Vay nóng Tinvay

Truyện:Cẩm Y Vệ - Hồi 0326

Cẩm Y Vệ
Trọn bộ 1144 hồi
Hồi 0326: Cắt thịt
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1144)

Siêu sale Lazada

Thanh Đại nghe vậy thất kinh, vội vàng hỏi Giáp Ất Bính Đinh:

- Vị lão bà bà này là mua mặt nạ đắp của y quán chúng ta sao?

Nữ binh Ất gật đầu một cái:

- Chiều hôm qua, ba tiền mua một bộ.

A?! Nghe nói như thế, những phu nhân tiểu thư đang ở bên trong viện nữ y quán Cận Đại lập tức vô cùng náo loạn. Nữ quyến không tiện xuất đầu lộ diện, Huệ Dân dược cục xảy ra chuyện ồn ào các nàng cũng không ra ngoài xem, nhưng ai nấy đều ủng hộ Thanh Đại, người người oán giận Tôn Nhất Thiếp vô cớ sinh sự, có người còn chuẩn bị gọi gia đinh nha hoàn đi ra ngoài trợ trận cho Thanh Đại.

Nhưng không nghĩ tới lại có người dùng mặt nạ đắp làm cả khuôn mặt đều nổi mụn đỏ như vậy, không phải là hủy cả khuôn mặt mình sao? Các phu nhân tiểu thư coi trọng nhất là dung mạo của mình, trải qua chuyện này ai nấy kinh hãi trong lòng, nếu không phải mấy ngày nay Thanh Đại triển lộ y thuật cao siêu, vào lúc này ắt bọn họ đã điên cuồng chạy loạn.

May là như vậy cũng khiến cho lòng người bàng hoàng, các tiểu thư phu nhân cất tiếng oán trách, nha hoàn người làm các nàng dẫn tới cũng lôi kéo y tá lại chất vấn, vô cùng huyên náo.

Lại nghe bên ngoài Tần Lâm lớn tiếng hỏi:

- Tương môi bà, bà dùng mặt nạ đắp lúc nào, đến lúc nào phát hiện ra trên mặt khác thường như vậy?

- Tối... tối hôm qua dùng mặt nạ đắp, sáng nay phát hiện có cái gì không đúng, lập tức chạy tới nơi này. Ôi, trời ơi, bảo lão bà ta làm sao gặp người khác được nữa....

Tương môi bà lại tiếp tục gào lên.

- Thì ra là như vậy...

Thanh âm Tần Lâm lại vang lên rõ ràng:

- Khoan nói tới chuyện mặt nạ đắp của nữ y quán Cận Đại có vấn đề hay không, lui một vạn bước mà nói cho dù là thuốc của chúng ta không đúng, bất quá năm sáu canh giờ trên mặt đã nổi mụn, vậy những ai trước kia đã dùng qua cũng không cần quá lo lắng.

Phu nhân tiểu thư bên trong y quán nghe vậy yên tâm không ít, các nàng đều không chỉ dùng qua một cái, thời gian cũng đã rất lâu không chỉ năm sáu canh giờ, nếu không có xảy ra vấn đề, sau này có lẽ cũng sẽ không có chuyện gì.

Còn có người suy nghĩ nhiều người như vậy sử dụng mặt nạ đắp cũng không có chuyện gì, thế nhưng Tương môi bà lại xảy ra chuyện, phải chăng là bà ta cố ý vu hãm?

Tóm lại theo những lời của Tần Lâm vang lên, hỗn loạn bên trong y quán tạm thời được khống chế.

Nơi cửa y quán, Tương môi bà không chịu buông tha tiếp tục khóc lóc gào thét, phối hợp mặt bà đầy mụn màu đỏ tím, tình cảnh cũng tương đối kinh người.

Tần Lâm quan sát cẩn thận, những mụn này dẹp, đỏ hồng, lằn ranh rõ ràng, thoạt nhìn quả thật rất giống dị ứng do dược vật. Hắn là pháp y, kiến thức Trung y có hạn, liền hỏi ông cháu Lý gia xem có khả năng dược vật trong mặt nạ đắp gây ra tình huống như thế hay không.

- Mụn trên mặt bà ấy quả thật rất giống như bôi loại thuốc nào đó làm ra...

Chân mày cong cong Thanh Đại nhẹ nhàng cau lại, miệng nhỏ nhắn khẽ chu:

- Bất quá tuyệt đối không phải là do thuốc của chúng ta!

Lý Thời Trân cũng vuốt râu cằm, gật đầu cười nói:

- Phương thuốc của mặt nạ đắp kia hết sức trung chính bình hòa, cho dù là đắp hai ba cân lên mặt cũng sẽ không nổi nhiều mụn như vậy.

Dược Vương Đại Minh đã nói như vậy, dĩ nhiên Tần Lâm yên tâm mười hai phần.

Tương môi bà kêu trời trách đất một phen, Mã đại phu kia tiến lên đưa mắt ra hiệu:

- Lão nhân gia, không nên gấp gáp, vị Tôn đại phu này chính là cục đổng Huệ Dân dược cục, chỉ cần y giới Nam Kinh có chuyện lôi thôi gì, cầu xin lão nhân gia thay bà chủ trì công đạo, nhất định sẽ không để bà bị lang băm ức hiếp.

- Cầu xin Tôn lão gia chủ trì công đạo, cầu xin Tôn lão gia nghiêm trị lang băm!

Tương môi bà lập tức quỳ dưới chân Tôn Nhất Thiếp.

Vào lúc này Tôn Nhất Thiếp đổi sắc mặt, vẻ mặt tươi cười đỡ Tương môi bà dậy, lại tiếu lý tàng đao nói:

- Lão nhân gia không cần phải quá lo lắng, phàm y giới Nam Kinh hết thảy thuộc về Huệ Dân dược cục ta quản, bà bị lang băm làm hại, ắt đồng nghiệp hạnh lâm sẽ đòi công bằng lại cho bà.

Đóng kịch, cứ đóng kịch đi, lão tử xem các ngươi đóng kịch tới mức nào... Tần Lâm khoanh tay đứng nhìn, cười đến nỗi lỗ mũi phun khói.

Lư y sinh khẽ cau mày, Bản Thảo Cương Mục Lý Thời Trân tinh thâm bực nào, Tôn Nhất Thiếp không hỏi nguyên do đã vội vàng chụp mũ lang băm, theo y thấy làm như vậy không khỏi quá sơ suất hấp tấp, hành sự theo cảm tính.

- Lý lão tiên sinh, Lý tiểu thư, tại hạ có một thỉnh cầu quá đáng...

Lư y sinh nhìn ông cháu Lý gia chắp tay một cái:

- Các ngươi dùng mặt nạ đắp, rốt cục là phương thuốc thế nào, có thể tạo thành loại mụn đỏ này không, kính xin công khai ra để các đồng nghiệp hạnh lâm chúng ta nghiên cứu cặn kẽ.

Bọn Tôn Nhất Thiếp, Mã đại phu bèn nhìn nhau cười, phương thuốc bí truyền như vậy chính là bí mật bất truyền của y gia, các nhà rất quý, Lý lão nhi sao thể tùy tiện nói cho ngươi nghe?

Đây thật là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, Lý Thời Trân tinh nghiên y dược mấy chục năm, đã viết ra toàn bộ tâm đắc của mình bên trong Bản Thảo Cương Mục cùng một quyển Tần Hồ Mạch Học năm xưa, chỉ nguyện y học phát dương quang đại, tuyệt không muốn độc quyền giữ riêng cho mình.

Lão thần y vuốt cằm cười cười:

- Vậy thì có gì không thể? Phương thuốc này gọi là Thất Bạch Trân Châu Tán, là Bạch Chỉ, Bạch Thuật, Bạch Tật Lê, Bạch Thược, Bạch Cập, Bạch Cương Tàm, Bạch Phục Linh, thêm một ít trân châu phấn, dùng mật ong hòa tan mà thoa, có công hiệu giúp cho da thịt trắng trẻo.

(Chú thích của tác giả: nếu có độc giả nữ hoặc bạn gái sử dụng theo phương thuốc này, hiệu quả thật sự rất tốt. )

Những đồng nghiệp Nam Kinh lấy Lư y sinh cầm đầu vừa mừng vừa sợ, đồng thời cũng lấy làm kinh ngạc, Lư y sinh kia vuốt râu chần chờ nói:

- Phương thuốc này trung chính bình hòa, lại là sử dụng bên ngoài, không có vị thuốc hổ lang nào, vì sao mặt Tương môi bà nổi lên nhiều mụn màu đỏ tím như vậy?

- Có lẽ là dùng thuốc giả kém chất lượng, chuyện này khó mà biết được...

Tôn Nhất Thiếp âm dương quái khí nói.

- Ngươi nói người nào dùng thuốc giả?!

Thanh Đại nhìn về phía Tôn Nhất Thiếp le lưỡi, tỏ vẻ khinh bỉ:

- Dáng vẻ ngươi đầu mập tai to, mới giống như một kẻ gian thương bán thuốc giả.

Lục Viễn Chí sa lệ: ta mập cũng có tội sao, vậy mà cũng bị văng miểng...

Ánh mắt Tần Lâm lập tức híp lại, hàn quang trong đôi mắt chợt lóe:

- Tôn cục đổng, không có bằng chứng không thể vu oan cho người tốt, như vậy sẽ bị tội ngược lại, hừ hừ!

Lý Thời Trân một đời thanh danh, quyết không cho người khác vu oan mình dùng thuốc giả, đến đây cũng đã động can hỏa, trầm giọng nói:

- Nếu là tội danh dùng thuốc giả, vậy đã xúc phạm hình luật Đại Minh, tựa hồ không phải là Tôn cục đổng có thể xử lý?!

- Y có tư cách đó sao?

Tần Lâm cười lạnh liên tục:

- Tôn Nhất Thiếp làm Tri Huyện Giang Ninh huyện hay là Phủ Doãn Thuận Thiên phủ vậy?


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-1144)


<