Vay nóng Tinvay

Truyện:Biên thành lãng tử - Hồi 28



Biên thành lãng tử
Trọn bộ 50 hồi
Hồi 28: Người Đẹp Khó Quên
4.00
(một lượt)


Hồi (1-50)

Siêu sale Lazada

Tiết Đại Hán chợt nhìn thanh đao, thốt nhanh:

- Giết lầm người cũng chẳng phải là chuyện xấu xa chi.

Câu nói của y loãng vào khoảng không.

Phó Hồng Tuyết im lặng.

Tiết Đại Hán tiếp:

- Trên giang hồ, bọn anh hùng hảo hán có ai chẳng một vài lần giết nhầm người?

Im lặng đáp câu hỏi của y.

Tiết Đại Hán tiếp câu thứ ba:

- Đừng nói chi ai, đến cả Viên Thu Vân kia, trong đời lão cũng đã giết lầm chẳng biết bao nhiêu người mà kể.

Phó Hồng Tuyết nâng chén rượu đầy trước mặt lên uống cạn.

Hắn biết là Tiết Đại Hán hiểu lầm.

Y không hiểu nổi sự thống khổ của hắn. Hay y chưa thấu đáo nguyên nhân của sự thống khổ.

Cái việc hắn vừa giết lầm kẻ vô cớ thì hắn hoàn toàn quên mất rồi.

Hắn chỉ nhớ đến một người. Và niềm thống khổ của hắn bắt nguồn từ đó.

Tiết Đại Hán rót đầy chén cho Phó Hồng Tuyết, rồi tiếp:

- Cho nên bất tất các hạ để tâm đến việc đó. Tại hạ biết các hạ là một trang hán tử, các hạ...

Phó Hồng Tuyết cao giọng chận lời:

- Tại hạ không phải là một trang hán tử.

Tiết Đại Hán cau mày:

- Ai nói?

Phó Hồng Tuyết buông mạnh:

- Tại hạ nói.

Rồi hắn cạn chén đầy. Uống xong, hắn quăng chén xuống đất, nghiến răng, nói:

- Tại hạ vốn không phải là một con người.

Tiết Đại Hán cười.

Sau đó y thốt:

- Trừ các hạ ra, không một ai có tư tưởng đó. Tại hạ dám bảo chứng như vậy.

Phó Hồng Tuyết đáp:

- Chỉ vì không một ai ngoài tại hạ biết được tại hạ là ai.

Tiết Đại Hán nhìn hắn:

- Có chắc là các hạ tự hiểu rõ chính mình chăng?

Phó Hồng Tuyết cúi đầu.

Hắn không đáp nổi câu hỏi đó.

Tiết Đại Hán tiếp:

- Chúng ta bình thủy tương phùng, đương nhiên chẳng dám nói là hiểu rõ nhau. Tuy nhiên tại hạ có thể nói như thế này, là chẳng những các hạ là một con người, mà lại là một con người phi thường. Cho nên ngàn vạn lần các hạ không nên vì việc đó mà tự hủy mình, tự liều.

Y có vẻ nghiêm trang lắm, âm thanh phát xuất từ y tiếp:

- Càng không nên tự hủy bỏ mình vì một nữ nhân.

Phó Hồng Tuyết ngẩng đầu lên.

Hắn chợt phát hiện là Tiết Đại Hán không nhận xét sai lầm.

Một nam nhân đau khổ vì tình thì thần sắc tiết lộ niềm thống khổ đó rất rõ rệt. Cũng như cành cây có lá tươi chợt héo xèo.

Tiết Đại Hán tiếp:

- Tại hạ có thể nói với các hạ là nàng không xứng đáng cho các hạ thương tâm đến mức độ đó. Nàng không xứng đáng cho các hạ ghé mắt, chứ đừng nói là yêu.

Phó Hồng Tuyết run run giọng:

- Các hạ... các hạ biết... hiện giờ... nàng ở đâu chăng?

Hắn khẩn trương vô cùng.

Tiết Đại Hán gật đầu:

- Tại hạ biết.

Phó Hồng Tuyết vụt đứng lên:

- Các hạ nói đi. Nói nhanh!

Tiết Đại Hán lắc đầu:

- Tại hạ không thể nói.

Phó Hồng Tuyết gấp giọng:

- Tại sao?

Tiết Đại Hán nốc một hơi rượu, rồi miễn cưỡng gật đầu, thốt:

- Được. Tại hạ nói. Nàng... đi theo một người.

Phó Hồng Tuyết gần như hét:

- Theo ai?

Tiết Đại Hán đáp:

- Gã đánh xe.

Câu đó là một nhát đao chém vào ngực Phó Hồng Tuyết. Nhát đao sâu đến tim. Nhưng hắn điên cuồng hơn là đau đớn.

Hắn quát:

- Các hạ nói ngoa.

Tiết Đại Hán lắc đầu:

- Không bao giờ tại hạ nói ngoa.

Phó Hồng Tuyết quát to hơn:

- Các hạ nói thêm một lần nữa là tại hạ giết các hạ liền.

Tiết Đại Hán điềm nhiên:

- Các hạ có thể giét tại hạ. Nhưng những gì tại hạ nói là đúng sự thật.

Y thốt câu đó, tâm thần cực kỳ trấn tĩnh.

Đoạn, y gằn giọng; - Các hạ phải tin. Nhất định các hạ phải tin những gì tại hạ vừa nói.

Phó Hồng Tuyết trừng mắt, bàn tay bóp chặt đốc đao.

Nhưng đao không ra khỏi vỏ.

Mà lệ trào ra khỏi khỏe mắt.

Hắn đã thấy là Tiết Đại Hán không bịa chuyện. Hắn nói sự thật.

Tiết Đại Hán tiếp:

- Thực ra thì các hạ cũng không nên trách nàng. Bởi nàng không xứng đáng với các hạ. Hai người miễn cưỡng chung sống với nhau thì chỉ làm khổ nhau thôi. Còn nàng với gã đánh xe thì mới là xứng đôi vừa lứa với nhau.

Người hắn yêu hèn hạ đến thế sao?

Người hắn yêu chỉ xứng đáng với hạng đánh xe sao?

Hắn ngã xuống. Rồi hắn khóc. Khóc rống lên ồ ồ.

Tiết Đại Hán không khuyên giải. Đừng ai mong khuyên kẻ đang khóc phải ngưng khóc. Càng khuyên thì kẻ đang khóc càng khóc.

Đợi đến lúc rượu trong người Phó Hồng Tuyết biến thành lệ chảy ra ngoài hết, Tiết Đại Hán nắm tay Phó Hồng Tuyết đứng lên, bảo:

- Đi. Chúng ta đổi chỗ uống rượu.

Phó Hồng Tuyết không cự tuyệt nữa.

Nơi mới vừa có gái, vừa có rượu.

Rượu ngon, gái đẹp.

Nhưng đối với con người chết thì ngon và đẹp cũng không tạo nổi một thú vị nào. Tuy nhiên, hắn cần quên, do đó phải uống, cho rượu quật bất tỉnh. Qua ngày thứ hai, vừa tỉnh lại, hắn lại uống. Uống để rồi tiếp tục gục bên cạnh bàn.

Hắn sợ tỉnh, muốn đừng tỉnh thì hắn phải say.

Hắn say rồi tỉnh, tỉnh rồi say đúng bảy hôm rồi. Và hôm nay, khi hoàng hôn sắp sửa buông xuống là hắn đã có mặt trên con đường hẻm.

Tại con đường này chỉ có bốn toà nhà. Bốn toà khách sạn và kỷ viện.

Hắn đi giữa vùng hương. Hương hoa, hương yên chi, hương nữ nhân.

Ơû đây có đủ các loại rượu, đủ loại gái từ mười ba đến ba mươi.

Tất cả đều đẹp, tất cả đều khéo tiếp đãi nam nhân.

Tiết Đại Hán thốt:

- Các nữ nhân này có khác cho Thúy Bình?

Phó Hồng Tuyết không cãi lý.

Bởi hắn có thành kiến về Thúy Bình, không một nữ nhân nào sách được với nàng, dù là con nhà lành hay kỷ nữ.

Hay ít nhất không một nữ nhân nào thay thế được nàng.

Mỗi nam nhân đều có một nữ nhân duy nhất. Cái duy nhất đó không phải có một quy định rõ rệt.

Và cái duy nhất đó là nguồn gốc bi ai, thống khổ.

Nơi hắn tạo, là một tòa nhà dành riêng cho khách hoài hoa thừa hằng sản.

Hắn chưa uống chén rượu đầu, tỉnh lại rồi hắn có cảm giác như mình đang bị nhốt trong chiếc lồng.

Hắn xuất ngoại bách bộ nhàn tản, trốn tránh sự bực bội.

Tay hắn vẫn nắm chuôi đao, song không bóp mạnh như thường lệ.

Hắn cũng nhận thấy sự yếu đuối đó.

Bảy hôm rồi, uống nhiều, ăn ít. Gần như không ăn. Hắn có là sắt đá, cũng phải hao mòn.

Thành ra, hắn sợ. Thành ra, hắn muốn ra khỏi lồng.

Con đường tịch mịch quá. Gió cuốn về từng cơn mang theo hương quê.

Phó Hồng Tuyết ngẩng mặt, đón gió hít hương.

Bỗng, hắn thấy một người.

Thúy Bình.

Nàng không lẽ loi, đơn độc. Cạnh nàng còn có một người nữa.

Gã đánh xe.

Hiện tại, không còn ai nhận ra gã là một tên đánh xe. Y phục của hắn thuộc loại đắt giá nhất. Chỉ có bọn hào hoa công tử mới sắm nổi.

Gã hiên ngang bước giữa lòng đường.

Gã đi sau Thúy Bình, y như Thúy Bình đi sau Phó Hồng Tuyết.

Gã ngoan ngoãn hơn con cừu.

Phó Hồng Tuyết bỗng cứng đờ người. Cứng người nhưng người nóng ran lên.

Cả thanh đao cũng nóng luôn.

Tay còn nắm chuôi đao, hắn có thể lướt tới, hắn có thể giết gã ngay.

Nhưng hắn bất động.

Bởi, hắn cảm thấy thẹn, nhục.

Có gì đâu mà hắn cho là thẹn, nhục? Hắn đâu có làm gì.

Chính kẻ khác thẹn, nhục mới phải chứ?

Hắn lẩm nhẩm:

- Xong, thế là xong...

Hắn muốn quay mình, không nhìn Thúy Bình và gã đánh xe nữa.

Song, không nhích tới được mà giết gã đánh xe, hắn làm gì có khí lực quay mình?

Chẳng những thân hình không di động, mà mắt cũng không di động luôn.

Mắt vẫn nhìn Hắn lẩm nhẩm:

- Xong, thế là xong...

Quả thật, hạng người của Thúy Bình là thế. Nàng không muốn cao hơn, ai đưa nàng lên cao, nàng cũng tụt xuống thấp.

Nàng không đáng cho hắn bi ai, thống khổ.

Trời, thật như vậy thì đúgn là phủ phàng cho hắn quá.

Rồi hắn khóc. Lệ tuôn như suối đổ.

Hắn thấy, qua màn lệ, cả hai vào một khách sạn cực nguy nga.

Thúy Bình vào trước, gã đánh xe theo sau.

Phó Hồng Tuyết vẫn bất động.

Lâu lắm, chẳng rõ là bao lâu, một bàn tay mát dịu nắm lấy tay hắn.

Rồi một giọng oanh vàng trổi lên dịu dàng:

- Công tử đứng chi đây mà đờ người ra thế? Tiết Đại gia cho tìm công tử khắp nơi. Mời về uống rượu.

Phải, uống rượu là hợp tình, hợp cảnh Tại sao hắn không uống chứ? Tại sao hắn tỉnh lại để chứng kiến một cảnh xé lòng.

Uống.

Hắn theo nàng kỷ nữ về khách sạn để uống cho say. Hết say thì lại uống nữa, cho say mãi mãi, không bao giờ tỉnh.

Tôn nghiêm, dũng khí, lực lượng, tất cả đều vùi trong rượu. Còn thanh đao thôi. Hắn không thể vùi nó trong rượu được.

Rượu.

Rượu đến say, say đến tỉnh, tỉnh rồi lại say.

Hôm nay tỉnh, tỉnh lại rồi, Phó Hồng Tuyết sắp sửa mượn hơi men say trở lại.

Trước mặt hắn, bên kia cạnh bàn, một nụ cười trên gương mặt xinh tươi, gần hơn thì có một chén rượu.

Rượu, hấp dẫn hơn nụ cười.

Nụ cười ở đây, không cốt quyến rũ người, mà là giám thị rượu.

Chén rượu này là chén thứ nhất trong ngày.

Hắn chưa uống chén nào từ lúc tỉnh.

Hắn vừa vươn tay, định cầm chén rượu.

Nhưng một bàn tay khác, nhanh hơn, vươn ra hất chén rượu xuống nền.

Phó Hồng Tuyết sững sờ.

Bàn tay hất rượu là của Tiết Đại Hán.

Y trầm giọng hỏi:

- Hôm nay, các hạ còn tưởng uống nữa sao?

Phó Hồng Tuyết do dự một chút, rồi gật đầu.

Tiết Đại Hán trầm gương mặt.

- Các hạ có biết là đã uống bao nhiêu rượu rồi chăng?

Phó Hồng Tuyết không biết.

Hắn không nhớ rõ, thì tính làm sao đúng số?

Nữ nhân có nụ cười, ngồi đối diện với hắn, lại cười, thốt:

- Tính đến ngày nay, Phó công tử thiếu tiền rượu cộng tất cả là ba ngàn bốn trăm lượng bạc.

Tiết Đại Hán hỏi:

- Đã thanh toán phần nào chưa?

Thiếu nữ vẫn cười - Chưa có lấy một đồng.

Tiết Đại Hán cười lạnh - Tiền chưa trả một đồng, lại còn ngồi đây mà uống nữa à?

Thiếu nữa đáp:

- Chỉ vì Phó công tử là khách của Tiết đại gia.

Tiết Đại Hán tiếp:

- Phải,hắn là khách của ta. Ta có thể mời hắn uống rượu một vài lần, nhưng chẳng lẽ ta bao rượu cho hắn suốt đời? Ngươi đâu có buộc ta được, phải không?

Thiếu nữ cười gượng - Đương nhiên, công tử đâu phải là con cháu chi của Tiết đại gia, mà Tiết đại gia phải thọ nặng như vậy.

Tiết Đại Hán lạnh lùng.

- Trước kia, ta mời hắn vì ta nhận thấy hắn đáng mặt anh hùng. Ngờ đâu, hắn chỉ là một con chó con chuyên ăn chực, uống bám. Uổng sống một kiếp đời. Hắn không lấy một điểm lương tri để biết thể nào là nhục, hắn không một điểm can đảm để rửa nhục.

Phó Hồng Tuyết giận đến rung người.

Nhưng hắn còn làm gì hơn là nhẩn nhục. Bởi hắn biết người ta không có lý do gì mời hắn uống rượu, đài thọ rượu cho hắn suốt đời.

Hắn dụng lực cắn môi, từ từ đứng lên, chân tả nhích trước, chân hữu lết sau.

Hắn bước đi rất chậm, vì chân hắn cứng đờ.

Tiết Đại Hán vụt hỏi:

- Các hạ tưởng ly khai?

Phó Hồng Tuyết ấp úng - Tại hạ... nên ly khai...

Tiết Đại Hán buông cộc lốc:

- Còn tiền rượu?

Phó Hồng Tuyết cứng miệng Còn lời gì để nói.

Tiết Đại Hán tiếp:

- Nợ rượu ba hôm đầu, về phần tại hạ. Bởi tại hạ mời các hạ. Còn lại mười một hôm sau...

Thiếu nữ chen vào:

- Nợ rượu mười một hôm sau, cộng lại là hai ngàn tám trăn năm mươi lượng bạc.

Tiết Đại Hán hỏi:

- Các hạ có nghe chăng? Hai ngàn tám trăm năm mươi lượng bạc. Các hạ không trả một đồng, lại muốn đi à?

Phó Hồng Tuyết còn nói gì được nữa?

Tiết Đại Hán tiếp:

- Các hạ không tiền trả nợ rượu phải không? Được, cứ để thanh đao lại, tại hạ cho đi.

Để thanh đao lại!

Phó Hồng Tuyết có cảm giác bị tiếng sét đập vào tai. Để thanh đao lại!

Hắn nghe toàn thân rã rời.

Tiết Đại Hán nở nụ cười ác độc. Hiện tại, y đã lộ gương mặt thật. Lâu lắm, Phó Hồng Tuyết mới rít qua hai hàm răng cắn chặt: - Không ai có thể giữ thanh đao của tại hạ tại đây.

Tiết Đại Hán cười vang.

Y thốt:

- Câu đó, nếu lúc trước, các hạ nói ra thì tại hạ còn tin được. Bất quá là hiện tại thì...

Phó Hồng Tuyết hỏi:

- Hiện tại thì sao?

Tiết Đại Hán cười mỉa.

- Hiện tại thì các hạ không xứng đáng thốt câu đó.

Phó Hồng Tuyết vụt quay đầu lại.

Mắt hắn đỏ lên. Hắn đã thấy mặt thật của Tiết Đại Hán.

Tiết Đại Hán lạnh lùng tiếp:

- Hôm nay, đao không lưu lại thì đầu lưu lại. Trong hai vật, phải lưu một.

Lưu đầu lại?

Thì ra, tất cả những gì Tiết Đại Hán đã làm trong mấy ngày qua là chỉ để nói lên câu đó.

Thì ra, y thực hiện một âm mưu.

Bởi, đao nơi tay Phó Hồng Tuyết có thể tùy thời mà vung lên.

Bây giờ, hắn đã mất niềm tự tin là một nhát đao có thể chế phục đối phương. Bây giờ, dũng khí, tôn nghiêm, tự tin, tất cả đều bị chôn vùi trong rượu hết rồi.

Tiết Đại Hán gằn giọng:

- Bạt đao đi, các hạ.

Tiết Đại Hán đứng lên. Trông y giống một cự linh thần.

Y tiếp:

- Chẳng lẽ các hạ không dám bạt đao?

Giọng nói có vẻ ngạo, khinh, cười chê, lại đầy tự tin.

Tự tin vì y hiểu rõ võ công của Phó Hồng Tuyết. Võ công đó, sau mười bốn ngày chỉ uống, lại uống thứ phá hoại cơ thể thì võ công đó còn lại những gì.

Y nắm phần chắc.

Cũng như Phó Hồng Tuyết nắm phần chắc lúc thọc mũi đao vào ngực Viên Thu Vân.

Y đinh ninh, nếu Phó Hồng Tuyết bạt đao, là hắn phải chết dưới thanh đao.

Phó Hồng Tuyết không bạt đao. Hắn không bạt đao là một biến cố lớn trong đời hắn.

Biến cố đó, do đâu mà có?

Hắn không thể bạt đao, vì mường tượng đao không còn ở tay hắn. Đao ở trong tim hắn. Và con tim đó đang rớm máu. Hiện tại, hắn có gì ngoài thanh đao, một thanh đao mường tượng không còn ở tay hắn.

Thống khổ. Hối hận. Thẹn. Nhục. Phẫn hận.

Nguyên do?

Chỉ vì một nữ nhân. Nữ nhân đi theo một gã đánh xe? Và cả hai đang thuê phòng trong một khách sạn.

Hắn nghĩ thầm.

- Xong. Xong rồi. Thế là xong...

Bạt đao? Rồi sao?

Chết? Rồi sao?

Ái tình? Mất. Cừu hận? Dở dang. Sanh mạng? Tiêu diệt luôn.

Như vậy, có được an tịnh chưa?

Nếu được an tịnh, thì cứ bạt đao.

Hắn quyết định bạt đao.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-50)


<