← Hồi 0200 | Hồi 0202 → |
Có không ít hương nông đã căm phẫn biến sắc, cảm thấy quan Cẩm Y Vệ này thực sự nói nhăng nói càn, dù là nha dịch của Thuận Thiên phủ cũng cảm thấy tài nghệ Tần Lâm giảm đi nhiều, không có phá án thần kỳ như trước kia.
Tần Lâm thần sắc nghiêm nghị, giơ hai tay lên ép xuống, đợi tiếng người huyên náo lắng lại mới nói ra lý lẽ.
Thì ra quá trình người chết rét có thể chia làm bốn giai đoạn:
Đầu tiên là thời kỳ hưng phấn, nhiệt độ cơ thể ở ba mươi lăm đến ba mươi sáu độ C, lúc đầu bị lạnh xuất hiện rùng mình, nhịp tim tăng nhanh, huyết áp lên cao, thần kinh thuộc về trạng thái hưng phấn, thời gian ấy có thể sản sinh khá nhiều nhiệt lượng để duy trì nhiệt độ cơ thể giảm xuống.
Kế tiếp là thời kỳ hưng phấn yếu đi, nhiệt độ ở ba mươi đến ba mươi lăm độ C, tuần hoàn máu và chức năng hô hấp từ từ yếu bớt, hô hấp, nhịp tim giảm bớt, huyết áp giảm xuống. Xuất hiện cảm giác chán chường uể oải, vận động không linh hoạt, đồng thời có thể xuất hiện ý thức bị trở ngại, thời gian của thời kỳ này duy trì tương đối dài.
Sau đó là thời kỳ ức chế, nhiệt độ ở hai mươi sáu đến ba mươi độ C, nhịp tim, hô hấp cùng huyết áp từ từ giảm xuống, phản ứng chậm chạp đối với kích thích bên ngoài, ý thức thuộc về trạng thái mông lung. Thời kỳ này nhiệt độ bên ngoài và nhiệt độ bên trong thân thể có một khoảng thời gian gần hoặc bằng nhau, xuất hiện "cảm giác nhiệt khác thường", có thể phát sinh hiện tượng "cởi hết y phục khác thường".
Bởi vì mạch máu nhỏ tăng cường tính thẩm thấu, bên trong sưng phù, nội tạng ứ máu, lượng máu tuần hoàn giảm bớt, lượng máu tim bơm đi ra giảm bớt, hệ thống bơm truyền của tim rút ngắn không đồng đều, có thể sẽ dẫn đến tâm thất rối loạn tử vong.
Cuối cùng là thời kỳ hoàn toàn mất cảm giác, nhiệt độ ở hai mươi lăm độ C trở xuống, nhiệt độ điều chỉnh trung tâm chức năng suy kiệt, hô hấp, nhịp tim ức chế, huyết áp cơ hồ giảm xuống thẳng tắp, các loại phản xạ biến mất, không có phản ứng đối với kích thích bên ngoài, cuối cùng dẫn đến trung tâm mạch máu vận động cùng trung tâm hô hấp tê dại mà chết.
Tần Lâm giải thích những kiến thức này một phen bằng lời lẽ để mọi người có thể nghe hiểu, cuối cùng rút ra kết luận: nữ tử không rõ lai lịch này chính là tự mình cởi hết y phục ở giai đoạn thứ ba, cũng tức là thời kỳ ức chế.
Thời gian trở lại một số giờ đồng hồ trước, không biết nguyên nhân gì người chết đi tới khu vực Vũ Hoa đài cực kỳ ít dấu chân người lui tới. Nàng vừa lạnh vừa đói, nhưng không tìm kiếm được bất kỳ trợ giúp nào, nàng sợ hãi, kinh hoảng, gọi khàn cổ họng cũng không ai trả lời...
Rốt cuộc giá rét khiến nhiệt độ cơ thể của nàng giảm xuống nhanh chóng, lúc ban đầu nàng nhất định cuộn mình cố sức giữ cho bản thân ấm áp. Nhưng gió Bắc gào thét mang đi càng ngày càng nhiều nhiệt lượng, đầu óc của nàng càng ngày càng trì độn, suy nghĩ đã xuất hiện đứt quãng, ý thức trở nên càng ngày càng mơ hồ không rõ.
Dưới tình huống lạnh vô cùng, nhiệt độ bên ngoài cùng nhiệt độ bên trong thân thể đến gần thậm chí còn ngang bằng, trong ý thức mơ hồ của nàng xuất hiện ảo giác cả người nóng lên. Mặc dù năng lực vận động giảm xuống rất nhiều, còn chưa hoàn toàn đông cứng, nàng lại cảm thấy "Nóng" đến khó chịu, vừa dùng sức cởi hết y phục, ném xuống từng cái từng cái, vừa lảo đảo nghiêng ngả đi vào trong rừng cây.
Cởi hết y phục khiến nhiệt lượng của nàng tiêu tán nhanh hơn, cuối cùng ở ven rừng cây, một trận gió lạnh thổi tới, nàng ngã xuống, không còn có thể đứng lên...
Mặt khác, thi thể chết rét phổ biến có trạng thái tự nhiên hoặc hình dáng cuộn tròn. Người ta trước khi chết rét, hệ thống trung khu thần kinh bị ức chế, toàn thân có trạng thái tê dại, mặc dù nhiệt độ đang từ từ giảm xuống, phần nhiệt độ cơ thể dưới não bên trong trung tâm điều chỉnh lại phát ra tín hiệu sai lầm "Cảm giác nóng khác thường", rốt cục chết cóng trong cảm giác ấm áp mông lung.
Cho nên tư thế của thi thể đa số là tư thế cơ thể tự nhiên, biểu lộ rất bình thản, là nhất trí cùng dân chúng hay nói chết cóng "Mặt cười".
Tần Lâm kể xong bi kịch phát sinh giữa đêm đông này, mọi người trầm mặc rất lâu không nói. Đã không còn ai nghi ngờ phán đoán của hắn, bởi vì hắn nói câu chuyện nhịp nhàng ăn khớp như vậy, hơn nữa Ngọ Tác cũng đang không ngừng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Từ Tân Di thở ra thật dài, đi lên trước vuốt lại con mắt nửa mở của người chết, thấp giọng nói:
- Ít nhất vị tỷ muội này vào khoảnh khắc cuối cùng là bình tĩnh, bình thản.
- Lợi hại, lợi hại!
Tổng Bộ Đầu Thuận Thiên phủ Bạch Hạo nhìn về phía Tần Lâm giơ ngón tay cái lên, thành tâm thành ý khen:
- Cho dù là những người lọc lõi đã làm mười mấy năm trong Lục Phiến Môn chúng ta, so sánh cùng Tần trưởng quan cũng bị bỏ xa mấy con đường!
Tần Lâm cười khiêm tốn cảm tạ:
- Bạch huynh khen quá lời rồi, vụ án đi tới bước này chỉ điều tra rõ nguyên nhân tử vong, còn kém rất xa giải quyết cuối cùng, Tần mỗ còn không dám kể công.
Như vậy, bây giờ vấn đề vòng một vòng lại trở về điểm khởi đầu: đúng là nữ tử không rõ lai lịch là tự mình chết rét ở trong rừng cây bên cạnh Vũ Hoa đài, bản thân nàng chết cũng không có dấu hiệu bạo lực cùng phạm tội, nhưng tại sao nàng lại tới nơi này?
Bởi vì khả năng nữ tử đơn thân tự mình chạy đến địa phương hoang vu như vậy thực sự quá nhỏ, vấn đề cũng có thể đổi thành là người nào đó mang nàng tới, lại nhẫn tâm rời khỏi, vứt bỏ nữ tử mềm yếu này ở ngoài đồng vào mùa Đông lạnh giá.
Không nghi ngờ chút nào, bản thân loại hành vi này chính là phạm tội, tội nghiêm trọng!
Các hương dân cố ý, vô ý lại đưa ánh mắt nhìn về phía Thường Dận Tự. Dù sao hắn và bốn tên gia tướng là khả nghi nhất, còn nữa, chế độ điều tra hàng xóm láng giềng thường thường dính líu rất rộng, nếu như không tìm được hung thủ, hương dân lân cận xung quanh cũng phải cùng dính líu. Cho dù Thường Dận Tự là tiểu Hầu gia, chuyện thế nào đi nữa cũng là vấn đề của Phủ Doãn Thuận Thiên Vương Thế Trinh, đã không quan hệ với những hương dân này.
Thường Dận Tự đau đầu nhức óc, chỉ các hương dân chửi loạn:
- Đám tặc tử này nhìn gia gia làm gì? Có giỏi thì tới đây, chúng ta một chọi một!
Dứt lời hắn liền rút Cửu Hoàn Hậu Bối Khảm Sơn Đao ra, cầm đao xuống tấn làm như muốn đánh nhau. Vương Thế Trinh dở khóc dở cười, vội vàng gọi nha dịch ngăn tên ngốc bá vương này lại, lại nhìn Tần Lâm với vẻ cầu cứu.
Tần Lâm cười cười:
- Hay là chúng ta xác định lại thời gian tử vong trước, xem thử Thường Tiểu Hầu gia có thời gian đi gây án hay không! Tiểu Hầu gia, xin ngươi nói ta nghe đến Vũ Hoa đài lúc nào, có ai chứng kiến?
Thường Dận Tự trợn trừng hai mắt, thở dốc hồng hộc, xem ra quả thật bị chọc tức, lớn tiếng nói:
- Bọn ta là đầu giờ Thìn vừa đến Vũ Hoa đài, muốn hỏi nhân chứng sao, a, tên mặc đồ đen bên kia chính là mở khách sạn dưới chân núi, hết giờ Mão mỗ vẫn còn uống chén trà nóng ở trong điếm của hắn!
← Hồi 0200 | Hồi 0202 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác