Vay nóng Tinvay

Truyện:Giang sơn mỹ sắc - Hồi 372

Giang sơn mỹ sắc
Trọn bộ 605 hồi
Hồi 372: Đế lạc
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-605)

Siêu sale Shopee

"Không cằn nói chuyặn thiên hạ với ta. ta không có hứng thú. trước kia không có, sau này cũng sẽ không có" cầu Nhiêm Khách than nhẹ một tiếng, "Bổ Y. ta tới đâv. thật ra là muốn cùng đệ nói một chuyện xưa".

Tiêu Bố Y tinh thẩn chấn động, "Bố Y xin rửa tai lắng nghe".

"Thật ra đệ hiện tại là Tây Lương Vương, ta vẫn quen xưng hô với đệ như trước đây. không khỏi có chút quá phận" cầu Nhiêm Khách nhìn ra ngoài cửa sổ, trẽn mặt có chút cảm khái.

Tiêu Bố Y trầm giọng nói: "Vô luận Bố Y là vương gì, thì ỡ trong lòng Bố Y, đại ca vĩnh viễn vẫn là đại ca!"

Cầu Nhiêm Khách quay đẩu lại, ánh mắt lấp lánh, mang theo sự thưởng thức, cũng mang theo sụ vui mừng."Bổ Y, ta cả đời này có lẽ có vô số chuyện ăn năn, nhưng duy nhất không có tiếc nuối chính là đã dạy võ công cho đệ".

Tiêu Bố Y mũi cay cay, chi có hắn mới có thể cảm nhận được sự bất đắc dì của cẩu Nhiêm Khách, hắn hiểu rõ cầu Nhiêm Khách tắt nhiên có quá nhiều việc nan giải, người bên ngoài đểu nói cầu Nhiêm Khách vò công cao tuyệt. trên đời này đâu cũng có thể tùy ý đi lại, nhưng không biết loại hiệp khách này cũng có chồ tịch mịch của minh. Cũng giống như ai nhìn thấv Dương Quàng đểu cho 1'ẳng hắn hào quang ngàn vạn. nhưng nào có ai chính thức tiếp xúc với nội tâm của hắn? Cho dù Trương Tu đã vô địch thiên hạ. ai có thể hiểu rò nồi u sầu nan giải của hắn. Tiêu Bố Y hiện tại thân ỡ cao vị, cả ngày căng thắng, không dám có một ngày chủ quan, thật ra cũng không chút nào thoải mái. Cho nên hắn so với bất kv ai đều rõ ràng Dương Quảng cùng cẩu Nhiêm Khách hơn cả.

"Đại ca..."

"Thật làu trước kia có một người ngang trời xuất thế..." cầu Nhiêm Khách đột nhiên nói: "Người này tài năng tuyệt thắ cơ hồ không gì là làm không được. Trên đời này thật ra có người thông minh, hơn nữa có nhièu khi, còn thông minh đền mức khó có thể tưởng tượng".

Tiêu Bố Y gặt đầu nói: "Người sáng tạo ra Dịch Cân kinh như đại ca. chính là người thông minh!"

Cầu Nhiêm Khách lắc đầu nói: ""Không phải ta sáng tạo ra. ta chi là lọc thô lấy tinh. Thật ra người này... cũng chọn Dịch Cân kinh. Đương nhiên, cái hắn tập vẫn còn thô. phương pháp này phải mất bốn trăm năm mới có được tình trạng như hiện nay".

Tiêu Bố Y trong lòng khè động, "Hắn là. .

"Hắn là ai không quan trọng" cẩu Nhiêm Khách trên mặt lộ ra vẻ cổ quái."Mấu chốt là người này đã làm một phen đại sự kinh thiên động địa. hắn hầu như đã xô ngã một vương triều! Người này am hiểu dụng binh, độc dựng bát môn. người trong bát môn nhàn tài đòng đúc. đem thuật khu binh phạt mưu, mưu công tạo phán phát huy đền mức vô cùng tinh tế. Giáo đồ của người này một lòng trung thành, tắt cả những ngưỡi này cả đều đều ờ trong thái... binh môn, trọn đời làm theo giáo điểu thái binh, không dám làm sai..."

Cầu Nhiêm Khách thản nhiên nói. khi nói đến Thái bình môn. rốt cuộc do dự, sau khi nói ra, thần sắc có chút buồn vô cớ.

Tiêu Bố Y vẫn lẳng lặng lắng nghe, không dám cắt ngang. Hắn hiểu rõ cầu Nhiêm Khách tới đây chính là muốn nói cho hắn biết một bí mật lớn. bí mật này đã quanh quẩn trong lòng hắn từ làu. tuy hắn đồ ra tâm tư khá nhièu nhưng vẫn không cách nào phá giải. Hắn chi sợ Cầu Nhiêm Khách không nói tiếp nữa.

Cầu Nhiêm Khách trầm ngâm một lát. rốt cuộc nói tiếp, "Người này năng lực ngập trời, thật sự làm cho người ta hoảng sợ. Không chi thế, người này tinh vò, tinh y, tinh binh, tinh thông sấm vĩ thuật: bốn phép này thật ra vô luận là ai muốn tặp luyện đến tuyệt đinh, đểu cẩn phải nồ lực cả đời, nhưng người này lại tinh thông cả bốn môn. đệ nói người này có tính là kỳ tài không?"

Tiêu Bố Y nghe đến huyểt mạch sòi sục. lớn tiếng nói: "Tính, đương nhiên là tính! Chi hận đời này vô duyên gặp được hắn!"

Cầu Nhiêm Khách cười cười."Đệ đương nhiên không thể gặp được hắn. bởi vì hắn đã chết rồi".

Tiêu Bố Y than nhẹ một tiếng: ""Đángtiếc.

"Con người ai mà không chết? Tuy là tài năng tuyệt thế. võ công cái thế thì thế nào. kết cuộc cũng chi là một đống đất vàng! Chi cằn sống cho oanh oanh liệt liệt, không thẹn với lương tám là đủ rồi. đã nhưvậy, còn có gì nuối tiếc?" cầu Nhiêm Khách mim cười nói.

Cầu Nhiêm Khách nói tuy đon giản, Tiêu Bố Y nghe lại nhiệt huyết dâng trào, hồi làu mới nói: "Người này đã chết, vậy còn có chuyện gì để nói nữa?"

Tiêu Bố Y thật ra đã đoán ra người mà cầu Nhiêm Khách nói chính là Trương Giác, nhưng lại kỳ quái cầu Nhiêm Khách vì sao lại không nói rõ ra. Lần trước hắn cùng cẩu Nhiêm Khách đã thảo luận qua về Trương Giác, không rõ hắn vì sao nhắc lại chuyện xưa, nhưng hắn dù sao cũng không phải là hạng người tự cho là thông minh, cẩu Nhiêm Khách đã nói hàm hồ. hắn cũng chi càn nhắn ờ trong lòng, không cằn phải nói rõ ra.

Cẩu Nhiêm Khách nghe được Tiêu Bổ Y hòi đến. trên mặt lộ ra vẻ buồn vô cớ, hồi lâu mới nói: "Thật ra sau khi người nọ nói. chuyện mới là chân chính bắt đầu. Người nọ rang chuyển Trung Nguyên, lưu lại tứ mòn kỹ nghệ, phán biệt cho đệ tử luyện tập. Nhưng làm cho người ta kinh ngạc nhất là sầm vĩ thuật mà hắn lưu lại. sấm vĩ thuật người này nói ra quỷ khốc thần sầu. đều ứng chuẳn. Trẽn thực tế, phép sấm vĩ tướng nhân của hắn đích xác là cao thâm, hơn nữa lời tiên đoán đa phẩn là tinh chuẳn, chi bẳng vào thuật này. hắn đã có được sự kính ngưỡng của tín đồ. nhưng làm cho người ta nghi hoặc là. hắn rất nhiều chồ tính không kém, nhưng đối với bản thân hình như hoàn toàn không biết gì cả. Cho nên hắn cho dù trước khi bệnh chết, thì vẫn còn đang tích cực khuếch trương thế lực. chuần bị lặp đổ vương triều đang xuống dốc kia. Điểm ấy khiến cho hậu nhàn nghi hoặc, bắt đầu đã có người nghi vấn Sầm vĩ thuật hắn, mà tín đồ do hắn dốc hết sức ngưng tụ, sau khi hắn vừa chết đi, nhân tài trong giáo đồ vô số. bọn họ đều là những kẻ có kiển thức, nhưng lại không ai chịu phục ai. ngoại trừ tôn kính đối với đạo chù ra, còn lại là ai cùng không phục, từ đó trong đạo rất nhanh đã tự giết lẫn nhau, thế lực suy giảm, cuối cùng đã bị triều đình tiêu diệt".

Tiêu Bố Y nghe đến kinh tâm động phách, tuy biết ngưỡi này hẳn là Trương Giác, nhưng nghe đền sự tích của hắn, vẫn ngần người mê mẩn.

"Người này tứ món kỹ nghệ được hậu nhân truyền thừa, chia làm tứ đạo. bát môn thống ngự giáo đồ vẫn một mực truyền lưu xuống, quấy cho thiên hạ đại loạn. Người này lưu lại một cuốn sách, nói là biết trước hưng suy ngàn năm, tiếc rẳng lời trong sách chẳng những tối nghĩa khó hiểu, hơn nữa dùng một loại văn tự cổ quái ghi lại. người thường khó mà hiểu nổi. Nhưng người trong đạo dù sao cũng có nhièu người rất có tài học. trải qua hơn trảm năm nghiên cứu, đã có những người có thể hiểu được những chỗ hàm nghĩa cùa văn tự này. nhưng có đúng hay không, thực sự không biết được".

Tiêu Bố Y không biết tại sao, đột nhiên nghĩ đến một nghi hoặc. Nỗi băn khoăn này càng lúc càng lớn, khiến cho hắn nhịn không được mà sợ run lẻn...

Cầu Nhiêm Khách cũng không có lưu ý tới sắc mặt của Tiêu Bổ Y, tiếp tục nói: "Nghĩ đến người này truyền xuống tứ mòn kỳ nghệ, phán biệt cũng có người tập được, sau bốn trăm năm diễn biến phản hoa, hinh thành tứ đạo. Mà đệ tử bát môn cũng truyền lưu rộng khắp, không chịu bị gạt bò. Đạo chủ trong tứ đạo đương nhiên muốn thống lĩnh bát môn. một lần nữa khôi phục thịnh thế năm đó. nhưng mà đều nghi kỵ lẫn nhau, không ngừng ngươi lừa ta gạt. Bọn họ căn cứ theo lời tiên đoán của ngưỡi nọ lưu lại, nhiều lần suy đoán ra chân chủ của loạn thế. mà dành trước nâng đờ. thầm muốn chiếm lình tiên cơ. phát dương đại đạo. độc chiếm ngôi đầu. Tiếc rẳng thiên cơ thật sự khó dò. đền hiện tại ai cũng kiên trì mình mới là kế thùa phương pháp chính xác của đạo chủ, ngưỡi khác đều là ké nhiễu loạn thiên cơ. Bao nhiêu năm trôi qua. đạo này đã suy. nhưng mà trong tứ bốn luôn có người tài dị sĩ xuất hiện, gây sóng gió. tranh đấu không ngớt. Tuy không thể định thiên hạ, nhưng thiên hạ chúng sinh lại bởi vậy mà nhặn lắv quánhièu tai bay vạ gió! Lúc trước khi Chu Vũ đế phạt Bắc Tề. danh tướng Hộc Luật Quang Bắc Tề cũng giống như danh tướng Trương Tu đã của Tùy triều, võ còng cái thế, binh pháp như thần, nhưng người trong một đạo lại lợi dụng lực của Dao môn. Phản môn trong bát môn, bịa đặt ra cái gì Bách thăng phi thượng thiên, Minh nguyệt chiếu trường an. bức tử Hộc Luật Quang!"

Tiêu Bố Y nghe qua cầu Nhiêm Khách đổi với Phù Binh Cư giả nói qua hai càu Bách thăng phi thượng thiên. Minh nguyặt chiếu trường an. vẫn một mực âm thầm càn nhắc, nhưng vẫn không có được đẩu mối, lúc này khó hiểu hỏi: "Còn có Đại tướng quán giống như Trương tướng quán sao? Lời đồn này tại sao lại bức tử Hộc Luật Quang?"

Cầu Nhiêm Khách cười khổ nói: "Trên đời này người tài vô số. ngưỡi giống như Trương Tu đã dụng binh như thần, võ công cao tuyệt thì có gì là kỳ? Bắt quá ta chi có thể nói. ờ trên đời này, nhân tâm mới là vũ khí lợi hại nhất, so sánh ra, võ công binh pháp ngược lại không có ý nghĩa. Người nọ lưu lại phép bát mòn, đã đưa mỗi thuật phát huy đến mức vô cùng tinh tế. Mấv trăm năm qua. không biết bao nhiêu đại sự đẫm máu cùng bát môn có quan hệ. Bách là một hộc. Hộc Luật Quang lại tự là Minh Nguyệt. Hai câu này không cần nói cùng biết, chính là dùng lời đồn nói Hộc Luật Minh Nguyệt muốn tạo phản. Nghĩ đến thân là đế vương, kiêng kỵ nhất chính là Đại tướng dưới tay tạo phản. Hộc Luật Minh Nguyệt không có vận khí như Trương Tu Đậ Trương Tu đã vẫn luôn được Dương Quảng tín nhiệm. Hộc Luật Minh Nguyệt lại bị Tề hậu chủ nghi ky. rốt cuộc bị lặp kể giết chết. Nghĩ đến một trận chiến kinh thiên động địa như ở trước Đại Hải tự. người trong đạo không biết đã chết bao nhiêu mới giết được Hộc Luật Minh Nguyệt. Đáng tiếc Hộc Luật Minh Nguyặt một lòng trung thành, một đại danh tướng, lại cũng chết ờ dưới lời đồn. chẳng phải làm cho người ta nuối tiếc sao?"

Tiêu Bố Y cau mày nói: "Trên đời này vốn vô sự, nguỡi ta tự nhiễu mà thòỊ nếu không có những người này xúi giục, nói không chừng..."

Hắn nói nửa chừng, cũng không biết nên giải thích như thế nào. lịch sử có thay đổi hay không, hắn thật sự khó có thể nói rò.

Cầu Nhiêm Khách than nhẹ một tiếng, "Trên đời này vốn vô sụ, người ta tự nhiễu mà thôi? Hắc. nểu thật người ta đều nghĩ như vậy, trên đời này chi sợ thật sự không có việc gì. nhưng mà đáng tiếc, thế nhân không có việc gì còn phải đi tìm việc, làm sao mà vô sự được?"

"về sau như thế nào?" Tiêu Bố Y bị sự tính toán quyền mưu thảm thiết bi tráng của Thái Bình đạo hấp dẫn. nhịn không được hòi. Hắn đã rõ ràng, cẩu Nhiêm Khách hiểu rò rất nhièu bí mặt, nhất định cùng Thái Binh đạo hữu có quan hệ không thể phán cách. Nhưng Tiêu Bố Y vẫn không rò, cầu Nhiêm Khách lúc trước đối với Phù Binh Cư giả lại nói tới thiên nhai minh nguyệt là có V gì?

"Người trong một đạo xúi giục bức tử Hộc Luật Minh Nguyệt, Bắc Tề mất đi danh tướng, nguyên khí đại thương, sau đó Bắc Chu thùa cơ diệt Bắc Tề, đạo chủ đạo nọ trong việc diệt Bắc Tề có còng rắt lớn. lúc trước lại trợ giúp Chu Vũ đế giết họ Vũ Văn, có thể nói công cao hơn chù. Chu Vũ đế đổi với hắn coi trọng có thừa, muốn thỏa mãn vêu cầu của hắn. không ngờ người đứng đầu đạo nọ lại chủ trương diệt phật".

Tiêu Bố Y giật mình run sợ, không khòi nhớ tới Đạo Tín, hồi lâu không nói gì.

"Mọi thứ đều ứng với càu nói kia của đệ, trên đời này vốn vô sự, người ta tự nhiễu mà thôi" Cẩu Nhiêm Khách cười khổ nói: "Nếu không diệt phật, nói không chừng sẽ không dẫn phát ra nhièu sự cố như vậy. nhưng sau khi Bắc Chu diệt phật đạo gia độc tòn. Chu Vũ đế cùng là người hùng tài đại lược, nhớ tới cái chết của họ Vũ Văn, Hộc Luật Minh Nguyệt, thi sao mà không đối với người đứng đẩu đạo nọ nổi lẻn sự nghi ky? Kểt quả Chu Vũ đế tiên phát chế nháiL sau khi diệt phật thì tiếp đó diệt đạo. người đứng đầu đạo nọ cũng là người có bản lãnh kinh thiên, bản thân bị trọng thương, vẫn độc thương được Chu Vù đế. cuối cùng kết quả chính là lưỡng bại câu thương, người đứng đầu đạo nọ chẳng những không có khôi phục được đại đạo, ngược lại nguyên khí đại thương, Chu Vũ đế cùng bời vậy mà bệnh chết, con cháu không còn người tài xuất hiện, đểu là ké tầm thường. Bắc Chu từ đó rơi vào tay giặc, rơi vào trong tay người khai quốc của Đại Tùy là Dương Kiên, khai sáng Đại Tùy thịnh thế. tắt cả đều như vậy, có thể nói là trong tối tăm vẫn có thiên ý!"

Tiêu Bố Y nghe được chuyện cũ của Thái Bình đạo, không khỏi kinh tâm động phách, trong lúc nhất thòi tâm tinh kích động, thật lâu không nói gi.

***

Tư Nam nhìn thấv vẻ bi phẫn trên mặt Dương Quãng, sự đau đớn thấu xương, không khỏi trong lòng run rẩy, nhưng kiếm thế không giảm, mắt thấy đã muốn đám vào trong ngực của Dương Quảng, thì một người đă phi thân tới. ngăn ờ trước người Dương Quàng!

Dương Quảng ngạc nhiên, phát hiện người ngăn ỡ trước người lại chính là Bùi Minh Thúy!

Bùi Minh Thúv hai mắt khép lại, khóe miệng lại lộ ra nụ cười khổ, nàng đã vô năng vô lực! Trương Tu đã trước khi chết rò ràng tâm không chịu qua Giang Đông của Sỡ Bá vương, nàng hiện tại rốt cuộc cũng rò ràng Trương Tu đã tại sao phải tự vẫn!

Nàng dùng hết khí lực toàn thân bổ nhào qua, chi cho là sẽ bị một kiếm đâm thủng ngực. Chết đối với nàng mà nói, đã là chuyện chờ mong. Nhưng đợi thật làu cùng không nghe thắv động tình gì. Bùi Minh Thúy mỡ to mắt ra, chi thầy kiếm quang lấp lánh khúc chiết, nhuyễn kiểm của TưNam đă dừng ờ trước người Bùi Minh Thúv vài tấc. nhưng cuối cùng vẫn không có đám xuống!

Dương Quảng sửng sốt, Bùi Minh Thúy ngạc nhiên, thật làu sau mới nói: "Vì sao không giết ta?"

TưNam ánh mắt phúc tạp, nói khẽ: "Cô vốn không cần chết".

"ở đãv có ai đáng chết?" Bùi Minh Thúy lạnh nhạt nói: "Ngươi muốn giết chủ của ta, thì phải bước qua xác của ta!"

Tư Nam than nhẹ một tiếng, nhuyễn kiếm đột nhiên rụt trở về, nàng thu hồi nhuyễn kiếm, rồi tung người nhảy ra khòi điện, mọi người hai mặt nhìn nhau, không được hiệu lệnh nên không biết là có nên chặn lại hay không. Bùi uẳn cả giận nói: "Còn không bắt lấy thích khách".

Dương Quảng lại phẫnnộquát: "Chỡcó động thủ, TuyẻnHoa..."

Cấm vệ đều ngẩn ra. TưNam cũng không có dừng lại. đã lách minh ra khòi điện, lẫn vào trong bóng tối!

Dương Quảng chạy nhanh đuổi theo, một chân lại dẫm trúng một người, ngửa mặt lên trời mà ngã xuống. Người bị giẫm đau đớn hừ một tiếng, rồi cuống quít đờ Dương Quảng dậv, run giọng nói: "Thánh. Thượng, vi thằn đáng chết".

Người trên mặt đắt đúng là Vũ Văn Hóa Cặp. hắn bị Dương Quảng đánh cho một trận, vẫn một mực nẳm trên mặt đắt không dám đứng dậv. lúc này lại làm cho Dương Quảng vấp ngã xuống, làm sao mà trong lòng không hoảng sợ cho được?

Dương Quảng nhìn thấy Vũ Văn Hóa Cặp. đột nhiên mắt lộ ra vẻ điên cuồng, chụp lấv Vũ Văn Hóa Cặp gào lên: "Tuyên Hoa đi rồi. nàng tại sao phái đi? Nàng đến đảv lúc nào. không phái ngươi tới chiêu hồn sao? Nàng tại sao phải giết trẫm? Nàng rốt cuộc có trờ về hay không?"

Dương Quảng hòi liên tiếp. Vũ Vãn Hóa Cặp một càu cùng đáp không ra, Dương Quảng mặt hiện lên vẻ tức giận, ""Đáng chết, đáng chết!" Hắn đột nhiên đem thanh đao trong tay đưa tới. Vũ Vãn Hóa Cập giật mình toàn thân như nhũn ra. chi cuống quít nói: "Thánh Thượng tha mạng".

Không ngờ Dương Quảng lại đem đao nhét vào trong tay Vũ Văn Hóa Cặp. lạnh lùng nói: "Giết ta!"

Vũ Văn Hóa Cặp kinh hài run rẩy, "Vi thần sao dám?"

"Giết ta!" Dương Quảng lại gầm lên. rồi đột nhiên cầm hai tay Vũ Văn Hỏa Cập, dùng sức hướng về phía mình mà đám tới. Vũ Văn Hóa Cập quát to một tiếng, nắm chặt hai tay của Dương Quảng. Dương Quảng tức giận nói: "Ngươi không giết ta. thì ta sẽ giết ngươi" Hắn đảo ngược đơn đao hướng về phía Vũ Văn Hóa Cặp chém tới. Vũ Vãn Hóa Cặp la to lên. theo bán năng cầu sinh đã buông hai tay ra. lăn ra ngoài.

Chi là mới vừa lăn ra, thi nghe ỡ sau lưng phập một tiếng, trong đại điện thoáng qua yên tĩnh xuống một cách chết chóc. Vũ Vãn Hóa Cập kinh hài muốn chết, quay đẩu nhìn qua, chi thấy đơn đao đã cắm vào trong bụng của Dương Quàng!

Vũ Vãn Hóa Cặp trước mắt biến thành màu đen. trực tiếp hôn mẻ bắt tinh. Bùi Minh Thúv đã sợ hài hô lên một tiếng, đến bên cạnh Dương Quảng, bi thám la lên: "Đi gọi ngự y".

Đại điện sợ rối cả lẻn, Dương Quảng hai mắt đã dần dần thất thẩn, chi nói: "Minh Thúy. Tuyên Hoa vì sao phải giết trẫm?"

Bùi Minh Thúy nước mắt chảv xuôi xuống, chi lắc đầu."Nàng... nàng. .

Dương Quảng trong mắt tràn đẩv sự phiền muộn."Nàng muốn giết trẫm. chắc hắn trẫm thật sự đáng chết. Trầm cả đời này, chưa bao giờ thòa mãn cho nàng... dù là... một vêu cầu nho nhỏ. nàng bảo trẫm chớ có xa hoa. nàng bảo trẫm cằn chính yêu dãn. nàng bảo trẫm đừng động đao binh, nàng muốn nhìn thắv giang sơn của trẫm... như họa... Dương Châu... quỳnh hoa... Nhưng trầm tắt cả đều không có làm được".

Bùi Minh Thúy chi còn có thể khóc, đã không biết an ủi như thế nào, Dương Quảng lại đứt quàng nói: "Nàng bảo trẫm... chết, trẫm rốt cuộc đã thõa mãn được yêu cẩu của nàng, cũng coi như chết cũng không tiếc".

'"Thánh Thượng, nàng là giả. nàng không phải Trẩn Tuyên Hoa. người nhắt định phải tinh lại. không thể..."Bùi Minh Thúy bi thảm nói.

Dương Quảng đôi mắt có chút thất thần, như là nhìn qua Bùi Minh Thúv. lại như là nhìn vào hư vô, "Thật hay... giả... thì có gì khác nhau?"

Bùi Minh Thúy nưỡc mắt tùy ý chảy XUÔỊ nàng thùa nhận mình thủ vệ Dương Quảng, chi là thủ vệ một chuyện tinh yêu khắc cốt minh tàm, thủ vệ tinh yêu của Dương Quảng đối với Trần TuyẻnHoa!

Dương Quảng đã làm cho nàng thất vọng rắt nhiều, nhưng tình yêu của Dương Quảng đối với Trần Tuyên Hoa lại chua bao giờ làm cho nàng thất vọng! Có lẽ loại tinh yêu này. bất quá cũng là một loại ký thác, một loại không muốn xa rời, một loại ước mơ, một loại bất đắc dĩ. một ngọn đèn đổi vơi một chiến thuuyền đơn độc giữa biển, một người rơi xuống nước giãv dụa thì nắm được một cọng cỏ, nhưng cái này cùng đủ để cho Bùi Minh Thúv tiến hành thủ vệ.

Nhung tình yêu đã bõ nàng mà đi, nàng thủ vệ đã không còn tồn tại. nàng nên đi nơi nào?

Trong lòng quặn đau, Bùi Minh Thúy chi òm lấv Dương Quảng, lệ rơi đầy mặt. Nàng không biết bản thân khóc đến tột cùng là vì cái gì. là vì bản thân đối với âm mưu của Thái Bình đạo vô năng vô lực. khóc vì tinh yêu kiên trinh không thay đổi của Dương Quảng, hoặc là vì một đoạn tinh cảm nhiều năm trước cùng đã bị chôn vùi?

Tất cả mọi thứ, đều là mây khói mờ ảo. làm cho không người nào có thể nắm lấy.

Nước mắt từng giọt chảy xuôi xuống, rơi lên trên mặt Dương Quảng, Bùi Minh Thúy thương tâm muốn chết, Dương Quảng khóe miệng giặt gặt, ngược lại lộ ra nụ cười, hắn chi nhìn qua nữ tử trước mắt này. đột nhiên cảm thấy minh đã thiếu của nàng rất nhiều.

Nàng vẫn một mực không oán không hổi ở bên cạnh hắn. nhưng hắn đã cắp cho nàng cái gì?

Trong lòng hắn có chút áy náv xin lỗi. cho nên hắn ở một khắc cuối cùng này. cũng không có lớn tiếng đối với nàng, thậm chí cho dù nói cùng rất cần thận.

"Minh Thúv. ta thật rắt mệt mỏi. . Dương Quảng lẩm bẩm nói. trong mắt lại lóe lẻn vẻ hưng phấn, "Nhưng ta... rốt cuộc đã có thể... nhin thấy Tuyên Hoa. .

Hắn đầu nghiêng sang một bên, mềm nhũn mà rù xuống, giống như trụ chống tròi đã sụp xuống, Bùi Minh Thúv chi cảm thấy cánh tay trầm xuống, tê tâm liệt phế mà kêu lên."Thánh Thượng. .

Thanh âm hoảng sợ, nuỡc mắt như suối, vô cùng ai oán. chi là một ít nuỡc mắt rơi lên trên mặt của đế vương, trong nụ cười có nước mắt. lương diễm lệ như tiếng than của đỗ quyên!


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-605)


<