← Hồi 339 | Hồi 341 → |
Đậu Hồng Tuyến so với khi chia tay lúc trước rõ ràng đã ốm nhiều, nhìn thấy La Sĩ Tín cau mày, lộ ra nụ cười, "Ta... đến thăm chàng".
"Hiện tại cô đã thấy rồi, có thể rời đi" La Sĩ Tín nói.
Đậu Hồng Tuyến không có rời đi, lại đến gần mấy bước, "Sĩ Tín, chàng gầy đi rất nhiều".
"Ta béo hay gầy không cần người khác quan tâm" La Sĩ Tín vẻ mặt vẫn lạnh như băng, nhưng đã cúi đầu xuống.
Người không phải cỏ cây, có thể nào vô tình, hắn đương nhiên rõ ràng tâm ý của Đậu Hồng Tuyến, nhưng hắn không thể tiếp nhận sự quan tâm của Đậu Hồng Tuyến, hắn chỉ sợ hãm sâu vào trong đó, khó có thể tự kềm chế.
Mặc dù đều nói cái gì hồng nhan họa thủy, La Sĩ Tín chưa bao giờ cho rằng như vậy, ngược lại, hắn cho rằng bản thân là họa thổ, đi tới nơi nào cũng mang đến tai họa. Đã như vậy, hắn lại càng không thể tiếp cận Đậu Hồng Tuyến.
Đậu Hồng Tuyến nhìn thấy hắn cúi đầu xuống, trong lòng lo lắng, trong lòng lại càng chua xót cùng ủy khuất, trước mắt mông lung, trong lúc nhất thời ánh nến đỏ hồng, mơ hồ chiếu rọi một hìnnh ảnh trước mắt.
Khi đó La Sĩ Tín không là tướng quân gì, nhưng đã có khí chất giống như tướng quân. Khi đó thiên hạ cũng chưa có loạn, thậm chí có thể nói nơi nơi nhân hòa, dân chúng an cư lạc nghiệp, khi đó nhà nàng coi như là tiểu hộ, cũng có của ăn của để, khi đó phụ thân nàng không phải cự đạo, mà là một Lý chánh, rất được người trong hương thôn tôn kính...
Bọn họ quen nhau, có thể coi như là thanh mai trúc mã, nhưng lại cực kỳ ngắn ngủi.
"Ngươi là ai?" Tiểu cô nương tóc buộc hai túm, trên cài cái nơ bươm bướm hồng hồng, khuôn mặt hồng hào đáng yêu giống như quả táo, nhìn người thình lình tới chơi, có chút tò mò.
"Ngươi là ai?" Đứa nhỏ miệng bỉu ra, có vẻ cao ngạo nói không nên lời.
"Ta gọi là Đậu... Hồng Tuyến, cha ta là Lý chánh nơi này" Từ bé tới giờ, cô nương trong lòng đối với hắn vẫn luôn có hảo cảm cùng dung túng.
"Ta gọi là La Sĩ Tín, ta không cần gia thế gì, sư tôn ta nói, ta sau này sẽ là một tướng quân"
"Khoác lác... không biết thẹn..." Tiểu cô nương phồng má nói, nhìn bộ dáng kiêu hãnh của bạn, trong lòng bỗng nhiên suy nghĩ, hắn nói không chừng thật sự sẽ là một tướng quân...
Từ sau lần đó, trong lòng cô nhỏ đã có hình bóng của cậu nhóc kia, nàng đối với cậu nhóc này không biết gì, khi đó nàng cũng không nghĩ gì nhiều lắm. Nhưng vui vẻ cũng ngắn ngủi, không bao lâu sau cậu nhỏ đã đi, mang theo trái tim của cô nhỏ.
Cô nhỏ tìm phụ thân khóc hỏi cậu nhỏ đi nơi nào, phụ thân lại chỉ vuốt đầu nàng, khẽ thở dài: "Hắn cùng con... không phải là một loại người".
Cô nhỏ không biết, tại sao nàng cùng cậu nhóc đó không phải là một loại người, nhưng lại rõ ràng, hắn đã đi xa mình, rất có thể đi không còn quay lại nữa.
Một năm nọ, bọn họ đều ngây thơ, nàng đã bị ngạo khí của hắn hấp dẫn!
Cuộc sống cứ từng ngày trôi qua, cô nhỏ từ từ lớn lên, nhưng bóng dáng của cậu nhỏ tướng quân kia vẫn không xóa đi được. Mỗi ngày trông thấy hoàng hôn mặt trời lặn, áng mây đầy trời, lại cảm thấy mất mác buồn vô cớ. Mặt trời lên rồi lại xuống, vĩnh viễn không thay đổi, thế đạo lại từ từ loạn cả lên, tướng quân luôn không gặp, nhưng đạo phỉ lại nhìn đâu cũng thấy!
Phụ thân rất có hiệp khí, được hương lý yêu quý, tổ chức hương dân kháng phỉ, hiển nhiên bị phỉ đạo ghi hận. Một ngày nọ, đạo phỉ vây công gia đình, phụ thân một mình cũng không thể chu toàn hết, nàng tuy có tập võ, nhưng dù sao cũng còn nhỏ, bị mấy đạo phỉ bắt đi, khóc không ra nước mắt. Lúc này một tướng quân chợt từ trên trời giáng xuống, vài thương đã đâm chết đạo phỉ, mỉm cười dưới ánh nắng chiều đỏ rực.
Nàng lời cảm kích còn chưa kịp nói ra, hắn đã đi xa, nàng chỉ có thể nhìn bóng lưng hắn mà hỏi, người đi đâu vậy?
Đi nhập ngũ, làm tướng quân. Hắn đón ánh nắng chiều rời đi, không quay đầu lại.
Một năm nọ, bọn họ lại gặp nhau, nàng bị hào khí của hắn cảm động!
Đậu Hồng Tuyến nhìn khuôn mặt dưới ánh nến đỏ chiếu rọi, phảng phất như đang ngóng nhìn bóng lưng dưới ánh nắng chiều cuối ngày kia. Bọn họ gần nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, những ngày gặp lại thậm chí có thể đếm trên đầu ngón tay, cuộc đời con người quả thật rất kỳ diệu, rất nhiều khi tình yêu không có tích lũy tháng ngày mà lắng đọng, mà thường thường chỉ nở tugn trong tích tắc.
Nhận định đây là chân mệnh thiên tử của nàng, biết hắn như gió như mây, ngẫu nhiên lơ đãng mà gặp thoáng qua, hắn chỉ cười, nàng đưa mắt nhìn theo, rồi lại trở về như cũ thật lâu.
Nhưng nàng rốt cuộc phát hiện phụ thân nói rất đúng, bọn họ đích xác không phải là người cùng một con đường, phụ thân từ Lý chánh đến Đội chánh, từ quan binh đến đạo phỉ bất quá chỉ hơn năm, nhưng hắn đã biến thành La Sĩ Tín uy danh hiển hách, lấy tiêu diệ] phỉ là trách nhiệm của mình. mà nàng cùng phụ thân cuối cùng lại thành đạo phỉ, cả ngày suy nghĩ đều là đối kháng với quan binh.
Mỗi lần nghĩ đến điểm ấy, nàng vẫn âm thầm đau lòng, buồn bã thương thần. Thời gian biến ảo, bọn họ rốt cuộc cũng đã tới lúc quyết đấu, hẳn cũng phải nói là đã đến lúc hai thế lực quyết đấu. Phụ thân cùng Ngõa Cương liên thủ, muốn trước tiên trừ đi Trương Tu Đà của Đại Tùy. Giết Trương Tu Đà đã là mục tiêu chung của đạo phỉ Trung Nguyên, Trương Tu Đà không trừ, bọn họ vĩnh viễn không có ngày xuất đầu. Vi tỏ thành ý cùng Ngõa Cương liên hợp, phụ thân đưa ra hai Đại tướng đến hiệp trợ Lý Mật làm việc, nàng cũng đi theo Tô Định Phương cùng Lưu Hắc Thát đến Ngõa Cương, bởi vì nàng không yên lòng với thắc mắc trong lòng, nàng rốt cuộc không nhịn được mà lẫn vào đại doanh, xin hắn rời Trương Tu Đà, bởi vì nàng biết, kế hoạch lần này quả thực là chu đáo, Trương Tu Đà phải chết, nhưng nàng chỉ sợ hắn có gì ngoài ý muốn, nàng chỉ muốn hắn sống sót mà thôi.
Nàng cũng không muốn hắn phản bội Trương tướng quân, nàng chỉ nghĩ để cho hắn tạm thời rời đi.
Tất cả mọi chuyện đều dựa theo kế hoạch mà làm việc, Trương Tu Đà chết, kế hoạch của bọn họ đại công cáo thành, nàng chỉ tưởng rằng từ nay về sau, bọn họ có thểở cùng một chỗ. Nhưng nàng chưa từng nghĩ đến là, bọn họ chỉ có cách xa nhau hơn!
Nhìn thấy hắn thế như hổ điên đoạt thi thể Trương Tu Đà đi ra ngoài, nàng chỉ biết mình đã làm một chuyện phải hối hận nhất trong đời, nàng không nên khuyên hắn rời đi. Nàng chỉ dám lặng yên đi theo phía sau hắn, nhìn thấy hắn đem thi thể của Trương tướng quân chôn ở trong núi bờ bên kia Hoàng Hà, nàng cũng khó hiểu, nhưng nàng phải đi thảo nguyên vì phụ thân mà mua ngựa, từ thảo nguyên quay về một khắc khi nhìn thấy hắn, con tim của nàng như tan vỡ, từ một khắc nọ nàng mới hiểu được, hắn ở trong lòng của nàng, phân lượng nặng đến thế nào.
Một khắc nọ, nàng thà rằng gánh chịu tất cả trách nhiệm, chỉ cầu hắn không thương tâm nữa, có thể dừng lại, nhưng hắn chỉ phất ống tay áo mà rời đi, cũng không quay đầu lại!
Nàng có rất nhiều chuyện không rõ, chỉ cảm thấy nếu không phải nàng khuyên can, hắn tuyệt đối sẽ không rơi xuống bước như thế này! Ngàn sai vạn sai, nàng nguyện ý gánh chịu tất cả tội lỗi, cho nên khi nàng biết được hắn đầu phục Đỗ Phục Uy, nàng dứt khoát nam hạ. La Sĩ Tín có lẽ đã không phải là La Sĩ Tín năm đó. Nhưng Đậu Hồng Tuyến vĩnh viễn vẫn là Đậu Hồng Tuyến cột tóc hai chùm năm đó!
Nhìn thấy nến đỏ bập bùng, hồng lệ loang lổ, Đậu Hồng Tuyến trong lòng cũng rơi lệ, chỉ là khóe miệng lại nở nụ cười.
Không biết qua bao lâu, hồng lệ rốt cuộc đã tận, sau khi bụp một tiếng, trong trướng đã tối sầm xuống, nhưng những chỗ mà ánh nến chiếu không tới, có đôi khi ngược lại càng thấy rõ ràng hơn. Đậu Hồng Tuyến không nghe thấy La Sĩ Tín nói gì, rốt cuộc nhẹ giọng hỏi: "Sĩ Tín, chàng có khỏe không?"
La Sĩ Tín chậm rãi ngẩng đầu, nhìn ánh mắt đang lóe sáng trong bóng tối kia, "Ta so với bất cứ lúc nào trước kia đều khỏe hơn!"
Đậu Hồng Tuyến trong lòng đau đớn, nhẹ giọng nói: "Bên thiếp cũng không tính là quá tốt, cha thiếp sau khi dẫn người đánh bại Tiết Thế Hùng, vốn danh vọng đại chấn, thế lực nhất thời không thua ai. Nhưng La Nghệ Trác quận vì Tiết Thế Hùng báo thù, tính toán đến tấn công, Vương Bạc cũng không phục cha thiếp, luôn ở sau lưng giở trò quỷ, nhưng quan trọng nhất chính là xuất hiện một Dương Thiện Hội. Người này kiêu dũng thiện chiến, bám chặt giữ chân ở lộ tuyến tây tiến của cha thiếp. Hiện giờ chỗ thiếp ba phía là địch, khổ không nói được, chỗ thiếp... cần chàng".
Khi nói ra những lời này, Đậu Hồng Tuyến lại không nói một điểm, nàng không phải muốn thay phụ thân mượn sức La Sĩ Tín, nàng chỉ là vì lo lắng cho La Sĩ Tín. Có lẽ có người biết mình cần thời gian, cuối cùng cũng sẽ không làm tự hành hạ mình. Nhìn con đường của La Sĩ Tín, nhớ tới cậu nhỏ kiêu ngạo năm đó, con tim nàng lại co thắt.
"Cái này cùng ta có quan hệ gì?" La Sĩ Tín lạnh lùng trả lời.
Đậu Hồng Tuyến nói tiếp: "Đỗ Phục Uy này thật ra lòng dạ không tính là rộng rãi, thiếp nghe nói hắn cùng Phụ Công là bần tiện chi giao, sau khi cùng nhau đánh lấy thiên hạ lại đối với Phụ Công có chút nghi kỵ, hắn cho mấy nghĩa tử chưởng quản đại quyền, không cho Phụ Công binh quyền. Thiếp chỉ sợ chàng đi theo hắn, cũng sẽ có một ngày cũng có kết quả giống như Phụ Công".
"Cái này cùng vô cũng không quan hệ!" La Sĩ Tín bất động thanh sắc.
Đậu Hồng Tuyến lộ ra nụ cười chua chát, "Sĩ Tín, chàng không phải muốn làm tướng quân, nhưng Đại Tùy hiển nhiên không được. Thiếp nói với cha chuyện của chàng, người đối với chàng cũng rất là coi trọng..."
"Tôi muốn nghỉ ngơi, mời cô không nên quấy rầy nữa" La Sĩ Tín chậm rãi nằm xuống, duỗi thẳng hai chân.
Đậu Hồng Tuyến gượng cười nói: "Được".
Nàng chậm rãi đứng dậy, đi tới chỗ màn trướng, đột nhiên quay đầu lại nói: "Chàng... tự mình bảo trọng".
Xốc màn trướng lên đi ra ngoài, Đậu Hồng Tuyến cảm nhận được gió thu lạnh lẽo, nhưng không có cảm thấy phía sau có một ánh mắt, trong bóng tối vẫn sáng ngời.
La Sĩ Tín trị quân nghiêm khắc, người cũng cô tịch, chỗ nghỉ ngơi cũng hẻo lánh. Đậu Hồng Tuyến rời khỏi doanh trướng hắn không có tổn hao bao nhiêu khí lực. Nhìn bóng đêm khôn cùng, Đậu Hồng Tuyến trong lòng mờ mịt, không biết nên tiếp tục ở tại chỗ này, hay là quay về Hà Bắc.
Ở tại chỗ này thoạt nhìn cũng không có hy vọng gì, nhưng nếu rời đi, trong lòng lại không nỡ.
Mới đi được không xa, trong bóng tối có tiếng bước chân dồn dập, hơn mười người đã cầm thương cầm đao vây quanh Đậu Hồng Tuyến!
Đậu Hồng Tuyến âm thầm kinh sợ, tay vịn chuôi kiếm, nhìn thấy người cầm đầu tuổi không lớn, thái độ trầm ngưng, nhận ra đây là nghĩa tử Hám Lăng của Đỗ Phục Uy, Đậu Hồng Tuyến không khỏi cau mày.
Hám Lăng vung tay lên, mọi người đã đem Đậu Hồng Tuyến vây lại, Đậu Hồng Tuyến hít vào một hơi, nhẹ giọng hỏi: "Các ngươi muốn làm cái gì?"
"Những lời này hẳn là ta hỏi mới đúng" Hám Lăng lạnh lùng nói: "Cô là Đậu Hồng Tuyến?"
Đậu Hồng Tuyến nhìn thấy hắn nhận ra mình, nhiều ít có chút kinh ngạc, nhưng không phủ nhận, "Không sai, không biết Hám Lăng tướng quân có gì chỉ giáo?"
Hám Lăng trầm giọng nói: "Đậu Hồng Tuyến, cô lén vào quân doanh trướng không biết là có dụng tâm gì? Là thám tử của người khác phái tới?"
Đậu Hồng Tuyến lúc này mới phát hiện chỗ khó xử của mình, cô nhẫn nại giải thích: "Hám Lăng tướng quân, ta tới nơi này tuyệt không có ác ý".
"Có ác ý hay không, xin mời trở về cùng Đỗ Đại tổng quản giải thích" Hám Lăng vung tay lên, mọi người đều tiến lên.
Đậu Hồng Tuyến rút kiếm vung lên, toung mà đêm nổi lên ánh sáng yếu ớt, mọi người đều dừng lại. Hám Lăng cười lạnh nói: "Đậu Hồng Tuyến, cô chớ có rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, hiện tại là ta mời cô, nhưng nếu thật sựđộng thủ, đao thương không có mắt!"
Đậu Hồng Tuyến cau mày nói: "Ta chỉ sợ ngươi là muốn dùng ta để áp chế gia phụ!"
Hám Lăng mặt đỏ lên, không nghĩ tới Đậu Hồng Tuyến thông minh như thế, thoáng cái đã đoán ra tâm tư của hắn. Hắn khi nhận ra Đậu Hồng Tuyến, trong lòng vui mừng. Đậu Hồng Tuyến biết thực lực của phụ thân còn yếu, vẫn chạy đi đây đó vì phụ thân mà tìm kiếm minh hữu, Đỗ Phục Uy, Lô Minh Nguyệt, Ngõa Cương, thảo nguyên đều có dấu chân của nàng, cho nên cũng không ít đầu mục đạo phỉ nhận biết nàng. Hám Lăng thầm nghĩ nếu chế trụ Đậu Hồng Tuyến, sau này cũng có tiền vốn cùng Đậu Kiến Đức đàm phán, hơn nữa Đậu Hồng Tuyến là từ trong trướng của La Sĩ Tín đi ra, cũng làm cho hắn âm thầm hoài nghi La Sĩ Tín có âm thầm cùng Đậu Kiến Đức giao hảo hay không, nếu như vậy mà nói, hắn lại càng muốn đem Đậu Hồng Tuyến lưu lại.
"Đậu Hồng Tuyến, vô luận như thế nào, cô không được cho phép mà một mình xông doanh chính là không đúng, ta cảnh cáo cô lần cuối, bó tay chịu trói, chúng ta sẽ không thương tổn tới cô. Nếu không..." Hám Lăng tiến lên trước một bước.
Đậu Hồng Tuyến cười lạnh nói: "Nghĩa phụ ngươi cũng không đối với ta vô lễ như thế, ngươi cũng tính là lớn nhỉ?!"
"Lớn mật" Có đạo phỉ muốn lấy lòng Hám Lăng, đã gầm lên xông tới, trường thương đâm ra, hướng vềphía bắp đùi Đậu Hồng Tuyến. Đậu Hồng Tuyến trong mắt hàn quang thoáng hiện, không lùi mà tiến tới, một kiếm phạt ngang, loảng xoảng một tiếng, trường thương đã rơi trên mặt đất, đạo phỉ bi thảm kêu một tiếng, cuống quít phất tay, năm ngón tay hắn đã bị chặt cụt, đau đến thiếu chút nữa ngất xỉu đi.
Hám Lăng cười lạnh một tiếng, "Đậu cô nương thật có bản lãnh" Hắn mũi chân đá ra, trường thương rơi xuống đất đã bay lên. Hám Lăng bắt được trường thương thì lập tức đâm tới, chiêu thức cùng với đạo phỉ mới vừa rồi cũng không có sai biệt. Chỉ là hắn xuất thương cực nhanh, lực đạo so với đạo phỉ mới vừa rồi xuất thương thì không thể so sánh với nhau. Hắn dù sao cũng là cao thủ dưới trướng Đỗ Phục Uy, đạo phỉ tầm thường không thể so sánh.
Đậu Hồng Tuyến lần này cũng không dám mạo hiểm, phi thân lui về phía sau, Hám Lăng cước bộ như gió, rút thương đâm tiếp, trực tiếp hướng về phía ngực Đậu Hồng Tuyến. Đậu Hồng Tuyến vừa sợ vừa xấu hổ, đưa trường kiếm đón đỡ nghe một tiếng cảng, bảo kiếm thiếu chút nữa bay ra. Thương thế không giảm, vù vù sinh gió, Đậu Hồng Tuyến hoảng hốt, xoay eo cấp bách xoay chuyển, trường thương đâm vào không khí, Hám Lăng cổ tay cũng xoay chuyển, trường thương quét ngang ra. Đậu Hồng Tuyến ngã ngửa người, thân thương sát mặt mà qua, quét rát cả mặt.
Mặc dù tránh thoát trường thương, nhưng Đậu Hồng Tuyến đã biết Hám Lăng này không giống người thường, mượn đà ngửa ra sau mà lộn một vòng đi ra ngoài. Hám Lăng cười lạnh một tiếng, cầm thương lại đâm ra, mắt thấy Đậu Hồng Tuyến nhất định trúng thương.
Chợt xoảng một tiếng vang lớn, một vật đã đập trúng mũi thương, ánh lửa bắn ra bốn phía. Hám Lăng kinh hãi, mới phát hiện đầu thương đã gãy, La Sĩ Tín không biết từ khi nào đã xuất hiện, một thiết côn đập gãy trường thương của hắn. Trường thương của La Sĩ Tín vốn có ba đoạn, nhưng có thể co duỗi, ngày thường bất quá chỉ sử dụng như một thiết côn, sau khi đập gãy trường thương của Hám Lăng, cũng không lên tiếng, mà điểm thẳng vào ngực của Hám Lăng.
Chiêu này của hắn cùng công kích vừa rồi của Hám Lăng không có sai biệt, quả thực là gậy ông đập lưng ông!
Hai người tranh chấp, nhưng lại đều là Đại tướng thủ hạ của Đỗ Đại tổng quản, các đạo phỉ khó xử, không thể tiến lên.
Hám Lăng cũng không kinh hoàng, vứt thương gãy, hai tay lập tức đứa ra sau lưng, lúc đưa ra trở lại, trên tay đã xuất hiện một đôi thiết trảo tinh quang lập lòe. Đôi thiết trảo này chế tạo cực kỳ xảo diệu, đóng mở giống như bàn tay người. Hắn chỉ vừa ra tay, một tay đã chế trụ trường thương của La Sĩ Tín.
Đám người Hám Lăng là hạng người cực kỳ hung hãn trong đạo phỉ, nếu không sẽ không được Đỗ Phục Uy lựa chọn trúng, binh pháp có lẽ không bằng, nhưng bản lãnh cũng thuộc loại xuất chúng. Sau khi chế trụ trường thương La Sĩ Tín, tay kia mới muốn phản kích, nhưng không ngờ trên tay truyền đến một cỗ đại lực, đã không thể chống cự. Dưới lực tay to lớn của La Sĩ Tín, chiêu thức tinh xảo của hắn toàn bộ đều không thể sử dụng! Trường thương của La Sĩ Tín phá trảo mà ra, đánh thẳng vào ngực của hắn.
Chỉ nghe tiếng răng rắc vang lên, ngực Hám Lăng lõm xuống một khối, hình như xương ngực đã bị đánh gãy, Hám Lăng bay ngược ra ngoài, té mạnh xuống đất, máu tươi phun ra!
La Sĩ Tín sau khi đánh bị thương Hám Lăng, lúc này mới cười lạnh nói: "Hám Lăng, nơi này là ta lớn nhất!"
Hám Lăng sắc mặt biến đổi, không dám cậy mạnh, chỉ sợ La Sĩ Tín nổi sát khí lên, van xin nói: "La tướng quân tha mạng!"
La Sĩ Tín thu thương lại, phân phó đạo phỉ: "Đem Hám Lăng đưa về doanh trại nghỉ ngơi".
Các đạo phỉ hai mặt nhìn nhau, nhưng không thể từ chối. Hám Lăng trong mắt hiện lên hận ý, nhưng lại cũng không dám mạnh miệng, đợi khi mọi người tan hết, La Sĩ Tín lúc này mới quay đầu nhìn về phía Đậu Hồng Tuyến.
Đậu Hồng Tuyến một khắc khi La Sĩ Tín xuất hiện, con tim thiếu chút nữa là ngừng đập, trong lòng một khắc nọ chỉ suy nghĩ, hắn vẫn để ý tới mình, nếu không vì sao lúc này lại xuất hiện? Nhớ tới lúc trước khi mình rơi vào trong tay đạo phỉ, tướng quân hắn vẫn giống như từ trên trời giáng xuống, dù đã cách nhiều năm, hôm nay so với hồi ức cũng không có sai biệt, thời gian phảng phất như thụt lùi trở về quá khứ, trong lòng vừa vui mừng, vừa ngọt ngào, trong hỗn loạn lại có vài phần chua xót, Đậu Hồng Tuyến run giọng nói: "Sĩ Tín, là ta hại chàng..."
La Sĩ Tín gật đầu, "Không sai, là cô hại ta".
Đậu Hồng Tuyến ngược lại sửng sốt, La Sĩ Tín cười lạnh nói: "Ta phát hiện mỗi lần cô xuất hiện, cũng sẽ mang đến cho ta tai họa nào đó! Lần trước bởi vì cô xuất hiện, ta từ đó không một ngày yên ổn, lần này lại bởi vì cô xuất hiện, Đỗ Đại tổng quản khẳng định đối với ta sẽ bất mãn".
Đậu Hồng Tuyến sắc mặt trắng bệch, cắn đôi môi đỏ mọng, "Thiếp..."
"Cô không nên cứ luôn miệng nói tốt đối với ta!" La Sĩ Tín lạnh lùng nói: "Nếu cô thật sự tốt với ta, có thể làm chỉ cần một việc!"
"Chuyện gì?" Đậu Hồng Tuyến run giọng hỏi.
"Tốt với ta thì hãy rời xa ta!" La Sĩ Tín trong mắt tràn đầy sự trào phúng, "Cô nếu không rời xa ta, ta không biết cô còn muốn mang đến cho ta bao nhiêu tai nạn nữa!"
Đậu Hồng Tuyến một khắc nọ, mặt không còn chút máu, không biết qua bao lâu, lúc này mới gật đầu nói: "Được, thiếp biết làm như thế nào" Nàng cố nén sự đau lòng, sau khi nói xong những lời này thì xoay người rời đi, nhưng mới đi được vài bước, lại ngừng bước, cũng không quay đầu lại.
"Vô luận như thế nào, chàng đánh bị thương Hám Lăng, phải đề phòng bọn họ trả thù..."
Cũng không quay đầu lại mà rời đi, Đậu Hồng Tuyến đã biến mất ở trong bóng tối, La Sĩ Tín vẻ trào phúng biến thành đờ đẫn, chỉ nhìn theo bóng lưng của Đậu Hồng Tuyến đi xa, than nhẹ một tiếng: "Xin lỗi..."
Hắn lưng đeo trường thương, nhưng lại đi về hướng ngược lại, chỉ là không phải quay về chỗ nghỉ ngơi, mà là chọn một con đường hoàn toàn khác...
***
Hoàng Phủ Vô Dật đang ở trong đại lao, cô độc nhìn ngọn đèn tăm tối.
Con đường của hắn thoạt nhìn đã tới cuối đường, hắn hiện tại có thể làm chính là chờ chết. Nhưng rất kỳ quái, tội danh của hắn lớn như vậy, mà cho đến bây giờ vẫn còn chưa chết.
Từ khi hắn bị áp giải tới đại lao, Đại Lý tự cùng Hình bộ đều có người đến thẩm tra, nhưng quanh đi quẩn lại hỏi đều chỉ là mấy câu, đồng mưu có ai, thích khách là ai? Tại sao lại muốn tạo phản, chẳng lẽ không biết đây là tội danh chém đầu?
Bọn họ hỏi đều là nói nhảm, hắn trả lời cũng đều là nói nhảm. Từ lúc mới bỏ tù tới giờ, hắn thật ra trong lòng đã biết rõ. Tiêu Bố Y vì hắn cầu tình, nhìn như nhân nghĩa, nhưng rắp tâm hiểm ác, không hỏi ra thích khách là ai, Tiêu Bố Y quá nửa sẽ đứng ngồi không yên, ngủ không an giấc. Giữ lại tính mạng của hắn, bất quá là do Tiêu Bố Y muốn biết càng nhiều chuyện hơn mà thôi. Hoàng Phủ Vô Dật hắn đi qua cầu so với Tiêu Bố Y đi qua đường còn nhiều hơn, làm sao mà không nhìn ra môn đạo.
Mỗi lần nghĩ tới điều này, Hoàng Phủ Vô Dật đều cười cay đắng, dũng khí rút đao ban đầu theo thời gian trôi qua đã từ từ biến mất, tới bây giờ, hắn đối với cái chết đã có một loại sợ hãi sâu sắc.
Hắn không muốn chết!
Hắn hiện tại còn có điều kiện để sống, nghĩ tới đây, hắn đột nhiên đứng lên nắm lấy song sắt, lớn tiếng nói: "Cho ta cơm ăn".
Một chén cơm trắng lạnh như băng được đẩy vào, thêm vào một chút rau dưa xanh xanh, trước kia loại cơm này cũng không xứng để cho chó nhà hắn ăn, nhưng hiện tại Hoàng Phủ Vô Dật vẫn chụp lấy, từng miếng từng miếng mà ăn.
Đợi sau khi như sói như hổ mà cơm nước xong, Hoàng Phủ Vô Dật nhìn ngọn đèn vàng vọt, đột nhiên nghĩ ra một vấn đề, nếu như biết làm phản sẽ có kết quả này, hắn còn có thể làm phản hay không? Khi nghĩ đến vấn đề này, suy nghĩ không biết tại sao không thể át chế, những suy nghĩ trong đầu thi nhau mà hỗn loạn...
Không biết qua bao lâu, Hoàng Phủ Vô Dật trước mắt có chút mơ hồ, chỉ cảm thấy ngọn đèn vàng vọt có chút chuyển sang xám ngắt, trong đại lao tĩnh lặng không tiếng động, hai người trông coi ngồi ở xa xa bộ dáng hình như cũng đang ngủ gật, trong lòng bỗng nhiên dâng lên nỗi sợ hãi, Hoàng Phủ Vô Dật thối lui vào góc tường, co rút thân thể lại, có chút mê hoặc nhìn ngọn đèn ở trên vách tường, chỉ thấy được ngọn đèn lúc sáng lúc tối, màu sắc lại biến ảo bất định.
Không thể tin tưởng vào hai mắt của mình, Hoàng Phủ Vô Dật dụi duih mắt, chỉ cảm thấy trong đầu oành lên một tiếng, sau đó khi nhìn lại vào ánh đèn, phát hiện lại là màu đỏ, đỏ như máu!
Hoàng Phủ Vô Dật rất là sợ hãi, lúc này nơi cửa nhà lao đột nhiên vang lên tiếng loảng xoảng, một người lắc mình tiến vào, toàn thân mặc đồ đen!
Hai ngục tốt bỗng nhiên bừng tỉnh, quát lên hỏi: "Ngươi là ai?"
Nhưng lời vừa mới dứt, người nọ hai tay đã vung ra, đánh mạnh lên cổ ngục tốt, ngục tốt hự một tiếng, mềm nhũn ngã xuống đất. Hoàng Phủ Vô Dật cao hứng phấn chấn, lại có người tới cứu hắn, nhưng đó là người nào? Sao hình như trên người người nọ cũng bao phủ một tầng màu đỏ?
Người nọ từ trên người ngục tốt lấy chìa khóa, chậm rãi đi tới, thanh âm ấm ách nói: "Hoàng Phủ Vô Dật, ta tới cứu ngươi!"
Hoàng Phủ Vô Dật trước mắt sáng ngời, thất thanh nói: "Phù Bình Cư, là ngươi?"
Tới cứu Hoàng Phủ Vô Dật lại là Phù Bình Cư, hắn vẫn là khuôn mặt lạnh lùng, lấy ra chìa khóa mở ra cửa nhà lao, trầm giọng nói: "Đi theo ta".
Hoàng Phủ Vô Dật mới muốn cất bước, đột nhiên dừng lại, cười lạnh nói: "Ta tại sao phải đi theo ngươi?"
Phù Bình Cư ngược lại sửng sốt, "Ta tới cứu ngươi!"
"Ta biết là ngươi tới cứu ta, nhưng ngươi cần gì cứu ta?" Hoàng Phủ Vô Dật chỉ cảm thấy suy nghĩ hỗn loạn, tâm tình dĩ nhiên khó có thểức chế, sớm đã quên muốn chạy trốn giữ mạng, càng quên đây là phòng giam, chỉ cảm thấy trong lòng có sự xúc động nói không nên lời, đã cất tiếng cười to mà nói: "Ta không cần ngươi tới cứu, ngươi là súc sinh hèn hạ vô sỉ, âm hiểm độc ác, ngươi làm hại ta còn chưa đủ sao?"
Phù Bình Cư lạnh lùng nhìn Hoàng Phủ Vô Dật, "Chính ngươi muốn phản, cùng ta có quan hệ gì?"
"Thứ tạp chủng!" Hoàng Phủ Vô Dật lại nắm lấy cổ áo của Phù Bình Cư, "Nếu không có tin vào lời thề của ngươi nói thiên thư có ghi lại, nói ta nhất định có thể khởi sự thành công, ta làm sao mà phản?"
"Vậy Việt vương giả chẳng phải là ngươi chuẩn bị sao" Phù Bình Cư cũng không giãy dụa, trầm giọng nói.
Hoàng Phủ Vô Dật giận dữ nói: "Ta hiện tại đã sớm nghĩ rõ ràng, các ngươi cố ý để cho Việt vương giả xuất hiện bên cạnh ta, sớm đã chủ mưu từ lâu".
"Chúng ta?" Phù Bình Cư cau mày nói: "Ngươi đối với chúng ta hiểu rõ bao nhiêu? Ngươi biết..."
"Ta chỉ biết là các ngươi là đồ lừa gạt, không chuyện ác nào không làm!" Hoàng Phủ Vô Dật gào lên: "Các ngươi lừa ta, ngươi lừa ta! Ngươi nói ngươi nhất định có thể giết Tiêu Bố Y, ngươi nói Tiêu Bố Y nhất định sẽ chết vào lúc tế trời, ngươi đánh rắm chắc! Thiên thư của ngươi đâu, lấy ra cho ta xem một chút, cho ta xem một chút!"
Hắn bộ dáng điên cuồng, dùng sức lay Phù Bình Cư, Phù Bình Cư cau mày, "Thiên thư... thiên thư..." Hắn như là trong lúc nhất thời không biết trả lời như thế nào, Hoàng Phủ Vô Dật lại cất tiếng cười to, "Phù Bình Cư, thiên thư có ghi lại ngươi chừng nào thì chết không?" Hắn lời vừa dứt, đã nắm lấy cổ của Phù Bình Cư, dùng sức mà bóp, "Ngươi đầu độc ta tạo phản, làm hại ta hai bàn tay trắng, hôm nay ta sẽ giết ngươi!" Hắn dưới sự điên cuồng, hoàn toàn quên đi không phải là đối thủ của Phù Bình Cư, chỉ muốn bóp chết người trước mắt này, Phù Bình Cư cực lực giãy dụa, lại không thể thoát khỏi.
Hoàng Phủ Vô Dật dưới sự điên cuồng, lực lớn vô cùng, đến lưỡi của Phù Bình Cư cũng phải lè ra, đột nhiên sau đầu bị trúng một kích, hai mắt trợn trắng, mềm nhũn té xuống.
Phù Bình Cư lúc này mới ôm cổ, thở hổn hển từng hơi, Hoàng Phủ Vô Dật ngã xuống, phía sau hiện ra một người, bất ngờ lại chính là Tiêu Bố Y. Phù Bình Cư cũng không có ra tay, chỉ cười khổ nhìn Tiêu Bố Y nói: "Tiêu lão Đại, hắn hình như cũng không biết thân phận thật của Phù Bình Cư!"
← Hồi 339 | Hồi 341 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác