← Hồi 176 | Hồi 178 → |
Ðiền Bá Quang ngừng lại một chút rồi kể tiếp cuộc đối thoại giữa gã và Bất Giới hòa thượng.
Bất Giới hòa thượng nghe Ðiền Bá Quang trả lời như vậy rất lấy làm lạ liền hỏi lại:
- Tại sao ngươi lại muốn chết?
Ðiền Bá Quang đáp:
- Vãn bối không đề phòng để đại sư kiềm chế thì còn hòng sống làm sao được?
Bất Giới hòa thượng sa sầm nét mặt, nặng lời:
- Ngươi bảo vì không kịp đề phòng cẩn thận nên mới bị ta kiếm chế, tức là nếu ngươi đề phòng chắc là ta không thể kiềm chế ngươi được. Giỏi lắm!
Lão vừa nói vừa giải khai huyệt đạo cho Ðiền Bá Quang.
Ðiền Bá Quang ngồi dậy hỏi:
- Ðại sư có điều gì dạy bảo?
Bất Giới hòa thượng hỏi lại:
- Trong mình ngươi có đeo yêu đao, sao ngươi không chém ta đi? Trời sinh ngươi có chân có cẳng, sao không nhẩy qua cửa sổ trốn đi?
Ðiền Bá Quang đáp:
- Ðiền mỗ đường đường là nam tử hán, là đại trượng phu. Khi nào lại hành động như hạng tiểu nhân vô liêm sỉ?
Bất Giới hòa thượng cười khanh khách hỏi:
- Ngươi không phải là hạng tiểu nhân vô liêm sỉ ư? Thế thì sao ngươi đã hứa lời bái con gái ta làm sư phụ rồi lại chối cãi?
Ðiền Bá Quang rất lấy làm kỳ hỏi lại:
- Con gái của đại sư đấy ư?
Bất Giới hòa thượng nói:
- Ngày ở trên tửu lầu, ngươi đánh cuộc với một tên đệ tử phái Hoa Sơn đã hứa hẹn với gã hễ thua cuộc thì phải bái con gái ta làm sư phụ. Chẳng lẽ câu chuyện này còn giả được ư? Lúc đó ta cũng ngồi uống rượu tại một bàn bên cửa sổ. Các ngươi nói với nhau những gì ta đã nghe rõ hết từ đầu đến đuôi không sót một câu nào.
Ðiền Bá Quang nói:
- Té ra là thế! Vị tiểu ni cô kia là ái nữ của đại hòa thượng ư? Nếu vậy thì thật là kỳ.
Lệnh Hồ Xung nghe Ðiền Bá Quang thuật chuyện đến đây không khỏi phì cười, xen vào:
- Chuyện này quả nhiên quái dị. Những người bán thế xuất gia sinh con rồi mới quy y cửa phật là sự thường. Ðằng này Bất Giới hòa thượng xuất gia rồi mới sanh con là chuyện hiếm có. Thảo nào lão mang pháp hiệu là Bất Giới để tỏ ra lão chẳng kiêng cữ một giới nào trong Phật giáo.
Ðiền Bá Quang chờ cho Lệnh Hồ Xung dứt lời rồi kể nốt câu chuyện.
Ðiền Bá Quang nghe Bất Giới hòa thượng chất vất về câu chuyện bái con gái lão làm sư phụ, liền giải thích:
- Sao đại sư lại lấy câu chuyện nói giỡn trong lúc đánh cuộc làm sự thực? Lệnh Hồ Xung sở dĩ đặt cuộc như vậy là vì y sợ tại hạ trêu trọc vị tiểu ni cô kia. Sau khi thua cuộc, tại hạ không quấy nhiễu nàng nữa là xong việc rồi chứ gì?
Bất Giới hòa thượng nói:
- Cái đó không được! Ngươi đã hứa lời thì phải làm cho đúng. Ngươi chối cãi, không bái con gái ta làm sư phụ không xong.
Ðiền Bá Quang thấy Bất Giới hòa thượng cứ lăng líu về chuyện này hoài, liền tự nhủ:
- Lúc này không chuồn đi thì còn đợi đến bao giờ?
Nghĩ vậy, bất thình lình gã trở gót vọt mình qua cửa sổ chuồn ra ngoài. Gã ỷ mình khinh công tuyệt đỉnh và chắc mẩm lão hòa thượng kia chẳng thể nào đuổi kịp.
Dè đâu gã nghe tiếng động lịch kịch rồi tiếng chân nhộn lên ở phía sau. Bất Giới hòa thượng đã đuổi tới nơi.
Ðiền Bá Quang vừa chạy vừa la:
- Ðại sư! Vừa rồi đại sư đã buông tha tại hạ, bây giờ tại hạ cũng không giết đại sư. Thế là có vay có trả cho hợp lẽ công bằng. Nếu đại sư còn rượt theo là bức bách tại hạ phải vô lễ với đại sư đó.
Bất Giới hòa thượng cười ha hả nói:
- Ngươi định vô lễ với ta bằng cách nào?
Ðiền Bá Quang đáp:
- Ðại sư hãy coi chừng! Tại hạ phóng ám khi đây!
Gã vừa nói vừa xoay tay về phía sau vung ra.
Bỗng nghe đánh "véo" một tiếng! Một mũi tụ tiễn đã bắn ra.
Bất Giới hòa thượng mặc dầu gặp lúc đêm tối không trông rõ xong lão chỉ nghe tiếng gió cũng đoán biết là loại ám khí gì. Lão không né tránh, giơ tay lên bắt lấy mũi tụ tiễn rồi đáp:
- Ngươi phóng ám khí thì đã làm gì nổi ta?
Ðiền Bá Quang thi triển khinh công đến độ chót chạy nhanh như bay nhưng Bất Giới hòa thượng thân pháp cũng không phải tầm thường lão rượt theo như hình với bóng.
Ðiền Bá Quang thấy đối phương đuổi sát tới nơi, gã nổi hung quay phắt lại, vung đao chém lão một nhát.
Bất Giới hòa thượng nào phải tay vừa. Lão chỉ dùng đôi bàn tay bằng xương bằng thịt mà đón đỡ đao thức của Ðiền Bá Quang một cách rất ung dung.
Ðiền Bá Quang bị lão kiềm chế không sử dụng đao pháp một cách linh động được. Ðồng thời thủ pháp của lão cực kỳ bí ẩn, tuyệt diệu khiến cho gã khó bề né tránh.
Hai bên qua lại ngoài bốn chục chiêu, Bất Giới hòa thượng chụp được sau gáy Ðiền Bá Quang đồng thời đoạt lấy yêu đao của gã. Lão đắc chí cười ha hả hỏi:
- Ngươi đã chịu phục ta chưa?
Ðiền Bá Quang đáp ngay:
- Chịu phục rồi! Ðại sư giết phứt tại hạ đi cho xong.
Bất Giới hòa thượng lớn tiếng:
- Ta chẳng giết ngươi làm chi, mà chỉ chọc mù mắt để mai đây ngươi có gặp đàn bà con gái chẳng phân biệt được đẹp hay xấu. Có thể mới khỏi nổi thú tính.
Bỗng lão lại la lên:
- À mà không được rồi! Ngươi là con quỷ háo sắc không ngăn nổi dục vọng thì gian dâm gái đẹp dĩ nhiên là chuyện không hay, nhưng ngươi đui mù không thấy gì lại đi hãm hiếp cả bà già bảy tám chục tuổi thì càng tệ hại hơn nữa. Chi bằng ta chặt cẳng ngươi đi để ngươi biết hết làm điều bại hoại.
Ðiền Bá Quang nói:
- Xin đại sư giết phứa tại hạ đi cho rồi! Còn rườm lời làm gì cho mất thì giờ?
Bất Giới hòa thượng nói:
- Thằng lỏi này thật là quật cường! Có điều ngươi là đồ đệ của con gái ta mà ta chặt chân tay ngươi đi thì đồ đệ của y thành phế nhân, còn vẻ vang gì nữa? Biết làm sao cho ngươi từ nay khỏi là một tên đại đạo hái hoa?... à được rồi! Ta phải dùng cách này mới xong.
Lão dứt lời liền điểm huyệt cho Ðiền Bá Quang ngã lăn ra. Ðoạn lão cầm cây tụ tiễn xuyên vào bên sinh dục của gã. Lão còn xoay tay mấy vòng, đồng thời nổi tràng cười hô hố nói:
- Tên dâm tặc hái hoa này! Chắc từ nay ngươi không còn càn rỡ được nữa.
Lệnh Hồ Xung nghe tới đây vừa buồn cười vừa kinh hãi hỏi xen vào:
- Có chuyện đó ư? Vị quái hòa thượng này có những hành động kỳ dị ngoài sức tưởng tượng của con người.
Ðiền Bá Quang nhăn nhó cười nói:
- Lúc đó tại hạ đau điếng người cơ hồ ngất xỉu, không nhịn được nữa lớn tiếng thóa mạ: "Lão trọc kia! Ngươi muốn giết ta thì sao không giết đi, lại hành hạ ta mộc cách dã man tàn độc thế này?". Lão cười đáp: "Thế là ta nhân nhượng lắm rồi đó. Ðời ngươi đã sát hại bao nhiêu phụ nữ lương thiện? Ta nói cho ngươi hay, sau này ta gặp ngươi sẽ khám lại. Nếu ngươi rơi mất cây tụ tiễn thì ta sẽ cắm hai cây khác vào. Cứ mỗi lần là lại thêm một cây đó nghe chưa?".
Lệnh Hồ Xung ôm bụng mà cười. Ðiền Bá Quang trái lại hổ thẹn vô cùng, muốn chui xuống đất để khỏi nhìn thấy ai nữa.
Lệnh Hồ Xung nói:
- Xin Ðiền huynh đừng giận. Thật tình tại hạ không có ý diễu cợt Ðiền huynh mà chỉ buồn cười về hành động của nhà sư thật khác người.
Ðiền Bá Quang nói:
- Sau lão lấy thuốc dấu rịt cho tại hạ và bảo đi kiếm nơi tĩnh dưỡng. Lão biết sư phụ tại hạ thương nhớ công tử liền sai tại hạ lên núi Hoa Sơn mời công tử về cho sư phụ được thấy mặt.
Bây giờ Lệnh Hồ Xung mới hiểu ngày trước Ðiền Bá Quang đã vâng theo chỉ thị của Bất Giới hòa thượng lên núi Hoa Sơn rủ chàng xuống núi.
Bỗng chàng sực nhớ ra điều gì tự hỏi:
- Nghi Lâm tiểu sư muội muốn gặp ta làm chi? Ngày ở núi Hành Sơn nàng cùng ta phải trải bao lúc gian nguy. Sau đó đôi khi ta cùng nàng chạm trán song đều trước mặt nhiều người khác. Ngoài những lời nàng cảm ơn ta, không hiểu trong thâm tâm nàng còn điều chi bí ẩn nữa không? Có lẽ nàng có nhiều tâm sự mà không tiện hở môi.
Bây giờ Lệnh Hồ Xung nghe Ðiền Bá Quang nhắc lại những chuyện đã qua thì mối tình êm ái của Nghi Lâm đối với chàng lại hiện lên trong đầu óc.
Sự thực Lệnh Hồ Xung nào phải hạng người ngớ ngẩn, có lý nào chàng chẳng hiểu Nghi Lâm đối với mình đã chớm nở mối tình yêu say đắm? Có điều chàng cho rằng một là nàng đã xuất gia, hai là nàng còn nhỏ tuổi thì mối tình đó có thể theo thời gian mà phai lợt rồi xóa nhòa. Sau hai người được tái hội trên Tiên Hà Lĩnh rồi cùng đi với nhau từ đất Mân tới đất Tấn nhưng thủy chung chẳng lúc nào vắng vẻ để hai người trò chuyện riêng với nhau. Ðến khi Lệnh Hồ Xung lên làm chưởng môn phái Hằng Sơn chàng càng phải né tránh mối hiềm nghi. Chàng nghĩ rằng thanh danh mình chẳng có gì tốt đẹp tuy chàng không mảy may quan tâm đến những sự khen chê của người đời, nhưng chàng đã chịu lời trọng thác của Ðịnh Nhàn sư thái thì chẳng thể để cho thanh danh phái Hằng Sơn vì chàng mà bị tổn thương. Ngoài những lúc truyền thụ kiếm pháp cho những nữ đệ tử phái này chàng tới ngay biệt điện ở chung với bọn quần hào.
Bỗng nghe Ðiền Bá Quang nói tiếp:
- Không hiểu tại sao giữa hòa thượng thái sư phụ cùng tại hạ lại có mối cơ duyên rất hợp. Tuy hòa thượng lắm phen mắng nhiếc tại hạ đến cùng cực, mà bình nhật lão nhân gia đối với tại hạ thật tử tế. Người bảo tuy tại hạ đã bái con gái người làm sư phụ mà y chưa truyền thụ cho tại hạ được môn võ công nào. Thế là không hết đạo làm thầy. Rồi người thay mặt con gái mà truyền cho tại hạ khá nhiều tuyệt kỷ võ công.
Lệnh Hồ Xung xen vào:
- Ðó là một điều đáng mừng cho Ðiền huynh.
Ðiền Bá Quang lại nói:
- Sau tại hạ nghe tin công tử lên làm chưởng môn phái Hằng Sơn, thái sư phụ liền bảo tại hạ quy thuận phái này để giúp việc công tử. Mấy bữa trước đây, trong khi đi đường có người nhận ra tại hạ, họ thóa mạ tại hạ là tên đại đạo hái hoa và gây cuộc động thủ, thái sư phụ liền đánh đuổi họ đi. Lão nhân gia lại bảo tại hạ xuống làm sư và đặt cho pháp danh là Bất Khả Bất Giới. Người muốn tại hạ thuật chuyện này cho công tử hay để công tử khỏi trách mắng tệ sư phụ.
Lệnh Hồ Xung nói ngay:
- Khi nào tại hạ lại trách mắng lệnh sư? Chẳng bao giờ có chuyện đó được.
Ðiền Bá Quang nói:
- Thái sư phụ bảo mỗi lần gặp tệ sư là một lần thấy y gầy còm đi, dung nhan ngày càng tiều tụy. Thái sư phụ có hỏi đến là y chỉ sa lệ chứ không nói gì. Rồi thái sư phụ nhất quyết là công tử đã khinh khi y.
Lệnh Hồ Xung kinh hãi la lên:
- Không có chuyện đó đâu! Tại hạ đối đãi với lệnh sư cực kỳ tử tế. Trước nay không hề nặng lời với y bao giờ. Hơn nữa y là người hoàn hảo về mọi phương diện thì khi nào tại hạ lại rầy la y được?
Ðiền Bá Quang nói:
- Chính vì chuyện công tử không rầy la y câu nào nên y càng muốn khóc.
Lệnh Hồ Xung nói:
- Nếu thế thì tại hạ càng không sao hiểu được.
Ðiền Bá Quang nói:
- Vì việc này mà thái sư phụ đã đánh tại hạ một trận nên thân.
Lệnh Hồ Xung vò đầu dứt tai bụng bảo dạ:
- Cái ông Bất Giới đại sư này rắc rối những chuyện không đâu thật chẳng kém gì bọn Ðào cốc lục tiên. Lão có khác bọn này chăng nữa là ở chỗ hành động và nói năng, còn tính khí gàn dở hồ đồ thì giống hệt.
Ðiền Bá Quang nói:
- Thái sư phụ kể: Lão nhân gia cùng thái sư mẫu thành đôi vợ chồng rồi thường gây lộn đánh nhau luôn, nhưng càng cãi cọ lớn là nguồn ân ái càng thắm hơn. Công tử không mắng mỏ sư phụ tại hạ tức là không muốn lấy y làm vợ.
Lệnh Hồ Xung cười thầm trong bụng nói:
- Cái này... Sư phụ của Ðiều huynh đã là người xuất gia, nên tại hạ không hề nghĩ tới chuyện đó bao giờ.
Ðiền Bá Quang nói:
- Tại hạ cũng đã trình bày như vậy thì thái sư phụ nổi giận đùng đùng lại đánh cho một trận đòn nhừ tử. Lão nhân gia bảo: Thái sư mẫu cũng là một vị ni cô. Lão nhân gia muốn lấy bà nên mới làm hòa thượng. Nếu người xuất gia không thể thành vợ chồng thì trên cõi đời này làm gì có sư phụ của tại hạ? Trên đời đã không có sư phụ thì làm gì có tại hạ?
Lệnh Hồ Xung không nhịn được nữa phải phì cười nói:
- Ðiền huynh còn hơn Nghi Lâm tiểu sư muội của tại hạ khá nhiều tuổi. Việc đại sư sinh ra tiểu sư muội và việc tiểu sư muội nhận Ðiền huynh làm đồ đệ là hai việc riêng rẽ sao lại bắt chằng vào nhau được?
Ðiền Bá Quang nói:
- Thái sư phụ còn hỏi tại hạ: Nếu công tử không muốn lấy sư phụ tại hạ làm vợ thì sao công tử lại lên làm chưởng môn phái Hằng Sơn? Lão nhân gia còn nói: trong phái Hằng Sơn biết bao nhiêu là ni cô, nhưng chẳng có ai đẹp bằng sư phụ tại hạ thì có lý đâu công tử lại không thích sư phụ được?
Lệnh Hồ Xung than thầm trong bụng:
- Thế này thì chết cha người ta rồi! Ngày trước Bất Giới đại sư vì muốn lấy một vị ni cô mới xuất gia làm sư. Lão tưởng hết thảy mọi người trong thiên hạ đều có tâm tình như lão. Nếu câu chuyện này mà đồn đại ra ngoài thì còn thể thống gì nữa?
Ðiền Bá Quang lại cười nói:
- Thái sư phụ hỏi tại hạ: "Phải chăng sư phụ ngươi là một cô gái đẹp nhất thiên hạ?". Tại hạ đáp: "Dù cho người không đẹp nhất thì cũng là đẹp lắm!". Thái sư phụ nghe tại hạ trả lời như vậy liền vung quyền đánh tại hạ gẫy hết hai cái răng cửa. Lão nhân gia còn nổi trận lôi đình quát tháo: "Sao mi không bảo là đẹp nhất? Nếu con gái ta không đẹp nhất sao mi ngày trước toan làm điều vô lễ? Tại sao tên tiểu tử Lệnh Hồ Xung lại liều mạng cứu y?". Tại hạ vội la lên: "Sư phụ của vãn bối đẹp nhất thiên hạ! Ðẹp như thiên tiên! Thái sư phụ lão nhân gia đã sinh hạ cô nương nào tất cô nương ấy phải đẹp nhất thiên hạ". Thái sư phụ nghe tại hạ nói vậy lấy làm sung sướng vô cùng. Cơn giận tiêu tan hết, người cười ha hả khen: "Ngươi thật là có con mắt tinh đời!".
Lệnh Hồ Xung nghe Ðiền Bá Quang nói vậy liền mỉm cười đáp:
- Nhan sắc Nghi Lâm tiểu sư muội quả là hiếm có. Bất Giới đại sư khoe trương như vậy cũng không có gì quá đáng.
Ðiền Bá Quang lộ vẻ mừng vui hỏi:
- Công tử cũng công nhận sư phụ tại hạ đẹp lắm chứ? Vậy là hay lắm!
Lệnh Hồ Xung ngạc nhiên hỏi lại:
- Ðiền huynh nói thế nghĩa là làm sao? Hay ở chỗ nào?
Ðiền Bá Quang đáp:
- Thái sư phụ ủy thác cho tại hạ cái sứ mạng đến nói với công tử... công tử...
Lệnh Hồ Xung hỏi:
- Bất Giới đại sư sai Ðiền huynh nói với tại hạ việc gì?
Ðiền Bá Quang ngập ngừng đáp:
- Nói với công tử ưng thuận việc kết hôn cùng sư phụ tại hạ.
Lệnh Hồ Xung thộn mặt ra, buông tiếng thở dài đáp:
- Ðiền huynh ơi Bất Giới đại sư vì quá thương con mà sai Ðiền huynh đến nói với tại hạ việc này, nhưng chắc Ðiền huynh cũng hiểu cho tại hạ khó mà tuân lệnh được.
Ðiền Bá Quang đáp:
- Tại hạ cũng biết lắm nên đã trình bày cùng thái sư phụ là công tử đã thống lãnh quần hào kéo lên chùa Thiếu Lâm gây chiến chỉ vì muốn cứu Nhậm đại tiểu thư. Tại hạ toan nói rõ hơn là Nhậm đại tiểu thư tuy dong nhan còn kém tệ sư phụ mấy phần, nhưng nàng lại có cơ duyên với Lệnh Hồ công tử nên đã làm cho công tử phải điên đảo thần hồn. Nhưng lại sợ còn có mấy chiếc răng để ăn uống mà mình lỡ mồm lỡ miệng một chút thì sẽ bị vả cho rụng hết, nên không dám nói nữa. Mong công tử hiểu cho như vậy!
Lệnh Hồ Xung mỉm cười đáp:
- Cái đó Ðiền huynh không nói tại hạ cũng hiểu rồi.
Ðiền Bá Quang lại nói:
- Thái sư phụ cũng bảo rằng lão nhân gia biết vụ này có nhiều điều khuất khúc song cố gắng cũng có thể làm được. Lão nhân gia còn nêu ra ý định tìm cách hạ sát Nhậm đại tiểu thư mà không cho công tử biết. Tại hạ vội ngăn cản lão nhân gia không thể làm việc đó được vì Nhậm đại tiểu thư mà bị giết chết thì nhất định công tử sẽ vung kiếm tự vẫn. Thái sư phụ cho là tại hạ nói phải. Người còn bảo Lệnh Hồ công tử mà chết đi thì con gái người phải chịu ở góa một đời. Rồi người quyết định sai tại hạ đến nói với công tử dù sư phụ tại hạ có cam bề lẻ mọn cũng đành. Tại hạ liền hỏi lại: "Thái sư phụ đường đường là một nhân vật oai danh hiển hách võ lâm sao lại để cho vị tiểu thư duy nhất chịu cảnh khuất nhục cúi đầu luồn xuống mái nhà như vậy?". Thái sư phụ tại hạ đáp: "Ngươi chỉ biết có một điều chứ không biết hai. Nếu tiểu thư nhà ta mà không lấy được Lệnh Hồ Xung thì chẳng chết sớm cũng chết muộn, quyết chẳng thể nào sống lâu được...". Lão nhân gia nói tới đây... khoé mắt long lanh ngấn lệ. Ðó là thiên luân giữa tình phụ tử mà lão nhân gia đã thổ lộ ra với nỗi lòng đau xót. Công tử tính có phải không?
Lệnh Hồ Xung nhớ lại những ngày gần đây, mỗi khi chàng chạm trán Nghi Lâm thì quả nhiên thấy nàng mình gầy mặt võ, dong nhan tiều tụy. Chàng có biết đâu là nàng đã bị bệnh tương tư hành hạ. Bây giờ chàng hiểu rõ sự tình càng cảm thấy mình ở vào một tình thế khó xử.
Ðiền Bá Quang lại nói:
- Thái sư phụ tại hạ sa lụy một lúc rồi đột nhiên như người phát điên nắm lấy cổ tại hạ mà thóa mạ: "Thằng khốn kiếp này! Trăm điều xảy ra cũng chỉ vì mi. Hôm ấy nếu mi không trêu chọc con gái ta thì thằng lỏi Lệnh Hồ Xung việc gì phải ra tay cứu viện, mà con gái ta đâu đến nỗi phải khổ sở ốm nheo ốm nhóc như ngày nay?". Tại hạ đáp: "Thái sư phụ nói như vậy chưa chắc đã hoàn toàn đúng hết. Vãn bối nghĩ rằng con người như sư phụ đã đẹp như thiên tiên thì ai trông thấy mà chẳng thèm? Dù vãn bối không trêu cợt, biết đâu Lệnh Hồ Xung không tìm cớ này cớ khác để đến bên cầu cạnh?..."
Lệnh Hồ Xung chau mày ngắt lời:
- Ủa! Ðiền huynh nói mấy câu này không sợ đã ra ngoài sự thật hay sao?
Ðiền Bá Quang cười đáp:
- Dù câu nói của tại hạ có là bịa đặt tưởng công tử cũng nên thông cảm cho.Tại hạ đã biết tính nết của thái sư phụ rồi, nếu không tán khéo như vậy, chắc lão nhân gia chẳng chịu buông tha. Quả nhiên lão nhân gia nghe tại hạ nói vậy, bao nhiêu mối căm hận tiêu tan hết. Lão buông tại hạ xuống nói: "Quân khốn kiếp này! Hôm ấy ta cũng ở trên tửu lâu, đã chứng kiến cuộc giao tranh giữa mi và Lệnh Hồ Xung. Gã không đánh nổi mi mà mi còn làm cho gã bị thương khắp mình. Giả sử đức con gái bị ngươi trêu chọc không phải là con ta thì "cha mi" đã bóp nát cái đầu mi từ lâu rồi".
Lệnh Hồ Xung lẩm bẩm:
- Một nhà sư mà lại tự xưng là "chi mi" thì quả là một chuyện hiếm có trên đời.
Bất giác chàng cất tiếng hỏi:
- Bất Giới đại sư nói như vậy thì ra con gái lão bị Ðiền huynh giỡn cợt mà lão lại lấy làm cao hứng?
Ðiền Bá Quang đáp:
- Kể ra cũng không phải là cao hứng mà chỉ là cách tán dương tại hạ có con mắt tinh đời, biết người biết của.
Lệnh Hồ Xung bất giác thoáng lộ nụ cười chua chát.
Ðiền Bá Quang nói:
- Những lời của thái sư phụ sai tại hạ nói cho công tử hay đến đây là hết. Tại hạ cũng biết vần đề này thật nan giải, nhất là hiện nay công tử đã làm chưởng môn phái Hằng Sơn thì càng phải giữ gìn. Có điều tại hạ khuyên công tử nên ân cần với tệ sự phụ để y được hài lòng rồi sẽ liệu.
Lệnh Hồ Xung gật đầu.
Trong khi hai người đang nói chuyện, bỗng thấy phía trước có mấy đệ tử phái Tung Sơn đi tới.
Chúng vái chào Lệnh Hồ Xung rồi nói:
- Các phái Thiếu Lâm, Võ Ðương, Côn Luân, Nga Mi, Không Ðộng và Thanh Thành trên từ chưởng môn cùng các vị tiền bối danh vọng dưới đến quần đệ tử nay đã tới tụ hội hết ở núi Tung Sơn để tham dự cuộc tuyển lựa một vị chưởng môn cho Ngũ Nhạc phái. Lệnh Hồ Xung chưởng môn bây giờ cũng tới nữa thật là hay lắm. Mọi người đang chờ đợi chưởng môn ở trên núi.
Mấy tên đệ tử đều lộ vẻ nghênh ngang tự đắc. Giọng nói của chúng cũng tỏ ra chức chưởng môn Ngũ Nhạc phái nhất định sẽ về tay chưởng môn phái Tung Sơn, quyết chẳng để lọt vào tay người khác.
Ðoàn người đi được một lúc bỗng nghe tiếng nước chảy bì bõm như sấm dậy. Hai dòng thác nước tựa hồ đôi ngọc long uốn khúc treo lơ lửng trên ngọn cây. Mọi người men theo bờ thác nước đi lên núi.
Tên đệ tử dẫn đường bỗng cất tiếng hỏi:
- Ðây là ngọn Thắng Quan, Lệnh Hồ chưởng môn! Chưởng môn so cảnh vật nơi đây với cảnh vật núi Hằng Sơn khác nhau thế nào?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Núi Hằng Sơn xinh đẹp kín đáo, còn núi Tung Sơn hùng vĩ oai nghiêm. Mỗi nơi có một vẻ tuyệt mỹ khác nhau.
Gã đệ tử kia lại nói:
- Tung Sơn ở giữa thiên hạ. Hai đời nhà Ðường và nhà Hán đặt vào khu vực quốc đô, nó lại đứng đầu quần sơn trong thiên hạ. Lệnh Hồ chưởng môn hãy ngắm nhìn khí tượng, phong cảnh hùng vĩ này mới biết các vị đế vương ngày trước dựng đô ở chân núi Tung Sơn là phải lắm.
Gã muốn nói Tung Sơn đã đứng đầu quần sơn thì phái Tung Sơn cũng xứng đáng làm lãnh tụ các phái khác.
Lệnh Hồ Xung tủm tỉm cười hỏi:
- Không hiểu sao bọn hào sĩ giang hồ chúng ta có dính líu gì đến vua chúa quan lại mà Tả chưởng môn thường kết gian với bọn quan nha?
Gã đệ tử kia biết Lệnh Hồ Xung hỏi móc liền thẹn đỏ mặt lên, tắc họng không sao nói được nữa. Từ chỗ này đi ngược lên đường núi mỗi lúc một thêm hiểm trở. Tên đệ tử dẫn đường vừa chỉ trỏ vừa nói:
- Ðây là Thanh Cương Phong, Thanh Cương Bình. Ðó là khe Ðại Thiết Lương, Tiểu Thiết Lương. Mé hữu những khe Thiết Lương này toàn mỏm đá kỳ dị còn mé tả là hang sâu muôn trượng, nhìn không thấy đáy.
Một tên đệ tử bê một tảng đá lớn liệng xuống khe núi. Tảng đá đụng vào vách núi đành sầm một tiếng như sấm nổ vang tai. Sau thanh âm nhỏ dần đi rồi im bặt không nghe thấy nữa.
Ðiền Bá Quang cất tiếng hỏi tên đệ tử dẫn đường:
- Này lão huynh! Lão huynh có biết bữa nay ước chừng bao nhiêu người lên núi Tung Sơn không?
Gã đáp:
- Ít ra là hai ngàn người.
Ðiền Bá Quang lại nói:
- Cứ mỗi vị khách lên núi, các bạn lại gieo một khối đá lớn để thị uy thì chẳng bao lâu khe núi Tung Sơn này sẽ bị lấp đầy.
Gã hán tử chỉ hứ một tiếng chứ không nói gì nữa.
Ðoàn người chuyển qua một khúc quanh thì đột nhiên thấy mây mù mịt. Trên đường sơn đạo, mười mấy hán tử đưa tay cầm trường kiếm chắn đường.
Một người cất giọng trầm trầm hỏi:
- Bao giờ Lệnh Hồ Xung tới đây? Các bạn thấy hắn đến thì báo cho bọn đui mù này hay biết nhé.
Lệnh Hồ Xung thấy người lên tiếng hỏi này râu đâm tua tủa, mặt mũi lầm lì, cặp mắt đui mù mà trông gớm khiếp.
Chàng lại nhìn tới những người kia cũng đều đui mắt thì trong lòng không khỏi run lên, lớn tiếng hỏi:
- Lệnh Hồ Xung đã đến đây! Các hạ có điều chi dạy bảo?
← Hồi 176 | Hồi 178 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác