Vay nóng Homecredit

Truyện:Soán Đường - Hồi 702

Soán Đường
Trọn bộ 869 hồi
Hồi 702: Nghiêu Quân Tố rút lui
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-869)

Siêu sale Shopee

- Vương thượng sẽ cho rằng lão hủ chọn như vậy là vì năm đó Lý Hà Nam đã từng làm cho lão hủ mất mặt hết đúng không?

Lý Thế Dân cười cười:

- Chẳng lẽ không đúng sao?

Vương Thông lắc đầu cười cười:

- Chuyện năm đó chỉ là thiếu niên khí thịnh, mắt cao hơn đỉnh bị người khác lừa bịp cho nên mới chuốc lấy nhục nhã. Vương Thông đối với Lý Hà Nam không hề có tâm tư oán hận, thậm chí trong lòng còn cảm kích kính trọng hắn.

Nếu như không có Lý Hà Nam thì có lẽ Vương Thông bây giờ vẫn là ếch ngồi đáy giếng, coi trời bằng vung.

Mười năm trôi qua, lão hủ ở Long Môn sơn khổ đọc kinh điển, lúc đầu tâm tính khó có thể bình hòa nhưng dần dần thời gian lâu rồi mọi chuyện cũng đã phai nhạt.

Hôm nay Thông chọn Uất Trì Kính Đức không phải là vì ghét bỏ Lý Hà Nam mà là vì Uất Trì có thể sử dụng cho công tử mà Lý Hà Nam lại không thể.

Trên khuôn mặt của Lý Thế Dân dần nhạt đi sự vui vẻ, ngược lại lộ vẻ ngưng trọng hắn thấp giọng nói:

- Bạch ngưu, lời này nghĩa là sao?

Lý Thế Dân gọi Vương Thông là Bạch ngưu cũng không hề có ý vũ nhục.

Vương Thông được Lý Thế Dân gọi là Bạch ngưu cho thấy Lý Thế Dân vô cùng thân mật với hắn.

- Vương thượng, Uất Trì Kính Đức nếu như quy hàng thì trên triều đình có ai dám bảo hộ hắn?

Lý Thế Dân nghĩ nghĩ lắc đầu nói:

- Hắn đã giết cửu thúc, tuy nói là vì mình làm chủ nhưng mà chỉ sợ không có đất dung thân, phụ hoàng nhất định không trọng dụng hắn, mà Lý Hà Nam lại hận hắn thấu xương, triều thần bên trong chưa hẳn có ai vừa ý hắn.

- Đúng thế.

Vương Thông nói:

- Đến lúc đó Uất Trì Kính Đức không trung tâm phụ tá vương thượng thì còn có thể phụ tá ai?

- Hắn ở trong triều không có chút căn cơ nào, nếu như vương thượng có được người này thì không phải là hổ thêm cánh sao? Thử nghĩ mà xem, vương thượng có Kính Đức, Tần Quỳnh là mãnh hổ, bên trong thì còn có Văn Tĩnh Trưởng Tôn Thuận Đức nghe lệnh thì thiên hạ có gì không thuộc về điện hạ?

- Nhưng làm vậy chẳng phải là đắc tội với Lý Hà Nam?

Vương Thông cười cười nói:

- Đắc tội thì sao? Lý Hà Nam hiện tại đúng là danh vọng cao tuyệt thanh thế hiển hách, nhưng điện hạ đừng quên, Hoài Âm hầu(Hàn Tín) thời sơ hán cũng có uy danh như vậy, về sau lại chết trong tay một con đàn bà, Lý Ngôn Khánh hiện tại cuồng hoành, nhưng lúc thiên hạ thái bình, bệ hạ chưa chắc có thể dung hắn. Ha ha, cho dù bệ hạ chịu dung thì cũng sẽ gọt rửa quyền hành, đến lúc đó Lý Hà Nam có thể trợ giúp vương thượng được bao nhiêu, sợ còn chưa thể biết được?

Lý Thế Dân bừng tỉnh đại ngộ, liên tục gật đầu.

- Không sai, Lý Ngôn Khánh không thể so với Uất Trì Kính Đức.

Vương Thông từ lời này đã biết được lòng của Lý Thế Dân.

Lý Thế Dân mười lăm năm đã tòng quân trải qua vô số ác chiến, từ Nhạn Môn Quan giải cứu Tùy Dạng Đế đến lúc khởi binh ở Thái Nguyên. Sau này luân phiên chiến thắng mà lập công, chỉ riêng trận chiến ở Thiển Thủy Nguyên là hắn thua, tuy bên ngoài nói là do Lưu Văn Tĩnh chủ trương.

Vô luận thế nào hắn vẫn thủy chung chịu sự sai sử của Lý Uyên.

So với Lý Ngôn Khánh tự mình chèo chống ở Huỳnh Dương, chịu đủ mọi nguy hiểm thì chiến công của Lý Thế Dân không có ý nghĩa gì.

Chiến công của Lý Ngôn Khánh quá cao, hắn độc bá đất Hà Nam, đủ khiến cho phụ hoàng phải yêu thích hắn, tuy nhiên phụ hoàng cũng không cho phép Lý Ngôn Khánh tiếp tục lập công huân bằng không lúc đó ở triều đình Lý Đường ai cũng nói là nhờ vào Lý Ngôn Khánh, lúc đó mặt mũi Lý Uyên biết để nơi nào?

Lý Thế Dân không hi vọng có người nào đứng cao hơn mình.

Đồng thời hắn cũng biết rằng Lý Ngôn Khánh không có khả năng quy phục hắn. Lý Ngôn Khánh thân là tôn thất, thái độ của thể thiên hướng về một bên nào đó, tuy nhiên chỉ mang tính chấn trợ giúp, từ góc độ này cho thấy, một mình Uất Trì Cung có tác dụng hơn Lý Ngôn Khánh rất nhiều.

- Như thế ta sẽ đồng ý cho Uất Trì Kính Đức hàng.

- Khoan đã.

Vương Thông ngăn Lý Thế Dân lại.

- Đại vương có thể chiêu hàng nhưng không thể dễ dàng chiêu hàng.

- Cần phải cho Uất Trì Kính Đức biết được vương thượng cần phải vì hắn mà gánh chịu bao nhiêu phong hiểm. Ha ha, chúng ta lần này cần phải mời Đường Kiệm trở lại Giới Châu rồi.

Lý Thế Dân nhìn Vương Thông, lộ ra một nụ cười hiểu ý.

Đầu tháng năm, cuộc chiến Thiểm Châu chấm dứt.

Trận chiến Phách Bích này sớm một năm so với trong lịch sử khiến cho Lưu Vũ Chu bại cũng sớm một năm.

Lưu Vũ Chu và Tống Kim Võng sau khi thảm bại thì trốn về phía Đột Quyết.

Lý Thế Dân thừa thế đông tiến, Uất Trì Cung thì tiến về Mã Ấp chiêu hàng bộ hạ cũng của Lưu Vũ Chu khiến cho Lý Đường chiếm được một mảng đất lớn ở Thiểm Châu và Dĩ Đông, mượn cơ hội này khống chế Trác quận và La Nghệ, đoạn tuyệt con đường liên hệ giữa Đậu Kiến Đức và Đột Quyết.

Dưới trướng của Đậu Kiến Đức ngoại trừ dân chúng bình thường thì còn rất nhiều người hồ quy phục và chịu giáo hóa.

Hắn hàng năm sẽ nhận được sự giúp đỡ rất lớn từ Đột Quyết, mà sau khi Lưu Vũ Chu bại vong, Đậu Kiến Đức sẽ bị cô lập ở khu vực Hà Bắc.

Cùng tháng, Nghiêu Quân Tốt suất lĩnh tám trăm nhuệ sĩ rút khỏi Hà Đông.

Lý Kiến Thành sau khi nhận được tin tức thì vui mừng chiếm lấy Hà Đông huyện, suất bộ truy kích.

Tuy nhiên Nghiêu Quân Tố sau khi qua sông đã mai danh ẩn tích, ai cũng không biết hắn đi tới nơi nào, mãi tới tháng sáu Dương Châu mới truyền tới tin tức, Nghiêu Quân Tố đã tới đây, được Tiêu hoàng hậu ủy thác trách nhiệm, làm thượng trụ quốc, tả võ vệ đại tướng quân.

Tuy nhiên Nghiêu Quân Tốt làm sao lại đến Dương Châu được?

Phải biết rằng, từ Hà Đông qua sông phải qua địa bàn do Lý Ngôn Khánh, Vương Thế Sung cùng với Lý Thần Thông trấn thủ hắn có thể thần không biết quỷ không hay từ Trung Nguyên tới thẳng Giang Hoài khiến cho nhiều người nghĩ mãi mà không thể giải đáp được, tuy nhiên nhanh chóng sau đó ánh mắt của bọn họ liền rời khỏi Nghiêu Quân Tố mà chú ý tới Huỳnh Dương.

Cuối tháng năm, Khuất Động Thông đại phá Lý Quỹ, phá được Vũ Uy quận, bắt được hoàng đế Đại Lương Lý Quỹ.

Trong vòng nửa năm ngắn ngủi, Quan Trung đã đạt tới một tình thế tương đối vững vàng, đặc biệt là Tần Xuyên tám trăm dặm đã hiện ra một mùa thu hoạch, ngựa xe qua lại ở Quan Trung ngày càng nhiều, khôi phục sự phồn vinh năm đó của thời Khai Hoàng.

Tuy nhiển ở sông Lạc lại bày ra khí thế dương cung bạt kiếm.

Vương Thế Sung tuyệt đối không ngờ lý Đường lại giải quyết Quan Trung nhanh như vậy.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-869)


<