← Hồi 348 | Hồi 350 → |
Khi ánh sáng mặt trời mới sinh, cấp cho thành Đông Đô những ánh sáng vàng rực rỡ.
Đang là cuối thu, sáng sớm có chút lạnh, ánh sáng mặt trời đem mười dặm phố phường phủ kín một màu vàng hy vọng, Tiêu Bố Y xa xa nhìn qua, trong lòng có sự cảm động.
Sau khi tới Đông Đô, hắn nhiều ít trong dòng máu có chút hờ hững thỉnh thoảng lại chảy xuôi sự ôn nhu.
Dĩ nhiên, chiến tranh làm cho người ta máu lạnh, chiến trận không có bất cứ thương xót gì, đối địch mà khoan thứ cho người thì thật ra chính là tàn nhẫn với người dưới tay mình, cho nên khi ra chiến trận, Tiêu Bố Y luôn tận hết sức lực lấy tấn công, tiêu diệt đối thủ làm mục đích. Có đôi khi, người ở trên lưng ngựa, trường thương khi đâm ra, cũng có thể nhìn thấy vẻ mặt muốn sống, sợ hãi, kinh hoàng của đối phương, nhưng hắn đã không có nửa phần nương tay, ngăn cản đội ngũ xông lên, mà nhất định phải diệt trừ, hắn đã không có bất cứ lựa chọn nào!
Nhưng chiến tranh cũng đã mang đến cho hắn càng nhiều xúc động, hắn thấy đã nhiều binh lính không ai biết đến quên đi sinh tử, thấy được càng nhiều dân chúng không lời cảm tạ có thể nói nên lời, chiếm được tín nhiệm yêu quý của vô số người ở Đông Đô, bọn họ có lẽ không làm được gì, nhưng có một người chờ đợi, cũng đã có thể làm cho Tiêu Bố Y có thêm động lực tác chiến.
Dân chúng binh sĩ đều là tự phát tự giác, cùng Dương Quảng lúc trước vào thành quy mô không thể so sánh, nhưng nếu nói về sựủng hộ, Dương Quảng tất nhiên là còn xa mới bằng.
Dương Quảng vĩnh viễn ngồi ở bên trong cái mai rùa, từ chối không tiếp xúc với thảo dân, nhưng Tiêu Bố Y lúc này đã xuống ngựa, chậm rãi đi qua.
Hắn đột nhiên phát hiện, gặp Việt vương không vội, gặp Lô Sở cũng không cấp bách, đi qua những con phố này, đã là chuyện quan trọng nhất trong đời. Nhìn thấy Tiêu Bố Y xuống ngựa, càng nhiều dân chúng quỳ xuống, thậm chí có người già đã khóc rống lên. Bởi vì ngôn ngữ đã không thể nói ra sự cảm kích trong lòng bọn họ, có lẽ chỉ có nước mắt trong lòng mới có thể biểu đạt được sự cảm kích của bọn họ.
Tiêu Bố Y đưa tay đỡ một lão giả tóc bạc trắng lên, nhẹ giọng nói: "Lão nhân gia, người đã khổ cực rồi".
Lão nhân kích động lão lệ tung hoành, run giọng nói: "Tiêu tướng quân quá lời rồi, chúng ta có tính là khổ cực gì. Thật ra tin chiến thắng của người đã sớm truyền đến, chúng ta không biết phải làm cái gì, có thể làm chỉ là đứng đợi, hy vọng được gặp Tiêu tướng quân một lần. Chúng ta chỉ muốn nói cho Tiêu tướng quân. Dân chúng Đông Đô cảm kích Tiêu tướng quân, cảm kích những gì mà Tiêu tướng quân đã làm cho chúng ta".
Lão nói mà có chút khóc không thành tiếng, Tiêu Bố Y đỡ lấy lão nhân, nhìn ánh mắt của binh sĩ, đột nhiên lớn giọng nói: "Nếu bàn về cảm tạ, hẳn là ta phải cảm tạ mọi người mới đúng. Nếu không có mọi người ủng hộ, Tiêu mỗ sao có thể lĩnh quân xuất chinh, nếu không có mọi người ủng hộ, Hồi Lạc Thương cũng không thể bảo toàn, chỉ có sựủng hộ vô tư của mọi người, các tướng sĩ mới có thể quên đi sinh tử. Muốn nói cảm kích, Tiêu mỗ phải cảm tạ mọi người... cảm tạ mọi người đã vì Đông Đô, tạo nên bức tường thành để cho binh sĩ dựa không bao giờ đổ!"
Thanh âm hắn càng nói càng vang dội, kích động ở ngoại thành Đông Đô, dân chúng lần nữa tuôn ra nước mắt, lúc này đột nhiên có người nhẹ giọng nói: "Bất quá chỉ là mua danh chuộc tiếng mà thôi!"
Người nọ nói tuy nhỏ, nhưng tại sáng sớm cuối thu này lại có vẻ không ăn nhập, rất nhiều người cũng không có nghe rõ, Tiêu Bố Y nhĩ lực rất mạnh, nghiêng đầu nhìn lại, thì thấy một người râu cá tra, hai tròng mắt hõm sâu, thần sắc tràn đầy chán chường. Hắn lảo đảo đứng ở đó, trên tay còn mang theo một hồ lô rượu, nhiều ít có chứa sự khinh thường mà nhìn Tiêu Bố Y.
Người nọ lẩm bẩm, nhưng lại không ngờ Tiêu Bố Y nhìn qua, thoáng ngạc nhiên, trong hỗn loạn có chút kích động, thấy Tiêu Bố Y lại dời ánh mắt đi, nhiều ít có chút mất mác.
Tiêu Bố Y cũng không để ý tới, nhưng lại nói với Biển Bức bên người "Theo dõi người cầm hồ lô rượu kia, xem hắn đang ở nơi nào".
Biển Bức gật đầu rời đi, Tiêu Bố Y lại trực tiếp bước đi dọc theo con phố về phía trước. Dọc theo đường đi qua các phường, dân chúng càng tụ càng nhiều. Có dâng hương kỳ cáo, có quỳ xuống đón chào. Tiêu Bố Y nhất nhất nâng dậy, nói vài câu.
Mắt thấy mặt trời đã lên cao ba sào, Tiêu Bố Y lại còn chưa đi quá hai phường, Hổ Nha Lang tướng Thư Triển Uy bên người rốt cuộc không nhịn được lớn tiếng nói: "Phụ lão hương thân, Tiêu tướng quân biết các người thương yêu, chỉ là còn có công vụ trong người, chỉ mong ngày sau gặp lại, không biết ý mọi người như thế nào?"
Thư Triển Uy lời vừa nói ra, mọi người ầm ầm hưởng ứng, đều thối lui sang một bên, Tiêu Bố Y lúc này mới xoay người lên ngựa, cùng mọi người nhằm hướng thành đông mà phóng đi. Dọc theo đường đi, dân chúng vẫn vô cùng vô tận, Tiêu Bố Y trong lúc phất tay, đã đến trước thành đông.
Trước đây, thành đông đều là cửa thành đóng chặt, nhưng hôm nay đã khác, cửa thành đông đã sớm mở rộng, cờ xí phấp phới, cờ đủ màu sắc tung bay, Việt vương cùng quần thần đã rời thành đông tự mình đón chào. Tiêu Bố Y nhìn thấy, xa xa xuống ngựa, bước nhanh tiến lên. Mặt mũi đều là do người khác cấp, thể diện là tự mình cho, Việt vương lễ ngộ như thế, cấp đủ thể diện cho Tiêu Bố Y, Tiêu Bố Y đương nhiên cũng không thể tước đi mặt mũi của Việt vương.
Hai người thi lễ lẫn nhau, sau khi một phen khách khí, lúc này mới dắt tay đi vào thành đông, dân chúng xa xa nhìn thấy, đều xôn xao nghị luận. Có người nói có thể làm cho Việt vương tự mình rời thành đông đón chào, Tiêu tướng quân là người đầu tiên, lại có người nói Tiêu tướng quân bách chiến bách thắng, bằng lực bản thân hộ vệ Đông Đô, Việt vương dùng lễ ngộ như vậy là vẫn còn nhẹ, còn có người nói Bắc Mang sơn đánh một trận, nghe nói Tiêu tướng quân vào thời khắc nguy cơ, vốn có thể thua, nhưng đột nhiên có hoàng long, hắc long xuất hiện hộ chủ, đánh bại quân Ngõa Cương, Tiêu tướng quân này... nói không chừng là chân mệnh thiên tử. Hắn mặc dù không hề tự mắt thấy tình hình ở chiến trường lúc ấy, nhưng nói rất sống động, bộ dáng như không có gì lạ. Vốn loại ăn nói kiểu này là tội chém đầu, nhưng hiện tại dân chúng đều biết Tiêu tướng quân giờ là lớn nhất ở Đông Đô, thoạt nhìn làm hoàng đế cũng là chuyện sớm muộn mà thôi, lời này có nói hẳn cũng không sao.
Người nói thì vô tâm, người nghe lại có ý, người nghèo túng nọ xen lẫn ở trong đám người, đưa rượu lên miệng, chỉ lắc đầu. Nhưng hắn mặc dù cực kỳ nghèo túng, nhưng cũng biết lúc này mà nói Tiêu Bố Y không phải, quá nửa sẽ bị dân chúng quây lại đánh chết!
Dân chúng mà tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng, hắn chỉ là buồn bực bất đắc chí mà thôi, cũng không cần thiếy cùng bọn họ đấu khẩu mà mất mạng.
Nghe cũng chán nản, người nghèo túng lảo đảo quay về khách sạn. Chỗ hắn ở là một căn phòng trọ chật hẹp, đơn sơ ẩm ướt, người nọ ngồi xuống, lại muốn uống rượu, nhưng rượu trong hồ lô đã một giọt cũng không còn, mới muốn đứng dậy gọi rượu, tiểu nhị đã đẩy cửa đi vào.
Vốn loại hành động này có chút vô lễ, nhưng tiểu nhị thoạt nhìn đã quen rồi.
Nhìn thấy người nghèo túng, tiểu nhị ngay cả một nụ cười cũng không có, lạnh lùng hỏi: " Mã công tử, ông chủ cho ta đi hỏi ngươi, tiền trọ này, lúc nào mới có thể trả?"
Người nghèo túng mặt lộ vẻ xấu hổ, "Xin... nới thêm cho vài ngày nữa".
Tiểu nhị thở dài nói: "Mã công tử, cũng đã nửa tháng rồi, khách sạn chúng ta ba ngày nữa tính tiền, ngươi nếu không trả nữa, chúng ta đều phải đi uống gió tây bắc".
Người nghèo túng đưa tay vào trong ngực lần mò một hồi lâu, nhưng cái gì cũng không lấy ra được. Tiểu nhị nhìn đã quen cảnh này, cười lạnh nói: "Mã công tử, ngươi không cần mỗi lần đều làm như thế..." Hắn trực tiếp đi tới trước giường, cầm lấy bao đồ của Mã công tử này. Mã công tử kinh ngạc hỏi: "Tiểu nhị, ngươi làm cái gì?"
"Ông chủ chúng ta nói, cho Mã công tửba ngày nữa, nếu lấy không ra tiền trọ, thì hành lý này chúng ta sẽ thay Mã công tử xử lý".
Tiểu nhị sau khi nói xong, xoay người rời phòng, Mã công tử muốn ngăn cản, rồi lại rút tay về. Tiểu nhị dương dương tự đắc đi ra ngoài, vừa lúc đụng phải ông chủ, ông chủ thấp giọng hỏi, "Đồ nọ đã lấy được chưa?"
Tiểu nhị cười bồi nói: "Lấy được rồi, ông chủ, hắn hẳn là có tiền".
"Hẳn là sao, không có tiền thì sao còn có thể uống rượu?" Ông chủ mỉm cười nói, cầm lấy túi đồ giống như bảo bối mà quay về.
Mã công tửở trong phòng nghe xong, ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, "Không nghĩ tới Mã Chu ta tự xưng là có tài, lại phải nghèo túng như thế!"
Hắn chỉ lo tự oán bản thân, cũng không biết ông chủ sau khi cầm lấy túi đồ quay về phòng, lại giao cho một người khác.
Người nọ là Biển Bức, nhưng thân mặc quan phục, ông chủ nhìn thấy tất cung tất kính không dám đắc tội, bởi vì hắn biết người nọ là thủ hạ của Tiêu tướng quân!
Biển Bức hỏi: "Có thể mở bao đồ ra xem một chút không?"
Ông chủ liên tục gật đầu, "Đương nhiên là có thể, con quỷ nghèo này thiếu của tôi nửa tháng tiền phòng, đừng nói là xem một chút, ngay cả lấy đi cũng không thành vấn đề. Bất quá quan gia, chúng tôi bất quá chỉ là một khách sạn, cũng không biết chi tiết của người này, hắn nếu làm ra tội ác nào, thì cùng với chúng tôi cũng không có quan hệ".
Ông chủ nóng lòng nói rõ quan hệ của mình, thầm nghĩ Tiêu tướng quân cho thủ hạ tra chi tiết người này, người này chẳng lẽ là hạng người gian tà gì đây?
Biển Bức mở bao đồ ra, thấy bên trong trừ vài món quần áo cũ ra, thì chỉ có một số bản viết tay, nhìn một hồi lâu cũng không nắm được mấu chốt, lòng thầm buồn bực nói: "Ta cầm đi xem một chút, ba ngày sau sẽ trả về. Chuyện còn lại, ngươi hẳn là biết xử lý ra sao".
Ông chủ gật đầu khom lưng cười nói: "Quan gia, không thành vấn đề, người đi thong thả" Biển Bức sau khi rời đi, ông chủ cho tiểu nhị giám sát chặt chẽ Mã Chu kia, chỉ sợ hắn chạy làm phiền hà khách sạn, trong lòng lại ngẫm nghĩ, Mã Chu này bất quá chỉ là một tên nhà nghèo, thoạt nhìn tay trói gà không chặt, Tiêu tướng quân lại phái người đến tra, cũng không biết là có lai lịch gì?
***
Thành Lê Dương đang cực kỳ bận rộn.
Lý Tĩnh tọa trấn trong phủ, chỉ ngóng nhìn tấm bản đồ cực lớn ở trên mặt bàn. Trên bản đồ sông núi ngang dọc lớn nhỏ vô số, đều rõ ràng như một bức tranh, ở giữa có một điểm hồng, tiêu chú đúng là thành Lê Dương.
Hắn một đêm không có chợp mắt, nhưng xem ra cũng không chút nào uể oải.
Ngón tay nhẹ nhàng gõ lên đồ án trên mặt bàn, Lý Tĩnh đang trầm tư suy nghĩ, thì có người vội vàng chạy tới bẩm báo, "Lý tướng quân, Trần Quận thừa, Tề Phó tướng đã phá được Lê Dương Thương, khu đuổi đạo phỉ nơi đó, hiện đang theo kế hoạch gia cố Lê Dương thương, để ngừa Ngõa Cương đến tấn công".
Người thông báo đúng là Phương Vô Hối.
Thì ra Lý Tĩnh sau khi từ Thái Nguyên nam hạ, vẫn đóng quân tại vùng Trường Bình, Hà Nội, ẩn giấu bất động, nhưng lại cùng Tiêu Bố Y ở Đông Đô xa xa hô ứng, liên hệ tin tức lẫn nhau.
Ngõa Cương tuy thế lực lên cao, nhưng lại ít có ý định qua sông đi khuếch trương địa bàn, tuy có tiểu đạo không ngừng qua sông quấy nhiễu, nhưng lại không dám rời đi Lạc Khẩu Thương. Hà Nội Thông thủ Mạnh Thiện Nghị, Trường Bình Thông thủ Ân Thiện Đạt đều cố thủ thành trì, nhất thời cũng bảo đảm bình an bản địa.
Lý Mật vẫn dốc toàn lực để cùng Tương Dương, Đông Đô hai nơi tác chiến, trong lúc nhất thời cũng không thể quản đến Trường Bình, Hà Nội.
Lý Tĩnh lấy thân phận Phó Lưu thủ Thái Nguyên mà nhập chủ hai nơi này, Mạnh Thiện Nghị, Ân Thiện Đạt hai người đều tâm lực tiều tụy, chỉ cảm thấy một phương này đã khó mà giữ được, lo lắng vạn phần, nhìn thấy Thái Nguyên Phó Lưu thủ dẫn tinh binh đến đây trợ giúp, cùng chống cự đạo phỉ, không khỏi mừng rỡ.
Đương nhiên cũng có người nghi hoặc, nhưng nghi hoặc cũng vô dụng, Lý Tĩnh có mấy ngàn quân tinh nhuệ, quân quyền nơi tay, ai cũng không dám nghi vấn. Sau khi chiếm cứ Trường Bình, Hà Nội, Lý Tĩnh nắm chắc thời gian luyện binh, từ sơn trại, thảo nguyên chiến mã cuồn cuộn không dứt chuyển vận tới Trường Bình, Lý Tĩnh nắm chắc thao luyện, chỉ chờ đánh một trận. Lý Mật một lòng cùng Tiêu Bố Y quyết đấu, nhưng lại không ngờ tới ở bờ bên kia Hoàng Hà, dưới Sùng sơn đã sớm có một mãnh hổ súc lực chờ phân phó.
Tiêu Bố Y nhanh chóng nhập chủ Đông Đô thật ra cũng ngoài dự liệu của Lý Tĩnh, bất quá điều này cũng làm cho Lý Tĩnh càng thêm thuận tiện làm việc.
Tiêu Bố Y Đông Đô độc chiếm đại quyền, sau khi được Việt vương tôn sùng, tin tức đã sớm truyền khắp hai bờ Hoàng Hà, các quận huyện tinh thần đều là đại chấn, nhiều ít đã thấy được hy vọng.
Từ khi Dương Quảng xuống Giang Nam, Việt vương nắm giữ Đông Đô, Hoàng Phủ Vô Dật độc chiếm đại quyền, Đông Đô ngày càng lụn bại, không rảnh để bận tâm các khu vực khác. Các quận huyện xung quanh đều tự bảo vệ mình là chính, sau khi nghe nói Tiêu Bố Y chuyển thủ thành công, chẳng những dân chúng phấn chấn, cho dù là Tùy quan cũng tạm thời bỏ đi suy nghĩ đầu nhập vào đạo phỉ trong đầu, xem tình thế mà định.
Tiêu Bố Y sớm đã hạ mật lệnh xuống, cho đám người Mạnh Thiện Nghị, Ân Thiện Đạt nghe theo Lý Tĩnh điều độ, cái này là chỉ lệnh của Đông Đô, hai người trong lòng có chút nghi hoặc cũng đã vứt lên chín từng mây, rất là phấn chấn.
Lý Tĩnh sau khi được hai người này ủng hộ, bí mật chiêu mộ binh sĩ huấn luyện, đã sớm đem phòng ngự của thành Lê Dương nghiên cứu thấu triệt, gia tăng gấp rút chế tạo binh khí công thành, lén lút vận đến Tuấn huyện phía tây nam thành Lê Dương.
Vương Nho Tín chỉ biết uống rượu hưởng lạc, Nguyên Bảo Tàng, Trịnh Di cũng chỉ biết thủ thành, sau khi nghe được Ngõa Cương cùng Đậu Kiến Đức liên minh, lại càng thả lỏng tâm tư, nào nghĩ đến Hà Nội vẫn không chút động tĩnh lại xuất hiện đại binh tấn công, cho dù khi chạy trốn, vẫn còn đang suy nghĩ có phải là Đậu Kiến Đức đơn phương hủy ước đến đây tấn công hay không, cũng không biết Lý Tĩnh đã sớm chủ mưu từ lâu.
Lý Tĩnh đem tinh binh thiết kỵ chuyển vận cho Tiêu Bố Y chỉ huy, đợi khí giới công thành đã chuẩn bị đầy đủ thì tự mình thống lĩnh binh mã đánh Lê Dương, hắn dẫn quân ngày nghỉ đêm đi, lúc này Lý Mật đang bị động tĩnh ở Đông Đô hấp dẫn, toàn lực chế định kế hoạch tấn công Lạc Dương, cho trọng binh trấn thủ Lạc Khẩu Thương để ngừa Tiêu Bố Y đánh lén, nào có thể nghĩ đến Tiêu Bố Y còn có kì binh từ bờ bên kia Hoàng Hà tập kích, hơn nữa mục tiêu không phải Lạc Khẩu Thương, mà là Lê Dương Thương ở phía sau Ngõa Cương!
Binh quý thần tốc, xuất kỳ chế thắng, Lý Tĩnh dụng binh chính là như thế! Hắn lấy quân kỷ nghiêm chỉnh huấn luyện ra một đạo thiết quân, sáng tạo ra kỳ tích, vô thanh vô tức áp sát Lê Dương!
Lý Tĩnh nửa đêm sau khi tới phụ cận Tuấn huyện, lệnh cho đại quân nghỉ ngơi và hồi phục một chút, tảng sáng lệnh cho toàn quân đuổi tới Lê Dương, ba mặt tấn công, nhưng lưu lại cửa thành phía đông.
Thật ra đại quân hai sườn nam bắc cũng chỉ là đánh nghi binh, để tạo áp lực cho quân thủ thành Lê Dương mà thôi, về phần cửa thành phía đông tận lực lưu lại không đánh, cũng là một kế sách. Chó gấp nhảy tường, thỏ gấp cũng muốn cắn người, nếu không để cho quân Ngõa Cương đường sống, bọn họ ra sức tử chiến, đối công thành tất sẽ tạo thành lực cản rất lớn, Lý Tĩnh lưu lại đường sống cho quân Ngõa Cương, chính là vì giảm bớt lực cản khi công thành.
Kết quả đúng như Lý Tĩnh dự tính, dưới đại quân không ngừng công thành, liên hoàn tấn công, quân Ngõa Cương rốt cuộc sụp đổ, Nguyên Bảo Tàng, Trịnh Di dẫn đầu chạy trốn, chủ tướng vừa đi, quân Ngõa Cương tan rã như băng tuyết, tự sụp đổ, Lý Tĩnh sau khi thuận lợi lấy thành Lê Dương, cũng không có đắc ý, lập tức dựa theo kế hoạch đã định mà đi công Lê Dương Thương.
Tất cả kế hoạch đã sớm chế định, hiện tại cần làm chính là nghiêm khắc chấp hành kế hoạch.
Lần này Lý Tĩnh cũng không có tự mình đi, bởi vì Lê Dương còn cần hắn đến tọa trấn, hắn phái ra tướng lãnh là Trần Hiếu Ý cùng Tề Lạc!
Trần Hiếu Ý vốn là Quận thừa Nhạn Môn, Tề Lạc là Phụng Thành úy Mã Ấp, vốn chính là thủ hạ của Lý Tĩnh. Tiêu Bố Y đối với những người có tài năng đều ghi nhớ không quên, lúc đầu tại Nhạn Môn đánh một trận, hắn ghi nhớ ba người là Tề Lạc, Trần Hiếu Ý cùng Vương Trí Biện cũng có tài năng, lúc này mới cho Phương Vô Hối đi mời. Tề Lạc thật ra cũng không chút do dự mà đi theo, lập tức đi Nhạn Môn mời Trần Hiếu Ý, Vương Trí Biện hai người. Chỉ là hai người này đối với việc có theo Tiêu Bố Y hay không cũng có chút do dự, Tề Lạc cũng vô công mà về.
Nhưng thiên hạ rung chuyển bất an, Nhạn Môn rất nhanh bị Lưu Vũ Chu tấn công, dưới trọng binh của Lưu Vũ Chu tấn công, Vương Trí Biện xuất binh tập kích, lại bị Lưu Vũ Chu dụ sát, Trần Hiếu Ý cố thủ thành Nhạn Môn, nhưng nhiều ít có chút hối hận. Tiêu Bố Y ở xa tại Đông Đô, đương nhiên là không rảnh bận tâm đến Nhạn Môn. Trần Hiếu Ý bị thủ hạ Trương Luân làm phản, một đao từ sau lưng đâm tới trước ngực, ngất đi tưởng đã chết, Trương Luân đi ra ngoài nghênh đón Lưu Vũ Chu vào thành, Phương Vô Hối lại không từ bỏ ý định, đem thi thể Trần Hiếu Ý đoạt ra ngoài, lại đem tin tức này nhanh chóng cho bồ câu đưa thử cấp báo cho Tiêu Bố Y. Không nghĩ tới Trần Hiếu Ý mệnh còn chưa tuyệt, sau đó lại kỳ tích mà sống lại, lúc này mới cùng Tề Lạc rời Nhạn Môn, nam hạ đầu nhập vào Tiêu Bố Y.
Tiêu Bố Y tọa trấn Đông Đô, từ trước đến nay vẫn luôn bảo trì liên lạc với Lý Tĩnh, đã đem Trần Hiếu Ý, Tề Lạc hai người đến cho Lý Tĩnh điều độ.
Trần Hiếu Ý thân là Quận thừa Nhạn Môn, kinh nghiệm thủ thành đương nhiên phong phú, công thành đương nhiên cũng trong khả năng, Tề Lạc cũng tại Mã Ấp trải qua khảo nghiệm, kinh nghiệm phong phú. Lần này tấn công Lê Dương tuy là Lý Tĩnh toàn bộ chế định, áp dụng cũng là hai người Trần Hiếu Ý cùng Tề Lạc này.
Hai người không phụ trọng trách, dưới sựan bài chu đáo đã hạ được thành Lê Dương, Lý Tĩnh lập tức phân phó hai người toàn lực tấn công Lê Dương Thương. Hai người ngựa không dừng vó dẫn binh tập kích, suốt đêm tập kích Lê Dương Thương, khu đuổi đạo phỉở đó.
Hôm nay là Lý Tĩnh đã chủ mưu mấy tháng, chỉ dùng một ngày một đêm đã đoạt được thành Lê Dương cùng Lê Dương Thương, trấn giữ Hoàng Hà, yếu đạo Vĩnh Tể cừ, đem Ngõa Cương kềm chế tại vùng giữa Hà Nam, không thể hướng sang Hà Bắc, Sơn Đông hai bên mà phát triển.
Nghe được Lê Dương Thương đã chiếm được, Lý Tĩnh chậm rãi gật đầu nói: "Vương Nho Tín đâu? Rượu đã tỉnh chưa?"
"Đã sớm tỉnh dậy, thật ra tối hôm qua đã tỉnh dậy" Phương Vô Hối nở nụ cười, "Hắn tối hôm qua vẫn một mực hỏi là ai bắt hắn, cũng buồn cười".
"Dẫn hắn tới gặp ta" Lý Tĩnh trầm giọng nói.
Thì ra Lý Tĩnh khi tấn công Lê Dương, đã ở tại Lê Dương mai phục nhân thủ phóng hỏa để tạo nội loạn, Nguyên Bảo Tàng, Trịnh Di một mình chạy trốn, Vương Nho Tín say rượu, lại không nghe người khác khuyên bảo, hồn nhiên mà ngủ. Kết quả mọi người đều đã chạy trốin trước, đợi khi thành Lê Dương bị chiếm, mà vẫn còn đang ngủ, đã bị Lý Tĩnh phái binh bắt lấy.
Vương Nho Tín khi bị bắt còn không thể tin được thành Lê Dương đã bị chiếm, khi biết được thật sự đã trở thành tù binh, rượu đã sớm tỉnh lại, vội vàng hỏi là ai phá được thành Lê Dương, chuẩn bị rời tối đầu sáng.
Các binh sĩ áp giải Vương Nho Tín tiến vào, Vương Nho Tín tròng mắt không ngừng chuyển động, nhìn thấy Lý Tĩnh ngồi ở chủ vị, thất thanh nói: "Người ngồi trên đó chẳng lẽ là Lý tướng quân?"
Trên mặt hắn lộ ra vẻ kích động khó hiểu, chỉ hận bị trói chéo tay, không thể dùng tay chân để biểu đạt sự kích động trong lòng.
Lý Tĩnh thật ra cũng hơi ngạc nhiên, "Ngươi nhận biết ta?"
Vương Nho Tín vội vàng nói: "Tệ nhân sớm đối với Lý... tướng quân ngưỡng mộ đã lâu. Lúc trước Lý tướng quân chỉ dẫn mấy trăm binh sĩ, đại phá mấy ngàn đạo phỉ Ngõa Cương, làm cho đám người Đan Hùng Tín, Từ Thế Tích vô công mà về, khi đó uy danh đã truyền tụng khắp Ngõa Cương. Lúc đó Từ Thế Tích có vẽ một bức họa của Lý đại nhân, tệ nhân nhìn thấy, kính như thiên thần, vẫn luôn ghi tạc trong lòng. Hôm nay được gặp, thật sự là tam sinh hữu hạnh. Lý tướng quân nếu sớm nói công thành, tệ nhân đã sớm hai tay dâng lên, cần chi tướng quân nhọc sức tới lấy?"
Vương Nho Tín lời này nói thật ra đều là nói hưu nói vượn, hắn bị giam một buổi tối, rốt cuộc đã hỏi rõ người bắt hắn là người nào, đã sớm nghĩ tốt những lời để cầu sống. Hắn nói mặc dù vô sỉ, bản thân cũng cảm giác có chút đỏ mặt, nhưng lại nghĩ đến tính mạng đang nguy hiểm, nhẫn nại chịu nhục chút thì có là gì?
"Nói như vậy, là do ta không đúng?" Lý Tĩnh mặt trầm như nước.
Vương Nho Tín lại càng hoảng sợ, đầu như trống lắc mà nói: "Tệ nhân sao dám nói tướng quân không đúng, chỉ là tệ nhân muốn nói ra kính ý đối với tướng quân mà thôi".
"Mở trói cho hắn" Lý Tĩnh phân phó.
Binh sĩ không chút do dự chấp hành mệnh lệnh, Vương Nho Tín trong lúc nhất thời ngược lại không biết làm sao, Lý Tĩnh khoát khoát tay nói: "Vương Tư Mã, mời ngồi".
Vương Nho Tín cảm thấy mới gặp vỗ mông ngựa đã có hiệu quả, trong lòng vui mừng, nửa mông dính ở trên ghế, khiêm tốn nói: "Có tướng quân ở đây, tệ nhân nào dám ngồi, chỉ là tướng quân phân phó, không dám chối từ".
"Ta không phải tướng quân, ta là Thái Nguyên Phó Lưu thủ" Lý Tĩnh trầm ngâm nói.
Vương Nho Tín vội vàng sửa lời nói: "Thì ra Lưu thủ đại nhân vì Đại Tùy cúc cung tận tụy, tệ nhân bội phục. Thành Lê Dương này vốn chính là thành của Đại Tùy, Lý tướng quân... không, là Lý lưu thủ lấy lại, thật sự là thiên công địa đạo".
"Nhưng ta hiện giờ đang bịgiáng chức, chỉ làm việc cho Tiêu Bố Y tướng quân" Lý Tĩnh thản nhiên nói.
Vương Nho Tín tròng mắt nhanh chóng xoay chuyển, tính toán quan hệ, "Cái này... Tiêu tướng quân... tôi cũng đã ngưỡng mộ đại danh từ lâu, Lý... đại nhân làm việc cho Tiêu tướng quân quả thật là chuyện may mắn, Đại Tùy suy đồi, Lý đại nhân giơ cao cờ nghĩa, thật sự thật đáng mừng".
"Nhưng ta là được mệnh lệnh của triều đình để đến công thành Lê Dương" Lý Tĩnh lại nói.
Vương Nho Tín đầu có chút đau nhức, làm cho không biết quan hệ phức tạp trong đó, rốt cuộc nói: "Lê Dương vốn là vật vô chủ, người nào có đức thì có thể lấy, Lý đại nhân chính là người có đức đó".
"Thật ra ta đối với Địch đương gia cũng ngưỡng mộ đại danh đã lâu" Lý Tĩnh rốt cuộc lộ ra chút tươi cười.
Vương Nho Tín thầm nghĩ, ngươi chung quy sẽ không lấy Lê Dương để làm lễ vật đến đầu nhập Ngõa Cương đó chứ, nhìn thấy Lý Tĩnh trầm mặc không nói, Vương Nho Tín chỉ có thể nói: "Địch Đại đương gia... danh khí cũng có".
"Có danh khí là chuyện tốt, nhưng nếu lợi dụng danh khí để làm những chuyện xấu thì thiên lý cũng không thể dung tha" Lý Tĩnh sắc mặt lại âm trầm xuống.
Vương Nho Tín lo sợ nói: "Thật ra ta cũng chỉ là bị buộc... tướng quân... chỉ cầu người cho ta một cơ hội".
Lý Tĩnh thở dài nói, "Hôm nay Ngõa Cương làm loạn, Tiêu tướng quân lo lắng có thừa. Lúc trước người không trừ hẳn Ngõa Cương, thật ra cũng là đối với Ngõa Cương có ý tốt".
"Đúng vậy... đúng vậy" Vương Nho Tín chỉ có thể gật đầu.
"Tiêu tướng quân từng gặp qua Địch Nhượng trại chủ, thật ra người cũng là bị buộc bất đắc dĩ" Lý Tĩnh lại nói: "Người muốn mượn miệng của Vương Tư Mã chuyển cáo Địch trại chủ một câu nói..."
Vương Nho Tín nghe ra được ý muốn phóng thích hắn trong đó, không khỏi vui mừng khôn xiết, "Lý đại nhân xin cứ nói, tệ nhân sẽổn thỏa kiệt lực chuyển cáo".
Lý Tĩnh trầm ngâm chốc lát, "Hiện nay các nơi gió lửa nổi lên bốn phía, đương nhiên cũng có duyên cớ để gió lửa nổi lên bốn phía. Hôm nay dân chúng không yên ổn, Tiêu tướng quân có lệnh, Địch đương gia nếu có thể khuyên Ngõa Cương bỏ tối đầu sáng, quy thuận Tiêu tướng quân, thì có thể miễn tội chết".
Vương Nho Tín chớp chớp mắt nói, "Chỉ điều này sao?"
Lý Tĩnh gật đầu nói: "Không sai, chính là điều này, mong rằng Vương Tư Mã truyền đạt. Vô Hối, cho người đưa Vương Tư Mã ra khỏi thành, cho hắn một con ngựa".
Vương Nho Tín cho dù là gian trá, cũng ra ngoài dự tính, chỉ là không dám nói nhiều sinh sự, nên không dám hỏi nhiều.
Phương Vô Hối sửng sốt, hiển nhiên cũng không có ngờ tới Lý Tĩnh dễ dàng thả Vương Nho Tín, nhưng lại vẫn tuân theo mệnh lệnh, hộ tống Vương Nho Tín ra khỏi thành. Vương Nho Tín ngồi trên lưng ngựa, như chìm vào trong sương mù, cho dù hắn đã trải qua phong ba bão táp, nhưng tìm được đường sống trong chỗ chết cũng là lần đầu tiên.
Khi ra khỏi thành, vững tin đã không người nào theo dõi, Vương Nho Tín giục ngựa chạy như điên, hướng về phía độ khẩu Hoàng Hà mà đi, qua nơi đó, chính là Ngõa Cương!
Phương Vô Hối đưa Vương Nho Tín ra khỏi thành, sau khi quay về có chút khó hiểu hỏi: "Lý tướng quân, có cần đuổi theo đưa hắn trở về hay không?"
"Đuổi theo người nào?" Lý Tĩnh thuận miệng hỏi, vẫn ngóng nhìn lên bản đồ trên bàn, lần này bản đồ đã thay đổi bức khác, ở trên có một điểm đỏ, chú thích hai chữ Tây Kinh!
"Vương Nho Tín đó, nếu không đuổi chỉ sợ đuổi không kịp" Phương Vô Hối chỉ tưởng rằng Lý Tĩnh đang chơi trog mèo vờn chuột.
Lý Tĩnh rốt cuộc ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười, "Vương Nho Tín này không có cốt khí, phản phục vô thường, không thể tin dùng. Thả hắn, so với giết hắn thì có tác dụng lớn hơn rất nhiều. Vương Nho Tín lần này quay về Ngõa Cương, ta tin tưởng không lâu sau, sẽ có trò hay diễn ra".
Phương Vô Hối nháy mắt mấy cái, có cái hiểu có cái không, lại có Truyền lệnh quan bước nhanh vào trong phủ, đưa ra văn thư nói: "Tướng quân. Có quân tình bẩm báo".
Lý Tĩnh tiếp nhận quân văn nhìn qua, mày có chút nhướng lên, trên quân văn viết, đại quân Lý Uyên đã qua Hoàng Hà, trú ở Vị Bắc, tùy ý có thể nam hạ qua Vị Thủy, công lấy Tây Kinh!
Lý Tĩnh thu văn thư, ánh mắt rơi lên trên bản đồở trên bàn, lẩm bẩm nói: "Nếu như là ta mà nói, sẽ phân ba đạo đại quân, đánh Phù Phong, Tân Phong, Trú Bá Thượng, thủ Vĩnh Phong, Lý Uyên làm người tuy dối trá, bất quá lão mưu thâm tính, dụng binh cũng không kém, hẳn là cũng sẽ làm như thế?"
Trên thực tế, từ khi binh rời Tước Thử cốc, Lý Uyên hắn hành quân cũng tính là thuận lợi.
Sơn Tây này hắn thật sự quen thuộc đến không thể quen hơn, mấy năm nay cố gắng cũng không có uổng phí, dọc Thái Nguyên nam hạ các quận huyện đa phần đều hưởng ứng như mây.
Từ khi mới bắt đầu bất quá chỉ ba vạn đại quân, đến hiện tại đã hơn mười vạn đại quân, hơn nữa không ngừng lớn mạnh, điều này nói rõ Lý Uyên hắn rất được lòng người.
Mỗi lần nghĩ tới đây, Lý Uyên trong lòng nhiều ít cũng dâng lên chút kiêu ngạo, nhưng khi vừa nghĩ đến Đông Đô, trong lòng lại giống như có một cây châm. Hắnở phía Đông Đô thật ra cũng có tin tức, mặc dù hắn tạm thời không có ý định cùng Tiêu Bố Y giao ác, nhưng cũng không ngại hắn thám thính tin tức của Tiêu Bố Y.
Hắn biết, đại địch chính thức cả đời hắn không phải Tây Kinh trước mắt, mà là Tiêu Bố Y tọa trấn Đông Đô!
Hắn cùng Tiêu Bố Y hiện tại quan hệ nói đơn giản một chút, cũng giống như cặp vợ chồng già lấy nhau đã nhiều năm, chán nản nhàm chán nhưng lại không thể không duy trì một chút ôn nhu, bởi vì hiện tại có rất nhiều nhân tố kềm chế, nhiều năm lý trí cùng qua lại khiến cho bọn họ không thể lập tức trở mặt. Nhưng nếu thật sự trở mặt, thì sẽ không thể vãn hồi!
Hai người nếu lập tức quyết đấu, thì sẽ lưỡng bại câu thương, để cho ngư ông đắc lợi, cuối cùng đồng thời mất đi tiền vốn tranh đoạt thiên hạ. Đối với điểm ấy, Lý Uyên rõ ràng, Lý Uyên càng biết đến điểm này, Tiêu Bố Y khẳng định cũng rõ ràng. Hắn cùng Tiêu Bố Y thật ra vẫn một mực cạnh tranh tốc độ khuếch trương, duy trì sự cân bằng vi diệu.
Tiêu Bố Y dụng ý hiện tại có thể thấy rõ, hắn kiệt lực muốn giải quyết đai họa trong lòng là Lý Mật, dựa vào Tương Dương, Đông Đô mà mưu đồ thiên hạ, hơn nữa mục tiêu của hắn đã thành công một nửa. Mục đích của Lý Uyên hắn đương nhiên là dựa vào những gì đã tích lũy nhiều năm, chiếm cứ Quan Trung, sau đó dựa vào Quan Trung mà mưu đồ thiên hạ.
Hiện tại ưu thế trong lòng hắn chính là, Chu, Tần, Hán, Tùy bốn triều đều từ Quan Trung mà hưng, Lý Uyên hắn nói không chừng sẽ như vậy.
Tiêu Bố Y đoạt chiếm thiên thời, tìm kẽ hở mà vào, luôn vào thời điểm mấu chốt mà chiếm cứ địa thế có lợi nhất, Lý Uyên hắn là muốn chiếm địa lợi, bằng vào chỗ tứ tắc mà chiếm cứ địa thế có lợi nhất. Về phần nhân hòa, đó là hai người vẫn đang kiệt lực mượn sức, trực tiếp quan hệ đến quyết đấu thắng bại của hai người sau này.
Mấy tháng nay, hắn phong quan chức cũng chừng mấy ngàn người, nhưng hắn cũng không lo lắng, chuyện sau này thì để sau này tính. Hiện tại vô luận đạo phỉ hay Tùy quan, đối với Lý Uyên hắn nâng đỡ Tùy thất đều giơ hai tay hoan nghênh. Nhìn về phía nam Vị Thủy xa xa, nơi đó là Tây Kinh, Lý Uyên khẽ thở dài, chiếm cứ Tây Kinh, thoạt nhìn bất quá chỉ là vấn đề thời gian.
Chỉ là Hà Đông còn có Khuất Đột Thông trấn thủ, Đồng Quan vẫn còn trong tay Tùy quân, hắn đi đường vòng qua sông đến đây, trận chiến này phải thắng, phá được Tây Kinh, Khuất Đột Thông không đủ gây nên sợ hãi. Nhưng nếu thất lợi mà nói, bị Tây Kinh, Đồng Quan cùng Hà Đông ba đường giáp công, đại quân sẽ nguy.
Về phần cái gì lời tiên đoán của Thái Bình đạo, Lý Uyên hắn toàn bộ đều cho là rắm thối, bởi vì Thái Bình đạo chung quy vẫn thích làm những chuyện mơ hồ, đưa đảy cũng chỉ vì thiên cơ thần bí, ở trong mắt Lý Uyên hắn, chỉ như là trò cười.
Thiên cơ nếu thật sự chuẩn, vậy bốn trăm năm qua Thái Bình đạo đã sớm phi thường hưng thịnh, sao lại cho tới bây giờ vẫn xuống dốc? Bất quá mỗi lần nhớ tới lời tiên đoán Lý thị đương vi thiên tử nọ, Lý Uyên vẫn hết sức động tâm.
Trước trướng tất cả mọi người phi thường hưng phấn, Lý Uyên ánh mắt xẹt qua trên mặt mọi người, ho nhẹ một tiếng, trong trướng lập tức yên lặng đợi Đại tướng quân lên tiếng.
Thương nghị đã định, Lý Uyên hiện tại là chính thức tuyên bố tin tức tiến quân.
"Hôm nay quân ta từ Long Môn, Hồ Khẩu đi đường vòng vượt qua Hoàng Hà, tinh thần đang thịnh. Vô số nghĩa quân đã về quy phục, đủ thấy quân ta là quân nhân nghĩa, được dân chúng trong thiên hạ tín nhiệm, Tôn Thái Thú khi tiếp viện quân ta đã lập nên chiến công hiển hách, tất ghi một công. Từ đó về sau Hàn Thành, Phùng Dực, Triêu Ấp các quận huyện đến hàng, càng cho thấy quân ta rất được lòng người..."
Tất cả mọi người đều gật đầu, biết Tôn Thái Thú là người nào. Tôn Thái Thú chính là Tôn Hoa, thật ra vốn là thế lực cường đạo cực mạnh ở Quan Trung. Sau khi biết Lý Uyên nam hạ, tự mình qua Hoàng Hà tới gặp Lý Uyên, thỉnh cầu làm tiên phong, điều này đã có tác dụng cổ vũ lòng người rất lớn. Lý Uyên trong lòng lại biết rõ ràng, biết Tôn Hoa là do Lý Thế Dân âm thầm phái người thuyết phục về hàng, đến đây phụ thuộc là đểủng hộ quân tâm. Hắn phong Tôn Hoa làm Thái Thú Phùng Dực, thủ hạ chính là người có công, có thể do Tôn Hoa phân quan chức, điều này đối với quần đạo tại Quan Trung tạo nên sự rung động rất lớn, bởi vậy lại chiêu nạp thêm không ít đạo phỉ quy phục.
Thế Dân, Kiến Thành đều là cánh tay trái phải của mình, Lý Uyên vui mừng ngẫm nghĩ.
"Hôm nay quân ta khí thế đang lên, cầu một trận tất thắng, tiến tới quét sạch Trường An, cứu lấy chúng sinh" Lý Uyên đại nghĩa lẫm liệt nói: "Tả lĩnh quân đại đô đốc Lý Kiến Thành nghe lệnh".
"Có thuộc hạ" Lý Kiến Thành bình tĩnh đi thong thả ra, chiến tranh dị thường tàn khốc, cũng làm cho những người hãm sâu trong đó nhanh chóng trưởng thành. Lý Kiến Thành vẫn đi theo bên người phụ thân, cũng xem như tiếp xúc qua nhiều chiến dịch, lâm trận không hoảng hốt. Một đường nam tiến, lấy Tây Hà, công Hoắc Ấp, hạ Giáng huyện các chiến dịch này khi chỉ huy đều bình tĩnh, đối với sách lược mà Lý Uyên chế định kiên định chấp hành, đã có phong độ của một đại tướng, rất được Lý Uyên tán thưởng.
"Ta lệnh cho ngươi dẫn binh một đường qua Vị Thủy đi lấy Vĩnh Phong Thương, đây là chuyện trọng đại, ngươi có biết không?"
Lý Kiến Thành trầm giọng nói: "Thuộc hạ biết, nếu lấy được Vĩnh Phong Thương, chẳng những đại quân ta quân lương có bảo chướng, phái binh đóng ở Vĩnh Phong Thương, vừa thủ Cảnh Quan, lại phòng bị được quân ở hướng đông, còn phòng bị Tùy quân rút chạy về phí đông, một lần được ba chuyện".
Lý Uyên hài lòng gật đầu, hắn cố ý hỏi như thế, bất quá là muốn định vị trí của Lý Kiến Thành trong mắt các thuộc hạ mà thôi.
"Ngươi đã biết được, vậy ta lệnh lấy ngươi là chính, lấy Lưu Tư Mã, Vương Thống quân, Trần Trưởng sứ là phụ, dẫn hai vạn tinh binh đi lấy Vĩnh Phong Thương, trận chiến này chỉ được thắng không được bại, ngươi có rõ ràng không?" Lưu Tư Mã chính là Lưu Văn Tĩnh, Vương Thống quân là Vương Trường Hài, Trần Trưởng sứ là Trần Diễn Thọ, ba người đều kinh nghiệm già dặn, kinh nghiệm tác chiến phong phú, trừ Lưu Văn Tĩnh ra, cũng xem như Lý Uyên đã khảo sát khá lâu. Do bọn họ phụ tá Lý Kiến Thành trấn thủ Cảnh Quan, Lý Uyên đã sớm suy nghĩ từ lâu.
Lý Kiến Thành kiên định gật đầu nói: "Hài nhi rõ ràng, nếu không thể lấy Vĩnh Phong Thương, trở về sẽ mang đầu tới gặp!"
Lý Uyên gật đầu, cũng không cảm thấy Lý Kiến Thành nói quá lời, thậm chí có chút tán thành. Trên thực tế trận chiến này chưa xuất binh đã thắng, hắn đã sớm thu được thư mật của Hoa Âm Lệnh Lý Hiếu Thường, muốn đem Vĩnh Phong Thương đến hàng. Đại binh của Lý Kiến Thành thật ra chủ yếu là vì đối kháng binh lực của Khuất Đột Thông cùng Đồng Quan, nhưng điều này hắn chỉ có thể nói với Kiến Thành, tạm thời không thể nói ra với người khác, bởi vì nói ra thì sẽ làm giảm đi loại hiệu quả rung động này, càng làm cho hiệu quả lời hứa hẹn của Lý Kiến Thành yếu đi rất nhiều.
Lý Kiến Thành hạ quân lệnh trạng, mọi người vừa khâm phục, lại vừa phấn chấn, xuất binh cầu thắng nên phải làm như thế!
"Hữu lĩnh quân đại đô đốc Lý Thế Dân nghe lệnh" Lý Uyên lần nữa quát lên.
Lý Thế Dân chậm rãi đi ra, "Có thuộc hạ". Hắn cũng giống như đại ca, cũng đã trải qua mấy lần chiến dịch, nhất là vào lúc tấn công Hoắc Ấp, lại càng ra sức đi trước, hôm nay đã ít đi phần táo bạo, hơn nhiều phần trầm ngưng.
"Ta lệnh lấy ngươi là chính, lấy Ân Trường sứ, Đường Tư Mã, Lưu Thống quân ba người làm phụ, dẫn binh một đường hướng tây nam đi lấy Kính Dương, sau khi hạ được Kính Dương, cho Lưu Thống quân phân binh một đạo đi đánh Phù Phong, nếu thủ thắng, ở tại chỗ đợi mệnh, chờ vi phụ tự mình dẫn đại quân đến Tân Phong, Trú Bá Thượng, chúng ta binh hợp ba đường tiến công Tây Kinh, không được sai sót" Ân Trưởng sứ là Ân Khai Sơn, Đường Tư Mã Đường Kiệm, Lưu Thống quân chính là Lưu Hoằng Cơ. Lý Uyên lo lắng nhất chính là Lý Thế Dân táo bạo cấp bách tiến vào, đây là tối kỵ của binh gia, có Ân Khai Sơn, Đường Kiệm hai trọng thần kinh nghiệm già dặn phụ tá, đề phòng xảy ra ngoài ý muốn. Về phần đánh Phù Phong, có Lưu Hoằng Cơ dũng tướng này, cũng sẽ không có vấn đề gì.
Lý Thế Dân lần này cũng không có nói nhiều, chỉ cung kính nói: "Thuộc hạ nghe lệnh, tất sẽ dốc hết toàn lực, không phụ trọng trách của Đại tướng quân".
Lý Uyên thở phào một hơi, chiến dịch lần này hắn đã mưu tính từ lâu, lấy Vĩnh Phong, đánh Phù Phong, Tân Phong là ba bước quan trọng để đánh chiếm Tây Kinh, nếu đi tốt, lấy Tây Kinh bất quá chỉ là chuyện trong dự tính. Dọc theo đường đi trừ việc công thành thu trại ra, từ từ tạo uy vọng cho hai con trai cũng là chuyện hắn lo lắng. Hôm nay Kiến Thành, Thế Dân không phụ trọng trách, thật sự làm cho hắn an tâm.
Lý Thế Dân từ trong doanh trướng đi ra, trong lòng dâng lên một tia hào tình, một đường nam hạ làm cho tâm cảnh của hắn rộng mở hơn rất nhiều, ít nhất loại áp lực trong cuộc sống trước đây đã không còn nữa, Lý gia bọn họ đã có thể làm chuyện mà mình muốn!
Còn chưa quay về doanh trướng, thì có một người xông ra, nắm lấy tay của Lý Thế Dân. Lý Thế Dân giật mình cười lớn nói: "Vô Kỵ, ngươi đã đến rồi? Ta đang nghĩ tới ngươi, phía tỷ tỷ của ta thế nào rồi?"
Người trong doanh trướng chui ra đúng là Trường Tôn Vô Kỵ, hắn xuân phong đầy mặt, nhìn thấy Lý Thế Dân cũng hưng phấn không thôi.
Bọn họ đã chơi với nhau từ nhỏ, Trường Tôn gia cùng với Lý gia vẫn đều âm thầm ra mưu tính, đối với chuyện khởi nghĩa cũng có công không nhỏ. Trường Tôn Vô Kỵ cùng Trường Tôn Thuận Đức đi tới Đông Đô giải cứu gia quyến Lý gia, sau khi chuyện thành lại đi tới Ti Trúc viên phía nam Tây Kinh hoạt động.
Trường Tôn Vô Kỵ nói: "Lệnh tỷ thật ra tất cả đều thuận lợi, bất quá ta hôm nay cố ý đến đây là để hướng tới ngươi tiến cử một người".
"Là ai?" Lý Thế Dân tò mò hỏi, "Người có thể được Vô Kỵ ngươi xem trúng cũng không phải là tài trí bình thường".
Trường Tôn Vô Kỵ mỉm cười nói: "Không những là tài trí bình thường, hơn nữa theo ý của ta còn có tài của Trương Lương".
"Hay cho Vô Kỵ ngươi, nói mau nói mau, rốt cuộc là người nào?" Lý Thế Dân không thể chờ đợi được.
Trường Tôn Vô Kỵ sau khi cười khẽ, từng chữ từng chữ nói: "Người này gọi là, Phòng, Huyền, Linh!"
← Hồi 348 | Hồi 350 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác