← Hồi 460 | Hồi 462 → |
Thanh niên kia đúng là Doãn Tông Đạo.
Tuy nhiên lúc này hắn đã không còn dáng vẻ ngang ngược càn rỡ nữa, lắc đầu hoảng sợ liên tục.
Hắn phụng mệnh mang áo giáp và lương thực cho Giải Tượng không ngờ rằng Giải Tượng lại lưu lại hắn, cũng không phải là Giải Tượng làm khó mà là muốn thừa cơ quan hệ gần hơn với Doãn gia, thậm chí còn mang cho hắn mấy nương tử hầu hạ, đối với Doãn Tông Đạo không hề tệ.
Tuy nhiên hắn thật không ngờ quan quân đột nhiên hành động.
Doãn Tông Đạo không phải người ngu hắn biết rằng nếu bây giờ thì khó tránh khỏi cái chết.
Tô Liệt nở ra một nụ cười tiến lên nắm lấy Doãn Tông Đạo:
- Doãn công tử, ta biết lá gan của công tử lớn lắm nhưng không ngờ lại dám làm ra chuyện như vậy.
- Có trở về hay không chỉ sợ cũng không phải là do công tử định đoạt, ngoan ngoãn nghe lời nếu không đừng trách ta trở mặt.
Doãn Tông Đạo sợ đến mức ro rúm lại.
Sáng sớm Lý Ngôn Khánh tắm rửa xong xuôi lúc này Mao Tiểu Niệm đang phục thị nàng, mặc dù hiện tại Mao Tiểu Niệm cũng không phải là tỳ nữ của Lý phủ nữa nhưng chuyện ăn mặc đi lại của hắn đều do Mao Tiểu Niệm phụ trách. Cho dù là Ngôn Khánh khuyên bảo nàng thì Mao Tiểu Niệm cũng không chịu nhượng bộ, mỗi lần đều nước mắt lưng tròng khiến cho lời nói của Lý Ngôn Khánh ra tới miệng liền nuốt lại.
Tính toán thời gian thì Mao Tiểu Niệm đã hai mươi hai tuổi.
Tuổi như vậy ở thời đại này còn chưa về nhà chồng nhất định sẽ bị người đời nhạo báng.
Nhưng Mao Tiểu Niệm lại không thèm để ý tới lời đồn xung quanh, nàng yên lặng toàn tâm toàn ý ở bên cạnh Lý Ngôn Khánh mà phục thị, lại nói tiếp nàng tư sắc cũng không phải là cực phẩm, nhưng cũng có một vẻ vũ mị khiến cho Lý Ngôn Khánh phải động tâm.
- Được rồi, đi ra thôi.
Sau khi Mao Tiểu Niệm búi tóc xong cho Lý Ngôn Khánh, Lý Ngôn Khánh liền xoay người trở lại.
Hắn vươn tay vuốt ve đầu của Mao Tiểu Niệm:
- Chớ sầu khổ, ta cũng không phải là không quay trở lại, Hắc Thạch phủ cách Củng huyện cũng không xa, chỉ là một hai canh giờ đường đi mà thôi, ta tùy thời có thể quay trở về, nhớ kỹ thay ta chiếu cố chuyện trong nhà cho tốt, chiếu cố chính mình cho tốt.
Vành mắt của Mao Tiểu Niệm trở nên đỏ lên.
Đúng thée Hắc Thạch phủ cách Củng huyện cũng không quá xa.
Nếu như với cước lực của Tượng Long thì chưa đến một canh giờ đã tới nơi, nhưng vấn đề là sau khi Trịnh Thế An mất, ba năm qua Mao Tiểu Niệm vẫn ở cùng một chỗ với Lý Ngôn Khánh, mặc dù hai người thanh bạch nhưng trong lòng Mao Tiểu Niệm vẫn coi Lý Ngôn Khánh là người thân duy nhất của mình.
Cha mẹ mất, huynh trưởng chạy trốn.
Tỷ tỷ thỉ ở phía Tây Vực xa xôi, đã tới mười năm vẫn chưa có tin tức, không biết còn sống hay đã chết.
Lý Ngôn Khánh chính là thân nhân duy nhất của nàng, cũng là người duy nhất mà nàng có thể dựa vào, Mao Tiểu Niệm muốn cùng với Lý Ngôn Khánh tới Hắc Thạch phủ, nhưng Hắc Thạch phủ là nơi trọng địa, há có thể để nữ nhân đi theo? Người khác có thể mang theo nữ quyến nhưng Lý Ngôn Khánh thì không thể.
Cho nên Mao Tiểu Niệm chỉ có thể ở lại Củng huyện.
Tên của Tô Bao đã được Lý Ngôn Khánh trình báo với thập nhị vệ phủ, ít ngày nữa sẽ tới Võ Ấp đảm nhiệm, mà Hoàng Văn Thanh cũng sắp tới.
Đối với tình huống Tô Bao và Hoàng Văn Thanh tới đây Tô Định Phương dĩ nhiên là hoan nghênh. Hắn hận không thể chạy về gặp phụ thân và cữu cữu.
Tuy nhiên mặc dù vậy Tô Định Phương vẫn viết ba phong thư liên tục thúc giục Tô Bao lên đường.
Một bên chờ Tô Bao và Hoàng Văn Thanh, Lý Ngôn Khánh đi tới phủ đệ huyện lệnh.
Hiện tại hắn võ có Thẩm Quang, văn có Vương Hoàng, Mao Tiểu Niệm thì chấp chưởng chuyện trong nhà, Mã Tam Bảo thì quản lý các mối quan hệ, Hoàng Văn Thanh tới thì vừa vặn thích hợp trợ giúp hắn.
Mao Tiểu Niệm khẽ nói:
- Quân phủ không so được với trong nhà, thiếu gia cũng nên bảo trọng.
Ngôn Khánh cười cười gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ.
Hắn đứng ở trước một chiếc gương đồng, Mao Tiểu Niệm phục thị, cài giáp lại, sau đó đội mũ ở trên đầu.
Một thân áo đen khiến cho hắn thêm vài phần sát khí khiến người khác phải kính sợ, Lý Ngôn Khánh sắp xếp thỏa đáng xong, lấy ngân tiên bằng thép ở trên tường rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.
Tế Yêu và Tứ Nhãn tới nghênh đón, đảo quanh người Lý Ngôn Khánh.
Ngôn Khánh cúi người vỗ đầu hai con chó ngao:
- Ở nhà, bảo vệ tốt cho tiểu Niệm, hiểu chưa?
Tứ Nhãn sủa hai tiếng tỏ vẻ hiểu rõ, sau đó Mao Tiểu Niệm cùng với Lý Ngôn Khánh đi ra khỏi cửa phủ.
Một nhà của Cao phu nhân đã ở cửa phủ chờ đợi.
Nơi ở của bọn họ cũng đã chuẩn bị xong, tùy thời có thể chuyển đi.
Đảng gia tam huynh đệ suất lĩnh một trăm hộ vệ đi tới trước nơi ở của Cao phu nhân. Cao phu nhân và Trưởng Tôn Vô Cấu cũng nói là mấy ngày nữa sẽ tới nơi đó.
- Lý ca ca, huynh phải thường xuyên trở về.
Trưởng Tôn Vô Cấu trốn ở sau lưng của Cao phu nhân mà nhẹ giọng nói.
Ngôn Khánh gật gật đầu chắp tay với Cao phu nhân sau đó nói với Mao Tiểu Niệm:
- Ngươi ở nhà, hôm na xuất hành có chuyện giết người chảy máu không thích hợp nhìn thấy, nếu như có người tới tìm ta thì kêu hắn tới Hắc Thạch phủ tìm.
Mao Tiểu Niệm đáp ứng sau đó trở về đại môn.
Ở trên cửa lên xuống, một người khỏe mạnh vạm gõ đã cung kính nắm lấy dây cương của Tượng Long mã mà chờ đợi.
- Mời tướng quân lên ngựa.
Người cao lớn vạm vỡ này chính là Lương Lão Thực.
Chỉ thấy hắn mặc một thân áo khoác màu đen, lưng đeo trường đao toát ra một vẻ uy vũ.
Hiện tại so với lúc trước cướp đường thì nghiễm nhiên khác nhau, bất kể luận khí chất hay là trang phục đều mạn mẽ hơn rất nhiều. Lý Ngôn Khánh gật gật đầu rồi tiến lên.
Lương Lão Thực vội vàng đi qua, nhấc chân quỳ gối để cho Lý Ngôn Khánh giẫm lên đùi của hắn mà lên lưng ngựa.
- Được rồi, mọi người đều trở về đi ta chỉ tới Hắc Thạch phủ mà thôi, tất cả không cần nhớ mong.
Lý Ngôn Khánh nói xong khoát tay áo mà đi.
Lương Lão Thực ở phía trước dắt con ngựa đi trước mà Hùng Khoát Hải và Hám Lăng hai người thì ở phía sau theo sát, xa xa nữa là Tô Liệt với ba trăm Kỳ Lân vệ.
Một đoàn người dọc theo con phố dài thẳng tiến tới cửa thành.
Cao phu nhân nhìn theo đột nhiên nhẹ nhàng thở dài:
- Mọi người quay trở lạ hết đi.
Tình cảnh này khiến cho nàng nhớ đến cảnh Trưởng Tôn Thịnh năm đó xuất chinh, mà hiện tại lại tới đệ tử của hắn, có lẽ Trưởng Tôn Thịnh hi vọng cũng đặt hết lên trên người người này.
Nhìn thoáng qua một chút, Trưởng Tôn Vô Cấu cũng lưu luyến cùng Mao Tiểu Niệm và Cao phu nhân trở lại.
Ngoài cửa thành Sài Hiếu Hòa mang theo người dân bản địa chờ đợi Lý Ngôn Khánh.
Doãn Đức cũng nằm ở trong số đó hơn nữa còn ở cạnh Sài Hiếu Hòa.
Nhìn biểu hiện của hắn thì xem ra vô cùng bình thường, trên khuôn mặt còn nở một nụ cười tươi.
← Hồi 460 | Hồi 462 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác