← Hồi 0217 | Hồi 0219 → |
Ngẩng đầu lên, lọt vào mắt Lưu Kham Chi chính là miệng đầy răng vàng khè của Ngưu Đại Lực, vị Đại Lực Kim Cương này vừa nhẹ nhàng phát lực đã bóp cổ tay y đau đớn không chịu nổi.
Ngưu Đại Lực cười hăng hắc, dễ dàng đoạt lấy chén rượu Lưu Kham Chi cầm trong tay.
- Không...
Ánh mắt Lưu Kham Chi đỏ như máu, cố gắng hết sức giãy giụa, nhưng bị Ngưu Đại Lực giữ lại như chim ưng bắt gà, không thể cử động chút nào.
Các công tử tiểu thư đang du sơn ngoạn thủy bị động tĩnh bên này hấp dẫn, từ các con đường nhỏ chạy tới, thấy tình cảnh này không khỏi thất kinh.
Cố Hiến Thành trong Tứ công tử bày ra dáng vẻ Giải Nguyên Công, chỉ Tần Lâm cùng Ngưu Đại Lực trách cứ:
- Ngươi, các ngươi làm gì vậy? Hôm nay là thi hội Kim Lăng dành cho nhã sĩ tài nữ, một kẻ vũ phu như Tần Phó Thiên Hộ cũng dám tới nơi này giương oai!
- Há có lý như vậy!
Cao Phàn Long chắp tay thi lễ bốn phía, nghĩa chính từ nghiêm nói:
- Phó Thiên Hộ Cẩm Y Vệ lại lấn đến trên đầu Lưu lão tiên sinh Hình bộ, thể diện Nho môn sĩ đại phu chúng ta còn đâu? Quốc triều nuôi sĩ phu hơn hai trăm năm, không phải là để bọn vũ phu này ức hiếp.
- Hừ, thối lắm, thối lắm!
Thường Dận Tự vọt ra, Cao tiểu thư muốn kéo y lại nhưng không được, vị tiểu Hầu gia này đưa ngón tay thô to như dùi đục ra, chỉ thẳng vào mặt hai tên Cố, Cao:
- Hai tên tiểu tặc các ngươi đánh rắm gì vậy? Từ trước tới nay Tần huynh đệ chưa từng oan uổng một người tốt nào, không buông tha một kẻ xấu nào. Nếu hắn bắt họ Lưu, nhất định là tên hèn nhát co vòi này có tội lỗi gì đó.
Cố Hiến Thành, Cao Phàn Long bị Thường Dận Tự nói văng nước bọt vào mặt, thầm nói bị ngốc bá vương này dây dưa thật là xui xẻo. Bất quá hai người cũng là hạng người thông minh cơ trí, lúc này đã phát giác thần sắc Lưu Kham Chi cực kỳ cổ quái, tuy rằng trời lạnh nhưng trán lại đổ mồ hôi hột, cũng hiểu được chuyện này không chỉ là tranh chấp thông thường, nhất định sẽ có nội tình khác, vì vậy không nói.
Tần Lâm nheo mắt lại nửa cười nửa không nhìn Cố Hiến Thành cùng Cao Phàn Long, khiến cho hai tên công tử bột này sợ hãi trong lòng, lúc này mới phất ống tay áo Phi Ngư phục, ung dung điềm tĩnh nói:
- Thường tiểu Hầu gia nói không sai, bản quan chính là tới đây tập nã tội phạm Lưu Kham Chi!
Lời vừa nói ra, mọi người xôn xao, trước đó cho là Tần Lâm tranh chấp cãi vã với Lưu Kham Chi mà thôi, không nghĩ tới Tần Lâm lại lấy thân phận Phó Thiên Hộ Cẩm Y Vệ đến chỗ này tập nã phạm nhân, chỉ rõ muốn bắt giữ Lưu Kham Chi.
Cố Hiến Thành, Cao Phàn Long liếc mắt nhìn nhau, trong lòng cũng nghĩ giống như các đồng bạn: chẳng lẽ là Lưu Nhất Nho dính líu vào khâm án gì, có thánh chỉ phái Cẩm Y Vệ tới, muốn tịch biên gia sản hỏi tội y, liên lụy tới cả thê tử, cho nên Lưu Kham Chi cũng xui xẻo theo?
Nếu như dính đến tranh chấp trong triều cũng không phải là có thể tùy ý bình phẩm, hai vị Cố, Cao cùng những công tử tiểu thư khác đều không lên tiếng nói, e sợ cho phụ huynh rước lấy phiền phức vô vị.
- Có chuyện gì vậy...
Hai huynh đệ Trương Kính Tu, Trương Mậu Tu vội vàng chạy tới hỏi han muội muội, chỉ bất quá Trương Tử Huyên thủy chung chỉ cười không đáp.
Bọn họ đang nghi ngờ không biết vì sao Lưu gia xui xẻo, Từ Tân Di vẫn đứng ở sau lưng Tần Lâm đã sớm không kềm chế được, xông lên vung tay tát liên hồi vào mặt Lưu Kham Chi:
- Ngươi không bằng cầm thú, hèn hạ vô sỉ! Ân tiểu thư, Đỗ tiểu thư có thù gì với ngươi, lại muốn hại các nàng?! Bản tiểu thư phải thay trời hành đạo...
Càng nói càng giận, Từ Tân Di dứt khoát rút bảo kiếm bên hông ra, Tần Lâm thấy tình thế không ổn vội vàng ôm lấy eo nàng từ sau lưng.
Nhắc tới cũng kỳ, xưa nay Từ Đại tiểu thư nổi giận như vậy cho dù là tám ngựa cũng không thể kéo trở về, hôm nay bị Tần Lâm ôm một cái, Từ Tân Di liền cảm giác cả người như nhũn ra, nước da bánh mật sắc hơi đỏ lên, không nói tiếng nào lui trở về.
Thường Dận Tự thấy vậy bội phục vô cùng, nhìn Tần Lâm giơ ngón tay cái lên, lại quay đầu lại bất đắc dĩ nhìn Cao tiểu thư, không khỏi áo não trong lòng: chỉ sợ Từ Đại tiểu thư còn hung dữ hơn một trăm Cao tiểu thư, thế nhưng lại tỏ ra khép nép tuân phục trước mặt Tần Lâm như vậy. Anh hùng như Thường tiểu Hầu gia mỗ đây, vì sao lại sợ hãi Cao tiểu thư ôn nhu hiền dịu?
Từ Tân Di là hậu duệ Trung Sơn Vương Từ Đạt, tướng môn hổ nữ, đánh mấy bạt tai này cũng không nhẹ, khiến cho Lưu Kham Chi sưng mặt sưng mũi. Lại thêm vết thương đụng xe hôm trước bị đánh vỡ, gương mặt trắng trẻo anh tuấn trước đây hiện tại trở thành loang lổ xanh đỏ, cũng giống như vai mặt hoa trong tuồng hát thời xưa.
Các công tử tiểu thư nghe Từ Tân Di thóa mạ như vậy càng cả kinh trợn mắt há mồm, bàn tán xôn xao: nghe giọng điệu của nàng, hẳn là vụ án giết người hàng loạt đang lưu truyền sôi nổi là do vị tài tử phong lưu nho nhã này làm ra, làm sao có thể như vậy được?
Biết không phải là tranh chấp triều chính, Lưu Nhất Nho vẫn chưa rơi đài, hai vị Cao, Cố lại khôi phục lòng tin, Cố Hiến Thành chắp tay nói:
- Tần, Tần trưởng quan, chẳng lẽ là hiểu lầm? Lưu hiền đệ gia học sâu xa, văn thái phong lưu, làm sao có thể làm ra loại chuyện đó?
Tần Lâm khinh bỉ nhìn Lưu Kham Chi mặt mũi ủ rũ, nhìn Trương Tử Huyên chắp tay nói:
- Phải chăng chén rượu này là do phạm nhân Lưu Kham Chi thúc giục Trương tiểu thư uống vào? Nếu như ta đoán không lầm, trong rượu này có thuốc mê!
Lời còn chưa dứt, Lục mập đầu đầy mồ hôi dắt một con chó tới. Mấy ngày gần đây Tần Lâm làm thí nghiệm hiện trường không biết có bao nhiêu chó chịu xui xẻo, cuối cùng toàn là do Lưu Kham Chi tác nghiệt.
Dưới ánh mắt mọi người, tên mập rót chén rượu kia cho chó uống, sau đó ánh mắt của mọi người đều tập trung vào người nó, bởi vì phản ứng của nó sẽ quyết định rốt cuộc Lưu Kham Chi có tội hay là vô tội.
Một, hai... Tên mập vô cùng có tự tin bấm thời gian, bất quá con chó kia cũng không có dấu hiệu hôn mê, vẫn nhảy loạn mạnh khỏe như cũ. Đáng thương tên mập không thể làm gì khác hơn là cố gắng chịu đựng ánh mắt kinh ngạc mọi người tiếp tục đếm:
- Năm mươi sáu, năm mươi bảy... Chín mươi tám, chín mươi chín...
Tần Lâm cau mày như có điều suy nghĩ, cho đến khi gương mặt mập tròn của Lục Viễn Chí nhăn nhúm lại như trái khổ qua, hắn mới đột nhiên tươi cười rạng rỡ, ánh mắt quan sát chén rượu thứ hai còn lại trên bàn và Trương Tử Huyên.
- Ặc... Tên mập, ta nghĩ có lẽ nghĩ sai rồi...
Tần Lâm cười xấu xa nhìn Trương Tử Huyên chớp chớp mắt, sờ cằm nói:
- Xem ra Trương tiểu thư thông minh của chúng ta đã đề phòng trước.
Tên mập vừa mới giải thoát khỏi trên trăm ánh mắt kinh ngạc, hơi nghĩ ngợi một chút, đôi mắt nhỏ chợt sáng rực lên:
- Tần ca huynh nói là...?
Là vai trò người bị hại, Trương Tử Huyên thủy chung không có quá mức giật mình, âm thầm đứng ở một bên, chỉ khi Tần Lâm vạch trần Lưu Kham Chi là tội phạm giết người hàng loạt mới lộ ra vẻ cực kỳ kinh ngạc.
Thiên kim tướng phủ Giang Lăng được chân truyền của phụ thân, há là hạng người bình thường? Quan sát sắc diện đoán ý, khi Lưu Kham Chi đưa nàng tới thảo đình vắng vẻ này đã nổi lên lòng nghi ngờ, âm thầm đổi chén rượu của hai người.
Nữ nhân này không tầm thường!
- Tần huynh quả nhiên thần đoạn, đúng là tiểu muội đã đổi chén rượu cùng Lưu công tử đây.
Trương Tử Huyên cười một cách tự nhiên.
Tần Lâm suy nghĩ một chút cũng cảm thấy buồn cười, biện pháp ngày trước hắn dùng đối phó Cao Sài Vũ, Trương Tử Huyên cũng dùng một chiêu này, dường như tâm hữu linh tê nhất điểm thông.
Hoặc giả có thể nói rằng, đôi nam nữ tâm cơ sâu sắc này là trời sanh một đôi.
Dĩ nhiên, bất quá Trương Tử Huyên chỉ phát hiện Lưu Kham Chi không có hảo ý đối với nàng, hơn phân nửa lòng mang ý gạo nấu thành cơm mượn chuyện này ép hôn. Lại không nghĩ rằng tên công tử này ngoài mặt phong lưu nho nhã lại là tội phạm giết người hàng loạt, cho nên lúc biết được chân tướng từ trong miệng Tần Lâm, Từ Tân Di, nàng cũng cực kỳ kinh ngạc.
Rất nhanh, chén rượu thứ hai được rót vào miệng chó, lần này Lục mập không mất thể diện, lúc y đếm tới ba, con chó đáng thương kia vô cùng phối hợp ngã lăn ra đất, không ngoài sở liệu dẫn phát các công tử tiểu thư kêu lên một trận.
