← Hồi 008 | Hồi 010 → |
Trịnh Ngôn Khánh chưa từng nhìn thấy qua Trịnh Thường nhưng không phải là hắn không biết Trịnh Thường.
Ở An Viễn đường hắn phải lưu ý mỗi người, đặc biệt là các đại nhân vật ở đây, kiếp trước trải qua hai mươi năm làm quan, sớm đã hình thành nên thói quen lưu tâm ở nơi hắn, hôm nay hắn chỉ là một tên nô bộc, tính mạng nằm trong tay của người khác, không nhìn mặt nói chuyện thì chắc chắn tai vạ sẽ đến nơi.
Cũng may là hắn chỉ là một tiểu hài tử, ở An Viễn đường mọi người nói chuyện cũng không để ý lắm với hắn.
Căn cứ vào tình hình, Trịnh Thường tính tình cũng không khác với Trịnh Đại Sĩ là bao, Trịnh Đại Sĩ tính tình hào sảng, mặc dù cẩn thận nhưng cũng không câu nệ tiểu tiết, mà Trịnh Thường thì tâm tư thâm trầm, không dễ dàng đoán được.
Nói cách khác, Trịnh Thường rất khó đoán.
Mấy tháng trước còn nói tiền đồ của mình rộng lớn, nay đã bỏ đi chức quan.
Nếu đổi là một người khác chưa chắc Trịnh Ngôn Khánh đã chú ý, nhưng Trịnh Thường thì không giống, hắn chính là nhân vật số hai ở An Viễn đường, địa vị không hề thấp, ít nhất trước mắt, vận mệnh của Ngôn Khánh với An Viễn đường liên hệ một chỗ, cho nên không thể lưu ý, không biết vì sao, hắn luôn cảm thấy chuyện này ẩn náu bí mật không cho người khác biết.
Ăn cơm tối xong, Trịnh Thế An liền đi ngủ.
Dù sao tuổi của ông cũng đã không còn nhỏ, tình hình lại phức tạp, tâm tình không thoải mái, khó trách sinh ra mệt mỏi.
Mà Trịnh Ngôn Khánh thì ngồi ở sau vườn, ngẩng đầu nhìn ánh sao lập lòe, trong lòng thầm suy tư đến chuyện của Trịnh Thường.
- Ngôn Khánh tại sao con còn chưa về phòng nghỉ ngơi?
Từ mẫu tiến tới bên cạnh của hắn, trong tay lấy ra một chiếc áo khoác lên người nó, sau đó hòa nhã nói:
- Ngôn Khánh, tựa hồ con có tâm sự?
- Từ mẫu, nhị lão gia trở về rồi.
Từ mẫu nhìn Ngôn Khánh, ánh mắt nhu hòa hiền lành, giống như là con của mình vậy.
Ngôn Khánh biết rõ, Từ mẫu còn có một đứa con tuổi tác cũng không cách mình bao xa, nhưng hôm nay không biết hạ lạc ở đâu.
Từ mẫu nói:
- Chuyện này ta cũng nghe nói, nhị lão gia ở Thái Nguyên không được trọng dụng, trở về cũng là điều bình thường.
- Nhưng con cảm thấy hơi cổ quái.
- Cổ quái?
Từ mẫu nhịn không được xoa đầu Ngôn Khánh mà nói:
- Con mới bao nhiêu tuổi, biết cái gì là cổ quái sao?
- Con...
Trịnh Ngôn Khánh nhịn không được cười khổ trong lòng.
Vấn đề là ở chỗ này, hắn hôm nay mới năm tuổi, chỉ cần lộ vẻ thành thục là sẽ làm người khác cảm thấy kỳ quái, điều này khiến cho Ngôn Khánh không thoải mái trong việc phát biểu cái nhìn của mình, có một số việc nói ra sẽ khiến người khác ngạc nhiên.
Nhưng không nói thì lại nghẹn ở cổ họng.
- Từ mẫu, chẳng lẽ không cảm thấy kỳ quái sao?
- Nhị lão gia mấy tháng trước còn báo tin ở Thái Nguyên vô cùng tốt, tại sao lại bị thôi chức quan?
Ánh mắt của Từ mẫu hiện ra một tia sáng khác thường mà nhìn Ngôn Khánh:
- Cổ nhân nói, gần vua như gần cọp.
- Tâm tính của đế vương, loại tiểu dân như chúng ta há có thể suy đoán? Nói không chừng Nhị lão gia nói sai, làm sai cho nên bị thôi chức, chuyện này vốn là chuyện bình thường, tiểu hài tử như con đừng nên nghĩ lung tung.
Từ mẫu nói xong liền đứng dậy.
- Đêm đã khuya, nghỉ ngơi sớm một chút đi, đừng nghĩ lung tung.
- Mấy tháng nữa là tới năm mới rồi... chỉ là ta cũng nghe người ta nói, nhị lão gia bảy năm rồi vẫn chưa trở lại...
- Năm mới năm mới!
Trịnh Thế An nói năm mới là sẽ tới Lạc Dương, Từ mẫu cũng đi cùng.
Ngôn Khánh đột nhiên nhớ tới, đây đẫ là năm Nhân Thọ thứ ba, một năm sau, Tùy Đế sẽ băng hà, Tùy Dương Đế sẽ đăng cơ.
Hán Vương Dương Lượng, Tùy Đế băng hà, Tùy Dương đế đăng cơ.
Đem ba người này xâu chuỗi, Trịnh Ngôn Khánh lập tức hiểu được.
Lúc Tùy Dương đế đăng cơ, hán vương Dương Lượng đã tạo phản, nhưng sau đó rất nhanh bị Dương Nghiễm trấn áp, Dương Lượng là nguyên soái, cũng là tổng quản, trong tay cầm tinh binh phương bắc, thực lực hùng hậu, luận quân công, hắn không hề thua kém so với Dương Nghiễm, luận danh vọng hắn cũng không hề chênh lệch, thái tử Dương Dũng bị phế, chỉ sợ cũng khiến cho Dương Lượng cảm nhận chút sợ hãi.
Cho nên, đầu năm, Dương Lượng đã nói với Tùy Đế:
- Đột Quyết rất mạnh, lấp tức lấy Thái Nguyên làm trọng trấn, chuẩn bị đối phó.
Lần này Trịnh Thế An cũng nói:
- Lần này Hán vương xem như nắm giữ quân tinh nhuệ ở Tịnh Châu.
Ngôn Khánh lúc đó không để ý tới chuyện này nhưng trong lòng vẫn nhớ kỹ.
Nhưng hôm nay, Trịnh Thường trở về, hắn buộc phải liên hệ.
Nếu như Trịnh Thường dụ tâm kín đáo, rất có thể mang tới tai họa ngập đầu cho An Viễn đường.
Trong nhất thời Ngôn Khánh tựa hồ đã minh bạch dụng ý thực sự lần này của Trịnh Thường.
Huỳnh Dương, chuẩn xác mà nói thì phải gọi là Huỳnh Châu.
Đây là một trọng trấn đã có trong lịch sử từ rất lâu.
Trải qua nhiều lần thay đổi, Huỳnh Dương lúc này đã ngày càng phát triển.
Dần dần nó đã trở thành một bình chướng ơ phía đông, cùng với Lạc Dương dựng nên thành một đại địa.
Trịnh Thường đúng hạn trở về.
Ngôn Khánh đối với chuyện này cũng vô lực cản trở.
Trịnh Thường đến Huỳnh Dương, Trịnh gia từ trên đến dưới đều ra cửa nghênh đón.
Mấy chục cỗ xe ngựa từ từ dừng lại ở trước cửa An Viễn đường, từng rương vật phẩm mang xuống khiến cho Trịnh Ngôn Khánh kinh hãi trong lòng.
Cái này không giống như là một người chán nản quay về mà giống như là một người áo gấm về nhà.
Trịnh Thường tuổi chừng bốn mươi, tướng mạo đường đường, thân thể có hơi thon gầy, ở dưới hàm là ba sợi râu đen, trên người của hắn thì mặc thanh sam, khoác một bộ cẩm bào, hiện rõ một khí chất hơn người. Tướng mạo so với Trịnh Đại Sĩ thì có phần còn phấn chấn hơn.
Sau lưng của Trịnh Thường là hai người.
Một béo một gầy.
Người béo ăn mặc theo kiểu kẻ sĩ, trên người luôn mang theo nụ cười khiến cho người khác phát sinh hảo cảm, mà nam tử gầy gò thì tuy không cao nhưng khiến cho người ta có một cảm giác cường tráng. Trịnh Đại Sĩ và Trịnh Thường bước vào cửa sau đó sóng vai tiến tới An Viễn đường. Mà người gầy lúc đi qua bên cạnh Ngôn Khánh khiến cho Trịnh Ngôn Khánh run lên, theo bản năng mà lùi về phía sau một bước, bởi vì hắn cảm nhận được một loại uy áp cường hãn.
Uy áp này là do khí huyết cường tráng mà sinh ra.
Khí huyết thật là cường đại.
Đóa Đóa từng nói qua, một người khí huyết tràn đầy có thể phát ra ngoài cơ thể, cho người ta cảm giác uy áp, người này ít nhất đã đạt tới trình độ ngũ phẩm võ sĩ, mà ngũ phảm võ sĩ khí cốt đã hình thành, huyết khí tràn đầy.
Từ khi Trịnh Ngôn Khánh tập võ tới nay, lần đầu tiên nhìn thấy huyết khí mạnh mẽ như vậy.
Mà võ sĩ cơ bắp kia đi qua liếc nhìn Ngôn Khánh, lông mày hơi nhăn lại.
Hắn cũng cảm nhận được khí quyết chấn động trong cơ thể của Ngôn Khánh, nhưng nhìn cách ăn mặc của Ngôn Khánh thì giống như một gã sai vặt cho nên nảy sinh nghi hoặc. Bất quá nghĩ lại, Trịnh thị An Viễn đường có nhiều nơi dạy võ, một tên sai vặt học được cũng là điều bình thường... Thế gia đại tộc nơi nào chẳng có những người tâm phúc, truyền thụ một chút công pháp cũng không có gì là ngạc nhiên.
Tuy nhiên những người này không phải là những người đích truyền, tối đa cũng chỉ được truyền công pháp Trúc Cơ.
Ngôn Khánh hôm nay vừa vặn ở giai đoạn Trúc Cơ cho nên võ sĩ cũng chỉ nhíu mày, không để Ngôn Khánh vào trong lòng.
Ánh mắt thật sắc bén.
Phảng phất như hắn có thể nhìn thấu nội tâm của mình vậy, đây là ngũ phẩm võ sĩ sao?
Trong lòng Ngôn Khánh thầm cảm thán, nhưng trên khuôn mặt lại lộ vẻ bình tĩnh.
Hắn giả bộ như không có chuyện gì, nhìn đám người trên xe ngựa đem hòm đồ tháo xuống, từng bước từng bước tiễn vào bên trong, cộng lại ít nhất có hơn một trăm cái hòm gỗ, nhìn đám người hầu khuân vào cũng không hề thoải mái.
- Tuấn Cảnh đại ca, để ta giúp huynh.
Ngôn Khánh nói với một người hầu quen thuộc.
- Ngôn Khánh, ngươi đừng rước lấy phiền phức, cái hòm này rất nặng đấy.
- Vạn nhất trên người mà bị thương thì lão quản gia nhất định sẽ trách ta, đi qua bên đó đi, ở đây có chúng ta là đủ rồi.
- Tuấn Cảnh đại ca, ở trong đó là vật gì mà lại nặng như vậy?
Tuấn Cảnh thấy bốn phía không có ai liền khẽ nói:
- Vừa rồi ta khẽ nhìn vào một chiếc rương thì thấy đó đều là gấm tốt Tứ Xuyên, còn có vàng, ta đoán chừng nhị lão gia vì vậy mới bị thôi quan... ngươi đừng cho người khác biết.
Một người bị bãi miễn chức quan như vậy lại có nhiều hàng hóa như vậy sao?
Thời nhà Tùy, trên thị trường dùng tiền để lưu thông phần lớn các mặt hàng.
Ngoài ra còn dùng tơ lụa để tính toán.
Nếu như ở bên trong một trăm cái dương này đều là hoàng kim và tơ lụa thì rốt cuộc là bao nhiêu tiền?
Trịnh Thường trở về theo cách này sao?
Chỉ sợ cho dù Hán Vương Dương Lượng hào phóng tới đâu cũng không cho phép hắn mang theo nhiều đồ như vậy, còn nữa hai người kia cũng không đơn giản, một ngũ phẩm võ sĩ, lại có thể là một quan lại tùy tùng bình thường được soao? Ngôn Khánh dĩ nhiên không thể tin được.
Về phần người mập kia có vẻ rất hòa thuận.
Nhưng Ngôn Khánh cảm nhận trong mắt của hắn lấp lóe thần thái âm trầm.
An Viễn đường tựa hồ như mưa gió sắp nổi lên.
← Hồi 008 | Hồi 010 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác