← Hồi 466 | Hồi 468 → |
Tuy ngẫu nhiên có tập kích thôn trấn nhưng mà ban ngày ban mặt đánh thành trì thì đây là lần đầu.
Trịnh Đĩnh Tượng vội vàng ngăn cản:
- Phủ quân không được, quận trưởng đại nhân có lệnh tất cả binh mã phải giữ nghiêm cổng thành không được tự tiện xuất kích, nếu muốn cứu viện Tân tướng quân thì phải báo cho quận trưởng biết trước, sau đó mới có thể ra khỏi thành, hơn nữa tình huống của phỉ tặc vẫn chưa rõ, nếu như bọn chúng phục kích thì thật sự là trở tay không kịp.
Bùi Hành Nghiễm nghe được lập tức nổi giận lôi đình.
- Đây là cứu viện quân phủ vô can với địa phương nếu đợi quận trưởng đồng ý thì chỉ sợ Vinh Trạch sớm đã bị công phá.
- Tân tướng quân xưa nay là hữu hảo của ta ta làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn? Phỉ tặc có đảm lược đánh thị trấn nếu như ta không cứu Tân tướng quân thì chẳng phải bất nghĩa với bằng hữu hay sao? Ta tới Vinh Trạch cứu viện ngươi giữ chặt cổng thành.
Trịnh Đĩnh Tượng còn muốn khuyên nữa nhưng thấy Bùi Hành Nghiễm mắt hổ trừng lên thì lời nói ra đến miệng lại nuốt vào.
Thấy Trịnh Đĩnh Tượng không khuyên nữa Bùi Hành Nghiễm cũng không nhiều lời với hắn.
Bùi Hành Nghiễm tự mình suất lĩnh một đội thân vệ chừng hai trăm người, cộng thêm sáu trăm phủ binh, lao ra khỏi Kim Đê quan hướng về phía Vinh Trạch thành mà lao tới.
Từ Kim Đê quan tới Vinh Trạch thành lộ trình tới nửa ngày.
Bùi Hành Nghiễm lòng nóng như lửa đốt trên đường không ngừng thúc giục sĩ tốt đi nhanh hơn sau khi trời tối đã qua Tế Thủy, đến giờ sửu là có thể tới Hào Trạch thị trấn, tuy nhiên đoạn đường này thời tiết nóng bức trong chốc lát quân tốt đã mồ hôi đầm đìa.
Cũng may là Bùi Hành Nghiễm còn tỉnh táo hắn nhìn thấy bên đường có một mảng rừng cây rậm rạp liền hạ lệnh tới đó nghỉ ngơi và hồi phục.
Sau một nén nhang nghỉ ngơi mọi người uống nước thở ra một hơi.
Tuy nhiên binh khí không được rời tay, ngựa không được cởi yên, một nén nhang sau, phải lên đường nếu trì hoãn làm lỡ quân cơ thì sẽ bị chém tại chỗ.
Bùi Hành Nghiễm vô cùng nghiêm nghị khiến cho quân tốt dưới trướng không ai dám phản bác.
Mọi người ngồi xuống bên rừng chà lau mồ hôi mà Bùi Hành Nghiễm cũng xuống ngựa, vỗ nhẹ cái đầu của con Xích Hỏa Long câu, sau đó lấy nón khẽ quạt mát.
- Con mẹ nó, thời tiết chó má này, đám phỉ tặc kia không sợ nóng hay sao?
Một đám thân binh gia tướng mang túi nước tới:
- Phủ quân, uống nước.
Bùi Hành Nghiễm không nói nhiều lời lập tức tiếp nhận túi nước, hắn uống được vài ngụm nghỉ ngơi một lát đang định lên ngựa đội nón thì bỗng nhiên có một hồi trống trận truyền tới, một đội nhân mã lao ra từ trong rừng, dưới chân của viên đại tướng là một con Ô Điêu mã, trong tay của hắn cầm một thanh kim đao.
- Bùi Hành Nghiễm, Đơn nhị gia ta đã chờ ngươi từ lâu, còn không để mạng lại.
Người này giống như là mãn hổ xuống núi, nói thì chậm khi đó thì rất nhanh, Đơn nhị gia này đã vọt tới bên người của Bùi Hành Nghiễm, mang theo một luồng gió rít gào, hướng về phía Bùi Hành Nghiễm mà đánh tới. Bùi Hành Nghiễm lúc này không cưỡi ngựa, song chùy để ở trên ngựa thấy tình huống như vậy không ổn hai tên gia tướng khua trường đao trong tay chống chọi đại giáo.
Tuy nhiên Địch nhị gia sức mạnh rất lớn, hoành giáo khua lên đã đánh vỡ óc hai tên gia tướng kia.
Trường đao rớt xuống mặt đất.
Tuy nhiên trong nháy mắt này Bùi Hành Nghiễm đã lên lưng ngựa, tháo song chùy xuống.
- Cẩu tặc giám giết gia thần nhà ta, ăn một búa của ta.
Xích Hỏa Long Câu hí dài một tiếng, xông về phía Đơn nhị gia.
Bùi Hành Nghiễm vươn người ra song chùy trầm đục một tiếng đánh về phía đối phương.
Đương Nhị gia cũng là một viên hãn tướng thấy đại chùy lao tới cũng không hề tránh né.
Chỉ thấy hắn dồn khí vào đan điền hoành giáo một lần nữa mở rộng miệng rống lên:
- Khóa.
Chùy và giáo va vào nhau, Đơn nhị gia bị chùy của Bùi Hành Nghiễm nện vào đầu óc choáng váng hai tay kịch liệt run rẩy, hổ khẩu ứa máu đầu đìa, hoảng sợ nhìn lại Bùi Hành Nghiễm mà thầm khen: Hay cho cái tên Bùi lão hổ.
Lúc này quân địch và phủ binh đã chém giết một chỗ.
Phủ binh cùng với tặc binh đánh nhau, song phương giao phong phủ binh đã tổn thương gầm trăm người, lại bị phục kích bất ngờ không chuẩn bị tuy nhiên dù sao bọn họ cũng đã trải qua kinh nghiệm sa trường, sau cơn khủng hoảng liền hình thành trận pháp, nhóm năm nhóm ba bày ra một trận vòng tròn đấu với tặc binh.
Trong đêm tối cũng không rõ lắm những tặc binh này đến tột cùng có bao nhiêu người nhưng đại khái có thể lên tới mấy nghìn người.
Mặc dù quân phản loạn người đông thée mạnh nhưng cũng chỉ đánh ngang tay với Tùy quân, ở trong rừng cây tiếng đao thương va chạm chói tai, Bùi Hành Nghiễm lúc này đã đánh bại tướng địch há có thể bỏ qua cho đối thủ.
Hắn thúc ngựa lao tới công kích, song chủy tà hữu vung lên, hét lớn một tiếng:
- Cẩu tặc, chạy đâu.
Đúng lúc này trong rừng bắn ra một mũi tên.
Bùi Hành Nghiễm không chuẩn bị suýt chút nữa bị mũi tên này bắn trúng, hắn vội vàng ghìm chặt chiến mã, nhìn lại trong rừng thì thấy hai gã tặc tướng, một người sử mã giáo một người sử song chùy giống như Bùi Hành Nghiễm vậ.
- Tặc tướng ngươi là người phương nào?
- Đông A Trình Tri Tiết, Bùi Hành Nghiễm đừng vội càn rỡ, xem giáo.
Giáo của tặc tướng như là lưu tinh thiểm điện đâm nhanh về phía Bùi Hành Nghiễm.
- Tốc độ thật là quá nhanh.
Bùi Hành Nghiễm suýt nữa bị đâm trúng, may mà Xích Hỏa Long Câu dưới chân của hắn cảm giác được nguy hiểm, nghiêng người tránh qua mới khiến cho giáo của Trình Tri Tiết lệch qua một bên. Một giáo đâm không trúng, Trình Tri Tiết lại điên cuồng phát ra giáo giáo tương liên trong chớp mắt đã đama hơn mười giáo.
Đâm kích là chiếu thức cơ sở của mã giáo.
Trình Tri Tiết lại đem một chiêu số đơn giản như vậy luyện đến mức xuất thần nhập hóa.
Bùi Hành Nghiễm tránh trái né phải giáo của Trình Tri Tiết có vẻ hơi chật vật, hắn đang định quay đầu ngựa thì đã thấy hắc đại hán múa song chùy như là hung thần ác sát tới trước mặt hắn.
- Lão tử là Địch Ma Hầu chuyên đánh lão hổ.
Song chùy rít gào hoành ngang quét tới.
Đối với công kích vũ bão của Trình Tri Tiết Bùi Hành Nghiễm có thể dùng lực thủ thắng, nhưng khi nghe song chùy của đối phương quét tới Bùi Hành Nghiễm hừ lạnh một tiếng, Xích Hỏa long câu lùi lại mấy bước, cánh tay của Bùi Hành Nghiễm vung ra, hai thanh đại chùy va chạm, Địch Ma Hầu cảm thấy cánh tay run run, lui lại mười bước mới ổn định được.
Lúc này Đơn nhị gia cũng thay đổi một thanh đại giáo cùng với Trình Tri Tiết song chiến Bùi Hành Nghiễm.
← Hồi 466 | Hồi 468 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác