← Hồi 435 | Hồi 437 → |
Dương Quảng là người thông minh nhưng những người thông minh thường trở nên cố chấp.
Dương Quảng chính là người như vậy trong nhất thời hắn nản lòng thoái chí.
Đồng thời Dương Huyền Cảm phản loạn đã khiến cho hắn gặp đả kích rất lớn, đến nay vẫn chưa tiêu trừ sự nghi kỵ với văn võ bá quan ở trong triều, vạn phần nghi kỵ, hắn cảm giác thấy tất cả mọi người đều muốn cướp ngôi hoàng đế của hắn. Quan lũng thế gia vọng tộc Quan Đông môn phiệt... liệt kê từ đầu tới cuối trên đời này không có ai là người tốt, chớ luận Lạc Dương hay là Trường An, không ai có thể mang tới hắn sự yên bình, ngược lại, Yên Vũ Giang Nam, lại có sức hấp dẫn vô cùng với hắn.
Đại Nghiệp năm thứ mười một, Dương Quảng hạ lệnh sửa chữa và chế tạo thuyền rồng.
Sau khi thuyền rồng chế tạo xong hắn không muốn lưu lại nơi khủng hoảng này nữa, Đại Nghiệp năm thứ mười hai tháng ba, hắn hạ chiếu tiến về Giang Đô.
- Bệ hạ muốn tiến về Giang Đô, tương lai Lạc Dương không biết sẽ sắp xếp ai làm lưu thủ?
- Vậy hãy để như trước, Việt Vương lưu thủ tại Lạc Dương.
Dương Quảng lần đầu tiên kể từ khi trở về từ Nhạn Môn Quan thiết triều.
Hắn ở trên triều đình hạ chiếu, mở hai Ưng Dương phủ ở Ki sơn và Hắc Thạch, tăng cường bảo vệ xung quanh với Lạc Dương.
Nguyên Ưng Dương phủ Ưng Dương Lang Tướng Từ Thế Tích được thăng nhiệm lên làm Ưng Dương Lang Tướng Lộc Đề Sơn, phẩm trật tăng lên ngũ phẩm, trấn ở Y Khuyết Quan.
Mà Hắc Thạch phủ không chỉ bảo hộ Hổ Lao quan mà Hắc Thạch quan còn là nơi giao nhau của rất nhiều các con đường, trách nhiệm vô cùng trọng đại.
Đây là một vị trí quan trọng cho nên Ưng Dương Lang Tướng ở Hắc Thạch quan là ai được bá quan văn võ trong triều thảo luận rất nhiều.
Mà Ki Sơn ở phía Tây Nam của Huỳnh Dương, Ưng Dương Lang Tướng ở đây sau một hồi thảo luận đã có kết quả.
Dương Quảng hạ chiếu, phong cho Trương Quý Tuần làm Ưng Dương Lang Tướng ở Ki Sơn.
Đối với bổ nhiệm này tất cả đều không có cảm giác kỳ quái, cũng không phản đối, Trương Quý Linh là tộc nhân của Trương thị đồng thời là tộc thúc của Trương Trọng Kiên. Trương Quý Tuần từng đảm nhiệm chức Trưởng Sử Tấn Vương phủ.
Cho nên tranh luận trọng điểm vẫn là chức Ưng Dương Lang Tướng ở Hắc Thạch quan, ai đảm nhiệm chức vụ ở nơi này đây, tranh luận một hồi khiến cho cả triều đình hỗn loạn.
- Bùi khanh sao khanh không nói lời nào?
Dương Quảng phát hiện ra mặc dù triều thần cãi nhau kịch liệt nhưng mà Bùi Thế Củ vẫn khép hờ hai mắt không nói lời nào.
Bùi Thế Củ nói:
- Huỳnh Dương là chìa khóa của Đông Đô, Hắc Thạch Quan là bình chướng cuối cùng của Lạc Dương, quan hệ tới an nguy của Đông Đô nên thần không dám nói bừa.
Lời nói vừa ra đã khiến cho triều đình văn võ im bặt.
Dương Quảng không kìm được nở ra một nụ cười:
- Bùi Khanh không muốn mở miệng vậy thay trẫm đề cử một người được không?
- Bệ hạ đề tử người dĩ nhiên là phù hợp, lão thần tuyệt đối không dị nghị.
Hắn trầm ngâm một thoáng rồi nói tiếp:
- Hắc Thạch quan cách Củng huyện chưa tới mười dặm, thuộc sự quản lý của Củng huyện, nếu là làm Lang Tướng của Hắc Thạch quan tại sao không để Củng huyện nam tước ra làm?
Trong ngũ đẳng tước thấp nhất chính là nam tước.
Nói đầy đủ Củng huyện nam tước là người ở Củng huyện đã được Dương Quảng thưởng hai trăm hộ thực ấp.
Dương Quảng nghe vậy thì cười thầm, chỉ sợ người này được đề cử sẽ khiến cho triều đình tranh cãi một phen.
- Bệ hạ, Hắc Thạch quan chính là bình chướng cuối cùng của Đông Đô, liên quan tới an nguy của Lạc Dương, Củng Huyện Nam tước hiện tại mới mười chín tuổi chỉ sợ không cách nào gánh lấy trách nhiệm này.
- Đúng vậy bệ hạ, Củng huyện nam tước còn nhỏ tuổi, chỉ sợ không cách nào gánh lấy trách nhiệm.
Sắc mặt của Dương Quảng trở nên trầm xuống hắn vừa định mở miệng thì Bùi Thế Củ đã nói:
- Chư công nói những lời này thì cũng không đúng, Củng huyện nam tước mặc dù chưa thành niên nhưng trước đây đã danh chấn sĩ lâm, công huân lớn lao, mười lăm tuổi đã chinh chiến Cao Ly, bắt được Cao Kiến vũ, mười sáu tuổi đã giữ được Củng huyện chống lại mười vạn đại quân của Dương Huyền Cảm.
Trước kia chỉ vì tổ phụ ốm chết nên phải chịu tang ba năm không được phong thưởng, hiện tại ba năm đã trôi qua, bệ hạ cũng nên phong thưởng môn phen, chức Lang Tướng Hắc Thạch quan chính là phần thưởng xứng đáng.
Củng Huyện Nam tước này rõ ràng là Lý Ngôn Khánh.
Lại nói tiếp, ba năm trước đây vì nguyên nhân của Trịnh Thế An nên hắn phải chịu tang ba năm.
Tuy không cách nào ra làm quan nhưng Lý Ngôn Khánh cũng được tước vị nam tước của Củng huyện.
Chuyện này là Dương Quảng muốn tỏ vẻ nghĩ đến công thần, tỏ rõ thủ đoạn ân đức.
Cho nên sau khi hạ chiếu thư rất nhiều người giật mình cũng không có nhiều người phản đối.
Nhưng hiện tại thì khác, hiện tại chức vụ Lang Tướng Hắc Thạch Quan ở Huỳnh Dương là một chỗ trọng yếu, ai cũng không nghĩ rằng Dương Quảng lại có ý này, kể cả Bùi Thế Củ cũng bất ngờ, nhưng đã là thay Dương Quảng nói chuyện, hắn sẽ kiệt lực cẩn thận.
- Nguyên Thái Phủ cũng nói Hắc Thạch Quan là bình chướng Đông Đô, há có thể để người bình thường ra trấn thủ?
- Lý Ngôn Khánh tài văn chương xuất chúng, tính tình trung trực ngay thẳng binh pháp mưu lược, không gì không tinh, huống hồ hắn còn ở Huỳnh Dương làm việc thiện, dân đói ở Huỳnh Dương vô cùng cảm kích.
Nguyên Thái phủ không có khả năng không biết dân chúng Lạc Dương nhắc tới Lý Ngôn Khánh đều kêu một tiếng là Lý đại thiện nhân.
Có nhân vật như vậy ra trấn thủ Hắc Thạch quan, nếu như có gì không hay hắn vung cánh tay hô lên, thì không phải dân chúng sông Lạc sẽ hưởng ứng, Đông Đô chẳng phải sẽ được thái bình sao?
Nguyên thái phủ tên là Nguyên Văn Đô, là Thái Phủ khanh, lưu thủ Lạc Dương.
Trước đây hắn ở Trường An đã từng nghe qua danh tiếng của Lý Ngôn Khánh nhưng hiểu rõ cũng không nhiều.
Hắn nghe vậy liền nhìn qua Lam Tử Cái, người đang đảm nhiệm chức vụ Dân bộ thượng thư. Lam Tử Cái khẽ gật đầu với Nguyên Văn Đô, tỏ ý Bùi Thế Củ nói không sai.
Bùi Thế Củ nói tiếp:
- Huống hồ Lý Ngôn Khánh là người hiếu thảo, phẩn chất đoan chính.
Cam La năm mười hai tuổi đã làm được tể tướng, tại sao chúng ta không dùng tài luận anh hùng? Lý Ngôn Khánh trung nghĩa nhân hiếu đều vẹn toàn, đảm nhiệm chức vụ Lang Tướng Hắc Thạch quan vô cùng phù hợp.
Bùi Thế Củ vừa dứt lời, đã thấy một người đứng ra.
- Nếu nới Nam tước Củng huyện hiếu dũng ta không có ý kiến.
- Nhưng mà nói tới phẩm tính của hắn, nghe nói hắn chủ biên Gian Vọng chú, hiện tại ở bên ngoài Kỳ Lân quán xe ngựa không dứt có lời đồn hắn thu tiền hối lộ, lên tới cả vạn quan.
← Hồi 435 | Hồi 437 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác