← Hồi 100 | Hồi 102 → |
Lão đầu Thượng tá nhìn thanh đao trên bụng, nhìn Mãnh Lôi cười cười:
- Tiểu tử kia! Nếu như ta trẻ lại 10 tuổi, ta đã sớm chặt rơi đầu của ngươi rồi.
Mãnh Lôi cả người đầy vết thương gật đầu:
- Cái này ta thừa nhận. Lão đầu! Nhà của ngươi ở đâu? Ta sẽ phái người đem thi thể ngươi trở về.
- Không cần, tập quán quân nhân Đế quốc là chết đâu chôn đó.
Lão đầu nói đến đây, quay đầu nhìn lại thủ hạ của mình, cười cười, nhắm mắt lại, thân thể mềm nhũn ngã xuống.
Mấy binh sĩ còn sót lại, lập tức quỳ xuống hô:
- Trưởng quan xin chờ!
Sau đó không chút chần chờ rút đao tự vận ngã xuống.
Nhìn một màn bi tráng này, các sơn tặc đều lẳng lặng không nói gì, một hồi lâu mới vang lên từng tiếng thở dài.
- Thúc thúc! Tiểu điệt vô năng, tốn nhiều sức như thế mới thu thập được lão đầu này, xin thúc thúc trách phạt.
Mãnh Lôi hướng Đường Phong thỉnh tội.
Đường Phong lắc đầu cười nói:
- Ngươi đã làm tốt rồi, đối phương tuy niên kỷ đã già, nhưng vẫn là một binh sĩ dũng mãnh như xưa, đáng để chúng ta kính nể, đừng cắt đầu bọn họ, hậu táng.
- Phải! Tộc Sơn Việt chúng ta bội phục dũng sĩ như vậy, nhất định sẽ hậu táng.
Mãnh Lôi gật đầu nói.
Theo lệnh xuống, đám sơn tặc bắt đầu quét dọn chiến trường, hai chú cháu đứng trên cao lẳng lặng nhìn. Hồi lâu sau, Mãnh Lôi đột nhiên hỏi:
- Thúc thúc! Bộ đội biên cương Đế quốc đều cương liệt dũng mãnh như vậy sao?
Đường Phong khẽ liếc Mãnh Lôi hỏi:
- Ngươi sợ sao?
Mãnh Lôi ngừng một chút, gật đầu nói:
- Đúng vậy! Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng tiểu điệt xác thật sợ lại gặp phải bộ đội Đế quốc cương liệt dũng mãnh như vậy.
Đường Phong thở dài:
- Đúng vậy! Đế quốc khổng lồ như vậy, quân đội đông đảo như thế, đả kích ngươi cũng không có gì lạ. Số lượng quân Đế quốc gần như bằng 1/5 tổng nhân khẩu bên chúng ta. Mà số lượng quân Đế quốc đối với nhân khẩu Đế quốc mà nói, chỉ là muối bỏ biển.
Mãnh Lôi im lặng.
Hắn thân là thiếu chủ bộ lạc, vẫn biết những tình huống này. Nghĩ tới Đế quốc lấy đơn vị ức tính toán nhân khẩu, da đầu hắn liền tê dại, nhân khẩu tộc Sơn Việt bên mình cho dù tất cả các bộ lạc cộng lại, còn không bằng số lẻ Đế quốc người ta, nếu như không nhờ nắm được địa lợi, chỉ sợ đã sớm bị Đế quốc thôn tính rồi.
Kỳ thật nhìn bản đồ có thể biết, quốc gia tiếp giáp Đế quốc Áo Đặc Mạn, ngoại trừ Tự do liên minh Duy Nhĩ Đặc là dựa vào thực lực giằng co bên ngoài Đế quốc, còn các quốc gia khác đều là dựa vào địa lợi, ngăn cản Đế quốc mở rộng.
Cũng bởi vì lo lắng điểm ấy, cho nên các quốc gia tiếp giáp Đế quốc mới đều xem Đế quốc trở thành địch nhân lớn nhất, một khi có cơ hội liền phát động chiến tranh nhằm làm suy yếu thực lực Đế quốc.
Cũng không phải mọi người nguyện ý trêu chọc địch nhân cường đại này, mà là vì sợ hãi, có lẽ phải nói là chứng bị hại hão huyền, mới giành ra tay trước phát động công kích như thế.
Thấy sắc mặt Mãnh Lôi kịch biến, Đường Phong thoải mái nói:
- Kỳ thật cũng không cần lo lắng như vậy, Đế quốc đã bắt đầu mục nát, toàn bộ tỉnh Hải Tân có sức chiến đấu nhất, chính là Liên đội năm của Long Cơ. Hiện giờ Liên đội năm bị chúng ta diệt, chỉ cần chúng ta không cuồng vọng chiếm đoạt toàn bộ tỉnh Hải Tân, như vậy sư đoàn cảnh bị tỉnh Hải Tân nhát gan sợ chuyện, chỉ cần chúng ta giáo huấn bọn họ vài lần, sẽ cam chịu để chúng ta chiếm đóng quận Văn Tân.
Mãnh Lôi có chút nghi hoặc:
- Thúc thúc, chúng ta phải chiếm lĩnh toàn bộ quận Văn Tân? Rừng núi thì không nói, địa phương khác chúng ta làm sao phòng thủ? Hơn nữa tội danh đánh mất quốc thổ, sư đoàn cảnh bị tỉnh Hải Tân làm sao gánh nổi? Lẽ nào... bọn họ sẽ không thỉnh cầu viện quân sao?
Đường Phong cười nói:
- Viện quân? Ha ha! Bọn họ không cầu được viện quân đâu, bởi vì các bộ đội khác đều cần quan tâm tới địa phương trọng yếu, chỉ cần chúng ta không chiếm toàn bộ tỉnh Hải Tân, Đế quốc mất đi một quận biên cảnh không có nhiều lực khống chế, bọn họ còn có thể nhẫn nại được.
- Các quốc gia khác muốn cùng nhau phát động công kích sao?
Mãnh Lôi linh quang chợt lóe hỏi.
Đường Phong gật đầu nói:
- Không sai! Bởi vì Đế quốc Áo Đặc Mạn quá cường đại, không có lấy một minh hữu ở các quốc gia xung quanh, ngược lại tất cả đều là địch nhân.
- Tự do liên minh Duy Nhĩ Đặc không cần phải nói, bọn họ cùng Đế quốc là tử địch, quanh năm suốt tháng chinh chiến lẫn nhau, còn Phi Mục Kỳ Minh quốc hiện tại đang hấp dẫn ba quân đoàn quân chính quy Đế quốc vào đại thảo nguyên, còn lại Tiểu vương quốc Bá Lạp Đặc, Thành Tư Hãn Quốc đều bắt đầu đánh chủ ý tới Đế quốc.
Nếu như vậy, Sơn Việt Tộc Minh Quốc chúng ta cũng không thể lạc hậu, trước chiếm chút tiện nghi, nếu như vận khí tốt, nói không chừng có thể vét sạch vùng lãnh thổ Đế quốc tiếp giáp với chúng ta.
Mãnh Lôi kinh ngạc nói:
- A! Đây không phải nói toàn bộ các quốc gia xung quanh Đế quốc đều tham dự hành động? Kế hoạch khổng lồ như thế, chỉ sợ không phải một hai là năm hoàn thành được?
- Đó là đương nhiên, chỉ riêng các quốc gia hiệp đàm đã là ba năm, kế hoạch này đã chuẩn bị đủ hơn mười năm. Chỉ là nếu như không phải nội bộ Đế quốc xảy ra vấn đề, kế hoạch này chỉ là xây lâu đài trên cát mà thôi, ai có thể nghĩ đám quyền quý nội bộ Đế quốc vì quyền thế địa vị, lại có thể bán đứng quốc gia của mình chứ?
Đường Phong cười nói.
Mãnh Lôi cười gian:
- Hắc hắc! Cháu nghĩ những tên quyền quý Đế quốc khẳng định không để chúng ta vào mắt, chỉ cần mượn lực lượng chúng ta thu được quyền thế rồi, có thể dùng quân Đế quốc diệt sạch chúng ta, như vậy địa vị của bọn họ vững chắc bất động.
Kỳ thật bọn họ cũng không ngẫm lại, 'Dẫn sói vào nhà' lời này từ đâu mà ra, tới lúc đó, sợ rằng quân Đế quốc đã sớm hỗn loạn không chịu nổi, các nơi đều nổi lên chiến loạn, còn muốn tiêu diệt chúng ta được sao?
- Ngươi có kiến giải như vậy rất không sai, cho nên ngươi phải nhớ kỹ, vô luận tranh quyền đoạt lợi thế nào, cũng không thể cấu kết với ngoại nhân. Chỉ cần những thủ lĩnh bộ tộc các ngươi không cấu kết ngoại nhân, vô luận nháo loạn thế nào, đoàn Sơn Nhạc đều bảo trì trung lập.
Đường Phong nghiêm túc nói.
Biết thúc thúc đang điểm tỉnh cho mình, Mãnh Lôi lập tức cung kính nói:
- Vâng! Tiểu điệt nhớ kỹ.
- Ừm! Anh hùng chúng ta đã trở về, tập hợp đội ngũ chuẩn bị xuất phát đi.
Đường Phong nhìn xa xa một chút nói.
Mãnh Lôi thuận mắt liếc một chút, phát hiện mấy ngàn bộ đội có một người mặc quân phục Đế quốc, đi về phía bên này. Hắn cười cười, bắt đầu triệu tập bộ đội.
Tuy rằng sự kiện ám sát thành Văn Tân rất thần bí, nhưng thường nói "nếu muốn người không biết, trừ khi mình đừng làm", chuẩn bị có tỉ mỉ cỡ nào, có che dấu thế nào đi nữa, vẫn sẽ lưu lại chút đầu dây mối nhợ. Đặc biệt Khang Tư xuất ra một ngàn kim tệ treo giải thưởng, các dân chúng đều bắt đầu vắt óc vò đầu suy tư tìm đầu mối.
Còn không nói, vốn một ít dân chúng tập mãi thành quen không chú ý chuyện tình gì, tinh tế đánh giá lại nghĩ ra rất nhiều điểm cổ quái, vì vậy những người có tâm đắc lập tức tìm kỵ binh tuần tra trên đường bẩm báo.
Kỵ binh vừa tìm được đầu mối, lập tức liên lạc bộ đội tiến hành vây bắt. Nếu phản kháng không cần phải nói, khẳng định là địch nhân, không phản kháng cũng phải bắt giữ thẩm tra tỉ mỉ.
Dân chúng trước mị lực của tiền tài tra xét kỹ càng, cùng ngày màn đêm còn chưa phủ xuống, đội hộ vệ của Khang Tư đã bắt hơn một ngàn người, chỉ là trong đó cũng không phải không có người phản kháng bị bắt giữ.
Hơn trăm tên to gan táo tợn tiến hành phản kháng, một số chiến đấu cho đến chết, một số thấy tình huống không đúng lập tức tự sát, dù sao cũng là chết sạch.
Ngày kế tiếp, bên trong phủ Quận trưởng, Khang Tư hỏi Uy Kiệt phụ trách thẩm vấn:
- Đám người chết tra ra thân phận gì chưa?
Vẻ mặt Uy Kiệt ngưng trọng nói:
- Đại nhân! Căn cứ tư liệu hộ tịch Liên đội lưu lại và những hàng xóm chứng minh, những người này đều là dân bản xứ sinh trưởng tại quận Văn Tân. Hơn nữa quan hệ giữa bọn họ có cổ quái lại có bình thường, trong đó có mấy người là cừu địch, là cừu địch giết chồng đoạt vợ hủy nhà, còn có một ít là những người mồm mép tranh cãi cả đời không qua lại với nhau. Những người khác hoặc là không nhận ra nhau, thì là thân gia, còn có huynh đệ ở riêng, dù sao nếu bọn họ không phản kháng, cả bọn giống như dân chúng phổ thông, không hề có chỗ nào đặc biệt nổi bật.
Áo Kha Nhĩ vẫn theo cạnh Khang Tư xen vào:
- Ý của ngươi là nói, bình thường bọn họ căn bản là không biết đối phương tồn tại? Chỉ là một khi mệnh lệnh hạ xuống, lúc chấp hành mới phát hiện đối phương tồn tại?
Uy Kiệt gật đầu:
- Hẳn là như vậy, có thể nói, là một thế lực bày ra mai phục nhiều năm trước đây, ngay cả kẻ mai phục cũng không biết có kẻ nằm vùng khác tồn tại, thật là quá cẩn thận.
- Đại ca! Tiểu đệ cho rằng, cổ thế lực này cũng không phải thế lực trong nước, bởi địa phương hẻo lánh này, vốn không đáng để thế lực trong nước hao tốn nhiều sức như vậy, chỉ để ám sát mấy sĩ quan và binh sĩ. Thế lực trong nước chỉ cần dùng chút biện pháp, điều phái một Quận trưởng cùng Liên đội trưởng, là có thể quang minh chính đại thu nạp quận Văn Tân vào phạm vi thế lực mình, vốn không cần phải phiền phức như vậy.
Áo Kha Nhĩ nói.
- Ừm! Ngươi nói là an bài những mai phục này, là Sơn Việt Tộc Minh Quốc bên kia?
Khang Tư nói.
- Đúng vậy! Ở đây láng giềng gần chúng ta chỉ có Sơn Việt Tộc Minh Quốc, ngoại trừ bọn họ đối với quận Văn Tân cảm thấy hứng thú ra, không có quốc gia nào lại đem nhân lực vật lực đặt ở nơi này.
Áo Kha Nhĩ gật đầu.
- Ừm! Uy Kiệt! Hơn một ngàn người bị bắt tìm ra được vấn đề gì không? Giữa bọn họ còn có ẩn dấu kẻ ám sát?
Khang Tư hỏi Uy Kiệt.
- Đại nhân! Chúng ta thẩm vấn suốt đêm, ngoại trừ tra ra mấy tên dâm tặc, đạo tặc, phần tử hắc bang ra, còn không tra ra mật thám chính trị nào.
Uy Kiệt trả lời.
Khang Tư suy nghĩ một chút rồi nói:
- Ừm! Đem nhốt đám tội phạm lại, những người khác thả về, ra lệnh giải trừ cấm túc toàn thành, treo thi thể những người phản kháng lên thị chúng, biểu thị cho dân chúng biết, chúng ta đã tung một mẻ lưới bắt trọn ổ bọn ám sát xử quyết hết, đồng thời khen thưởng tại chỗ những dân chúng cung cấp đầu mối.
Uy Kiệt sửng sốt một chút, nhưng lập tức tỉnh ngộ ra:
- Rõ! Thuộc hạ tuân mệnh.
Còn Áo Kha Nhĩ lại bắt đầu vỗ mông ngựa:
- Đại ca anh minh! Tiểu đệ cảm giác bội phục sâu sắc, đem những kẻ này thả ra, những kẻ ám sát thật sự trong bọn họ sẽ cho rằng sự tình kết thúc, khẳng định sẽ buông lỏng, chỉ cần chúng ta giám thị nghiêm mật, khẳng định sẽ tìm được kẽ hở.
Đối với Áo Kha Nhĩ thao thao bất tuyệt vỗ mông ngựa, Khang Tư lơ đểnh, vẻ mặt Tương Văn lại khinh thường. Nhưng Tương Văn nhanh chóng cảm ứng được ánh mắt đối địch, vừa nhìn lại, là một cô nàng mặc trang phục thị nữ màu hồng, bộ dạng duyên dáng, trong khóe mắt mang theo ngạo ý.
Tương Văn nhận ra nàng, nàng ta chính là thiếp thân thị nữ của Áo Kha Nhĩ, gọi là cái gì Hồng tỷ, là đội trưởng đội thị nữ của Áo Kha Nhĩ.
Đối với cô nàng tiếu mỹ nhưng vẫn so ra còn kém mình, Tương Văn thật là không thèm để ý, thấy nàng lại dám trừng mình, không khỏi trừng ngược lại.
Hồng tỷ lập tức vừa xoa bóp vai cho Áo Kha Nhĩ, vừa thị uy hất hàm đắc ý.
Tương Văn đương nhiên biết là có chuyện gì, nhưng là chỉ hừ lạnh một tiếng, cố ý chuyên tâm xoa bóp cho Khang Tư, không để ý tới Hồng tỷ nữa. Hồng tỷ cảm giác đắc thắng lập tức vẻ mặt đắc ý chí khí cao ngang.
Uy Kiệt đối mặt với bọn họ, nhìn thần sắc đấu đá của hai người, đối với loại đối chọi gay gắt này, hắn chỉ có thể lắc đầu thở dài bất đắc dĩ
Nói lại, hai người Tương Văn cùng Hồng tỷ vốn không có mâu thuẫn gì, nhưng là Hồng tỷ thấy Tương Văn dung mạo so ra còn hoàn mỹ hơn mình, cảm thấy uy hiếp sâu sắc, bởi vì chủ nhân mình thường thường cũng nhìn lén người kia.
Tuy rằng khó chịu, nhưng vẫn không dám đối kháng trực tiếp với Tương Văn. Lúc mới đến, liền thấy Tương Văn thân hình nhu nhược, nhưng ở trên sàn vật đánh cho đám binh sĩ đội hộ vệ gà bay chó chạy, nên nhớ đó là mấy trăm người, tuy rằng nàng ta cũng luyện qua chút võ nghệ, nhưng so sánh, đó là người trên trời kẻ dưới đất.
Biết rõ luận dung mạo hay võ nghệ đều không so lại, Hồng tỷ không cam lòng bị người ta áp chế, nên bắt đầu chuyển mục tiêu đặt trên năng lực hầu hạ chủ nhân. Tuy rằng không phải đồng một chủ nhân, nhưng có thể thông qua chủ nhân thoải mái biểu hiện.
Vừa đấu, Hồng tỷ phát hiện trên phương diện này mình vượt xa Tương Văn, chủ nhân nhà mình được tỷ muội mình hầu hạ thư thư phục phục, còn chủ nhân Tương Văn lại giống như tăng thêm khổ hạnh. Hồng tỷ vui mừng quá đỗi không nhịn được khoe khoang trước mặt Tương Văn.
Tương Văn biết tình hình cũng khó chịu, cũng là bất đắc dĩ, một là mình không phải nữ nhân thật sự, hai là thị nữ chiêu mộ ở thành Văn Tân, thật là không có mấy người vừa mắt, hoàn toàn không so được với những thị nữ mình huấn luyện một năm trên bán đảo Phi Ba.
Không cam lòng để Khang Tư chịu khổ, đồng dạng Tương Văn cũng không cam lòng thất bại, lại lần nữa vi phạm mệnh lệnh Khang Tư, buộc Uy Kiệt phát tin về bán đảo Phi Ba, lệnh bọn hắn phái mười thị nữ tốt nhất tới đây...
Cho nên, trong lòng Tương Văn đã quyết định chờ thị nữ của mình tới cho Hồng tỷ đẹp mặt, đối với khiêu khích của Hồng tỷ hiện giờ coi như không thấy.
Đúng lúc này, một thân vệ của Khang Tư đột nhiên xông vào báo cáo:
- Đại nhân! Năm tên binh sĩ Liên đội Năm ở dưới thành gọi cửa, xem hình dạng bọn hắn hình như là bị thương.
- Nhanh đón bọn họ vào đây.
Khang Tư vừa nói vừa đứng lên đi ra ngoài.
Áo Kha Nhĩ vội vàng đuổi theo, ai cũng biết Liên đội Năm đột ngột phái người trở về, khẳng định xảy ra chuyện gì đó.
Đi tới cửa thành, năm binh sĩ kia đã vào thành, lúc này họ đang liều mạng uống nước. Vừa nhìn hình dạng bọn họ, mọi người đều thất kinh, chỉ thấy năm người này cả người đầy vết thương, mặt đen tóc khét, vừa nhìn là biết bị lửa lớn nướng qua.
Khang Tư vội hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
Nghe được tiếng nói, năm binh sĩ lập tức đứng nghiêm người chào, một người miễn cưỡng có thể nhìn ra là quân hàm đội trưởng, nghẹn ngào một chút.
Hai mắt hắn đỏ bừng, ngữ khí khổ sở nói:
- Trưởng quan! Trung tá Lão Tam phản bội, Liên đội năm bị phục kích đã toàn quân bị diệt, liên minh Sơn Việt tộc phái ra hơn vạn bộ đội xâm lấn biên cảnh, trong đó có vương bài đoàn Sơn Nhạc của Sơn Việt quốc, xin lập tức chuẩn bị tiến hành chiến tranh.
- Cái gì?
Đám người Khang Tư đều thất kinh, làm sao mới có một khoảng thời gian, chẳng những xuất hiện Trung tá Lão Tam thành kẻ phản bội, hơn nữa còn khiến toàn bộ Liên đội năm toàn quân bị diệt?
Gã Đội trưởng kia đem sự tình trải qua kể lại một lần, sau đó chỉ huy bốn huynh đệ chào Khang Tư:
- Trưởng quan! Dân chúng thành Văn Tân phải giao cho ngài rồi.
Lời vừa nói ra, Khang Tư lập tức cảm giác không đúng, vội hỏi:
- Đợi đã, các ngươi muốn...
Câu chưa nói xong, liền thấy năm quân nhân rút đao tự vận, động tác đột nhiên cấp tốc, khiến người bốn phía căn bản không phản ứng kịp.
Đội trưởng kia đã cắt cổ những còn chút hơi thở mỉm cười, dùng ngữ khí suy yếu nói:
- Trưởng quan! Ám sát bên trong thành, hẳn là những người có huyết mạch Sơn Việt như Lão Tam giở trò quỷ. Vốn cho rằng có trưởng quan lão nhị tồn tại, còn có thể lưu lại gốc cho Liên đội năm, thật là đáng tiếc, Liên đội năm là tâm huyết của Liên đội trưởng, đã bị hủy diệt triệt để rồi. Nếu đã như vậy, chúng ta cũng nên đi theo Liên đội trưởng, huynh đệ chúng ta đều ở dưới chờ đợi.
Nói xong, trên mặt mang theo thần sắc hoài niệm ngã xuống.
Hiện trường một mảnh yên tĩnh, mọi người đều không nói gì.
Bọn người Khang Tư đều minh bạch vốn năm binh sĩ này sẽ không tự sát, chỉ là bọn hắn vừa về liền hỏi đội phòng vệ tình huống quân đội lưu thủ, đội phòng vệ không nhận được lệnh cấm nói liền theo sự thật trả lời, để cho bọn họ biết trụ cột kỳ vọng phục hưng Liên đội năm, Trung tá lão nhị kể cả các huynh đệ lưu thủ đều bị ám sát rồi.
Có thể nói toàn bộ Liên đội chỉ còn năm người bọn họ, biết dạng tiểu binh như mình không có cách nào trùng kiến Liên đội năm, nếu như vậy, liền theo các huynh đệ thôi.
Cho nên có thể xác định, dù lúc đó có thể ngăn bọn họ tự sát, một khi có cơ hội bọn họ sẽ lại tự sát nữa. Đối với bọn họ mà nói, Liên đội chính là nhà của bọn họ, đồng đội chính là thân nhân của bọn họ, mất đi tất cả những thứ đó, vậy cũng không còn hi vọng sinh tồn nữa rồi.
Ở thời khắc này, những binh sĩ kia căn bản không lo lắng cho người nhà mình, hay là bọn họ không có người nhà, có thể người nhà còn không thân bằng đồng đội. Hoặc có lẽ, bọn họ chỉ muốn biểu đạt cảm tình trung liệt của mình mà thôi.
Mọi người ở đây cách nghĩ lại bất đồng, Khang Tư là tiếc hận, Tương Văn, Uy Kiệt những thân vệ của Khang Tư lại là sùng kính, coi hành động của bọn họ trở thành tấm gương cho bản thân.
Áo Kha Nhĩ lại là hâm mộ, hâm mộ lão đầu Thượng tá có thủ hạ như vậy. An Đạt, Liệt Văn những thân vệ Áo Kha Nhĩ tâm tình lại có chút hỗn loạn, bọn họ không rõ lúc mình gặp phải chuyện như vậy, có thể làm ra cử động như thế hay không.
Về phần thành viên đội phòng vệ lại nhiệt huyết sôi trào, trong lòng run lên, nhiệt huyết là vì sự cương liệt của những quân nhân chính quy, lại lo lắng đến chiến đấu gần kề, không biết mình có thể sống sót trong chiến trận này hay không.
Lời Khang Tư khiến mọi người tỉnh táo lại:
- Thông báo cho thân thuộc bọn họ, hậu táng bọn họ. Kỵ binh lập tức ra ngoài thành trinh sát địch tình, chiêu mộ tráng đinh toàn thành, thông cáo toàn thành tin tức quân địch đến. Toàn quân chuẩn bị thủ thành!
- Rõ!
Binh lính lĩnh mệnh lui ra, tin tức truyền ra, cả thành trì lập tức bắt đầu sôi trào.
- Đại ca! Huynh không phải mang tới năm ngàn tráng đinh sao? Hơn nữa vốn có năm ngàn vệ đội, lập tức có đội quân vạn người rồi, hơn nữa chiêu mộ tráng đinh toàn thành, kiếm ra một vạn người không thành vấn đề, như vậy hai vạn người thủ thành hẳn không phải vấn đề lớn.
Áo Kha Nhĩ nói.
- Ái chà! Sĩ quan cơ sở không đủ.
Khang Tư than thở, nói đến đây, đột nhiên Khang Tư nhìn chằm chằm Áo Kha Nhĩ.
Trong lòng Áo Kha Nhĩ vui vẻ, mình đưa ra đề tài này, chính là muốn Khang Tư đem binh phân cho mình, hiện giờ cơ hội tới rồi.
- Áo Kha Nhĩ! Ngươi nguyện ý trợ giúp ta không?
Khang Tư hỏi.
- Đương nhiên! Tiểu đệ nguyện vì đại ca cống hiến sức lực.
Áo Kha Nhĩ vội vàng cung kính nói.
- Như vậy hỗ trợ tổ kiến bộ đội đi.
Khang Tư nói.
Lời này vừa ra, mấy người bên Áo Kha Nhĩ hưng phấn không thôi, còn Tương Văn cùng Uy Kiệt bên phía Khang Tư lại cau mày, nhưng nghĩ tới bên phía mình cho dù tung hết tất cả thân vệ xuống dưới, cũng không khống chế được bao nhiêu bộ đội, có thêm thân vệ của Áo Kha Nhĩ cũng tương đối thuận tiện hơn.
Hơn nữa Áo Kha Nhĩ dù thế nào cũng là một Thiếu tá, đồng thời biểu hiện cũng khá tốt, ném hắn sang một bên cũng hơi quá. Suy nghĩ lại Tương Văn Uy Kiệt cũng không nói tới nữa, dù sao cũng có thủ đoạn dự phòng Áo Kha Nhĩ biến bộ đội thành bộ đội tư nhân của hắn.
Đầu tiên Khang Tư triệu tập năm ngàn trai tráng cùng cấp với nô lệ lại, nói một câu gia nhập đội hộ vệ liền giải trừ thân phận nô lệ của bọn họ, đồng thời mỗi tháng có lương thưởng. Năm ngàn trai tráng lập tức trước sau trở thành thành viên đội phòng vệ.
Lần này Khang Tư không để bọn họ tiến hành tuyển cử Đội trưởng Tiểu đội trưởng nữa, trực tiếp từ trong hai ngàn phụ binh chọn ra sĩ quan. Điều phối sĩ quan xong, kết cấu quân đội lập tức thành lập phân tổ. Sau đó dẫn những trai tráng này tới kho vũ khí và quân dụng của bộ chì huy liên đội, bắt đầu trang bị vũ khí.
Lúc đám trai tráng kia mang theo vũ khí của mình tập kết ở cửa thành, tráng đinh toàn thành cũng cưỡng chế chiêu mộ hoàn tất, giống như Áo Kha Nhĩ dự đoán, gần vạn người.
Lần này hai ngàn phụ binh kia toàn bộ phân tán xuống đảm nhiệm sĩ quan cơ sở.
Bởi vũ khí tồn kho đều trang bị cho trai tráng, những tráng đinh này chỉ còn cách trang bị những gậy trúc đầu bọc thép Khang Tư mang tới, những người tay không khác chỉ còn phải đi làm công nhân vận chuyển.
Còn đám người Áo Kha Nhĩ vẫn dõi mắt trông chờ, sau đó cũng được bỏ vào trong đội ngũ tráng đinh đảm nhiệm sĩ quan tầng trung, Áo Kha Nhĩ lại bị giữ bên người Khang Tư đảm nhiệm sĩ quan phó trưởng quan.
Tổ chức hoàn tất, lập tức bắt đầu rà soát toàn thành khí tài thủ thành, súc gỗ, đá tảng, dầu, đuốc, nước phân, chảo sắt, củi đốt hết thảy đều được chuyển lên tường thành, cửa thành cũng tiến hành chồng chất bao cát chặn phía trong.
Bên trong thành thợ rèn bắt đầu rèn đúc mũi tên, phòng thuốc bắt đầu chuẩn bị thuốc trị thương. Phú hộ quyên ra một lượng lớn vải vóc lương thực cùng binh khí tư nhân, phụ nữ bên trong thành bắt đầu chuẩn bị thức ăn cùng vải băng bó, dù sao người toàn thành trì đều ra tiền xuất lực.
Sở dĩ nhiệt tâm như thế, chủ yếu là bọn họ biết lần này là sơn tặc xâm chiếm quy mô, ngay cả phú hộ bình thường ham tài nhất cũng phải xuất vốn, dù sao bọn họ biết một khi để sơn tặc vào thành, mạng mình cũng không còn, tiền tài thì không cần nói, hiện tại không phải lúc keo kiệt.
Trong lúc mọi người bận rộn, đám người An Đạt, Liệt Van thủ hạ Áo Kha Nhĩ len lén tìm tới cửa báo oán:
- Đại nhân! Khang Tư kia thực không ra gì! Mấy người chúng ta tuy rằng nhận lệnh làm sĩ quan Liên đội trưởng Đại đội trưởng, Trung đội trưởng các loại, nhưng thống lĩnh chúng ta lại là tiểu tử Uy Kiệt kia! Hơn nữa các sĩ quan cơ sở Đội trưởng Tiểu đội trưởng hạ tầng cơ sở bên dưới, tất cả đều từ đội hộ vệ Khang Tư xuất thân cái gì phụ binh gì đó, mệnh lệnh phù hợp với Uy Kiệt còn có thể chỉ huy được, một khi không hợp, căn bản không động được bọn họ!
- Chính phải! Đại nhân! Hiện tại toàn bộ chúng ta đúng là bù nhìn mà, mà ngài cũng bị mất quyền trở thành một phó trưởng quan, Khang Tư dễ dàng phân tán trăm người chúng ta rồi!
- Đại nhân! Bộ đội tráng đinh cấu thành cùng cấp với công nhân vận chuyển, căn bản không phải bộ đội chiến đấu, bộ đội trực hệ Khang Tư không cần nói, vì sao không cho chúng ta đảm nhiệm sĩ quan năm ngàn trai tráng kia? Ít nhất bọn họ trang bị đầy đủ! Khang Tư làm như vậy không phải khiến chúng ta không thể lập công sao? Hắn cố ý mà!
Nghe thủ hạ báo oán xong, Áo Kha Nhĩ khuyên bảo:
- Các vị! Tin rằng các ngươi cũng biết, hiện giờ toàn bộ thành trì đều nằm trong tay Khang Tư, hơn nữa hiện tại chúng ta coi như là chính thức đầu nhập dưới trướng Khang Tư. Vừa gia nhập vào đối phương, khẳng định đối phương sẽ có cảnh giác, lúc chưa thu được đối phương tín nhiệm, chúng ta phải tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh, tận tâm tận lực triệt để làm tốt mọi chuyện, chỉ cần Khang Tư tín nhiệm chúng ta, còn sợ không có cơ hội leo lên sao?
... Nghe Áo Kha Nhĩ nói chính thức đầu nhập dưới trướng Khang Tư, mọi người đều sửng sốt, An Đạt bắt đầu bất mãn thầm thì, còn Liệt Văn ngẫm nghĩ một chút nói:
- Đại nhân anh minh! Hiện tại vào lúc này, chính là thời cơ tốt để chúng ta chính thức đầu nhập vào Khang Tư, nếu như bỏ qua thời kì gian khổ chung sức phòng thủ thành này, sau này sợ rằng không có cơ hội tốt như vậy nữa. Chúng ta nhất định phải cố hết sức bày ra năng lực của mình, để Khang Tư minh bạch, chính là thủ hạ đại nhân không có một kẻ nào vô dụng! Dựa theo tính cách Khang Tư, chỉ cần hắn tiếp nhận chúng ta, đãi ngộ chúng ta sẽ giống như thân tín của hắn, như vậy đối với hùng đồ bá nghiệp của đại nhân sau này cực kỳ có lợi.
Áo Kha Nhĩ mỉm cười gật đầu:
- Ừm! Các ngươi nghĩ như vậy thì tốt rồi. Được rồi, các ngươi đã minh bạch, như vậy lập tức trở lại chỉ huy bộ đội mình cho tốt đi. Hãy nhớ kỹ, bất luận nguyện ý hay không, đều phải phục tùng mệnh lệnh thượng cấp, nếu như các ngươi nghĩ ra biện pháp gì có thể thảo luận với thượng cấp. Hiện giờ chúng ta cùng Khang Tư quan hệ rất tốt, nếu như có ý kiến hay, tin rằng bọn hắn sẽ không cự tuyệt chấp nhận. Các vị, công lao địa vị là tự mình tranh tới!
- Rõ!
Mọi người cung kính đáp, cũng không biết bọn họ có tâm phục khẩu phục hay không.
Lúc này, một lính truyền lệnh chạy tới hô:
- Thiếu tá Áo Kha Nhĩ, kỵ binh đã trở về, đại nhân gọi ngài đi thương nghị quân tình.
- Được! Ta đi ngay.
Áo Kha Nhĩ khách khí đáp, hắn biết những lính truyền lệnh này đều là người của Khang
← Hồi 100 | Hồi 102 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác