← Hồi 362 | Hồi 364 → |
Nữ tử áo đen đi thắng vào vắn đề. một lời phá ngay chỗ mấu chốt, nàng tuy lạnh lùng, nhưng một điểm cũng không ngu ngốc, hon nữa cũng có sự suy xét của mình.
Tiêu Bố Y trẽn mặt vốn có sự xấu hồ. sau khi nghe được nữ từ áo đen chi chỗ nghi ngờ của bản thân, ngược lại nghiêm mặt nói: "Không sai, ta một khắc nọ đích xác đối với cô có lòng nghi ngờ".
Nữ từ áo đen nghe thấv hắn thừa nhận, than nhẹ nói: "Thật ra ta cũng đã đoán ra. ta chi tường rẳng, giữa người và người, có thể tin tường. Ta cũng tường rẳng... ta đi theo ngươi một đoạn đường, có thể có được sự tín nhiệm của ngươi, nói như vậy... Phù Bình Cư tự nhiên mà đến. khắng định là có người tiết lộ tin tức, cho nén ngươi hoài nghi lẽn trên người ta?"
Tiêu Bố Y trẳm mặc một hồi lâu, "Ngươi nói đích thật là một nghi điểm, ta lẩn này đến Thước Sơn cực kỳ bí mật. đại thần trong triều cũng khôngbiết, chi biết là ta đóng cửa không ra. Người biết hành tung của ta... cũng không nhiều. Bất quá chính thức làm cho ta nghi hoặc là. Phù Bình Cu sử dụng thuẫn bài. khi tập kích ờ Lạc Thủv ta đã thấv qua. .
"Cho nên ngươi hoài nghi Phù Bình Cư vốn là đồng bọn với ta. hắn nểu hại tính mệnh của ngươi, ta cũng không ngoại lệ?"
Tiêu Bố Y nghe nàng hòi bén nhọn, thì nghiêm mặt nói: "Không sai. mệnh chi có một. ta lại đang nhận rất nhiều trách nhiệm, làm sao mà không cẩn thận làm việc?"
Hắn nói thành khấn, nữ từ áo đen gặt đầu nói: "Thì ra là thế".
Nàng sau khi nói xong, không nói thêm gì nữa. Tiêu Bố Y không biết tám tu cùa nàng, nhưng cũng không hỗi. khoanh chân ngồi xuống, yên lặng đợi cẳu Nhiêm Khách quay về.
Nữ tử áo đen thấy thế. cũng chọn một khối đá mà ngồi xuống, nhưng lại nhìn về mảy trôi ờ núi xa nơi chân trời, gió núi thổi tới. đã có hơi lạnh tầắu xương, lẩm bẩm nói: "Quá nửa là tuyết sắp rơi rồi".
Tiêu Bố Y khó hiểu, lại càng không tiện lên tiểng hòi. Nầưng thấy nữ tử áo đen cũng không có ý trách cứ. ngược lại có chút xấu hổ bản thán đa nghi. Nhưng hắn cũng không thể trárib. được, hắn hiện tại thân mang gánh nặng, đương nhiên phái cần thặn làm việc. Nếu không có có sự cần thận như hóm nay, hắn mấy năm trước nói không chừng đã mất mạng rồi
Hai người ngồi ở trên đinh núi chờ. nhưng vẫn không thấy cẩu Nhiêm Khách đến. Mặt trời đă lặn về phía tây. trời cao bị hoàng hôn bao phủ- Tiéu Bố Y than nhẹ một tiếng."Trờ về thôi". Nữ tử áo đen gặt đẩu. yên lặng đi theo, đợi khi xuống dưới chân núi. Tôn Thiếu Phương đã sớm chờ.
Thì ra Tôn Thiếu Phương được Tiêu Bố Y phân phó, vẫn đợi ờ chân núi bẽn kia. khi bén nảy đárib. nhau thì đã chạy tới. nhưng thấy được Tiêu Bố Y đã tới điiib. núỊ đang im lặng ngồi cùng nữ từ áo đen. chi sợ không tiện, nên lại ở dưới chán núi chờ.
Thấy Tiêu Bố Y đến. Tôn Thiếu Phương nói: "Tiêu lão Đại... đám người Địch Nhượng đã rời cốc chạv về phía Ngõa Cương".
Nữ từ áo đen ánh mắt quét qua trẽn mặt hắn. muốn nói cái gì. rốt cuộc lại nhịn xuống. Tiêu Bố Y gặt đầu nói: "Tốt. truyền lệnh xuống, sáng mai lệnh cho Trương Trấn Chu công Lạc Khẩu, Vương Thế Sung đánh Nguyệt thành. Hà Nội Thông thủ Mạrib. Thiện Nghị qua Hoàng Hà qua Ngưu Khẩu công kích quán Ngõa Cương ờ bắc Huynh Dương. Thư Triển Uy dẫn binh cóng Phương Soụ không được sai lằm".
Tôn Thiếu Phương nhận lệnh lui ra, nữ từ áo đen lại nói: "Ngươi đem kể hoạch nói cho ta nghe. Chẳng lẽ không sợ ta tiết lộ ra ngoài?"
Tiêu Bố Y mim cười nói: "Ta đồng thời dùng bổn lộ đại quân tấn cóng Lý Mật. Hiện tại ai biểt hay không, đối với đại kế của ta cũng không quan trọng".
Nữ từ áo đen lầm bấm nói: "Hôm nay thế lực Ngõa Cương đã bị ngươi khống chế. Lạc Khẩu tính là phía tây Ngõa Cương. Nguyệt tầàrib. gần Lạc Khẩu Thương, hai nơi này nếu bị phá- Lạc Khẩu Thương chi bẳng xây lũy phòng ngự tạm thời. cho dù có đại quân đồn tnị nói vậy lòng người cũng sẽ hoảng sợ. bại vong cũng không còn làu nữa".
Tiêu Bố Y cười cười."Cô nói một chút cũng không sai, Lý Mật thiện dùng mưu lược, nhưng lại lắy tám cơ khống chế thủ hạ. tuy hưng thịrib. cực nhanh, nhưng chỉ sợ suy bại cũng nhanh không kém. Hắn thiện dùng kỳ binh, phục kích Trương Tu Đà. lấy Kim Đẻ quan, còng Lạc Khẩu Thương đều là như thế. Nhưng binh sĩ của hắn ít gặp những trận chiến gian khổ. nếu nói về năng lực cầấp ầàiứỊ vẫn không bẳng Tùy quân. Nhưng hắn hiện tại thế lực vẫn khổng lồ, chúng ta nếu cấp bách tấn cóng, chi sợ tổn thắt thảm trọng, nhưng hòm nay đánh hắn chồ này. ngày mai công hắn chồ khác, quàn Ngõa Cương lại thấv trại chủ rời đi. Lý Mật giết chóc người cũ của Ngòa Cương, có lè không cẩn ta đển tấn cóng, bọn chúng cũng tự sụp đồ".
"Bắt quá Ngưu Khẩu ỡ tại đóng bắạ Phương Sơn ở tại phía nam- bốn lộ đại quàn của ngươi lại không phải là thể vây để bắt" Nữ từ áo đen cau mày nói: "Phá đông nam có một kẽ hờ rất lớn. chi sợ quán Ngõa Cương sẽ từ phương hướng kia mà bại trốn".
Tiêu Bố Y trong mắt hiện lẽn nụ cười giảo hoạt."Bọn chúng chạv trốn càng tốt, ta hiện tại chi lo lắng bọn chúng không trốn. Hóm nay quân Ngòa Cương sờ dĩ còn có thể chua loạn, một là có Lý Mật, một là có Lạc Khẩu Thương. Bọn chúng nếu mất Lạc Khẩu Thương, bằng vào Lý Mặt cho dù có khá năng thông thiên, cũng không thể gây sóng gió! Đạo phi Ngõa Cương mặc dù không phải là hạng giặc đói trộm gạo như triều thẩn nóỊ nhưng dù sao vẫn lấy lương thực làm căn cơ. không có Lạc Khẩu thương, bọn chúng sè sống nhưthể nào?"
Nữ tử áo đen than nhẹ nói: "Mặc dù ta rất nhiêu chuyện cũng khõng hiểu rõ. nhung xem ra Lý Mật không tránh khỏi sẽ thua ờ trong tay ngươi".
Tiêu Bố Y trong lòng khẽ động."Chuyện này. không biết Thiên thư có ghi lại không?"
Nữ tử áo đen ngóng nhìn Tiêu Bỗ Y một lúc lâu- lắc đẩu nói: "Ta khôngbiết".
Hai người lại im lặng. . Tiêu Bố Y chợt hô lẽn một tiếng. Nguyệt Quang như bay từ xa chạy tới. bén người đi theo ngựa của nữ tử áo đen. hai người trờ người lẽn ngựa, trực tiếp nhằm hướng đông mà đi.
"Quay về Đỏng Đó sao?" Nữ từ áo đen hòi.
Tiêu Bố Y gật đẩu, lại lắc đẩu, "Trưóc khi quay về Đông Đô. ta muốn đi gặp một người".
Nữ từ áo đen gật đẩu. cũng không hỏi. đột nhiên lại nói: "Tiêu Bố Y. ngươi đã có cẩu
Nhiêm Khách tương trợ, ta tạm thời có thể yên tàm. Hắn nếu quay trờ lại. ta cũng muốn rời đi một thời gian, làm một việc".
Tiêu Bố Y kinh ngạc."Có muốn đi sao, ta sẽ không ngăn trờ. nhưng cô muốn đi đâu. có cấn giúp đỡ hay không?"
Nữ tử áo đen khẽ thờ dài: "Tiêu Bố Y, ngươi rốt cuộc là dạng người gì?"
Tiêu Bố Y ngạc nhiẽn."Cô nói vậy là có ý gì?"
Nữ tử áo đen một hồi lảu mới nói: "Thật ra ta đối với ngươi vốn rất là tức giận, cơ hội giết Phù Bình Cư không nhiều lắm. lại bị ngươi dễ dàng bò qua. cứu ngươi lại bị ngươi nổi lẻn lòng nghi ngờ, điều này làm cho ta rất thất vọng. Nhưng sau khi nghe ngươi giải thích, ta cũng cảm thấy có thể tiếp nhận, dù sao ngươi cùng ta cũng khác nhau. gánh nặng của ngươi hiện tại so với ta thì nặng hơn nhiều, nghĩ cũng phải hon nhiều. Ta chính mắt thấy ngươi đi từng bước đem Lv Mặt bức tới tuyệt cảnh, thủ đoạn đểu đã dùng hết. nhưng ngươi đối với bằng hữu đều không kém. ta nghĩ... cho dù nếu có chút dụng ý đối với ngươi, chi sợ cũng sẽ thay đồi so với ban đẩu".
Tiêu Bố Y không bò qua lời nào cùa nữ từ áo đen. một hồi lâu mới nói: "Cám ơn. nhưng có nói vậy cũng có tức giận, nếu không vì sao phải rời đi?"
Nữ từ áo đen hòi ngược lại: "Ta có hòi qua ngươi bí mặt thiên cơ không?"
"Không có" Tiêu Bố Y lắc đẩu.
"Ta có hòi qua ngươi đối phó Lv Mặt như thế nào không?"
"Cũng không có" Tiêu Bố Y cười khổ.
"Ta hình như cũng chưa từng hòi qua ngươi, cẩu Nhiêm Khách vi sao lại biết Phù Bình Cư?"
Tiêu Bố Y chi có thể nói: "Ta cũng không biết vì sao Trương đại ca lại biết Phù Bình Cư. cò nói không sai. cô vốn không hòi ta cái gì. Cô hiển nhiên cũng có thể không đáp bắt cứ vấn đề gì".
"Ngươi thật ra hơi quá thông minh, rất nhiều chuyện người khác có lẽ cũng không nói rạ ngươi đã thay bọn họ nghĩ đến" Nữ từ áo đen nhìn ra màn đêm ờ phương xa. trấm giọng nói: "Ta thật ra chi muốn nói cho ngươi, rất nhiều chuyện, ta cũng không biết! Ngươi có biết ta tại sao chi ăn cơm trắng?"
Tiêu Bố Y một hồi lâu mới nói: "Có thể là vì luyện công, có lẽ lả vi giảm béo..."
Hắn kiệt lực muốn đem không khí làm cho thoải mái chút, nữ từ áo đen lại cười khổ nói: "Giám báo? Ngươi có biết, ta khi còn bé. ăn cái gì không? Gạo trấu trộn với cò dại. Có đôi khi. heo cũng chẻ không ăn! Ta khi còn bé, nguyện vọng lớn nhất chính là có thể ăn một chén cơm không có trấu, nhưng vẽu cầu nọ lại rất xa vời..."
Tiêu Bố Y trầm mặc xuống, như nghĩ tới điều gì đó mà nhìn nữ tử áo đen. tựa hồ lại gần với nàng thêm vài phần. Hắn chưa từng có nghe nữ tử Ăn cơm trắng này tâm sự qua, nàng là một người lạnh nhạt, nhưng nàng hóm nay tại sao lại muốn nói?
"Ta khi còn bé, ăn hết những gì có thể ăn trẽn ruộng đồng. Năm ấy đại hạn. không có thu hoạch được gì. thoáng qua lại là ón dịch, bệnh chết vô số. Ta chi có thể ờ trong ruộng tìm nhưng con giun, con chuột để đỡ đói... nhưng giun cũng không mập. chuột thán thể cùng đuôi cũng khó mà phân biệt" Nữ từ áo đen hờ hững cười, thoạt nhìn lại càng như là ưu thương, nàng nói giọng điệu bình thán lãnh đạm. Tiêu Bố Y khi nghĩ đến mấy chữ giun cũng không mập này, lại cảm giác giọng điệu của nữ từ áo đen không chút gợn sóng, trong lòng lại trẳm xuống.
Nữ từ áo đen nói tiếp: "Có một lần, mẹ ta đói chịu không được, thậm chí nói với ta. Tư Nam. mẹ nếu chết đi. con hãy đem mẹ ra ăn, như vậy cũng đủ đề con sống thêm vài ngày".
Tiêu Bố Y bỗng nhiên quay đẩu nhìn lại. chi thấy chiếc khăn đen đã ầm ướt. trong bóng tối, nữ tử lệ quang lấp lánh. Tiêu Bố Y trong lòng khẽ động, hắn đã thấy qua phụ nữ khóc cũng nhiều, nhưng chua từng thấy qua nữ tử áo đen khóc. Trong mắt hắn. nữ tử áo đen lạnh lùng như băng tuyết, nhưng hắn không nghĩ tới. thì ra nàng lại có kinh nghiệm bán thân như thế, có lẽ, sự lạnh lùng của nàngbất quá đúng là do đã nhìn thấu sinh tử.
TưNam? Thì ra nữ từ Ăn cơm trắng gọi là TưNam? Tiêu Bố Y âm thẩm ghi nhớ.
Nữ từ áo đen trẳm mặc một lúc lãu- Tiẽu Bố Y chi yên lặng lắng nghe, màn đém phủ xuống, tròi cao bị bóng đém bao phủ. mấy ngòi sao chóp chớp, phóng thích ra ánh sáng lờ
ở ngoải hoang dã, gió lạiib. hiu hắt. vạn vật vi cái lạnh mà ẩn đi, vó ngựa nhẹ vang lên, đạp vào trong bóng đêm vô tận nọ...
Tiêu Bố Y nhớ tới mấy chữ con hãy đem mẹ ăn này. đột nhiên có loại cảm giác muốn rơi lệ.
Người ăn thịt người không phải không có, nhưng có thể xả thân muôi ưng trừ Phật Tổ rạ đương nhiên còn có mẫu thân!
"Ta từ khi đó chi biết, tuyệt không thể lãng phí một miéng lương thực nào" Nữ từ áo đen nhẹ giọng nói: "Các người cảm thấy ta ăn bát cơm trắng là rất quái lạ, ta lại cảm thấy, ta rất hạnh phúc. Có thể ăn bát cơm trắng, thật sự là tốt lắm rồi, ta đã thấy rất đù".
Tiêu Bố Y trong lòng cảm động, nhẹ giọng nói: "Cũng là bới vì ăn cơm trắng không có đinh dường, cũng có thể ăn chút thứ khác".
"Ta là đang nhắc nhở chính mình, không được quên những gì đã trải qua trước đây" Nữ từ áo đen tiếp tục nói. không chút gợn sóng."Sau khi mẵu thân ta... mắt thấy sẽ chết đói. người đã đem tắt cả những gì có thể ăn đểu cho ta ăn. nhung cũng sống không được vài ngày. lúc này đã có người cứu ta".
Tiêu Bố Y muốn hòi là ai, rốt cuộc nhịn xuống.
"Ta từ đó về sau, đã được người nọ truyền thụ võ cóng, tập luyện kiểm pháp, cũng không phái dùng cả ngày để lo lắng không có cơm ăn. Những người nọ không nhận là sư phụ của ta, chi để cho ta làm giúp hắn ba chuyện để họàn lại ân tình là được. Cho nên ta nói không có sư phụ. cũng không phải là lừa ngươi, về phần trong Thiên thu có ghi lại chuyện cùa ngươi hay không, ta không có xem qua Thiên thu đầy đủ, cho nên cũng không biết. Ngươi nói người nhưvậy. nói với ta như vậy, ta sè không tin sao?"
"Người nọ... bộ dáng ra sao?" Tiêu Bố Y trong lòng tim đập thình thịch.
Nữ từ áo đen lắc đầu nói: "Xin lồi, ta không thể nói Nhưng ta nghĩ, hắn đối với ngươi vốn không có ác ý..."
Tiêu Bố Y thất vọng Không ngoài sự liệu, trầm ngâm một lúc lâu, "Vậy cố phâi giúp hắn làm ba chuyện gì?"
"Ba chuyện này là ta càm kích ân cứu mạng cùa hắn, cam tàm tình nguyện làm, cho đến bây giờ đã hoàn thành một chuyện rưỡi" Nữ từ áo đen do dự nói: "Chuyện thứ nhất ngươi hẳn là biết, chính là tập kích tại Lạc Thủy, ám sát Dương Quảng".
"Cô thật sựmuốn ám sát Dương Quảng?" Tiêu Bố Y kinh ngạc nói
Nữ từ áo đen gật đầu, "Sự tình đă phát sinh, ta không cần che giấu, lúc đầu ta nhận được lệnh, đích thật là phải giết Dương Quảng, về phần ngươi sau đó xuất hiện, đó là chuyện ai cũng dự liệu không tới. về phần người cầm thuln nọ, là nhân thù cùa người cứu ta tìm tới, ta thật ra cũng không biết bọn họ, nhưng bọn họ đều có dũng khí ngang nhiên không sợ chết, cũng làm cho ta... ngạc nhiên. Ta nghe nói bọn họ là người cùa Hòa môn, ta không biết Hòa môn là cái gi... cũng không có hỗi qua bọn họ, vốn đây là nhiệm vụ của ta, cũng không đề ý tới những chuyện liên quan, ngươi có biết không?"
Tiêu Bố Y lắc đầu, "Ta cũng không rõ ràng lắm".
Nữ từ áo đen cũng không hỗi nữa, như nghĩ tới cái gì lại nói: "Người nọ cùng ta ám sát Dương Quảng hẳn là không phải Phù Bìriti Cư. nhưng cho dù là Phù Bình Cư. Hắn muốn giết ngươi, ta cũng sẽ ngăn cân!"
Tiêu Bố Y thờ ra một hơi, "Cô mới vừa rồi nói ba chuyện, nhưng sao lại hoàn thành một chuyện rưỡi?"
"Chuyện ám sát Dương Quàng tuy thất thù, nhưng người cứu ta cũng không có trách cứ. chi nói là thiên ý như vậy, Dương Quảng khí số chưa hết. ngươi có tin khí số không?" Nữ từ áo đen đột nhiên hỏi.
Tiêu Bố Y một hồi lâu mới nói: "Ta không biết, bất quá nếu như để cho ta giải thích mà nóỊ thì đó chính là thời cơ chưa tới".
Nữ từ áo đen suy nghĩ một hồi lâu, gật đằu nói: "Ngươi nói thòi cơ so với khí số mà nói, ta thật ra càng dễ dàng lý giãi. Chuyện thứ hai cùa ta, là đến đây để bào vệ ngươi, chuyện Trương Tu đã muốn giết ngươi, là hắn cho ta biết. Người cứu ta nói, có người sẽ xuống tay đối với ngươi, ta phải trừ đi, bất quá hắn quá nửa cũng không ngờ tới. người muốn giết ngươi ta cũng giãi quyết Không xong. Ta có thể giãi quyết được người nọ. đối với ngươi mà nói đã không còn uy hiếp, ta thật ra đã biến thành gân gà..."
Tiêu Bố Y mim cười nói: "Ta chưa từng có gặp qua gân gà lại đối vói ta có sự trợ giúp như vậy".
Nữ từ áo đen than nhẹ nói: "Ngươi có biết nguơi cùng Lý Mật khác biệt lớn nhất là gì không?"
Tiêu Bố Y nghiêm mặt nói: "Nguyện nghe cao kiến".
"Ta cũng Không phải là cao kiến gi, chi là một chút cái nhìn mà thôi" Nữ từ áo đen lạnh nhạt nói: "Lý Mật muốn chính là thống lũih thù hạ, hắn đem bản thân đứng ờ vị trí là thần, cùng với Dương Quảng cũng không khác gì nhau, càm giác như mình không gì làm khó được. Bọn họ cái gì cũng không thiếu, nhưng thiếu chính là một người có thể thức tinh bản thân. Có lẽ cũng là bời vì, bọn họ căn bản nghe không lọt".
Tiêu Bố Y yên lặng cân nhắc lòi của nữ từ áo đen nói, lại nghe nàng nói: "Mà ngươi thi khác, ngươi thích xem thù hạ chính là bằng hữu, nguơi vẫn càm thấy mình là một người bình thường, cái này rất tốt, chi là ta không biết, theo quyền lợi cùa ngươi ngày càng bảnh truớng. ngươi có thể thay đồi hay không? Ta mặc dù cảm thấy võ công không kém, nhưng nếu cẳu Nhiêm Khách đã tới, ta nghĩ ta rốt cuộc đă có thể đi làm chuyện thứ ba".
"Làm cái gì?" Tiêu Bố Y không nhịn được hòL Hai chuyện trước chuyện nào đối vợi hắn cũng là nghiêng trời lệch đất, hắn không thể không quan tâm đến chuyện thứ ba.
"Rất xin lỗi, ta không thể nói cho ngươi" Nữ từ áo đen quay đầu lại nhìn về phía Tiêu Bố Y, trong bóng tối âm u hai mắt mang theo vẻ áy náy."Hẳn nói, bất cứ chuyện gì khi chưa có làm xong, thì không thể nói cho bất luận kẻ nào".
"Vậy. ễ. cô cần thận" Tiêu Bố Y quan tâm nói.
Nữ từ áo đen xoay người đi, "Lý Mật đã muốn bại vong, cho nên ta quyết đinh tối nay sẽ đi".
Tiêu Bố Y cau mày, nghĩ không ra ờ đó có quan hệ gì, nữ từ áo đen tuy nói phải đi. nhưng lại giục ngựa đi trước. Tiêu Bố Y khó hiểu, đột nhiên muốn nghe nàng nói chuyện nhiều hơn. vốn ở trong ý thức của hắn. càm thấy nữ từ này cao ngạo như tuyết, quá nửa là tính cách kiêu ngạo, không nghĩ tới hôm nay nghe nàng nói hồi lâu mới phát hiện, loại tính cách cô tịch này quá nừa là bời vì thân thế mà ra, nàng hắn là chưa bao giờ đề cặp đối với người khác chuyện này? Tiêu Bố Y âm thầm cân nhắc.
"Tiêu Bố Y, việc này ta chưa từng nói với người thứ hai, ngươi biết ta tại sao hôm nay muốn nói không?1" Nữ tử áo đen đột nhiên nói.
Tiêu Bố Y nghiêm mặt nói: "Đã được coi trọng".
Nữ từ áo đen than áhẹ nói: "Ta chỉ]so, ta nểu không nói cùng ngươi, sau này không còn cơ hội nữa! " Tiêu Bố Y trong lòng cịấn động mãnh liệt, "Nếu như quá nguy hiểm, có lẽ có thể suy nghĩ phương pháp giải quỵết khác!"
Nữ từ áo đen trầm mặc một lúc lâu, "Ngươi và ta là hai loại người khác nhau, nhưng ngươi và ta lại có chỗ giống nhau. Khác nhau nhiều, giống nhau lại chỉ có một chút, ngươi và ta cũng không phải vì mình mà sống, đây là số mệnh... khó có thể kháng cự số mệnh... cũng là số mệnh mà bản thân lựa chọn, ta không hối hận!"
Nàng nói xong những lời này, đã quay đầu ngựa hướng về phía nam mà đi. chi là mới đi vài bước, đột nhiên ghìm ngựa lại, xoay người nhìn qua, thấy Tiêu Bố Y cũng đang nhìn mình, trong bóng tối hai mắt lóe sáng.
"TiêuBố Y, ta muỗn hòi ngươi một câu".
"Xin hỏi".
"Ta nghe nói thiên cơ đều đã chết qua một lằn. Không biết là thật hay già?"
Tiêu Bố Y hơi có chút trầm ngâm, gặt đầu nói: "Nếu như ta là thiên cơ, thi đó chính là thật!"
Nữ từ áo đen gật đầu, "Nói như vậy. hắn nói cũng đúng. Đúng rồi, ta chi có thề nói cho ngươi một câu, chuyện thứ ba của ra cũng có liên quan tới ngươi, ta nếu chết, chắc chắn sẽ có thư chuyển cho ngươi, viết thinh cẩu cùa ta, tên người gởi là. . Nàng suy nghĩ rồi nhẹ giọng nói: "Là TưNam Ăn cơm trắng đi".
Nàng nói xong những lời này, ra roi thúc ngựa về hướng nam, chi nghe tiếng vó ngựa rầm rập, thoáng qua đã biến mất trong bóng tối
Tiêu Bố Y ngóng nhìn nàng đi xa, trong lòng đột nhiên có chút cảm giác không nỡ. nữ từ áo đen giống như là không khí, có lúc ngươi có lè không cảm thấy sự tồn tại của nàng, nhung nếu thật sự không có, mới có loại áp lực làm cho người ta hít thờ không thông. Hắn thùa nhận bản thân đã thất bại, hắn vốn muốn từ trên người nữ từ áo đen dò xét chút bí mật của Thái Bình đạo, nhưng nữ từ áo đen không thể nghi ngờ là biết cũng không nhiều.
Tiêu Bố Y suy nghĩ hồi lâu, tổng kết những gì thu được khi cùng nữ từ áo đen nói chuyện, nhưng đầu cũng toàn sương mù, đợi được khi tiếng vó ngựa đã tiêu tan, lúc này mới lắc đầu, ghìm ngựa về hướng tây. Hắn ờ xa tại Thước Sơn, một đường về phía tây chính là Hổ Lao. huyện Cùng. Lạc Khẩu. Các nơi này đều là chỗ cùa đạo phi, hắn tài cao gan lớn, cũng hoàn toàn không chót úy kỵ.
Hắn giục ngựa một đường chạy nhưđiên. đợi khi tới Lạc Thùy. bóng đêm đã càng đậm.
Tiêu Bố Y nhìn mọi noi. tới bên bờ Lạc Thùy hướng về phía Bắc Mang sơn mà đi. một lúc lâu mới dừng lại dưới một gốc đại thụ. Nước chảy róc rách, tiếng gió vù vù, bên bờ Lạc Thủy khá là lạnh lẽo, Tiêu Bố Y lẳng lặng ngóng nhìn núi xa, không biết đang nghĩ tới cái gi.
Qua một lúc lâu, quay đầu nhìn lại, Tiêu Bố Y trầm giọng nói: "Đi ra đi".
Một người từ trong chỗ tối đi ra, ôm quyền thi lễ nói: "Cổ Nhuận Phù tham kiến Tiêu tướng quân!"
***
Khi La Sĩ Tín tỉnh lại. trong lúc nhất thời không biết thân ờ chồ nào.
Hắn chi nhớ lào đảo đi tới, thầm nghĩ cách chỗ người cùa Ngồa Cương càng xa càng tốt, cách Tiêu Bố Y càng xa càngtốt, cách Phù Bình Cư càng xa càng tốt.
Hắn bị thương rất nặng, nhưng thể chắt mạnh khòe. nên vẫn miễn cưỡng trụ lại được, thương thế trong cơ thể hắn tuy đau nhức, nhưng biết nếu ngă xuống, chỉ sợ sẽ bị quân Ngõa Cương giẫm chết. Sau khi ra Khỗi cùa cốc, thi tìm đường nhò hẻo lánh mà đi, cao thấp hoàn toàn không có để ờ trong lòng. Hắn không sợ chết, nhưng lại không muốn mơ hồ mà chết đi. hắn bị một đao của Tiêu Bố Y rạchtừtránbồ tới bụng, máu tươi ròng ròng, hắn tùy ý để máu tươi chảy XUÔỊ cũng không có băng bó.
Máu càng cầảy càng chậm, thân thề'dần dần biến lạnh, La Sĩ Tín đã đi vào trong loạn sơn, ngảng đầu nhìn về phía xa xa, trời mênh mông một mảng, lúc này mới phát hiện sắc tròi đã tối
Lúc này đột nhiên giẫm trung một viên đá tròn, dưới chân hắn mềm nhũn, liền ngà lăn xuống dưới, nếu là bình thường, đã sớm nhảy dựng lên lại. nhưng hắn lúc này, toàn thân đã không có Khí lực, cũng không muốn giãy dụa, tùy ý lăn xuống, sau khi lăn một hồi thì đụng vào một tảng đá lớn, thoáng qua hôn mê bất tinh.
La Sĩ Tín sau khi nghĩ tới đây, khóe miệng lộ ra nụ cười cay đắng, nhận thấy đang ờ trong một sơn cốc, thê lương trống trảị nhìn về phía bầu trời đêm, chỉ thấy mấy ngôi sao đang chợp chóp giống như đôi mắt của tình nhân.
La Sĩ Tín buông lỗng tứ chi, tùy ý nằm ờ noi đó. chỉ nghĩ tới, người như mình, muốn chết cũng không dễ dàng!
La Sĩ Tín đang nằm trong bùn đất lạnh như băng, đột nhiên nghe được một thanh âm, thanh âm so với băng còn lạnh hơn, tràn ngập sự ngạo nghễ. La Sĩ Tín có chút giật mình, mới phát hiện trong cốc còn có người khác.
Nhưng tại nơi hoang vu này, tiừ hắn cùng cô hồn dà quỷ ra, còn có người nào lại tới đây?
Nếu có người nói chuyện, vậy hiển nhiên không phải chi có một người tồn tại
La Sĩ Tín suy nghĩ rõ ràng điểm ấy, cũng không nóng lòng di động, chì dùng ánh mắt hướng tới chỗ nói chuyện mà nhìn qua, sau đó hắn thấy được hai người, vốn hắn nằm trên mặt đất, muốn nhìn thấy cũng khó, nhưng hai người nọ lại đều đứng trẽn cao. nên hắn chi cần liếc mắt một cái là thấy.
Chi là bóng đèm đã khuya, hắn thể lực suy thoái, đã thấy không rõ diện mạo hai người nọ. chi thấy được một người đang cằm một cây cung, cây cung nọ thật lớn. La Sĩ Tín nhìn lại, đột nhiên nghĩ đến tnrờng cung của Truơng tuớng quân, ngực lại như bị đánh một quyền.
Người đưa lưng về phía hắn, đứng ờ trên tảng đá, gió thồi y phục bay. phiêu nhiên như
Chỉ là sau khi nhìn vài lần, La Sĩ Tín trong lòng có sự cổ quái, thẳm nói: "Là hắn! Hẳn là hắn!" Hắn đã rõ ràng người nọ là ai, người nọ chính là Phù Bình Cư!:
Khi nghĩ đến cái tên Phù Bình Cư, La Sĩ Tín ngực lại đaụ, lên tiếng muốn hô. nhung lại cảm thấy cổ quái, nhưng cổ quái ở nơi nào. thì lại nghĩ khộng rõ.
Hai người đối tiận đương nhiên chính là cầu Nhiêm Khách cùng Phù Bình Cư!
Cầu Nhiêm Khách cười lạnh nói: "Ta bảo người chết, ngươi sẽ chết!"
Hắn bễ nghễ tú phương, thần sắc có sự tự tin nói không nên lời. La Sĩ Tín nghe đuợc thanh âm cùa hắn trầm lắng, đi vào lòng người, rốt cuộc rồ ràng không đúng ờ chỗ nào. Câu muốn ép ta vào từ địa vừa rồi cũng không phải là cầu Nhiêm Khách nói, mà là Phù Bình Cư nói, nhưng La Sĩ Tín lại cảm thấy trong lòng băng giá. thanh âm cùa Phù Bình Cư cũng không phải là như th4 hắn tâm tứ hỗn loạn, mơ hồ càm thấy không đúng. Phù Binh Cư này, không giống như là Phù B ình Cư mà hắn biết!
Phù Bình Cư cũng đã phóng ra tiếng cười dài, "Cằu Nhiêm Khách, ngươi khôngkhòi quá mức tự tin. Võ công trong thiên hạ. cũng không phải là Dịch Cân kinh cực mạnh".
"Đúng Không?" cầu Nhiêm Khách lạnh nhạt nói: "Dịch Cân kinh có lẽ không phải cực mạnh, nhưng ta so với ngươi mạnh hon là được rồi" Hắn cũng không phải là cuồng vọng, mà một đường truy tói đây, Phù Bình Cư cũng đã đem hết toàn lực, hắn lại vẫn có thùa lực, chi từ thân phép cùng sự chịu đựng đă nhìn ra Phù Bình Cư giả này cũng không phải là đối thù cùa mình.
"Hôm nay trong vòng ba chiêu, ta giết không được ngươi, sẽ tha cho ngươi".
Thanh âm của cầu Nhiêm Khách phiêu diêu mờ ào, sơn cốc hồi âm lại. cầu Nhiêm Khách lời vừa dứt, chỉ búng dây cung một cái. nghe băng một tiếng vang lớn. La Sĩ Tín chi cảm thấy như búa tạ kích ngực, bên tai như tiếng chuông vang lớn. thoáng qua đất tròi xoay chuyển, đă hòn mê bất tình!
← Hồi 362 | Hồi 364 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác