← Hồi 108 | Hồi 110 → |
Trong tám ngàn binh lính chiêu mộ chỉ có một ngàn người nguyện ý đi theo, thật là dọa người mà!
Sư đoàn trưởng ngẩn người, nhớ tới lần trước cấp cho Khang Tư năm ngàn nô lệ, hiện tại không ngờ đã biến thành ba ngàn lão binh?
- Hạ quan không lợi hại như Trưởng quan nói đâu, trong bốn ngàn người đi theo hạ quan có ba ngàn là xuất thân nô lệ.
Khang Tư có điểm chua xót nói.
Trong tám ngàn binh lính chiêu mộ chỉ có một ngàn người nguyện ý đi theo, thật là dọa người mà!
Sư đoàn trưởng ngẩn người, nhớ tới lần trước cấp cho Khang Tư năm ngàn nô lệ, hiện tại không ngờ đã biến thành ba ngàn lão binh?
Mới được có mấy tháng, không ngờ mấy ngàn nô lệ lại đủ để chống lại các chiến binh dày dặn của Sơn Việt quốc. Năng lực luyện binh của Khang Tư đúng là quá lợi hại.
Sư đoàn trưởng lập tức có quyết định, sau khi khen Khang Tư vài câu liền thân thiết nói:
- Nếu như vậy, lão ca cũng không để cho ngươi chịu thiệt, tuy rằng nô lệ khỏe mạnh không có, nhưng nô lệ lão nhược, phụ nữ và trẻ em cũng còn một đám, bên trong có thân nhân của nô lệ ngươi giữ những người này chỉ lãng phí lương thực, nay giao cho ngươi để đền đáp.
- À! Sư đoàn vẫn còn hơn một ngàn binh hậu cần chưa bổ sung xuống cho các đơn vị, nay phân phối hết cho ngươi. Nay khỏi phải lo lắng mưu sinh, bọn họ hẳn sẽ không có ý kiến gì, cho dù không đồng ý, không còn quân binh hộ tịch, vận mệnh của bọn chúng sẽ không do bọn chúng làm chủ.
- Còn có mấy trăm thế gia vọng tộc ở tỉnh thành, mỗi gia tộc xuất ra một trăm tráng đinh tham gia đội quân kiến thiết, hẳn bọn họ sẽ rất thích ý. Lão ca sẽ cho bọn họ đi theo giúp ngươi.
Lần này đến phiên mấy người Khang Tư sửng sốt, Sư đoàn trưởng như thế nào đột nhiên lại trở nên hào phóng ngoài giao dịch như vậy? Hiện tỉnh thành ít nhất vẫn còn hai vạn nô lệ, tuy rằng đều là lão nhược phụ nữ và trẻ em, nhưng như Sư đoàn trưởng đã nói, bọn họ đều có quan hệ thân thích với ba ngàn binh nô lệ của Khang Tư, đưa bọn họ đi theo có thể làm cho binh nô lệ thề nguyện sống chết trung thành.
Còn nữa, tỉnh thành có ít nhất ba trăm thế gia vọng tộc, mỗi gia tộc xuất ra một trăm trai tráng cũng được ba ngàn người, đây là một nguồn thật lớn để mộ lính.
An Tái Kháng nhìn thấy ánh mắt sáng rực của mọi người, vội kéo nhẹ áo Khang Tư. Khang Tư mỉm cười với An Tái Kháng rồi quay lại nhìn Sư đoàn trưởng:
- Không biết hạ quan phải làm gì để có thể cống hiến chút sức lực cho Trưởng quan?
Hắn cho tới bây giờ vẫn không tin có người cho không hắn cái gì!
Sư đoàn trưởng cười nói:
- Ha ha! Cũng không có gì phải làm phiền lão đệ, chỉ hy vọng tiếp tục bảo trì sinh ý của chúng ta như trước kia. Đồng thời giúp lão ca giữ vững địa vị là được. Ngoài ra hy vọng lão đệ có thể nghiêm khắc huấn luyện trai tráng của các thế gia vọng tộc.
- Đương nhiên, toàn bộ phí huấn luyện cùng trang bị đều do lão ca phụ trách, chỉ là sau khi thành công cấp cho lão ca một nửa là được.
Khang Tư cười rất tươi, thì ra Sư đoàn trưởng coi trọng năng lực luyện binh của mình. Dù sao mình cũng phải huấn luyện binh sĩ, giúp Sư đoàn trưởng một chút cũng không mất gì, lại còn được cung cấp thêm trang bị nữa, buôn bán có lời thế này sao lại không làm. Nghĩ như vậy nên Khang Tư lập tức gật đầu đồng ý.
Tất cả mọi người đều nghĩ, Sư đoàn trưởng chú trọng năng lực luyện binh của Khang Tư, vì muốn có binh sĩ tinh nhuệ nên mới cấp ra nhiều ưu đãi như vậy, nhưng không ngờ đây chỉ là nguyên nhân thứ yếu.
Đối với Sư đoàn trưởng, được tham gia vào tuyến đường buôn lậu của Khang Tư mới là mục đích lớn nhất.
Hiện tại đế quốc chuẩn bị nội loạn, quân phiệt cát cứ khắp nơi. Lúc loạn thế cái gì là quan trọng nhất? Đó là binh lính, mà có được nhiều binh lính thì điều kiện tiên quyết là gì? Đó là tiền, chỉ cần có nhiều tiền, liền có người, có trang bị, có quân đội.
Sư đoàn trưởng thu được nhiều lợi nhuận sau vài lần tham gia hoạt động buôn lậu. Hắn biết, chỉ cần mở rộng lượng giao dịch, lợi nhuận của buôn lậu sẽ vượt qua thu nhập từ thuế của tỉnh thành. Có được tài nguyên cuồn cuộn không dứt cùng với quân đội tinh nhuệ, mình nhất định sẽ tiêu diệt được bọn chuột nhắt, chân chính nắm quyền Sư đoàn trưởng, hoặc có thể tiến thêm một bước không chừng.
Hai bên đều không có thêm ý kiến gì, nên quá trình giao dịch hoàn thành rất nhanh. Phụ trách tiếp nhận vật tư chính là An Tái Kháng, với sự giúp đỡ của Lai Nhĩ Ôn Chí cùng ba ngàn binh lính chuẩn bị lưu lại. Đương nhiên không thể thiếu mấy tên thân vệ của Khang Tư.
Kho hàng của sư đoàn còn cất dấu rất nhiều xe ngựa, An Tái Kháng không khách khí nhân cơ hội này lấy đi mấy trăm chiếc. Đồng thời sau khi ném mấy chục túi kim tệ cho thân tín của Sư đoàn trưởng, phụ trách kiểm kê quân bị tồn kho, lập tức An Tái Kháng được phép lựa chọn quân bị vật tư một cách thoải mái.
Khang Tư trực tiếp chỉ huy ba ngàn binh lính xuất thân nô lệ đi tiếp thu các nô lệ là lão nhược phụ nữ và trẻ em. Nguyên Áo Kha Nhĩ rất có hứng thú với nhiệm vụ này, nhưng Âu Khắc cho rằng đây là cơ hội tốt để thu mua lòng người, Khang Tư tự mình ra mặt mới tốt, Áo Kha Nhĩ sợ tới mức không dám đề nghị nữa.
Phụ trách công tác di chuyển vẫn là Âu Khắc. Sau khi phân tổ gia quyến binh sĩ cùng tộc nhân của Áo Kha Nhĩ lên xe ngựa, Âu Khắc dẫn người đi bốn phía tỉnh thành mua vật tư và thức ăn dự trữ.
Hiện tại ở lãnh địa của Khang Tư cái gì cũng thiếu, chỉ là không thiếu tiền, khi Âu Khắc vận chuyển vật tư và đưa An Tái Kháng tới gặp Khang Tư, đã mang đến rất nhiều kim tệ.
Lượng kim tệ này đều được giấu trong xe ngựa, nên không bị lấy mất, hiện tại đúng là lúc lấy ra quét sạch tỉnh thành.
Việc này Âu Khắc đã làm không ít lần khi còn ở tỉnh Hải Tuyền nên chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Tương Văn không cần phải nói, hắn làm người hầu nhu thuận ở bên người Khang Tư, chăm sóc Khang Tư một cách chu đáo. Đôi khi cũng cùng binh sĩ và thân nhân của họ gặp mặt, khi đó hắn thường cảm động đến đỏ mặt lên.
Uy Kiệt lại cực kỳ vất vả, vừa phải truyền tin về lãnh địa để chuẩn bị sẵn sàng, vừa bố trí mật thám ở lại, rồi phải tiến hành thanh tra chi tiết nhân viên mới, vội đến không kịp thở.
Đại bộ phận công tác đều đã có người làm, chỉ còn việc cùng Sư đoàn trưởng chia thợ thủ công, tìm trai tráng của thế gia vọng tộc, uy hiếp lợi dụ binh hậu cần sư đoàn... giao cho Áo Kha Nhĩ xui xẻo làm, hắn biết công việc này sẽ nuôi dưỡng những chuyện không hay ho về sau, chắc chắn sẽ đắc tội với nhiều người, nhưng không có biện pháp, nếu mình mặc kệ thì ai làm cho?
Áo Kha Nhĩ cắn răng mang theo thân tín của mình, bắt đầu bắt bớ tán loạn trong thành, kết thúc những ngày tháng tốt đẹp của binh lính ở tỉnh thành.
Áo Kha Nhĩ dễ dàng hoàn thành công tác này, thì phải uy hiếp lợi dụ binh hậu cần, đầu tiên là tuyên bố bọn họ là người của liên đội năm, sau đó mỗi người đều được phát lương bổng, cuối cùng mới dùng quân đội áp giải giao cho Âu Khắc, mới xong nhiệm vụ.
Công tác kế tiếp là tìm người trong các thế gia vọng tộc. Áo Kha Nhĩ phân công cho thân tín của mình, mỗi người mang theo một trăm binh sĩ đi theo một tên thủ hạ của Sư đoàn trưởng, đến từng gia tộc. Sau khi đưa ra mệnh lệnh của Sư đoàn trưởng, và dùng một ít uy hiếp bằng vũ lực, các thế gia vọng tộc mặc dù đau đớn nhưng vẫn ngoan ngoãn nhận lệnh.
Tuy nhiên không như tưởng tượng ban đầu, không phải mỗi gia tộc đều cấp một trăm trai tráng, mà đó chỉ là số ít nhất. Thậm chí những gia tộc lớn mạnh cấp ra đến hơn năm trăm tráng đinh khỏe mạnh. Cái này cũng không phải là công lao của Áo Kha Nhĩ, mà là công lao của mấy tên thủ hạ của Sư đoàn trưởng. Bọn chúng nắm vững năng lực của từng gia tộc.
Sau khi kiểm kê, các thế gia vọng tộc cống hiến tổng cộng hơn sáu ngàn trai tráng.
Áo Kha Nhĩ phát hiện thế lực của các thế gia vọng tộc thật đáng sợ, có đến mười mấy nhà có thể tùy tiện xuất ra hơn một ngàn trai tráng. Áo Kha Nhĩ không khỏi sợ hãi, may mắn là các thế gia vọng tộc nguyện ý phối hợp, bằng không không biết sẽ náo loạn đến đâu.
Kỳ thật không phải các thế gia vọng tộc tự động phối hợp tốt. Mà là bọn họ nếu đã là thế gia vọng tộc của địa phương, thì phải là những người có tin tức linh thông.
Gần đây trong đế quốc phát sinh chuyện gì bọn họ đều biết rõ. Bây giờ đang là niên đại của quân đội, thân phận địa vị cao quý gì gì cũng không được coi trọng. Cho nên thấy bọn lính tìm tới cửa, mới không có kháng cự ngược lại nhanh chóng phối hợp.
Tuy nhiên, lần này các thế gia vọng tộc cũng ý thức được tầm quan trọng của vũ lực. Sau này nhân sự kiện vơ vét tài sản này làm ra hậu quả gì, cũng chỉ có xem năng lực mọi người.
Nhiệm vụ vơ vét tráng đinh trong các thế gia vọng tộc được các gia tộc phối hợp nên đã nhanh chóng hoàn thành, không gặp phải chuyện gì khó xử. Chỉ có nhiệm vụ thu thập thợ thủ công là làm cho Áo Kha Nhĩ đau đầu nhất.
Vốn nghĩ chỉ cần bắt sạch thợ đóng tàu, thợ rèn, thợ mộc, thợ nề, thợ đá đi hết là được. Không ngờ những người này chỉ là một bộ phận nhỏ trong các thợ thủ công mà thôi.
Áo Kha Nhĩ khi đảm nhiệm công việc này đã được Tam đệ nhắc nhở, phải cướp đoạt không còn tất cả thợ thủ công có kỹ năng nhất. Đồng thời cũng được Tương Văn, vốn không coi hắn là Nhị gia mà chỉ dùng mỹ nhân uy hiếp, dặn nhất định phải một lưới bắt hết tất cả thợ thủ công của tỉnh thành.
Áo Kha Nhĩ đương nhiên hiểu được, thực hiện tốt nhiệm vụ này là cơ hội thể hiện năng lực của mình trong hệ thống Khang Tư. Mình không thể để cho Tam đệ và mỹ nhân Tương Văn này xem nhẹ, nhất định phải làm cho hết sức hoàn mỹ.
Áo Kha Nhĩ có ý tưởng này nên cũng lười quản đối phương là ai, chỉ cần có chút kỹ năng là tóm ngay. Hoàn toàn không để chuyện đã thương nghị với Sư đoàn trưởng chỉ lấy một phần năm thợ rèn, thợ đóng tàu không lấy vào trong lòng. Nuốt vào rồi sao có thể nhổ ra! Có mà nằm mơ!
Vì thế tỉnh thành lập tức đại loạn. Đầu tiên là thợ mộc, thợ đá dễ thấy nhất, rồi đến thợ rèn, thợ đóng tàu quý báu bị biến mất hoàn toàn. Tiếp theo là tất cả thợ xây, thợ chạm, thợ sơn, thợ gốm, thợ nề, thợ dệt, thợ đóng gạch, thợ may, thợ cắt tóc, thợ làm nhạc khí, thợ đóng yên ngựa, thợ đóng giầy, thợ làm giấy, làm pháo hoa, thợ châu báu...
Phàm là thợ thủ công hoặc là học đồ có chút kỷ năng, một khi bị xác nhận, lập tức cả người nhà, lẫn công cụ cùng dụng cụ đều bị binh lính hung mãnh đưa lên xe ngựa.
Bọn thợ vốn phẫn nộ định lên tiếng, nhưng thấy mấy tên thân tín của Áo Kha Nhĩ vừa giơ cương đao vừa ném ra một túi kim tệ liền không dám hé răng, ngoan ngoãn nhận mệnh.
Âu Khắc phụ trách công việc di chuyển nhìn thấy nhiều chủng loại thợ thủ công như vậy cũng được mở rộng nhãn giới. Tuy nhiên hắn cũng không khỏi sứt đầu mẻ trán, tổng số thợ thủ công cùng học đồ và người nhà bọn họ có đến hai ba vạn người. Công việc của hắn có vẻ như sẽ tăng lên vài lần.
Đến lúc Sư đoàn trưởng phái người đến cửa chỉ trích việc không làm theo thỏa ước, lấy hết thợ thủ công của mình. Âu Khắc liền giả vờ câm điếc, ngay cả học đồ cũng không trả lại một tên, đừng nói đến thợ thủ công. Đương nhiên, Âu Khắc không quên ném ra mấy túi kim tệ cho mấy tên thân tín của Sư đoàn trưởng.
Bị kim tệ che mắt, mấy tên thân tín của Sư đoàn trưởng liền như điên chạy trở về, nhắc nhở hắn mấy câu, nghe được thủ hạ nói, Sư đoàn trưởng lập tức quá sợ hãi, không dám nhiều lời nữa.
Bởi vì mấy tên thân tín của hắn rất lo lắng nhắc nhở Sư đoàn trưởng, hiện tại trong tay Khang Tư có rất nhiều binh lính, nếu đắc tội với Khang Tư, không chừng hắn sẽ chiếm lấy cả tỉnh thành này luôn.
Hiện tại Khang Tư đang cướp đoạt thợ thủ công, nhưng hắn tỏ vẻ không có ý đồ chiếm cứ tỉnh thành. Thêm một chuyện không bằng ít đi một chuyện, tốt nhất là quên đi chuyện trước mắt. Các thế gia vọng tộc đều có dấu được một số thợ thủ công ưu tú, đến thời điểm cần thiết cùng bọn họ thương lượng chút là được, không cần vì chuyện thợ thủ công lúc này mà nổi giận. Sư đoàn trưởng đối với việc nhắc nhở của thủ hạ tỏ vẻ rất đồng ý.
Lần này tỉnh thành xôn xao mất một tuần, mỗi ngày đều có người kêu khóc bị người ta ném lên xe ngựa, hô cha kêu mẹ làm náo động cả đường phố.
Tuy rằng thoạt nhìn khí thế kinh người, nhưng bởi vì người bị hại đều bị mang đi cả nhà, lại không có ai bị thương, nên người khác cũng không có cảm xúc gì. Khiến cho những người khác đều chỉ dùng bộ dáng thương tiếc, nao núng, tò mò đứng nhìn.
Áo Kha Nhĩ trước kia ở tỉnh thành thường mang theo mười thân vệ diễu võ dương oai ra vào, do đó có nhiều người biết hắn. Hiện tại hắn chỉ huy vơ vét trai tráng của các thế gia vọng tộc cùng mạnh mẽ chuyển dời thợ thủ công. Làm cho toàn bộ tỉnh thành từ quyền quý cho tới tên khất cái, không ai không biết Thiếu tá Áo Kha Nhĩ này. Tuy nhiên, họ đều khinh bỉ tức giận, không một ai có cảm tình với hắn...
Âu Khắc hoàn toàn ngược lại, mỗi khi hắn xuất hiện là ánh vàng rực rỡ đi theo. Gần như người nói chuyện cùng Âu Khắc, hai con mắt liền biến thành hai đồng tiền vàng.
Không có biện pháp, không phải dân chúng tỉnh thành phân biệt đối xử. Chỉ vì Âu Khắc đi đến đâu là rải tiền ra đến đấy. Toàn bộ tỉnh thành từ thương nhân cho đến người bán hàng rong, đều nhận được sinh ý từ Âu Khắc. Đối mặt với thần tài có ai không tươi cười nịnh bợ một chút chứ!
Âu Khắc quả thật đã quét sạch tỉnh thành, trước hết mua sắm hết các loại thiết khí, không quản là binh khí hay là nông cụ, dù là cái đinh sắt đều mua hết. Sau đó là vải dệt, bất luận là màu sắc gì, không quản nó là lông dê, sợi đay, là gấm vóc hoặc là tơ lụa Viễn đông, hể là vải dệt, bất kể giá cả đều mua hết.
Sau vải dệt là hương liệu, muối ăn, cuối cùng mới là lương thực, súc vật. Âu Khắc dùng trăm vạn kim tệ mua sạch vật tư dân gian trong toàn tỉnh thành.
Tuy rằng vật tư khan hiếm, nhưng hàng ngày đều có thương nhân chen chúc đến nhập hàng. Âu Khắc làm cho kinh tế tỉnh thành trống rỗng hết phương tiện phát triển. Mọi người lúc này một bên nhìn thấy thiếu thốn vật tư mà nhíu mày, một bên nhờ kiếm được nhiều kim tệ mà cười ha hả.
Sau một thời gian bận rộn, Khang Tư giao toàn bộ bảy ngàn lão binh cho Sư đoàn trưởng, rồi mang một đoàn gồm hai ngàn chiếc xe ngựa to lớn chở đầy vật tư, hơn ba ngàn chiến mã, bốn ngàn tên lính, sáu ngàn trai tráng, bảy ngàn thợ thủ công, nhân khẩu hơn năm vạn người kèm theo hơn bảy vạn trâu, dê, gà, lợn chậm rãi ly khai tỉnh thành.
Trong lòng vẫn còn khiếp sợ, Sư đoàn trưởng bắt tay vào việc xây dựng lại sư đoàn. Hắn an bài thủ hạ thân tín cắm vào bảy ngàn lão binh, phối hợp với đội cảnh vệ của sư đoàn bộ, xây dựng ba liên đội không đầy đủ biên chế.
Nhìn thấy bảy ngàn lão binh thật sự nghe lời, Sư đoàn trưởng thở phào nhẹ nhõm. Đầu tiên là đưa toàn bộ gia quyến của bọn họ dời vào trong thành nội. Do Áo Kha Nhĩ đưa đi rất nhiều thợ thủ công nên phòng ốc còn trống rất nhiều, không lo an bài không đủ cho bọn họ.
Chờ khi ba liên đội trực thuộc vào Sư đoàn trưởng bắt đầu quản lý được thành trì và bắt đầu tiến hành thao luyện. Sư đoàn trưởng lập tức tiến hành chính sách một hộ một lính để tăng cường quân bị.
Vì thế ở trong lòng dân chúng hình tượng của Sư đoàn trưởng lập tức hơn hẳn Áo Kha Nhĩ.
Tỉnh thành ước chừng có vài vạn hộ, với chính sách trưng binh một hộ một binh, Sư đoàn trưởng lập tức tăng thêm được ba lữ đoàn binh lực. Mặc dù đau lòng nhìn kho hàng đã rỗng tuếch nhưng với lượng tiền tài cuồn cuộn không dứt chảy vào, cùng ba lữ đoàn trang bị biên chế đầy đủ, Sư đoàn trưởng trong lòng cũng nổi lên một cỗ hào hùng.
Sư đoàn trưởng quá hào khí, không đợi đợt huấn luyện tân binh chấm dứt, sau khi biên chế xong lực lượng tân binh, Sư đoàn trưởng lập tức dẫn ngay một lữ đoàn chủ lực tổ chức công kích địa bàn của Lữ đoàn trưởng bên cạnh.
Đương nhiên, Sư đoàn trưởng không có điên cuồng đến nỗi cho rằng tân binh có thể độc lập tác chiến. Mà ném tất cả tiền vốn thành lập lữ đoàn chủ lực từ hai liên đội lão binh. Tiền vốn này đặc biệt lớn, bởi vì bên người Sư đoàn trưởng chỉ còn biên chế một trung đội lão binh làm hộ vệ.
Một liên đội lão binh tập trung làm chủ lực, một liên đội lão binh phân tán đến các lữ đoàn đảm nhiệm chức vụ sĩ quan. Sư đoàn trưởng muốn các lão binh này giúp đỡ dẫn dắt tân binh gia tăng sức chiến đấu, hy vọng sau vài lần luân chiến, ba lữ đoàn bộ đội mới thành lập có thể toàn bộ biến thành lão binh.
Viên Lữ đoàn trưởng xui xẻo bị Sư đoàn trưởng lựa chọn không ngờ Sư đoàn trưởng lại xuống tay với mình nhanh như vậy. Chọn ai không chọn lại chọn ngay chính mình!
Khi thấy Sư đoàn trưởng tăng cường quân bị hắn đã cảm thấy được nguy cơ liền cũng cố gắng tăng cường lực lượng của mình. Không nghĩ ra vừa mới hoàn thành biên chế, đối phương đã đánh đến cửa rồi!
Kết quả không cần nói cũng biết, chiến đấu ngay từ đầu đã nghiêng về một phía, không đầy một ngày, Lữ đoàn trưởng cũng chỉ mang theo được vài tên thân tín, thê lương chạy đến Lữ đoàn trưởng bên cạnh nhờ che chở. Mấy Lữ đoàn trưởng khác cũng không phải dễ đối phó, bọn họ biết đạo lý môi hở răng lạnh, lập tức liên hợp lại, rồi lại phái người đi về phía Liên đội trưởng phụ cận giảng đạo lý, bọn này cũng không là ngu ngốc, lập tức điều binh liên hợp chống cự lại hành vi cường thế mở rộng địa bàn của Sư đoàn trưởng. Sau một phen thử chiến đấu, thấy liên quân có liên đội là binh sĩ chủ lực quá khó gặm. Sư đoàn trưởng đành phải đình chỉ khuếch trương, bắt đầu chuyên tâm kiến thiết địa bàn cùng huấn luyện quân đội. Các Lữ đoàn trưởng và Liên đội trưởng không còn chung chí hướng, cũng bắt đầu tiến vào trạng thái quân phiệt.
Trận chiến này có thể xem như là hành vi xung đột của các thế lực quân phiệt, mọi người vừa thấy đáng tiếc lại vừa thấy có nhiều điều may mắn. Điểm đáng tiếc chính là đế quốc chính là quân phiệt cao nhất lại không tham gia trận chiến. Tự cho là mình may mắn không phải là tên không biết tốt xấu khởi xướng nên trận chiến này. Đây là lần thứ hai nổ ra chiến tranh quân phiệt, nhưng không hề vang dội bằng lần trước.
Về phần cuộc chiến tranh quân phiệt đầu tiên ở đế quốc do ai khởi xướng?
Có phải là quân phiệt bên cạnh tỉnh Hải Tuyền gây ra?
Không phải, lần trước hai liên đội của tỉnh Hải Tuyền triển khai trận thế giằng co, căn bản không có đánh nhau, chỉ chửi bậy một phen, khiến cho hai liên đội khu vực phụ cận hoảng sợ, ngay cả máu cũng chưa đổ đã tự thu binh quay về doanh.
Đó là quân phiệt trên đất liền của đế quốc?
Cũng không phải, tuy rằng các hành tỉnh trong đất liền của đế quốc hỗn loạn hơn so với hành tỉnh ở biên cảnh, nhưng bởi vì lực lượng vũ trang ở đây rất nhiều, nên vẫn còn bình tĩnh, các nhóm quân phiệt vẫn như cũ vẫn còn tranh luận việc phân chia địa bàn, mà chưa có địa bàn xác định.
Vì cái gì nói các hành tỉnh ở đất liền trong thời kỳ hỗn loạn lại bình yên? Chỉ có dân chúng là bình an, đối với bình dân cuộc sống của họ vẫn không có gì khác trước. Mà nguyên nhân hỗn loạn là do các chủng loại lực lượng vũ trang của các hành tỉnh trên đất liền của đế quốc, đúng là quá nhiều.
Các đại quý tộc của đế quốc đều có địa phương sắc phong. Bọn họ đều không bị sắc phong đến nơi xa xôi, những đại quý tộc này không người nào không có vài vạn binh nô lệ.
Cũng giống như, lãnh địa được phong của các Tướng quân đều ở hành tỉnh. Tư binh của các Tướng quân cùng dân binh của các lãnh địa cũng là một lực lượng vũ trang thật lớn.
Trừ bỏ các lí do bên ngoài, nhờ nơi đây kinh tế phát đạt, lực lượng vũ trang của phủ nha cũng bỏ qua không dùng. Bởi vì ở đây bộ đội cảnh bị địa phương cùng các quân đoàn quân chính quy đều đóng cùng một chổ. Các nhà quyền quý hễ có tiền là có quân đội, do đó không giống các nhà độc tài nơi biên cảnh, cần lãng phí nhiều thời gian để chia cắt địa bàn!
Ai ai cũng đều cảnh giác bốn phía đề phòng vạn phần, không ai muốn mạo hiểm xuất đầu, cho nên khởi xướng chiến tranh quân phiệt không thể là các hành tỉnh ở đất liền.
Như vậy là hành tỉnh ở biên cương rồi!
Các hành tỉnh ở biên cương đế quốc là địa phương của các lão Đại. Toàn quân cao thấp đều có chung kẻ thù bên ngoài và đều trải qua nhiều năm chiến đấu hăng hái chém giết đẫm máu. Tình cảm trong quân là loại tình cảm anh em đồng lòng. Không giống quân đế quốc yếu ớt chưa trải qua thực tế chiến tranh tẩy lễ. Hơn nữa đây là quân đội hàng năm tác chiến, sĩ quan rất có uy vọng, hạ cấp muốn phản kháng thượng cấp? Quả thực chính là người si nói mộng.
Cho nên ở biên cương quân đội chính là một cái chỉnh thể, một quân khu chỉ có một quân phiệt.
Tuy rằng quân đội ở biên giới có sức chiến đấu hoàn chỉnh và cường hãn nhất. Nhưng có thể trở thành quân đội quân phiệt, đều phải cực kỳ khôn khéo, làm sao chớp được thời điểm rối loạn, lại bất chấp người trong thiên hạ chỉ trích là hưng binh đối nội?
Điều quan trọng là đối thủ của họ thường là đến tấn công ở biên ải, tuy có dã tâm nhưng cũng không làm được gì! Hiện tại không chỉ muốn được tự chủ, lại còn muốn tỏ ra trung thành với đế đô, để có thể kiếm được ít vật tư và binh sĩ.
Có lẽ có người sẽ hỏi, chẳng lẽ đế quốc thành lập mấy trăm năm, lại không có một tướng lãnh nào trung thành với đế quốc?
Đương nhiên là có, tuy nhiên tướng lãnh trung thành đóng quân ở hành tỉnh, nếu thật sự nắm chắc toàn quân tạm thời sẽ không có việc gì. Nhưng nếu nắm chắc toàn quân, cho dù ngươi trung thành và tận tâm đều bị cấp trên nghi kỵ, ai bảo ngươi là người nắm binh quyền. Người như vậy, kết cục, nếu không bị cấp trên nghi kỵ hãm hại, cũng bị bức bách trở thành quân phiệt, không có kết cục khác.
Nếu tướng lĩnh không thể nắm chắc toàn quân? Hừ! Trong mùa xuân này rất nhiều người đã bị thủ hạ của mình giết chết, rồi chia cắt quân đội không còn.
Nói đến điều này có lẽ có người thấy kỳ quái, làm sao sĩ quan quân đế quốc lại có gan lớn như vậy, mưu sát thủ trưởng, chia cắt quân đội, chiếm lấy địa bàn mà lập nên quân phiệt?.
Kỳ thật rất đơn giản, kẻ bị bại trong cuộc cạnh tranh ngôi vị hoàng đế của đế quốc, bọn gian tế tiềm phục của địch quân, thủ hạ của hoàng tử quyền quý, mấy nhóm này tin tức linh thông, những tên gia hỏa gánh vác sứ mệnh bí mật, nhân cơ hội nháo sự, hiện tại là thời điểm quân tâm giao động, đương nhiên là nhân cơ hội này cướp lấy binh quyền.
Thực ra hoàn toàn có thể không đến nổi náo loạn như vậy, nhưng vì có nhiều người làm trò quỷ, thổi ra làn gió mê hoặc lòng người, không ngờ lại tạo ra tình trạng quân phiệt hiện nay.
Thời khắc toàn bộ quân đế quốc rối ren, chỉ có hành tỉnh ở trung ương là yên tĩnh nhất. Không phải các sĩ quan hành tỉnh trung ương đều trung thành và tận tâm, cũng không phải bọn gián điệp buông tha không gây xích mích trong bọn họ, mà chủ yếu là hoàng đế, Nguyên soái, Thừa tướng đều ở trong này, không ai dám dị động, chỉ cần hạ một đạo mệnh lệnh là có thể giải quyết ngay.
Các đại quý tộc hoàng thân quốc thích ở đế đô, tuy không để Nguyên soái và Thừa tướng trong mắt, nhưng hoàng đế vẫn còn, mặc dù đang hấp hối. Chỉ cần hoàng đế còn sống, một ánh mắt cũng có thể làm cho quyền quý bị xét nhà diệt tộc, Lúc hoàng đế băng hà, hắn cũng có thể sử dụng di chỉ để giết người.
Đây là sự khủng bố của hoàng quyền, đương nhiên, cũng là mị lực của hoàng quyền. Cho nên, bất luận siêu cấp quyền quý trong đế quốc có ý tưởng gì, hoàng đế còn tồn tại, không có người nào ngu ngốc dám nhảy ra kêu gào, tất cả đều lẳng lặng chờ đợi thời khắc rung động thiên hạ.
Tính đi tính lại, không tìm ra được người khởi xướng đầu tiên cuộc chiến tranh quân phiệt này. Ha ha! Sự tình chính là xảo diệu như vậy. Từ ngày đế quốc thành lập tới nay cả hai cuộc chiến tranh quân phiệt đều phát sinh ở cùng một tỉnh, chính là tỉnh Hải Tân ở vùng duyên hải.
← Hồi 108 | Hồi 110 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác