Vay nóng Tima

Truyện:Tam Quốc diễn nghĩa - Hồi 056

Tam Quốc diễn nghĩa
Trọn bộ 119 hồi
Hồi 056: Tào Tháo mở hội đền Ðồng Tước Khổng Minh chọc chết Châu Công Cẩn
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-119)

Siêu sale Lazada

Tào Tháo mở hội đền Ðồng Tước

Khổng Minh chọc chết Châu Công Cẩn

Châu Du bị thua rút về quân sĩ thiệt hại rất nhiều, về đến Sài Tang, lòng tức giận vô cùng té xỉu xuống đất. Các tướng hết lòng khuyên giải, Châu Du cho Trương Chiêu về tường trình lên Tôn Quyền.

Tôn Quyền cũng giận lắm muốn cho Trình Phổ đi đánh báo thù ngay, Trương Chiêu can:

- Ta hãy cho quân sĩ nghĩ ngơi đã, vả lại Tào Tháo cũng đang có mặt ở Ðồng Tước đài thì ta cũng phải đề phòng.

Cố Ung nói:

- Tào Tháo mà biết được ta và Huyền Ðức đang lo đánh nhau càng thêm khó khăn cho ta chi bằng che mắt nó bằng cách cử người về kinh đô xin phong cho Lưu Bị làm chúa ở Kinh Châu. Như vậy nó cho ta và Lưu Bị thân thiết với nhau tất không dám xâm phạm Giang Nam. Thủng thỉnh ta sẽ tính lấy lại Kinh Châu sau.

Tôn Quyền khen phải rồi cho Hoa Hâm đem biểu về Hứa đô.

Năm Kiến An thứ muời lăm, đền Ðồng Tước xây xong.

Tào Tháo truyền mở tiệc ăn mừng, đền sừng sững trên bờ sông Chương Hà, chính giữa là Ðồng Tước đài cao hơn mười trượng, phía tả Ngoa Long đài, phía hữu là Kim Phụng đài.

Tào Tháo mặc cẩm bào, đeo ngọc đới ngồi trên cao, các tướng chia hai đạo thanh y và hồng y dàn hai bên.

Tào Tháo cho lập bảng hồng tâm, truyền rằng ai bắn trúng sẽ được thưởng một áo cẩm bào.

Lập tức bên đạo hồng y, Tào Hựu xông ra bắn một mũi trúng hồng tâm, quân sĩ reo hò thì bên đội thanh y, Văn Sánh xông ra hô lớn:

-Hãy để áo cho ta, dứt lời bắn một phát trúng ngay hồng tâm.

Văn Sánh toan dành áo, bỗng Tào Hồng giương cung cho ngựa chạy, quay mình ra sau bắn một mũi vào giữa hồng tâm. Rồi Trương Hấp bắn cũng trúng, Từ Quáng trong lòng rộn ràng không yên liền bắn đứt sợi dây treo cẩm bào để toan dành áo. Hứa Chữ không chịu lại tranh nhau với Từ Quáng.

Thế là mọi người giành giựt áo cẩm bào. Áo cẩm bào tan nát từng mảnh.

Tào Tháo cả cười mà rằng:

- Các tướng dừng tranh nhau làm, đó là ta thử tài thiên xạ của các tướng đấy thôi!.

Nói rồi thưởng mỗi người một cây gấm tốt.

Sau đó mọi người vào tiệc ăn uống say sưa cả ngày.

Ðang vui chơi, bỗng có quân báo:

- Sứ Ðông Ngô xin vào yết kiến. Hoa Hâm vào trình.

Tào Tháo hay tin Tôn Quyền gã em gái cho Lưu Bị, lại xin cho Lưu Bị làm chúa Kinh Châu thì rụng rời tay chân.

Tào Tháo bảo Trình Dục:

- Lưu Bị mà được Kinh Châu như rồng gặp nước rất đáng lo.

Trình Dục thưa:

- Tôn Quyền gã em là dụng kế, nhưng kế bất thành. Nay muốn đánh Kinh Châu lại sợ ta thừa dịp đánh Giang Nam nên mới làm ra vẽ thân thiết với Lưu Bị để dọa ta đó. Nay tôi có một kế làm cho hai bên càng hận thù hơn rồi sau ta sẽ tính.

Tào tháo hỏi kế gì?

Trình Dục thưa:

- Thừa Tướng nên phong cho Châu Du làm Nam Quận Thái Thú, Trình Phổ làm Hạ Giang Thái Thú hai người có chức mà không có đất tất sẽ tìm cách đánh Lưu Bị.

Tào Tháo vỗ tay mừng, gọi Hoa Hâm vào thết đãi và lưu ở Hứa đô trọng dụng, sai người mang sắc phong tới cho Châu Du và Trình Phổ.

Quả nhiên Châu Du nóng lòng sai Lổ Túc đi đòi Kinh Châu lần nữa.

Huyền Ðức đang lo thao luyện binh mã, ngày kia nghe tin Lỗ Túc tới.

Khổng Minh bàn với Huyền Ðức:

- Vừa rồi Tào Tháo phong Châu Du làm Nam Quận Thái Thú nên Lỗ Túc chẳng qua là để đòi Kinh Châu. Hễ va đòi Chúa công cứ khóc rống lên, tôi sẽ ra khuyên giải.

Lỗ Túc vào thưa:

- Tôi vâng lệnh Ngô Hầu tới đây về việc Kinh Châu, nay hai nước cũng như một nhà, vậy thiết nghĩ nên trả cho sớm.

Huyền Ðức liền khóc thảm thiết.

Lỗ Túc càng hỏi, Huyền Ðức càng khóc khóc rống lên.

Chợt Khổng Minh bước ra nói với Lỗ Túc:

- Lúc trước Chúa tôi mượn Kinh Châu có hứa lúc nào lấy được đất sẽ trả Kinh Châu lại. Ðó là Chúa tôi nhắm Tây Xuyên. Ngặt vì xét kỹ Lưu Chương trấn Ích Châu cũng là em của chúa tôi, cùng là cốt nhục Hớn trào. Nếu cử đánh Tây Xuyên, chẳng hóa ra anh em đánh nhau, mà trả lại Kinh Châu thì chúa tôi không còn đất dung thân. Không trả, mất lòng Ngô Hầu là anh vợ. Tình thế nan phai nên chúa tôi mới khóc.

Lỗ Túc vốn khoan nhơn, thấy tình cảnh Huyền Ðức như vậy nên kiếu từ về thưa với Châu Du.

Châu Du kêu trời nói:

- Xưa kia Lưu Bị ở với Lưu Biểu mà y còn manh tâm đoạt Kinh Châu thì Lưu Chương ăn nhằm gì? Tôi lại có một kế, phiền Tử Kính đi phen nữa, sang nói với Luu Bị:

- Huyền Ðức không tiện lấy Tây Xuyên, xin để Ðông Ngô lấy cho rồi, coi Tây Xuyên như của hồi môn, lúc đó Lưu Bị phải trả Kinh Châu lại. Thực ra là ta mượn danh thế thôi, chứ khi đi đánh Tây Xuyên ta sẽ mượn đường Kinh Châu. Lưu Bị không từ chối đựợc, sẽ phải khao quân ta là khác. Thừa cơ, ta sẽ giết Lưu Bị, đoạt Kinh. Châu.

Nghe xong Lỗ Túc cả mừng bèn trở qua Kinh Châu lần nữa.

Khổng Minh hay Lỗ Túc đến, bàn với Huyền Ðức:

- Y chưa có thì giờ về trình với Ngô Hầu, lật đật sang đây ngay là lại thi hành kế của Châu Du. Vậy cứ mời y vào xem sao?

Huyền Ðức cho mời.

Lỗ Túc vào thưa:

- Ngô Hầu có nhiều thịnh tình với Hoàng Thúc nên sẽ cho quân đi đánh Tây Xuyên để cho Hoàng Thúc làm của hồi môn, chừng đó sẽ đòi Kinh Châu lại.

Khổng Minh khen:

- Ngô Hầu thiệt là tốt!

Lỗ Túc lui ra.

Huyền Ðức hỏi, Khổng Minh đáp:

- Châu Du mượn danh đánh Tây Xuyên. nhưng chính là nhắm Kinh Châu. Hễ chúa công ra thành khao quân, nó sẽ nhân dịp bắt chúa công và đánh bất ngờ khiến ta trở tay không kịp.

Huyền Ðức lo sợ, Khổng Minh thưa:

- Xin chúa công chớ lo, nhứt định Châu Du lại thất bại phen nữa!.

Ðoạn Khổng Minh kêu Triệu Vân lại dặn:

- Cứ làm... như vậy, như vậy.

Còn Lỗ Túc về kễ lại với Châu Du là Huyền Ðức và Khổng Minh không nghi kỵ gì hết.

Châu Du mừng lắm, nói:

- Phen này họ trúng kế ta rồi.

Bèn sai Lỗ Túc về trình Tôn Quyền cho Trình Phổ đem binh tiếp ứng.

Châu Du khi đó vết thương đã gần lành, sai Cam Ninh dẫn năm ngàn quân đi tiên phuông, Lữ Mông, Lăng Thống đi hậu tập còn bản thân cùng Ðinh Phụng, Từ Thạnh lãnh trung quân, thủy lục rần rộ qua Kinh Châu.

Khi binh gần tới Hải Khẩu, Châu Du hỏi quân bên Kinh Châu đã sai ai ra nghênh tiếp chưa, quân báo có Mê Trước xin ra mắt.

Châu Du truyền vào.

Mê Trước thưa:

- Chúa tôi đã sắp sửa xong rồi, hiện đang ở trước thành chờ Ðô Ðốc.

Châu Du liền giục quân tới mãi chẳng thấy ai cả.

Gần tới Kinh Châu, quân về báo cũng chẳng thấy người nào, trên thành chỉ dựng hai cây cờ trắng lớn.

Châu Du liền cho quân rời thuyền lên bộ, dẫn bọn Cam Ninh, Từ Thạnh đến gần thành coi.

Thình lình trên thành gươm giáo vụt dựng lên một lượt, Triệu Vân từ trên nói xuống:

- Quân sư tôi đã rõ kế của Ðô Ðốc muốn đánh úp Kinh Châu nên cho tôi ở đây giữ.

Lại có quân về báo:

- Quan Công, Trương Phi, Huỳnh Trung, Ngụy Diên đang dẫn bốn đạo hùng binh sắp tới nơi.

Châu Du nghe vậy hét to một tiếng, nhào lăn xuống ngựa, vết thương gần khỏi lại bị xé rách.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-119)


<