← Hồi 184 | Hồi 186 → |
Lắc lắc đầu, Khang Tư cất bước dẫn đầu tiến vào, một cỗ cảm giác dinh dính lập tức từ dưới chân truyền đến.
Đây chỉ là con đường bằng bùn đất rộng trên dưới ba thước, bởi vì tuyết tan, cho nên đường trở nên cực kỳ lầy lội, hơn nữa rác lại chất đống đầy hai bên đường, thậm chí nước bẩn từ đống rác chảy ra khiến cho bùn lầy biến thành màu đen.
Đây là một loại cảm giác thật quái dị, bởi theo lý thuyết, thời tiết rét lạnh như vậy, nước sẽ đóng thành băng, nhưng hiện tại nơi này chẳng những có bùn lầy, không ngờ còn có nước bẩn tồn tại.
Dưới tình huống không biết rõ tại sao lại thế này, chỉ có thể đoán đây là bởi dân cư trong thôn trấn nhiều, là nguyên nhân khiến cho nhiệt độ không khí tăng lên.
Từ con đường đá sạch sẽ, bước trên con đường bùn lầy như vậy, trong nháy mắt mọi người trong lòng đều không thoải mái, tuy nhiên có đoàn trưởng Khang Tư đi đầu, còn có tình cảnh xuất thân của mọi người, cho nên bọn họ đều nhanh chóng loại bỏ cảm giác không thoải mái này sang một bên, sát sao đi theo phía sau Khang Tư.
Khang Tư nhìn thấy những căn nhà rách nát tàn cũ hai bên đường, còn có những người dân mặc bộ quần áo rách, hai mắt vô thần, khuôn mặt gầy yếu. Những người này đều đứng gần bãi rác đến phát ngốc, muốn tìm kiếm đồ vật gì đó trong đống rác, căn bản không ai để ý đến đám người Khang Tư.
Giáp Nhất lúc này tiến sát lại nói:
- Chủ thượng! Trấn Thanh Hương chỉ có những tuyến đường chính mới là đường đá, các tuyến đường phụ còn lại đều là rải đá vụn trên mặt, hai loại đường này bởi vì đám chủ thuyền cùng với các thương nhân thường xuyên đi lại, cho nên được sửa sang đặc biệt xinh đẹp, tuy nhiên ngoại trừ hai loại đường này ra, các địa phương khác đều giống như nơi này.
Nhưng càng quá hơn là, người ở những địa phương đó, nếu không được phép đặc biệt, thì nếu không ăn mặc sạch sẽ, tuyệt đối không được bước ra ngoài đường. Bọn họ ngay cả phải rời khỏi thôn trấn, cũng phải chui lỗ hổng hàng rào giống như chó vậy.
Việc này Giáp Nhất đã sớm từ tù binh biết được, hiện tại mới báo cho Khang Tư biết, chính là muốn Khang Tư có thể thư thái một chút, bởi vì ở Khang Tư lĩnh tuy rằng cũng có khu dân nghèo, nhưng tuyệt đối không có phân biệt đối lập thiên đường với địa ngục rõ ràng như thế.
Khang Tư không nói gì, chỉ yên lặng tiến tới, loại cuộc sống thấp hèn này hắn cũng đã từng trải qua, đương nhiên hiểu được ở tầng dưới cùng của xã hội là mùi vị thế nào.
Nếu thôn trấn này là lãnh địa của mình, để những người này lâm vào cuộc sống như vậy chính là mình thất trách, bản thân mình phải có nghĩa vụ giúp con dân của mình có một cuộc sống thật tốt. Nhưng hiện tại, mình chỉ là một đoàn trưởng nuôi sống đoàn lính đánh thuê của mình, bọn họ cũng không phải gia quyến của thành viên trong đoàn, mình vì cái gì phải chiếu cố cho bọn họ đây?
Vì lương tâm?
Trợ giúp người có quan hệ, mọi người sẽ khen ngợi, trợ giúp vài người, cũng sẽ nói ngươi là một người lương thiện, nhưng phải trợ giúp nhiều người mà phần đông không có quan hệ gì với ngươi, bất cứ người nào, bao gồm cả thuộc hạ của ngươi cũng không cho rằng đây là việc thiện, ngược lại sẽ nói ngươi lòng dạ khó lường, thu mua lòng người, đến lúc đó khẳng định là lòng tốt sẽ bị sét đánh, tuyệt đối sẽ bị người nắm quyền tiêu diệt.
Cho nên, nếu bản thân mình không phải chúa cứu thế, vậy đối với người vô can cũng không nên quá để ý như thế.
Trong con đường bùn lầy, đoàn người bước thấp bước cao tiến tới, tuy rằng da giầy không thấm nước, nhưng bùn lầy này so với tuyết đọng còn khó chịu hơn, vừa lạnh vừa dơ bẩn bao quanh lấy bàn chân, cỗ cảm giác đó thẩm thấu vào tận xương tủy, tất cả mọi người đều ước gì sớm ngày tới trụ sở hội Đoàn Trợ triển khai chém giết, dùng máu tươi giải tỏa tâm tình chán ngấy của mình một chút.
Tên tù binh dẫn đường kia, dừng lại trước cửa một tòa nhà được làm từ bẩy tám khối gỗ hỗn độn, cửa gỗ rách nát, sau đó rất cẩn thận nói:
- Vị lão gia này, nơi đây, nơi đây chính là trụ sở của hội Đoàn Trợ chúng ta.
Nghe nói như thế, đám lính đánh thuê lập tức rút đao đề phòng, đám nô bộc cũng thét lên ra lệnh cho những tù binh tập trung lại một chỗ.
Mấy trăm tù binh bị trói chặt hai tay, giống như đàn cừu lui sát bên đường, không có ai cao giọng quát tháo, cũng không có ai đi lung tung, tất cả đều nhu thuận nghe lời làm việc.
Mà Khang Tư thì trước tiên đánh giá căn nhà này một chút.
Đây là một căn nhà chiếm chừng nửa con phố, tuy nhiên, tường viện mặc dù không sập nhưng lại rách tứ tung, hơn nữa cứ cách một đoạn lại có một bức tường đất cũ mới khác nhau, những chỗ đó, thoạt nhìn tựa như lúc ban đầu là giống nhau.
Cẩn thận quan sát lại một chút, rõ ràng có thể phát hiện, trụ sở của hội Đoàn Trợ này, thì ra chỉ là do hơn mười nhà liên tiếp thông nhau mà thành, ngẫm lại hội Đoàn Trợ có nhiều người như vậy, không có địa phương lớn như này, căn bản không đủ để bố trí, Khang Tư cũng có thể hiểu.
Về phần hội Đoàn Trợ làm thế nào có được mảnh đất lớn như vậy, đây không phải chuyện Khang Tư cần phải biết.
Nhìn thấy tất cả mọi người đều đang đợi phản ứng của mình, Khang Tư nở nụ cười ý xin lỗi một chút, sau đó quay sang hỏi tù binh dẫn đường kia:
- Nơi này còn có bao nhiêu người? Ta muốn nói đến chính là nhân viên võ trang.
Tù binh kia vội lắc đầu nói:
- Lão gia! Bên trong không có nhân viên võ trang, đều là một chút gia quyến và người già yếu, tất cả nhân viên võ trang hội Đoàn Trợ chúng ta, không phải bị lão gia giết chết, thì đều là ở nơi này.
Trong mắt tù binh này tuy rằng toát ra thần sắc đau khổ cầu xin, nhưng căn bản không dám mở miệng.
Nghe nói như thế, đám lính đánh thuê lập tức buông lỏng hơn, sau đó hướng Khang Tư xin chỉ thị một chút, vung chân đá văng cửa chính, rất hưng phấn lao vào.
Bọn họ vốn thú huyết đã sôi trào, nhưng dưới một câu của Khang Tư: "Tập trung tất cả mọi người bên trong lại". Lập tức khiến cho đám lính đánh thuê đang chuẩn bị từ từ hưởng thụ một phen, giống như bị dội một chậu nước lạnh vào đầu vậy.
Muốn phản kháng? Không dám, Biết rõ năm người cùng lên cũng đánh không lại đoàn trưởng đại nhân, huống hồ đoàn trưởng còn có ba thân tín vô cùng cường hãn, cùng tám nô bộc cường tráng nữa.
Mà càng khủng bố hơn nữa là, nếu đoàn trưởng ra lệnh một tiếng, chỉ sợ mấy trăm tên tù binh yếu đuối kia cũng sẽ anh dũng vùng lên.
Đối với những nhân vật tầng dưới chót này, bọn họ phi thường rõ ràng, chỉ cần có người đáng tin, cho dù sai bọn họ đi mưu sát lĩnh chủ, bọn họ cũng sẽ có gan đi làm, bộ dáng giống như cừu lúc này, hoàn toàn là hai cái cực đoan.
Giáp Nhất Giáp Nhị che chắn phía trước Khang Tư cùng tiến vào cửa, đầu tiên đập vào mắt là một mảnh đất bằng phẳng rộng vài trăm thước vuông, tuy rằng không có bùn lầy khủng bố như bên ngoài, nhưng cũng chẳng thể gọi là sạch sẽ, không nói rêu xanh héo rũ thành mảng đen nơi góc tường cùng cỏ dại cực kỳ chướng mắt, trên mặt đất trình ình một đống lớn rác rưởi, cũng đủ khiến cho người khác nhíu mày.
Mà ngoại trừ mảnh đất này ra, đập vào mắt là vài lều trại chỉ dựa vào mấy cọc gỗ làm trụ, mấy mảnh vải bố che làm tường.
Giờ phút này lều trại đang bị người xốc lên, dưới sự cưỡng bức của đám lính đánh thuê, từ bên trong đi ra hơn một trăm người già, hơn mười hán tử bị cụt tay hoặc cụt chân, hơn ba trăm trẻ em, hơn hai trăm phụ nữ.
Nếu không phải chính mắt nhìn, chỉ sợ ai cũng sẽ không tin, năm hán tử võ trang đuổi hơn bảy trăm người như đuổi cừu đuổi dê ra ngoài, hơn nữa hơn sáu trăm người này đối mặt với năm hán tử cường tráng, chỉ toát ra thần sắc sợ hãi, nhu thuận nghe theo mệnh lệnh, mà không có bất cứ người nào dám phản kháng.
Tuy rằng bọn họ đều là người già yếu, nhưng tỷ lệ nhân số đạt tới mức hơn một trăm đối một nhưng vẫn không dám phản kháng như cũ, chỉ có thể nói sự yếu đuối đã xâm nhập vào linh hồn những người này rồi.
Chứng kiến tình hình này, Khang Tư không khỏi nghi hoặc quay sang hỏi tên tù binh:
- Các ngươi nhu nhược như vậy, làm sao lại dám đối nghịch với hội Liên Nghị?
Không trách Khang Tư cảm thấy kỳ quái, hội Đoàn Trợ bị hãm xuống tầng dưới cùng, hơn nữa thành viên đều yếu đuối như vậy, tại sao lại có dũng khí chống lại hội Liên Nghị đứng trên đỉnh kia chứ? Hơn nữa càng kỳ quái chính là, hội Liên Nghị không ngờ còn có thể cho phép hội Đoàn Trợ tồn tại?
Khang Tư không cho rằng hội Liên Nghị còn có thể lo lắng thế lực khác đứng sau hội Đoàn Trợ, về phần tình huống Ngả Long nói, Khang Tư đối với tình huống phân chia thế lực bán tín bán nghi, đối với quan hệ giữa các thế lực cũng tuyệt đối không tin, hội Liên Nghị thực sự có cường đại như Ngả Long nói hay không, thôn trấn này sẽ ngay cả một tổ chức chính vụ cũng không có.
Lời này của Khang Tư thật khiến người khác khó có thể chấp nhận sự thực, nhưng tù binh này lại không lưu tâm nói:
- Bởi vì hội trưởng nói chúng tôi có thể chống lại hội Liên Nghị, cho nên chúng tôi liền chống lại hội Liên Nghị.
Nghe nói như thế mọi người có mặt đều một trận ngạc nhiên, chỉ bởi nguyên nhân đơn giản như vậy, những người mặc không đủ tốt ăn không đủ no, không ngờ dám đối nghịch với hội Liên Nghị cường đại nhất thông trấn? Thật không biết nên bội phục bọn họ hay là cười nhạo bọn họ nữa.
Năm lính đánh thuê đuổi gia quyến hội Đoàn Trợ ra, trong lúc làm việc, năm lính đánh thuê tuy rằng đối với vài nữ quyến có sắc đẹp cũng giỏ cả nước miếng, nhưng những người này tuy rằng yếu đuối, nhưng bảo hộ phụ nữ cùng trẻ em ở bên trong, khiến cho đám lính đánh thuê không dám tiến vào đùa giỡn một phen.
Mà những gia quyến này khi nhìn thấy thân nhân mình bị trói chặt, lập tức toát ra thần sắc bi ai cùng sợ hãi, tất cả theo bản năng tiến về phía bên này, hơn nữa người hai bên lập tức bắt đầu cha gọi con chồng gọi vợ, quang cảnh lập tức náo nhiệt lên.
Tất cả mọi người đều nghĩ rằng những cường đạo này muốn tiêu diệt những người mình trừ hậu hoạn, cho nên đều mặc sức phát tiết hết tình cảm bi ai trong lòng.
Đám lính đánh thuê cùng nô bộc đều bị hoảng sợ, nếu để cho bọn họ tập trung cùng một chỗ, vậy có thể mất đi đối tượng để uy hiếp, vạn nhất có người gan lớn hô hào một tiếng, một hồi bạo động sẽ lại bùng nổ, cho nên không khỏi đều rút binh khí ra, hung thần ác sát lớn tiếng khiển trách chửi mắng.
Mà Giáp Nhất Giáp Nhị cũng lập tức chắn trước người Khang Tư, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm những người này.
Mọi người nhu nhược, mặc dù có ngàn người, gần như lấp đầy khối đất trống này, tâm tình thực sự bi ai sợ hãi, nhưng bọn họ vẫn để mười mấy hán tử võ trang này thoải mái tách thanh tráng cùng người già yếu cách xa nhau ra.
Không gian lập tức yên tĩnh dần lại, chỉ có đám tuyết khuyển cùng chiến mã ở ngoài cửa khẽ kêu.
Trong khi đám lính đánh thuê cùng nô bộc bận rộn khẩn trương, Khang Tư vẻ mặt vẫn bình tĩnh, hắn biết rõ, những người nhu nhược này, căn bản sẽ không mang đến phiền toái cho mình.
Những người này không ngừng đấu tranh với gian khổ, họ sống giữa thiên nhiên, trong quá trình mưu sinh hướng về thiên nhiên, đã được thiên nhiên đào tạo nên một thân cứng cỏi, giống như chính mình, đối mặt với người như vậy, trừ khi ngươi có thể khiến cho đối phương thực lòng bội phục, bằng không căn bản không thể thu phục đối phương.
Mà trước mặt những người này lại là một thôn trấn Thanh Hương giàu có phồn hoa, nhưng lại cực kỳ thực dụng, trấn Thanh Hương phồn vinh dị thường, tự nhiên sẽ hình thành tập tục dị thường, tập tục như vậy không cần phải nói, đã hoàn toàn thẩn thấu vào trong linh hồn bọn họ.
Những con người không bằng cả con chó giữ nhà này, căn bản là không có ý thức cùng tâm nguyện đối kháng với kẻ mạnh, có thì chỉ là vì ưu đãi mà quỳ xuống dưới chân kẻ mạnh mà thôi.
Những người giống như mình có thể gọi là loại tính cách sói hoang, mà những người này cũng chỉ có thể kêu là chó nuôi.
Không sai, chính là chó nuôi, lấy lòng chủ nhân, cả ngày quấn quít xung quanh chủ nhân, để được chủ nhân bố thí cho chút thức ăn, nhưng ngay cả chó trông cửa cũng không bằng. Nhìn xem, mười mấy người rút ra binh khí khiển trách một câu, gần ngàn người liền như đàn cừu ngoan ngoãn đứng yên, quả thực ngay cả chó trông cửa cũng không bằng nha!
Nhìn thấy tình hình ổn định, Giáp Nhị nói thầm mấy câu với Bỉ Lâm Đặc Tư, Bỉ Lâm Đặc Tư lập tức dẫn theo một thủ hạ chạy vào trong khu nhà ở.
Đối mặt với tù binh dày đặc như vậy, tất cả mọi người đều thấp thỏm bất an, nơi nào vừa có chút động tĩnh liền tập trung chú ý vào nơi đó.
Chỉ nhìn thấy Bỉ Lâm Đặc Tư dẫn thủ hạ đi ra đi vào những lều trại tìm kiếm một hồi, sau đó hai người liền khiêng một bàn một ghế còn hơi tốt lại nơi này.
Giáp Nhị tiếp nhận ghế đến tay, sau đó cẩn thận lau chùi một phen, cuối cùng mới mời Khang Tư ngồi xuống.
Một loạt động tác này đều dưới gần ngàn cặp mắt nhìn chăm chú hoàn thành, không biết nói sao, sau khi đám lính đánh thuê cùng nô bộc thấy một màn như vậy, tâm tình không ngờ yên tâm hơn.
Khang Tư rất tự nhiên ngồi xuống ghế, lưng thẳng hai mắt nhìn phía trước, hai chân mở ra, một tay đặt trên đùi, một tay nắm chuôi đao, mà Giáp Nhất Giáp Nhị cầm đao phân biệt đứng ở hai bên trái phải phía sau, một cỗ cảm giác sâm nghiêm rõ ràng hiện lên trong lòng mọi người.
Đám lính đánh thuê cùng huynh đệ Bỉ Lâm Đặc Tư trong lòng đột nhiên cả kinh, bởi vì bọn họ không ngờ cảm giác được mình giống như đang ở trong phủ nguyên soái vậy, đây làm sao có thể chỉ là đoàn trưởng đoàn lính đánh thuê được, nhìn khí độ này, ít nhất phải là tướng quân cầm mười vạn binh nha!
Một người như vậy không ngờ xuất hiện trước mặt mình, thật sự kích phát trí tò mò đối với thân phận đoàn trưởng của bọn họ đây.
Về phần những tù binh cùng gia quyến bọn họ tức thì bị tình cảnh này làm cho sợ tới mức đánh rắm cũng không dám, nhu thuận cúi đầu, cùng chờ đợi vận mệnh của mình.
- Ừ! Không biết các ngươi có nguyện ý nương nhờ vào ta hay không?
Khang Tư dùng giọng điệu rất bình thản nói ra những lời này, tất cả mọi người ở đây đều trở nên ngây ngốc.
Đám lính đánh thuê không khỏi do dự, chính mình chỉ muốn đi tới nghiệp đoàn lính đánh thuê sửa đổi một chút quê quán liền trở thành người của đoàn lính đánh thuê rồi, lời này không phải nói với mình chứ?
Mà đám nô bộc, đặc biệt là Bỉ Lâm Đặc Tư, lại không kìm nổi miên man suy nghĩ, mình là nô bộc của chủ nhân, lời này là muốn mời chào mình gia nhập đoàn lính đánh thuê sao? Không giống nha, đoàn lính đánh thuê đãi ngộ tốt như vậy, nhưng lại có thể giành được lãnh địa, làm sao một nô bộc có thể mong ước xa vời được?
Trong khi mọi người đang suy nghĩ không biết trả lời ra sao, rất nhanh liền phát hiện ánh mắt Khang Tư đúng là nhìn về những tù binh này, nói cách khác, lời này là nói với những tù binh, đám lính đánh thuê cùng nô bộc lập tức dừng lại suy đoán trong lòng, thần tình khinh thường nhìn những tù binh này.
Mà những tù binh này căn bản lại không có khả năng cảm nhận được ánh mắt Khang Tư, bởi vì tất cả bọn họ đều đang cúi đầu.
Tuy nhiên sau khi nghe được câu hỏi của Khang Tư vẫn không ai trả lời, một tù binh gan lớn không kìm nổi ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy ánh mắt Khang Tư đang nhìn chính mình, lập tức sợ tới mức cúi đầu xuống, tuy nhiên hắn đột nhiên nhớ tới cái gì, thần tình không thể tin được ngẩng đầu nhìn Khang Tư.
Khang Tư thấy người này đúng là tên tù binh dẫn đường, không khỏi gật gật đầu hỏi lại:
- Nguyện ý trung thành với ta chứ?
Tù binh này hiểu được không có lầm đúng là lão gia hung hãn này đang hỏi mình, lập tức thần tình kích động quỳ trên mặt đất, vo cùng vui mừng khóc lớn hô:
- Tiểu nhân nguyện ý! Tiểu nhân thề sống chết nguyện trung thành với chủ nhân!
Tác dụng của tấm gương thật là lớn, tù binh này nguyện ý trung thành, khiến cho những tù binh cùng gia quyến bọn họ hiểu được, câu hỏi vừa rồi là nói với ai, lão gia khí độ phi phàm này, không ngờ muốn những người mình nguyện trung thành với hắn?
Trong đầu những nhân vật ở tầng dưới cùng như bọn họ, chỉ có một ý tưởng đợn giản, đó chính là có chủ nhân liền có cơm ăn, không có chủ nhân thì chính mình phải tự đi kiếm lấy mà ăn!
Đối với những người này mà nói, tự do và những thứ khác, so với việc sinh tồn, thì cái gì cũng không bằng, nếu không phải không ai nguyện ý tiếp nhận, sợ rằng đã sớm bán thân làm nô lệ, hiện tại không ngờ có miếng bánh lớn như vậy từ trên trời rơi xuống trước mặt, vậy còn chần chờ gì nữa?
Vì thế những tù binh thanh tráng có mặt đều quỳ trên mặt đất, vừa dập đầu nhận chủ, vừa kêu trời gọi đất nguyện trung thành với Khang Tư.
Mà những người già thì ở một bên hạnh phúc nhìn thân nhân của mình, không nghĩ tới đại họa diệt tộc không có xuất hiện, ngược lại lại xuất hiện chuyện tình tuyệt vời như thế, thật sự rất hạnh phúc nha!
Bọn họ nghĩ rằng, lời nói này khẳng định là dành riêng cho những thanh tráng ở hai bên cửa, căn bản không bao gồm cả những gia quyến bên trong.
Khang Tư gật đầu nói một câu:
- Ừ! Tốt lắm! Ta sẽ không bạc đãi người của ta, đều đứng lên đi.
Đám lính đánh thuê cùng nô bộc đều là kẻ thông minh, vội cởi trói cho những người này, sau này, những người này cũng trở thành người bên mình, bọn họ tâm tình vốn thấp thỏm bất an cũng hoàn toàn biến mất.
Mà đám tù binh còn lại khôi phục tự do thần tình đều hưng phấn, nhưng vẫn không dám lộn xộn như cũ, tất cả đều nhu thuận đứng tại chỗ. Về chuyện rất nhiều người bị Khang Tư giết chết, căn bản không có người để ý.
Tại thời đại này, cuộc sống của những người bọn họ đều là vật lộn với gian khổ ở tầng dưới cùng của xã hội, sinh mạng cùng nghĩa khí đối với bọn họ mà nói, căn bản không phải là chuyện này, cái gọi là trời đất bao la cũng không lớn bằng cái bụng của mình! Về phần tôn nghiêm? Đó là cái gì vậy? Có thể ăn đầy bụng không?
Bất cứ người nào biết ý tưởng bọn họ, đều tin rằng chỉ cần điều kiện thích hợp, bọn họ sẽ vứt bỏ tân chủ nhân Khang Tư này.
Chuyện đó và việc Khang Tư đã từng giết hay không giết đồng bạn của họ không có quan hệ, là bởi thế giới này tạo cho bọn họ một cách nhìn thế giới riêng nên sẽ quyết định như vậy.
Khang Tư đương nhiên hiểu rõ điểm ấy, tuy nhiên hắn còn hiểu rõ hơn, khi đã đói bụng thì chẳng có gì là trung thành hay phản bội nữa cả, tiếp đó, Khang Tư liếc mắt quét nhìn gia quyến của những tù binh một vòng, nhíu mày hỏi:
- Các ngươi không muốn sao?
Tiếng kinh hô lập tức từ trong miệng mọi người phát ra, đám gia quyến tất cả đều trợn mắt há hốc mồm mấp máy môi muốn nói gì.
Trong đám người đột nhiên truyền ra một tiếng tru lên:
- Tiểu nhân nguyện bái lão gia làm chủ nhân!
Đây là một người già gầy yếu đến mức dọa người, mà người này dùng hết khí lực toàn thân phát ra thanh âm từ cổ họng như vậy, đánh thức tất cả gia quyến, bọn họ lúc này mới tỉnh ngộ.
Chẳng quản tại sao hắn bởi duyên cớ gì muốn những người mình nguyện trung thành, cho dù không thể đạt được đãi ngộ giống như những tráng đinh, nhưng lão gia lên tiếng chào mời mình như vậy, nhưng đồ ăn cấp hàng ngày hẳn là luôn có chứ? Nếu ngày qua ngày đều được như vậy cũng quá tốt rồi! Cơ hội tốt như thế có thể để trôi mất sao?
Cho nên lại một trận tiếng "bụp" vang lên, trên mặt đất lại quỳ rất nhiều người.
Khang Tư tùy ý khoát tay, bình thản nói:
- Đều đứng lên đi.
Sau đó hắn không để ý tới nữa, mà quay sang nói với Bỉ Lâm Đặc Tư:
- Bỉ Lâm Đặc Tư! Ngươi là đầu mục tráng phó, những phó quyến này giờ giao cho ngươi phụ trách quản lý.
Bỉ Lâm Đặc Tư nghe vậy trong lòng cả kinh.
Đầu mục tráng phó? Người quản lý những nô bộc cường tráng? Bản thân mình đã được xác định, vậy chẳng phải nói mình không có cách nào trở thành lính đánh thuê nữa? Cứ như vậy mình còn làm thế sao có thể từ chủ nhân đạt được lãnh địa rồi trở thành kỵ sĩ nữa đây! Tuy rằng muốn cự tuyệt? Nhưng mình hiện tại chính là một nô bộc, không có tư cách cự tuyệt, hơn nữa hiện tại khí độ chủ nhân sâm nghiêm, giống như là sử dụng quân lệnh, mình căn bản không có lá gan cự tuyệt.
Tuy nhiên không biết Bỉ Lâm Đặc Tư đột nhiên nhớ tới cái gì, vốn sắc mặt do dự đột nhiên biến mất, thay vào đó là thần sắc ngạc nhiên vui mừng muốn phát điên, hai mắt tỏa ra hào quang cực nóng, quỳ trên mặt đất dập đầu hô:
- Kẻ nô tài hèn mọn xin nghe theo tất cả mệnh lệnh của ngài vô điều kiện, nô bộc thề sống chết nguyện trung thành với chủ nhân!
Hai huynh đệ thủ hạ của Bỉ Lâm Đặc Tư sắc mặt lập tức biến đổi.
Bọn họ đương nhiên biết đầu mục tráng phó là có ý tứ gì, cũng đồng thời hiểu được đây là đoạn tuyệt con đường trả hết nợ cho Khang Tư rồi rời đi, càng không cần nói tới bảo trì thân phận nô bộc phải làm thế nào để trở thành quý tộc. Đại ca của mình luôn luôn khôn khéo, tại sao lần này lại thất sách như thế, hơn nữa nhìn thần tình hắn còn kích động vạn phần như thế, giống như là gặp được chuyện gì cực tốt không bằng?
Đương nhiên, bọn họ xuất thân người hầu kỵ sĩ, căn bản không có khả năng can ngăn ngay tại đương trường, như vậy chẳng những làm mất mặt đại ca, mà còn rước họa sát thân, tốt nhất là tìm cơ hội hỏi một chút xem đại ca nghĩ như thế nào đã.
Khang Tư khắc những biến hóa trên sắc mặt Bỉ Lâm Đặc Tư vào trong mắt, đương nhiên biết được Bỉ Lâm Đặc Tư luôn cuồng nhiệt theo đuổi tước vị quý tộc này vì cái gì có biến hóa như vậy, tuy nhiên hắn cũng không để ý.
Tuy rằng Khang Tư biết rõ đạo lý trong khi kẻ bề trên đảm bảo ích lợi thủ hạ, đồng thời cũng có thể khiến cho thủ hạ bảo trì trung thành và tận tâm, mỗi người theo đuổi lợi ích của mình, như vậy vị trí của kẻ bề trên mới ngồi yên ổn được. Nhưng Khang Tư đối với lòng trung thành cho đến bây giờ cũng không quá mức để ý, căn bản là lười lo lắng những điều đó, bởi vì nguyện vọng của Bỉ Lâm Đặc Tư thật sự có thể không thực hiện được, chính mình cũng không có hứng thú lại đi gánh vác cái trọng trách gì nữa.
Khang Tư lúc này chỉ biết gánh vác trách nhiệm mình cần gánh vác, mặc kệ trách nhiệm này có nặng nề bao nhiêu, nhưng nếu trọng trách không cần hắn gánh vác, vậy khẳng định cũng không cần để ý tới.
Gánh nặng ở bên đế quốc là bởi vì các loại nguyên nhân, tích lũy dần dần lên, gần như ép buộc Khang Tư không thể nhúc nhích, có lẽ cũng là như thế, nếu không phải bởi vì long quyển phong, Khang Tư sẽ vẫn như trước ngàn năm như một ngày chịu trách nhiệm nặng nề, cho đến tận lúc chết, hoặc là có người tiếp nhận trọng trách mới thôi.
Cho nên, thật vất vả Khang Tư mới được toàn thân thoải mái tự tại, hiện tại chẳng buồn theo đuổi cái gì vương giả hay thống trị gì nữa.
Mục tiêu duy nhất hiện tại của hắn chính là để đồ án Bạch Mạn Mân Côi truyền khắp toàn bộ Tuyết quốc, nếu tới trình độ đó rồi mà còn không có người biết đến tìm tới cửa, vậy Khang Tư sẽ buông bỏ mục tiêu này, bắt đầu đời sống thực sự của chính mình.
Đương nhiên, đây chỉ là quyết định của Khang Tư mà thôi, ai có thể biết rõ, một khi bất cứ chuyện tình gì bắt đầu được thực thi, như vậy sẽ không nhất định dựa vào con người mà quyết định phương hướng phát triển.
Sau này thế nào, khi chưa phát sinh, ai cũng không biết được.
- Giáp Nhất! Ngươi dẫn theo đám lính đánh thuê từ trong tráng đinh tuyển chọn người thích hợp, tiến hành công việc huấn luyện lính đánh thuê dự bị.
Khang Tư không quay đầu lại nói.
- Rõ!
Giáp Nhất đương nhiên hiểu được, đây là chuẩn bị những người bổ sung cho đoàn lính đánh thuê còn thiếu chín mươi chín người kia, Giáp Nhất cũng giống như Khang Tư, căn bản không thèm để ý những người này một khắc trước đó vẫn còn là tù binh sau khi có được binh khí có thể lập tức tạo phản hay không, hắn không thèm để ý không phải bởi vì hắn quen thuộc bản tính những người này, mà là bởi thực lực cường đại của bản thân.
Những người này tạo phản thì có năng lực thế nào?
Giỏi lắm chính là tổn hao chút khí lực giết sạch toàn bộ mà thôi. So với chuyện đó, hắn thật sự để ý chính mình có thể huấn luyện những kẻ nhu nhược này trở thành binh sĩ ưu tú hay không thôi.
- Giáp Nhị! Từ trong những đứa trẻ này tuyển chọn ra người thích hợp, sau đó tiến hành huấn luyện mật vệ.
Khang Tư nhe nhàng nói một câu, liền quyết định tương lai những đứa trẻ này, tuy nhiên nghĩ thấy đối với bọn họ mà nói ngược lại chính là chuyện tốt.
Sở dĩ một lần nữa thành lập hệ thống mật vệ, chủ yếu là bởi nắm được thông tin chính xác đã thành thói quen của Khang Tư, nhất thời đã không có gì là không quen nữa.
- Rõ!
Giáp Nhị rất là kích động, bởi vì chuyện này chứng tỏ, về sau mình sẽ trở thành tổng trưởng mới của hệ thống mật vệ rồi.
Giáp Nhất căn bản sẽ không đố kị địa vị này với Giáp Nhị, bởi vì Giáp Nhất thực sự cảm thấy hứng thú với quân sự, mà Khang Tư đưa ra mệnh lệnh như thế cũng đã lo lắng đến điểm ấy, tuy rằng không thèm để ý vấn đề trung thành, nhưng tránh cho nội bộ xuất hiện hao tổn nhân tài cũng là một trong những trách nhiệm của kẻ bề trên.
- Giáp Linh! Đi tìm hiểu tin tức Phi Long kỵ sĩ đoàn.
Khang Tư lại ra lệnh, Phi Long kỵ sĩ đoàn này có thể nói là còn chưa tiến vào trấn đã đắc tội bọn họ, nếu đã đắc tội, vậy phải có chuẩn bị trước.
Đáp lại hắn chỉ có một tiếng:
- Rõ!
Căn bản là không biết Giáp Linh ẩn dấu ở địa phương nào.
Khang Tư dừng một chút, đột nhiên có chút nghi hoặc nói:
- Đúng rồi! Các ngươi có biết vì cái gì thủ lĩnh hội Đoàn Trợ lại đột nhiên tấn công Phi Long kỵ sĩ đoàn không? Ngay từ đầu không phải tên thiếu gia Cát Áo kia diễn trò sao?
Giáp Nhất hướng Giáp Nhị nháy mắt, sau này những chuyện tình thuộc phương diện tình báo đều do Giáp Nhị bẩm báo rồi.
Giáp Nhị đương nhiên hiểu rõ sao lại thế, hơi có chút không thích ứng do dự một lúc rồi nói:
- Chủ thượng! Bởi vì thủ lĩnh hội Đoàn Trợ đã chết, cho nên tình huống thuật lại không rõ lắm, tuy nhiên nghe nói thủ lĩnh kia từng gặp mặt người của Phi Long kỵ sĩ đoàn, thuộc hạ đoán, chuyện này có liên quan đến vấn đề tranh chấp quyền thừa kế Phi Long kỵ sĩ đoàn.
Khang Tư đối với chuyện này chỉ có thể lắc đầu, cảm thán hội Đoàn Trợ gan lớn, một con gián nhỏ không ngờ dám tham dự vào trong cuộc tranh đấu của những con chuột, thật sự là muốn chết sao.
Khang Tư đối với chuyện đó không có hứng thú liền chớp mắt, sau đó nói với Bỉ Lâm Đặc Tư:
- Cho ngươi ba trăm mai kim tệ, dẫn người đi mua chút lương thực, kèm theo vật liệu kiến trúc cùng công cụ, trở về tu chỉnh nơi này một chút.
Giáp Nhất các ngươi cũng bắt đầu chấp hành nhiệm vụ đi, ta dẫn đám Hạ Lợi đi tới nghiệp đoàn lính đánh thuê chuyển hộ tịch lại đây.
Khang Tư nói xong đứng lên.
Đang đưa tiền cho Bỉ Lâm Đặc Tư Giáp Nhất nghe vậy, vội vàng lo lắng nói:
- Chủ thượng! Giáp Linh đã đi chấp hành nhiệm vụ, bên ngài không ai hộ vệ không được, công việc của ta cùng Giáp Nhị để quay về rồi làm được không?
- Không! Nơi này không có các ngươi giám sát, phỏng chừng những người này sẽ ngây ngốc đợi chúng ta trở về mới thôi, các ngươi trước tiên chỉ huy bọn họ rửa sạch sẽ nơi này rồi nói sau. Ta sẽ không cần các ngươi bảo hộ, dù sao ta cũng không phải người yếu đuối vô lực.
Lời này của Khang Tư khiến Bỉ Lâm Đặc Tư âm thầm nói nhỏ, cái gì không phải người yếu đuối? Quả thực chính là chiến thần tái sinh!
Nhìn những thành viên hội đoàn trợ tuy rằng sắc mặt vui mừng, nhưng tất cả đều đứng nguyên tại chỗ, Giáp Nhất Giáp Nhị không khỏi ngậm miệng.
Ở trong trấn này, trị an hẳn là cũng tạm ổn, bằng không làm sao có thể bảo trì phồn vinh? Nhưng lại có năm lính đánh thuê đi theo, chỉ cần không gặp phải vây công quy mô lớn, an toàn có thể bảo đảm, hơn nữa, phỏng chừng đây là chủ thượng muốn thả tay nhìn xem năng lực hai người bọn mình, chính mình cần phải làm cho tốt mới được.
Sau khi Khang Tư ra khỏi cửa, đám người nhận được mệnh lệnh lập tức bắt đầu làm việc, khiến cho trụ sở hội Đoàn Trợ trở nên náo nhiệt hẳn lên.
Bỉ Lâm Đặc Tư có chút gan lớn, với mười mấy tráng đinh hội Đoàn Trợ, chỉ mang theo hai huynh đệ của mình đi ra cửa, ra trước cửa, những tráng đinh đó tự động sửa sang lại quần áo một chút mới dám đi theo ra ngoài.
Thấy một màn như vậy, cũng biết được nguyên nhân phía sau, mọi người có chút sợ năm nô bộc chưa từng quen mặt này, nếu mình thoát ly sự che chở cửa chủ nhân, dựa vào năng lực của mình, sợ rằng chỉ có thể chết già trong khu vực bùn lầy này mà thôi, hiểu được điều ấy, bọn họ càng thêm nghe theo chỉ huy của Giáp Nhất Giáp Nhị.
Sau khi đi được một đoạn đường, hai huynh đệ Bỉ Lâm Đặc Tư nhìn thấy mười mấy tráng đinh phi thường nhu thuận, cũng liền yên lòng, vội vàng chạy tới gần Bỉ Lâm Đặc Tư, nhỏ giọng hỏi Bỉ Lâm Đặc Tư vì cái gì muốn trở thành đầu mục tráng phó.
Thấy ánh mắt lo lắng của hai huynh đệ, trong lòng Bỉ Lâm Đặc Tư ấm áp, cười thấp giọng nói:
- Tin rằng các ngươi cũng biết, thưởng lãnh địa cho đoàn lính đánh thuê chính là trực tiếp thưởng cho chủ nhân của đoàn lính đánh thuê đó, nói cách khác chủ nhân mới là người được tất cả lãnh địa, mà không phải là đoàn lính đánh thuê.
Hai người hầu kỵ sĩ biết đại ca còn nói câu sau đó, đều chỉ gật gật đầu không có hé răng.
Bỉ Lâm Đặc Tư cười nói:
- Mà thân phận chúng ta là nô bộc, đương nhiên không tính trong hệ thống đoàn lính đánh thuê, mà trong hệ thống của riêng chủ nhân, nói cách khác, tương lai vạn nhất sau khi chủ nhân có được lãnh địa, chúng người thuộc hệ thống lĩnh chủ, mà không phải thành viên đoàn lính đánh thuê gì cả.
Cho nên, chức đầu mục tráng phó hiện tại của ta, khẳng định so với những người trong đoàn lính đánh thuê càng được coi trọng cùng tin tưởng hơn, dù sao một thủ hạ vì tiền tài làm việc, hơn nữa tùy thời có thể thoát ly, một nô bộc thì sinh mạng thể xác và tinh thần đều thuộc về chủ nhân, người nào mới là thân tín, tin rằng chủ nhân sẽ dễ dàng hiểu được.
Hơn nữa quan trọng nhất là, hiện tại đoàn lính đánh thuê mới có năm thành viên ngoại hệ, mấy người này cũng sẽ không vì chủ nhân mà đi tìm chết, mà hơn hai trăm nô bộc thành viên nội hệ mới là lực lượng chân chính của chủ nhân, mà chúng ta, chính là người nắm trong tay cỗ lực lượng này nha!
Nói đến đây, Bỉ Lâm Đặc Tư hưng phấn dị thường.
Nghe nói như thế, hai huynh đệ thủ hạ Bỉ Lâm Đặc Tư lập tức kích động thần tình đỏ bừng, bọn họ lập tức thề nhất định trợ giúp đại ca quản lý thật tốt những tráng phó.
Sau một phen tâm sự, ba người vốn khát vọng trở thành quý tộc liền tràn đầy tình cảm mãnh liệt về tương lai.
Bên phía Khang Tư một đường đều không có xảy ra việc gì, sau tìm được tòa nhà trang hoàng của Nghiệp đoàn, phía trước so với nghiệp đoàn ở thành Bỉ Khắc còn xinh đẹp hơn, mỗi người một kim tệ phí thủ tục liền hoàn thành chuyển đổi hộ tịch lính đánh thuê, chỉ là xếp hàng mất chút thời gian mà thôi, ai kêu nơi này tụ tập lính đánh thuê rất nhiều chứ.
Mà năm lính đánh thuê đám Hạ Lợi, dựa theo điều ước trước đó với Khang Tư sau khi ký kết hiệp ước mới, rốt cục nhẹ nhàng thở ra, xem như đã hoàn toàn bán thân rồi.
Tuy nhiên bọn họ chẳng những không có thương cảm, ngược lại có một cỗ cảm giác giải thoát vô ưu. Bởi vì nếu chết trận, gia quyến của mình đều sẽ được đoàn lính đánh thuê nuôi nấng, nếu tàn phế, đoàn lính đánh thuê sẽ nuôi mình cả đời.
Tuy rằng ai cũng hiểu rõ làm như vậy, lực ngưng tụ của đoàn lính đánh thuê sẽ siêu cường, nhưng vì cái gì không có mấy đoàn lính đánh thuê làm như vậy chứ? Bời vì làm như vậy phí tổn thật sự rất cao, chi trả lớn gấp mấy lần thu, hơn nữa trong khoảng thời gian ngắn lại không thu được ích lợi gì, không có ai đi làm như vậy, bởi vì cho tới nay, lính đánh thuê chính là vì tiền bán mạng, ai đi để ý sự sống chết của lính đánh thuê đây? Nhân thủ không đủ, tùy tiện chiêu mộ, rất nhiều người chờ cho ngươi chọn lựa ấy chứ.
Đám người Hạ Lợi cũng không phải đầu đất, sẽ không tùy tiện ký vào khế ước bán thân loại này, nếu Khang Tư không có bản lĩnh, chỉ cần một đoàn lính đánh thuê đưa ra đãi ngộ như vậy, bọn họ khẳng định phải lo lắng một phen mới đúng, bởi vì ai cũng không biết một đoàn lính đánh thuê như vậy khi nào thì sẽ bị người ta diệt toàn đoàn.
Nhưng hiện tại, bổn sự khác của Khang Tư không nói, chỉ riêng sức chiến đầu đã cường hãn đến mức dọa người, hơn nữa còn không chỉ một người cường hãn như thế, toàn bộ đoàn lính đánh thuê ước chừng có bốn cao thủ như vậy. Cứ như vậy, diệt đoàn ít có thể xảy ra, đoàn lính đánh thuê có tiền đồ như thế, hơn nữa đãi ngộ tốt như thế, đương nhiên phải thừa dịp thời kỳ còn nhỏ yếu mà gia nhập rồi, chính mình sẽ trở thành nguyên lão lập đoàn, vinh hoa phú quý dễ như trở bàn tay nha.
Ký kết hiệp ước, có nghiệp đoàn lính đánh thuê đảm bảo, trừ phi không còn ở Tuyết quốc, bằng không căn bản không thể vi phạm điều ước, đương nhiên, thế lực thực cường đại, vi phạm điều ước cũng có thể, chỉ là thủ lĩnh không thủ tín như thế, thủ hạ còn có thể đi theo sao? Cho nên một khi để nghiệp đoàn lính đánh thuê đảm bảo, trừ phi người lập ra hiệp ước nghèo túng, thậm chí diệt sạch, bằng không tuyệt đối sẽ không có người không tuân thủ.
Vì vậy, cho nên sau khi Khang Tư thu hồi hiệp ước, rõ ràng cảm giác được năm lính đánh thuê đám Hạ Lợi đối với mình tôn kính hơn trước kia nhiều, hơn nữa tính phục tùng cũng lớn hơn so với trước kia rất nhiều.
Khang Tư đương nhiên hiểu được vì sao lại thay đổi rõ ràng như thế, điều này cũng khiến Khang Tư không kìm nổi cảm thán, tính vụ lợi của con người cường đại đến cỡ nào!
← Hồi 184 | Hồi 186 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác