← Hồi 311 | Hồi 313 → |
Đoạn Đạt khi nghe nói là Hoàng Phủ Vô Dật muốn bắt hắn, trong lòng phát lạnh. Hắn vốn là Quang lộc đại phu, nếu nói về chức vị, so với Hoàng Phủ Vô Dật chỉ hơi kém chút, nhưng nếu nói về thực quyền, thì còn xa mới bằng Hoàng Phủ Vô Dật.
Hôm nay Thánh thượng ở xa tại Dương Châu, mặc dù bất quá chỉ mới hơn nửa năm, nhưng ai cũng có thể nhìn ra đến, Thánh thượng rất có thể sẽ không về được. Thánh thượng nếu không thể quay về Đông Đô, cũng rất có thể thiên đô Giang Nam. Nếu như vậy, Đông Đô là chỗ yếu địa, chính là khối thịt béo rất lớn. Việt vương tuy thông minh khiêm nhường, nhưng dù sao tuổi còn nhỏ, không người nào phục hắn. Người nào có được Đông Đô, vô luận sau này tự mình xưng vương hoặc là đầu nhập vào người khác, đều có tiền vốn rất lớn.
Hoàng Phủ Vô Dật lúc này nắm giữ binh quyền, đương nhiên không chịu dễ dàng giao ra, đụng tới Tiêu Bố Y đến Đông Đô, khẳng định là muốn tận lực đả kích. Đoạn Đạt vốn vẫn tử trung với Hoàng Phủ Vô Dật, lần này binh bại vốn định tìm Hoàng Phủ Vô Dật nhờ biện hộ cho, nào nghĩ đến người đầu tiên muốn tính mạng của hắn lại chính là Hoàng Phủ Vô Dật?
Độc Cô Cơ đã ra lệnh, vệ binh trường mâu bức tới, mắt nhìn chằm chằm, xem ra Đoạn Đạt nếu thật sự phản kháng, sẽ giết chết tại chỗ!
Đoạn Đạt mồ hôi lạnh túa ra, đột nhiên nói: "Không cần động thủ, ta muốn đi gặp Việt vương".
Độc Cô Cơ cũng thở phào nhẹ nhỏm, "Tốt, ta đưa ngươi đi".
Binh sĩ áp giải ba người đi vào nội thành, Đoạn Đạt nhìn thấy Độc Cô Cơ dẫn hắn đi về phía Long Quang điện, âm thầm thở phào nhẹ nhỏm. Trong Long Quang điện, Việt vương cùng các đại thần đều đang ở đó, sắc mặt nghiêm nghị, trong ba người chỉ có Đoạn Đạt bị đưa vào đại điện, hai người còn lại thì ở ngoài điện chờ.
Tin tức ba vạn tinh binh toàn quân bị diệt đã làm rúng động đại bộ phận người ở đây, đương nhiên là ngoại trừ Tiêu Bố Y. Nhưng Tiêu Bố Y vẫn lộ ra vẻ mặt trầm trọng, hắn hiện tại đang tính toán chuẩn bị cho các nước tiếp theo.
Có đôi khi gút mắt không phải không báo, bất quá là chưa tới lúc. Đoạn Đạt đi tới Long Quang điện, lại làm một chuyện ra ngoài dự tính, mà lại như là chuyện có tình có lý. Hắn ở xa xa đã quỳ xuống, vừa khóc vừa bò lại, bò đến cách Việt vương chừng mấy bước, dập đầu lia lịa, sau đó nức nở nói: "Việt vương, tội thần đã phụ trọng trách của người, tội đáng chết vạn lần! Nhẫn nhục quay về, bất quá là muốn gặp lại Việt vương một lần, cầu Việt vương ban cho cái chết!"
Tiêu Bố Y khóe miệng lộ ra nụ cười, cảm thấy Đoạn Đạt này cũng hết sức thú vị.
Việt vương lòng nóng như đốt, nhưng vẫn có thể bảo trì trấn tĩnh, "Đoạn... đại phu, ba vạn tinh binh thật sự toàn quân bị diệt? Cái này... cái này làm sao có thể?"
Đoạn Đạt cũng không ngẩng đầu, khóc nói: "Việt vương, vi thần muốn giải mối lo cho Đông Đô, lúc này mới ngày đêm hành quân, thầm nghĩ muốn xuất kỳ bất ý tập kích Lạc Khẩu Thương, nơi nghĩ đến đạo phỉ Ngõa Cương sớm đã có chuẩn bị. Vi thần sau khi dẫn binh qua Thạch Tử hà, đã bị hơn mười vạn quân Ngõa Cương vây công, chúng thần liều chết chém giết, nhưng thế lại quả bất địch chúng, rốt cuộc đã thua. Vi thần liều chết đánh ra khỏi vòng vây quay về, thầm nghĩ nói rõ chân tướng, mong Đông Đô... Việt vương cho dù có phái người xuất binh, cũng vạn lần chớ dẫm vào vết xe đổ!"
Hiện tại Đoạn Đạt xem xét dị thường rõ ràng, hoàn toàn không có sự xúc động như lúc đầu ở tại Thạch Tử hà. Vì đoạt công, hắn đã đánh mất ít nhất chính là lý trí. Vì bảo vệ tính mạng, hắn lại khôi phục toàn bộ sự thông minh. Chiến dịch không phải là đánh ra, mà là dựa vào lời hắn nói ra, điểm ấy Đoạn Đạt khi vào thành Đông Đô đã suy nghĩ rõ ràng.
Việt vương nhìn thấy Đoạn Đạt than thở khóc lóc, cũng hơi động lòng, tự mình xuống vương tọa dìu đỡ Đoạn Đạt nói: "Đoạn tướng quân, nói như vậy không phải là lỗi của ngươi, ài... chắc là ta không đúng".
Quần thần ngạc nhiên, cũng thật không ngờ Việt vương đem sai lầm nhận lên trên đầu mình. Đoạn Đạt trong lòng vui vẻ, cũng không dám đứng dậy, chỉ nói: "Việt vương vạn lần chớ nói như vậy, ngàn sai vạn sai cũng là lỗi của thần, mong Việt vương trừng phạt, nếu không kẻ dưới sao phục tùng?"
"Đoạn đại nhân, nếu như dựa theo lời ngươi nói như vậy, là mưu kế của Tiêu tướng quân có sai lầm sao?" Hoàng PhủVô Dật đột nhiên nói.
Đoạn Đạt trong lòng chợt động, hướng về phía Tiêu Bố Y liếc mắt một cái, nhìn thấy hắn đang cười cười khó có thể cân nhắc, vội vàng lắc đầu nói: "Cũng không phải là như thế, thật sự là đạo phỉ thực lực rất mạnh, đã không phải chúng ta có thể tưởng tượng. Kế sách của Tiêu tướng quân là tốt, nhưng do ta dụng binh không tốt, cho nên mới bị bại".
Việt vương thở dài nói: "Đoạn đại nhân chinh chiến mệt mỏi, lại không đưa đẩy cái sai, thật sự là trung thần khó được".
Hoàng Phủ Vô Dật nghe đến đó, trên mặt ửng đỏ, khi biết Đoạn Đạt thảm bại, hắn việc đầu tiên nghĩ đến chính là Tiêu Bố Y sẽ mượn cơ hội này mà đả kích mình, lúc này đây mới cho người nhìn thấy Đoạn Đạt trở về thì lập tức bắt lại đây, tránh cho Tiêu Bố Y thừa dịp này đả kích hắn. Nhưng đến núc này lại thấy Tiêu Bố Y vẫn không nói gì, cũng có chút khó có thể cân nhắc tâm ý của hắn, lại cảm thấy mình có chút quá sốt ruột. Dù sao Đoạn Đạt coi như là thế lực của hắn, nếu muốn nắm trong tay Đông Đô, vẫn phải còn một nhóm thân tín. Lô Sởở một bên đột nhiên nói: "Việt vương, có chuyện không ổn" Lô Sở thân là Nội sử lệnh, thống quản Giám môn phủ, là người trầm mặc ít nói, rất được Việt vương coi trọng.
Việt vương lập tức quay đầu hỏi: "Lô đại nhân, không biết ta có gì không ổn thỏa?"
Lô Sởchỉ nói ra hai chữ, "Không hợp".
Đoạn Đạt âm thầm mắng, biết lão gia hỏa này giở trò, hắn nói không hợp không cần nói cũng biết, nói đúng là chính mình nói không phù hợp với sự thật. Trong lúc nhất thời trên người mồ hôi cấp bách tuôn ra tựa như nước Lạc Hà, thao thao bất tuyệt.
Việt vương nhíu mày, trầm ngâm một hồi lâu. Nói lời thật, bất chợt nghe được ba vạn tinh binh toàn quân bị diệt, Việt vương cơ hồ hôn mê bất tỉnh, nhưng trấn định lại suy nghĩ, Đông Đô lưu thủ đại thần đều là trọng thần trung thần, nếu giết Đoạn Đạt, bên người lại mất đi một người, mình cô đơn có thể làm được gì? Giết Đoạn Đạt vô dụng, nhưng có thể cho hắn lập công chuộc tội nói không chừng sẽ có hiệu quả hơn. Hắn dù sao tuổi còn nhỏ, cũng không định được chủ ý, nhìn về phía Tiêu BốY nói: "Tiêu tướng quân, không biết ý của người thế nào?"
Tiêu Bố Y nghiêm mặt nói: "Lô đại nhân nói không sai, Đoạn... đại nhân nói đích xác có chỗ không hợp".
Hoàng Phủ Vô Dật chợt toàn thân rợn cả da gà lên, biết rốt cuộc đã đến lúc giao đấu, Đoạn Đạt sắc mặt lại tái nhợt, cầu khẩn nhìn Tiêu Bố Y, "Hạ quan có chỗ nào không hợp, cũng mong Tiêu tướng quân chỉ ra" Đoạn Đạt tính rõ ràng, Hoàng Phủ Vô Dật nếu đã bắt hắn, vào thời điểm mấu chốt hy sinh hắn cũng là rất có khả năng, Việt vương mềm lòng, mới vừa rồi mình một phen than thở khóc lóc đã làm cho hắn động lòng, trách phạt không thể tránh nhưng ít nhất cũng không phải là tử tội. Hôm nay mấu chốt của sinh tử ngược lại khống chếở trên tay Tiêu Bố Y. Hắn tự nghĩ cùng Tiêu Bố Y cũng không có mâu thuẫn gì không thể điều hòa, cho nên mới thỉnh cầu.
Tiêu Bố Y trầm giọng nói: "Ngõa Cương có lẽ thế lớn, Ngõa Cương có lẽ sớm có chuẩn bị, nhưng ta nghĩ chúng ta đã bỏ qua một điểm. Căn cứ theo tin tức của chúng ta, Đoạn đại nhân tiến công thời gian lại sớm một ngày, nếu như cùng Bùi tướng quân ở Hổ Lao liên thủ, thì cũng chưa chắc đã bại bởi Ngõa Cương. Đoạn đại nhân không án theo dự định, tự tiện xuất binh, quân lệnh không nghiêm, làm sao kẻ dưới phục tùng? Cũng mong Việt vương nghiêm tra".
Lô Sở gật đầu nói: "Đúng, nghiêm tra!"
Đoạn Đạt vội vàng cuống quít dập đầu, " Việt vương, cũng không phải là thần tự tiện xuất binh, là... là... là Tào Lang tướng tự tiện dẫn binh vượt qua Thạch Tử hà cùng Ngõa Cương giao thủ, ta thấy hắn bị nguy, lúc này mới xuất binh giải vây, không nghĩ tới lại trúng mai phục. Vi thần ước thúc thuộc hạ bất lợi, theo lý phải trọng phạt, Tào Lang tướng không phục quân lệnh, cũng ứng với chém đầu".
Tiêu Bố Y mỉm cười nói: "Thì ra là thế".
Lô Sở mặt nhăn mày cau, "Tào Lang tướng... hắn..."
Hoàng Phủ Vô Dật lại tức giận nói: "Thì ra là như thế, nhanh áp giải Tào Lang tướng lại đây!"
Ba người vẻ mặt khác nhau, đã có tính toán riêng. Việt vương lại nhanh chóng đưa ra quyết định, "Nếu tội là ở Tào Lang tướng, trước đưa hắn nhốt vào đại lao, sau này hãy nói. Đoạn đại phu quân lệnh không nghiêm, phạt bổng lộc một năm. Chuyện này... cứ định như vậy đã".
Lô Sở muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói gì nữa, Việt vương lại chuyển hướng đề tài, "Đoạn đại phu xuất sư bất lợi, xem ra chúng ta đã coi thường Ngõa Cương. Hoàng Phủ tướng quân, Tiêu tướng quân, ta thấy Đông Đô hẳn là lại phái tinh binh đi đoạt Lạc Khẩu Thương, không biết ý của các người như thế nào?"
Hoàng Phủ Vô Dật biết trước đã hố to, lần này không muốn đoạt công, chỉ nghiêng người nhìn Tiêu Bố Y nói: "Còn không biết ý kiến của Tiêu tướng quân?"
Đoạn Đạt ở một bên nói: "Tội thần vốn không muốn nhiều lời, nhưng Ngõa Cương thật sự thế mạnh, Hoàng Phủ tướng quân phải tọa trấn Đông Đô, không thể dễ dàng rời đi. Lúc này có thể lấy Lạc Khẩu Thương ta nghĩ chỉ có một mình Tiêu tướng quân".
Tiêu Bố Y mỉm cười nói: "Đã như vậy, ta nguyện ý thỉnh anh..."
"Không thể. Tuyệt đối không thể!" Hoàng Phủ Vô Dật đột nhiên nói.
Việt vương cùng quần thần đều có chút kinh ngạc, [khó hiểu] hỏi, "Hoàng Phủ tướng quân, có gì không ổn?"
Hoàng Phủ Vô Dật nhìn thấy Tiêu Bố Y bộ dáng như đã tính trước, làm sao đồng ý để cho Tiêu Bố Y xuất binh? Hắn không cảm thấy Ngõa Cương thế lớn, chỉ cảm thấy Đoạn Đạt quá mức vô dụng. Nếu như Tiêu Bố Y lúc này xuất binh đoạt được Lạc Khẩu Thương, vậy quả thực so với đánh vào mặt hắn còn muốn khó chịu hơn.
Đương nhiên loại ý niệm này trong đầu không thể nói ra. Hoàng Phủ Vô Dật tâm tư xoay chuyển nói: "Ta cũng không phải là nói Tiêu tướng quân không thể dẫn binh, mà là nói giờ phút này xuất binh rất là không ổn. Đầu tiên là Ngõa Cương mới thắng, chúng ta không thích hợp trực diện tranh phong. Tiếp theo ta mới vừa bại, thích hợp nghỉ ngơi lấy lại sức, điều chỉnh tinh thần, tìm ra nguyên nhân thất bại. Nếu như vội vàng xuất quân, chỉ sợ lại gặp đại bại, sĩ khí quân ta sa sút, chỉ sợ càng không thể vãn hồi. Nhưng nếu... Tiêu tướng quân có nắm chắc tất thắng, chúng ta cũng có thể xem xét cho Tiêu tướng quân xuất chinh".
Việt vương đầy vẻ hy vọng nói: "Ta nghe thấy Tiêu tướng quân dẫn binh cho tới nay, vẫn là bách chiến bách thắng, lần này nói vậy cũng không ngoại lệ".
Hoàng Phủ Vô Dật lắc đầu, "Hành quân chiến tranh, sao có thể chỉ nghĩ thôi được? Việt vương, thần không phải đối với người bất kính, chỉ là người mặc dù khoan hồng độ lượng, nhưng binh ở Đông Đô, tuyệt đối không thể chịu được tổn hại như thế nữa, nếu Tiêu tướng quân lập quân lệnh trạng xuất binh, hứa nhất định có thể thắng, chúng ta cũng không phải lo lắng lần nữa xuất binh".
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Tiêu Bố Y, yên lặng đợi hắn trả lời, Tiêu Bố Y nở nụ cười, "Chiến trường không có tướng quân luôn thắng, người nào dám cam đoan bách chiến bách thắng?"
Việt vương có chút thất vọng, Hoàng Phủ Vô Dật lắc đầu nói: "Nếu Tiêu tướng quân không có nắm chắc tất thắng, ta đề nghị trước thủ vững Đông Đô, sau chờ đợi viên quân. Thánh thượng nói xuất năm lộ đại quân, hôm nay Tiết tướng quân cùng Vương tướng quân cũng chưa đến, nếu bọn hắn đến, muốn lấy Lạc Khẩu Thương chẳng phải là chuyện dễ dàng hơn sao? Việt vương, không biết ý của người thế nào?"
Việt vương nhìn trái nhìn phải, đã không có chủ ý, Tiêu Bố Y lại nói: "Ta đồng ý với lời của Hoàng Phủ tướng quân, không biết Việt vương còn có phân phó gì, nếu không có chuyện gì khác, vi thần xin cáo lui trước".
Việt vương vô lực khoát khoát tay, "Các vị đại nhân xin mời quay về".
Quần thần rời khỏi Long Quang điện, Tiêu Bố Y rời nội thành, trực tiếp quay về phủ tướng quân.
Dọc theo đường đi, nhẹ nhàng thoải mái, Tiêu Bố Y thoạt nhìn hoàn toàn không có đem chuyện hôm nay đểở trong lòng. Mới về phủ tướng quân ngồi vào chỗ, Biển Bức đã vô thanh vô tức đến, đưa qua ống trúc nói: "Tiêu lão Đại, có thư khẩn cấp".
Tiêu Bố Y nhìn thấy trên ống trúc có phong ấn bằng sáp, vẫn chưa mở ra, hơi nhíu mày, rồi mới mởống trúc rút ra một tờ giấy, chỉ nhìn thoáng qua, bỗng nhiên đứng lên.
Biển Bức có chút giật mình nói: "Tiêu lão Đại, làm sao vậy, Tương Dương có biến sao?"
Tiêu Bố Y cười cười vỗ vai Biển Bức, "Không phải chuyện xấu, là tin tức tốt bằng trời. Thoạt nhìn trời cũng giúp ta! Biển Bức, ngươi lập tức cùng Lô lão Tam đi giúp ta làm một việc, phải bí mật mà làm việc".
Khi Vương Uy ngồi ở phủ Phó Lưu thủ, mặt mày sầu muộn.
Sau khi Cao Quân Nhã chết, hắn thật ra cũng không mơ ước tới vị trí Thái Nguyên Lưu thủ nữa. Đầu nhập vào Tiêu Bố Y hãm hại Cao Quân Nhã đối với hắn mà nói, là lựa chọn rất sáng suốt, nhưng rất hiển nhiên, hắn cũng không có nhập vào hàng ngũ của Tiêu Bố Y, hắn cũng không có nhập vào hàng ngũ của Lý Uyên.
Có đôi khi, lựa chọn chỉ có một lần, sai lầm sẽ rất khó quay đầu lại, ôm đùi ai cũng không phải là chuyện dễ dàng. Vương Uy chỉ cân nhắc cuộc sống kế tiếp nên làm thế nào bảo toàn bản thân mới là tốt.
Ngồi bên cạnh Vương Uy là Lưu thủ Ti Binh Điền Đức Bình, Ti Binh chủ yếu là chưởng quản phân phát binh khí áo giáp, bình thường cùng Vương Uy cũng có giao hảo, đối với Đại Tùy vẫn một lòng trung thành.
Dương Quảng mặc dù trọng dụng Lý Uyên, nhưng cũng không tín nhiệm Lý Uyên, ở bên cạnh hắn an bài tai mắt là Vương Uy, chỉ sợ Lý Uyên tạo phản, để cho Vương Uy hoặc giết chết tại chỗ, hoặc hồi báo Đông Đô. Nhưng Dương Quảng đi Dương Châu, trời cao hoàng đế xa, đã sớm không thể quản được Lý Uyên. Hơn nữa gần đây bề bộn chuyện Đông Đô, cái tên Lý Uyên cũng đã lãng quên rất nhiều. Nhưng như vậy lại càng đem Vương Uy lâm vào tình cảnh khó xử, hắn cũng biết Lý Uyên đối với hắn đã có lòng nghi ngờ, đương nhiên sẽ không trọng dụng hắn.
Điền Đức Bình ở một bên nói: "Vương đại nhân, gần đây Lý Lưu thủ thường xuyên từ trong binh khố lấy ra binh khí áo giáp, số lượng khổng lồ, ta luôn cảm thấy có chút vấn đề".
Vương Uy thuận miệng hỏi, "Có vấn đề gì?"
"Hắn vẫn nói là chống cự Đột Quyết, bình định Lưu Vũ Chu, nhưng lại cho Trường Tôn Thuận Đức chiêu mộ binh sĩ, vẫn án binh bất động. Theo ta được biết, Trường Tôn Thuận Đức vốn là lính đào ngũ nên mới đến Thái Nguyên, vốn có tội bên thân! Lý Uyên đối với tội nhân này lại tín nhiệm có thừa, đối đãi như thượng khách, lại phái Phó Lưu thủ Lý Tĩnh đại nhân ra ngoài thành hơn mười dặm hạ trại, ta chỉ sợ Lý Uyên có ý phản!"
Vương Uy cũng không giật mình, cười khổ nói: "Đức Bình. Hôm nay Thánh thượng xa tại Dương Châu, ngoài ba nghìn dặm, Tây Kinh suy yếu, Đông Đô bị Ngõa Cương làm khó, tự lo còn chưa xong. Chúng ta cho dù biết Lý Uyên có ý phản thì có thể làm gì? Trước cầu tự bảo vệ bản thân mới là chính đạo! Đa tạ ngươi hôm nay đã nói với ta, nhưng ta hiện cũng thật sự là bất lực".
"Chúng ta có thể đi thông báo cho Lý Tĩnh đại nhân. Nếu hắn có thể cùng với chúng ta hợp mưu, bình phản nghịch này hẳn có chút nắm chắc".
Vương Uy đang do dự, đã có binh sĩ vội vàng tiến vào phòng nói: "Vương đại nhân, Lý Lưu thủ cho mời" Vương Uy hướng tới Điền Đức Bình cáo từ, đi theo binh sĩ đi tới phủ Lưu thủ.
Lý Uyên đang xử lý công sự, nhìn thấy Vương Uy đi vào, vội vàng đứng lên, nhiệt tình đi xuống kéo tay Vương Uy nói: "Vương đại nhân, đây là văn thư chiêu mộ binh sĩ, mời người tới xem qua".
Vương Uy làm như không biết tâm sự của Lý Uyên, tiếp nhận danh sách binh sĩ nhìn qua rồi khó hiểu nói: "Việc này vốn để cho Lý đại nhân xử lý là tốt rồi, cần gì để ta tham dự" Hắn nói nhiều ít có chút oán khí, Lý Uyên lại cười bồi nói: "Chiêu mộ binh sĩ thủ tục hỗn tạp, chúng ta lúc này đã ứng phó không được, ta biết Vương đại nhân đối với việc này xử lý luôn là quen việc dễ làm, cũng mong Vương đại nhân chớ có chối từ" Vương Uy trong lòng thoáng chút thoải mái, tiếp nhận công văn mới nhìn qua vài lần, bên ngoài phủ đã có hai người vội vã đi vào, một người là Lý Kiến Thành, người kia là Lưu Chánh Hội.
Vương Uy ngẩng đầu lên, không biết hai người này có chuyện gì, Lý Kiến Thành đã lớn tiếng nói: "Khởi bẩm Lý đại nhân, Lưu Tư Mã có quân tình khẩn cấp bẩm báo".
Lý Uyên ngồi ở trên cười nói, "Cho Vương đại nhân xem cũng như vậy mà".
Lưu Chánh Hội trong đôi mắt hiện lên vẻ quỷ dị, "Hồi đại nhân, công văn cùng Vương đại nhân có liên quan, thật ra không có tiện để làm cho xem" Vương Uy sửng sốt, không lật xem công văn trên tay nữa, Lý Uyên nhíu mày, "Còn có loại chuyện này sao? Trình lên đây".
Lưu Chánh Hội cung kính đem văn thư đưa cho Lý Uyên, Lý Uyên mở ra chỉ nhìn thoáng qua, bỗng nhiên đứng lên, thất thanh nói: "Vương đại nhân, lại có người nói người cấu kết với Đột Quyết, thôgn đồng với Lưu Vũ Chu muốn tấn công thành Tấn Dương, có việc này sao?"
Vương Uy trong lòng chợt lạnh, bỗng nhiên đứng lên, vung tay áo mắng to: "Hay cho Lý Uyên ngươi, ta không nói ngươi tạo phản, ngươi lại đã cắn ngược lại ta sao?"
Soạt một tiếng vang lên, Vương Uy đã rút yêu đao ra, Lý Uyên bước nhanh lui xuống, Lý Kiến Thành cao giọng quát: "Bảo vệ Lý đại nhân!"
Đang mới muốn đi tới, Vương Uy đã nghe được tiếng bước chân rầm rập, trong lòng đã có từng đợt khí lạnh tuôn ra, ngoài sân phía trước đã xông ra vô số vệ binh, cầm thương cầm đao, trong ba tầng ngoài ba tầng thủ vệở trước người Lý Uyên. Lý Uyên run giọng nói: "Vương đại nhân, mọi chuyện đều có thể thương lượng, cho dù có người vu cáo, chúng ta cũng có thể kiểm chứng, người lại đột nhiên động đao tới đây, có biết là tội dĩ hạ phạm thượng không?"
Vương Uy nhìn binh sĩ như kiến ở trước mắt, da đầu chợt tê dại, lúc này mới hiểu được nguyên bản thân còn muốn tự bảo thân, nhưng sự thật lại không cho. Lý Uyên rốt cuộc đã muốn phản, mình là người giám thị hắn, Lý Uyên sao có thể không biết, cho nên trong lúc mình còn đang ở trong mê võng, Lý Uyên đã sớm định ra kế sách trừ đi hắn!
Binh sĩ tới nhanh như vậy, tình hình cùng với lúc Tiêu Bố Y giết Cao Quân Nhã sao giống như vậy? Vương Uy thật không ngờ mình rốt cuộc vẫn đi theo bước của Cao Quân Nhã. Khi nghĩ đến Tiêu Bố Y, Vương Uy trong lòng khẽ động, bỏ đơn đao xuống đất, âm thanh lạnh lùng nói: "Lý đại nhân. Ta bất quá là nhất thời xúc động, nhưng ta nghĩ thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc! Hôm nay ta không phản kháng, chỉ mong Lý đại nhân cùng Lý Tĩnh tướng quân cùng rửa sạch oan tình cho ta".
Lý Uyên gật đầu nói: "Đó là hiển nhiên, Vương đại nhân là mệnh quan triều đình, ta đương nhiên muốn cùng Lý Tĩnh tướng quân liên thủ tra rõ chân tướng, cấp cho Vương đại nhân một câu trả lời. Đến đây, đem Vương đại nhân tạm thời giữ lại, chớ có chậm trễ".
Có binh sĩ tiến lên đem hai tay của Vương Uy trói lại, áp giải đi. Vương Uy ngẩng đầu ưỡn ngực, nhưng trong lòng lo sợ. Khi bị đưa đến phòng giam, xích sắt trói lại, chỉ thấy được ngọn đèn lúc sáng lúc tối, chuột chạy tới chạy lui, Vương Uy cắn chặt hàm răng, suy nghĩ hồi lâu, nhưng vẫn nghĩ không ra cách nào.
Đêm đến, có ngục tốt đến đưa chút đồ ăn, Vương Uy đói không chịu nổi, nhưng lại sợ trong thực vật có trộn độc vật, nên không dám ăn. Ban ngày khi bị binh sĩ bao vây, hắn không dám chạy trốn, chỉ sợ Lý Uyên mai phục hạ sát chiêu, giống như Tiêu Bố Y bắn chết Cao Quân Nhã vậy. Ngay lúc đó ở trong lòng hắn chỉ có một ý niệm trong đầu, đó chính là Lý Uyên trong lúc nhất thời còn không dám tạo phản, hắn thân là mệnh quan triều đình, Lý Tĩnh quay về có lẽ có thể cứu hắn một mạng. Tuy biết đó cũng chỉ là hy vọng xa vời, Lý Uyên này lão mưu thâm tính, phi thườngcẩn thận, nếu đã động thủ hãm hại hắn, làm sao có thể không tạo phản. Nhưng con người ta đều là như thế, lúc không thể tránh được thì cũng chỉ có thể lừa mình dối người, sống một khắc nào thì hay khắc ấy.
Cho đến buổi tối ngày thứ hai, Vương Uy rốt cuộc chịu không nổi cơn đói, cất tiếng hô: "Đem cho ta ít lương khô!"
Hắn hô một hồi lâu, lại không có bất luận kẻ nào để ý tới hắn. Trong lòng dâng lên sự hoảng sợ, không nhịn được lớn tiếng mắng: "Lý Uyên cẩu tặc, ngươi có chủ tâm tạo phản, chẳng lẽ muốn để mệnh quan triều đình chết đói sao? Lý Uyên, ta nếu có chết thành quỷ cũng không tha cho ngươi! Lý Uyên... Lý Tĩnh tướng quân còn đó, ngươi muốn giết ta, Lý Tĩnh tuyệt sẽ không tha cho ngươi! Lý Uyên... ta... van xin ngươi bỏ qua cho ta, ta nguyện ý đầu nhập vào ngươi, đi theo hầu, không do dự!"
Hắn từ mắng biến thành cầu khẩn, tâm tư trăm chuyển, cực kỳ sợ hãi, khẩn cầu một lúc lâu, cửa sắt nhà giam rốt cuộc mở ra, Lưu Văn Tĩnh lại từ bên ngoài phòng giam đi vào, mặt không chút thay đổi. Phía sau hắn đi theo một ngục tốt, cầm một cái khay, ở trên có rượu có thức ăn, còn có một chén cơm. Vương Uy thoáng cái nhào tới trước song sắt, lớn tiếng nói: "Lưu đại nhân, sao lại là người? Ta biết sai rồi, ta... ta cầu người nói cho Lý đại nhân, xin hắn cho ta một cơ hội, ta nhất định đầu nhập vào Lý đại nhân, tuyệt không dối trá".
Lưu Văn Tĩnh hừ lạnh một tiếng, "Vương Uy, ngươi thật là tội ác ngập trời, lại câu dẫn quân Đột Quyết tới lấy Tấn Dương!"
"Tuyệt không có việc này" Vương Uy lớn tiếng nói: "Các ngươi hãm hại ta! Các ngươi hãm hại ta!!!"
Lưu Văn Tĩnh than nhẹ một tiếng, "Sáng sớm hôm nay, đã có mấy ngàn quân Đột Quyết tới bên ngoài thành Tấn Dương, từ bắc môn thành ngoài tiến vào, ra ở đông môn, do thấy nội thành phòng bị nghiêm ngặt, lúc này mới rút lui. Vương Uy, nếu không có cấu kết với ngươi, bọn chúng sao dám đến đây?"
Vương Uy trên mặt lộ ra vẻ cực kỳ kinh hãi, "Không có khả năng, ta hướng lên trời phát thệ, ta tuyệt đối không có cấu kết với người Đột Quyết. Tất cả điều này đều là âm mưu, đều là Lý đại nhân âm... kế sách. Lưu Văn Tĩnh, ta van cầu người, cho ta gặp Lý đại nhân một lần, ta... ta có bí mật muốn nói cho hắn".
Lưu Văn Tĩnh ánh mắt chớp động, phất tay cho ngục tốt lui ra, lại tự tay bưng cái khay đến, châm hai ly rượu, đưa cho Vương Uy một ly nói: "Ngươi có bí mật gì muốn nói?" Hắn đem ly rượu nọ uống một hơi cạn sạch, sau đó đợi Vương Uy nói ra bí mật. Vương Uy dưới sự kinh hoảng, không có ngẫm nghĩ nhiều, nâng ly rượu lên một hơi uống cạn, rồi liếm đôi môi khô khốc, hạ giọng nói: "Ta biết ai là chân mệnh thiên tử trong loạn thế... Lý Uyên đại nhân nếu bỏ qua cho ta, nghe lời ta nói thì nói không chừng có thể trở thành một đại quan. Nếu không nghe lời ta nói, chỉ sợ sẽ có họa sát thân!"
Lưu Văn Tĩnh thật ra vẻ mặt vẫn bình tĩnh, "Ồ? Ngươi biết ai là chân mệnh thiên tử, ngươi là thần tiên? Ngươi biết chân mệnh thiên tử, không phải sớm đã đi đầu nhập vào, sao lại ở chỗ này mà chờ chết, chẳng phải là quá sức buồn cười sao!"
Vương Uy lộ ra vẻ mặt lo lắng, "Không phải là như thế, ta tuy biết, nhưng... nhưng... ta hiện tại không thể nói cho ngươi, Lưu đại nhân, chỉ cầu người..."
"Ai là chân mệnh thiên tử?" Lưu Văn Tĩnh mỉm cười hỏi.
Vương Uy lắc đầu, "Ta không thể nói với người... ta nhất định phải gặp Lý đại nhân thì mới..." Hắn nói tới đây, đột nhiên thay đổi sắc mặt, đưa tay ôm chặt lấy cổ họng, rít lên nói: "Lưu... Văn Tĩnh, trong rượu có độc!" Sắc mặt của hắn thoáng cái đã biến thành xanh mét quỷ dị, cứ như là lệ quỷ vậy. Lưu Văn Tĩnh sắc mặt lại vẫn như thường, lạnh nhạt nói: "Trong rượu không có độc, trên ly có độc".
Vương Uy lúc này mới nhớ tới Lưu Văn Tĩnh khi đưa cái khay vào, đã có sẵn hai cái ly. Cái khay này vốn là đưa thức ăn cho hắn, có hai cái ly rượu là một chuyện làm cho người ta rất là kỳ quái, hình như Lưu Văn Tĩnh vào đây chính là muốn cùng hắn uống một ly vậy. Hắn lúc ấy tâm loạn như ma, nơi nào nghĩ đến vấn đề này! Lưu Văn Tĩnh đem độc dược bôi lên trên ly, phương pháp đơn giản, nhưng Lưu Văn Tĩnh thuận miệng uống xong, lại dụ dỗ hắn bất tri bất giác mà uống xuống, nhất cử nhất động hiển nhiên đều đã trải qua mưu tính kỹ lưỡng.
Chỉ cảm thấy yết hầu thít lại, hơi thở có chút không ra được, Vương Uy thống khổ nói: "Ngươi vì... cái gì... mà muốn giết... ta có... bí mật! Cứu... ta!"
Hắn giãy dụa, không muốn chết. Lưu Văn Tĩnh nở nụ cười, trong mắt hiện lên vẻ quỷ dị, "Chính bởi vì ngươi có bí mật, ta mới muốn giết ngươi! Nghĩ đến đạo của chúng ta đã được sáng lập hơn bốn trăm năm, tuy kinh qua hưng suy vinh nhục, lên lên xuống xuống, nhưng đối với phản đồ luôn luôn không dễ dàng! Vương Uy, ngươi tuy phản giáo, mai danh ẩn tính nhiều năm như vậy, lại còn lên làm Thái Nguyên Phó Lưu thủ, chỉ sợ chưa từng nghĩ đến, vẫn chạy thoát không được sự trừng phạt trong đạo! Ta sớm đã biết bí mật của ngươi, ta không giết ngươi, bất quá là vì chờ cơ hội mà thôi. Ngươi mượn cớ vu hãm Cao Quân Nhã, mượn tay Tiêu Bố Y trừ bỏ hắn, chỉ tưởng rằng sẽ không người nào tiết lộ bí mật của ngươi, không nghĩ tới ngược lại tiết lộ ra hành tung của chính mình!"
Vương Uy trên mặt lộ ra vẻ tro tàn, trong mắt lại tràn đầy vẻ sợ hãi, miệng hắn nhúc nhích nói không nên lời: "Nguyên... đến... ngươi là... mưu... môn..." Hắn khó nhọc muốn nói cái gì đó, nhưng độc tính phát tác rất nhanh, thoáng qua khóe miệng đã tràn ra máu tươi màu tím, mềm nhũn mà ngã xuống, nhưng hắn mặc dù chết, một tay vẫn ôm chặt lấy cổ, lại như tự mình bóp chết mình!
Lưu Văn Tĩnh chậm rãi đứng lên, nhìn vào mắt Vương Uy đã như là mắt cá chết, thay hắn nói lời còn chưa dứt.
"Vương Uy, ngươi đoán không sai, ngươi và ta cùng đến từ một chỗ, ta chính là người của mưu môn trong tứ đạo bát môn!"
← Hồi 311 | Hồi 313 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác