Vay nóng Homecredit

Truyện:Cô độc chiến thần - Hồi 178

Cô độc chiến thần
Trọn bộ 266 hồi
Hồi 178: Chế độ chặt chẽ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-266)

Siêu sale Lazada

Cảm giác được động tác Giáp Nhất Giáp Nhị, đám lính đánh thuê lập tức nghiêm mặt nắm chặt binh khí.

Tên đầu mục lính đánh thuê kia cũng biến sắc, hai tên này nhìn bề ngoài rất phổ thông lại có thể cường hãn như vậy, nhìn bộ dáng bọn hắn, trên người một chút sát khí cũng không bộc phát ra, đã có một cỗ hơi thở khiến người khác lạnh run.

Không ngờ đối phương lại có thể ẩn dấu sát khí!

Đây là bản lãnh chỉ có thích khách mới làm được! Lẽ nào hai người này xuất thân từ thích khách? Như vậy nam tử ở giữa kia có thân phận gì? Dạng như mình không cố kỵ mặt mũi hắn, có thể sẽ dẫn tới phiền toái cho cố chủ hay không?

Nhưng mà nghĩ tới cố chủ là thương đoàn Hoa Bách hợp cường đại không gì sánh được, trong lòng đầu mục lính đánh thuê lại nhẹ nhõm, mình gánh vác nhiệm vụ hộ vệ nhiều năm như vậy, chừng từng thấy có ai dám trêu chọc thương đoàn Hoa bách hợp lần nào.

Trong lúc đầu mục lính đánh thuê chuẩn bị làm cứng, Khang Tư mỉm cười, như không thèm để ý nói: "Có thể, mời." Mà Giáp Nhất Giáp Nhị lập tức thu hồi binh khí đứng sang một bên.

Đối với bọn mà nói nếu như chủ thượng không có mệnh lệnh, vậy bọn họ tự nhiên sẽ giữ gìn tôn nghiêm của chủ thượng, thế nhưng có mệnh lệnh, phải lấy mệnh lệnh làm tiêu chuẩn tối cao.

Còn Khang Tư lại vốn không thèm để ý chuyện mình bị người ta đánh vào mặt mũi mình, theo hắn xem ra chuyện này căn bản không cần tính toán. Chỉ là Khang Tư cũng biết rõ, nếu như mình không có hạ lệnh rõ ràng, thuộc hạ hắn tuyệt đối sẽ rất thích ý diệt sạch nhà kẻ dám không nể mặt mũi chủ thượng mình.

Vừa rồi còn muốn đánh giết, đột nhiên lại dễ nói như vậy?

Biến hóa cực đoan như thế khiến đầu mục lính đánh thuê kinh nghi bất định, nhưng cái cảm giác lạnh lẽo vừa rồi khiến hắn vẫn khoát tay ra hiệu:

- Đi vào kiểm tra tỉ mỉ một chút, nhớ kỹ, đừng có làm loạn!

Hắn vẫn quyết định cho chủ tiệm mới này chút mặt mũi, nếu như không có mệnh lệnh này, hắn biết mấy thủ hạ mình tiến vào nhất định sẽ cố ý quấy rối phát tiết một phen, đến lúc đó ngược lại làm khó chính mình.

Các lính đánh thuê đương nhiên hiểu được lời lão đại nhà mình nói có ý gì, cau mày cẩn thận kiểm tra quán rượu tỉ mỉ một lần, phát hiện ngoại trừ lượng lớn thức ăn ra còn có một đống vũ khí, còn lại liền không có chỗ nào quái dị.

Tuy rằng vũ khí này nhìn rất tốt, nhưng có nhóm tám người Bỉ Lâm Đặc Tư lạnh mắt giám thị, những vũ khí Khang Tư cướp từ Tuyết Lang bang liền bị các lính đánh thuê dễ dàng buông tha.

Bọn Bỉ Lâm Đặc Tư cũng cảm giác rất ủy khuất, nhưng ai bảo thế lực thương đoàn Hoa bách hợp mạnh mẽ, ai bảo chủ nhân cũng đã đồng ý rồi chứ, cũng chỉ phải chịu đựng, nhưng mắt lạnh mà nhìn cũng không tránh được.

Sau khi được tin tức toàn bộ an toàn, đầu mục lính đánh thuê mới tới bên xe ngựa xin chỉ thị, theo tiếng mở cửa xe ngựa, một người trung niên bộ dáng như một căn phòng, thần sắc lại hết sức cao ngạo, đủng đỉnh xuống xe ngựa.

Một tên chân chó lập tức thay hắn bung dù che tuyết, tên trung niên dưới tán dù hất cằm, quét mắt liếc đám người một lượt, nắm chặt chiếc khăn da cáo trên cổ, vẻ mặt ngạo mạn ở trong vòng vây mấy người hầu đi vào quán rượu.

Tiến vào quán rượu, tên hầu chân chó kìa lập tức rút khăn ra lau chùi cái ghế ở giữa, sau đó ân cần nâng đỡ người trung niên kia ngồi xuống, lúc này Khang Tư cũng từ lời Bỉ Lâm Đặc Tư biết được, cái người trung niên béo tròn kia, tên là Phất Lãng, là một kế toán nhỏ thuộc phân xã của thương đoàn Hoa bách hợp ở bá tước lĩnh Bỉ Khắc này.

Bởi vì nắm trong tay quyền lực thu mua cùng tiêu thụ mấy thôn trấn phụ cận, cho nên người này thường ngày ở trước mặt người khác hết sức kiêu ngạo, lại còn muốn người khác gọi hắn là lão gia, đồng thởi lúc thu mua thì ép giá, tiêu thụ thì kéo giá, khiến cho người địa phương khổ không nói nỗi.

Nhưng ai bảo thế lực thương đoàn Hoa Bách hợp đủ mạnh đây chứ, căn bản không có người dám tranh với bọn họ, người địa phương vốn không bán được cho người khác, chỉ có thể tiếp thu bốn lần bóc lột cố định hàng năm thôi.

- Chủ quán, ta đại biểu thương đoàn Hoa Bách hợp mượn tạm mặt tiền các ngươi làm cửa hàng một khoảng thời gian, yên tâm, phương diện giá cả ta sẽ không bạc đãi ngươi.

Tên Phất Lãng béo này làm ra vẻ cao cao nó với Khang Tư, sau đó quay đầu, tên người hầu chân chó kia, lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực ném một túi tiền sang Khang Tư, cũng vênh váo làm tàng nói:

- Toàn bộ là phí dừng chân cùng ăn uống của chúng ta trong khoảng thời gian này, tiền đó còn dư, cho nên nhất định phải chiêu đãi rượu thịt cho tốt, nếu như đắc tội thương đoàn Hoa Bách hợp chúng ta, ngươi liền biết xảy ra chuyện gì rồi chứ!

Nghe lời càn rỡ như thế, ánh mắt Giáp Nhất Giáp Nhị chợt lóe sáng, còn bọn Bỉ Lâm Đặc Tư lại không có phản ứng gì, trước đây tên kế toán kia cùng đám thủ hạ hắn, ngay cả lời càng khó nghe càng kiêu ngạo hơn cũng nói qua, lần này thấy quán rượu đổi người, bởi vì không biết chi tiết mà có chút thu liễm.

Về phần Khang Tư lại rất không nể tình đương trường mở túi ra, phát hiện bên trong chỉ có hai đồng ngân tệ, còn lại cũng chỉ gần trăm đồng tệ, không khỏi bĩu môi.

Nhìn bộ dáng tên người hầu kia, còn tưởng cả túi tiền là kim tệ nữa chứ. Nhưng mà Khang Tư cũng không phát tác, bởi vì hắn không rõ giá hàng ở đây, thấy Bỉ Lâm Đặc Tư phát hiện tiền trong tay mình rồi cũng không nói gì thêm, biết chút tiền này thật sự đủ chi dùng, cho nên cũng thu tiền liền phất tay, để đám người Bỉ Lâm Đặc Tư chiêu đãi tên kế toán này.

Tuy rằng không thích tên kế toán kia, nhưng cũng sẽ không vì vậy mà đánh cướp giết sạch hắn, dù sao Khang Tư còn chưa có lòng dạ độc ác tới mức này.

Có mệnh lệnh của Khang Tư, bọn Bỉ Lâm Đặc Tư mới bắt đầu đảm nhiệm công tác hầu bàn quán rượu, nhất thời toàn bộ quán rượu liền náo nhiệt, khôi phục bầu không khí chân chính mà nơi này phải có.

Ăn uống xong, tên kế toán Phất Lãng phái mấy người hầu cùng lính đánh thuê ra ngoài thông tri cho dân trấn, còn mình lại chạy đi đánh một giấc, mấy người hầu cùng lính đánh thuê còn lại bắt đầu tụm năm tụm ba uống rượu nói chuyện phiếm.

Cái đầu mục lính đánh thuê kia tìm cơ hội nâng ly rượu nói vài lời với Khang Tư, hiển nhiên đầu mục lính đánh thuê cho rằng Khang Tư cũng không phải người thường, cố ý khách khí rất nhiều, cho nên không nói mấy câu mọi người liền bắt đầu thân thiết.

Nhìn thời cơ đã không kém, Khang Tư lại kính một lý rồi hỏi:

- Ngài đoàn trưởng, không biết đoàn lính đánh thuê cùng lính đánh thuê là thế nào vậy? Có phải bất cứ kẻ nào đều có thể trở thành lính đánh thuê, thành lập đoàn lính đánh thuê?

Đầu mục lính đánh thuê cười ha hả:

- Lính đánh thuê thì đúng là ai cũng làm được, đù là trong quân binh của đông đảo quý tộc thì người có thân phận lính đánh thuê cũng không ít, nhưng mà quý tộc làm lính đánh thuê lại không có mấy người, quý tộc khống chế đoàn lính đánh thuê lại chỗ nào cũng có.

- Về phần thành lập đoàn lính đánh thuê, tuy rằng biểu hiện ra người nào cũng có thể, thế nhưng kỳ thật lại hạn chế tuyệt đại bộ phận, bởi vì, đầu tiên dù là lính đánh thuê hay là đoàn lính đánh thuê, đều phải tới Nghiệp đoàn lính đánh thuê trong Bá tước lĩnh xin thân phận lính đánh thuê, tuy rằng trong rất nhiều lãnh địa quý tộc đều có Nghiệp đoàn lính đánh thuê tồn tại, nhưng thân phận lính đánh thuê lại phải bắt buộc tới Nghiệp đoàn lính đánh thuê ở một cái Bá tước lĩnh trong tam đại công quốc mới có thể xin được. Mà thân phận này là một giá, đoàn đội là một trăm kim tệ, lính đánh thuê là một kim tệ.

- Sau khi có được văn kiện thân phận rồi, lính đánh thuê sẽ có thể làm việc, còn đoàn lính đánh thuê lại phải tìm một nơi trú chân, cũng là tiện cho người ta cần tìm tới chỗ nói chuyện làm việc, đồng thời nơi trú chân phải được quý tộc tán thành, cuối cùng là đi chào hỏi các đoàn lính đánh thuê hợp pháp nơi trú chân đó, thẳng đến khi hoàn thành chuyện này, cái đoàn lính đánh thuê đó mới có thể tiếp tục làm việc.

- Cái Nghiệp đoàn lính đánh thuê kia có tác dụng gì? Nhất định phải thông qua nó mới được xác nhận sao?

Khang Tư rất là hiếu kỳ, những lính đánh thuê này chạy tán loạn khắp thiên hạ, căn bản không có khả năng quản lý nghiêm ngặt được, ở bên ngoài làm cướp bóc đồ tể, sau đó chạy tới quê nhà làm cứu thế chủ cũng không ai biết, lẽ nào cái Nghiệp đoàn này chỉ là cần lấy tiền?

Đầu mục lính đánh thuê giải thích:

- Đừng tưởng rằng Nghiệp đoàn lính đánh thuê ngoại trừ phát chứng minh ra thì không có tác dụng gì, nên biết rằng Nghiệp đoàn dong binh các nơi còn có một tuyệt chiêu, đó chính là bất kể ai làm lãnh chủ, đều sẽ tự động chia một nửa hoa hồng của mình. Cho nên vì kim tệ của mình, lĩnh chủ các nơi đều sẽ kiểm tra nghiêm ngặt thân phận lính đánh thuê, một khi bị phát hiện chấp hành công tác làm thuê có lui tới với tiền tài, nhưng không có thân phận lính đánh thuê hoặc là giả mạo, sẽ lập tức bắt vào Nghiệp đoàn nô lệ.

- Cho nên muốn làm lính đánh thuê sẽ không bớt được khoản tiền này, dù là ngươi có thể chế ra một cái văn kiện thân phận giống như thật, nhưng trong tư liệu Nghiệp đoàn lính đánh thuê ở Bá tước lĩnh lại không có, cho nên làm thế cũng vô dụng.

- Nói như vậy Nghiệp đoàn lính đánh thuê cũng chỉ có công năng phát giấy chứng nhận thôi sao? Vậy sau khi mọi người đều trở thành lính đánh thuê, thế chẳng phải sẽ không có thu nhập nữa? Ta nghĩ các lĩnh chủ sẽ không thể tiếp thu kết quả này được?

Khang Tư lại hỏi tiếp.

Đầu mục lính đánh thuê cười nói:

- Hắc hắc, đám quyền quý kia đều là hạng người tính toán chi li, nào có thể để xuất hiện tình trạng này! Cho nên để tránh cho chuyện sau khi mọi người đều trở thành lính đánh thuê, do đó xuất hiện vấn đề không thể kiếm được tiền, đám quyền quý này khôn khéo phân chia cấp độ lính đánh thuê cùng đoàn lính đánh thuê theo chế độ chín đẳng cấp, cấp một là thấp nhất, cấp chín là cao nhất.

Khang Tư hơi cau mày:

- Không nghĩ tới lính đánh thuê cũng có chế độ đẳng cấp, cái đẳng cấp này phân chia thế nào? Lại làm sao để thăng cấp?

-Lính đánh thuê cùng đoàn lính đánh thuê có khác nhau rất lớn, lính đánh thuê cùng đoàn lính đánh thuê cấp một không cần khảo hạch gì, xin được thân phận là sẽ tự thu được. Tới khảo hạch lính đánh thuê cấp hai phí mỗi lần là mười kim tệ, đồng thời còn cần một mình đánh bại một lính đánh thuê cấp một, khảo hạch cấp ba mỗi lần là hai mươi kim tệ, đánh bại hai người lính đánh thuê cấp hai, dù sao phí khảo hạch cùng nhân số quyết đấu các cấp tiếp theo là gấp đôi cấp trước.

Đầu mục lính đánh thuê nói.

- Cấp 5 là 80 kim tệ đấu 8 lính đánh thuê, cấp 6 là 160 kim tệ đấu với 16 lính đánh thuê... Nói cách khác cấp 9 cần giao nộp phí khảo hạch là 1280 kim tệ cùng đánh bại 128 gã lính đánh thuê cấp 8? Cái này ai có thể làm được!

Khang Tư có điểm khiếp sợ nói, dù sao mình tuyệt đối không có khả năng đồng thời đánh bại 128 người có năng lực không kém mình lắm.

Đầu mục lính đánh thuê cười lớn nói:

- Ha ha, không sai! Xác thật là không có ai có thể dưới 128 người xa luân chiến mà thắng lợi cả! Cho nên hiện giờ lính đánh thuê cấp cao nhất cũng chỉ mới cấp sáu mà thôi!

Khang Tư sững sốt, xa luân chiến? Mà không phải một lượt tràn lên? Nếu như nói như vậy, chẳng những là mình, dù là các mật vệ của mình cũng làm được mà. Tuy nhiên Khang Tư cũng không hỏi tiếp vấn đề này, dù sao hắn đối với chuyện lính đánh thuê cũng không quan tâm, hỏi tiếp:

- Vậy đoàn lính đánh thuê làm sao thăng cấp?

Đầu mục lính đánh thuê uống một ngụm rượu nói:

- Đoàn lính đánh thuê thăng cấp thì dựa vào tích phân, mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ đều sẽ thu được tích phân, nhiệm vụ này đều là Nghiệp đoàn lính đánh thuê công bố, cũng có tìm tới tận cửa, chỉ là cũng phải đi Nghiệp đoàn lính đánh thuê đăng ký, không thì sẽ không có tích phân. Đương nhiên, những cái này không cần tiền, nếu như cái này cũng phải đòi tiền, Nghiệp đoàn lính đánh thuê đã sớm bị hủy rồi!

- Chờ khi đủ điểm tích phân, lại nộp thêm một khoản tiền phí là có thể thăng cấp, đoàn lính đánh thuê cấp hai cần 100 tích phân cùng nộp 200 kim tệ, cấp ba là 500 tích phân cùng một ngàn kim tệ, cấp bốn là 2500 tích phân và 5000 kim tệ, sau đó mỗi cấp kế tiếp tích phân cùng kim tệ đều tăng lên năm lần. Tới cấp chín sẽ là một con số trên trời.

Đầu mục lính đánh thuê bắt ngón tay nói đến đây, không nhịn được cảm thán:

- Kỳ thật tích phân một ngày nào đó là có thể đạt được, nhưng kim tệ thì không có cách nào, vô số đoàn lính đánh thuê đều dừng lại ở vị trí cấp bốn này, giống như đoàn lính đánh thuê chúng ta thì tích phân đã sớm đạt tới yêu cầu cấp sáu rồi, thế nhưng chính vì vấn đề kim tệ mà vẫn dừng lại ở cấp bốn này.

Khang Tư tính nhẩm một chút:

- Cấp năm cần 12. 500 tích phân cùng 25. 000 kim tệ; cấp sáu 62. 500 tích phân là cùng kim tệ 122. 500; cấp bảy là 312. 500 tích phân và kim tệ 625. 000; cấp tám tích phân 1. 562. 500, kim tệ 3. 125. 000; cấp chín cần 7. 812. 500 tích phân, kim tệ 15. 625. 000.

(ghi số cho dễ đọc)

Tính ra chữ số này rồi, Khang Tư không nhịn được líu lưỡi, giao nộp 15. 625. 000 kim tệ, liền thành đoàn lính đánh thuê cấp chín? Không có người ngu ngốc như thế chứ? Thế nhưng Nghiệp đoàn lính đánh thuê cũng sẽ không làm ra loại trò hề gạt tiền như vậy? Cho nên Khang Tư không nhịn được hỏi:

- Tăng cấp đoàn lính đánh thuê sẽ có chỗ gì tốt?

- Có chỗ gì tốt? Ha ha, chỗ tốt đương nhiên là có, không thì ai sẽ để ý tới chế độ đẳng cấp Nghiệp đoàn lính đánh thuê. Cơ bản là chỗ tốt rất lớn mà, bất luận là lính đánh thuê hay là đoàn lính đánh thuê, đẳng cấp cao tương đối dễ được người ta thuê, nói cách khác tương đối dễ kiếm tiền hơn. Lính đánh thuê đẳng cấp cao tùy tiện làm mấy cái nhiệm vụ là có thể kiếm lại gấp mấy lần phí khảo hạch, bên trong đoàn lính đánh thuê cũng là dựa theo công trạng cùng đẳng cấp chia tích phân, dù sao lính đánh thuê đẳng cấp cao tuyệt đối là tài nguyên cuồn cuộn.

Đầu mục lính đánh thuê rất là đắc ý nói:

- Chỗ tốt thứ hai, là lính đánh thuê cấp năm có thể không cần quỳ bái Nam tước, cấp sáu là Tử tước, cấp bảy là Bá tước, cấp tám là Đại công, mà tới cấp chín thì ngược lại Đại công phải hành lễ trước.

- Thứ ba, là lính đánh thuê tiến vào quân đội, đồng trạng thái quân công, sẽ đề bạt lính đánh thuê trước tiên, đều là lính đánh thuê thì sẽ đề bạt người đẳng cấp cao hơn. Ba chỗ tốt này chính là tất cả quý tộc lĩnh chủ toàn bộ tam đại công quốc ở Tuyết quốc đều thừa nhận, tuy rằng trong đó điều thứ hai thứ ba phần lớn các thời kỳ đều chỉ là nói cho dễ nghe, nhưng xác thật có lính đánh thuê may mắn dựa vào đó trở nên vượt trội thành quý tộc lĩnh chủ.

Đầu mục lính đánh thuê lại nốc một ngụm rượu mới nói tiếp:

- Trước đó là nói chỗ tốt của lính đánh thuê cá nhân, mà chỗ tốt của đoàn lính đánh thuê hoặc là nói chỗ tốt người sở hữu đoàn lính đánh thuê có được rất lớn, đầu tiên đoàn lính đánh thuê có thể lấy lý do tiếp thu nhiệm vụ tùy ý tham dự vào giữa bất cứ một trận chiến công phòng của các lĩnh chủ, đương nhiên, đã gia nhập một phương thì trước khi chiến tranh kết thúc không được chuyển sang phía địch, cái này không ai làm dù là có thất bại, cũng có quyền như quý tộc, có thể dùng tiền tài chuộc lại tự do.

- Tiếp đó là có thể nhận nhiệm vụ dẫn binh vượt biên cảnh tiêu diệt đoàn cường đạo, chỉ cần đưa ra văn kiện thông báo vượt biên cảnh của lĩnh chủ là được. Nhiệm vụ như vậy, chiến lợi phẩm đều thuộc về đoàn lính đánh thuê, nếu như không suy nghĩ lợi hại biến thành đoàn cường đạo, có thể không lý tới nhiệm vụ gì hết, nuốt hết vật phẩm nhiệm vụ cũng không có vấn đề gì. Đương nhiên, cũng không phải không có ngu ngốc làm như vậy, chỉ là cuối cùng đều vứt bỏ tiền đồ quanh minh trở thành một đoàn cường đạo người người đòi đánh.

- Chỗ tốt cuối cùng là đoàn lính đánh thuê sau khi được lĩnh chủ trao quyền, sẽ có được địa bàn đóng giữ của mình, cũng là thay thế quân đội lĩnh chủ quản lý một địa phương nào đó, ở nơi chiếm đóng, đoàn lính đánh thuê có quyền trưng binh cùng quyền thu thuế, chỉ là không có quyền hành chính. Các đoàn lính đánh thuê năng lực đủ mạnh đều có thể thu được chỗ tốt này, chỉ là tới được mức này, đều không phải là tiến một bước trở thành quý tộc, thì là bị một cái đoàn lính đánh thuê khác hoặc đoàn cường đạo đánh tan, từ đó bắt đầu một lần nữa.

Nói đến đây đầu mục lính đánh thuê không khỏi lại cảm thán một lần nữa.

Khang Tư thấy đầu mục lính đánh thuê có cảm tính như vậy, chỉ phải vội ho một tiếng lại hỏi:

- Cái này, chế độ đẳng cấp đoàn lính đánh thuê có lợi ích gì?

Đầu mục lính đánh thuê liếc Khang Tư:

- Có ích lợi gì? Hắc hắc, đoàn lính đánh thuê cấp một chỉ được danh ngạch lính đánh thuê võ trang mười hai người chu du ra vào thành trì tam đại công quốc, chính là việc có thể đeo đao đi trước mặt quân đội mà không bị bắt, là giới hạn có thể quang minh chính đại ở lại trong thành. Mà nhân số vượt quá, lại không thăng cấp, như vậy sẽ bị biếm làm đoàn cường đạo đồng thời bị quân đồn trú địa phương lập tức chém giết tất cả thành viên trong đoàn lính đánh thuê, người nói chỗ tốt này có lợi hại hay không?

Khang Tư không nhịn được trừng to mắt:

- Đoàn lính đánh thuê lại có được quyền trú quân hợp pháp? Như vậy từ cấp hai đến cấp chính có bao nhiêu danh ngạch?

- Quyền trú quân hợp pháp? Hắc hắc, không sai, xác thật là quyền trú quân hợp pháp, cái cách nói này thật là văn nhã, không hổ là người có học vấn. Ngài xứ khác à, ngài cảm thấy hứng thú với đoàn lính đánh thuê như vậy, có phải cũng muốn lập một cái đoàn lính đánh thuê chơi hay không?

Đầu mục lính đánh thuê chớp mắt mấy cái cười nói, Khang Tư lại không lưu ý, chính mình hỏi chuyện lính đánh thuê chính là cho người ta thấy mình không phải người Tuyết quốc phương Bắc mà.

Đầu mục lính đánh thuê cũng không thèm để ý Khang Tư có hồi đáp lại hay không, lại uống thêm một ly nói:

- Cấp hai là 36 người, cấp ba là 108 người, cấp bốn là 324 người, cấp năm là 972 người, cấp sáu là 2. 916 người, cấp bảy là 8. 748 người, cấp tám là 26. 244 người, cấp chín là 78. 732 người, đều là tăng gấp ba lần.

Khang Tư không khỏi âm thầm gật đầu không thôi, thảo nào đẳng cấp đoàn lính đánh thuê càng cao, phí kim tệ thăng cấp lại càng nhiều, không nói đoàn lính đánh thuê cấp chín gần đủ tám vạn người, chỉ cần đoàn lính đánh thuê cấp sáu có hai ngàn người, chỉ cần binh lính tố chất cao, tướng lĩnh hợp cách, vậy hoàn toàn có thể công thành chiếm đất rồi.

Chỉ là nghĩ tới mức hạn chế, Khang Tư không khỏi cau mày hỏi:

- Làm sao lại kể tới con số hàng đơn vị? Vì sao không làm ra số nguyên? Không thể dựa vào biên chế quân đội được sao?

Đầu mục lính đánh thuê cười lạnh nói:

- Hừ, đương nhiên cũng không phải vấn đề quân chế, con số này chi li như vậy, hoàn toàn là do cố ý, làm cho đoàn lính đánh thuê bởi vì hạn chế danh ngạch chi li hàng đơn vị, mà không cẩn thận gia tăng nhân viên không chú ý kịp, Nghiệp đoàn cùng đám quý tộc chính là nhắm vào thời gian này, bởi vì đây có lý do xử phạt, mà xử phạt rồi nếu như có lời không phục, ngoại trừ tạo phản ra đã không còn đường nào có thể đi nữa. Không thì ngươi nghĩ ta làm sao lại nhớ kỹ mấy con số rườm rà như vậy làm gì? Đều là bị buộc thôi! Mỗi cái tiểu đầu mục đều phải rõ ràng nhân số trong đoàn!

Trong lúc đầu mục lính đánh thuê bực tức, Khang Tư chiếm được rất nhiều tình báo, đối với sự tình có điều lý giải, Khang Tư bắt đầu nghĩ cách xem làm sao đi tới Nghiệp đoàn lính đánh thuê Bá tước Bỉ Khắc ở thủ phủ thành Bỉ Khắc.

Thành Bỉ Khắc cách nơi này lộ trình ba ngày, nhưng lại là đoàn Hoa Bách Hợp có tuyết mã mới theo thời gian đó, về phần dùng chó kéo xe trượt tuyết, sẽ không biết tốn bao nhiêu thời gian nữa.

Có cách nghĩ này, Khang Tư tìm cách mua lại tuyết mã từ thương đoàn Hoa Bách Hợp, tuy rằng tiền không có mấy kim tệ, nhưng mà có thế lấy vật tư tồn kho toàn quán rượu tới đổi, chỉ là tên kế toán Phất Lãng này tuy rất thích đổi chác, nhưng hắn không có quyền mua bán ngựa. Tuy nhiên có thể trả mấy đồng tiền là có thể theo thương đoàn Hoa Bách hợp theo xe ngựa quay về, chỉ là phải chờ đến lúc bọn hắn đi mới được, mà Khang Tư đã quen thói sấm vang chớp giật không muốn chờ chơi nhiều ngày như vậy. Cho nên Khang Tư bất đắc dĩ chỉ còn cách đánh chủ ý lên năm mươi lăm con chó tuyết.

Chủ ý này cũng không phải mang chúng bán đi, mà là xem làm sao sử dụng chúng nó, đầu tiên là xe trượt tuyết cần cải tạo, nếu không ngồi mấy ngày xe trượt tuyết lộ thiên, khẳng định nửa đường đã bị đông chết.

Nghĩ đến làm ngay là một thói quen tốt của Khang Tư, kêu gọi tám nô bộc cùng hai mật vệ, hơn nữa Khang Tư tự mình động thủ, mười một tráng hán bắt đầu chế tạo một chiếc xe lồng trượt tuyết.

Công cụ thì trong quán rượu có, tài liệu, đội tuyết đi ra ngoài chặt một cây đại thụ là một chuyện rất nhẹ nhàng, về phần chủ nhân cái cây đại thụ này, Nam tước Lâm Tuyết đại nhân có đồng ý hay không thì không quan tâm. Về phần thợ mộc? Nam nhân trong thôn trấn làm hết, một túi lương thực có thể dẫn một đống lớn.

Mất mấy ngày chế tác thực nghiệm, cuối cùng đám người Khang Tư tạo ra một cái khung xe trượt tuyết trước cong sau vểnh, rộng hai thước, dài bốn thước, ở giữa cao thước rưỡi, đằng trước cao nửa thước, phía sau cao hai thước, đã đi ra lò.

Lão nhân trong trấn nhìn cái xe trượt tuyết hình thù quái dị này cau mày, còn những người khác lại thấy bốn phía lọt gió, lắc đầu mãi đối với cái khung xe trượt tuyết này.

Bất quá Khang Tư vốn không để ý tới ý kiến người ngoài, mang theo thủ hạ bắt đầu xa xỉ sử dụng lông thú may vá xung quanh bộ khung, theo mọi người nỗ lực, chiếc xe trượt tuyết trái một khối màu phải một khối xám, khó coi cực điểm hiện ra trước mắt mọi người.

Cái đầu mục lính đánh thuê theo cánh cửa ra vào đặt ở giữa thò đầu vào nhìn một chút, nhìn thấy bên trong không ngờ chia làm mấy tầng, tầng dưới là dùng hai thanh gỗ dài thước rưỡi dùng dây buộc chặt thành hai hàng ghế ngồi song song, bên trên phủ da, đủ chỗ ngồi cho mười người. Ở giữa là một lối đi nhỏ, mà bên trên chỗ ngồi và lối đi dùng dây và da thú kéo thành một không gian bày biện chứa vật tư, tuy rằng người đi lại không thể thẳng lưng, nhưng không gian bố trí rõ ràng hợp lý.

Phía trước lối đi có một khối da gấu có thể kéo lên đóng lại, mở ra xem, là chỗ ngồi điều khiển chó tuyết. Đầu mục lính đánh thuê ngồi thử một chút, chỗ ngồi là dùng dây và da thú chế tạo, dù ngồi ba người cũng vẫn thoải mái. Hơn nữa bên cạnh còn có mấy cái túi và móc câu, vừa nhìn là biết bày biện vũ khí.

Quay đầu khom lưng đi về phía sau lối đi, ở đây không có lông thú che chắn, trực tiếp dùng mấy sợi dây cùng da thú bọc lại một khoảng trống, có lớn có nhỏ, lớn có thể dùng chứa mấy túi lương thực, nhỏ có thể chứa tiền, dù sao đều rất kiên cố. Bên trên những chiếc túi là một tấm ván gỗ kiên cố có thể đứng một người, nhìn phía trên vị trí kia còn có một cửa sổ có thể kéo xuống, hẳn là vị trí của người quan sát và cung tiễn thủ.

Đi ra ngoài xe trượt tuyết, đầu mục lính đánh thuê lấy một thanh gỗ nâng thử, tuy rằng nâng không lên, nhưng cảm giác trọng lượng không nhẹ, ít nhất cũng phải ba bốn mươi con chó tuyết mới kéo nổi.

Đầu mục lính đánh thuê không nhịn được nói với Khang Tư:

- Xe trượt tuyết của ngài bố trí hợp lý, sử dụng sẽ thoải mái, khẳng định các quý tộc sẽ thích, nhưng có một khuyết điểm rất lớn, chính là bởi đều dùng lông thú che chắn, tùy tiện một cây tên lửa là có thể đốt chiếc xe trượt tuyết này thành tro tàn rồi. Nhưng nếu đổi thành ván gỗ, thì không thể dùng chó tuyết kéo được nữa.

Khang Tư cười nói:

- Ha ha, ta có một phương pháp có thể khiến tên lửa không cháy nhanh được.

Nói rồi ra hiệu bảo thủ hạ mang tới mấy chiếc thùng chứa chất lỏng trắng.

- Cái này hình như là vôi quét tường thì phải?

Đầu mục lính đánh thuê có chút không xác định nói, sau khi thấy Khang Tư gật đầu, đầu mục lính đánh thuê không biết nói gì, quét vôi lên da thú là có thể ngăn trở tên lửa sao? Ý nghĩ quá kỳ lạ đi chứ.

Rất nhanh, theo bọn người Khang Tư phủ quét, xe trượt tuyết hoàn toàn biến thành một màu trắng, nhìn từ xa, là một mảnh trắng xóa, ở trong tuyết thật là khó phát hiện sớm. Xem ra thứ này tính ẩn giấu không tệ.

Đầu mục lính đánh thuê vô thức gõ vào xe trượt tuyết, bất ngờ phát hiện lông thú mềm mại đã biến thành cứng ngắc, tuy rằng độ cứng mỏng như vậy không chặn được tên lửa đâm vào, nhưng trong nháy mắt cũng không có khả năng cháy lớn được. Thậm chí có thể vì màu sắc xe trượt tuyết này trắng toát, sẽ làm sau khi tiến vào phạm vi địch nhân thì cung tiễn thủ mới phát hiện, cái này càng tăng thêm an toàn.

Thậm chí đầu mục lính đánh thuê tự hỏi sau khi trở về có nên đề nghị đội trưởng chuyển đoàn xe trượt tuyết thành như vậy, có lẽ cũng không cần phiền phức như thế, trực tiếp phủ thêm một tầng vải trắng là được rồi.

Xe trượt tuyết hoàn thành rồi, Khang Tư tìm lại tên Phí Lãng, bởi vì nguyên nhân thời tiết thay đổi mà chuyển nghiệp vụ, ngoài trừ thu mua gỗ ra thì không còn thu mua gì khác, thương thảo với hắn chuyện xử lý tồn kho quán rượu của mình. Phí Lãng vui mừng quá đổi lập tức ném xuống bộ mặt cao ngạo khó coi, híp mắt tươi cười bắt đầu thương thảo với Khang Tư.

Tới lúc này, dù ai cũng biết Khang Tư chuẩn bị rời đi, mà Phí Lãng cũng nắm chắc nguyên nhân này đè ép giá cả, thẳng đến khi Khang Tư tức giận muốn đánh cướp Phí Lãng hầu như biểu thị tình nguyện đưa cho dân trong trấn cũng không bán, Phí Lãng biết dân trấn chỉ cần lương thảo cũng đủ, căn bản không có thói quen săn bắt hoặc đốn củi, mới bắt đầu nhả ra.

Dù sao hàng hóa hắn mang đến nếu như không tiêu thụ được, vậy hắn phải bị xử phạt, dù sao phí lính đánh thuê cũng là một món tiền lớn mà.

Sau một phen cò kè mặc cả, Khang Tư ngoại trừ lưu lại toàn bộ vũ khí, mấy bộ công cụ cùng với lương thực dầu muối củi lửa đủ cho mười một người ăn, tồn kho trong quán rượu, kể cả chính quán rượu đều quay đầu ném cho Phí Lãng, đổi được mười hai bộ quần áo còn tốt và đồ dùng hàng ngày, một bao lớn hương liệu gia vị, hai trăm năm mươi bốn kim tệ.

Đương nhiên, trước khi đi, Khang Tư cũng không quên đưa cho mỗi người hầu ba túi lương thực lớn, một đống thịt hun khói cùng với một kim tệ và mười tiền đồng, không dám đưa nhiều, cho nhiều hơn bọn Bỉ Lâm Đặc Tư sẽ không chịu nhận, cho rằng là vũ nhục tự tôn bọn họ. Kỳ thật Khang Tư ngầm cho rằng chỉ có Bỉ Lâm Đặc Tư mới có thể nghĩ như vậy.

Đến khi đầu mục lính đánh thuê thấy Khang Tư mang mười con chó tuyết sắp xếp lên trên lối đi ở giữa bên trong xe trượt tuyết, kéo xe bên ngoài chỉ có bốn mươi con chó tuyết, mới hiểu được vì sao phải lưu lại lối đi nhỏ bên trong khoang, vì sao phải gắn chữ số trên vòng cổ chó tuyết, có lẽ là muốn để chó tuyết có chỗ thay phiên nghỉ ngơi!

Giáp Nhất cùng Khang Tư ngồi ở vị trí điều khiển, phất tay với bọn người đầu mục lính đánh thuê, vung dây cương, mấy chục con chó tuyết lập tức ra sức mới kéo động được chiếc xe trượt tuyết thể tích lớn như vậy.

Xe trượt tuyết chậm rãi rời khỏi thôn trấn, không có ai ngây ngốc đi đưa tiễn, xe trượt tuyết vừa rời đi, đầu mục lính đánh thuê liền xoay người vào quán rượu, dù sao mọi người cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, tên cũng không báo, thật là không có giao tình gì.

Khang Tư căn bản không lưu ý những cái này, bởi vì hắn đột nhiên chăm chú nhìn chằm chằm vào vị trí không người bên cạnh, cái mật vệ ác ma danh hiệu Giáp Linh kia cứ thế xuất hiện ở chỗ ngồi trống.

Khang Tư cười cười:

- Tốc độ của ngươi có thể so sánh với tốc độ tối đa của xe trượt tuyết không?

Khang Tư nói lời này cũng không phải hỏi chơi, bởi vì năng lực mật vệ có lợi hại thế nào cũng vẫn là người, dù là trong nhất thời có thể đuổi theo tốc độ tuấn mã, nhưng cái này cũng chỉ là vài giây mà thôi, nếu cự ly xa tuyệt đối không cách nào so sánh với ngựa, bọn người Giáp Nhất cũng không thể truy đuổi chó tuyết thời gian dài, hiện giờ nhìn xem Giáp Linh mang thể chất ác ma có được bản sự này hay không.

Giáp Linh lắc lắc đầu rất nhanh, khiến Khang Tư không biết sao lại thở phào một hơi, có thể liên quan đến chuyện ác ma cũng không phải là vạn năng, vì vậy cười nói:

- Nếu như vậy, tạm thời ngươi đừng ẩn thân nữa, phụ trách cảnh giới đi.

Giáp Linh không nói gì chỉ gật đầu biểu thị đã biết, đáy lòng Giáp Nhất âm thầm khổ não, tuy nói người này là lựa chọn thích hợp cảnh giới nhất, bởi vì không sợ lạnh không sợ đói sẽ không chết lại càng không cần ngủ, nhưng lại không rõ lắm kẻ này rốt cuộc có thật sự nhận chủ thượng là chủ hay không, nếu không mình cũng có thể an tâm ngủ một giấc rồi.

Theo Khang Tư nói chuyện, tốc độ xe trượt tuyết chạy càng lúc càng nhanh, nhanh chóng biến mất trong tuyết rơi trắng xóa theo phương hướng thương đoàn Hoa Bách hợp đi tới đây.

Cùng lúc Khang Tư rời Lâm Đầu trấn, trong một sơn cốc nào đó ở Nam tước lĩnh Lâm Tuyết, bông tuyết tuy che giấu tất cả trong sơn cốc, nhưng rõ ràng khí hậu ấm áp hơn nhiều so với bên ngoài.

Mà ở trong sơn cốc này, hàng trăm căn phòng theo địa hình bày bố rậm rạp khắp nơi, ở giữa lại có một khối đất trống lớn, mà trên đỉnh sơn cốc cùng các mặt cửa cốc khác đều dựng trạm gác trùng trùng.

Sơn cốc này cũng không bởi tuyết rơi mà an tĩnh, có thể thấy hàng trăm hàng ngàn người ra ra vào vào mang từng túi từng túi gì đó trên hơn mười hàng xe trượt tuyết vào trong mấy gian phòng lớn, hoặc lôi kéo mấy trăm con chó tuyết vào trong mấy căn phòng nhỏ mơ hồ có tiếng chó sủa, dù sao toàn sơn cốc đều hết sức náo nhiệt.

Còn bên ngoài cửa cốc cũng náo nhiệt như thế, chỉ thấy thường thường có mấy chiếc xe trượt tuyết chó kéo dừng lại trước cửa cốc, sau đó là một nam tử khoác áo choàng trắng tới kiểm tra một phen, tiếp đó những chiếc xe này mới chạy vào sơn cốc.

Cùng lúc các xe trượt tuyết này đi vào sơn cốc, cũng có cùng một số lượng xe trượt tuyết rời đi.

Thế nhưng đều không ngoại lệ, ra vào đều cần người canh gác áo choàng trắng kiểm tra, nhưng lại không chỉ kiểm tra đơn giản, nhìn các người canh gác này cầm sổ sau khi kiểm tra thì ghi lại nhân viên ra vào, hoặc là số lượng hoặc tính danh hoặc thời gian, từ đây nhìn ra chế độ nghiêm ngặt sơn cốc này đã vượt quá quân đội rồi.

Không biết ra vào bao nhiêu chiếc xe trượt tuyết, một hán tử thường thường đi từ bên trong sơn cốc đi ra ngoài cửa kiểm tra tình huống đăng ký, đột nhiên cầm một quyển ghi chép hỏi một người canh gác gì đó, sau khi người canh gác lắc đầu, cái hán tử này lập tức cầm quyển ghi chép chạy vào trong cốc.

Một lát sau, gần trăm hán tử võ trang hạng nặng hùng hổ từ trong một gian phòng lớn lao ra ngoài, mà bên kia đã có hơn mười hán tử nắm lấy hai ba trăm con chó tuyết, kéo tới trước mấy xe trượt tuyết ở bãi đất trống.

Sau khi các hán tử võ trang này ngồi lên xe trượt tuyết rồi, chó tuyết đã cài vào, roi vung lên, đàn chó tuyết lập tức phóng ra ngoài cốc, lần này trạm gác không tiến hành ngăn chặn mà thả cho rời đi.

Hơn mười chiếc xe trượt tuyết phóng nhanh về phương xa, đến khi một chiếc xe trượt tuyết cuối cùng sắp biến mất trong tuyết, có thể thấy trên chiếc xe này dựng lên một lá cờ vẽ một hoa văn hình một con tuyết lang.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-266)


<