Tất cả mọi người tin chắc Lưu Kham Chi là chân hung, mặc dù với chứng cớ trước mắt, khách quan vẫn tồn tại khả năng Trương Tử Huyên cùng Tần Lâm liên thủ hãm hại y, nhưng không có bất kỳ người nào nghi ngờ lời thiên kim tướng phủ chính miệng thừa nhận.
Ngoại trừ bản thân Lưu Kham Chi.
- Các ngươi, các ngươi hãm hại ta, ta không làm gì cả...
Lưu Kham Chi lăn lộn dưới đất hy vọng chống chế.
Khác với tội phạm thuộc loại kích động bạo lực, tội phạm giết người hàng loạt coi rẻ sinh mệnh người khác tới mức cực đoan, đồng thời thường là trân quý tính mạng mình cũng tới mức cực đoan. Thậm chí dưới tình huống bị uy hiếp lộ vẻ hèn nhát, mềm yếu, chỉ có lúc hoàn toàn nắm trong tay người bị hại càng yếu ớt, càng bất lực hơn mình, y mới có thể trở nên hết sức bạo ngược hung tàn.
Lưu Kham Chi chính là một điển hình như vậy, nhìn y bây giờ đang khóc lóc chống chế giống như một tên lưu manh vô lại, không còn chút phong độ nào của Kim Lăng Tứ công tử.
Cố Hiến Thành, Cao Phàn Long cùng những công tử tiểu thư khác bình thời có hảo cảm với Lưu Kham Chi, lúc này cũng có không ít kẻ cau mày. Cho dù là Lưu Kham Chi thật sự vô tội, với biểu hiện mềm yếu lại thêm khóc lóc lắm lời của y hiện tại, cũng hết sức mất thể diện.
- À, chưa thấy Hoàng Hà tâm không chết, cho đến nước này còn muốn chống chế sao?
Tần Lâm lộ ra nụ cười chế nhạo, trong giọng nói giễu cợt không ít:
- Như vậy, chúng ta hãy xem thử trên người của vị Lưu Kham Chi Lưu công tử này rốt cục mang theo 'bảo bối' gì.
- Không, không, các ngươi không có quyền lục soát ta...
Lưu Kham Chi hết sức chống cự.
Bất quá chống cự trình độ như y đối với Ngưu Đại Lực không khác nào 'Nửa đẩy nửa kéo', không thể nào tránh được kết cục bị giày vò. Rất nhanh y phục Lưu Kham Chi liền bị xé rách, từ trong ngực áo rơi ra mấy món.
Tần Lâm nhặt lên, chỉ thấy một món trong đó là Giác Tiên Sinh cực kỳ tinh xảo, dùng sừng trâu điêu khắc mà thành. Ngoài ra cùng có một chiếc bình sứ nhỏ, mở nắp đổ ra ngoài một chút, chảy ra một chất sền sệt màu trắng sữa giống như keo, nhìn qua tương tự tinh dịch, ngửi lại có mùi nước canh thịt.
Sắc mặt của Lưu Kham Chi trở nên hết sức đáng sợ, quả thật không khác gì người chết.
- Ha ha ha...
Tần Lâm cười như điên dại, thanh âm đặt câu hỏi không khỏi ẩn chứa ác ý:
- Lưu công tử lo lắng sẽ đói bụng bất cứ lúc nào, cho nên mới đem nước canh thịt theo bên người hay sao? Bất quá ngay cả Giác Tiên Sinh cũng nhét vào trong ngực, ngươi chuẩn bị bất cứ lúc nào bạo hoa cúc mình sao, trời ơi, khẩu vị ngươi thật là nặng!
Hai huynh đệ Trương gia nhìn thấy hai thứ này lập tức hiểu Lưu Kham Chi có tính toán gì, nhất thời giận không chỗ phát tiết.
- Lòng lang dạ sói!
Trương Mậu Tu mắng nhiếc xông lên, quyền đấm cước đá Lưu Kham Chi.
Đại ca Trương Kính Tu hơi chững chạc không có xông lên, mà là cúi đầu không biết đang nhìn cái gì.
Mọi người còn tưởng rằng tính tình y trung hậu không đánh chó rớt xuống nước, chợt thấy Trương Kính Tu nhặt một hòn đá lớn ven hồ lên, miệng lẩm bẩm:
- Hòn đá này thật vừa tay...
Nói xong y cũng xông lên, xuất thủ dũng mãnh không kém gì đệ đệ.
Trời ơi, mọi người ai nấy trợn mắt há mồm, vô cùng kinh ngạc.
- Cứu, cứu mạng!
Lưu Kham Chi bị đánh vãi cả ra quần, lúc gây án đối mặt người bị hại yếu ớt không thể phản kháng y tỏ ra hung tàn như lang sói, lúc này bị hai huynh đệ Trương gia đánh đau lại hết sức hèn nhát không chịu nổi, dưới tình thế cấp bách bất ngờ gọi Trương Tử Huyên:
- Trương tiểu thư, Lưu mỗ bị che mờ lý trí, nhất thời hồ đồ, cũng không phải là cố ý mạo phạm...
Huynh đệ Trương gia không hẹn mà cùng phun nước bọt vào mặt y, càng đánh ác liệt hơn. Nếu không phải Ngưu Đại Lực ngăn mấy cái mạnh nhất, e rằng Lưu Kham Chi sẽ phải thăng thiên tại chỗ.
Trương Tử Huyên cau chặt đôi mày thanh tú, mặt phấn lộ sát ý, nghiêng sang bên không thèm nhìn tới Lưu Kham Chi nữa, quả thật đã khinh bỉ tới cực điểm. Mặc dù nàng phát hiện đối phương manh tâm bất lương, nhưng cũng không nghĩ tới tệ hại tới mức như vậy, quả thật là mặt người dạ thú.
Là thiếu nữ khuê các còn chưa xuất giá, đừng nói là bị y vũ nhục, cho dù là chỉ bị cuốn vào vụ án giống như hiện tại, cũng đã tổn hại danh tiết.
Ánh mắt của những công tử tiểu thư kia lập tức trở nên vô cùng vi diệu, một trong Kim Lăng Tứ công tử, con trai Hình bộ Thị Lang Lưu Kham Chi, không ngờ rằng mưu đồ vũ nhục thiên kim tiểu thư tướng phủ Giang Lăng. Lưu Kham Chi tất nhiên vạn kiếp bất phục, mà Trương Tử Huyên không may mắn bị cuốn vào trong theo bọn họ thấy cũng bị tổn hại danh tiết. Tương lai đầu đường cuối hẻm bàn tán về vụ án này, khó tránh khỏi nhắc tới tên của nàng.
Cho dù là khiếp sợ uy thế Nguyên Phụ Thiếu Sư Trương Cư Chính, không ai dám nói thẳng chuyện này, nhưng những tiếng bàn tán xôn xao đã từ từ vang lên, không ít ánh mắt phức tạp làm như vô ý nhìn về phía Trương Tử Huyên.
Vị thiên kim tướng phủ dung mạo như thiên tiên này vẫn tựa lan can mà đứng, đưa lưng về phía những tiếng bàn tán của mọi người. Thân nàng mặc áo kép lông chồn trắng muốt không dính một hạt bụi, phủ kín thân hình kiều diễm, nhìn từ phía sau chỉ thấy đầu đầy tóc xõa như thác nước, mặt bên lộ ra một đoạn cổ trắng chẳng kém gì sương tuyết.
Nàng đứng đó lặng lẽ, hợp cùng gió Bắc, thảo đình, Huyền Vũ hồ thành một bức tranh tuyệt diệu, mà nàng chính là đóa hoa mai trắng trong bức tranh này, đón gió Bắc nở rộ.
Tiếng bàn tán xôn xao biến mất, cho dù là kẻ rảnh rỗi nhiều chuyện nhất cũng không thể liên hệ giữa giai nhân đẹp như thiên tiên này với tên tội phạm cầm thú Lưu Kham Chi.
← Hồi 0217 | Hồi 0219 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác