Vay nóng Homecredit

Truyện:Cô độc chiến thần - Hồi 212

Cô độc chiến thần
Trọn bộ 266 hồi
Hồi 212: Đại quân đột kích
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-266)

Siêu sale Lazada

Áo Kỳ không để ý tới phản ứng của mọi người, cũng không chờ Khang Tư đáp lại, liền dứt khoát vươn ngón tay thứ hai:

- Điều thứ hai, thương đoàn của ta cần quyền thông thương thông suốt trong lãnh địa của đại nhân, hơn nữa tất cả hàng hóa lưu thông trên lãnh địa, chúng ta đều có quyền ưu tiên thu mua.

- Có thể, nhưng không được tùy ý kéo cao giảm thấp giá lương thực.

Khang Tư đồng dạng cũng đưa ra điều kiện.

Áo Kỳ mỉm cười, chỉ riêng hai điều kiện tương ứng Khang Tư đặt ra, liền biết Khang Tư là một người lãnh đạo hết sức quan tâm dân sinh, mà một lãnh đạo như vậy chỉ cần có được võ lực cường đại bảo hộ an toàn, lãnh địa sẽ phồn vinh hưng thịnh, cho nên có một lĩnh chủ như vậy là đối tượng đầu tư tốt nhất.

Cho nên Áo Kỳ gật đầu nói:

- Không có vấn đề, hơn nữa thương đoàn của ta cũng không yêu cầu thuế suất ưu đãi, chỉ cần để thương đoàn chúng ta hưởng quyền thuế suất tương đồng với các thương đoàn khác là được.

Thẳng đến lúc này Khang Tư mới có chút kinh ngạc, đại nhân vật trước mắt này có lẽ đúng là một người đầu tư dài lâu, mà không phải kẻ đầu tư cướp bóc.

Nếu như đối phương thật sự nói rõ như thế, vậy thì tiếp thu một người đầu tư kiểu này cũng là một lựa chọn không tệ, cho nên Khang Tư không nhịn được nói:

- Không biết đại nhân còn có yêu cầu gì?

Áo Kỳ nghe nói như thế, hơi chút dò xét nói:

- Ừm, còn xin chấp thuận cho thương đoàn của ta, có được quyền bộ đội trăm người mang theo binh khí đi lại hợp pháp ở trên lãnh địa của ngài. Nếu như ngài đáp ứng yêu cầu này, thương đoàn ta sẵn lòng giúp ngài xây dựng một ngân hàng thương nghiệp, giao dịch của thương đoàn đều sẽ thông qua ngân hàng thương nghiệp này.

- Ta cần một xưởng đóng tàu.

Khang Tư nói câu này khiến Áo Kỳ chấn động một chút, cái lĩnh chủ này không cam lòng bỏ mặc hải thương hoành hành, nhưng mà ở cái chỗ rách nát thiếu hụt thủy thủ này, muốn đào ra hải quân thì quả thật là người si nói mộng.

Hiểu được điểm này, Áo Kỳ không hề hoài nghi gật đầu:

- Có thể, nhưng mà tài liệu công nhân, cùng tài chính chiêu mộ thợ thủ công cần bên ngài ra sức, thương đoàn bên ta chỉ có thể chiếu cố giới thiệu thôi.

- Cũng được, cổ phần ngân hàng thương nghiệp kia đều là của ta?

Sau khi gật đầu Khang Tư đột nhiên hỏi ra vấn đề điều kiện then chốt nhất, nếu như ngân hàng này là Khang Tư sở hữu, như vậy đó là một cơ hội tuyệt hảo lớn mạnh chính mình, mà nếu ngân hàng này của Áo Kỳ, không cần phải nói, kinh tế lãnh địa sẽ bị Áo Kỳ khống chế, đây là chuyện bất luận một lĩnh chủ độc lập nào cũng không muốn.

Áo Kỳ cười cười:

- Đại cổ đông ngân hàng này đương nhiên là ngài, nhưng mà đương nhiên, thương đoàn chúng ta cần chiếm một chút cổ phần trong ngân hàng, dù sao kinh tế qua lại của chúng ta đều đi qua ngân hàng này.

- Ừm, tỷ lệ hai bên lúc thành lập ngân hàng sẽ quyết định.

Khang Tư nói những lời này để Áo Kỳ nhìn với con mắt khác, đây là nói, nếu như thương đoàn của mình đưa ra hỗ trợ càng lớn, như vậy cổ phần có được có thể cao tới bốn phần chín, còn nếu không ra sức, sợ rằng một phần cũng khó mà giữ được. Không cần nói vì sao Áo Kỳ coi Khang Tư suy nghĩ giảo hoạt như thế, nếu có thành ý, hiện giờ nên thương thảo vấn đề tỉ lệ cổ phần, nào còn phải chờ sau này mới nói tiếp?

- Nếu như không có yêu cầu khác, như vậy ta đại biểu lãnh địa hoan nghênh quý thương đoàn đến đây đầu tư làm ăn, chuyện vừa thương nghị, chúng ta có thể định ra một phần hiệp ước ký tên.

Khang Tư vừa nói, vừa dẫn Áo Kỳ đi vào trấn Thanh Hương.

- Cái này đương nhiên.

Áo Kỳ miệng thì ngậm cười, thế nhưng hắn cũng không cho rằng chỉ một cái hiệp ước có thể khiến song phương tuân thủ ước định, thủ đoạn phòng ngự vẫn phải dùng tới, về phần cái thủ đoạn gì, thì là bí mật chỉ có mỗi bên biết. Vừa mới thấy được tường rào trấn Thanh Hương, một gã kỵ sĩ đột nhiên lao ra từ cửa trấn, kỵ sĩ này vừa mới quật ngựa mấy roi, liền thấy được bóng dáng bọn người Khang Tư, không khỏi lập tức kéo ngựa dừng lại.

Tiếp đó không để ý tới con ngựa dừng đột ngột mà hí vang đau đớn, lập tức xoay người xuống ngựa chạy tới trước mặt Khang Tư hành lễ nói:

- Đại nhân, thành phủ Bỉ Khắc truyền tới tình báo mới nhất! Bá tước Bỉ Khắc hoà đàm với thành Bỉ Khắc, song phương tụ tập hơn bốn vạn binh lực cùng liên hợp tác chiến! Bộ đội đã chia làm ba đường, một đường mục tiêu Khuê Lai lĩnh, binh lực năm ngàn, một đường Lâm Tuyết lĩnh binh lực ba ngàn, một đường khác mục tiêu Cáp Nhĩ lĩnh, binh lực khoảng hai vạn năm ngàn!

Các quý tộc sĩ quan bên cạnh Khang Tư nghe nói như thế lập tức xôn xao, hơn nữa rất nhiều tên thiếu rèn luyện sắc mặt chớp mắt trắng xanh.

Bốn vạn đại quân chia làm ba đường đánh tất cả các lãnh địa của Khang Tư, hơn nữa một đoàn lớn nhất trong đó đánh thẳng Cáp Nhĩ lĩnh. Ai cũng hiểu được, Cáp Nhĩ lĩnh bị đánh hạ, Thanh Hương lĩnh đừng nghĩ chuyện trốn nữa, hoàn toàn là bắt rùa trong rọ. Khó trách mấy sĩ quan thường ngày ngạo mạn này sắc mặt đại biến, bởi trước đây mấy người bọn họ tối đa chỉ dẫn binh đánh với mấy ngàn quân địch, nhưng hiện giờ chính xác là hơn hai vạn quân địch đó. Người lên tới con số vạn sẽ là một mảnh mênh mông, chiến đấu hơn vạn người với mấy ngàn người tuyệt đối cách một trời một vực, chiến đấu vạn người sẽ không phải lấy nhiều đánh ít liền có thể thắng được.

Áo Kỳ đương nhiên chú ý tới thần sắc những sĩ quan này, hắn gần như lập tức đặt ánh mắt lên người Khang Tư, đến khi thấy Khang Tư cùng mấy người thân tín đều một bộ thần sắc như không có gì đặc biệt, Áo Kỳ không khỏi âm thầm gật đầu, đối tượng đầu tư lần này các phương diện đều rất xuất sắc.

Xem ra mình cũng phải bày ra chút thực lực cho đối tượng đầu tư này nhìn xem, miễn cho người ta coi thương nhân chính trị như mình là đồ giả.

Nghĩ vậy, Áo Kỳ cười nói:

- Ha ha, không nghĩ tới ta lại tới trùng hợp như vậy, thế này đi, binh khí ta đáp ứng biếu tặng cho đại nhân Khang Tư, hiện giờ giao ngay cho ngài vậy.

Khang Tư nghe vậy sững sờ, tuy rằng không có ngờ tới Áo Kỳ lại giao hàng ngay tại chỗ, còn tưởng tặng phẩm hắn đáp ứng còn đang được chuyển tới nữa chứ. Áo Kỳ mang theo tùy thân nhiều binh khí như vậy, cũng không khiến cảm thấy kỳ quái, dù sao hắn là một thương nhân, nhưng kỳ quái là ở chỗ hắn đồng ý lập tức đưa binh khí này ra.

Nên biết rằng binh khí Duy Nhĩ Đặc rất hoàn mỹ, ở Tuyết quốc này có thể đội giá mấy trăm lần. Hiện giờ đưa tặng đi như vậy, thiệt hại bao nhiêu chứ.

Tuy nhiên Khang Tư cũng không khách khí, đám vũ khí này vừa lúc để trên dưới Thanh Hương lĩnh hoán đổi trang bị một lần, có được vũ khí hoàn mỹ, đối mặt Bá tước Bỉ Khắc xâm lấn, sức chiến đấu cũng có thể tăng thêm một cấp.

Hai thủ lĩnh gật đầu một cái, hai chiếc thuyền biển bỏ neo trên bờ sông lập tức thay chỗ hai chiếc neo sẵn trên bờ, khoang thuyền phía trước mở ra, bộ đội lĩnh chủ lưu ở cảng, lập tức lên thuyền vận chuyển, vật tư chuyển ra rồi, dựa theo danh sách bộ đội bắt đầu thay thế hoán đổi trang bị.

Giáp Nhất trở lại bến tàu, thấy những trang bị này cũng không khỏi líu lưỡi.

Binh lính bình thường thì mặc một bộ giáp da có các phiến sắt che chắn các bộ vị trọng yếu trước sau; một cái khiên gỗ hình tròn, bên trên có các lá sắt được mài trơn bóng; một thanh khảm đao thoạt nhìn rất phổ thông, nhưng tuyệt đối là được rèn gấp khúc mười lớp; một đầu thương sắc bén, chỉ cần tìm một thanh gậy trúc gắn vào sẽ thành lợi khí giết người; lại thêm một bộ cung nỏ đơn tiễn, trăm cây tên nỏ bằng thiết.

Giáp Nhất thử một lần, cung nỏ này lại có tầm bắn ngang với trường cung, nói là năm ngàn bộ trang bị tiêu chuẩn, kỳ thật hoàn toàn có thể xây dựng năm ngàn đao khiên binh tinh nhuệ, năm ngàn trường thương binh giáp nhẹ, năm ngàn cung nỏ binh, tổng cộng một vạn năm ngàn quân chính quy! Trang bị tiểu binh là như vậy, càng đừng nói các sĩ quan nữa.

Bọn người Giáp Nhất đã thay trang bị sĩ quan, ý niệm đầu tiên không phải là cảm tạ tay nghề quân công Duy Nhĩ Đặc hoàn mỹ, mà là cảm thán thương nhân Duy Nhĩ Đặc thật có tiền.

Bởi vì dựa theo giá cả Tuyết quốc, một bộ trang bị tiểu binh đầy đủ này, ít nhất cũng phải năm mươi kim tệ, thậm chí càng cao hơn, các sĩ quan thì càng không cần nói, Ngũ trưởng là phải một trăm kim tệ, bộ trên người Giáp Nhất có khả năng phải quá ngàn kim tệ.

Nói cách khác, chỉ riêng đống trang bị này đã cần hơn mười vạn kim tệ.

Trời ạ! Chủ thượng nhà mình mang theo mấy người này đánh sống đánh chết mới kiếm được bảy tám mươi vạn kim tệ, người ta tiện tay có thể đưa ra một nửa tiền tài như thế, đại thương nhân Duy Nhĩ Đặc thật sự là làm người ta đố kỵ cảm thán sợ hãi mà, thật là có thể dùng tiền đè chết người đó!

Tuy nhiên các sĩ quan có chút suy nghĩ đều sản sinh một loại tâm tính khó hiểu với Áo Kỳ, nhưng đám tiểu binh mới mặc kệ nghĩ nhiều như vậy, theo bọn họ nghĩ, vẫn là lĩnh chủ nhà mình có mặt mũi, hải thương người ta vừa tới, chẳng những không cần nịnh bợ, ngược lại đưa tặng lễ tới tận cửa.

Hơn nữa lĩnh chủ nhà mình cũng hào phóng quá mức, lễ vật lớn như vậy, lại đưa cho mấy tiểu binh như mình. Giáp Nhất cũng biết tình huống khẩn cấp, thấy thủ hạ mình trang bị xong rồi, lập tức hạ lệnh các thủ hạ lên xe ngựa, sau đó nhanh chóng nhắm thẳng phía Cáp Nhĩ lĩnh.

Giáp Nhất đối với việc Bá tước Bỉ Khắc phái ra hơn hai vạn binh lính tập kích Cáp Nhĩ lĩnh, căn bản là không để ở trong lòng, năm ngàn binh lính bên mình đã có thể đối đầu với hai vạn người, hơn nữa các quý tộc ẩn binh bên Cáp Nhĩ lĩnh, dù là không thể đánh bại Bá tước Bỉ Khắc, thủ thành chống cự, bảo vệ Cáp Nhĩ lĩnh là chuyện có thể làm được.

Trừ phi thuộc hạ Bá tước Bỉ Khắc còn có ẩn giấu sát thủ, như vậy mới sẽ xảy ra chuyện bất ngờ. Nếu như chiến sự khó đánh, nói không chừng bảo Giáp Linh ám sát Bá tước Bỉ Khắc, về phần nói ám sát không thể thành đại sự, cái này thì phải xem đối tượng ám sát là ai, ám sát thường nhân cùng đại nhân vật tạo thành tình huống tuyệt đối bất đồng.

Khang Tư cùng Áo Kỳ đã đi vào phủ lĩnh chủ, đang ở đó tán gẫu, đề tài nói chuyện của bọn họ đa phần đều tập trung trên phương diện thương nghiệp.

Trong lúc nói chuyện, tri thức của Áo Kỳ khiến Khang Tư rất là cảm khái. Nếu như nói hành quân chiến tranh, thống trị địa phương, thậm chí nhân tình thế sự, Khang Tư không dám nói là sở trường, nhưng tuyệt đối hiểu biết, thế nhưng phương diện kinh thương, Khang Tư lại có chút không thông.

Tuy nhiên trải qua lần trò chuyện này, Khang Tư hiểu được kinh thương kỳ thật không có gì khác hành quân chiến tranh, nếu không phải dùng ưu thế binh lực đè chết đối phương, thì là xuất động kỳ binh đánh vào nơi yếu hại của đối phương, chỉ là đối với thương nhân thì binh lực biến thành tiền tài, mưu kế biến thành thủ đoạn mà thôi.

Hơn nữa kinh thương cùng chiến tranh đều có một điểm chung, chính là hai bên bất luận thắng thua đều là càng lớn càng đơn giản.

Tỷ như trận chiến ngàn người đánh bang Tuyết Lang, chính mình chẳng những phải tự thân xuất mã lại còn hao tổn tâm cơ, mà khi thế lực thực lực của mình càng lớn, ra lệnh tiêu diệt một ai, thủ hạ tự nhiên sẽ có người lĩnh mệnh đi, căn bản không cần mình phải suy nghĩ.

Cái này cũng là nguyên nhân vì sao khi mình lập nghiệp thì cảm giác bận rộn muôn việc, mỗi ngày hết sức phong phú, tới sau thì trở thành không có việc gì, ngày ngày buồn chán.

Còn Áo Kỳ cũng hết sức kinh ngạc Khang Tư đối với các loại sự tình đều kiến giải xuất sắc, không nghĩ tới một quân nhân quân phiệt lại hiểu biết nhiều như vậy, nhưng mà nghĩ tới đối phương mặc kệ ở nơi nào đều có thể dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, có được kiến thức cùng năng lực như vậy cũng là phải thôi.

Nói thế, giá trị đối tượng đầu tư lần này so với mình mong muốn còn phải cao hơn nhiều.

Trong lúc hai người nói chuyện nhiệt tình, nghe được bên ngoài mơ hồ truyền tới từng trận tiếng động ầm ầm, hai người vừa nghe đều biết, đây là tiếng động do đội xe ngựa nhân số cực lớn đi qua bên ngoài phát ra.

Thấy bộ dáng Khang Tư biết chuyện, Áo Kỳ lập tức hiếu kỳ dò hỏi:

- Đại nhân Khang Tư, đây là ngài điều binh chống đỡ quân tiên phong Bá tước Bỉ Khắc sao?

Nói đến đó, không đợi Khang Tư gật đầu tiếp tục tỏ thái độ:

- Trong tay tại hạ có ba ngàn binh lính, đều là binh sĩ tinh nhuệ kinh nghiệm chiến trận, nếu như đại nhân Khang Tư cần, có thể đưa bọn họ phân phối cho đại nhân sai phái, nếu như binh lực không đủ, trong hạm đội tại hạ còn có thể điều một nhóm thuỷ binh cho đại nhân sai khiến.

- Nga, cái này phải cảm ơn, nhưng mà không biết ta cần phải đưa ra giá nào?

Khang Tư rất cẩn thận hỏi, hắn rất rõ ràng, những thương nhân chính trị này làm cho ngươi bất cứ chuyện gì cũng phải trả giá không nhỏ đổi lại.

Áo Kỳ khoát khoát tay cười nói:

- Ta không để chút tiền đó vào mắt, những binh lính này coi như lính đánh thuê đi, một lần xuất chiến một người mười kim tệ, chém một thủ cấp mười kim tệ, chết trận trợ cấp một trăm kim tệ, cũng cho phép bọn họ thu được ba phần chiến lợi phẩm.

Khang Tư còn không có kích động, đám người theo hầu bên cạnh Khang Tư đã líu lưỡi không thôi, trời ạ, xuất động một lần một người là mười kim tệ? Ba ngàn người chẳng phải một lần ba vạn kim tệ sao! So với chém một cái đầu được mười kim tệ thì có chút không nói được.

Nhưng làm người ta tức giận nhất chính là chết trận trợ cấp một trăm kim tệ đã không tính, lại còn muốn thu ba phần chiến lợi phẩm! Đây là cái lính đánh thuê gì, giá cả đắt quá đi chứ? Nên biết rằng ở đây mười kim tệ đã có thể mua được một mạng người, đắt như thế ai còn muốn dùng chứ!

Khang Tư hiển nhiên không có suy nghĩ như thủ hạ, cho nên hắn gật đầu nói:

- Có thể, nhưng mà thời cơ xuất chiến do ta khống chế, hơn nữa khi không có xuất chiến, bên ta chỉ phụ trách cung cấp lương thực, mặc khác nhất mực mặc kệ.

Thấy thần tình Khang Tư, Áo Kỳ cười cười.

Cái lĩnh chủ này xác thực là người mưu tính sâu xa, rất rõ ràng có được một chi kỳ binh ở thời khắc mấu chốt sẽ mang tới tác dụng gì, đừng thấy các lính đánh thuê này giá cả đắt đỏ, nhưng nếu dùng đúng chỗ đúng lúc, chiến tích tạo thành dù là trăm vạn kim tệ cũng không đổi lại được.

Cho nên thấy Khang Tư hiểu được giá trị cùng tác dụng binh lính trong tay mình, Áo Kỳ đương nhiên đồng ý yêu cầu của Khang Tư, dù sao hắn cũng không muốn thủ hạ của mình bị lãng phí trên chiến trường phổ thông.

Nói lại, trợ cấp một trăm kim tệ đổi lấy một người thủ hạ, thật là không đáng giá, những binh lính này đều là chính mình hao tốn lượng lớn kim tệ cùng tinh lực mới xây dựng lên.

Giáp Nhất mang theo một chuỗi xe ngựa chạy tới Cáp Nhĩ lĩnh, còn tín sứ đưa tin chạy trước bọn họ, chuyên đi thông báo các quý tộc ẩn binh chuẩn bị sẵn sàng chặn đánh đại quân Bá tước Bỉ Khắc.

Bên Khang Tư cũng không có người nào tự đại đến mức lấy năm ngàn vệ đội lĩnh chủ là có thể chống đối hay đánh bại hơn hai vạn hơn hai vạn binh lính Bá tước Bỉ Khắc, cho nên hết sức cần các quý tộc ẩn binh hỗ trợ.

Nhưng mà khi Giáp Nhất đến tòa thành Cáp Nhĩ tiến hành chỉnh quân lâm thời, tín sứ vẻ mặt phẫn nộ gấp rút trở về hồi báo:

- Vệ đội trưởng, các quý tộc kia toàn bộ cự tuyệt xuất binh!

- Cái gì?

Giáp Nhất giận tím mặt:

- Bọn họ dùng lý do gì cự tuyệt xuất binh?

- Có mượn cớ binh lực vừa vặn dùng thủ vệ lãnh địa, không dư thừa binh lực xuất binh; có cớ toàn doanh thiệt hại vô lực xuất binh; có lấy cớ nói đang chinh phạt đạo tặc không thể xuất binh, thậm chí lại còn nói... còn nói đại nhân Khang Tư không phải lĩnh chủ bọn hắn, không có quyền lệnh bọn họ xuất binh tương trợ!

Tín sứ nói đến đây đã tức giận tận trời.

- Chết tiệt! Ta đã biết đám lão già này là thứ không đáng tin mà!

Tuy rằng Giáp Nhất rất phẫn nộ, nhưng cũng không coi là bất ngờ, dù sao hắn rất rõ bọn người kia đối với thân phận hậu duệ vương thất Cổ quốc căn bản không để vào mắt.

Nếu như chủ thượng chiếm ưu thế, bọn họ không ngại thêu hoa trên gấm, còn nếu chủ thượng lọt vào hoàn cảnh xấu, đừng nói bọn họ đưa than trong tuyết, không bỏ đá xuống giếng coi như có chút lương tâm rồi.

- Mẹ nó, nếu thật dựa vào bọn họ hỗ trợ, chúng ta ngay cả chết thế nào cũng không biết!

Giáp Nhất tức tối mắng một câu, phất tay nói:

- Thông báo toàn Cáp Nhĩ lĩnh, trong chiến tranh sắp tới, bất cứ kẻ nào, phàm là người đứng bên phía ta, chính là đồng đội của chúng ta, lĩnh chủ đại nhân chẳng những sẽ bồi thường tổn thất chiến tranh, càng theo chiến công tiến hành khen thưởng!

- Lĩnh mệnh!

Tín sứ lập tức xoay người rời đi, triệu tập đồng bạn truyền bá tin tức ra Cáp Nhĩ lĩnh.

Ai cũng biết hàm ý lời này không biểu đạt ra, không đứng bên phe mình chính là địch nhân, đối với địch nhân chỉ có chém tận giết tuyệt!

Theo tín sứ đưa thông cáo này truyền bá quang minh chính đại ra bên ngoài, các quý tộc thổ hào Cáp Nhĩ lĩnh chỉ có thể bị ép chọn lựa phải dựa vào một trong hai thế lực đối địch cường đại. Tuy rằng làm như vậy tuyệt đối sẽ bị cuốn vào trong chiến tranh, khẳng định sẽ khiến mình tổn thất, nhưng không gia nhập vào một phương trong đó, như vậy rất có khả năng dẫn tới thảm án diệt môn, thật là khiến đám thổ hào khổ não không thôi mà.

Tuy nhiên cũng có tồn tại vượt khỏi thường quy, quý tộc ẩn binh lại căn bản không sợ một phương chiến thắng hỏi tội, không có bất cứ chần chờ nào lập tức tuyên bố trung lập.

Còn các các quý tộc khác ở Cáp Nhĩ lĩnh, ngoại trừ một hai quý tộc gần Thanh Hương lĩnh biểu thị chấp nhận phục tùng mệnh lệnh Khang Tư ra, những quý tộc đầu nhập vào Bá tước Bỉ Khắc đều đầu nhập rất triệt để, vừa tuyên bố quyết định, liền triệu tập binh mã đánh các lãnh địa do Khang Tư khống chế trực tiếp trong Cáp Nhĩ lĩnh, còn bên Khang Tư bởi phải cảnh giác đại quân Bá tước Bỉ Khắc đang chậm rãi đi đến, binh lực lãnh địa đều bị tụ tập ở thành phủ Cáp Nhĩ, căn bản không để ý tới mấy lãnh địa hẻo lánh này, khiến cho các lãnh địa này nháy mắt bị chiếm lấy.

Về phần mấy người quý tộc ít ỏi đầu nhập vào Khang Tư, thấy toàn bộ cục diện lại biến thành như thế, Khang Tư do mình coi trọng hầu như bị vây bị đánh, không khỏi hết sức hối hận.

Nếu như bọn họ thực lực cường hãn, có thể lập tức đổi ý, nhưng chút thực lực của bọn họ, căn bản đầu nhập cũng không ai muốn, bọn họ bất đắc dĩ vừa liều mạng triệu tập tráng đinh, vừa len lén phái người đi thuần phục Bá tước Bỉ Khắc, nhưng mà mặt ngoài xem ra, bọn họ bất quá chỉ chuyển về trận doanh trung lập mà thôi.

Dạng tin tức này đương nhiên sẽ bị Giáp Nhất biết, có thể nói hiện tại quý tộc ở Cáp Nhĩ lĩnh không phải trung lập thì là địch nhân, căn bản không có một người đứng bên phía Khang Tư.

Đối với chuyện như vậy, Giáp Nhất được Khang Tư ủy thác toàn quyền, chẳng những không kinh hoảng, ngược lại có chút vui mừng.

Bởi vì lúc đầu khi chủ thượng chiếm lấy Cáp Nhĩ lĩnh, chính mình cũng phát biểu hẳn nên tiêu diệt toàn bộ quý tộc Cáp Nhĩ lĩnh, để Cáp Nhĩ lĩnh sạch sẽ gia nhập phe phái Khang Tư, nhưng bởi vì quý tộc ẩn binh xuất hiện, hơn nữa bọn họ thân phận đặc thù, lúc này mới khiến kế hoạch tẩy trừ bị hủy bỏ.

Còn hiện giờ bởi Bá tước Bỉ Khắc tiến sát, thời cơ tẩy trừ quý tộc thật là tốt lại phủ xuống, thật là không muốn vui mừng cũng khó.

Những quý tộc này đều dựa vào Bá tước Bỉ Khắc, tuy rằng đã coi cờ hiệu Khang Tư là địch, nhưng cũng không có ngốc đến mức đại quân Bá tước Bỉ Khắc còn chưa tới đã tụ tập binh lính đi đánh thành phủ Cáp Nhĩ.

Tuy nói toàn bộ binh lực bọn họ cộng lại, cũng có bốn năm ngàn quân, nhưng đây là của cải cả trăm nhà quý tộc, không ai có thể để bọn họ tác chiến thống nhất, mà nếu không thể tác chiến thống nhất, vậy cũng chỉ là một đám ô hợp mà thôi, đánh thành phủ Cáp Nhĩ đóng bảy tám ngàn binh lính, hoàn toàn là hành vi đi chịu chết.

Nếu như đại quân Bá tước Bỉ Khắc xuất hiện, đi theo sau mông đại quân kiếm chút lợi lộc thì còn có thể, bảo mình xung phong, căn bản đừng mơ!

Chính nguyên nhân đó, vùng đất nối liền thành phủ Cáp Nhĩ với Thanh Hương lĩnh mới vẫn an toàn không có chuyện gì, vật tư cùng với viện binh Thanh Hương lĩnh mới có thể vận chuyển cuồn cuộn không dứt tới đây, nhưng mà vật tư cùng viện binh cũng không nhiều, chỉ là có một chút mà thôi.

Nhưng đối với điều này, trên dưới bộ đội đều không có ý kiến, bởi vì binh sĩ thấy tiếp viện không ngừng, biểu thị hậu phương không có chuyện, cho nên mới để chín phần đất đai Cáp Nhĩ lĩnh rơi vào trong tay quân địch, đồng thời lúc mấy vạn đại quân đang tới, tâm thần vẫn ổn định như trước.

Nhưng mà so với các sĩ quan không biết nhiều chuyện, Giáp Nhất cao tầng lại có chút khổ sở, bởi vì vật chất cùng viện quân coi như ít này, là hạn độ lớn nhất Thanh Hương lĩnh có thể trợ giúp.

Đừng quên trước đây Thanh Hương lĩnh chỉ có trấn Thanh Hương mới có chút nhân khí tồn tại, tuy nói Khang Tư quật khởi thu hút một đám đông nhân khẩu, thế nhưng khấu trừ tráng đinh canh tác lao động cần thiết, Thanh Hương lĩnh tối đa chỉ có thể triệu hơn hai ba ngàn người, nhiều hơn nữa dân sinh Thanh Hương lĩnh sẽ tan vỡ.

Trừ phi quân địch đã đánh vào Thanh Hương lĩnh, tới lúc đối mặt với nguy cơ tồn vong, không thì căn bản không có khả năng triệu hồi toàn dân.

Tuy rằng Thanh Hương lĩnh không thiếu tiền thiếu lương, nhưng tráng đinh lại hết sức thưa thớt, nếu như có thể khống chế trực tiếp Khuê Lạp lĩnh cùng Lâm Tuyết lĩnh, lấy nhân lực hai lãnh địa này tuyệt đối sẽ không để ý đại quân Bá tước Bỉ Khắc, đáng tiếc, hai lãnh địa này chỉ thuộc chủ thượng trên danh nghĩa mà thôi, trên thực tế hoàn toàn do gia tộc quyền thế địa phương khống chế.

Vệ đội thành lập trên hai lãnh địa này, chỉ làm cho ra dáng, căn bản không có tác dụng gì. Lần trước chiếm Cáp Nhĩ lĩnh, mấy tiểu quý tộc ở hai khối lãnh địa này mới tới thuần phục, nhưng còn bây giờ, không cần nói, nếu không phải trung lập thì là đầu nhập Bá tước Bỉ Khắc, đều là cỏ đầu tường, không đáng tín nhiệm dựa vào.

Nếu như chủ thượng vừa có hai khối lãnh địa này liền dọn phủ lĩnh chủ sang, khẳng định có thể khống chế hai khối lãnh địa này, thế nhưng khi thân phận hậu duệ Cổ quốc của chủ thượng phơi bày ra ngoài, vậy thật là không có chỗ đi, bị người ta vây đến chết.

Xem chừng chủ thượng cũng lo lắng điểm này, mới không thay đổi phủ lĩnh chủ, ngược lại tiếp tục ở Thanh Hương lĩnh nơi cái gì cũng không có, nhưng có thể dựa vào Tuyết Long Giang nối liền với bên ngoài.

Nghĩ đến đó, Giáp Nhất thở dài, nói với một cái sĩ quan:

- Đã chuẩn bị thỏa đáng rồi chứ?

- Vâng, vệ đội trưởng, bộ đội đã chuẩn bị thỏa đáng, tùy thời có thể xuất phát.

Sĩ quan nói đến đây, có chút chần chờ nói:

- Đại nhân, thuộc hạ cho rằng hành động lần này ngài không cần phải dẫn đội? Vệ đội còn cần ngài quản lý mà!

Giáp Nhất lắc đầu cười nói:

- Cũng không phải khinh thường các ngươi, mà là xuất thân là của ta quyết định ta thích hợp với nhiệm vụ như vậy, chuyện của vệ đội, giai đoạn hiện tại căn bản không cần chúng ta xuất kích, chỉ cần sĩ quan các cấp có thể tận trung chức vị, như vậy bảo vệ thành phủ Cáp Nhĩ căn bản không thành vấn đề.

- Thế nhưng, nói không chừng sĩ quan phía dưới sẽ có người bị Bá tước Bỉ Khắc thu mua thì sao? Sau khi ngài đi rồi, thứ người đó nhất định sẽ có hành động!

Sĩ quan vẫn còn muốn khuyên can, bởi vì Giáp Nhất là quan chỉ huy vệ đội lĩnh chủ lại muốn dẫn một nhóm nhỏ bộ đội tinh nhuệ đi tập kích bộ đội Bá tước Bỉ Khắc, kiềm chế tốc độ hành quân của bọn họ, quan chỉ huy tối cao như vậy tự thân xuất mã chiến đấu cỡ nhỏ, sĩ quan căn bản chưa từng nghe nói.

Theo lý quan chỉ huy tối cao như vậy, hẳn là trốn ở hậu phương lớn ra lệnh mới là bình thường.

Giáp Nhất lơ đễnh cười nói:

- Thu mua? Phản bội? Ha ha, chức quan Giáp Nhị đại nhân chúng ta cũng không phải bày ra cho đẹp mặt. Nếu như không phải Giáp Linh đi chấp hành nhiệm vụ lĩnh chủ đại nhân, việc này căn bản không cần ta dẫn đội.

Nói đến đây, Giáp Nhất khoát tay:

- Xuống phía dưới triệu tập bộ đội đi.

Tuy rằng sĩ quan bất đắc dĩ, nhưng quan chỉ huy bộ đội tự mình dẫn đội cũng là một loại vinh quang, hơn nữa mệnh lệnh đã hạ xuống, giờ lại không làm, sẽ lưu lại ấn tượng xấu, cho nên lĩnh mệnh rời đi.

Lúc Giáp Nhất mang theo một đám nhân thủ cường hãn rời thành phủ Cáp Nhĩ, bên Khang Tư đang đợi Giáp Linh bẩm báo:

- Chủ thượng, không nhận ra được Áo Kỳ có ý đồ nhằm vào ngài hay không, nhân viên trên thuyền tổng cộng bảy ngàn năm trăm người, thị nữ không có võ lực năng lực uy hiếp năm mươi người, đội thuyền chuyên chở binh khí mười chiếc, hàng xa xỉ năm chiếc.

Giáp Linh bẩm báo ngắn gọn quá đáng như trước, chỉ là đối với Khang Tư mà nói cái này như vậy là đủ rồi, tuy nói Áo Kỳ chuẩn bị đầu tư vào mình, nhưng tin rằng hắn cũng sẽ không chỉ chọn mỗi mình là đối tượng đầu tư, cho nên mang theo lượng lớn binh khí cùng hàng xa xỉ thì không có gì cả.

Về phần người này biểu thị chỉ có ba ngàn binh lính có thể hỗ trợ, cũng không kỳ quái, không có ai sẽ đưa chi tiết của mình lộ ra ngoài.

Nhưng mà cũng thật không ngờ, người này lại mang theo võ trang bảy ngàn năm trăm người chạy tới nơi này, lẽ ra binh lực này đủ để công thành chiếm đất, hơn nữa lương thực người ngựa, nhiều binh lực như vậy không phải một con số nhỏ có thể giải quyết được.

Nghĩ vậy, Khang Tư không khỏi có điểm kỳ quái, chẳng những Áo Kỳ biểu lộ về mình, dù là người dựa vào hải thương qua ngày cũng nói lần này hải thương chuẩn bị thu mua lượng lớn lương thực, ai cũng biết lượng tiêu hao của bảy ngàn năm trăm người là một con số hết sức lớn, đường biển xa như vậy, một lần qua lại, chỉ riêng những người này cũng đủ ăn sạch một phần ba lượng vận tải của thuyền biển Áo Kỳ rồi. Đối với thương nhân mà nói, lộ trình dài và hao tổn để mua hàng hóa rẻ tiền lỗ vốn như vậy, căn bản không có ai lại chịu làm.

Như vậy vì sao Áo Kỳ chấp nhận dẫn nhiều thủy binh ra ngoài như thế? Là sớm có cứ điểm ở Tuyết quốc? Hay là đường biển không an ổn, hải tặc hoành hành ngang ngược?

Khang Tư lắc đầu, những tình báo này cũng không phải nhất thời nửa khắc có thể nhận được, tuy rằng Giáp Linh dùng tốt, nhưng chỉ có một, còn hiện tại tình báo quân sự quan trọng hơn hải thương còn cần Giáp Linh đi thăm dò.

- Giáp Linh, tuy rằng hiện tại sắc trời đã tối, nhưng còn cần ngươi lập tức xuất phát đi trước thám thính tình báo liên quân thương nghiệp Bỉ Khắc xâm lấn Cáp Nhĩ lĩnh lần này, bao gồm quan tổng chỉ huy là ai, quan chỉ huy quân Bỉ Khắc là ai, quan chỉ huy liên minh thương nhân là ai; tỷ lệ binh lực hai bên, hai bên có hợp tác chặt chẽ hay không.

Khang Tư nói.

- Rõ, chủ thượng có cần thuộc hạ giết chết sĩ quan quân địch hay không?

Đầu óc Giáp Linh mặc dù có chút không linh hoạt, nhưng theo bọn Giáp Nhất thôi miên oanh tạc giáo dục liên tục, tiêu diệt thủ lĩnh đối phương là thủ đoạn tốt nhất để thu được thắng lợi cũng phải hiểu được rõ ràng.

Khang Tư cũng không suy nghĩ nói thẳng:

- Ngươi thấy có thể thì cứ xuống tay.

Khang Tư không có suy nghĩ đường đường chính chính đánh thắng mới có cảm giác thành tựu, hắn xuất thân từ binh pháo hôi, bảo tồn bản thân tiêu diệt địch nhân là nguyên tắc cơ bản tối cao, về phần phương pháp, đương nhiên là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, cho nên Khang Tư đối với các thủ đoạn ám sát hắc ám căn bản không có bất cứ mâu thuẫn gì, xem ra đây cũng là vì sao khi hắn lọt vào ám sát ám toán phản bội, cũng không xúc động phẫn nộ gì.

- Lĩnh mệnh!

Giáp Linh đã muốn rời đi, Khang Tư đột nhiên gọi lại:

- Chờ một chút, hai người Giáp Nhất cùng Giáp Nhị bọn họ khẳng định có một người sẽ dẫn binh đi kiềm chế quấy rầy quân địch, trên đường thấy được thì giúp bọn họ một chút.

- Rõ!

Trong nháy mắt Giáp Linh biến mất không thấy.

Khang Tư nhìn một chút quyển bản đồ da dê lục soát được từ thành phủ Cáp Nhĩ, tấm bản đồ này tuy rằng không chi tiết, nhưng phân chia đại khái lãnh địa Bá tước Bỉ Khắc, tuyến biên giới, con đường chủ yếu đều được miêu tả, nói cách khác, nhìn bản đồ này, vẫn còn có thể điều binh khiển tướng ở trình độ nhất định.

Khang Tư lấy tay chỉ trên một vị trí ở Lâm Tuyết lĩnh đánh dấu một chút, cười cười, quay đầu hô ngoài cửa:

- Áo Kì đại nhân hiện ở nơi nào?

Ngoài cửa lập tức chạy vào một vệ binh khom người bẩm báo:

- Đại nhân, Áo Kỳ đại nhân đang ở hội Liên Nghị tiếp nhận tiệc chiêu đãi của các thủ lĩnh.

- Ừm, phái người thông truyền một chút, ngày mai ta mời hắn dùng bữa sáng.

Khang Tư nói.

Hộ vệ lui xuống, những hộ vệ này đều là chuyên môn chọn lựa từ trong vệ đội lĩnh chủ, chọn ra những người suy nghĩ linh hoạt thức thời hiểu chuyện, cho nên bọn họ tự nhiên sẽ chọn thời gian thích hợp thông tri cho Áo Kỳ, tuyệt đối sẽ không tùy tiện ngay lập tức chạy tới hội Liên Nghị thông báo ngay trên yến hội.

Về phần vấn đề trung thành thật không cần đặt ở hàng đầu, dù sao cũng không có cách nào đảm bảo Khang Tư chiếm Thanh Hương lĩnh không tới một năm, là có được vô số nhân sĩ trung thành phục vụ.

Tuy nhiên chế độ Khang Tư dùng khiến cho trong hệ thống Khang Tư không có ai phải lo lắng về sau, lại còn có quy tắc lên xuống công bình công chính hợp lý, có hệ thống Khang Tư trọng yếu này tồn tại, bọn họ sẽ có ngày trở nên nổi bật, nếu như hệ thống Khang Tư không tồn tại, như vậy bọn họ sẽ biến thành hạ dân trọn đời như cũ. Khang Tư không tin trên đời sẽ có trung thành vô duyên vô cớ cùng phản bội vô cớ vô duyên, mà là dính tới lợi ích quân thần, lợi ích cá nhân tồn tại, mới đảm bảo gốc rễ trung thành, mà điểm này, chính là nguyên nhân để Khang Tư yên tâm với các hộ vệ này tới bảo hộ mình, mà không cần biết có thật sự tin cậy được hay không.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-266)


<