← Hồi 222 | Hồi 224 → |
Trong thành Bỉ Khắc một số gia tộc lâu đời, quý tộc mới nổi đang khuyên can Khang Tư. Nội dung chính là muốn ngăn hành vi phân phát tiền thưởng của Khang Tư.
Tuy rằng đám quý tộc cũ không muốn chống đối vị Bá tước đại nhân Khang Tư mới lên này, nhưng bất kỳ ai nhìn thấy tiền của khổng lồ đến kinh người này chia do dân đen thì không đau lòng mới là lạ.
Đám dân đen này hiểu được cái gì gọi là thưởng thức nghệ thuật, hiểu được cái gì gọi là yêu thích đồ cổ?
Đưa cho đám dân đen này mấy đấu lương thực đã là hành vi cực kỳ yêu dân. Làm sao phải chia cho bọn dân đen bảo vật mà bọn họ khẳng định sẽ lấy để đổi lương thực?
Kho của Bá tước ngài không chứa được nhiều đồ như vậy nhưng nếu không muốn thì ngài có thể ban cho đám thuộc hạ của ngài chứ. Chúng ta thật sự không chê nhiều tiền bạc châu báu!
Khang Tư vẫn không nói gì cho nên đám quý tộc cũ này càng nói càng hăng say. Bọn họ nói nhiều làm tâm tư đám quý tộc mới phía dưới cũng thay đổi.
Bọn họ cho rằng Bá tước đại nhân khao thưởng ba quân, thậm chí thưởng người nhà binh lính đều được. Dù sao tất cả mọi người đều nằm trong một hệ thống, xem như đồ tốt không đưa cho người ngoài. Nhưng đám dân đen không có quan hệ gì với quân đội, chính phủ thì dựa vào đâu mà được chia phần thưởng? Chẳng lẽ bởi vì bọn họ nộp thuế?
Nếu là như vậy, vậy chẳng phải là mỗi lần chiến tranh đều phải chia phần cho toàn dân? Đó chẳng phải là phần thưởng của đám người mình vô duyên vô cớ bị mất hơn nửa? Đám quý tộc cũ nói đúng a, loại luật lệ này không nên mở ra!
Nhìn đám bề tôi bên dưới ba hoa chích chòe, thậm chí đám quý tộc có giấu binh đều phái người chạy tới giúp vui. Nói cái gì ngay cả dân đen đều được thưởng tiền lãi vậy đám thế hệ sau của Cổ quốc đương nhiên càng có quyền được hưởng phần thưởng đó. Bọn họ lại còn đưa ra yêu cầu hiện tại đưa phần tiền đưa cho bọn họ. Điều này khiến cho Khang Tư thật sự dở khóc dở cười.
Đám hạ thần của mình thật sự là đỏ mắt. Nếu chính mình thu hồi phần chia cho dân chúng để cấp cho bọn họ, bọn họ có còn ý kiến gì nữa không? Cho nên hắn cũng không đặc biệt tranh luận với bọn họ.
Nhưng là đám quý tộc giấu binh thật sự mặt quá không biết xấu hổ. Vốn nhìn thấy mình chiến thắng trở về, bọn họ đều phải ngoan ngoãn cúi đầu. Hiện tại nhìn thấy bên mình xuất hiện tình huống, lập tức lá gan biến lớn, không ngờ dám mạo hiểm đi ra gây thị phi. Quả thật làm người tức giận.
Khang Tư ho lên một tiếng. Giáp Nhất vốn như hổ rình mồi nhìn chằm chằm đám khỉ làm trò này, lập tức chống đao xuống đất lạnh giọng nói:
- Yên lặng!
Hiện tại Giáp Nhất thật sự là rất bực tức.
"Chủ thượng của ta muốn thưởng cho ai, cần phải suy nghĩ đến ý kiến của các ngươi hay sao? Thật sự là chẳng biết phân biệt cao thấp, đừng cho lão tử tìm được cớ, bằng không lão tử lập tức chém hết các ngươi!"
Đám quý tộc này đều là người giảo hoạt. Ngay cả đám quý tộc mới vừa ráo bùn ở chân này, sau khi trở thành quý tộc thì cho dù vốn là một tên ngốc cũng trở thành giảo hoạt. Cho nên bọn họ vừa thấy tên Giáp Nhất người thân tín nhất của Khang Tư, Vạn phu trưởng đầu tiên trong quân sắc mặt khó coi lập tức ngậm miệng, cung kính cúi đầu chuẩn bị nghe Khang Tư nói.
- Các ngươi thân là quý tộc, trợ giúp ta thống trị lãnh địa, mang binh chiến đấu sau khi chiến thắng được chia tiền thưởng là chuyện nên làm.
Lời này của Khang Tư vừa nói ra, tất cả đám quý tộc đều mặt mày hớn hở gật đầu đồng ý.
Khang Tư tiếp tục nói bình thản:
- Mà đám nhân viên cơ sở chính phủ hỗ trợ các ngươi sử lý công vụ, dù sao không có bọn họ các ngươi cũng bận mà không thể làm ra được thành quả gì. Mà quân đội thì càng không cần phải nói. Không có binh lính, sĩ quan có lợi hại thế nào cũng không thể thắng trận. Cho nên bọn họ được chia tiền thưởng sau chiến tranh cũng là việc phải làm.
Đối với điểm này đám quý tộc kỳ thật trong lòng vẫn còn có chút khúc mắc. Bọn họ cảm thấy được đám binh lính nho nhỏ tầng chót không ngờ lại có tư cách được thưởng như quý tộc bọn họ, làm cho bọn họ cảm thấy mất mặt. Hơn nữa đáy lòng họ cũng cho rằng chỉ thưởng cho bọn người này một ít tiền lương là được rồi, cần gì phải chia tiền thưởng chiến tranh?
Phải biết rằng, tiền thưởng này gấp mấy chục lần tiền thưởng bình thường.
Nhưng Khang Tư đã làm chuyện này. Đắc tội dân đen thì không sao, đắc tội binh lính và quan lại, bản thân mình cũng không nên nghĩ lập công nữa.
Lại nói, bọn họ vốn cũng có ý đồ với đám dân đen. Phải biết rằng hơn một nửa tiền được chia cho dân đen, một khi thu hồi lại phần mọi người được còn hơn phần hiện tại được chia!
Bọn họ vốn không để tâm về mặt này đương nhiên không có ý kiến gì, đồng ý mệnh lệnh phân chia cho quân đội, chính phủ cơ sở. Hơn nữa hiện tại cũng hiểu được hẳn là phải như thế.
Cũng giống như hiện tại Khang Tư nói. Không có quan viên cùng quân nhân cơ sở, cho dù quý tộc bọn bọn họ có lợi hại đến đâu cũng vô ích. Cho nên bọn họ tâm phục khẩu phục gật đầu đồng ý.
- Về phần người nhà của cha mẹ các ngươi càng không cần phải nói. Không có người nhà của bọn họ, làm sao có những người trung thành như họ xuất hiện? Bởi vậy để cho người nhà bọn họ được thưởng cũng là nên làm.
Khang Tư nói ra lời này, trừ bỏ một số ít người đầu óc thật sự linh hoạt bắt đầu sững sờ, những người khác vẫn gật đầu theo bản năng. Tuy nhiên tất cả mọi người đều cảm thấy được có điểm không phù hợp, không khỏi đều ngẩng đầu nhìn Khang Tư.
- Như vậy dân chúng nộp thuế cho chúng ta thì sao? Là bọn họ làm cho chúng ta có tiền chế tạo, mua sắm vũ khí trang bị. Là bọn họ khiến cho chúng ta có lương, có thể thành lập quân đội để đảm bảo vinh hoa phú quý của chúng ta. Là bọn họ cho chúng ta có thể hưởng thụ rượu ngon gái đẹp. Là bọn họ cho chúng ta có thể ăn mặc lộng lẫy nhà cao cửa rộng. Là bọn họ cho lãnh địa của chúng ta phồn vinh giàu có. Nếu bọn họ là căn cơ của những người bên trên như chúng ta, như vậy vì sao bọn họ không được chia tiền thưởng chiến tranh?
Khang Tư cố nén lời nói phẫn nộ, khiến cho đám quý tộc ở đây đều trợn mắt sững sờ. Bọn họ cho tới bây giờ thật không nhờ rằng dân đen bình thường không ngờ lại vĩ đại như vậy. Vĩ đại đến không có bọn họ, thì mình không có hạnh phúc hôm nay!
Tuy rằng tuyệt đại bộ phận quý tộc đều không đồng ý sự vĩ đại của dân đen, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt khiếp người của Khang Tư, còn có ánh mắt đầy sát khí của mấy người thân tín dòng chính Giáp Nhất kia, tất cả quý tộc đều nuốt nước miếng, cực kỳ biết điều gật đầu đồng ý.
Đương nhiên, vẫn còn mấy quý tộc hiểu biết tâm tính Khang Tư mạo hiểm đứng ra đề nghị:
- Bệ hạ! Thần có đề nghị, dân chúng không nộp thuế thì không được hưởng thụ tiền thưởng chiến tranh!
- Đúng! Chỉ có dân chúng nộp thuế mới ủng hộ điện hạ. Dân chúng như vậy hưởng thụ tiền thưởng chúng thần không có ý kiến. Nhưng đám trốn thuế, lậu thuế tuyệt đối không thể hưởng tiền thưởng!
- Còn nữa, thần cho rằng hẳn là quy định những tội phạm, tù binh, dân không làm việc thì không được chia tiền thưởng chiến tranh! Bằng không không thể làm cho người đời hiểu được sự khác nhau giữa ủng hộ và không ủng hộ điện hạ!
Những đề nghị này đều cực kỳ thích hợp, Khang Tư cũng không nguyện ý làm người hiền lành. Người ủng hộ mình mới được thưởng tiền. Không ủng hộ mình, vậy tránh sang một bên, sống chết mặc kệ.
Vì vậy đương nhiên Khang Tư đồng ý, mà đám quý tộc phát hiện mọi chuyện không thể cứu vãn đương nhiên chỉ có thể đưa ra đề nghị hạn chế đối tượng phân chia tiền thưởng.
Vào lúc đám quý tộc bất đắc dĩ thở dài, Khang Tư đột nhiên nói với Gn:
- Giáp Nhất! Mang vệ đội lĩnh chủ đi làm cho đám quý tộc này hiểu rằng không phải là đời sau của Cổ quốc là có thể đòi tiền thưởng của ta. Để cho bọn họ giao lực lượng vũ trang ra để chỉnh lý, biên chế. Nếu không vậy chờ đón nhận sự hủy diệt!
Giáp Nhất gần như nhảy dựng lên. Nếu không phải đám quý tộc giấu binh này có thân phận là con cháu Cổ quốc, thì hắn đã sớm xin Khang Tư tiêu diệt lực lượng vũ trang duy nhất không bị khống chế trong lãnh địa Bá tước.
Hiện tại được lệnh của Khang Tư, Giáp Nhất hận không thể hiện tại xuất hiện trước mặt quý tộc giấu binh, buộc bọn họ nhận lựa chọn hủy diệt mà không phải giao ra võ trang để đổi lại mạng sống.
Đám quý tộc nghe thấy mệnh lệnh như thế cũng vui vẻ. Không nói đám quý tộc giấu binh này không biết xấu hổ, bất kỳ công lao nào cũng không có không ngờ lại muốn tranh đoạn tiền thưởng chiến tranh. Quả thực là không bằng cả dân đen.
Mà làm bọn họ ghen tị nhất chính là, đám người bọn mình giỏi lắm mới được trăm thị vệ đeo đao mà đám quý tộc giấu binh này ít nhất đều có hơn trăm binh sĩ cường tráng. Hơn nữa còn có thể làm mưa làm gió trong lãnh địa. Cho nên bọn họ sớm đã không vừa mắt đám quý tộc này. Hiện tại Khang Tư hạ lệnh tiêu diệt bọn họ, đương nhiên là tán thành cả hai tay hai chân.
Giáp Nhất hưng phấn lao ra phòng nghị sự. Sau đó hắn lập tức tỉnh ngộ nghĩ đến thân phận của mình lập tức có chút dè dặt vội ho lên một tiếng, đứng thẳng tiến tới sát tên vệ binh ra lệnh:
- Lập tức triệu tập vệ đội lĩnh chủ tập kết! Chúng ta nhận lệnh đánh dẹp quý tộc giấu binh!
- Dạ!
Vệ binh vừa nghe lệnh này cũng hưng phấn khác thường chạy đi. Từ điểm này cũng biết danh tiếng đám quý tộc giấu binh trong hệ thống Bá tước Khang Tư là như thế nào.
Giáp Nhất đang muốn đi thao trường chờ đợi binh lính tập kết thì nhìn thấy xe ngựa phi thường thu hút sự chú ý của Áo Kỳ đang trên đường cái ngoài tòa thành chạy nhanh đến đây. Giáp Nhất ngừng lại, nghĩ tới Áo Kỳ có quan hệ tới quân giới cùng kinh tế của quân Khang Tư, không thể chậm trễ. Giáp Nhất cũng liền thay đổi chủ ý, một mặt cho người thông báo với Khang Tư, một mặt đi cửa lớn tòa thành để tiếp đón.
Xe ngựa dừng lại, cửa xe mở ra. Giáp Nhất tươi cười vừa định hô lên thăm hỏi đột nhiên phát hiện người đầu tiên xuống xe cũng không phải Áo Kỳ mà là một người trẻ tuổi xa lạ nhìn có vẻ quen mắt.
An Tái Kháng cũng có chút nghi hoặc nhìn Giáp Nhất này. Nhìn dáng vẻ của hắn không giống như quản gia, ngược lại giống một Tướng quân. Nhân vật như vậy đảm đương người tiếp khách thật sự quá lãng phía. Vẫn là để sau khi mình gặp đại ca lại làm Bá Nhạc một lần.
(Bá Nhạc: Người thời Xuân Thu Chiến quốc. Ý nói là người chuyên xem tướng và bồi dưỡng nhân tài)
An Tái Kháng đang đắm chìm miên man suy nghĩ không biết được. Những mật vệ lần này hắn mang tới lúc này toàn bộ tiến vào trạng thái cảnh giác vạn phần. Nguyên nhân không có gì khác, bởi vì mật vệ dựa vào trực giác cảm giác được người tiếp khách trước mắt này là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm!
Giáp Nhất vốn đang âm thầm suy nghĩ xem nhân vật An Tái Kháng này rốt cuộc là ai thì đột nhiên cảm giác được sự khác thường khi bị mật vệ theo dõi mới có. Trong mắt hắn chợt lóe sảng, cẩn thận quan sát xung quanh một chút, lập tức phát hiện tình hình.
Không nghĩ tới người này cũng có được nhiều thủ hạ là mật vệ như vậy
Nghĩ đến mật vệ, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Giáp Nhất. Hắn lập tức hiểu được người trẻ tuổi trước mắt này là ai, lập tức kinh ngạc vạn phần hô:
- Tam gia!
An Tái Kháng đang miên man suy nghĩ đột nhiên bị một tiếng hô này làm tỉnh lại. Hắn giương mắt nhìn phát hiện Giáp Nhất vẻ mặt không xác định nhìn mình, không khỏi hỏi:
- Ngươi là...
Người kêu mình là Tam gia chỉ có đám thủ hạ trực thuộc bên cạnh đại ca, cho nên hắn mới hỏi thân phận như vậy.
Lời này liền xác nhận thân phận của An Tái Kháng, Giáp Nhất vội thi lễ nói:
- Giáp Nhất kính chào Tam gia! Không nghĩ tới Tam gia lại đến đây, chủ thượng biết chắc chắn sẽ rất vui mừng.
- Không cần khách khí, mau đứng lên. Đại ca của ta đâu?
An Tái Kháng đã biết đại ca ngay trong thành, cũng không nóng lòng như trước nữa. Về phần cái tên Giáp Nhất đại biểu cái gì, An Tái Kháng rất rõ ràng.
Cũng khó trách mật vệ đi theo đại ca có thể sống sót trong lốc xoáy, thì ra đều là mật vệ đẳng cấp đặc biệt.
Vừa nghe được Giáp Nhất xưng tên, những mật vệ ngoài sáng hộ vệ An Tái Kháng đều chấn động thân hình, trong mắt tản ra vẻ khó tin. Mà đợi sau khi Giáp Nhất chào hỏi xong, những mật vệ này không đợi lệnh của An Tái Kháng, lập tức quỳ xuống thi lễ.
- Tham kiến đại nhân!
An Tái Kháng căn bản không có để tâm đến hành vi phạm quy này.
Trong hệ thống Khang Tư, ngoại trừ sự tranh chấp giữa mật vệ trong và ngoài thì tất cả mật vệ đều từ một hệ thống huấn luyện ra. Nếu đã không có tranh chấp trong ngoài, vậy thì cấp dưới nhìn thấy cấp trên đương nhiên phải chào.
- Ừ! Đều đứng lên đi. Có phải là đệ tam kỳ?
Giáp Nhất nhìn thấy có mấy người quen mặt không khỏi thuận miệng nói một câu. Mà lời nói của hắn khiến cho Áo Kỳ đứng cạnh An Tái Kháng lông mày nhíu mạnh.
Áo Kỳ vẫn kỳ quái Khang Tư thành lập thế lực nhanh chóng, hiện tại nghe nói như thế không kìm được đoán rằng Khang Tư có cơ cấu chuyên môn bồi dưỡng. Hiện tại "đệ tam kỳ" này vừa ra, Áo Kỳ liền không khỏi kinh hãi. Đám hộ vệ cao cấp của An Tái Kháng này không ngờ là đệ tam kỳ, vậy Giáp Nhất kia là đệ mấy kỳ?
Có thể bồi dưỡng ra người tài như vậy, Khang Tư thật sự là lợi hại!
Phải biết rằng trong đám thủ hạ của Khang Tư, Áo Kỳ chỉ nhìn thấy có ba người. Người thứ nhất gọi là Giáp Linh, Áo Kỳ chỉ gặp qua một lần. Nhưng chỉ có một lần khiến hắn khắc sâu ấn tượng. Bởi vì hắn cảm giác được nhìn thấy Giáp Linh giống như là nhìn người chết, toàn thân lông tóc đều dựng đứng lên.
Tiếp theo là Giáp Nhất cùng Giáp Nhị. Giáp Nhất phụ trách quân sự, Giáp Nhị phụ trách tình báo. Hai người này biểu hiện bề ngoài làm cho người khác có vẻ nhìn một lần là biết rõ. Kỳ thật đây đều là biểu hiện giả dối, trong lòng nghĩ cái gì, người khác căn bản không thể đoán ra.
Tùy tiện nói vài câu khách sáo với Giáp Nhất, đám người An Tái Kháng được Giáp Nhất dẫn đường đến gặp Khang Tư.
Trên đường đi, Áo Kỳ cố ý tới gần một mật vệ của An Tái Kháng sau đó tùy tiện nói vài câu liền hỏi được tên gọi đối phương. Sau khi nghe được tên "Bính Cửu", Áo Kỳ lập tức nở nụ cười. Xem ra Khang Tư lười lấy tên cho bọn họ, dựa theo số thứ tự và thành tích để đặt tên.
Khang Tư đang cùng thuộc hạ bàn luận tình hình đột nhiên nghe được vệ binh bẩm báo:
- Điện hạ! Giáp Nhất đại nhân để thuộc hạ đến bẩm báo. Tam đệ của ngài đến bái kiến.
- Cái gì?
Khang Tư đột nhiên nhảy dựng lên, ngạc nhiên vui mừng hô lên:
- Tam đệ đến đây?
Vừa nhìn bộ dạng này của Khang Tư, mọi người ở đây liền coi vị Tam đệ của điện hạ chưa từng gặp này thành đối tượng cần nịnh bợ. Nhìn xem Khang Tư lao ra khỏi phòng nghị sự như gió liền biết được sự quan trọng của vị Tam đệ này trong lòng Khang Tư.
Mọi người vội vàng đi theo ra ngoài. Vừa tới bên ngoài nhìn thấy Khang Tư một bên cười sang sảng, một bên ôm bả vai một thanh niên kích động đến gần như rơi lệ. Phỏng chừng đây là Tam gia.
Hai anh em tình cảm tốt, biểu hiện kích động như thế thật không sao cả. Có điều quái dị chính là đám hộ vệ đi theo Tam gia, không ngờ bọn họ cũng kích động đến nỗi run rẩy cả người, hai mắt đỏ bừng đầy nước mắt nhìn Khang Tư.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đám quý tộc thật sự cảm khái. Không ngờ vuốt mông ngựa tới trình độ này, thật sự là lợi hại. Khẳng định là phi thường được Tam gia trọng dụng, xem ra chính mình cũng phải học tập một chút.
Khang Tư mới cùng An Tái Kháng nói vài câu liền phát hiện tình huống xung quanh khác lạ. Quanh thân đứng đầy người, hai anh em mình thì như con khỉ bị người vây xem. Tình hình này còn làm sao nói chuyện được, đương nhiên rời khỏi.
Vị khách quý Áo Kỳ này tuy rằng bị người khác quên, nhưng hắn biết điều nên cũng không bởi vậy mà tức giận, cười ha hả rời đi.
Về phần Giáp Nhất phái người thông báo cho Giáp Nhị đi tiếp đãi các anh em vẫn còn phiêu bạt trên mặt biển. Hắn thì mang theo mấy mật vệ đệ tam kỳ kia, dẫn vệ đội lĩnh chủ đi giáo huấn đám quý tộc giấu binh. Dù sao Giáp Linh vẫn đi theo bên cạnh Khang Tư, sự an toàn của Khang Tư căn bản không cần Giáp Nhất lo lắng.
Khang Tư nói chuyện với An Tái Kháng chủ yếu là An Tái Kháng hỏi Khang Tư một năm này sinh sống thế nào.
Kỳ thật, nếu nói đúng ra, tâm tình của Khang Tư khẳng định là không thể so sánh với An Tái Kháng.
Dù sao Khang Tư chỉ là muốn để bọn An Tái Kháng được tự do, hơn nữa cũng biết rất rõ bọn họ sống rất tốt. Nhưng bọn An Tái Kháng lại nghĩ rằng Khang Tư đã chết, hiện tại đột nhiên phát hiện Khang Tư còn sống, hơn nữa sống rất khá. Vậy tâm tình kích động kia có thể tưởng tượng được.
Tuy nói hai bên cảm tình khác xa nhau nhưng cảm tình là thứ không thể dùng máy tính đơn giản có thể tính toán rõ ràng.
Tuy rằng Khang Tư rất cảm kích An Tái Kháng vừa nghe được tin tức của mình lập tức ngàn dặm xa xôi tới gặp mình. Nhưng hắn lại không muốn An Tái Kháng bởi vì mình mà mất mục tiêu theo đuổi của bản thân.
Năm xưa, nếu không phải thấy rằng An Tái Kháng cực kỳ cảm thấy hứng thú đối với việc kiếm tiền, Khang Tư khẳng định sẽ không để An Tái Kháng phụ trách công việc này. Cho dù An Tái Kháng có thích hợp đến mấy cũng không để hắn làm mà là để hắn đi làm công việc hắn thích.
Khang Tư vốn muốn nhân cơ hội tốt sau khi bị lốc xoáy cuốn đi, để người khác nghĩ rằng mình đã chết, buông tay cho những anh em, thuộc hạ đã theo mình nhiều năm có thể đạt được cơ hội theo đuổi việc mình thích. Nhưng thật không nghĩ tới, không ngờ An Tái Kháng đã tìm tới cửa.
An Tái Kháng vừa tìm tới, Khang Tư tin tưởng Tương Văn cũng sẽ biết tin tức của mình. Khẳng định không được bao lâu Tương Văn nhất định xuất hiện trước mặt mình.
Đối với Tương Văn, Khang Tư biết rất rõ. Nhưng Tương Văn cũng là một người khiến hắn đau đầu.
Những người khác biết được mình bị chết, khẳng định sẽ đi tìm giấc mộng của mình. Mà Tương Văn có khuôn mặt cùng thân thể nam nhân này lại không như vậy. Chỉ sợ vẫn còn làm nhiệm vụ mà mình sắp xếp cho nàng.
Cho nên vào khoảnh khắc Khang Tư gặp An Tái Kháng, hắn đã có thể xác định. Quan hệ giữa mình và đám thuộc hạ gia thần lại được tạo nên.
An Tái Kháng đang nói với Khang Tư tình hình một năm nay, biến hóa của Lôi gia, năm tỉnh Đông Nam thì lại phát hiện Khang Tư có cảm giác cô đơn. Hắn nghĩ lầm Khang Tư có chút lo lắng rời đi lâu như vậy đã không thể khống chế thế lực cũ.
An Tái Kháng hành quân đánh giặc, thống trị địa phương đều không tốt, hắn chỉ có thể dùng phương pháp của mình để khuyên giải an ủi Khang Tư:
- Đại ca! Những năm nay huynh đều không hỏi ta công việc mà ta phụ trách. Lần này ta nói với huynh một chút.
Khang Tư cũng phát hiện mình lộ ra vẻ cô đơn trước mặt An Tái Kháng như vậy cũng có chút không ổn, không khỏi gật đầu cười nói:
- Tốt! Những chuyện này lúc trước cũng là đệ đề nghị. Từ đó đến nay ta thật sự là chưa hỏi qua những việc này hiện tại thế nào!
Nhìn thấy Khang Tư cảm thấy hứng thú, An Tái Kháng lập tức có điểm khoe khoang:
- Đại ca! Trước tiên ta nói một chút về tổng số đội buôn. Đội buôn thuộc hệ thống chúng ta hiện tại có ba trăm bảy mươi sáu cái, trong đó một trăm bảy mưoi lăm đội buôn đều có quyền bỏ phiếu cấp một ở bến cảng Duy Nhĩ Đặc!
- Một trăm bảy mươi lăm quyền bỏ phiếu cấp một!
Khang Tư vẻ mặt khiếp sợ.
Khang Tư biết rất rõ, Liên minh Duy Nhĩ Đặc tuy là có quyền lớn quyết định hành động của Duy Nhĩ Đặc. Nhưng hội nghị này bình thường chỉ là nắm trong tay quyền lợi đối ngoại khai chiến, đàm phán hòa bình, kết thành đồng minh. Về những quyền lợi khác đều nằm trong tay nghị hội của mười lăm bến cảng thành thị.
Mà trong những nghị hội bến cảng này, quyết định mọi chuyện chính là đội buôn đăng ký ở bến cảng.
Tuy rằng toàn bộ Duy Nhĩ Đặc đều có văn bản rõ ràng quy định từng đội buôn đăng ký đều có quyền bỏ phiếu biểu quyết. Nhưng là văn bản cũng quy định rõ ràng, chỉ có đội buôn quyền bỏ phiếu cấp một mới có quyền đề nghị phương án.
Đừng coi thường quyền đề nghị phương án này. Cho dù có quyền quyết định cùng quyền bác bỏ, nếu không có quyền đề nghị phương án này thì cũng chỉ có thể yêu cầu người khác lựa chọn chấp nhận hoặc không chấp nhận.
Nhưng mà như thế nào đều là do người ta xác định lựa chọn làm cái gì. Như vậy còn bỏ phiếu cái gì nữa?
Khang Tư khiếp sợ như thế, một mặt là bởi vì tính thực dụng của quyền bỏ phiếu cấp một này. Về mặt khác thì là bởi vì quyền bỏ phiếu cấp một này đại biểu sự giàu có.
Quyền bỏ phiếu ở bến cảng thành thị Duy Nhĩ Đặc có ba cấp. Quyền bỏ phiếu cấp ba là đăng ký, nhưng chỉ khi nào có chuyện liên quan đến toàn bộ thành thị thì mới cần sử dụng quyền bỏ phiếu này.
Quyền bỏ phiếu cấp hai là quyền lợi mà một đội buôn có được khi thuế năm nột lên đạt một vạn kim tệ. Mà quyền bỏ phiếu này cũng chỉ có thể sử dụng khi bến cảng xây dựng cơ bản, vệ sinh, trị an, cũng chính là những việc nội bộ.
Đương nhiên phải có đội buôn có quyền bỏ phiếu cấp một đưa ra phương án mới được.
Mà quyền bỏ phiếu cấp một của bến cảng thành thị là đội buôn thuế năm đạt tới mười vạn kim tệ mới có được. Có thể quyết định chuyện đã tới mức khai chiến với thành thị xung quanh hay không, có kết minh với thành thị xung quanh hay không, hay là mở rộng mặt hàng nào đó. Quyền bỏ phiếu cấp một chính là có quyền quyết định những việc quan trọng như thế.
Một trăm bảy mười lăm quyền bỏ phiếu cấp một, nói cách khác có một trăm bảy mươi lăm đội buôn thuế năm đạt tới mười vạn. Mà thuế buôn của Duy Nhĩ Đặc gần như thấp nhất toàn thế giới, nghĩ lại lợi nhuận của một trăm bảy mười lăm đội buôn này cũng có thể hiểu được vì sao Khang Tư bình thường thật bình tĩnh mà lúc này lộ ra vẻ khiếp sợ.
Về phần tư cách thành viên Nghị hội Duy Nhĩ Đặc? Thuế năm đạt tới một trăm vạn kim tệ mới có thể bước chân vào, có thể nghĩ thành viên Nghị hội Duy Nhĩ Đặc là thế nào.
Tuy nhiên vì rất nhiều người giàu có tới mức ngay cả mình có bao nhiêu tiền lại không có hứng thú về chính trị. Cho nên người giàu có nhất không nhất định là Nghị viên, nhưng Nghị viên nhất định là người kinh doanh giàu có.
Nhìn vẻ mặt Khang Tư như vậy, An Tái Kháng rất tự đắc cười:
- Đại ca! Trừ một trăm bảy mươi lăm người có quyền bỏ phiếu cấp một ra. Những đội buôn khác toàn bộ có quyền bỏ phiếu cấp hai. Hơn nữa thông qua liên hợp bỏ vốn và đầu tư, Duy Nhĩ Đặc đã có hai bến cảng thành thị hoàn toàn bị chúng ta khống chế.
- Nếu đại ca muốn đối địch với Duy Nhĩ Đặc, thuyền chiến cập bến ở hai bến cảng này. Như vậy một khi bộ binh đổ bộ, Duy Nhĩ Đặc liền xong một nửa.
An Tái Kháng có ý nói như vậy, ý ngầm chính là: "Đại ca không cần để ý Lôi gia cùng năm tỉnh Đông Nam. Chỉ cần ngươi thích muốn làm cái Duy Nhĩ Đặc để chơi đều được. So sánh với Duy Nhĩ Đặc thì năm tỉnh Đông Nam cùng bán đảo Phi Ba chả là cái gì. Cho nên ngươi cứ vui lên."
- Lợi hại! An Tái Kháng, ngươi thật là lợi hại. Không nghĩ tới không được mấy năm ngươi chẳng những thành lập được đội buôn khổng lồ như vậy, hơn nữa lại còn khống chế hai bến cảng. Thật sự là lợi hại tới cực điểm!
Khang Tư căn bản không chú ý tới ý ngầm của An Tái Kháng, ngược lại hoàn toàn vì năng lực kinh doanh của An Tái Kháng mà bội phục không thôi.
Ai cũng biết hải quân là tuyến đầu tiên của Duy Nhĩ Đặc. Cho nên muốn tấn công Duy Nhĩ Đặc thật sự là nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành, bởi vì đầu tiên phải tiêu diệt hải quân Duy Nhĩ Đặc.
Đúng vậy. Hoàn toàn tiêu diệt mà không phải là đánh bại!
Bởi vì dựa vào năng lực chế tạo thuyền của Duy Nhĩ Đặc, một khi không đánh chết hải quân Duy Nhĩ Đặc tại chỗ, như vậy nó vẫn có thể như trước có được cuồn cuộn không ngừng thuyền chiến cùng lính hải quân. Càng quan trọng chính là binh lính tư nhân của đội buôn lại khổng lồ tới mức làm người ta tuyệt vọng sẽ bởi vì hải quân Duy Nhĩ Đặc thất bại mà chạy đến hỗ trợ. Một khi không phá hỏng bến cảng khiến cho viện binh khởi hành, vậy đội thuyền có mạnh mẽ thế nào cũng chỉ có thể thua trong hối hận.
Nhưng một khi bộ binh đổ bộ thành công, vậy có thể từ đất liền tấn công các bến cảng thành thị. Không chỉ là thuyền chiến thời đại này đánh bến cảng không phải dễ đánh. Quan trọng chính là tinh hoa của Duy Nhĩ Đặc nằm trong những bến cảng thành thị này. Chỉ cần chiếm vài cái tinh hoa trong tinh hoa, như là thành thị dạng như cảng Khôi Kiều khiến cho Duy Nhĩ Đặc đầu hàng cũng không phải là chuyện không có khả năng.
Nhưng ai cũng đều nghĩ tới biện pháp này, lại cũng chưa có ai thành công.
Trước kia vào thời kì đế quốc thịnh vượng từng phái ra hàng vạn mật thám có năng lực kinh doanh, muốn làm chuyện giống như An Tái Kháng, cũng chính là chuyện khống chế bến cảng Duy Nhĩ Đặc từ bên trong.
Đáng tiếc, mấy vạn mật thám này nếu không phải gặp nạn trên đường buôn bán thì là bị người khác chèn ép tới mức phá sản. Mà càng nhiều là mất tích không rõ nguyên nhân.
Những tên mật thám may mắn sống sót hơn nữa đội buôn cũng kinh doanh phát triển không ngừng thì không ngờ lại toàn bộ phản bội.
Sau một phen điều tra chặt chẽ, đế quốc chỉ rút ra được một kết luận là lòng người biến đổi. Cũng từ đó buông tha sử dụng âm mưu, ngược lại bắt đầu cứng rắn tấn công. Tuy nhiên ngược lại khiến cho chính mình chia năm xẻ bảy.
Cho nên từ đây có thể thấy được công lao mà An Tái Kháng tạo nên là huy hoàng đến cỡ nào.
- Kỳ thật đây đều là công lao mật vệ đưa cho đại ca.
An Tái Kháng có vẻ ngượng ngùng nói:
- Sau khi ta gặp được Áo Kỳ mới hiểu được. Nếu không có mật vệ theo dõi, đội buôn khổng lồ như vậy căn bản không có khả năng thành lập được.
- Bởi vì lòng người thay đổi, sau khi chủ đội buôn có quyền lợi tuyệt đối phát hiện sự tuyệt vời của quyền lực sẽ tự nhiên muốn độc lập tự do. Một khi có người thứ nhất đứng ra, tác dụng làm gương thật lớn vô cùng. Cho dù có đầu nhập tinh lực vật lực nhân lực nhiều thế nào thì cuối cùng cũng chỉ thay người làm giá y. (giá y: áo của cô dâu gả về nhà chồng)
- Mà mật vệ xuất quỷ nhập thần lại có thể cam đoan sự trung thành của đám chủ nhân đội buôn này. Có thể nói nếu không có mật vệ, thì sẽ không có chuyện được như ngày hôm nay. Cho nên công lao lớn nhất này hẳn là thuộc về hệ thống mật vệ mới đúng.
Khang Tư nghĩ lại phát hiện quả đúng là như vậy. Cái gọi là trung thành cũng đều có mức độ. Nếu hấp dẫn lớn hơn khiếp sợ vậy chuyện phản bội là tự nhiên. Mà kinh sợ lớn hơn hấp dẫn, như vậy trung thành được bảo đảm.
Kỳ thật Khang Tư cũng hiểu được loại trung thành khống chế dựa vào làm kinh sợ này là giải dối. Chỉ cần lực lượng làm kinh sợ này không còn hoặc uy lực không đủ, như vậy sự phản bội như núi lở lập tức sẽ đến.
Biện pháp tốt nhất khống chế sự trung thành, Khang Tư biết rõ ràng. Đó chính là tẩy não. Biến ý thức nguyện phục tùng, nguyện trung thành tổ chức thành sự tưởng tượng và tín ngưỡng của bản thân. Như vậy sẽ thề sống chết nguyện trung thành, trừ phi mất tín ngưỡng bằng không căn bản không thể thoát khỏi sự khống chế.
Nhưng Khang Tư lại không muốn biến toàn bộ thuộc hạ thành như vậy.
Nói tiếp mật vệ của Khang Tư cũng là bị tẩy não. Tuy nhiên đây là thủ đoạn phải có trong hệ thống huấn luyện mật vệ. Bởi vì nếu loại người này mà không có hạn chế, vậy thật sự là thiên hạ đại loạn.
Mặc dù có nguyên nhân này coi như là Khang Tư cho phép, vậy nếu đã làm mùng một tại sao còn không làm ngày rằm đây? Dứt khoát tẩy não tất cả mọi người không phải là mọi chuyện phiền toái đều không có sao?
Nhưng Khang Tư chính là không làm được như vậy.
Nói hắn dối trá cũng được, yếu đuối cũng xong. Khang Tư chỉ bằng lòng tẩy não lực lượng mạnh nhất – hệ thống mật vệ. Có lẽ trong lòng Khang Tư cũng giống như người thường, hy vọng có một cỗ lực lượng tuyệt đối trung thành.
Hơi sửng sốt, Khang Tư vội cười nói:
- Ha ha! Không nên khiêm tốn. Tuy rằng mật vệ cam đoan đội buôn ổn định, nhưng nếu không có năng lực của ngươi, thì cho dù thành lập đội buôn quyền bỏ phiếu thứ ba có nhiều thế nào thì cũng không có lợi gì. Nói đến cùng công lao của ngươi mới là quan trọng nhất.
← Hồi 222 | Hồi 224 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác