Tôn Hiểu Nhân hiện ra trên thuyền gỗ nhỏ lần trước còn sờ sờ ở trước mắt. Nếu như hiện tại nói hươu nói vượn ở chỗ này chẳng phải là tự chuốc khổ vào thân, làm mất thể diện sao?

Tần Lâm lại bắt đầu quét quả chuông thứ hai, kết quả cũng không phát hiện có vấn đề gì.

Bọn Hoàng Đài Cát cũng thở phào nhẹ nhõm, cười thầm Tần Lâm giả thần giả quỷ thật ra không có bản lãnh thật sự. Cho dù là bọn Trương Công Ngư, Hoàng Gia Thiện cũng cảm thấy lo lắng thay Tần Lâm, nếu không phá được vụ án, cũng không nói chuyện khác, Tần Lâm chấp chưởng Bắc Trấn Phủ Ty ít nhất phải gánh trách nhiệm bảo vệ không chu toàn.

Tần Lâm không động chút nào, tay cầm chuông, cầm cọ vẫn vững như Thái Sơn, động tác chính xác mà nhẹ nhàng, tựa hồ không phải là đang quét chuông tìm vân tay mà đang khẽ vuốt da thịt của tình nhân.

Đến quả chuông thứ ba, rốt cục theo cọ quét vân tay quét qua quét lại, dần dần xuất hiện một dấu tay màu bạc bên ngoài chuông.

Không phải là mấy dấu vân tay, mà là cả dấu bàn tay to lớn cơ hồ cầm trọn cả quả chuông, ngay cả vân tay cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Bàn tay to rộng như vậy, ngón tay to tướng như chiếc chày, thậm chí ngay cả vết chai do giương cung từ bao lâu cũng hết sức rõ ràng, không phải là Tái Nghiêm còn có thể là ai?

- Chuyện... chuyện này là thế nào...

Hoàng Đài Cát không tự chủ được lui về sau một bước, nhìn chằm chằm Tần Lâm giống như gặp quỷ, người này có thể làm cho địa phương Tái Nghiêm đã từng sờ qua hiện ra dấu tay, quả thật là khó lòng tin được.

A... Các quý tộc Mông Cổ phát ra tiếng kêu kinh ngạc, từ trước tới nay bọn họ chưa từng thấy qua chuyện như vậy, rõ ràng trên chuông đồng không có gì cả, vì sao chỉ quét vài nhát cọ lại hiện ra dấu vân tay?

Trên chuông gió màu cổ đồng hiện ra dấu tay màu bạc rõ ràng, chính là địa phương cuối cùng mà Tái Nghiêm đã sờ qua khi còn sống.

Nghĩ đến Tần Lâm làm cho dấu tay người chết hiện ra, các vị quý tộc Mông Cổ hết sức mê tín cảm thấy như dựng đứng lông tóc toàn thân.

Trương Công Ngư rõ ràng đứng về phía Tần Lâm, nhìn về phía Hoàng Gia Thiện lớn tiếng khen:

- Xem đi, Tần lão đệ ta đây xét âm đoán dương, quả thật danh bất hư truyền! Hừ hừ, không giống như một ít người uổng có hư danh, may mắn ngồi trên địa vị cao, thật ra thì hoàn toàn vô dụng. Đây gọi là núi tuy không cao nhưng nhờ có tiên mà nổi danh, nước tuy không sâu nhưng nhờ có rồng mà linh thiêng, cổ nhân đã nói đố có sai bao giờ.

Tần Lâm Tần tướng quân danh bất hư truyền, kẻ may mắn ngồi trên địa vị cao cũng chỉ có Lưu Thủ Hữu Lưu Đô Đốc.

Tình thế bất lợi, tuy Lưu Thủ Hữu là cẩm y Đô Đốc quyền cao chức trọng nhưng cũng không làm gì được Trương Công Ngư Trương Đô Đường dần dần thanh danh vang dậy, vì vậy không thể làm gì khác hơn là giả vờ không nghe thấy, trong lòng lại uất ức vô cùng.

Tìm được một quả chuông có in dấu tay trên đó, Tần Lâm cũng không bỏ qua, quét vân tay tất cả số chuông còn lại một lần, cuối cùng trong bảy quả chuông có ba quả còn in dấu tay Tái Nghiêm.

- Nào tới đây, không sợ không biết hàng, chúng ta so sánh một chút đi.

Lục mập cười xấu xa kéo thi thể Tái Nghiêm tới, thừa dịp thi cương vẫn chưa xuất hiện trên quy mô lớn, nhẹ nhàng giở tay phải thi thể lên.

Không đề cập tới cũng biết, lần này so sánh đã trở nên rõ ràng. Bởi vì cả bàn tay Tái Nghiêm cầm trọn chuông đồng, để lại tất cả dấu tay hết sức rõ ràng, cho nên căn bản không cần kiến thức giám định vân tay chuyên môn, chỉ cần nhìn hình dạng bàn tay, vị trí của mấy đường chỉ lớn và dấu chai đã có thể quả quyết là dấu tay của Tái Nghiêm để lại.

Tần Lâm bày chỉnh tề ba quả chuông đồng có vân tay trên đó, ung dung điềm tĩnh cởi bao tay ra, theo thói quen phủi tay một cái, lúc này mới ngoài cười mà trong không quét nhìn các quý tộc Mông Cổ một cái, cuối cùng ánh mắt dừng trên mặt Hoàng Đài Cát:

- Nếu như chỉ có một quả chuông đồng có dính vân tay, còn có thể nói có lẽ là lúc Tái Nghiêm rơi xuống hai tay quơ quào loạn xạ, ngẫu nhiên chộp được. Nhưng bây giờ có ba quả chuông đồng mang theo vân tay, chúng ta chỉ có thể cho là y đã giật chuông đồng xuống, sau đó hoặc đặt trên bệ cửa sổ hoặc cho vào trong ngực áo, lúc ngã xuống những chuông này cũng rơi theo. Đương nhiên bốn quả chuông còn lại thật sự là bị y chộp lấy trong khi rơi.

Trước đó đã sử dụng chứng cứ mang tính quyết định là xương đáy hộp sọ gãy và vết bầm gấu trúc loại bỏ khả năng bị người khác giết chết. Sau đó dùng vân tay trên chuông đồng chứng minh sự thật Tái Nghiêm trộm chuông, lý luận của Tần Lâm hoàn toàn không cho phép nghi ngờ.

Sắc mặt Hoàng Đài Cát đỏ bừng, Bạt Hợp Xích cùng các vị quý tộc Mông Cổ có kẻ tỏ vẻ xấu hổ, cũng có người hắc hắc cười khan, thậm chí có mấy người căn bản xem thường, không xem chuyện này như đại sự lớn lao gì. Không phải chỉ là trộm vặt thôi sao, trước khi phong cống Yêm Đáp Hãn, người Mông Cổ chúng ta còn thường xua thiết kỵ xông quan, sang biên giới cướp bóc, lúc ấy cũng không hề xấu hổ chút nào.

Trương Kình, Lưu Thủ Hữu buồn bực vô cùng, lúc đầu bọn họ cho là chuyện này liên lụy thật nhiều nội tình, có thể mượn cơ hội này làm cho Tần Lâm vấp ngã. Không ngờ rằng chuyện xảy ra như vậy, Tái Nghiêm này quả thật cũng hết sức đáng khinh, thân là Na Nhan Thiên Hộ vì trộm chuông đồng mà mất mạng, không thể nào tưởng tượng.

- Tần tướng quân xét án như thần, nhà ta bội phục, cực kỳ bội phục! Nhà ta trở về bẩm báo bệ hạ...

Trương Kình ngượng ngùng chắp tay một cái, thừa dịp Tần Lâm còn chưa nói ra lời chế giễu đã bỏ chạy nhanh như một làn khói.

Lưu Thủ Hữu cũng vội vàng thoa dầu vào lòng bàn chân:

- Ôi chao, Tần tướng quân thật là... thật là ưu tú, bản Đô Đốc xấu hổ xấu hổ, trong nha môn còn có việc...

- Nếu như ngài thật sự xấu hổ, vậy thì không ngại thối vị nhượng hiền đi thôi...

Tần Lâm nghiêm trang nói, thấy Lưu Thủ Hữu cùng đám đường thượng quan Trương Chiêu, Bàng Thanh nhất tề chấn động thật mạnh, hắn mới bật cười ha hả:

- Hạ quan chỉ đùa giỡn mà thôi, ha ha, Lưu Đô Đốc không nên cho là thật.

Nếu là thật thì xong rồi... Lưu Thủ Hữu giơ tay lau mồ hôi lạnh trên trán.

Đám cống sứ Mông Cổ Hoàng Đài Cát da mặt hết sức dày, cho dù là chuyện Tái Nghiêm trộm vặt bị vạch trần ngay mặt, bọn họ cũng không hề lấy đó làm xấu hổ.

Tần Lâm hiểu được quan niệm thị phi của những người Mông Cổ này hoàn toàn khác với Trung Nguyên, cho nên cũng không nói đạo lý gì với họ, bất quá chỉ ngoài cười mà trong không cười nhìn chằm chằm Hoàng Đài Cát:

- Tâm cơ vương tử thật là sâu sắc, mượn cái chết của Tái Nghiêm để mưu đồ đại sự của mình, e rằng các vị Đài Cát, Thiên Hộ Vạn Hộ, có không ít người bị ngươi che mắt không hay biết gì phải không?

- Nào có chuyện như vậy, ngươi không nên nói xấu ta!

Hoàng Đài Cát phản bác ngoài mạnh trong yếu.

Trong đám quý tộc Mông Cổ lại có mấy người cúi đầu, như có điều suy nghĩ.

Tần Lâm bật cười ha hả, giơ roi giục ngựa bỏ đi.


Trong phủ, Thanh Đại, Từ Tân Di vẫn chờ Tần Lâm, Chu Nghiêu Anh cũng đã được đưa về trong cung.

Tần Lâm cười cười kể lại chuyện này, Thanh Đại thè lưỡi thật dài:

- Thật là xấu hổ, tên Tái Nghiêm đó không biết thể diện là gì, đã là cống sứ khách quý của chúng ta còn đi trộm vặt.

Từ Tân Di cũng không lấy đó làm kỳ quái, gật đầu một cái:

- Trong văn chương mà tổ tiên Trung Sơn Vương ta để lại có nói trên thảo nguyên Tái Ngoại cướp bóc diễn ra công khai, giữa các bộ tộc lừa gạt lẫn nhau, phong tục hết sức khác biệt với Trung Nguyên.

Dứt lời, Từ Tân Di lại ngoẹo đầu suy nghĩ một chút:

- Đúng rồi, nếu người Mông Cổ ở chỗ này, Hoàng Đài Cát còn là con cháu của gia tộc hoàng kim, Tần Lâm chàng có thể mang Ô Nhĩ Ôn Dã Lực đi hỏi y thử xem y có biết đó là bảo bối gì chăng?

(Trích đoạn trước lúc Từ Tân Di đòi của hồi môn của phụ mẫu mình trước khi xuất giá: 'Không ngờ rằng Ngô Thị tiếp lời nói:

- Cha con còn có một bảo bối tổ tiên Từ gia Trung Sơn Vương đánh người Mông Cổ, đuổi Nguyên Thuận Đế đến Mạc Bắc, đoạt được một món trân bảo hiếm thế của triều Đại Nguyên, tên là Ô Nhĩ Ôn Dã Lực gì đó... ')


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1144)


<