← Hồi 568 | Hồi 570 → |
Trường mâu trong tay hắn cao thấp tung bay, trong chốc lát đã đâm ngã mười tên Ngõa Cương xuống đất.
Lúc này ở trên bãi sông chiến sự đại khái đã chấm dứt, quân Ngõa Cương cũng buông lỏng cảnh giác, có người còn cởi giáp ngồi xuống nghỉ ngơi, dù sao chiến sự vừa rồi đã khiến họ rất vất vả.
Không ngờ đúng lúc này chiến sự đã phát sinh, ba chữ Lý vô địch đối với bọn họ giống như sấm rền bên tai, quân Ngõa Cương bị Lý Ngôn Khánh dày vò liên tục trong mười ngày nay, tử thương vô số, đặc biệt là phong thái Lý Ngôn Khánh đã từng mắng Lý Mật làm cho quân Ngõa Cương sinh lòng ngưỡng mộ.
Bọn họ đối với Lý Ngôn Khánh không có ân oán gì, không chỉ vậy mà còn dùng bộ Tam Quốc Diễn Nghĩa Lý Ngôn Khánh biên soạn làm niềm vui.
Ở trong thế môn trụ phiệt thanh danh của Lý Ngôn Khánh có lẽ không quá tốt.
Nhưng trong dân chúng phố xá, Lý Ngôn Khánh chính là một nhân vật khó lường.
Cho tới khi đội ngũ này xuất hiện, ý niệm của quân Ngõa Cương không phải nghênh chiến mà là bỏ chạy, quân Tùy vốn đã đầu hàng nghe thấy ba chữ Lý Ngôn Khánh liền lập tức phản kháng.
Lý Mật như gặp mơ.
Tên Lý Ngôn Khánh này, tại sao đột nhiên lại xuất hiện ở Thạch Tử Hà?
Trình Giảo Kim và Lưu Hác Các đang làm gì, tại sao lại để Lý Ngôn Khánh thuận lợi từ Hắc Thạch quan lao ra?
Những nghi vấn liên tiếp xuất hiện ở trong đầu Lý Mật khiến cho hắn phải luống cuống tay chân mà lúc này Vương Bá Đương cũng kinh hô:
- Mật công mau nhìn bên kia.
Theo ngón tay của Vương Bá Đương nhìn lại, chỉ thấy ở dãy núi phía xa xa có ánh lửa, tinh kỳ ẩn hiện.
- Chết tiệt bị lừa rồi.
Lý Mật quát to một tiếng, thúc ngựa rời đi.
Lập tức quân Ngõa Cương ở bãi sông đã trở nên loạn một bầy.
****
Lúc sáng sớm, đột nhiên có mưa rơi xuống.
Lý Ngôn Khánh leo lên cửa thành lâu, đưa mắt nhìn ra xa Giáp Thạch Tử Hà đang chìm trong ác chiến, tiếng kêu rung trời, Ngôn Khánh há có thể không cảm thấy?
Nhưng hắn không cảm thấy ngoài ý muốn, thần sắc rõ ràng đã nắm bắt tất cả.
Lý Mật rốt cục cũng giao thủ với Vương Thế Sung.
Hai đối thủ cũ trong lịch sử, vì sự xuất hiện của Lý Ngôn Khánh, cuối cùng đã giao phong trước thời hạn...
Kỳ thật, Ngôn Khánh cũng không nhìn thấu chiêu số của Lý Mật, nhưng xuất phát từ hiểu biết của hắn đối với Lý Mật, cuối cùng vẫn quyết định dùng bất biến ứng vạn biến, mặc cho ngươi quỷ kế đa đoan, ta không rảnh mà để ý. Cùng với trùng kích của Vương Thế Sung, ý đồ của Lý Mật cũng dần dần lộ ra.
Chiêu số của hắn cũng có thể xem là gõ núi dọa hổ, ý đồ dùng Vương Thế Sung làm tấm gương, chấn động Hắc Thạch quan, chấn động Lý Ngôn Khánh, hơn nữa nếu Lý Mật đánh bại Vương Thế Sung, nhất định có thể kiếm được không ít lợi ích. Hắn có thể thuận thế đánh chiếm Yển Sư, đến lúc đó tiến có thể uy hiếp Đông Đô, lùi có thể thèm muốn Hắc Thạch quan.
Đồng thời dựa vào quân nhu của Hưng Lạc Thương, Lý Mật cũng có thể đứng vững gót chân.
Đến lúc đó, uy danh của Lý Mật sẽ không vì thất bại ở Hắc Thạch quan mà bị ảnh hưởng, trái lại vì hắn trực tiếp uy hiếp an nguy của Lạc Dương mà thanh danh đại chấn.
Lúc này khu vực sông Lạc, tương đối coi như an bình.
Nhưng nếu Lý Mật chiếm lĩnh Yển Sư, tất nhiên sẽ dẫn xuất rung chuyển liên tiếp.
Ba quận Dĩnh Xuyên, Tương Thành, Hoài Dương nhất định sẽ bị trùng kích đầu tiên, ảnh hưởng đến toàn bộ khu vực Giang Hoài, khiến cho thế cục trở nên hỗn loạn và phức tạp.
Chính vì như vậy, quy mô của trận chiến sự này chắc chắn càng lúc càng lớn, phạm vi ảnh hướng sẽ càng lúc càng rộng.
Lý Ngôn Khánh không sợ bất cứ một phản vương nào, nhưng lại lo lắng sau khi những phản vương này có một thủ lĩnh, sẽ trở nên khó lòng đối phó.
Nói thật, rất nhiều phản vương thực sự cũng không muốn tạo phản, làm hoàng đế.
Rất nhiều người chỉ vì ăn no bụng, bọn họ tụ tập tạo phản, mục tiêu trên thực tế rất không rõ ràng.
Nhưng nếu lực ảnh hưởng của Lý Mật không ngừng mở rộng thì mục tiêu của những người này sẽ dần dần rõ ràng, tính nguy hại tất nhiên cũng theo đó tăng lên.
Cho nên, Lý Ngôn Khánh tuyệt đối không thể ngồi nhìn Lý Mật đánh chiếm Yển Sư.
Dưới cửa thành, từng tốp Tùy quân ngồi xổm hai bên cửa lớn Lý gia, chờ Lý Ngôn Khánh hạ lệnh.
Nước mưa im ắng rơi xuống trên áo giáp bọn họ, rồi lại từ trên áo giáp rơi xuống trên mặt đất... Nhưng không có người nào tỏ vẻ bất mãn.
Bọn họ chỉ im lặng chờ đợi lệnh xuất kích của Lý Ngôn Khánh.
Tối nay, tất cả mọi thứ sẽ chấm dứt.
Trên bầu trời đen kịt, đột nhiên xuất hiện một ánh sáng rực rỡ.
Sau đó nổ tung trên không trung, hiện ra một đạo ngũ sắc, vô cùng bắt mắt.
- Tướng quân, bọn Diêu Ý hành động rồi.
Đỗ Như Hối còn chưa dứt lời, trên bầu trời lại xuất hiện một đạo hỏa diễm, nhưng không giống với đạo hỏa diễm màu vàng trước đó, đạo hỏa diễm này màu đỏ.
- Hỏa Tự doanh xuất động rồi.
Trên mặt Lý Ngôn Khánh lập tức lộ ra nụ cười bình thản.
- Truyền lệnh, quân sĩ trực thuộc La Sĩ Tín, Hám Lăng, Hùng Khoát Hải lập tức xuất kích, cần phải tiêu diệt toàn diện Hỏa Tự doanh.
- Vâng.
Trên đầu thành, quan kỳ bài kéo đại kỳ Phi Long màu hỏa hồng trên cột cờ xuống, đi đến lỗ châu mai, phất cờ về hướng các tùy binh ở dưới thành.
Trong đêm tối, đại kỳ màu hỏa hồng đặc biệt bắt mắt.
Ngay sau đó chợt nghe dưới cổng thành, tiếng "Ken két..." vang lên, cửa lớn dần dần được mở ra.
La Sĩ Tín cưỡi ngựa đen, tay cầm thanh phong, lập tức cúi người hành lễ, sau đó giơ thanh phong giáo lên cao, nghiêm nghị quát:
- Các huynh đệ xuất kích.
Từng đội Tùy quân tướng sĩ lập tức đứng dậy, theo ba người La Sĩ Tín giống như gió từ trong cửa thành xông ra, phóng vào trong đêm tối vô tận.
Lý Ngôn Khánh cũng đi xuống thành lâu, Lương Lão Thực dẫn Tượng Long khiên đến trước mặt hắn.
Chỉ thấy Lương Lão Thực quỳ một chân trên đất, Lý Ngôn Khánh cũng không khách khí, giẫm lên đùi Lương Lão Thực, xoay mình lên ngựa.
Tiếp theo, có ba gã quân tốt hợp lực khiêng Trầm Hương giáo đến trước ngựa.
Ngôn Khánh vươn người ra cầm lấy Trầm Hương giáo, nhìn các binh sĩ ở lại trong thành, trên mặt lộ ra nụ cười sáng láng.
-Các huynh đệ, kiến công lập nghiệp chính là thời khắc này.
Là nam nhi phải cầm đao thương trong tay các ngươi, tử chiến một trận với những kẻ có ý đồ phá hoại gia viên của các ngươi, hãm hiếp thê tử của các ngươi.
- Tất thắng, tất thắng.
Câu trả lời của đám binh sĩ vô cùng ngắn gọn, cũng rất đơn giản.
Vương Phục Bảo thúc ngựa đến trước mặt Lý Ngôn Khánh, từ trên ngựa hạ thấp người hành lễ.
- Tướng quân, Phục Bảo từ khi khai chiến đến nay, chưa lập được công lao nào, lần này xin tướng quân ban cho Phục Bảo.
← Hồi 568 | Hồi 570 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác